Ba Trăm Năm Không Gặp Thượng Tiên
Chương 96: Tìm người
Sau đó, Ninh Hoài Sam hối hận không thôi, bởi chẳng biết rốt cuộc mình mắc chứng gì mà phải đi mở cửa phòng thành chủ ngay thời điểm như vậy. Không lẽ bị bứt rứt quá chịu không nổi hay gì?
Tại sao chứng kiến tuyết tan khắp Tước Bất Lạc thôi thúc cậu bật dậy đi báo cho Thiên Túc cơ chứ? Tuyết tan chỉ là tuyết tan thôi mà, cứ để yên cho nó hoá lỏng trong im lặng không được à?
Nhưng trên thực tế, cậu vừa hô to “Thiên Túc ơi! Sương giá tự dưng tan hết rồi, có phải thành chủ sắp tỉnh lại hay — ”, vừa vung tay đẩy mạnh cửa ra để phóng vào phòng ngủ.
Cậu thắng gấp ngay bên cạnh trường kỷ, vừa kịp nhìn thấy thành chủ nhà mình tách khỏi môi Thiên Túc…
Cậu đứng hình không dám cục cựa.
Đại khái chắc là cảm giác bị Cửu thiên huyền lôi giáng thẳng vào đầu đây mà.
Khoảnh khắc đó, trong não Ninh Hoài Sam chỉ có ba thứ —
Ta mù rồi.
Ta toang rồi.
Ta còn đứng gần tới vậy.
Ô Hành Tuyết cũng không ngờ có người dám xông thẳng vào trong, chàng ngẩn ra chút rồi thắc mắc, “Trong phòng không đặt kết giới?”
Vừa hỏi xong, chàng ngước mắt trông thấy gương mặt không lời nào tả xiết của Tiêu Phục Huyên.
Khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng ấy nửa điếng lặng mà nửa âu sầu, đôi môi kia bật ra hai chữ, “Có đặt.”
“Có đặt?” Ô Hành Tuyết ngoảnh đầu sang nhìn Ninh Hoài Sam. “Vậy ngươi vào bằng cách nào?”
Ninh Hoài Sam mấp máy môi. “… Ta sợ hai người lâm vào tình trạng kia nhỡ gặp phải chuyện nên xin Thiên Túc dỡ kết giới đi để ta có thể vào thăm mỗi ngày một lần.”
Ô Hành Tuyết: “…”
Chàng hoàn toàn cạn lời, cúi đầu tìm chuông mộng.
Ninh Hoài Sam tưởng chàng tìm vũ khí nên lập tức rụt người lại, giơ tay lên che đầu rồi hô to, “Thành chủ ơi ta sai rồi! Ta không nhìn thấy gì hết, ta…”
Cậu kêu rồi nhận ra chắc có kêu cũng bằng thừa, bèn vắt giò lên cổ chuồn ngay lập tức.
Ô Hành Tuyết vốn tính lắc chuông cho thằng ngốc này, thế mà trên thân chuông mộng chi chít vết nứt, ngó chừng tạm thời không dùng được. Rồi khi chàng ngước mắt lên thì thằng ngốc kia đã biến mất dạng.
Chàng cầm dây chuông, hỏi Tiêu Phục Huyên, “Ngươi cứ để yên cho nó chạy chứ chẳng chịu ra tay bắt lại giúp ta một chút à?”
Tiêu Phục Huyên: “…”
Tiêu Phục Huyên: “Bắt lại để xem tiếp hả?”
Ô Hành Tuyết nghẹn lời, song thấy gương mặt y rất chi buồn cười thì nhớ lại khung cảnh ba người đối mặt nhau. Vừa nhớ lại thì chàng không nhịn được mà móc lấy dây chuông và bật cười.
Chàng cong một chân, đặt khuỷu tay lên gối. Trên ngón tay thon dài có quấn một sợi dây, chàng vừa nghịch chuông vừa cười giòn một lát, trông như thoáng để lộ ra ngoài dáng bộ phóng đạt. Tiêu Phục Huyên nhìn chàng hồi lâu mới thì thầm, “Không ngượng à?”
Ô Hành Tuyết thản nhiên trả lời, “Ngươi nói gì thế, ta thấy ngượng lúc nào.”
Tiêu Phục Huyên gật đầu, chốc nữa mới chỉ vào bên cổ mình và nghiêm giọng, “Từ khi Ninh Hoài Sam xông vào đến giờ, chỗ này của ngươi đỏ hửng.”
Ô Hành Tuyết: “…”
Tiêu Phục Huyên nói xong câu rồi dừng mắt bên cổ chàng. Nhìn một hồi, y lại nghiêm túc nói, “Vẫn còn đỏ.”
