Chuyện Tình Song Sinh

Chương 96: Không Phải Người Đầu Tiên? (16+)



Linh Nhi hôm nay có hẹn đến nhà Tuyết Kì để làm bài tập. Cô rất mong chờ để được gặp Tinh Khang dù mấy ngày nay cậu cũng thường xuyên đến Nắng Mai để chơi với các em nhỏ cùng mình.

Trong lúc đang ngân nga thì một chiếc xe con chạy nhanh qua người. Sẽ không có gì đáng nói nếu nó chỉ chạy xẹt qua mà không làm văng vũng nước dưới chân lên người Linh Nhi.

_ Cái đồ bất lịch sự!

Linh Nhi tức giận, cô cởi giày định ném đến nhưng chiếc xe đã chạy quá xa rồi.

_ Phải làm sao đây? Ướt hết rồi... - Cô nhìn địa chỉ mình đang đứng. - Cũng sắp đến nhà Tuyết Kì rồi, quay về sẽ trễ hẹn với cậu ấy mất.

Cô thở dài và chọn cách tiếp tục đi đến nhà Tuyết Kì. Linh Nhi gõ cửa, cô hồi hộp mong người mở cửa là Tinh Khang vì lần trước cậu cũng xuất hiện khi mình đến lần đầu.

Có vẻ như ông trời không muốn đáp ứng yêu cầu của Linh Nhi. Người mở cửa là Tuyết Kì đang hớn hở chờ cô nãy giờ.

_ Linh Nhi! Cậu đến... rồi?

Tuyết Kì ngơ ngác khi người cô ướt sũng, quần áo còn dính bùn đất rất bẩn. Linh Nhi cười gượng kể lại sự việc đã khiến mình ra nông nỗi này.

_ Người cậu toàn bùn đất, phải tắm mới sạch được.

Vì cửa phòng tắm của Tuyết Kì đến giờ vẫn chưa được sửa nên cô phải dẫn Linh Nhi đến phòng em trai.

_ Cậu đến phòng Tinh Khang nha. Đừng có lo, nó không có ở nhà nên cậu cứ thoải mái! - Cô nháy mắt trêu chọc. - Mà nếu nhớ nhung muốn gặp thì bảo mình gọi nó về!

_ Tuyết Kì này... đừng có chọc mình mà!

Linh Nhi ngại ngùng nhưng lòng lại thấy rộn ràng. Được vào phòng của Tinh Khang là điều mà trước giờ cô chưa từng dám nghĩ đến.

Cô nhắm mắt ngửi mùi hương quen thuộc, đúng là mùi của Tinh Khang rồi. Linh Nhi đến gần giường của cậu, cô chỉ đứng nhìn mà không dám chạm vào bất cứ thứ gì.

_ Người mình đang dơ lắm, không muốn làm bẩn đồ của Tinh Khang đâu...

_ Đồ của cậu nè, mình sẽ để ở đây.

_ Cảm ơn Tuyết Kì. Mình sẽ tắm nhanh.

Tuyết Kì để đồ lên bàn, Linh Nhi mỉm cười nhanh chóng vào phòng tắm. Cô thấy hồi hộp vô cùng, đầu óc lại xuất hiện những suy nghĩ kì lạ.

_ Khỏa thân trong phòng tắm của người mình thích... - Linh Nhi đỏ mặt ôm người. - Mình đang nghĩ bậy cái gì vậy nè!

Cô vỗ nhẹ vào má để tỉnh táo, mở vòi sen rồi bắt đầu làm sạch cơ thể.

Tuyết Kì trong lúc đợi thì xuống phòng bếp gọt trái cây. Cô phải tự mình làm vì hôm nay không có ai ở nhà, Tinh Khang cũng biến mất từ sáng sớm, nghe bảo là cậu ra sân vận động chơi với bạn ở trường cũ.

_ Sao Tinh Khang không gọt trước rồi hẵng đi cũng được vậy? Chơi thể thao có gì đâu mà thích, quá trưa rồi còn chưa chịu về!

Cô vừa gọt vừa lầm bầm, kĩ năng gọt trái cây cô vẫn chưa được dạy nên bây giờ đang gặp khó khăn. Quả dưa hấu to lại bị Tuyết Kì chia năm xẻ bảy.

