Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 11
Chương 11: Diệp Bắc Minh tặng một cái quan tài
Trong đô thị hiện đại sầm uất, khắp nơi đều là cao ốc, những toà nhà chọc trời.
Nhưng sâu trong những toà nhà chọc trời này lại có một phủ vua phong cách Trung Hoa, khiến người ta không khỏi xúc động, rốt cuộc vua Giang Nam này giàu có đến mức nào?
Hôm nay, trong phủ của vua Giang Nam tràn đầy cảm giác vui mừng, khắp nơi giăng đèn kết hoa, chiêng trống vang trời, dây pháo vang dội, cờ đỏ phất phới, người người tấp nập.
Vì hôm nay chính là đại thọ sáu mươi tuổi của vua Giang Nam!
Những nhân vật nổi tiếng và ông trùm đứng đầu xã hội đều đến chúc thọ cho vua Giang Nam.
Nhà họ Triệu chọn đính hôn vào hôm nay cũng vì muốn hưởng chung không khí vui mừng của vua Giang Nam.
Nhưng không ngờ rằng Diệp Bắc Minh lại quay về vào ngày hôm nao.
“Đây là ai?”
“Tình huống gì vậy? Một người trẻ tuổi vác theo một cái quan tài, cậu ta muốn làm gì?”
Người đi đường nhìn thấy một hình ảnh khiến người khác khiếp sợ.
Một người trẻ tuổi sải bước, lưng đeo một cái quan tài nhuốm máu, anh đi trên đường lớn của thành phố hiện đại, thật sự rất thu hút sự chú ý của người khác.
“Anh ta làm gì vậy?”
Rất nhiều người đi đường tỏ vẻ sợ hãi và khó tin.
Diệp Bắc Minh không thèm quan tâm đến người đi đường, anh chậm rãi bước về phía phủ của vua Giang Nam.
“Đó là hướng đến phủ vua Giang Nam!”
“Người trẻ tuổi này điên rồi sao?”
“Cậu ta vác một cái quan tài đi tới phủ vua Giang Nam, chán sống à?”
“Hôm nay còn là đại thọ sáu mươi của vua Giang Nam nữa, chưa nói đến chuyện cậu ta vác một cái quan tài đến phủ vua Giang Nam, dù chỉ vác quan tài đi trên đường cũng có thể bị cho rằng bất kính với vua Giang Nam!”
Vô số người đi đường đứng sững lại, hoàn toàn hoá đá.
“Cộp! Cộp! Cộp!”
Diệp Bắc Minh đi rất nhanh, trông có vẻ như anh chỉ bước tới một bước, nhưng mọi người chợt phát hiện một bước của anh rất xa.
Người bình thường bước ra một bước chỉ đi được khoảng bảy tám mươi centimet, nhưng Diệp Bắc Minh bước tới một bước lại đi tận bảy tám mét.
Còn chưa đi được bao nhiêu bước đã biến mất trong tầm mắt của mọi người.
“Người giàu nhất huyện Giang Thuỷ Vương Phú Quý tặng một bức tượng ngọc Quan Âm, giá trị tám triệu!”
“Chủ tịch Ô tô Vĩnh Thịnh Giang Nam tặng một chiếc Rolls Royce Phantom!”
“Tổng giám đốc Lâm của khách sạn năm sao Cẩm Viên tặng một bụi san hô đỏ cao cấp!”
“…”
Những đại gia đứng đầu Giang Nam đều có mặt, người trước cửa cầm danh sách quà tặng, lần lượt đọc ra.
Những nhân vật lớn hô mưa gọi gió ở Giang Nam đều đứng xếp hàng nghiêm túc trước cửa phủ vua Giang Nam, như những nhân viên văn phòng đang đợi mua bánh bao buổi sáng vậy.
“Diệp Bắc Minh, tặng vua Giang Nam một cái quan tài!”
Trước cửa phủ vua Giang Nam trở nên yên tĩnh.
Tất cả mọi người đều nhìn sang với vẻ kinh ngạc, ánh mắt vô cùng rung động.
“Diệp Bắc Minh?”
“Tặng một cái quan tài?”
