Giam Cầm Chim Hoàng Yến
Chương 3: Chồng của em phải là ta ( 13+ )
Ngay trước cửa, tiểu công chúa không chịu đi vào, bị quân lính cưỡng chế đẩy ngã trên mặt đất, hai đầu gối vô tình va mạnh xuống, vang lên âm thanh nhức nhối làm Bạch Ly cảm thấy đau đớn.
Cô nhăn mày chưa kịp khôi phục ý thức thì người trên giường vén rèm châu đong đưa, bước đến gần từ trên cao nhìn xuống cô.
Ánh mắt hắn giống như mấy năm trước nhìn cô đầy ý vị, ôn hoà cười, làm người ta xáo trộn đầu óc.
Toàn thân mãnh mai không rét mà run, bất quá bây giờ Bạch Ly đã hiểu rõ hắn, cảm thấy ý cười này như cỗ hàn ý thấm đến tận xương tủy.
"Hoàng...tử..."
Cô hèn mọn quỳ phục không dám ngẩng đầu nhìn hắn thêm nữa, hai tay gắt gao vo chặt trên sàn giá lạnh.
Thứ duy nhất đập vào mắt cô lúc này là mũi giày bóng nhoáng của đối phương, nước sơn đen tuyền tựa hồ như cuộc đời tối tăm không có ánh sáng của cô.
Một công chúa mất nước quỳ dưới chân hoàng tử nước địch, còn là kẻ cô từng yêu thầm. Cũng chính vì tình yêu ngu dốt của cô khiến nước mất nhà tang, còn khiến cuộc đời của mình rơi vào bể bế tắc.
Thế mà, kẻ đang đứng cao cao tại thượng kia vẫn không chịu buông tha cho cô.
Bạc Đình nhìn cô run rẩy né tránh, không hài lòng cố ý giậm chân thật chân thật mạnh làm cô giật mình ngẩng đầu lên, hơi nước trong mắt phiếm hồng vì sợ hãi.
Hắn lạnh như không cười ưng bụng, vẻ đẹp của cô gái nhỏ được hắn đánh giá như hoa lê đái vũ. Lúc khóc vẫn xinh đẹp như hoa lê trong mưa, làm người khác nhìn thấy đã muốn vừa dày vò, vừa che chở.
Cô nhấp nhấp môi hồng nhuận liền thu hút dục hỏa trong người hắn thiêu đốt, nước da trắng như tuyết, còn mịn màng khiến thời khắc này hắn chỉ muốn nuốt cô vào trong bụng.
"Công chúa vẫn đẹp như vậy."
Giọng điệu c.ưỡng bức đầy quyến rũ, ánh mắt của hắn nóng cháy lẳng lặng biến thái nhìn chòng chọc vào mắt cô. Làm Bạch Ly chống khuỷu tay nghiêng người ngồi dưới đất, cúi đầu không thèm nhìn hắn.
Người đàn ông này đã cự hôn với cô, lại là người diệt vong quốc gia, làm cô vừa hận vừa ghét hắn vô cùng. Bất luận hắn khen ngợi hay trêu chọc cô đều không thích.
"Ngẩng mặt lên."
Tiếng khàn đặc đầy cưỡng chế, Bạch Ly run sợ trước bá khí của hắn, sợ chết miễn cưỡng ngẩng mặt sắp rơi nước mắt.
Đôi tay bé nhỏ không ngừng co rút, từ mặt cho tới thân thể đều lộ rõ sự sợ hãi đối với người đàn ông.
Bạc Đình ngồi xổm xuống dưới, ngón tay thon dài cưỡng chế vân về hàm dưới của Bạch Ly, nâng căm nhỏ bắt cô nhìn về phía hắn. Mặc dù cô mặc quần áo tang đơn giản, nhưng không che đi được dung nhan mỹ lệ.
5 năm trôi qua cô đã 18, độ tuổi đẹp nhất của người con gái. Vóc dáng thêm phần mảnh mai lả lướt, tóc mai thướt tha, đôi mắt đẹp đang lo sợ không yên, bởi vì tay hắn bóp đau mà nhẹ cắn đôi môi đỏ hồng, lộ ra dụ hoặc tuyệt đối với người đàn ông.
"Sợ ta sao?"
Thấy cô bắt đầu khóc nước mắt hoen mi, hắn không chút để ý nâng tay kia lên lau đi những giọt lệ.
"Không cần sợ, ta không giết công chúa!"
Ánh mắt của hắn dần lẳng lặng biến thái làm cho Bạch Ly nhìn vào chẳng thể tin lời hắn nói.
