Cùng Nàng Nói Chuyện Trăm Năm
Chương 79: Thiên vị
Rất nhanh, kỳ thực tập đã kết thúc. Kỳ Mặc Vũ lại bắt đầu bận rộn với đống báo cáo. Nhưng mà cũng may có Khuất Tĩnh Văn bên cạnh, mọi chuyện trở nên đơn giản hơn rất nhiều.
Nàng ngồi trên bàn viết báo cáo, cô ngồi trên sô pha giúp nàng kiểm tra lại số liệu và chính tả. Tiếng gõ bàn phím lọc cọc vang lên đều đều, rơi vào tai lại trở thành thứ âm thanh dễ nghe. Họ phối hợp vô cùng ăn ý.
Thỉnh thoảng nàng ngẩng mặt lên sẽ chạm vào ánh mắt của cô, bọn họ lại nhìn nhau nở nụ cười. Cách ở chung này tuy đơn giản nhưng nhưng có người cả đời có nằm mơ cũng không thể đạt được.
Thời gian chầm chậm trôi qua, khắp nơi trong Lãm Thúy Sơn Trang đều chứa chan tình ý nồng nàn, khung cảnh mùa thu cũng làm người ta trở nên say đắm.
Công việc của Khuất Tĩnh Văn so với nàng đơn giản hơn rất nhiều cho nên trong những lúc chờ đợi, cô lại chống khuỷu tay lên sô pha, không che giấu mà nhìn nàng.
Đông Đông lười biếng nằm bên cạnh, Hạ Hạ thì nằm phơi nắng bên ngoài.
Hai người, một mèo, một chó, có một loại hạnh phúc không nói thành lời.
Thế nhưng hình như vẫn còn thiếu chút gì đó. Khuất Tĩnh Văn đang nghĩ đến sẽ có thêm một tiểu bảo có gương mặt giống với cô và nàng, như vậy sẽ càng thêm trọn vẹn. Nhưng đó là chuyện của sau này. Còn hiện tại, người thương trước mắt, tình ý trong lòng, tất cả vây chặt lấy cô khiến cho cô lúc nào cũng cảm thấy bản thân là người may mắn nhất.
Bỗng nhiên Kỳ Mặc Vũ ôm laptop lò tò chạy lại, ngồi xuống bên cạnh cô: "Tĩnh Văn, chỗ này em có thêm vào một ít số liệu nhưng mà nó chưa được công bố. Em dùng thì có tiện không?"
Chỉ là cái báo cáo thực tập, lỡ đâu tiết lộ bí mật kinh doanh thì cũng không tốt.
Khuất Tĩnh Văn đưa mắt nhìn mấy con số chằng chịt trên màn hình rồi lắc đầu: "Không sao, nhưng người khác thì không được."
Nàng là chủ tịch phu nhân, người khác thì không phải.
Được thiên vị trắng trợn, Kỳ Mặc Vũ cũng không có cảm thấy có gì sai trái, đó là đặc quyền của nàng, Khuất Tĩnh Văn đã tự tay trao cho nàng, nàng chỉ ngoan ngoãn hưởng thụ là được.
Khẽ mỉm cười, nàng quay sang hôn lên má cô một cái: "Cảm ơn bảo bối."
Khuất Tĩnh Văn dời mắt, nhìn thấy chiếc nhẫn trên cổ nàng khẽ chuyển động, giống như nhắc nhở cô điều gì đó. Kỳ Mặc Vũ cũng sắp tốt nghiệp, cô có hay không nên nhắc nhở nàng một chút?
Kỳ Mặc Vũ cảm nhận được chút rối rắm trong mắt cô, nàng chớp chớp mắt, đặt laptop lên bàn rồi đưa tay bưng mặt cô: "Chị đang nghĩ gì thế?"
Khuất Tĩnh Văn xoa nhẹ lỗ tai nàng: "Sau khi tốt nghiệp tiểu Vũ có dự định gì không?"
Kỳ Mặc Vũ tựa đầu vào vai cô, tách ra năm ngón tay bắt đầu chơi đùa: "Ba mẹ muốn em đi du học, sau đó trở về bắt đầu tiếp nhận Tinh Kiện."
