Ba Trăm Năm Không Gặp Thượng Tiên
Chương 93: Bầu bạn
Cảm giác có quá nhiều ký ức cùng tràn về một lúc thật sự không thoải mái. Chỉ một giấc mộng Thước Đô dài hai lăm năm đã có thể khiến người mơ hồ bối rối, nói chi đến quãng thời gian tận hơn hai trăm năm.
Với gần như tất cả ký ức từ đầu lùa về, Ô Hành Tuyết lại bước qua con đường dài kia một lần nữa. Và điều khó chịu nhất không phải việc con đường ấy miên man không hồi kết, mà là việc nó thật hỗn loạn mông lung, đảo điên không thứ tự.
Trong một khoảnh khắc, chàng hãy còn đứng giữa đám lửa phừng phừng vô tận giữa Lạc Hoa Đài, lắng nghe những linh phách điên cuồng gào thét về phía mình. Rồi ngay tiếp đó, chàng đã dừng chân giữa phố phường nam thành, vươn tay che đèn đuổi linh, và nghe người đứng sau hỏi mình là ai.
Chàng phải gánh chịu cả cơn đau thiêu thân trong lửa dữ lẫn cái lạnh buốt thấu xương. Bao quanh chàng là tiếng vong hồn than khóc xâu xé tâm can, nhưng tuyệt nhiên chẳng một bóng người. Cả bầu không gian tĩnh mịch, trống trải và cô liêu.
Tay chàng mịt sương, tay chàng đầy máu.
Chàng là Linh Vương, chàng là ma đầu.
Bao mối hỗn loạn dồn dập ùa về không mang đến cảm giác khai sáng tỏ tường mà chỉ toàn mù mờ điên đảo. Đến cuối cùng hết thảy hoá thành đớn đau…
Dường như, không bất kỳ thân thể hay con tim người sống nào trên cõi đời này có khả năng đón nhận hết thảy những điều đó. Không một ai chịu nổi ngần ấy thứ đầy mâu thuẫn đến vậy. Thế nên, mọi điều chuyển thành cơn đau thẳng thừng nhất.
Cơn đau đó còn khó mà chịu thấu hơn cả xé toạc linh phách, nó đau đến mức Ô Hành Tuyết đã tự mình phong bế bản thân. Đấy là một phản ứng hoàn toàn thuộc về tiềm thức, là sự kháng cự lại cơn đau lần đầu tiên trong cuộc đời chàng.
Lần tự phong bế này còn kín kẽ hơn việc mất đi năm giác quan. Chàng như nhốt mình vào một cái kén vô hình.
***
Tước Bất Lạc chưa từng trải qua một đêm dài gian nan đến thế.
Khi vào phòng ngủ thành chủ nhà mình, Ninh Hoài Sam không khỏi giật bắn người vì trong phòng quá lạnh.
Cậu chưa bao giờ tưởng tượng nổi một căn phòng có thể trở lạnh đến nhường này…
Từ xà nhà, bàn ghế, bình phong, tranh vẽ, đèn đóm, thậm chí đến cả vách tường lẫn sàn đá trắng đều bọc kín trong sương giá. Nếu nhìn thoáng qua còn tưởng bên trong không phải một căn phòng mà giống hầm băng hơn.
Bá tánh mà bước vào đây trong một khắc thôi là có thể lạnh cóng đến sinh bệnh. Ngay đến Ninh Hoài Sam cũng chịu không nổi, răng đánh lập cập liên hồi, cơ thể run lên bần bật.
Mà hết thảy sương giá rét buốt này đều bắt nguồn từ Ô Hành Tuyết.
Trước đó, Phong Tiết Lễ và Tiếu Hồ xâm nhập vào Tước Bất Lạc. Sau một trận giao chiến, họ đấu không lại nên đành phải rút lui vào trong gió. Thời điểm hai người nọ biến mất, trên rễ cây đại thụ xanh mướt rợp trời giữa Tước Bất Lạc xuất hiện tinh chất bạch ngọc.
Lúc đó, Ninh Hoài Sam nghe đôi ba tiếng chuông vang lên khe khẽ. Khi quay sang hướng phát ra âm thanh, cậu nhận ra chiếc chuông bạch ngọc treo bên thắt lưng thành chủ nhà mình đang lung lay nhè nhẹ
Ninh Hoài Sam kinh ngạc vô cùng.