_ Không đều, cắt lại!

Tuyết Kì kiên trì cắt ra từng miếng nhỏ, chỉ mong dưa hấu sẽ giữ được mùi vị sau khi bị cô làm cho bầy nhầy.

_ Dưa hấu gì mà cùn! Mới cắt có chút xíu mà nát bét rồi!

Cô bất lực gục ngã, nhìn còn không ra dưa hấu thì sao mà ăn đây...? Tuyết Kì thở dài, sau một hồi đấu tranh tư tưởng thì cô quyết định đi mua quả mới.

Cô lên phòng thông báo với Linh Nhi rồi chạy ra ngoài, nhất định lần này sẽ không làm hỏng.

"Lần này nên xem video trên mạng thì hơn..."

...

_ Về rồi đây!

Tinh Khang vừa chơi thể thao về nhà, cậu vào bếp tìm Tuyết Kì nhưng không thấy, lên tiếng cũng không nghe chị gái trả lời.

_ Cái quái gì đây?

Cậu nhìn quả dưa hấu đáng thương bị làm cho tanh bành bởi Tuyết Kì mà ngán ngẩm. Tinh Khang vừa dọn vừa mắng, nhỏ chị của cậu đúng là hậu đậu.

_ Thật tình, không biết cắt mà bày đặt phá nữa!

Dọn dẹp xong xuôi, Tinh Khang mở tủ lạnh tìm gì đó bỏ bụng. Sáng nay vận động nhiều nên giờ thấy đói, cậu bốc vài miếng lê bỏ miệng, uống một ít sữa rồi mắt lại sáng lên khi thấy một thứ đẹp đẽ.

_ Bánh flan!

Tinh Khang hí hửng cầm hũ bánh trên tay, ăn vài muỗng rồi đi lên phòng.

_ Bà Tuyết Kì này, đã ở ké mà bừa phòng mình tùm lum!

Cậu khó chịu nhìn đống sách vở ném lên bàn, bên cạnh còn có đồ của cô nữa. Tinh Khang cắn hũ bánh flan và giữ nguyên như thế. Cậu lấy khăn lau khô mồ hôi vì nếu để lâu sẽ bị cảm.

Tinh Khang lại bàn, cầm đồ Tuyết Kì trên tay mà nghiêng đầu khó hiểu.

_ Đồ sạch mà để đây làm gì? Còn mấy cái này nữa.

Cậu liếc sang giỏ xách lạ mắt, lòng tự hỏi là Tuyết Kì đã mua từ lúc nào.

_ Thôi kệ.

Cậu cởi áo rồi lau cho sạch những giọt mồ hôi còn vương lại trên người. Tay vừa định cởi quần thì lại nghe thấy một âm thanh mở cửa rồi đóng sầm lại.



Tinh Khang giật mình nhìn về phía phòng tắm.

_ Gì vậy?

Cậu tiến lại, nắm tay nắm cửa muốn mở ra nhưng bên trong lại bị giữ chặt.

"Nhà mình có trộm hả?"

Tinh Khang đề phòng lùi lại vài bước. Nếu là trộm thì chắc đây là một tên mới vào nghề.

Bên trong phòng tắm thật ra là thiếu nữ hoang mang.

"Sao tự nhiên Tinh Khang lại ở nhà rồi? Tuyết Kì nói cậu ấy đi chơi rồi mà?"

Linh Nhi lo sợ, lúc nãy nghe tiếng cứ nghĩ là Tuyết Kì đã về nên mới định bước ra. Nào ngờ người đang đứng lại là Tinh Khang. Cô nhìn xuống, trên người còn không có được một chiếc khăn để che chắn. Linh Nhi đứng chặn cửa, tuyệt đối không thể để cậu mở được!

_ Chậc, ông đây không sợ trộm đâu!

Cậu đá cửa thô bạo, quyết tâm phải bắt cho được kẻ trộm đang núp trong phòng mình. Linh Nhi hoảng loạn, cô nhìn xung quanh thấy có một chiếc khăn lớn đang được treo trên móc, không nghĩ ngợi gì mà chụp lấy quấn lên người.

Linh Nhi nhắm mắt dùng hết sức đẩy mạnh cánh cửa đang mở làm kẹt chân người đang muốn bước vào. Tinh Khang rụt người về, lòng không khỏi căm phẫn.