Có chút khó nói, giọng nàng hơi ngập ngừng.
Khuất Tĩnh Văn rũ mắt, hình như trong kế hoạch của nàng vẫn chưa có sự tồn tại của cô.
"Vậy em nghĩ thế nào?"
Kỳ Mặc Vũ lắc đầu: "Em vẫn chưa biết, cứ để thuận theo tự nhiên đi."
Nàng ngừng một chút, lại cọ cọ vào chóp mũi của cô: "Với lại em cũng không nỡ rời xa chị."
Có một chiếc lá rơi xuống, ánh mắt Khuất Tĩnh Văn dường như đã tìm lại được ánh sáng.
Cô khẽ vuốt tóc nàng: "Không sao, nếu em muốn, tôi có thể đi cùng em."
Cô dự định sau khi nàng tốt nghiệp sẽ từ chức giảng viên ở Hoa Đại, còn về phần công việc ở Khuất thị và việc viết sách đều có thể làm gián tiếp. Cô cũng có thể tranh thủ thời gian chạy đi chạy lại giữa hai nơi. Miễn đó là điều mà nàng mong muốn.
"Em sẽ bàn lại với ba mẹ."
"Tĩnh Văn, chị tốt quá."
"Không, là rất tốt. Tốt nhất trên đời."
Khuất Tĩnh Văn bật cười, sủng nịch nhìn nàng: "Ngốc."
"Em là vợ tương lai của tôi mà."
Kỳ Mặc Vũ cảm thấy rất vui vẻ. Có lẽ kiếp trước nàng giải cứu thế giới nên kiếp này mới có thể gặp được cô. Cô chính là bảo vật trân quý nhất trên đời này.
Nàng ôm cô một lát, sau khi đã nạp đủ năng lượng thì lại chạy về tiếp tục hoàn thành phần báo cáo còn lại.
...
Buổi trưa, nhà hai người có khách. Người đến là Khuất Trạch Nguyên và Hồ Nhã Hinh.
Cách đây mấy ngày, Khuất Trạch Nguyên đã đề nghị cùng cô bắt đầu tìm hiểu.
Khi đó cô chỉ nói: "Vậy thì bắt đầu từ bạn bè đi."
Cho nên bữa cơm hôm nay cũng xem như là một khởi đầu. Kỳ Mặc Vũ chưa từng nghĩ sẽ có một ngày nàng và bạn tốt của mình đều có "quan hệ" với người nhà họ Khuất. Nếu như thuận lợi còn có thể sẽ trở thành chị dâu - em dâu. Vừa nghĩ đã cảm thấy buồn cười.
"Kỳ Mặc Vũ, cậu trốn ở đâu rồi?"
Đây là lần đầu tiên Hồ Nhã Hinh chân chính bước vào nhà Khuất Tĩnh Văn, thế nhưng cô không hề tỏ ra xa lạ. Có lẽ Khuất Tĩnh Văn cũng không quá tính toán mấy chuyện này nên Hồ Nhã Hinh mới có thể thoải mái như vậy.
"Mình ở đây, ồn ào cái gì chứ."
Hồ Nhã Hinh chạy đến câu cổ nàng, thầm thì: "Nhà Khuất lão sư thực sự quá giàu, đâu đâu cũng toàn là mấy thứ đắt tiền."
Kỳ Mặc Vũ xì một tiếng, không tỏ ý kiến.
Quả thực nàng cũng không có gì để giải thích thêm.
"Chị dâu."
Khuất Trạch Nguyên cuối cùng cũng có thể tìm được thời cơ để lên tiếng chào hỏi.
Kỳ Mặc Vũ gật đầu cùng cậu: "Ừm, em trai. Chúng ta cùng xuống bếp phụ Tĩnh Văn đi."
"Chị dâu ở đây nói chuyện với Nhã Hinh đi, để em phụ là được."
Đây là cơ hội để cậu ở trước mặt Hồ Nhã Hinh thể hiện, đương nhiên không thể bỏ qua.
Kỳ Mặc Vũ nghe vậy cũng không miễn cưỡng. Tùy ý cậu muốn làm gì làm.
Nàng lôi kéo Hồ Nhã Hinh ngồi xuống: "Thế nào, tiến triển tốt không?"