Ô Hành Tuyết bật cười thành tiếng, chỉ loáng mắt mà dây chuông lụa bạc đã vòng qua cổ Tiêu Phục Huyên. Chàng móc tay vào sợi dây rồi giật nhẹ một tí, híp đôi mắt dài và cất giọng nửa đùa nửa thật, “Không phải ngươi kiệm lời có tiếng à, đâu ra mà nói nhiều vậy hửm.”
Tiêu Phục Huyên đáp, “Tuỳ người.”
Ô Hành Tuyết nhướn mày rồi lại chìm vào thẫn thờ trong giây lát.
Chàng bất giác nhớ về thời điểm ở trên Tiên Đô, khi ấy chàng cực kỳ thích những ngoại lệ của Tiêu Phục Huyên, chỉ với một câu nói hay một hành động thôi cũng có thể giúp chàng vui vẻ. Chàng những tưởng đấy chính là “tình yêu” mà nhân gian thường đề cập, vỏn vẹn gồm rung động và vui thích. Sau này trở thành ma, trải qua gần ba trăm năm ròng, chàng mới dần hiểu được thì ra không chỉ có thế, thì ra đó còn là chua xót và những nỗi niềm buông bỏ chẳng xong.
Đã từng những cay đắng, khổ đau, buông bỏ chẳng đặng mà dây dưa không rõ. Để rồi vẫn chỉ với một câu nói, một hành động, một chút ngoại lệ đã khiến lòng người vui vẻ hệt như lúc xưa.
Phàm nhân thường bảo, đây chính là ái tình sâu đậm suốt đời chẳng phai.
“Đang nghĩ gì vậy?” Tiêu Phục Huyên hỏi chàng.
“Không có gì,” Ô Hành Tuyết cười đáp. “Chỉ tính toán linh tinh mà thôi.”
Tính toán xem cả đời có thể dài đến nhường nào.
***
Sau khi Ninh Hoài Sam bỏ chạy thoát thân thì không định đến gần phòng ngủ một bước nào nếu không được cho phép nữa. Song chưa kịp nấp bao lâu thì thành chủ nhà cậu đã vung một bức thư bằng bùa gọi cậu vào.
Cậu khẳng định chắc nịch trong lòng: Ai đi làm chó.
Nhưng cậu đâu có dám không đi.
Sau cùng, cậu luồn ống tay áo đủng đà đủng đỉnh đi đến trước cửa phòng ngủ, mắt nhìn mũi và nói, “Thưa thành chủ.”
Thành chủ nhà cậu còn lầm bầm, “Tìm ngươi cả nửa ngày rồi, bây giờ mới tới.”
Ninh Hoài Sam: “…”
Cậu câm nín cả buổi mới rặn ra được một cái cớ, “Ta đang dọn tuyết tan trong sân và phòng.”
Trước đây Tước Bất Lạc bị đông lại không khác gì hầm băng, bây giờ sương đã tan chảy hoàn toàn, đâm ra đâu đâu cũng ướt sũng.
Trên thực tế, không chỉ có gian phụ và sân mới rơi vào tình trạng như vậy, đến phòng ngủ của Ô Hành Tuyết cũng ngang tài ngang sức. Nước đọng ướt đẫm khắp xà và cột nhà, thoạt trông cực kỳ rùng rợn. Chẳng qua ban nãy không ai để ý đến mà thôi.
Ô Hành Tuyết lẳng lặng lia mắt bao quát một vòng, trưng vẻ mặt ngây ngô hỏi Tiêu Phục Huyên, “Ta làm à?”
“…”
“Ta làm.”
Tiêu Phục Huyên bực dọc đáp.
Ô Hành Tuyết ngoan ngoãn thu tầm mắt về. Ngay sau đó, toàn bộ băng tuyết sương mù do chàng tạo nên lúc trước lại được chàng chuyển hoá thành hư không. Bấy giờ, Ninh Hoài Sam mới chịu tém bài quét tước vô dụng của mình lại.
Cậu siết bùa giấy và nói với Ô Hành Tuyết, “Thành chủ muốn hỏi gì ạ?”
Ô Hành Tuyết đáp “À” rồi nói, “Qua nhiều ngày rồi đã có tin tức nào của Phương Trữ chưa?”
Ninh Hoài Sam: “?”
Cậu cảm thấy hơi chần chừ, không hiểu sao thành chủ hỏi kiểu gì mà kỳ lạ quá vậy. Phương Trữ quay về Tước Bất Lạc mấy hôm trước là Phong Tiết Lễ nhập xác, còn Phương Trữ thật vẫn còn kẹt lại trong quá khứ. Đến cậu còn biết được chuyện này thì sao thành chủ có thể chưa nghĩ đến được. Nếu muốn dò la tung tích Phương Trữ ắt hẳn phải quay về quá khứ để tìm, mà chắc chắn thành chủ với Thiên Túc có nhiều biện pháp hơn cậu. Vậy mắc gì phải hỏi cậu?