Vì chuông bạch ngọc đó được treo bên người thành chủ nhà cậu lâu lắm rồi nhưng cậu chưa bao giờ nghe được nó tự rung lên để phát ra âm thanh.
Mà âm thanh ấy quả thực khác thường, làm lòng người hốt hoảng. Ngay đến Ninh Hoài Sam nghe vào cũng ong ong cả đầu óc, linh phách chấn động không yên.
Cậu lắng nghe tiếng chuông văng vẳng, một ít hình ảnh rời rạc bất giác loé lên trong tâm trí…
Ví như hình ảnh cậu và Phương Trữ ôm chiếc áo khoác lông chồn trắng muốt trên tay, chụm đầu vào nhau bên trong gian nhà phụ và bàn tán về kiếp kỳ.
Từ bên rìa tầm mắt, họ bỗng thấy thành chủ đang tựa mình vào cạnh cửa, chẳng biết đã nghe họ rù rì hết bao lâu. Lúc đó, hai người bọn họ sợ đến mức tim nảy lên thình thịch.
Rồi ví như… trong khoảnh khắc đó, tiên khí của Thiên Túc dần dà toả ra từ cơ thể thành chủ.
Ninh Hoài Sam hoàn toàn lạc lối trong mớ hình ảnh rời rạc nọ, nhất thời không cách nào nhớ ra những việc này xảy ra khi nào.
Cậu che cái đầu căng cứng của mình, định hỏi thành chủ xem chuyện gì đang xảy ra. Thế mà chỉ vừa ngước mắt lên, cậu đã thấy thành chủ quỳ sụm xuống như tuyết lở ầm ầm trên vách núi.
Cậu thất kinh hồn vía không kịp phản ứng gì, chỉ vừa lúc trông thấy Thiên Túc hối hả vươn tay ôm người vào lòng rồi đưa về phòng.
Sau đó, chính là tình hình như hiện tại…
Ô Hành Tuyết đang ngồi lặng người trên giường, hai mắt nhắm nghiền và đầu gục xuống. Gương mặt chàng bợt bạt không một chút máu, gần như còn trắng hơn và tuyết. Đôi môi mỏng mím lại thành một đường thẳng. Nếu nhìn từ trên xuống, khoé môi chàng còn như trễ xuống dưới.
Gương mặt ấy không tỏ ra biểu cảm gì, thế nhưng khiến người ta nhìn vào xốn xang, làm người nhìn tựa hồ cũng trở nên khổ sở theo.
Bao bọc quanh toàn bộ cơ thể chàng là một tấm chắn vô hình. Tấm chắn ấy giam chàng vào bên trong, đồng thời ngăn cản toàn bộ thế giới ở bên ngoài, không để bất kỳ thứ gì tiếp cận được.
Ban đầu, Ninh Hoài Sam còn đang bối rối nên không chú ý đến tấm chắn này, cậu vói tay ra toan kiểm tra tình hình thành chủ. Kết quả suýt chút đã mất luôn ngón tay.
Cậu rụt mạnh về, máu tung toé khắp ngón tay. Bấy giờ, cậu mới nhận ra chiếc bàn đặt giữa trường kỷ cũng đã vỡ nát thành gỗ vụn dưới sức ép của tấm chắn kia.
Không chỉ vậy…
Khí kình thành chủ nhà cậu đột ngột tuôn trào, tràn ồ ạt không ngừng từ tấm chắn ra ngoài, dẫn đến sương giá trắng muốt đóng đầy gian phòng, thậm chí lan ra cả bên ngoài phòng và phủ kín toàn bộ toà phủ trạch.
Bởi vậy, bầu không khí ở Tước Bất Lạc hiện tại lạnh căm như một động băng.
Luồng khí kình đó còn mang theo áp lực đ è xuống nặng nề, Ninh Hoài Sam chỉ đứng bên cạnh trường kỷ thôi mà thấy nghẹt thở không thôi. Dường như sương giá kia đã chui vào cơ thể theo hô hấp của cậu, thiếu điều lấp kín toàn bộ nội tạng bên trong.
Bấy giờ, Ninh Hoài Sam hoảng sợ thực sự.
Cậu gọi “thành chủ” mấy lần nhưng chỉ nhận được câu ngắt lời của Thiên Túc, “Y không nghe thấy được.”
Ninh Hoài Sam lại hỏi, “Không nghe thấy được?! Tại sao lại như vậy?”
“Tự phong bế.”
“Tự phong bế?” Ninh Hoài Sam trầm mặc chốc lát mới nói, “Tự phong bế là ý gì?”