_ Mày được lắm, làm kẹt chân tao luôn hả?

Tinh Khang cười khiêu khích, cậu lùi lại vài bước lấy đà rồi chạy đến bật mạnh cánh cửa. Không sợ cửa hư, chỉ sợ Linh Nhi đang đau đớn vì bị cửa đập trúng người.

Cô ôm người, vết hằn đỏ hiện rõ trên cơ thể. Tinh Khang trợn tròn mắt, hóa ra nãy giờ cậu đang tưởng tượng thái quá sao?

Linh Nhi đang ngồi dưới sàn, cô đau đến mức không thể ngẩng đầu nhìn cậu, đến mức nước mắt chảy ra và nấc nhẹ.

_ Cậu có sao không?

Tinh Khang bối rối, cậu lật đật đến chỗ Linh Nhi hỏi thăm nhưng cô không trả lời mà cứ im lặng nhăn mặt. Không còn cách nào khác, Tinh Khang đành bế cô lên giường để kiểm tra vết hằn.

Thấy Linh Nhi trông như rất đau khiến cậu thấy có lỗi, liền loay hoay tìm thuốc để bôi cho cô.

_ Còn đau không?

Cô gật đầu, ngay vai và cẳng chân thấy đau vì cạnh cửa đập vào. Bụng thì nhói vì bị tay nắm cửa đụng trúng.

Tinh Khang xót xa, tự trách bản thân vì vừa làm điều ngu dốt. Cậu nặn thuốc ra tay, chỉ mới chạm vào vai mà cô đã tránh né.

_ Tôi tự bôi được, cậu ra ngoài đi!

Linh Nhi đỏ mặt ôm người, cô không hiểu rốt cuộc Tinh Khang đang nghĩ gì mà vẫn thản nhiên. Rõ ràng là cô đang chỉ quấn mỗi khăn tắm trên người, còn cậu thì không mặc áo, tình huống này theo lẽ thường thì người ta phải tránh đi mới đúng chứ?

_ Tôi bôi cho cậu!

Tinh Khang khó chịu, lòng tốt của cậu không thể bị từ chối phũ phàng được! Đầu óc của Tinh Khang ở mức cao nhất chắc cũng chỉ được đến vậy, cậu kéo tay Linh Nhi ngồi xuống nệm mặc cho cô có vùng vẫy.

_ Ở yên đi! Tôi phải chịu trách nhiệm cho chuyện lúc nãy, cậu biết chưa?

_ Sao cậu không biết là tôi với cậu đang ở trong hoàn cảnh nào hả? Mau thả ra đi!

_ Là cậu đang bị thương và tôi phải bôi thuốc, nằm yên!

Cậu đè cô nằm xuống không cho cô ngồi dậy. Linh Nhi xấu hổ, lấy tay che mặt vì chạy trốn cũng không thoát khỏi cậu.

Tinh Khang nặn thuốc bôi thuốc giúp Linh Nhi. Dù bị trí bôi thuốc ở trên vai nhưng mà mắt cậu cứ nhìn chằm chằm vào nơi đầy đặn trắng nõn, cứ theo nhịp thở mà phập phồng làm cậu không rời mắt được. Cậu mím môi, nuốt nước bọt.

"Bình tĩnh đi! Có phải mày chưa từng thấy đâu?"

Đúng rồi nhỉ, nhờ sự kiện ở đảo Vinh mà Tinh Khang được thấy phía trên của Linh Nhi khi đang cứu cô ở dưới biển mà.

Cậu cắn môi để mình tỉnh táo. Tinh Khang tiếp tục bôi thuốc ở chân cho Linh Nhi, cô rụt người vì thuốc lạnh và tay cậu chạm vào người. Đã bôi thuốc xong rồi nhưng Tinh Khang vẫn không ngồi dậy, đôi mắt cậu bị thu hút bởi cơ thể đang nằm dưới mình. Xinh đẹp, mỏng manh và quyến rũ đến không thể rời mắt.