Hồ Nhã Hinh lười biếng dựa vào sô pha: "Còn chưa đâu, chỉ mới bắt đầu. Nhưng mà ải của mình không dễ qua đâu."
Kỳ Mặc Vũ gật đầu hai cái: "Nói thật nha, lúc phát hiện ra A Nguyên thích cậu mình có chút bất ngờ. Đúng là không thể hình dung."
"Kỳ Mặc Vũ, cậu nói vậy là sao? Bà đây dù gì cũng là một mỹ nữ. Có gì mà không thể hình dung chứ?"
Thấy cô lại xù lông, Kỳ Mặc Vũ cũng chỉ nhún vai: "Ai mà biết được, cảm giác thôi mà. Mình còn mong được nghe cậu gọi một tiếng chị... dâu đây."
Nàng nói xong thì đắc ý mỉm cười.
"Ai thèm gọi cậu chứ, đừng ở đó mơ tưởng. Tên Khuất Trạch Nguyên đó còn chưa xong với mình đâu."
Âm thanh của cô không nhỏ, cả Khuất Tĩnh Văn và Khuất Trạch Nguyên đều nghe thấy.
Khuất Tĩnh Văn nhìn em trai mình: "Vô dụng như vậy sao?"
Khuất Trạch Nguyên đang mặc một chiếc áo sơ mi trắng, tay áo xắn cao, trên người còn mang một cái tạp dề. Tuy quen sống trong nhung lụa nhưng ít nhiều đối với công việc phụ bếp vẫn có chút am hiểu.
Nghe chị gái hỏi như vậy, cậu có chút dở khóc dở cười: "Chưa bao giờ yêu đương nghiêm túc, có chút không biết phải làm sao."
Những cô gái ngoài đường chỉ cần bỏ tiền ra muốn bao nhiêu cũng có, chỉ có tấm chân tình là khó có thể mua được bằng tiền.
"Chị, lúc trước chị với chị dâu ai là người theo đuổi ai?"
Khuất Tĩnh Văn dừng tay lại, suy nghĩ mấy giây rồi mở miệng: "Là chị."
"Có thể nói cho em nghe bí quyết được không?"
Cậu tỏ ra vô cùng hào hứng.
"Không có bí quyết."
"Tiểu Vũ là tiểu Vũ, Nhã Hinh là Nhã Hinh. Không giống nhau. Em tự mình mà lo liệu đi."
Nói thật, nếu lúc trước không phải Kỳ Mặc Vũ đối với cô có tình cảm, cô thực sự cũng không biết nên bắt đầu từ đâu mới được.
"Vậy có thể nhờ chị dâu giúp đỡ một chút không?"
Dù sao họ cũng là bạn thân, Kỳ Mặc Vũ ít nhiều cũng sẽ hiểu Hồ Nhã Hinh hơn so với cậu.
"Em có miệng, tự đi mà nhờ vả."
Lần nào mở miệng cũng không lưu tình. Khuất Trạch Nguyên tự hỏi không biết Khuất Tĩnh Văn có thực sự là chị mình không nữa.
"Đứng đó làm gì, mau dọn đồ ăn đi. Đừng để chị dâu em đói."
Khuất Trạch Nguyên, người đang đứng đờ ra nghĩ cách theo đuổi bạn gái lập tức nhận lệnh bày thức ăn ra bàn.
Thân là nam nhân duy nhất tại đây, hôm nay cậu sẽ biểu hiện thật tốt.
Trong suốt bữa ăn, Khuất Tĩnh Văn vẫn giữ thói quen gắp thức ăn cho Kỳ Mặc Vũ, yên lặng lắng nghe nàng cùng Hồ Nhã Hinh nói chuyện, thỉnh thoảng sẽ nở một nụ cười sủng nịch dành cho bạn gái.
Khuất Trạch Nguyên cũng cố gắng học theo chị mình nhưng lần nào cũng bị Hồ Nhã Hinh liếc cho một cái.
Chính thức và không chính thức đúng là rất khác biệt.
"Hôm nào cũng gọi Giai Nghê đến đây đi, cậu ấy ở một mình, mình thấy không ổn chút nào."
