Hôn Hôn Buồn Ngủ (Hôn Hôn Dục Thụy)
Chương 26: Ngủ ngon
Sau khi Tần Trăn Trăn đăng Weibo Mạnh Hân định xem hiệu quả rồi quyết định tiếp theo sẽ làm gì, hiệu quả tốt của câu từ cùng với dàn thủy quân dẫn dắt fan tạo thành một làn sóng tình cảm, có lẽ nên lưu lại một bộ phận hoạt động.
Nhưng cô không ngờ bài đăng Weibo này của Tần Trăn Trăn tạo hiệu quả tốt không cần thủy quân.
Bởi bài viết quá chân thành quá tình cảm, tình cảm miên man, mặc dù lời văn vô cùng trắng trợn nhưng được cư dân mạng và fan nhất trí cho rằng có thành ý.
Nó có sức mạnh không biết bao nhiêu lần so với bài văn mẫu rập khuôn trước đây bọn họ xem qua, vừa dỗ dành fan vừa tỏ rõ lập trường của mình.
Xử lý vừa ổn thỏa lại không làm cho bất kỳ ai phải khó xử.
Về phần cư dân mạng buổi trưa có mắng các cô kết hôn để lăng xê đã bắt đầu đổi giọng, nào là hành động like bài hôm nay của Tần Trăn Trăn là để che chở vợ mình, rất bá đạo! Không khuyết điểm! Thậm chí bọn họ còn mặc cho cô một hình tượng bảo vệ vợ!
Mà hình tượng này nhanh chóng được chứng thực.
Bởi vì cô và Tôn Cầm hợp tác, Weibo tự nhiên có theo dõi nhau, Tôn Cầm nhìn thấy hai người tương tác, làm bạn cũng bày tỏ sự chúc phúc, cô ra mặt, Tống Hạc Hồ Tĩnh cùng đoàn phim cũng không có lý do gì khoanh tay đứng nhìn, hai người nhanh chóng đăng Weibo, đều là lời chúc phúc.
Sau khi họ xuất trận, fan của họ tất nhiên cũng ủng hộ thần tượng vô điều kiện, cùng chúc mừng.
Cho nên sau 2 tiếng Tần Trăn Trăn đăng Weibo thì trên Weibo đầy lời chúc mừng, ngay cả những Weibo cùng truyền thông trước nay không có bình luận cùng nhảy vào chia sẻ lại chúc mừng.
Tần Trăn Trăn nằm trên giường xem Weibo, cô có cảm giác hôm nay cô mới kết hôn.
Chưa đầy mấy phút, điện thoại có chuông tin nhắn, cô mở ra xem, là Lục Như Vân gởi tin nhắn cho cô.
Hai chữ: Ngủ ngon.
Tần Trăn Trăn nhìn thấy hai chữ này khóe môi giương lên, cô khẽ hừ một tiếng sau đó nhanh chóng trả lời hai chữ kèm theo icon.
Ngủ ngon (hôn hôn)
Lúc Lục Như Vân nhận được tin nhắn trả lời này là đang ngồi bên giường, tay khẽ run lên, điện thoại rớt xuống sàn nhà, cô vội cầm lên nhìn, đập vào mắt cô vẫn đơn giản có hai chữ. Và nhiều hơn một icon.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Vốn Tưởng Là Định Mệnh
2. 9 Kiếp Sau! Tôi Gặp Em!
3. Mỵ Khuynh Thiên Hạ
4. Từng Bước Trộm Tâm
=====================================
Cô đỏ mặt, năm lần bảy lượt muốn xác nhận đây đúng là số điện thoại của Tần Trăn Trăn mới đặt điện thoại qua một bên, qua mấy giây sau lại lấy qua nhìn, suy đoán tâm trạng của Tần Trăn Trăn khi gởi tin nhắn này.
Giống như cô?
Nhưng hôm nay trước khi cô ấy rời đi rất tức giận, đúng không?
