Em Ước Nguyện Với Ánh Trăng, Mong Anh Luôn Hạnh Phúc
Chương 20: Nếu đời người có bốn mùa
Chương Hai Mươi: Nếu đời người có bốn mùa.
Kha Vũ ngồi một góc quan sát tình hình lên tiếng: "Vậy tại sao cậu lại tự đánh vào đầu mình".
Lâm Ly vội vàng nói: "Đây chỉ là hiểu lầm thôi".
"Hiểu lầm gì?". Cả phòng đều tò mò, nói mới để ý, Lâm Ly toàn có những hành động kỳ lạ như phán đoán Tiết Viễn sẽ gặp nguy hiểm, Bán Hạ sẽ trở thành họa sĩ, còn lẩm bẩm về thời không.
"Hỏi rất hay, hiểu lầm gì nhỉ?". Đám nhóc tinh quái này sơ hở cái liền lộ, sau đó cô chợt nảy ra một ý tưởng: "Trên đầu tôi có vấn băng, bên trong có chứa thuốc làm mình rất ngứa nhưng không gãi được, vì vậy mới ấn đầu vô tường cọ cọ cho để ngứa, ha…ha…".
Lâm Ly cũng bắt đầu rối loạn, không biết nên làm gì tiếp theo.
"Còn mấy cái khác tớ chỉ nói cho vui thôi mọi người đừng xem là thật".
Lâm Ly âm thầm lau mồ hôi chỉ có mấy phút ngắn ngủi mà đã tốn bao nhiêu tế bào của cô rồi, bọn nhóc này tinh quái quá.
…
Chí Luân lấy trong túi ra bộ bài phá tan bầu không khí căng thẳng: "Rảnh rỗi quá!. Qua đây đánh bài đi?''.
Cả phòng liền cười tươi như hoa: "Có đánh cược gì không?''.
Lâm Ly nghe thấy cười híp mắt, ném ví tiền lên bàn: " Cược tiền đi, bà đây muốn kiếm thêm phí sinh hoạt".
Kha Vũ nghiêng mặt cười: "Chanh nhỏ, cậu chắc chứ!".
Cả phòng bệnh ngồi quay quần trên giường Lâm Ly, nhìn bộ dạng ai cũng là tay lão làng.
Lâm Ly đánh bài rất lành nghề, cô móc ví ra lục tới lục lui thấy tiền mặt không có nhiều lắm, để phòng ngừa trường hợp xui xẻo thiếu nợ người ta không có tiền trả, dặn dò cả phòng: "Không cho ghi nợ, thua hết tiền mặt thì cởi hết quần áo, những người còn lại tiếp tục chơi".
Những người kia đồng ý, Tiết Viễn bắt đầu xào bài.
Hai tiếng sau, Lâm Ly hết tiền chuẩn bị tới khâu cởi đồ: "Các người không về sao, đây là phòng bệnh đó, bệnh nhân muốn nghỉ ngơi rồi".
Kha Vũ mặc kệ: "Chơi đi, đừng kiếm cớ, chơi thua là do cậu xui thôi".
"Ê, đừng nguyền rủa tao, lát nữa tao còn muốn chơi tiếp".
"Nói thật là mày rất xui chơi tiếp cũng xui thôi đến cái quần trong cũng chẳng còn".
"Mẹ kiếp, mày ngậm cái miệng quạ đen của mày lại".
Không ai muốn ra về, bọn họ vẫn còn hăng lắm.
Y tá đi kiểm tra phòng bệnh thấy một đám người ngồi chồm hổm trên giường đánh bài la lên: "Giải tán! Giải tán hết cho tôi, đây là bệnh viện chứ không phải sòng bài".
…
Nhìn những người kia vôi vàng xoay người ra ngoài, Lâm ly cuối cùng cũng giữ được mặt mũi của mình, cởi ra hết eo ơi mất mặt lắm.
…
Suốt mấy ngày nằm trên giường bệnh viện ăn chơi cuối cùng cô và Bán Hạ cũng xuất viện.
Lúc đang dọn dẹp đồ đạc thì cô nghe thấy nam diễn viên trên ti vi nói: "Nếu đời người có bốn mùa thì trước hai mươi tuổi đều là mùa xuân".
Cô hơi đăm chiêu ngẩng đầu nhìn một cái, rồi học theo người ta phân chia cuộc sống của mình. Trước hai mươi tuổi của cô xem Kha Vũ là mùa xuân, sau hai mươi lăm tuổi chỉ còn lãnh lẽo, về sau chỉ còn lại mùa đông.