Hồ Nhã Hinh thở dài: "Cậu ấy có thuê bảo mẫu."
Tuy có thể tạm thời yên ổn nhưng vẫn cho người ta cảm giác không nói nên lời.
"À phải rồi, cậu đã hay tin Diệp Trân Trân bị sảy thai chưa?"
Trong giọng nói của Hồ Nhã Hinh không giấu được hào hứng. Tuy biết như vậy có hơi thất đức nhưng mà cô lại cảm thấy vô cùng hả dạ. Tốt nhất tên Cao Lỗi kia tuyệt tử tuyệt tôn, suốt đời cô độc.
Kỳ Mặc Vũ nhướng mày: "Có chuyện này sao?"
"Mình vẫn luôn để ý tin tức của đám người đó. Cậu biết mà, Hồ Nhã Hinh mình chính là không thể để sâu mọt lọt vào mắt."
Kỳ Mặc Vũ: "Dù sao đó cũng là một sinh mệnh. Nhưng mà xem như là quả báo đi."
Hồ Nhã Hinh hết sức tán thành: "Trời cao có mắt, tốt nhất là nên để cho Diệp Trân Trân đó đá luôn Cao Lỗi."
Cô chỉ là tiện mồm nói vậy, nhưng Khuất Trạch Nguyên đã nghe thấy. Nếu "bạn gái" cậu đã muốn như vậy thì cứ để cô toại nguyện đi.
1
Khuất Tĩnh Văn liếc mắt, vừa nhìn đã biết cậu nghĩ gì. Dù sao đó cũng là chuyện tốt, cô cũng không muốn ngăn cản. Miễn sao không làm gì quá đáng là được.
Sau khi cơm nước xong, Hồ Nhã Hinh liền bám lấy Kỳ Mặc Vũ rủ nàng chơi game. Đến cuối cùng lại kết nạp thành công hai thành viên nữa. Hai chị em nhà họ Khuất tuy chưa từng chơi qua nhưng lại là người có đầu óc nhạy bén, vừa nhìn đã biết, lại còn chơi rất tốt.
+
Chơi một lượt 5 trận, thắng liền 4 trận. Hồ Nhã Hinh rất vui vẻ, nhờ vậy mà Khuất Trạch Nguyên cũng được cộng thêm một điểm.
Nàng ngồi trên bàn viết báo cáo, cô ngồi trên sô pha giúp nàng kiểm tra lại số liệu và chính tả. Tiếng gõ bàn phím lọc cọc vang lên đều đều, rơi vào tai lại trở thành thứ âm thanh dễ nghe. Họ phối hợp vô cùng ăn ý.
Thỉnh thoảng nàng ngẩng mặt lên sẽ chạm vào ánh mắt của cô, bọn họ lại nhìn nhau nở nụ cười. Cách ở chung này tuy đơn giản nhưng nhưng có người cả đời có nằm mơ cũng không thể đạt được.
Thời gian chầm chậm trôi qua, khắp nơi trong Lãm Thúy Sơn Trang đều chứa chan tình ý nồng nàn, khung cảnh mùa thu cũng làm người ta trở nên say đắm.
Công việc của Khuất Tĩnh Văn so với nàng đơn giản hơn rất nhiều cho nên trong những lúc chờ đợi, cô lại chống khuỷu tay lên sô pha, không che giấu mà nhìn nàng.
Đông Đông lười biếng nằm bên cạnh, Hạ Hạ thì nằm phơi nắng bên ngoài.
Hai người, một mèo, một chó, có một loại hạnh phúc không nói thành lời.
Thế nhưng hình như vẫn còn thiếu chút gì đó. Khuất Tĩnh Văn đang nghĩ đến sẽ có thêm một tiểu bảo có gương mặt giống với cô và nàng, như vậy sẽ càng thêm trọn vẹn. Nhưng đó là chuyện của sau này. Còn hiện tại, người thương trước mắt, tình ý trong lòng, tất cả vây chặt lấy cô khiến cho cô lúc nào cũng cảm thấy bản thân là người may mắn nhất.