Cộng thêm, cô đã chứng kiến thủ đoạn tàn ác của hắn đối với người trong Hin quốc, tất nhiên cô phải sợ hắn, không những sợ mà còn phải dè chừng, lo cho mạng sống của mình.
Cô chỉ mới 18 tuổi, còn quá trẻ để chết, thật tâm không muốn cứ thế mà kết thúc cuộc đời ngắn ngủi.
Nhìn người đàn ông dần có những cử chỉ kì lạ cô càng thêm thấp thỏm, lúc trước là cô động tâm vì hắn dùng vẻ mặt tuyệt thế ôn nhu, bây giờ đã phát hiện đó chỉ là biểu hiện giả dối, hắn như một kẻ máu lạnh biến thái vô tình.
Biến thái ví dụ như lúc này đây, hắn cư nhiên ngậm lấy ngón tay khi nãy dính đầy nước mắt của cô, nhấm nháp từng chút làm cô chợt rùng mình sợ hãi.
Hành động...có vẻ không đứng đằng lắm, mặc dù hắn vẫn giữ nét ngoài nghiêm túc cao lãnh, cao cao tại thượng của một hoàng tử, nhưng ánh mắt lại đầy dục niệm ác ý.
Tất cả mị thái của hắn lộ rõ, làm Bạch Ly cảm nhận được nguy hiểm lùi người ra xa.
"Chạy đi đâu?"
Bạc Đình tóm ngay bắp tay mảnh khảnh, một lực bóp mạnh mẽ từ hắn làm Bạch Ly hết đường trốn thoát.
Cô hoảng loạn to gan lớn mật gạt tay hắn ra, mấp máy môi mọng khó khăn nói.
"Ngươi, ngươi đến tột cùng muốn làm cái gì?
Ta không còn là công chúa nữa, chỉ là người hèn mọn mất nước, thỉnh hoàng tử không cần quá phận.
Đừng để một kẻ bần hàn như ta làm bẩn tay người..."
Tay nhỏ túm chặt cổ áo, nhưng đây là đồ gothic, có che đậy thế nào thì cũng để lộ ra đôi gò bồng hồng hào đầy đặn.
Bạc Đình nghe cô gái nhỏ nói bỗng gật đầu cười nhẹ, nụ cười hắn vẫn thế, lạnh đến mức làm đóng băng tâm trí người khác.
Hắn thong dong vươn tay lần nữa nâng cằm cô gái, tà đạo nói.
"Ta vẫn là thích công chúa như trước hơn, hiện tại...nghe công chúa nói ta như thế thật không thoải mái."
Người đàn ông buông lỏng tay trên cằm lại lần xuống bóp cổ cô gái nhỏ, cần cổ mảnh khảnh trắng ngần suy nhược làm hắn rùng mình, tựa hồ chỉ cần một chút lực là có thể bẻ gãy.
"Đừng!..."
Bạch Ly vô cùng hoảng sợ nhìn khuôn mặt yêu nghiệt cúi sát gần, đôi môi mỏng mà diễm nhẹ nhàng hôn lên môi cô, bất chợt đến mức cô không kịp né tránh, cứ như thế mà mất nụ hôn đầu.
Cảm xúc lạnh băng làm đại não cô trống rỗng, trố mắt nhìn hắn đến chết chân tại chỗ.
- Người này...tại sao...hôn mình... ?
Hẳn chỉ hôn nhẹ một chút, không xâm nhập vào trong liền rời đi. Ánh mắt ngược lại sâu kín nhìn chằm chằm vào bộ váy tang trên người cô, không hài lòng nhíu chặt mí mắt.
- Chồng của em phải là ta ! Không cho phép em chịu tang kẻ khác.
"Cởi ra!"
- Gì chứ ?
Bạch Ly bất động không kịp hiểu, cổ bị hắn nắm sắp không thở nổi nữa, cô duỗi tay cào lên cánh tay hắn, ngược lại bị sức lực đàn ông nặng nề ấn lên gạch lạnh băng.
Ngay sau đó liền nghe thấy tiếng vải vóc rách, hắn thô bạo túm lấy váy tang xé tan hơn nửa, lộ ra mảng lưng tuyết trắng.
Cổ vừa đau vừa kinh sợ, Bạch Ly đủ nhận thức biết người đàn ông muốn gì, gian nan vùng vẫy tuyệt nhiên đều vô dụng. Cô không hiểu hắn đã cự tuyệt rồi sao còn muốn làm nhục cô.
Rất nhanh, cảm giác được tay hắn chạm tới, lướt từ đầu vai trơn mềm đến hông cô, hắn lại dùng lực mạnh hơn một chút kéo, toàn bộ phần thân trên cô đều trần trụi, kể cả áo lót cũng bị xé rách.