Tinh Khang cảm giác như có luồng điện chạy qua người, tim cậu đập nhanh hơn, nhiệt độ cơ thể cũng nóng hơn bình thường. Cậu nhìn chiếc đùi thon thả đang khúm núm khép lại, ngại ngùng cọ xát vào chân mình. Nhìn vòng eo gọn gàng cứ thôi thúc cậu phải chạm vào. Mắt cậu dời lên nơi nhấp nhô được che chắn bởi tấm khăn mỏng.

"Khăn của mình..."

Cậu vô thức đưa tay như muốn chạm vào, Tinh Khang hình như sắp chịu không nổi rồi...

_ Cậu... đang định làm gì vậy?

Linh Nhi lên tiếng ngắt quãng, cô thấy lo lắng khi Tinh Khang đột nhiên có hành động kì lạ.

_ Đã bôi thuốc xong rồi phải không? Nếu vậy tôi...

_ Vẫn chưa! Còn bụng nữa!

Cậu bất ngờ chạm tay vào eo, không tự chủ được mà nắm khăn tắm. Linh Nhi giật nảy người vội nắm tay cậu đẩy ra. Tinh Khang đúng là thừa cơ hội, lúc này mà cũng không tha cho cô nữa.

_ Không, tôi tự bôi được!

Cô rụt người vào trong, tay nắm chặt khăn tắm để không bị tụt. Cô muốn ngồi dậy nhưng lại bị cậu đè xuống. Tinh Khang đỏ mặt, cậu chẳng qua là không muốn Linh Nhi vào trong thay đồ sớm thôi. Nghe có hơi biến thái nhỉ...?

_ Cậu đừng có cử động...

Cậu chạm ngón tay vào chân của Linh Nhi, khom người nói nhỏ vào tai. Thừa biết là tai của cô nhạy cảm nhưng cậu lại thích biểu cảm và âm thanh của cô gái này, nghe quyến rũ chết đi được.

Tinh Khang hé môi hôn nhẹ vào tai Linh Nhi, hơi thở nóng rực phả vào khiến cô không kiềm được mà phát ra vài âm thanh yếu đuối.



_ Hm, đừng...

_ Để tôi hoàn thành nốt phần còn lại đã...

_ Hức...

Tinh Khang dùng ngón tay vuốt nhẹ, làm da mịn màng của Linh Nhi khiến cậu thêm say đắm. Cậu chậm rãi vuốt ve, bàn tay hư hỏng trượt lên đùi xoa nắn nhẹ nhàng.

Linh Nhi thấy ngại ngùng, cảm giác được cậu vuốt ve khiến cô thêm phần rụt rè và tê dại. Cô đưa một tay chạm vào ngực cậu, muốn đẩy ra nhưng sức lực yếu ớt khi bị Tinh Khang mò mẫm, một tay che mặt vì xấu hổ, sợ cậu nhìn thấy biểu cảm của mình.

_ Đừng mà... A...

Tinh Khang không dừng lại được, càng chạm vào Linh Nhi càng khiến cậu thêm hưng phấn, cả âm thanh phát ra của cô cũng khiến cơ thể cậu thêm rạo rực, đến mức sắp không điều khiển nổi bản thân rồi.

Cậu chạm môi vào vai Linh Nhi, nhận ra mùi sữa tắm của mình. Chỉ là nước tắm bình thường hay dùng thôi mà... Sao hôm nay lại khiến cậu điên đảo đến vậy nhỉ? Tinh Khang há miệng, liếm xương quai xanh và mút nhẹ. Đôi môi trượt dần xuống, theo đường dọc mà nhấm nháp đường cong đẫy đà bị lộ một phần.

"Linh Nhi... thơm quá..."

Tay kia cũng không yên phận mà chạm vào vai, vuốt nhẹ rồi dần dần trượt xuống, ngón tay nhấn và xoa vào vùng ngực không không được khăn tắm bảo vệ. Bàn tay đang đặt lên đùi mò vào khăn tắm, nhích từng chút một cảm nhận làn da mịn màng, Tinh Khang hình như đang muốn tìm gì đó...

_ Không được đâu!

Linh Nhi vội chạm vào tay cậu muốn đẩy ra nhưng bàn tay Tinh Khang vẫn cứ tiến sâu vào. Đến khi chiếc khăn bị cậu làm cho lỏng lẻo sắp bị vén lên hoàn toàn thì cô đã phản ứng kịp thời.