Bỗng nhiên Kỳ Mặc Vũ ôm laptop lò tò chạy lại, ngồi xuống bên cạnh cô: "Tĩnh Văn, chỗ này em có thêm vào một ít số liệu nhưng mà nó chưa được công bố. Em dùng thì có tiện không?"
Chỉ là cái báo cáo thực tập, lỡ đâu tiết lộ bí mật kinh doanh thì cũng không tốt.
Khuất Tĩnh Văn đưa mắt nhìn mấy con số chằng chịt trên màn hình rồi lắc đầu: "Không sao, nhưng người khác thì không được."
Nàng là chủ tịch phu nhân, người khác thì không phải.
Được thiên vị trắng trợn, Kỳ Mặc Vũ cũng không có cảm thấy có gì sai trái, đó là đặc quyền của nàng, Khuất Tĩnh Văn đã tự tay trao cho nàng, nàng chỉ ngoan ngoãn hưởng thụ là được.
Khẽ mỉm cười, nàng quay sang hôn lên má cô một cái: "Cảm ơn bảo bối."
Khuất Tĩnh Văn dời mắt, nhìn thấy chiếc nhẫn trên cổ nàng khẽ chuyển động, giống như nhắc nhở cô điều gì đó. Kỳ Mặc Vũ cũng sắp tốt nghiệp, cô có hay không nên nhắc nhở nàng một chút?
Kỳ Mặc Vũ cảm nhận được chút rối rắm trong mắt cô, nàng chớp chớp mắt, đặt laptop lên bàn rồi đưa tay bưng mặt cô: "Chị đang nghĩ gì thế?"
Khuất Tĩnh Văn xoa nhẹ lỗ tai nàng: "Sau khi tốt nghiệp tiểu Vũ có dự định gì không?"
Kỳ Mặc Vũ tựa đầu vào vai cô, tách ra năm ngón tay bắt đầu chơi đùa: "Ba mẹ muốn em đi du học, sau đó trở về bắt đầu tiếp nhận Tinh Kiện."
Có chút khó nói, giọng nàng hơi ngập ngừng.
Khuất Tĩnh Văn rũ mắt, hình như trong kế hoạch của nàng vẫn chưa có sự tồn tại của cô.
"Vậy em nghĩ thế nào?"
Kỳ Mặc Vũ lắc đầu: "Em vẫn chưa biết, cứ để thuận theo tự nhiên đi."
Nàng ngừng một chút, lại cọ cọ vào chóp mũi của cô: "Với lại em cũng không nỡ rời xa chị."
Có một chiếc lá rơi xuống, ánh mắt Khuất Tĩnh Văn dường như đã tìm lại được ánh sáng.
Cô khẽ vuốt tóc nàng: "Không sao, nếu em muốn, tôi có thể đi cùng em."
Cô dự định sau khi nàng tốt nghiệp sẽ từ chức giảng viên ở Hoa Đại, còn về phần công việc ở Khuất thị và việc viết sách đều có thể làm gián tiếp. Cô cũng có thể tranh thủ thời gian chạy đi chạy lại giữa hai nơi. Miễn đó là điều mà nàng mong muốn.
"Em sẽ bàn lại với ba mẹ."
"Tĩnh Văn, chị tốt quá."
"Không, là rất tốt. Tốt nhất trên đời."
Khuất Tĩnh Văn bật cười, sủng nịch nhìn nàng: "Ngốc."
"Em là vợ tương lai của tôi mà."
Kỳ Mặc Vũ cảm thấy rất vui vẻ. Có lẽ kiếp trước nàng giải cứu thế giới nên kiếp này mới có thể gặp được cô. Cô chính là bảo vật trân quý nhất trên đời này.
Nàng ôm cô một lát, sau khi đã nạp đủ năng lượng thì lại chạy về tiếp tục hoàn thành phần báo cáo còn lại.
...
Buổi trưa, nhà hai người có khách. Người đến là Khuất Trạch Nguyên và Hồ Nhã Hinh.
Cách đây mấy ngày, Khuất Trạch Nguyên đã đề nghị cùng cô bắt đầu tìm hiểu.
Khi đó cô chỉ nói: "Vậy thì bắt đầu từ bạn bè đi."