“Là Diệp Bắc Minh giết chết Triệu Nhị Thần và Triệu Thái kia sao?”, rất nhiều người nhận ra Diệp Bắc Minh, tỏ vẻ hoảng hốt, không ngờ Diệp Bắc Minh vẫn dám tìm đến nơi này.
Nơi này là phủ vua Giang Nam đấy!
“Đúng là to gan!”
“Dám đến phủ vua gây rối? Bắt cậu ta lại cho tôi!”, một thống lĩnh quân cấm vệ xuất hiện, chỉ huy mấy trăm người mặc áo giáp đồng loạt xông lên, tạo đội hình bao vây lấy Diệp Bắc Minh.
“Ầm!”
Diệp Bắc Minh không hề sợ hãi, anh dùng quan tài làm vũ khí, càn quét khắp nơi.
Những quân cấm vệ này hoàn toàn không phải đối thủ của Diệp Bắc Minh, bị quan tài gỗ lim cao cấp đánh hộc máu, gãy tay gãy chân, nằm dưới đất rên rỉ.
Ngay cả thống lĩnh quân cấm vệ kia cũng bị Diệp Bắc Minh đá bay, xương ngực vỡ tan mà chết.
“Ầm…”
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Diệp Bắc Minh hùng hổ đi vào cổng phủ vua Giang Nam, ném quan tài xuống đất, cất tiếng hỏi:
“Viết, Diệp Bắc Minh, tặng một cái quan tài!”
“Dạ…”
Người đàn ông trung niên đang ghi chép danh sách quà tặng người run cầm cập, cầm lấy bút lông, run rẩy viết lại tên và quà của Diệp Bắc Minh.
“Cậu ta muốn lật trời sao?”
Người giàu nhất huyện Giang Thuỷ Vương Phú Quý sợ hãi hỏi.
Chủ tịch Ô tô Vĩnh Thịnh Giang Nam và Tổng giám đốc Lâm của khách sạn năm sao Cẩm Viên ở bên cạnh cũng đều sợ hãi tránh ra, nhường đường cho Diệp Bắc Minh.
Trong đô thị hiện đại sầm uất, khắp nơi đều là cao ốc, những toà nhà chọc trời.
Nhưng sâu trong những toà nhà chọc trời này lại có một phủ vua phong cách Trung Hoa, khiến người ta không khỏi xúc động, rốt cuộc vua Giang Nam này giàu có đến mức nào?
Hôm nay, trong phủ của vua Giang Nam tràn đầy cảm giác vui mừng, khắp nơi giăng đèn kết hoa, chiêng trống vang trời, dây pháo vang dội, cờ đỏ phất phới, người người tấp nập.
Vì hôm nay chính là đại thọ sáu mươi tuổi của vua Giang Nam!
Những nhân vật nổi tiếng và ông trùm đứng đầu xã hội đều đến chúc thọ cho vua Giang Nam.
Nhà họ Triệu chọn đính hôn vào hôm nay cũng vì muốn hưởng chung không khí vui mừng của vua Giang Nam.
Nhưng không ngờ rằng Diệp Bắc Minh lại quay về vào ngày hôm nao.
“Đây là ai?”
“Tình huống gì vậy? Một người trẻ tuổi vác theo một cái quan tài, cậu ta muốn làm gì?”
Người đi đường nhìn thấy một hình ảnh khiến người khác khiếp sợ.
Một người trẻ tuổi sải bước, lưng đeo một cái quan tài nhuốm máu, anh đi trên đường lớn của thành phố hiện đại, thật sự rất thu hút sự chú ý của người khác.
“Anh ta làm gì vậy?”
Rất nhiều người đi đường tỏ vẻ sợ hãi và khó tin.
Diệp Bắc Minh không thèm quan tâm đến người đi đường, anh chậm rãi bước về phía phủ của vua Giang Nam.
“Đó là hướng đến phủ vua Giang Nam!”
“Người trẻ tuổi này điên rồi sao?”
“Cậu ta vác một cái quan tài đi tới phủ vua Giang Nam, chán sống à?”