Lúc trước khúc nhạc chủ đạo trong cuộc sống cô luôn độc lai vô vãng, không có xã giao.
Ông trời rõ ràng ưu ái cô, trở về năm mười tám tuổi lần nữa. Mọi thứ đều thay đổi.
Phải vậy mùa xuân của tôi đã trở lại rồi.
Cuộc sống mới, hy vọng mới.
…
Lại một mùa xuân nữa đến, cây cối đâm chồi nảy nở đầy sức sống, chồi hoa khẽ lả lướt cùng cơn gió.
Vụ án liên hoàn cũng đã tìm ra hung thủ, tâm lý người dân cũng thoải mái hơn. Mọi thứ đều trở về như cũ.
Sáng 6 giờ 30, trời còn sáng tờ mờ, trên đường chật ních người đa số là học sinh. Một số nhóm đang ăn như hổ đói, một số lại ngẩn ra nhìn cây cối như chìm vào cửa tiên, cũng có một số người đang cắm đầu vào ván game chơi nốt nửa tiếng rồi vào học.
Chỉ độc nhất một người…
Người đó lạnh nhạt đi băng băng trên đường không quan tâm thế sự, trên tay cầm quyển sách dày cợm. Trời xuân chỉ mặc một cái áo khoác hoa, quần tây, nhìn thanh xuân bức người.
Lâm Ly: "Hừ!, đám nít ranh vài tháng nữa là thi đại học, cứ chạy linh ta linh tinh".
…
Lâm ly mới sáng sớm đã đứng trước bồn rửa tay trong nhà vệ sinh, nhìn chính mình trong gương.
Lại lần nữa lao vào trầm tư.
Sau đó một lần nữa bừng tỉnh đại ngộ, thời thế yên bình mọi rắc rối đều được giải quyết việc quan trọng hàng đầu của cô là kỳ thi đại học sắp tới cố gắng làm lại nhân sinh..
Lại lần nữa đi lên đỉnh cao nhân sinh.
Ý trời
Lần nào tìm ra thiên cơ mình đều ở trong nhà vệ sinh.
Sau đó Lâm Ly cuối đầu thẹn thùng cười.
Ha…haha...
Cô quả là một người biết chợp thời cơ mà. Nhưng cô đâu biết…
Mới sáng sớm nên không có nhiều bạn học nếu không lời đồn đa nhân cách như Chương 4 lại vang xa lần nữa.
May quá!.
Lâm Ly nghĩ vài giây cuối cùng đi thẳng đến lớp.
Thần thái sáng láng nhìn cứ như học sinh giỏi toàn trường.
Pơ phệch!.
Sau khi vào lớp nhìn hai ông bạn của mình, nói cách khác bây giờ chúng ta chỉ có thể làm bạn đừng làm phiền bà.
Cạch!
Lâm Ly ngồi xuống bàn học lấy sách vở ra đọc thuộc bài văn, đúng vậy cô chỉ đọc duy nhất một bài văn.
Tiết Viễn ngồi bên cạnh thấy kỳ lạ bèn hỏi: "Cậu đọc bài này từ kỳ trươớc sang kỳ này vẫn chưa thuôc à?".
Thằng nhóc ngốc! Nếu cô nói đây là đề thi đại học tương lai bọn nhóc này lại nghĩ cô có bệnh như lời bác sĩ tâm lý nói…
Chỉ đành nhắc nhở nhẹ: "Cậu cũng mau đọc đi, cùng đọc nào".
Sau đó cô lấy sách toán ra làm mấy dạng đề na ná nhau.
Bàn tay Lâm ly nắm chặt đầu bút, ngòi bút thấm ra trang giấy một màu đen.
Cả tiết học này Lâm Ly nghiêm túc đến đáng sợ đến giáo viên cũng lo sợ nơm nớp.
Tiết Viễn có cảm giác mình đang ngồi bên cạnh một diêm vương sống chỉ cần ảnh hưởng đến người ta học tập liền cho cậu một nét mặt lên sổ sinh tử. Rồi hay quay sang cậu dặn dò đôi câu: "Tri thức có giá trị vô hạn".
Điên thật rồi, từ sau vụ đập đầu cậu ấy ngày càng hành động kỳ lạ. Tỉnh lại đi cho dù cậu có cô gắng thì cũng không theo kịp cậu ta. Chúng ta cứ an phận đi.