Cho nên bữa cơm hôm nay cũng xem như là một khởi đầu. Kỳ Mặc Vũ chưa từng nghĩ sẽ có một ngày nàng và bạn tốt của mình đều có "quan hệ" với người nhà họ Khuất. Nếu như thuận lợi còn có thể sẽ trở thành chị dâu - em dâu. Vừa nghĩ đã cảm thấy buồn cười.
"Kỳ Mặc Vũ, cậu trốn ở đâu rồi?"
Đây là lần đầu tiên Hồ Nhã Hinh chân chính bước vào nhà Khuất Tĩnh Văn, thế nhưng cô không hề tỏ ra xa lạ. Có lẽ Khuất Tĩnh Văn cũng không quá tính toán mấy chuyện này nên Hồ Nhã Hinh mới có thể thoải mái như vậy.
"Mình ở đây, ồn ào cái gì chứ."
Hồ Nhã Hinh chạy đến câu cổ nàng, thầm thì: "Nhà Khuất lão sư thực sự quá giàu, đâu đâu cũng toàn là mấy thứ đắt tiền."
Kỳ Mặc Vũ xì một tiếng, không tỏ ý kiến.
Quả thực nàng cũng không có gì để giải thích thêm.
"Chị dâu."
Khuất Trạch Nguyên cuối cùng cũng có thể tìm được thời cơ để lên tiếng chào hỏi.
Kỳ Mặc Vũ gật đầu cùng cậu: "Ừm, em trai. Chúng ta cùng xuống bếp phụ Tĩnh Văn đi."
"Chị dâu ở đây nói chuyện với Nhã Hinh đi, để em phụ là được."
Đây là cơ hội để cậu ở trước mặt Hồ Nhã Hinh thể hiện, đương nhiên không thể bỏ qua.
Kỳ Mặc Vũ nghe vậy cũng không miễn cưỡng. Tùy ý cậu muốn làm gì làm.
Nàng lôi kéo Hồ Nhã Hinh ngồi xuống: "Thế nào, tiến triển tốt không?"
Hồ Nhã Hinh lười biếng dựa vào sô pha: "Còn chưa đâu, chỉ mới bắt đầu. Nhưng mà ải của mình không dễ qua đâu."
Kỳ Mặc Vũ gật đầu hai cái: "Nói thật nha, lúc phát hiện ra A Nguyên thích cậu mình có chút bất ngờ. Đúng là không thể hình dung."
"Kỳ Mặc Vũ, cậu nói vậy là sao? Bà đây dù gì cũng là một mỹ nữ. Có gì mà không thể hình dung chứ?"
Thấy cô lại xù lông, Kỳ Mặc Vũ cũng chỉ nhún vai: "Ai mà biết được, cảm giác thôi mà. Mình còn mong được nghe cậu gọi một tiếng chị... dâu đây."
Nàng nói xong thì đắc ý mỉm cười.
"Ai thèm gọi cậu chứ, đừng ở đó mơ tưởng. Tên Khuất Trạch Nguyên đó còn chưa xong với mình đâu."
Âm thanh của cô không nhỏ, cả Khuất Tĩnh Văn và Khuất Trạch Nguyên đều nghe thấy.
Khuất Tĩnh Văn nhìn em trai mình: "Vô dụng như vậy sao?"
Khuất Trạch Nguyên đang mặc một chiếc áo sơ mi trắng, tay áo xắn cao, trên người còn mang một cái tạp dề. Tuy quen sống trong nhung lụa nhưng ít nhiều đối với công việc phụ bếp vẫn có chút am hiểu.
Nghe chị gái hỏi như vậy, cậu có chút dở khóc dở cười: "Chưa bao giờ yêu đương nghiêm túc, có chút không biết phải làm sao."
Những cô gái ngoài đường chỉ cần bỏ tiền ra muốn bao nhiêu cũng có, chỉ có tấm chân tình là khó có thể mua được bằng tiền.
"Chị, lúc trước chị với chị dâu ai là người theo đuổi ai?"
Khuất Tĩnh Văn dừng tay lại, suy nghĩ mấy giây rồi mở miệng: "Là chị."
"Có thể nói cho em nghe bí quyết được không?"
Cậu tỏ ra vô cùng hào hứng.
"Không có bí quyết."