“Hôm nay còn là đại thọ sáu mươi của vua Giang Nam nữa, chưa nói đến chuyện cậu ta vác một cái quan tài đến phủ vua Giang Nam, dù chỉ vác quan tài đi trên đường cũng có thể bị cho rằng bất kính với vua Giang Nam!”
Vô số người đi đường đứng sững lại, hoàn toàn hoá đá.
“Cộp! Cộp! Cộp!”
Diệp Bắc Minh đi rất nhanh, trông có vẻ như anh chỉ bước tới một bước, nhưng mọi người chợt phát hiện một bước của anh rất xa.
Người bình thường bước ra một bước chỉ đi được khoảng bảy tám mươi centimet, nhưng Diệp Bắc Minh bước tới một bước lại đi tận bảy tám mét.
Còn chưa đi được bao nhiêu bước đã biến mất trong tầm mắt của mọi người.
“Người giàu nhất huyện Giang Thuỷ Vương Phú Quý tặng một bức tượng ngọc Quan Âm, giá trị tám triệu!”
“Chủ tịch Ô tô Vĩnh Thịnh Giang Nam tặng một chiếc Rolls Royce Phantom!”
“Tổng giám đốc Lâm của khách sạn năm sao Cẩm Viên tặng một bụi san hô đỏ cao cấp!”
“…”
Những đại gia đứng đầu Giang Nam đều có mặt, người trước cửa cầm danh sách quà tặng, lần lượt đọc ra.
Những nhân vật lớn hô mưa gọi gió ở Giang Nam đều đứng xếp hàng nghiêm túc trước cửa phủ vua Giang Nam, như những nhân viên văn phòng đang đợi mua bánh bao buổi sáng vậy.
“Diệp Bắc Minh, tặng vua Giang Nam một cái quan tài!”
Trước cửa phủ vua Giang Nam trở nên yên tĩnh.
Tất cả mọi người đều nhìn sang với vẻ kinh ngạc, ánh mắt vô cùng rung động.
“Diệp Bắc Minh?”
“Tặng một cái quan tài?”
“Là Diệp Bắc Minh giết chết Triệu Nhị Thần và Triệu Thái kia sao?”, rất nhiều người nhận ra Diệp Bắc Minh, tỏ vẻ hoảng hốt, không ngờ Diệp Bắc Minh vẫn dám tìm đến nơi này.
Nơi này là phủ vua Giang Nam đấy!
“Đúng là to gan!”
“Dám đến phủ vua gây rối? Bắt cậu ta lại cho tôi!”, một thống lĩnh quân cấm vệ xuất hiện, chỉ huy mấy trăm người mặc áo giáp đồng loạt xông lên, tạo đội hình bao vây lấy Diệp Bắc Minh.
“Ầm!”
Diệp Bắc Minh không hề sợ hãi, anh dùng quan tài làm vũ khí, càn quét khắp nơi.
Những quân cấm vệ này hoàn toàn không phải đối thủ của Diệp Bắc Minh, bị quan tài gỗ lim cao cấp đánh hộc máu, gãy tay gãy chân, nằm dưới đất rên rỉ.
Ngay cả thống lĩnh quân cấm vệ kia cũng bị Diệp Bắc Minh đá bay, xương ngực vỡ tan mà chết.
“Ầm…”
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Diệp Bắc Minh hùng hổ đi vào cổng phủ vua Giang Nam, ném quan tài xuống đất, cất tiếng hỏi:
“Viết, Diệp Bắc Minh, tặng một cái quan tài!”
“Dạ…”
Người đàn ông trung niên đang ghi chép danh sách quà tặng người run cầm cập, cầm lấy bút lông, run rẩy viết lại tên và quà của Diệp Bắc Minh.
“Cậu ta muốn lật trời sao?”
Người giàu nhất huyện Giang Thuỷ Vương Phú Quý sợ hãi hỏi.
Chủ tịch Ô tô Vĩnh Thịnh Giang Nam và Tổng giám đốc Lâm của khách sạn năm sao Cẩm Viên ở bên cạnh cũng đều sợ hãi tránh ra, nhường đường cho Diệp Bắc Minh.