Kha Vũ ngồi một góc quan sát tình hình lên tiếng: "Vậy tại sao cậu lại tự đánh vào đầu mình".
Lâm Ly vội vàng nói: "Đây chỉ là hiểu lầm thôi".
"Hiểu lầm gì?". Cả phòng đều tò mò, nói mới để ý, Lâm Ly toàn có những hành động kỳ lạ như phán đoán Tiết Viễn sẽ gặp nguy hiểm, Bán Hạ sẽ trở thành họa sĩ, còn lẩm bẩm về thời không.
"Hỏi rất hay, hiểu lầm gì nhỉ?". Đám nhóc tinh quái này sơ hở cái liền lộ, sau đó cô chợt nảy ra một ý tưởng: "Trên đầu tôi có vấn băng, bên trong có chứa thuốc làm mình rất ngứa nhưng không gãi được, vì vậy mới ấn đầu vô tường cọ cọ cho để ngứa, ha…ha…".
Lâm Ly cũng bắt đầu rối loạn, không biết nên làm gì tiếp theo.
"Còn mấy cái khác tớ chỉ nói cho vui thôi mọi người đừng xem là thật".
Lâm Ly âm thầm lau mồ hôi chỉ có mấy phút ngắn ngủi mà đã tốn bao nhiêu tế bào của cô rồi, bọn nhóc này tinh quái quá.
…
Chí Luân lấy trong túi ra bộ bài phá tan bầu không khí căng thẳng: "Rảnh rỗi quá!. Qua đây đánh bài đi?''.
Cả phòng liền cười tươi như hoa: "Có đánh cược gì không?''.
Lâm Ly nghe thấy cười híp mắt, ném ví tiền lên bàn: " Cược tiền đi, bà đây muốn kiếm thêm phí sinh hoạt".
Kha Vũ nghiêng mặt cười: "Chanh nhỏ, cậu chắc chứ!".
Cả phòng bệnh ngồi quay quần trên giường Lâm Ly, nhìn bộ dạng ai cũng là tay lão làng.
Lâm Ly đánh bài rất lành nghề, cô móc ví ra lục tới lục lui thấy tiền mặt không có nhiều lắm, để phòng ngừa trường hợp xui xẻo thiếu nợ người ta không có tiền trả, dặn dò cả phòng: "Không cho ghi nợ, thua hết tiền mặt thì cởi hết quần áo, những người còn lại tiếp tục chơi".
Những người kia đồng ý, Tiết Viễn bắt đầu xào bài.
Hai tiếng sau, Lâm Ly hết tiền chuẩn bị tới khâu cởi đồ: "Các người không về sao, đây là phòng bệnh đó, bệnh nhân muốn nghỉ ngơi rồi".
Kha Vũ mặc kệ: "Chơi đi, đừng kiếm cớ, chơi thua là do cậu xui thôi".
"Ê, đừng nguyền rủa tao, lát nữa tao còn muốn chơi tiếp".
"Nói thật là mày rất xui chơi tiếp cũng xui thôi đến cái quần trong cũng chẳng còn".
"Mẹ kiếp, mày ngậm cái miệng quạ đen của mày lại".
Không ai muốn ra về, bọn họ vẫn còn hăng lắm.
Y tá đi kiểm tra phòng bệnh thấy một đám người ngồi chồm hổm trên giường đánh bài la lên: "Giải tán! Giải tán hết cho tôi, đây là bệnh viện chứ không phải sòng bài".
…
Nhìn những người kia vôi vàng xoay người ra ngoài, Lâm ly cuối cùng cũng giữ được mặt mũi của mình, cởi ra hết eo ơi mất mặt lắm.
…
Suốt mấy ngày nằm trên giường bệnh viện ăn chơi cuối cùng cô và Bán Hạ cũng xuất viện.
Lúc đang dọn dẹp đồ đạc thì cô nghe thấy nam diễn viên trên ti vi nói: "Nếu đời người có bốn mùa thì trước hai mươi tuổi đều là mùa xuân".
Cô hơi đăm chiêu ngẩng đầu nhìn một cái, rồi học theo người ta phân chia cuộc sống của mình. Trước hai mươi tuổi của cô xem Kha Vũ là mùa xuân, sau hai mươi lăm tuổi chỉ còn lãnh lẽo, về sau chỉ còn lại mùa đông.