"Tiểu Vũ là tiểu Vũ, Nhã Hinh là Nhã Hinh. Không giống nhau. Em tự mình mà lo liệu đi."
Nói thật, nếu lúc trước không phải Kỳ Mặc Vũ đối với cô có tình cảm, cô thực sự cũng không biết nên bắt đầu từ đâu mới được.
"Vậy có thể nhờ chị dâu giúp đỡ một chút không?"
Dù sao họ cũng là bạn thân, Kỳ Mặc Vũ ít nhiều cũng sẽ hiểu Hồ Nhã Hinh hơn so với cậu.
"Em có miệng, tự đi mà nhờ vả."
Lần nào mở miệng cũng không lưu tình. Khuất Trạch Nguyên tự hỏi không biết Khuất Tĩnh Văn có thực sự là chị mình không nữa.
"Đứng đó làm gì, mau dọn đồ ăn đi. Đừng để chị dâu em đói."
Khuất Trạch Nguyên, người đang đứng đờ ra nghĩ cách theo đuổi bạn gái lập tức nhận lệnh bày thức ăn ra bàn.
Thân là nam nhân duy nhất tại đây, hôm nay cậu sẽ biểu hiện thật tốt.
Trong suốt bữa ăn, Khuất Tĩnh Văn vẫn giữ thói quen gắp thức ăn cho Kỳ Mặc Vũ, yên lặng lắng nghe nàng cùng Hồ Nhã Hinh nói chuyện, thỉnh thoảng sẽ nở một nụ cười sủng nịch dành cho bạn gái.
Khuất Trạch Nguyên cũng cố gắng học theo chị mình nhưng lần nào cũng bị Hồ Nhã Hinh liếc cho một cái.
Chính thức và không chính thức đúng là rất khác biệt.
"Hôm nào cũng gọi Giai Nghê đến đây đi, cậu ấy ở một mình, mình thấy không ổn chút nào."
Hồ Nhã Hinh thở dài: "Cậu ấy có thuê bảo mẫu."
Tuy có thể tạm thời yên ổn nhưng vẫn cho người ta cảm giác không nói nên lời.
"À phải rồi, cậu đã hay tin Diệp Trân Trân bị sảy thai chưa?"
Trong giọng nói của Hồ Nhã Hinh không giấu được hào hứng. Tuy biết như vậy có hơi thất đức nhưng mà cô lại cảm thấy vô cùng hả dạ. Tốt nhất tên Cao Lỗi kia tuyệt tử tuyệt tôn, suốt đời cô độc.
Kỳ Mặc Vũ nhướng mày: "Có chuyện này sao?"
"Mình vẫn luôn để ý tin tức của đám người đó. Cậu biết mà, Hồ Nhã Hinh mình chính là không thể để sâu mọt lọt vào mắt."
Kỳ Mặc Vũ: "Dù sao đó cũng là một sinh mệnh. Nhưng mà xem như là quả báo đi."
Hồ Nhã Hinh hết sức tán thành: "Trời cao có mắt, tốt nhất là nên để cho Diệp Trân Trân đó đá luôn Cao Lỗi."
Cô chỉ là tiện mồm nói vậy, nhưng Khuất Trạch Nguyên đã nghe thấy. Nếu "bạn gái" cậu đã muốn như vậy thì cứ để cô toại nguyện đi.
1
Khuất Tĩnh Văn liếc mắt, vừa nhìn đã biết cậu nghĩ gì. Dù sao đó cũng là chuyện tốt, cô cũng không muốn ngăn cản. Miễn sao không làm gì quá đáng là được.
Sau khi cơm nước xong, Hồ Nhã Hinh liền bám lấy Kỳ Mặc Vũ rủ nàng chơi game. Đến cuối cùng lại kết nạp thành công hai thành viên nữa. Hai chị em nhà họ Khuất tuy chưa từng chơi qua nhưng lại là người có đầu óc nhạy bén, vừa nhìn đã biết, lại còn chơi rất tốt.
+
Chơi một lượt 5 trận, thắng liền 4 trận. Hồ Nhã Hinh rất vui vẻ, nhờ vậy mà Khuất Trạch Nguyên cũng được cộng thêm một điểm.