Hay giống như lời cô ấy nói, xem như ngoài ý muốn, không có giận?
Có lẽ không giận thiệt, nếu như giận thì lời của cô ấy trên Weibo...
Lục Như Vân nghĩ đến chuyện Weibo liền cúi đầu tìm số điện thoại của Tần Trăn Trăn, tìm được thì ngón tay lại vòng vo phía trên chần chừ không ấn xuống, qua nửa ngày cô mới ngẩng đầu vén tóc tắt điện thoại đặt qua một bên.
Có người nửa đêm chưa chợp mắt được.
Có người lại ngủ một giấc thật ngon đến trời sáng.
Tần Trăn Trăn bị tiếng chuông báo thức đánh thức, chân trời vừa hửng sáng, cô đứng lên kéo màn cửa sổ ra, đón ánh nắng sớm xuyên qua cửa sổ chiếu lên người sau đó mới xoay người đi vào nhà vệ sinh.
Tối hôm qua cô cứ quan tâm tình hình của bài đăng mãi cho đến khi Mạnh Hân trả lời cô mới hoàn toàn thả lỏng, hơn nữa lúc đó đã nửa đêm, đâu còn sức lực để sắp xếp hành lý, chỉ có thể để sáng sớm thu xếp hành lý.
Cô từ nhà vệ sinh đi ra trên đầu vẫn còn quấn khăn trắng, vừa tắm gội tóc vẫn còn ướt, nắng sớm chiếu lên da thịt vừa tắm càng hiện lên vẻ trắng nõn phát sáng, nhất là ngũ quan, càng hoàn mỹ hơn búp bê ba phần.
Cô lấy một chiếc vali trong tủ, xếp vài độ đồ để thay cùng với đồ dùng hàng ngày, chưa sắp xếp xong thì nhận được điện thoại của Quý Lộ, Quý Lộ nói mình đã đến cửa rồi.
Tần Trăn TRăn mở cửa, quả nhiên nhìn thấy Quý Lộ cầm điểm tâm đứng ở cửa, cô thoáng nhích người nhường đường, Quý Lộ lướt qua cô đi vào, chóp mũi quanh quẫn mùi hương của sữa tắm.
Quý Lộ đặt điểm tâm lên bàn sau đó quay đầu nhìn Tần Trăn Trăn.
Tần Trăn Trăn mặc đồ ngủ màu hồng khá mỏng, áo tay dài quần dài nhưng mặc trên người cô lại có cảm giác diễm lệ, mái tóc dài quấn bên trong khăn đội đầu, đuôi tóc vẫn nhỏ nước làm ướt một mảng nhỏ sau lưng, xuyên qua áo ngủ có thể loáng thoáng thấy được da thịt trắng nõn cùng với chiếc eo bên trong.
Sáng sớm Quý Lộ đã bị cảnh tượng này hấp dẫn, ánh mắt nhìn chằm chằm, cũng không hề chớp mắt, tán thưởng:
"Trăn Trăn, dáng vẻ này của em sẽ khiến chị không kiềm được!"
Tần Trăn Trăn co ngón tay lại sát đến búng lên trán Quý Lộ, Quý Lộ bị đau kêu thành tiếng, sắc mặt Tần Trăn Trăn hờ hững:
"Lần này đã kiềm được chưa?"
Quý Lộ xoa xoa cái trán đau, tủi thân nói:
"Miễn cưỡng thì được."
Quý Lộ thấy Tần Trăn Trăn lại giở trò cũ, cô vội giơ tay cầu xin tha thứ:
"Thủ hạ lưu tình! Đảm bảo kiềm được! Bây giờ xem như thần tiên ngồi trên đùi chị chị cũng không có cảm giác dù chỉ một chút!"
Tần Trăn Trăn bị vẻ mặt khoa trương của Quý Lộ chọc cười, cô đá vào chân Quý Lộ nói:
"Đi sắp xếp hành lý!"