Lúc trước khúc nhạc chủ đạo trong cuộc sống cô luôn độc lai vô vãng, không có xã giao.
Ông trời rõ ràng ưu ái cô, trở về năm mười tám tuổi lần nữa. Mọi thứ đều thay đổi.
Phải vậy mùa xuân của tôi đã trở lại rồi.
Cuộc sống mới, hy vọng mới.
…
Lại một mùa xuân nữa đến, cây cối đâm chồi nảy nở đầy sức sống, chồi hoa khẽ lả lướt cùng cơn gió.
Vụ án liên hoàn cũng đã tìm ra hung thủ, tâm lý người dân cũng thoải mái hơn. Mọi thứ đều trở về như cũ.
Sáng 6 giờ 30, trời còn sáng tờ mờ, trên đường chật ních người đa số là học sinh. Một số nhóm đang ăn như hổ đói, một số lại ngẩn ra nhìn cây cối như chìm vào cửa tiên, cũng có một số người đang cắm đầu vào ván game chơi nốt nửa tiếng rồi vào học.
Chỉ độc nhất một người…
Người đó lạnh nhạt đi băng băng trên đường không quan tâm thế sự, trên tay cầm quyển sách dày cợm. Trời xuân chỉ mặc một cái áo khoác hoa, quần tây, nhìn thanh xuân bức người.
Lâm Ly: "Hừ!, đám nít ranh vài tháng nữa là thi đại học, cứ chạy linh ta linh tinh".
…
Lâm ly mới sáng sớm đã đứng trước bồn rửa tay trong nhà vệ sinh, nhìn chính mình trong gương.
Lại lần nữa lao vào trầm tư.
Sau đó một lần nữa bừng tỉnh đại ngộ, thời thế yên bình mọi rắc rối đều được giải quyết việc quan trọng hàng đầu của cô là kỳ thi đại học sắp tới cố gắng làm lại nhân sinh..
Lại lần nữa đi lên đỉnh cao nhân sinh.
Ý trời
Lần nào tìm ra thiên cơ mình đều ở trong nhà vệ sinh.
Sau đó Lâm Ly cuối đầu thẹn thùng cười.
Ha…haha...
Cô quả là một người biết chợp thời cơ mà. Nhưng cô đâu biết…
Mới sáng sớm nên không có nhiều bạn học nếu không lời đồn đa nhân cách như Chương 4 lại vang xa lần nữa.
May quá!.
Lâm Ly nghĩ vài giây cuối cùng đi thẳng đến lớp.
Thần thái sáng láng nhìn cứ như học sinh giỏi toàn trường.
Pơ phệch!.
Sau khi vào lớp nhìn hai ông bạn của mình, nói cách khác bây giờ chúng ta chỉ có thể làm bạn đừng làm phiền bà.
Cạch!
Lâm Ly ngồi xuống bàn học lấy sách vở ra đọc thuộc bài văn, đúng vậy cô chỉ đọc duy nhất một bài văn.
Tiết Viễn ngồi bên cạnh thấy kỳ lạ bèn hỏi: "Cậu đọc bài này từ kỳ trươớc sang kỳ này vẫn chưa thuôc à?".
Thằng nhóc ngốc! Nếu cô nói đây là đề thi đại học tương lai bọn nhóc này lại nghĩ cô có bệnh như lời bác sĩ tâm lý nói…
Chỉ đành nhắc nhở nhẹ: "Cậu cũng mau đọc đi, cùng đọc nào".
Sau đó cô lấy sách toán ra làm mấy dạng đề na ná nhau.
Bàn tay Lâm ly nắm chặt đầu bút, ngòi bút thấm ra trang giấy một màu đen.
Cả tiết học này Lâm Ly nghiêm túc đến đáng sợ đến giáo viên cũng lo sợ nơm nớp.
Tiết Viễn có cảm giác mình đang ngồi bên cạnh một diêm vương sống chỉ cần ảnh hưởng đến người ta học tập liền cho cậu một nét mặt lên sổ sinh tử. Rồi hay quay sang cậu dặn dò đôi câu: "Tri thức có giá trị vô hạn".
Điên thật rồi, từ sau vụ đập đầu cậu ấy ngày càng hành động kỳ lạ. Tỉnh lại đi cho dù cậu có cô gắng thì cũng không theo kịp cậu ta. Chúng ta cứ an phận đi.