Hoa Rụng Rồi...

Chương 7: Hỗn loạn đến vậy là cùng



Cái chết của Vũ tiểu thư khiến cho toàn thể giới kinh doanh có một phen chấn động, tập đoàn Vũ thị như đối mặt với sự chuyển mình lớn nhất từ trước đến nay chưa từng có.

Tại phòng họp của tập đoàn Vũ thị, tiếng nói chuyện ồn ào phát ra mãi chẳng dứt.

Rầm!!! - Triết Triết đập mạnh tay xuống bàn, quả thật tức giận vô cùng.

- Lũ các ngươi câm miệng hết đi! Ngọc Nhi vừa qua đời chưa được bao lâu, thì các ngươi định làm loạn hết à?

- Nè Triết Triết, Vũ Ngọc Nhi chết bất đắc kì tử, không có người kế nhiệm, chiếc ghế chủ tịch trống không làm sao tập đoàn giữ vững!

- Phải! Phải!

Toàn bộ cổ đông bấy giờ đều dần mất đi sự bình tĩnh. Nhưng tiếng kêu từ cánh cửa phòng họp chậm chậm mở ra, khiến cho cả căn phòng trở nên im ắng, chỉ còn tiếng bước chân của Lê Hùng đầy vẻ đắc ý, bước vào.

- Chưa có người kế nhiệm, vậy thì ta mau chọn ra người mới đứng ra giữ chức chủ tịch đi chứ nhỉ?

Triết Triết nhìn thấy lão ta, đôi mắt đã hiện lên ngọn lửa của sự tức giận khôn cùng. Hóa ra vài ngày trước, hắn đã bí mật thu mua cổ phần từ rất nhiều người, hiện tại số cổ phần lão Lê Hùng nắm giữ đã vượt xa của Triết Triết. Chính điều đó khiến Triết Triết nghi ngờ về cái chết của Ngọc Nhi có liên quan đến hắn, nhưng bản thân cô lại không có chứng cứ cho sự nghi ngờ đó.

- Tôi hiện là người có cổ phần nhiều nhất chỉ sau Vũ chủ tịch, cho nên theo quy tắc, chiếc ghế này tôi được phép ngồi!

Lão Lê Hùng từng bước tiến đến gần Triết Triết, nhẹ nhàng kéo chiếc ghế được đặt ở vị trí cao nhất, thản nhiên ngồi xuống. Triết Triết nhìn lão, tức không thể đá lão bay ngay khỏi ghế ngay lúc này.

Nhưng quy tắc vẫn là quy tắc, Triết Triết cũng không thể làm gì mà lê từng bước nặng nề về chiếc ghế cũ của bản thân, đám cổ đông ồn ào cũng đã yên ổn trên cái ghế của mình. Ánh mắt Lê Hùng sắc lạnh, bàn tay lão ung dung gõ nhẹ vài cái lên mặt bàn.



Đám tang của Ngọc Nhi được tổ chức vô cùng long trọng, nơi tổ chức lại chính là tiền sảnh của tập đoàn Vũ thị, nhân viên trong những ngày này chỉ mặc trang phục tối màu, cùng nhau tỏ lòng tiếc thương cho vị chủ tịch ra đi khi còn quá trẻ. Có người cảm thấy cô tốt bụng, có người lại bảo thật đáng thương, nhưng cũng có người đắc ý nói cười ngay trong tang lễ.

Triết Triết sau khi hoàn tất buổi họp, không nhanh không chậm nhẹ bước đến gần di ảnh của Ngọc Nhi, chẳng có chiếc quan tài nào trước mặt mà chỉ có một bình sứ trắng tinh bên cạnh tấm hình Ngọc Nhi cười thật hạnh phúc. Tấm hình đó được cắt từ hình chụp chung giữa ba người, Minh Tường, Ngọc Nhi và Triết Triết trong chuyến dã ngoại năm ngoái. Trùng hợp thay, lúc chụp ảnh, Ngọc Nhi là người đứng giữa.

Tình hình của Minh Tường không mấy khả quan, khi cảnh sát chạy đến chỉ thấy chiếc xe cháy trụi chỉ còn cái khung xe, Minh Tường nằm gần đó, đôi chân cháy đen lộ cả phần xương trắng, hoàn toàn tàn phế. Càng nghĩ đến tình cảnh của hai người bạn thân, Triết triết không khỏi tức giận vô cùng, cô hận không thể mang tên sát nhân đó xé thành nghìn mảnh.