Cậu chưa từng trải qua những chuyện như vậy và cũng chưa từng gặp người nào từng thấy những tình huống thế này. Trong giây lát, cậu còn chưa kịp phản ứng và cũng không tài nào hiểu nổi.
“Không nghe, không thấy, không cảm, không biết.” Thiên Túc cất giọng vừa trầm thấp vừa hơi khàn khàn, lời thốt ra từng chữ một.
Chẳng rõ vì sao mà khi nghe những chữ “không” ấy, Ninh Hoài Sam bất giác cảm thấy đau lòng khôn tả, đó là cảm giác chán nản và căm ghét.
Cậu nhìn thành chủ, lẩm bẩm, “Tại sao? Tại sao phải tự phong bế?”
Thiên Túc nhìn thành chủ nhà cậu một lúc lâu mới khàn giọng nói, “… Vì quá đau.”
“Nhưng…” Ninh Hoài Sam hãy còn muốn nói tiếp.
Cậu biết một khi chiếc chuông mộng bạch ngọc bên hông thành chủ nhà cậu rung lên tức giấc mộng được giải trừ. Việc này đồng nghĩa lớp phong ấn ký ức kín bụi được cởi bỏ và người sẽ nhớ lại chuyện cũ thôi mà.
Vì sao nhớ lại quá khứ… lại đau?
Trước giờ, thành chủ nhà cậu không phải kiểu người sợ đau. Rốt cuộc đây là cơn đau đến mức độ nào để khiến người phải tự phong ấn như vậy.
Song đến cùng, Ninh Hoài Sam vẫn không hỏi ra lời vì cậu thấy Thiên Túc cau mày, trong đôi mắt đen thẳm chứa chan ấm áp mà quá sức nặng nề.
Vì sao đang nói về việc thành chủ quá đau đớn mà dường như cơn đau ấy cũng ập lên người Thiên Túc.
Thật ra, nó đúng là ập lên người Thiên Túc…
Bởi sức ép từ thành chủ nặng cực kỳ, sức nặng ấy có thể nghiền nát thịt xương người thường. Còn Thiên Túc đang ngồi ở nơi có sức ép mãnh liệt nhất.
Tấm chắn tự phong bế ấy đủ sức đánh đổ máu trọng thương tất cả mọi thứ đến gần. Và Thiên Túc vươn tay vào trong tấm chắn ấy để nắm lấy bàn tay đóng băng của thành chủ.
Như thể e sợ bàn tay ấy sẽ quá lạnh.
Ninh Hoài Sam tưởng chừng trông thấy máu me tràn khắp cánh tay Thiên Túc, mạch máu lần lượt vỡ ra, trông vào kinh khủng vô cùng. Ấy thế mà ngay sau đó, Thiên Túc vẫn tiếp tục vận khí kình…
Rồi miệng vết thương chầm chậm khép lại từng chút một. Máu tuôn cũng dần rút trở vào, không để một giọt nào rơi trên tay thành chủ.
Cứ như thế, lặp đi lặp lại.
Chỉ nhìn thôi đã cảm thấy đau đớn, mà Thiên Túc không một thời khắc nào biến sắc.
Ninh Hoài Sam không còn gì để nói, chỉ có thể lẳng lặng rời đi.
Cậu cứ ra vào như thế mấy chập thì nhận thấy Thiên Túc chẳng mảy may di chuyển. Khí kình y vẫn không ngừng chậm rãi chảy vào bên trong tấm chắn.
Nó bị cản lại vô số lần, rồi lại vùi vào vô số lần.
Giống một cơn gió ấm miệt mài len lỏi qua mặt nước hoá băng.
Tình trạng ấy tiếp diễn chẳng biết bao lâu…
Một ngày? Hai ngày?
Chót cùng, không chỉ mình Ninh Hoài Sam mà đến Tiêu Phục Huyên cũng quên bẵng thời gian. Y đã ngồi bên cạnh người tự phong bế bản thân, ở bên cạnh cùng người ấy bước qua quãng hồi ức hơn hai trăm năm đằng đẵng.
Như đang hoàn thành một lời ước hẹn.
Vì y đã từng tự hứa với lòng sẽ không bao giờ để cho Ô Hành Tuyết phải lẻ loi đơn chiếc, dẫu cho y còn sống hay đã chết.