Có điều cậu lại nghĩ đến việc Phương Trữ thân thiết với cậu hơn. Hơn nữa cậu đã canh giữ căn phủ trạch này mấy ngày rồi.
Ninh Hoài Sam thôi chần chờ thắc mắc, lắc đầu đáp, “Chưa ạ.”
Nói rồi, cậu cũng tỏ vẻ lo lắng và tiếp tục, “Thưa thành chủ, Phương Trữ mãi chưa quay trở lại, chắc không xảy ra việc gì chứ?”
Ô Hành Tuyết cau mày, quay sang hỏi Tiêu Phục Huyên, “Phần linh thức ngươi để lại ở dòng thời gian kia có tìm được gì không?”
Tiêu Phục Huyên lắc đầu. “Có dò ra tung tích nhưng vẫn chưa tìm được linh phách.”
Trước đây, Ô Hành Tuyết mãi không tỉnh lại khiến y không cách nào phân tâm. Giờ đây Ô Hành Tuyết đã hồi phục tương đối nên y có thể rảnh tay một chút. Y ngẫm nghĩ rồi nói, “Để ta sang đó lần nữa kiểm tra một phen.”
Vừa nói dứt, y cụp mắt xuống, trôi theo dòng linh thức quay trở về dòng rối loạn kia.
***
Nhìn qua trông y vẫn không khác gì mọi ngày, người vẫn đang ôm kiếm đứng tựa vào cửa như thường lệ. Chợt thấy chỉ tưởng y vừa nhớ ra một vài việc nên có vẻ thất thần.
“Thưa thành chủ, Thiên Túc đã tách linh thức khỏi thân thể rồi à. Y còn có thể nghe thấy động tĩnh xung quanh không?” Ninh Hoài Sam rướn đầu qua tính xem thử Thiên Túc có phản ứng gì không. Nhưng cậu lại thấy Ô Hành Tuyết ngước mắt, đặt ngón trỏ lên miệng, tỏ ý bảo cậu giữ im lặng đừng nói chuyện.
Tiếp tới, ngón tay Ô Hành Tuyết đặt lên vai cậu.
Ninh Hoài Sam còn đang thắc mắc thì nghe tiếng thành chủ truyền âm sang mà miệng không hề cử động, “Ta hỏi ngươi một chuyện.”
Ninh Hoài Sam hơi hé miệng rồi mới sực nhận ra, bèn truyền âm lại để trả lời, “Có chuyện gì thế thành chủ? Sao phải nói chuyện bằng truyền âm? Bộ không được để Thiên Túc nghe ạ?”
Ô Hành Tuyết đáp “Ừm” rồi bảo, “Cứ coi như vậy đi.”
Ninh Hoài Sam tỏ vẻ không hiểu, hỏi, “Nhưng hai người không phải đã… ừm ừ rồi sao.”
Cái nết cậu trước giờ bộp chộp không hiểu chuyện. Trước đây, cậu thấy kỳ độ kiếp của tà ma xong đều toàn dùng cụm “cắn miệng” mỗi khi kể cho Phương Trữ nghe, đâm ra bị Phương Trữ gieo ánh mắt khinh bỉ như nhìn “thằng ngu” từ lâu rồi. Trực giác mách cậu hay nếu ăn nói như vậy trước mặt thành chủ thì chỉ có chết, bởi vậy đành ậm ừ lướt qua.
Kết quả, ánh mắt thành chủ nhìn cậu vẫn khiến cậu sợ điếng trong lòng.
Ninh Hoài Sam lập tức run rẩy trả lời, “Ta chưa nói gì hết, thành chủ người hỏi đi.”
Ô Hành Tuyết bực mình liếc cậu một phát rồi hỏi, “Ngươi còn nhớ chuyện hai lăm năm trước không?”
Ninh Hoài Sam sửng sốt. “Nhớ ạ, tất nhiên còn nhớ rõ.”
Ô Hành Tuyết lặng người một hồi mới hỏi, “Nhớ rõ là được, vậy lúc ta lên Tiên Đô ngươi và Phương Trữ có ở đây không?”
Nghe chàng nhắc đến Tiên Đô, nét mặt Ninh Hoài Sam âu sầu hẳn xuống.
Ô Hành Tuyết hỏi, “Ta có dặn dò gì với hai ngươi không?”
Chuông mộng bị hỏng khiến chàng chưa thể nhớ ra hết tất cả mọi chuyện, phần ký ức được khôi phục đứt đoạn ngay thời điểm hai trăm ba mươi năm trước. Chàng hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra sau đó. Hiện tại, chàng chỉ có thể thử suy đoán dựa trên phần ký ức mình đã lấy lại được.