"Đừng!"
Cô kinh hô một tiếng vô vọng, chật vật che đậy hai nhũ phong no đủ. Chúng cứ phập phồng đập vào mắt của người đàn ông.
Cô nhăn mày chưa kịp khôi phục ý thức thì người trên giường vén rèm châu đong đưa, bước đến gần từ trên cao nhìn xuống cô.
Ánh mắt hắn giống như mấy năm trước nhìn cô đầy ý vị, ôn hoà cười, làm người ta xáo trộn đầu óc.
Toàn thân mãnh mai không rét mà run, bất quá bây giờ Bạch Ly đã hiểu rõ hắn, cảm thấy ý cười này như cỗ hàn ý thấm đến tận xương tủy.
"Hoàng...tử..."
Cô hèn mọn quỳ phục không dám ngẩng đầu nhìn hắn thêm nữa, hai tay gắt gao vo chặt trên sàn giá lạnh.
Thứ duy nhất đập vào mắt cô lúc này là mũi giày bóng nhoáng của đối phương, nước sơn đen tuyền tựa hồ như cuộc đời tối tăm không có ánh sáng của cô.
Một công chúa mất nước quỳ dưới chân hoàng tử nước địch, còn là kẻ cô từng yêu thầm. Cũng chính vì tình yêu ngu dốt của cô khiến nước mất nhà tang, còn khiến cuộc đời của mình rơi vào bể bế tắc.
Thế mà, kẻ đang đứng cao cao tại thượng kia vẫn không chịu buông tha cho cô.
Bạc Đình nhìn cô run rẩy né tránh, không hài lòng cố ý giậm chân thật chân thật mạnh làm cô giật mình ngẩng đầu lên, hơi nước trong mắt phiếm hồng vì sợ hãi.
Hắn lạnh như không cười ưng bụng, vẻ đẹp của cô gái nhỏ được hắn đánh giá như hoa lê đái vũ. Lúc khóc vẫn xinh đẹp như hoa lê trong mưa, làm người khác nhìn thấy đã muốn vừa dày vò, vừa che chở.
Cô nhấp nhấp môi hồng nhuận liền thu hút dục hỏa trong người hắn thiêu đốt, nước da trắng như tuyết, còn mịn màng khiến thời khắc này hắn chỉ muốn nuốt cô vào trong bụng.
"Công chúa vẫn đẹp như vậy."
Giọng điệu c.ưỡng bức đầy quyến rũ, ánh mắt của hắn nóng cháy lẳng lặng biến thái nhìn chòng chọc vào mắt cô. Làm Bạch Ly chống khuỷu tay nghiêng người ngồi dưới đất, cúi đầu không thèm nhìn hắn.
Người đàn ông này đã cự hôn với cô, lại là người diệt vong quốc gia, làm cô vừa hận vừa ghét hắn vô cùng. Bất luận hắn khen ngợi hay trêu chọc cô đều không thích.
"Ngẩng mặt lên."
Tiếng khàn đặc đầy cưỡng chế, Bạch Ly run sợ trước bá khí của hắn, sợ chết miễn cưỡng ngẩng mặt sắp rơi nước mắt.
Đôi tay bé nhỏ không ngừng co rút, từ mặt cho tới thân thể đều lộ rõ sự sợ hãi đối với người đàn ông.
Bạc Đình ngồi xổm xuống dưới, ngón tay thon dài cưỡng chế vân về hàm dưới của Bạch Ly, nâng căm nhỏ bắt cô nhìn về phía hắn. Mặc dù cô mặc quần áo tang đơn giản, nhưng không che đi được dung nhan mỹ lệ.
5 năm trôi qua cô đã 18, độ tuổi đẹp nhất của người con gái. Vóc dáng thêm phần mảnh mai lả lướt, tóc mai thướt tha, đôi mắt đẹp đang lo sợ không yên, bởi vì tay hắn bóp đau mà nhẹ cắn đôi môi đỏ hồng, lộ ra dụ hoặc tuyệt đối với người đàn ông.
"Sợ ta sao?"
Thấy cô bắt đầu khóc nước mắt hoen mi, hắn không chút để ý nâng tay kia lên lau đi những giọt lệ.
"Không cần sợ, ta không giết công chúa!"
Ánh mắt của hắn dần lẳng lặng biến thái làm cho Bạch Ly nhìn vào chẳng thể tin lời hắn nói.
Cộng thêm, cô đã chứng kiến thủ đoạn tàn ác của hắn đối với người trong Hin quốc, tất nhiên cô phải sợ hắn, không những sợ mà còn phải dè chừng, lo cho mạng sống của mình.