❄︎
Lời tác giả:
Chương này hơi ngắn, sáng ngày mai sẽ viết dài hơn chút nha ~
Sau này không cập nhật cách ngày nữa ~
Chúc ngủ ngon QAQ
Cá:
Em vẫn đang cố gắng bơi qua bể ngược các chị ơi (。T ω T。)
Với gần như tất cả ký ức từ đầu lùa về, Ô Hành Tuyết lại bước qua con đường dài kia một lần nữa. Và điều khó chịu nhất không phải việc con đường ấy miên man không hồi kết, mà là việc nó thật hỗn loạn mông lung, đảo điên không thứ tự.
Trong một khoảnh khắc, chàng hãy còn đứng giữa đám lửa phừng phừng vô tận giữa Lạc Hoa Đài, lắng nghe những linh phách điên cuồng gào thét về phía mình. Rồi ngay tiếp đó, chàng đã dừng chân giữa phố phường nam thành, vươn tay che đèn đuổi linh, và nghe người đứng sau hỏi mình là ai.
Chàng phải gánh chịu cả cơn đau thiêu thân trong lửa dữ lẫn cái lạnh buốt thấu xương. Bao quanh chàng là tiếng vong hồn than khóc xâu xé tâm can, nhưng tuyệt nhiên chẳng một bóng người. Cả bầu không gian tĩnh mịch, trống trải và cô liêu.
Tay chàng mịt sương, tay chàng đầy máu.
Chàng là Linh Vương, chàng là ma đầu.
Bao mối hỗn loạn dồn dập ùa về không mang đến cảm giác khai sáng tỏ tường mà chỉ toàn mù mờ điên đảo. Đến cuối cùng hết thảy hoá thành đớn đau…
Dường như, không bất kỳ thân thể hay con tim người sống nào trên cõi đời này có khả năng đón nhận hết thảy những điều đó. Không một ai chịu nổi ngần ấy thứ đầy mâu thuẫn đến vậy. Thế nên, mọi điều chuyển thành cơn đau thẳng thừng nhất.
Cơn đau đó còn khó mà chịu thấu hơn cả xé toạc linh phách, nó đau đến mức Ô Hành Tuyết đã tự mình phong bế bản thân. Đấy là một phản ứng hoàn toàn thuộc về tiềm thức, là sự kháng cự lại cơn đau lần đầu tiên trong cuộc đời chàng.
Lần tự phong bế này còn kín kẽ hơn việc mất đi năm giác quan. Chàng như nhốt mình vào một cái kén vô hình.
***
Tước Bất Lạc chưa từng trải qua một đêm dài gian nan đến thế.
Khi vào phòng ngủ thành chủ nhà mình, Ninh Hoài Sam không khỏi giật bắn người vì trong phòng quá lạnh.
Cậu chưa bao giờ tưởng tượng nổi một căn phòng có thể trở lạnh đến nhường này…
Từ xà nhà, bàn ghế, bình phong, tranh vẽ, đèn đóm, thậm chí đến cả vách tường lẫn sàn đá trắng đều bọc kín trong sương giá. Nếu nhìn thoáng qua còn tưởng bên trong không phải một căn phòng mà giống hầm băng hơn.
Bá tánh mà bước vào đây trong một khắc thôi là có thể lạnh cóng đến sinh bệnh. Ngay đến Ninh Hoài Sam cũng chịu không nổi, răng đánh lập cập liên hồi, cơ thể run lên bần bật.
Mà hết thảy sương giá rét buốt này đều bắt nguồn từ Ô Hành Tuyết.
Trước đó, Phong Tiết Lễ và Tiếu Hồ xâm nhập vào Tước Bất Lạc. Sau một trận giao chiến, họ đấu không lại nên đành phải rút lui vào trong gió. Thời điểm hai người nọ biến mất, trên rễ cây đại thụ xanh mướt rợp trời giữa Tước Bất Lạc xuất hiện tinh chất bạch ngọc.
Lúc đó, Ninh Hoài Sam nghe đôi ba tiếng chuông vang lên khe khẽ. Khi quay sang hướng phát ra âm thanh, cậu nhận ra chiếc chuông bạch ngọc treo bên thắt lưng thành chủ nhà mình đang lung lay nhè nhẹ
Ninh Hoài Sam kinh ngạc vô cùng.
Vì chuông bạch ngọc đó được treo bên người thành chủ nhà cậu lâu lắm rồi nhưng cậu chưa bao giờ nghe được nó tự rung lên để phát ra âm thanh.