Nhưng hận thì sao chứ, Ngọc Nhi cũng đã chết rồi, chỉ còn trông mong vào quá trình điều tra của cảnh sát. Cô nhìn lại, từng tràng hoa trắng được đưa vào bên trong, bên trên mỗi vòng hoa đều là dòng chữ “Tập đoàn Hưng Thịnh vô cùng thương tiếc”. Đi đầu dòng người là Hưng Bá, tay cầm một bó hoa hồng trắng, nhẹ đặt trước di ảnh Ngọc Nhi.

- Tôi thay mặt tập đoàn Hưng Thịnh, đến chia buồn cùng mọi người!

- Cảm ơn những bông hoa là tấm lòng này, Triết Triết thay mặt Ngọc Nhi đa tạ, mọi người có thể đến ghế bên kia ngồi cùng chúng tôi ạ!

- Được.

Hai bên hàng ghế, người của gia tộc họ Vũ ngồi cạnh bên nhau, trò chuyện rôm rả, chỉ có bà của Ngọc Nhi đau buồn khóc thương cho đứa cháu gái số khổ. Hai mươi năm trước mồ côi cả cha lẫn mẹ, vài ngày trước mất cậu, giờ đây đã mất cả sinh mệnh của chính bản thân mình.

Triết Triết đến bên cạnh bà, giúp bà lau đi những giọt nước mắt đau thương này.

Gió lạnh thổi vào làm vài cây nến mất đi ngọn lửa của chúng, không khí lạnh lẽo không còn gì để diễn tả.

Tuyết, ngay khi tang lễ vừa tổ chức thì mây đen đã kéo đến mù mịt, giờ lại có tuyết. Phải chăng vì cái chết của Ngọc Nhi, chính ông trời kia cũng xót thương cho nàng.



Hưng Bá ngồi đó bị gió tuyết làm cho lạnh lẽo đến vô cùng, sấm chớp đùng đoàn khiến khách đến dự lễ vô cùng hoảng hốt. Nhất là kẻ trong lòng đang len lỏi nỗi sợ vô hình.

Gió lạnh, sấm chớp, đèn tiền sảnh nhấp nháy, Hưng Bá không khỏi kinh sợ, ánh mắt hắn chầm chậm nhìn về phía di ảnh của Ngọc Nhi.

Đùng! Đoàng!

Sấm chớp như thứ ánh sáng phát ra từ nòng súng.

Vù, vù, vù!!!

Gió lớn thổi khiến toàn thân hắn như tê dại, chẳng biết là hơi nước hay ảo giác hắn tự tưởng tượng ra. Một giọt nước lấp lánh chảy từ khóe mắt di ảnh, nó từ giọt, thành dòng, sấm chớp, ánh nến khiến nó có màu như máu.

Đùng!!!

Hưng Bá giật mình hét lớn khiến quan khách lần lượt đưa mắt về phía hắn. Trợ lí thấy tình hình không ổn liền ghé sát tay hắn nói nhỏ. Nhận được cái gật đầu, người trợ lí kia mới tiến đến chỗ Triết Triết.

- Thiếu chủ bọn tôi hơi mệt, xin phép được về trước.

- OK! Về cẩn thận nha.

Nhìn theo bóng lưng Hưng Bá rời đi, Triết Triết nảy sinh một sự nghi ngờ đáng kì lạ. Nhưng vì tang lễ nhiều việc mà quên bén đi mất. Trong cơn gió tuyết, một thứ ánh sáng màu hồng phấn lấp lánh giữa các dám mây. Nó nổi bật giữa cơn tuyết rơi vô tận rồi vụt biến đi.

Thứ ánh sáng đó bay đến bên một cánh rừng, một bóng hình đung đưa chân ngay trên nhánh cây già nua. Người đó cười tươi trong đêm tối. Thứ ánh sáng hồng kia phát sáng lộ ra hình bóng thân thể Vũ Ngọc Nhi vẫn còn vẹn nguyên, vết thương nơi lồng ngực đã không còn. Nụ cười đó, có còn thiện thương? Chẳng thể biết được...
Chương trước Chương tiếp
Loading...