_ Cậu dừng lại mau!

Linh Nhi đẩy cậu ra khỏi người mình. Cô dùng chăn che người, đôi mắt ứ nước vì xấu hổ.

_ Cái tên dê xồm!

Cô ôm chăn của cậu rồi lùi lại. Lúc nãy Tinh Khang mò tay lên người mình là thấy không ổn rồi. Vậy mà cậu lại còn muốn nhiều hơn... cô không cho đâu!

"Có muốn thì phải thành người yêu đã chứ!"

Cậu lúng túng nhanh chân xuống giường, tâm trí rối bời không biết phải biện hộ hay xin lỗi thế nào. Tinh Khang lắp bắp, huơ tay loạn xạ:

_ Không! Đây, tôi chỉ...

Thấy Tinh Khang còn loay hoay đứng đó nhìn mình, Linh Nhi ngại ngùng cầm gối nằm giơ lên sắp ném vào mặt cậu.

_ Còn dám nhìn nữa hả?

_ Xin... Xin lỗi!

Tinh Khang chạy ra ngoài đóng nhanh cửa lại, thở gấp, đầu óc không yên mà nghĩ về chuyện mình làm lúc nãy.

"Mình điên rồi, mình điên rồi, mình điên thật rồi!"

Pha trộn với chút bối rối và ham muốn còn sót lại là sự hạnh phúc. Tinh Khang ngồi gục xuống tựa lưng vào cửa, nhớ đến thứ lấp lánh trên người Linh Nhi mà mỉm cười:

"Nhỏ phù thủy... vẫn đeo khuyên tai mình tặng."

Linh Nhi vào phòng tắm thay đồ, cô ôm má ngại ngùng, không nghĩ rằng Tinh Khang cũng có hứng thú với mình.

_ Chạm rồi, cậu ấy... lại chạm vào người mình.

Không hiểu sao lòng cô lại thấy vui, được người mình thích vuốt ve và nâng niu như lúc nãy lại khiến Linh Nhi thêm mơ mộng.

_ Nếu như mình tỏ tình, có khi nào Tinh Khang sẽ đồng ý không nhỉ? Oa! Xấu hổ quá!

Cô đập tay xuống sàn, tâm trạng phơi phới vì có thêm hy vọng.

_ Nhưng mà Tinh Khang làm như vậy, không chừng cậu ấy đã thích mình rồi chăng?

_ Thật là! Mình nghĩ mơ mộng cái gì không biết nữa à!

Dù không có căn cứ chính xác về tình cảm của cậu dành cho mình, Linh Nhi vẫn mong chờ đến ngày được ở bên cậu.

_ Có thể là một ngày rất xa...

Cô mỉm cười, Linh Nhi tự hỏi... rằng cô có nên đợi cậu hay không đây? Trong lúc đang mơ màng thì một vật nổi bật dưới sàn thu hút sự chú ý của cô. Linh Nhi khom người, mò tay vào để lấy. Dưới tủ đồ là chiếc kẹp tóc hình con gà rất dễ thương.

_ Kẹp tóc của con gái... - Cô nghiêng đầu, hình như đã từng nghe đến nó rồi. - Linh An từng hỏi mình về nó...

Linh Nhi như mất hết sức lực, kẹp tóc của Linh An ở đây thì có nghĩa là...

_ Cô ta từng ở phòng Tinh Khang sao? - Cô run rẩy, không dám tin vào suy nghĩ sâu xa của mình. - Có phải... Có phải Tinh Khang...

Cô làm rơi kẹp tóc, đưa tay lên che miệng. Sự sợ hãi bao quanh Linh Nhi làm cô không thể đứng lên được.

_ Tinh Khang, điều lúc nãy cậu làm với mình. Chẳng lẽ cũng... với Linh An...?

"Cộc cộc"

Tuyết Kì gõ cửa phòng tắm làm Linh Nhi giật mình.

_ Linh Nhi, cậu tắm xong chưa? Cậu cần mình giúp gì không?

Linh Nhi nắm chặt kẹp tóc, cô cúi đầu, đôi mắt ươn ướt chỉ dám rơi vài giọt lệ rồi kiềm lại cảm xúc.

_ Không, mình ra ngay...
Chương trước Chương tiếp
Loading...