Nhưng vẫn có một vài điểm mấu chốt mà chàng nghĩ mãi không ra.
Chẳng hạn như… tại sao chàng lại tàn sát Tiên Đô?
Đúng là chàng từng mơ về một thế giới không có thần tiên hay ma quỷ, từng cho rằng nếu trên đời không có Tiên Đô cũng không có Động Ma thì có lẽ đó sẽ là một thế gian thịnh vượng biết bao. Dù vậy, quá nửa chúng tiên trên Tiên Đô không thù không oán với chàng, cũng không có thù oán gì với bá tánh dưới nhân gian. Cho dù Tiên thủ Hoa Tín tác hoạ đi chăng nữa thì xét với tính cách của mình, chàng cũng sẽ không xuống tay giết sạch chín tầng mây để khiến Tiên Đô sụp đổ hoàn toàn như vậy.
Huống hồ, trong các tiên còn có Tiêu Phục Huyên cơ mà.
Những chuyện xưa trước hai trăm ba mươi năm ấy không đưa ra bất kỳ manh mối cụ thể nào cho chàng biết nguyên do dẫn đến hành động sau này của mình.
Trước đây, qua một số tin đồn và góp nhặt từ lời Tiêu Phục Huyên, chàng biết rằng Tiêu Phục Huyên không có mặt ở đó vào thời điểm chàng xuống tay tàn sát Tiên Đô. Khi Tiêu Phục Huyên đến nơi thì Linh đài Thập nhị tiên đã bỏ mạng và toàn độ Tiên Đô đang trên đà sụp đổ, cuối cùng bị huỷ diệt hoàn toàn.
Chàng không biết mình cố tình chọn thời điểm Tiêu Phục Huyên không có mặt ở đó hay đây là Thiên đạo nhúng tay gây rối.
Nếu là khả năng sau thì không có gì, còn nếu là khả năng trước…
Nếu là khả năng trước, chắc chắn sẽ khiến Thiên Túc đại nhân không vui.
Mà tệ hơn cả chính là việc Ô Hành Tuyết đã từng làm làm quá nhiều chuyện tương tự trong quá khứ, đến nỗi bây giờ chính bản thân cũng không đoán được là khả năng nào. Thành thử, chàng chỉ còn cách chờ lúc linh thức Tiêu Phục Huyên không hiện diện để ngấm ngầm hỏi Ninh Hoài Sam hòng đoán chừng xem xác suất thế nào. Nhỡ đâu một hồi nữa cần dỗ dành người ta thì chàng còn biết đường chuẩn bị trước.
Kết quả là chàng hỏi xong xuôi mà Ninh Hoài Sam cứ một mực chớp mắt ấp úng chứ mãi không chịu trả lời.
Ô Hành Tuyết bực lên. “Nói đi chứ ấp úng gì vậy? Nếu ngươi chần chờ tới lúc linh thức Thiên Túc đại nhân đây quay về cơ thể thì coi như ngươi đi đời đấy.”
Ninh Hoài Sam trệ mặt còn dài hơi mặt lừa, cuối cùng cậu mới nấc ra được một tràng dài dằng dặc.
Cậu nói, “Thành chủ thứ lỗi dù ta và Phương Trữ có ở đây trước lúc thành chủ lên Tiên Đô nhưng trước giờ người có việc gì cũng dặn dò Phương Trữ còn ta toàn biết không đầu không đuôi tốt hơn hết là người nên tìm Phương Trữ hỏi trực tiếp đi, với lại…”
Cậu dừng đoạn, thả nhẹ giọng nốt một câu, “Thiên Túc đang nhìn người kìa…”
Ô Hành Tuyết: “…”
Chàng sượng trân người rồi ngoảnh đầu lại, lẳng lặng nhìn Tiêu Phục Huyên và chớp chớp mắt.
Bèn thấy Tiêu Phục Huyên rủ mắt nhìn mình và hỏi, “Lại tính bịp?”
Khắp gương mặt y khắc đầy dòng “không có cửa đâu”, đoạn y thả khí kình vào cơ thể Ô Hành Tuyết rồi bắt đại ma đầu theo mình vào dòng rối loạn quá khứ.
Khi đâm xuyên màn sương mù đáp xuống dòng rối loạn, Ô Hành Tuyết cảm giác được Tiêu Phục Huyên đang giữ lấy mình, giọng nói trầm trầm thâm thấp của y rót vào bên tai, “Đã đoán được ngươi tính làm gì, chúng ta đi tìm Phương Trữ hỏi trực tiếp, đừng mơ chạy thoát.”