Cô chỉ mới 18 tuổi, còn quá trẻ để chết, thật tâm không muốn cứ thế mà kết thúc cuộc đời ngắn ngủi.
Nhìn người đàn ông dần có những cử chỉ kì lạ cô càng thêm thấp thỏm, lúc trước là cô động tâm vì hắn dùng vẻ mặt tuyệt thế ôn nhu, bây giờ đã phát hiện đó chỉ là biểu hiện giả dối, hắn như một kẻ máu lạnh biến thái vô tình.
Biến thái ví dụ như lúc này đây, hắn cư nhiên ngậm lấy ngón tay khi nãy dính đầy nước mắt của cô, nhấm nháp từng chút làm cô chợt rùng mình sợ hãi.
Hành động...có vẻ không đứng đằng lắm, mặc dù hắn vẫn giữ nét ngoài nghiêm túc cao lãnh, cao cao tại thượng của một hoàng tử, nhưng ánh mắt lại đầy dục niệm ác ý.
Tất cả mị thái của hắn lộ rõ, làm Bạch Ly cảm nhận được nguy hiểm lùi người ra xa.
"Chạy đi đâu?"
Bạc Đình tóm ngay bắp tay mảnh khảnh, một lực bóp mạnh mẽ từ hắn làm Bạch Ly hết đường trốn thoát.
Cô hoảng loạn to gan lớn mật gạt tay hắn ra, mấp máy môi mọng khó khăn nói.
"Ngươi, ngươi đến tột cùng muốn làm cái gì?
Ta không còn là công chúa nữa, chỉ là người hèn mọn mất nước, thỉnh hoàng tử không cần quá phận.
Đừng để một kẻ bần hàn như ta làm bẩn tay người..."
Tay nhỏ túm chặt cổ áo, nhưng đây là đồ gothic, có che đậy thế nào thì cũng để lộ ra đôi gò bồng hồng hào đầy đặn.
Bạc Đình nghe cô gái nhỏ nói bỗng gật đầu cười nhẹ, nụ cười hắn vẫn thế, lạnh đến mức làm đóng băng tâm trí người khác.
Hắn thong dong vươn tay lần nữa nâng cằm cô gái, tà đạo nói.
"Ta vẫn là thích công chúa như trước hơn, hiện tại...nghe công chúa nói ta như thế thật không thoải mái."
Người đàn ông buông lỏng tay trên cằm lại lần xuống bóp cổ cô gái nhỏ, cần cổ mảnh khảnh trắng ngần suy nhược làm hắn rùng mình, tựa hồ chỉ cần một chút lực là có thể bẻ gãy.
"Đừng!..."
Bạch Ly vô cùng hoảng sợ nhìn khuôn mặt yêu nghiệt cúi sát gần, đôi môi mỏng mà diễm nhẹ nhàng hôn lên môi cô, bất chợt đến mức cô không kịp né tránh, cứ như thế mà mất nụ hôn đầu.
Cảm xúc lạnh băng làm đại não cô trống rỗng, trố mắt nhìn hắn đến chết chân tại chỗ.
- Người này...tại sao...hôn mình... ?
Hẳn chỉ hôn nhẹ một chút, không xâm nhập vào trong liền rời đi. Ánh mắt ngược lại sâu kín nhìn chằm chằm vào bộ váy tang trên người cô, không hài lòng nhíu chặt mí mắt.
- Chồng của em phải là ta ! Không cho phép em chịu tang kẻ khác.
"Cởi ra!"
- Gì chứ ?
Bạch Ly bất động không kịp hiểu, cổ bị hắn nắm sắp không thở nổi nữa, cô duỗi tay cào lên cánh tay hắn, ngược lại bị sức lực đàn ông nặng nề ấn lên gạch lạnh băng.
Ngay sau đó liền nghe thấy tiếng vải vóc rách, hắn thô bạo túm lấy váy tang xé tan hơn nửa, lộ ra mảng lưng tuyết trắng.
Cổ vừa đau vừa kinh sợ, Bạch Ly đủ nhận thức biết người đàn ông muốn gì, gian nan vùng vẫy tuyệt nhiên đều vô dụng. Cô không hiểu hắn đã cự tuyệt rồi sao còn muốn làm nhục cô.
Rất nhanh, cảm giác được tay hắn chạm tới, lướt từ đầu vai trơn mềm đến hông cô, hắn lại dùng lực mạnh hơn một chút kéo, toàn bộ phần thân trên cô đều trần trụi, kể cả áo lót cũng bị xé rách.
"Đừng!"
Cô kinh hô một tiếng vô vọng, chật vật che đậy hai nhũ phong no đủ. Chúng cứ phập phồng đập vào mắt của người đàn ông.