Mà âm thanh ấy quả thực khác thường, làm lòng người hốt hoảng. Ngay đến Ninh Hoài Sam nghe vào cũng ong ong cả đầu óc, linh phách chấn động không yên.
Cậu lắng nghe tiếng chuông văng vẳng, một ít hình ảnh rời rạc bất giác loé lên trong tâm trí…
Ví như hình ảnh cậu và Phương Trữ ôm chiếc áo khoác lông chồn trắng muốt trên tay, chụm đầu vào nhau bên trong gian nhà phụ và bàn tán về kiếp kỳ.
Từ bên rìa tầm mắt, họ bỗng thấy thành chủ đang tựa mình vào cạnh cửa, chẳng biết đã nghe họ rù rì hết bao lâu. Lúc đó, hai người bọn họ sợ đến mức tim nảy lên thình thịch.
Rồi ví như… trong khoảnh khắc đó, tiên khí của Thiên Túc dần dà toả ra từ cơ thể thành chủ.
Ninh Hoài Sam hoàn toàn lạc lối trong mớ hình ảnh rời rạc nọ, nhất thời không cách nào nhớ ra những việc này xảy ra khi nào.
Cậu che cái đầu căng cứng của mình, định hỏi thành chủ xem chuyện gì đang xảy ra. Thế mà chỉ vừa ngước mắt lên, cậu đã thấy thành chủ quỳ sụm xuống như tuyết lở ầm ầm trên vách núi.
Cậu thất kinh hồn vía không kịp phản ứng gì, chỉ vừa lúc trông thấy Thiên Túc hối hả vươn tay ôm người vào lòng rồi đưa về phòng.
Sau đó, chính là tình hình như hiện tại…
Ô Hành Tuyết đang ngồi lặng người trên giường, hai mắt nhắm nghiền và đầu gục xuống. Gương mặt chàng bợt bạt không một chút máu, gần như còn trắng hơn và tuyết. Đôi môi mỏng mím lại thành một đường thẳng. Nếu nhìn từ trên xuống, khoé môi chàng còn như trễ xuống dưới.
Gương mặt ấy không tỏ ra biểu cảm gì, thế nhưng khiến người ta nhìn vào xốn xang, làm người nhìn tựa hồ cũng trở nên khổ sở theo.
Bao bọc quanh toàn bộ cơ thể chàng là một tấm chắn vô hình. Tấm chắn ấy giam chàng vào bên trong, đồng thời ngăn cản toàn bộ thế giới ở bên ngoài, không để bất kỳ thứ gì tiếp cận được.
Ban đầu, Ninh Hoài Sam còn đang bối rối nên không chú ý đến tấm chắn này, cậu vói tay ra toan kiểm tra tình hình thành chủ. Kết quả suýt chút đã mất luôn ngón tay.
Cậu rụt mạnh về, máu tung toé khắp ngón tay. Bấy giờ, cậu mới nhận ra chiếc bàn đặt giữa trường kỷ cũng đã vỡ nát thành gỗ vụn dưới sức ép của tấm chắn kia.
Không chỉ vậy…
Khí kình thành chủ nhà cậu đột ngột tuôn trào, tràn ồ ạt không ngừng từ tấm chắn ra ngoài, dẫn đến sương giá trắng muốt đóng đầy gian phòng, thậm chí lan ra cả bên ngoài phòng và phủ kín toàn bộ toà phủ trạch.
Bởi vậy, bầu không khí ở Tước Bất Lạc hiện tại lạnh căm như một động băng.
Luồng khí kình đó còn mang theo áp lực đ è xuống nặng nề, Ninh Hoài Sam chỉ đứng bên cạnh trường kỷ thôi mà thấy nghẹt thở không thôi. Dường như sương giá kia đã chui vào cơ thể theo hô hấp của cậu, thiếu điều lấp kín toàn bộ nội tạng bên trong.
Bấy giờ, Ninh Hoài Sam hoảng sợ thực sự.
Cậu gọi “thành chủ” mấy lần nhưng chỉ nhận được câu ngắt lời của Thiên Túc, “Y không nghe thấy được.”
Ninh Hoài Sam lại hỏi, “Không nghe thấy được?! Tại sao lại như vậy?”
“Tự phong bế.”
“Tự phong bế?” Ninh Hoài Sam trầm mặc chốc lát mới nói, “Tự phong bế là ý gì?”
Cậu chưa từng trải qua những chuyện như vậy và cũng chưa từng gặp người nào từng thấy những tình huống thế này. Trong giây lát, cậu còn chưa kịp phản ứng và cũng không tài nào hiểu nổi.