❄︎
Lời tác giả:
Ban ngày có việc nên gõ chậm, để mọi người chờ lâu.
Cá:
Có người yêu như Tuyết nhi thì phải Huyên bảo mới trị được
Tại sao chứng kiến tuyết tan khắp Tước Bất Lạc thôi thúc cậu bật dậy đi báo cho Thiên Túc cơ chứ? Tuyết tan chỉ là tuyết tan thôi mà, cứ để yên cho nó hoá lỏng trong im lặng không được à?
Nhưng trên thực tế, cậu vừa hô to “Thiên Túc ơi! Sương giá tự dưng tan hết rồi, có phải thành chủ sắp tỉnh lại hay — ”, vừa vung tay đẩy mạnh cửa ra để phóng vào phòng ngủ.
Cậu thắng gấp ngay bên cạnh trường kỷ, vừa kịp nhìn thấy thành chủ nhà mình tách khỏi môi Thiên Túc…
Cậu đứng hình không dám cục cựa.
Đại khái chắc là cảm giác bị Cửu thiên huyền lôi giáng thẳng vào đầu đây mà.
Khoảnh khắc đó, trong não Ninh Hoài Sam chỉ có ba thứ —
Ta mù rồi.
Ta toang rồi.
Ta còn đứng gần tới vậy.
Ô Hành Tuyết cũng không ngờ có người dám xông thẳng vào trong, chàng ngẩn ra chút rồi thắc mắc, “Trong phòng không đặt kết giới?”
Vừa hỏi xong, chàng ngước mắt trông thấy gương mặt không lời nào tả xiết của Tiêu Phục Huyên.
Khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng ấy nửa điếng lặng mà nửa âu sầu, đôi môi kia bật ra hai chữ, “Có đặt.”
“Có đặt?” Ô Hành Tuyết ngoảnh đầu sang nhìn Ninh Hoài Sam. “Vậy ngươi vào bằng cách nào?”
Ninh Hoài Sam mấp máy môi. “… Ta sợ hai người lâm vào tình trạng kia nhỡ gặp phải chuyện nên xin Thiên Túc dỡ kết giới đi để ta có thể vào thăm mỗi ngày một lần.”
Ô Hành Tuyết: “…”
Chàng hoàn toàn cạn lời, cúi đầu tìm chuông mộng.
Ninh Hoài Sam tưởng chàng tìm vũ khí nên lập tức rụt người lại, giơ tay lên che đầu rồi hô to, “Thành chủ ơi ta sai rồi! Ta không nhìn thấy gì hết, ta…”
Cậu kêu rồi nhận ra chắc có kêu cũng bằng thừa, bèn vắt giò lên cổ chuồn ngay lập tức.
Ô Hành Tuyết vốn tính lắc chuông cho thằng ngốc này, thế mà trên thân chuông mộng chi chít vết nứt, ngó chừng tạm thời không dùng được. Rồi khi chàng ngước mắt lên thì thằng ngốc kia đã biến mất dạng.
Chàng cầm dây chuông, hỏi Tiêu Phục Huyên, “Ngươi cứ để yên cho nó chạy chứ chẳng chịu ra tay bắt lại giúp ta một chút à?”
Tiêu Phục Huyên: “…”
Tiêu Phục Huyên: “Bắt lại để xem tiếp hả?”
Ô Hành Tuyết nghẹn lời, song thấy gương mặt y rất chi buồn cười thì nhớ lại khung cảnh ba người đối mặt nhau. Vừa nhớ lại thì chàng không nhịn được mà móc lấy dây chuông và bật cười.
Chàng cong một chân, đặt khuỷu tay lên gối. Trên ngón tay thon dài có quấn một sợi dây, chàng vừa nghịch chuông vừa cười giòn một lát, trông như thoáng để lộ ra ngoài dáng bộ phóng đạt. Tiêu Phục Huyên nhìn chàng hồi lâu mới thì thầm, “Không ngượng à?”
Ô Hành Tuyết thản nhiên trả lời, “Ngươi nói gì thế, ta thấy ngượng lúc nào.”
Tiêu Phục Huyên gật đầu, chốc nữa mới chỉ vào bên cổ mình và nghiêm giọng, “Từ khi Ninh Hoài Sam xông vào đến giờ, chỗ này của ngươi đỏ hửng.”
Ô Hành Tuyết: “…”
Tiêu Phục Huyên nói xong câu rồi dừng mắt bên cổ chàng. Nhìn một hồi, y lại nghiêm túc nói, “Vẫn còn đỏ.”
Ô Hành Tuyết bật cười thành tiếng, chỉ loáng mắt mà dây chuông lụa bạc đã vòng qua cổ Tiêu Phục Huyên. Chàng móc tay vào sợi dây rồi giật nhẹ một tí, híp đôi mắt dài và cất giọng nửa đùa nửa thật, “Không phải ngươi kiệm lời có tiếng à, đâu ra mà nói nhiều vậy hửm.”
Tiêu Phục Huyên đáp, “Tuỳ người.”
Ô Hành Tuyết nhướn mày rồi lại chìm vào thẫn thờ trong giây lát.
Chàng bất giác nhớ về thời điểm ở trên Tiên Đô, khi ấy chàng cực kỳ thích những ngoại lệ của Tiêu Phục Huyên, chỉ với một câu nói hay một hành động thôi cũng có thể giúp chàng vui vẻ. Chàng những tưởng đấy chính là “tình yêu” mà nhân gian thường đề cập, vỏn vẹn gồm rung động và vui thích. Sau này trở thành ma, trải qua gần ba trăm năm ròng, chàng mới dần hiểu được thì ra không chỉ có thế, thì ra đó còn là chua xót và những nỗi niềm buông bỏ chẳng xong.
Đã từng những cay đắng, khổ đau, buông bỏ chẳng đặng mà dây dưa không rõ. Để rồi vẫn chỉ với một câu nói, một hành động, một chút ngoại lệ đã khiến lòng người vui vẻ hệt như lúc xưa.
Phàm nhân thường bảo, đây chính là ái tình sâu đậm suốt đời chẳng phai.
“Đang nghĩ gì vậy?” Tiêu Phục Huyên hỏi chàng.
“Không có gì,” Ô Hành Tuyết cười đáp. “Chỉ tính toán linh tinh mà thôi.”
Tính toán xem cả đời có thể dài đến nhường nào.
***
Sau khi Ninh Hoài Sam bỏ chạy thoát thân thì không định đến gần phòng ngủ một bước nào nếu không được cho phép nữa. Song chưa kịp nấp bao lâu thì thành chủ nhà cậu đã vung một bức thư bằng bùa gọi cậu vào.
Cậu khẳng định chắc nịch trong lòng: Ai đi làm chó.
Nhưng cậu đâu có dám không đi.
Sau cùng, cậu luồn ống tay áo đủng đà đủng đỉnh đi đến trước cửa phòng ngủ, mắt nhìn mũi và nói, “Thưa thành chủ.”
Thành chủ nhà cậu còn lầm bầm, “Tìm ngươi cả nửa ngày rồi, bây giờ mới tới.”
Ninh Hoài Sam: “…”
Cậu câm nín cả buổi mới rặn ra được một cái cớ, “Ta đang dọn tuyết tan trong sân và phòng.”
Trước đây Tước Bất Lạc bị đông lại không khác gì hầm băng, bây giờ sương đã tan chảy hoàn toàn, đâm ra đâu đâu cũng ướt sũng.
Trên thực tế, không chỉ có gian phụ và sân mới rơi vào tình trạng như vậy, đến phòng ngủ của Ô Hành Tuyết cũng ngang tài ngang sức. Nước đọng ướt đẫm khắp xà và cột nhà, thoạt trông cực kỳ rùng rợn. Chẳng qua ban nãy không ai để ý đến mà thôi.
Ô Hành Tuyết lẳng lặng lia mắt bao quát một vòng, trưng vẻ mặt ngây ngô hỏi Tiêu Phục Huyên, “Ta làm à?”
“…”
“Ta làm.”
Tiêu Phục Huyên bực dọc đáp.
Ô Hành Tuyết ngoan ngoãn thu tầm mắt về. Ngay sau đó, toàn bộ băng tuyết sương mù do chàng tạo nên lúc trước lại được chàng chuyển hoá thành hư không. Bấy giờ, Ninh Hoài Sam mới chịu tém bài quét tước vô dụng của mình lại.
Cậu siết bùa giấy và nói với Ô Hành Tuyết, “Thành chủ muốn hỏi gì ạ?”
Ô Hành Tuyết đáp “À” rồi nói, “Qua nhiều ngày rồi đã có tin tức nào của Phương Trữ chưa?”
Ninh Hoài Sam: “?”
Cậu cảm thấy hơi chần chừ, không hiểu sao thành chủ hỏi kiểu gì mà kỳ lạ quá vậy. Phương Trữ quay về Tước Bất Lạc mấy hôm trước là Phong Tiết Lễ nhập xác, còn Phương Trữ thật vẫn còn kẹt lại trong quá khứ. Đến cậu còn biết được chuyện này thì sao thành chủ có thể chưa nghĩ đến được. Nếu muốn dò la tung tích Phương Trữ ắt hẳn phải quay về quá khứ để tìm, mà chắc chắn thành chủ với Thiên Túc có nhiều biện pháp hơn cậu. Vậy mắc gì phải hỏi cậu?