“Không nghe, không thấy, không cảm, không biết.” Thiên Túc cất giọng vừa trầm thấp vừa hơi khàn khàn, lời thốt ra từng chữ một.
Chẳng rõ vì sao mà khi nghe những chữ “không” ấy, Ninh Hoài Sam bất giác cảm thấy đau lòng khôn tả, đó là cảm giác chán nản và căm ghét.
Cậu nhìn thành chủ, lẩm bẩm, “Tại sao? Tại sao phải tự phong bế?”
Thiên Túc nhìn thành chủ nhà cậu một lúc lâu mới khàn giọng nói, “… Vì quá đau.”
“Nhưng…” Ninh Hoài Sam hãy còn muốn nói tiếp.
Cậu biết một khi chiếc chuông mộng bạch ngọc bên hông thành chủ nhà cậu rung lên tức giấc mộng được giải trừ. Việc này đồng nghĩa lớp phong ấn ký ức kín bụi được cởi bỏ và người sẽ nhớ lại chuyện cũ thôi mà.
Vì sao nhớ lại quá khứ… lại đau?
Trước giờ, thành chủ nhà cậu không phải kiểu người sợ đau. Rốt cuộc đây là cơn đau đến mức độ nào để khiến người phải tự phong ấn như vậy.
Song đến cùng, Ninh Hoài Sam vẫn không hỏi ra lời vì cậu thấy Thiên Túc cau mày, trong đôi mắt đen thẳm chứa chan ấm áp mà quá sức nặng nề.
Vì sao đang nói về việc thành chủ quá đau đớn mà dường như cơn đau ấy cũng ập lên người Thiên Túc.
Thật ra, nó đúng là ập lên người Thiên Túc…
Bởi sức ép từ thành chủ nặng cực kỳ, sức nặng ấy có thể nghiền nát thịt xương người thường. Còn Thiên Túc đang ngồi ở nơi có sức ép mãnh liệt nhất.
Tấm chắn tự phong bế ấy đủ sức đánh đổ máu trọng thương tất cả mọi thứ đến gần. Và Thiên Túc vươn tay vào trong tấm chắn ấy để nắm lấy bàn tay đóng băng của thành chủ.
Như thể e sợ bàn tay ấy sẽ quá lạnh.
Ninh Hoài Sam tưởng chừng trông thấy máu me tràn khắp cánh tay Thiên Túc, mạch máu lần lượt vỡ ra, trông vào kinh khủng vô cùng. Ấy thế mà ngay sau đó, Thiên Túc vẫn tiếp tục vận khí kình…
Rồi miệng vết thương chầm chậm khép lại từng chút một. Máu tuôn cũng dần rút trở vào, không để một giọt nào rơi trên tay thành chủ.
Cứ như thế, lặp đi lặp lại.
Chỉ nhìn thôi đã cảm thấy đau đớn, mà Thiên Túc không một thời khắc nào biến sắc.
Ninh Hoài Sam không còn gì để nói, chỉ có thể lẳng lặng rời đi.
Cậu cứ ra vào như thế mấy chập thì nhận thấy Thiên Túc chẳng mảy may di chuyển. Khí kình y vẫn không ngừng chậm rãi chảy vào bên trong tấm chắn.
Nó bị cản lại vô số lần, rồi lại vùi vào vô số lần.
Giống một cơn gió ấm miệt mài len lỏi qua mặt nước hoá băng.
Tình trạng ấy tiếp diễn chẳng biết bao lâu…
Một ngày? Hai ngày?
Chót cùng, không chỉ mình Ninh Hoài Sam mà đến Tiêu Phục Huyên cũng quên bẵng thời gian. Y đã ngồi bên cạnh người tự phong bế bản thân, ở bên cạnh cùng người ấy bước qua quãng hồi ức hơn hai trăm năm đằng đẵng.
Như đang hoàn thành một lời ước hẹn.
Vì y đã từng tự hứa với lòng sẽ không bao giờ để cho Ô Hành Tuyết phải lẻ loi đơn chiếc, dẫu cho y còn sống hay đã chết.
❄︎
Lời tác giả:
Chương này hơi ngắn, sáng ngày mai sẽ viết dài hơn chút nha ~
Sau này không cập nhật cách ngày nữa ~
Chúc ngủ ngon QAQ
Cá:
Em vẫn đang cố gắng bơi qua bể ngược các chị ơi (。T ω T。)