Có điều cậu lại nghĩ đến việc Phương Trữ thân thiết với cậu hơn. Hơn nữa cậu đã canh giữ căn phủ trạch này mấy ngày rồi.
Ninh Hoài Sam thôi chần chờ thắc mắc, lắc đầu đáp, “Chưa ạ.”
Nói rồi, cậu cũng tỏ vẻ lo lắng và tiếp tục, “Thưa thành chủ, Phương Trữ mãi chưa quay trở lại, chắc không xảy ra việc gì chứ?”
Ô Hành Tuyết cau mày, quay sang hỏi Tiêu Phục Huyên, “Phần linh thức ngươi để lại ở dòng thời gian kia có tìm được gì không?”
Tiêu Phục Huyên lắc đầu. “Có dò ra tung tích nhưng vẫn chưa tìm được linh phách.”
Trước đây, Ô Hành Tuyết mãi không tỉnh lại khiến y không cách nào phân tâm. Giờ đây Ô Hành Tuyết đã hồi phục tương đối nên y có thể rảnh tay một chút. Y ngẫm nghĩ rồi nói, “Để ta sang đó lần nữa kiểm tra một phen.”
Vừa nói dứt, y cụp mắt xuống, trôi theo dòng linh thức quay trở về dòng rối loạn kia.
***
Nhìn qua trông y vẫn không khác gì mọi ngày, người vẫn đang ôm kiếm đứng tựa vào cửa như thường lệ. Chợt thấy chỉ tưởng y vừa nhớ ra một vài việc nên có vẻ thất thần.
“Thưa thành chủ, Thiên Túc đã tách linh thức khỏi thân thể rồi à. Y còn có thể nghe thấy động tĩnh xung quanh không?” Ninh Hoài Sam rướn đầu qua tính xem thử Thiên Túc có phản ứng gì không. Nhưng cậu lại thấy Ô Hành Tuyết ngước mắt, đặt ngón trỏ lên miệng, tỏ ý bảo cậu giữ im lặng đừng nói chuyện.
Tiếp tới, ngón tay Ô Hành Tuyết đặt lên vai cậu.
Ninh Hoài Sam còn đang thắc mắc thì nghe tiếng thành chủ truyền âm sang mà miệng không hề cử động, “Ta hỏi ngươi một chuyện.”
Ninh Hoài Sam hơi hé miệng rồi mới sực nhận ra, bèn truyền âm lại để trả lời, “Có chuyện gì thế thành chủ? Sao phải nói chuyện bằng truyền âm? Bộ không được để Thiên Túc nghe ạ?”
Ô Hành Tuyết đáp “Ừm” rồi bảo, “Cứ coi như vậy đi.”
Ninh Hoài Sam tỏ vẻ không hiểu, hỏi, “Nhưng hai người không phải đã… ừm ừ rồi sao.”
Cái nết cậu trước giờ bộp chộp không hiểu chuyện. Trước đây, cậu thấy kỳ độ kiếp của tà ma xong đều toàn dùng cụm “cắn miệng” mỗi khi kể cho Phương Trữ nghe, đâm ra bị Phương Trữ gieo ánh mắt khinh bỉ như nhìn “thằng ngu” từ lâu rồi. Trực giác mách cậu hay nếu ăn nói như vậy trước mặt thành chủ thì chỉ có chết, bởi vậy đành ậm ừ lướt qua.
Kết quả, ánh mắt thành chủ nhìn cậu vẫn khiến cậu sợ điếng trong lòng.
Ninh Hoài Sam lập tức run rẩy trả lời, “Ta chưa nói gì hết, thành chủ người hỏi đi.”
Ô Hành Tuyết bực mình liếc cậu một phát rồi hỏi, “Ngươi còn nhớ chuyện hai lăm năm trước không?”
Ninh Hoài Sam sửng sốt. “Nhớ ạ, tất nhiên còn nhớ rõ.”
Ô Hành Tuyết lặng người một hồi mới hỏi, “Nhớ rõ là được, vậy lúc ta lên Tiên Đô ngươi và Phương Trữ có ở đây không?”
Nghe chàng nhắc đến Tiên Đô, nét mặt Ninh Hoài Sam âu sầu hẳn xuống.
Ô Hành Tuyết hỏi, “Ta có dặn dò gì với hai ngươi không?”
Chuông mộng bị hỏng khiến chàng chưa thể nhớ ra hết tất cả mọi chuyện, phần ký ức được khôi phục đứt đoạn ngay thời điểm hai trăm ba mươi năm trước. Chàng hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra sau đó. Hiện tại, chàng chỉ có thể thử suy đoán dựa trên phần ký ức mình đã lấy lại được.
Nhưng vẫn có một vài điểm mấu chốt mà chàng nghĩ mãi không ra.
Chẳng hạn như… tại sao chàng lại tàn sát Tiên Đô?
Đúng là chàng từng mơ về một thế giới không có thần tiên hay ma quỷ, từng cho rằng nếu trên đời không có Tiên Đô cũng không có Động Ma thì có lẽ đó sẽ là một thế gian thịnh vượng biết bao. Dù vậy, quá nửa chúng tiên trên Tiên Đô không thù không oán với chàng, cũng không có thù oán gì với bá tánh dưới nhân gian. Cho dù Tiên thủ Hoa Tín tác hoạ đi chăng nữa thì xét với tính cách của mình, chàng cũng sẽ không xuống tay giết sạch chín tầng mây để khiến Tiên Đô sụp đổ hoàn toàn như vậy.
Huống hồ, trong các tiên còn có Tiêu Phục Huyên cơ mà.
Những chuyện xưa trước hai trăm ba mươi năm ấy không đưa ra bất kỳ manh mối cụ thể nào cho chàng biết nguyên do dẫn đến hành động sau này của mình.
Trước đây, qua một số tin đồn và góp nhặt từ lời Tiêu Phục Huyên, chàng biết rằng Tiêu Phục Huyên không có mặt ở đó vào thời điểm chàng xuống tay tàn sát Tiên Đô. Khi Tiêu Phục Huyên đến nơi thì Linh đài Thập nhị tiên đã bỏ mạng và toàn độ Tiên Đô đang trên đà sụp đổ, cuối cùng bị huỷ diệt hoàn toàn.
Chàng không biết mình cố tình chọn thời điểm Tiêu Phục Huyên không có mặt ở đó hay đây là Thiên đạo nhúng tay gây rối.
Nếu là khả năng sau thì không có gì, còn nếu là khả năng trước…
Nếu là khả năng trước, chắc chắn sẽ khiến Thiên Túc đại nhân không vui.
Mà tệ hơn cả chính là việc Ô Hành Tuyết đã từng làm làm quá nhiều chuyện tương tự trong quá khứ, đến nỗi bây giờ chính bản thân cũng không đoán được là khả năng nào. Thành thử, chàng chỉ còn cách chờ lúc linh thức Tiêu Phục Huyên không hiện diện để ngấm ngầm hỏi Ninh Hoài Sam hòng đoán chừng xem xác suất thế nào. Nhỡ đâu một hồi nữa cần dỗ dành người ta thì chàng còn biết đường chuẩn bị trước.
Kết quả là chàng hỏi xong xuôi mà Ninh Hoài Sam cứ một mực chớp mắt ấp úng chứ mãi không chịu trả lời.
Ô Hành Tuyết bực lên. “Nói đi chứ ấp úng gì vậy? Nếu ngươi chần chờ tới lúc linh thức Thiên Túc đại nhân đây quay về cơ thể thì coi như ngươi đi đời đấy.”
Ninh Hoài Sam trệ mặt còn dài hơi mặt lừa, cuối cùng cậu mới nấc ra được một tràng dài dằng dặc.
Cậu nói, “Thành chủ thứ lỗi dù ta và Phương Trữ có ở đây trước lúc thành chủ lên Tiên Đô nhưng trước giờ người có việc gì cũng dặn dò Phương Trữ còn ta toàn biết không đầu không đuôi tốt hơn hết là người nên tìm Phương Trữ hỏi trực tiếp đi, với lại…”
Cậu dừng đoạn, thả nhẹ giọng nốt một câu, “Thiên Túc đang nhìn người kìa…”
Ô Hành Tuyết: “…”
Chàng sượng trân người rồi ngoảnh đầu lại, lẳng lặng nhìn Tiêu Phục Huyên và chớp chớp mắt.
Bèn thấy Tiêu Phục Huyên rủ mắt nhìn mình và hỏi, “Lại tính bịp?”
Khắp gương mặt y khắc đầy dòng “không có cửa đâu”, đoạn y thả khí kình vào cơ thể Ô Hành Tuyết rồi bắt đại ma đầu theo mình vào dòng rối loạn quá khứ.
Khi đâm xuyên màn sương mù đáp xuống dòng rối loạn, Ô Hành Tuyết cảm giác được Tiêu Phục Huyên đang giữ lấy mình, giọng nói trầm trầm thâm thấp của y rót vào bên tai, “Đã đoán được ngươi tính làm gì, chúng ta đi tìm Phương Trữ hỏi trực tiếp, đừng mơ chạy thoát.”
❄︎
Lời tác giả:
Ban ngày có việc nên gõ chậm, để mọi người chờ lâu.
Cá:
Có người yêu như Tuyết nhi thì phải Huyên bảo mới trị được