Cô nói xong thì ngồi bên bàn trà bày hộp điểm tâm, ngay sau đó hương thơm của thức ăn tỏa ra, Quý Lộ vừa xoa trán vừa nghĩ thầm biết ngay nhỏ này chưa xếp đồ.
Ăn sáng xong cũng gần tám giờ, Tần Trăn Trăn nhận được điện thoại của Mạnh Hân, dặn cô vài điều khi tham gia chương trình, cô chỉ im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng thì gật đầu đáp lại.
Quý Lộ thu xếp xong hành lý thì Tần Trăn Trăn vừa cúp máy, hai người cùng vào thang máy, sau khi vào thang máy Quý Lộ bắt đầu lải nhải:
"Trăn Trăn, nhất định phải nhớ ăn sáng."
Tuy Tần Trăn Trăn chỉ đi hai ba ngày nhưng từ sau khi Tần Trăn Trăn xuất đạo ngoại trừ thời gian nghỉ ngơi, còn lại một ngày ba buổi cô đều chuẩn bị cho Tần Trăn Trăn, bây giờ bỗng xa nhau ba ngày, cô vẫn có chút không quen và cảm thấy luyến tiếc.
Tần Trăn Trăn nghe Quý Lộ căn dặn thì gật đầu:
"Rồi, em nhớ mà."
Bởi vì quay chương trình nên trợ lý không được theo.
Quý Lộ nghe Tần Trăn Trăn trả lời thì không biết sao càng không yên lòng, tiếp tục nói:
"Nhất định phải nhớ thoa kem chống nắng, còn nữa, em sợ nóng tốt nhất đừng..."
Tần Trăn Trăn đẩy kính râm:
"Được rồi."
Quý Lộ khựng lại, Tần Trăn Trăn cười nói:
"Từ khi nào chị lại lắm lời như vậy?"
...
Năm trước Tổng động viên vẫn là một chương trình độ hot cũng vừa phải, thành lập đã rất lâu nhưng nội dung đơn điệu, điều nổi bật là người dẫn chương trình khôi hài, thỉnh thoảng đều mời tiểu hoa tiểu sinh lưu lượng ít nhiều chút có chút hot.
* Tiểu hoa: chỉ chung tất cả nữ diễn viên còn trẻ tuổi, không phân biệt tuyến, người mới vào nghề cũng có thể gọi là tiểu hoa, tuy nhiên chưa có thành tựu chuyên môn nổi bật.
Tiểu sinh: chỉ chung những nam diễn viên trẻ, tương tự cũng chưa có thành tựu chuyên môn đặc sắc nhưng có giá trị thương mại, dễ hút fangirl
Lưu lượng: chỉ những minh tinh có đội ngũ fan hâm mộ hùng hậu, làm gì cũng được quan tâm, đi đến đâu cũng được chú ý.
Khi Tần Trăn Trăn quay xong Đại hỏa cũng từng được mời, nhưng lúc đó cô bận tuyên truyền nên không thể tham gia, không nghĩ tới lần này mượn làn gió xuân Lục Như Vân kéo tới.
Phiên bản Tổng động viên mới thì độ hot đã tăng lên không ít, bổ sung thêm không ít nội dung mới, mỗi kỳ còn thêm phúc lợi và trứng phục sinh*, cư dân mạng hiếu kì với những mới lạ cho nên sẵn lòng mua VIP để xem, hơn nữa từ trước tới nay Tổng động viên đều có danh tiếng tốt cho nên ít nhiều vẫn mang theo tác dụng.
*Trứng phục sinh là một thuật ngữ được dùng để mô tả một thông điệp, hình ảnh, hoặc tính năng ẩn trong một trò chơi điện tử, phim, hoặc phương tiện khác, thường ở dạng điện tử
Ít nhất phiên bản sau này danh tiếng đã thêm vài bậc, nhảy thẳng lên bảng xếp hạng chương trình chương trình được yêu thích nhất hàng năm.
Có độ nổi tiếng thì dĩ nhiên có người muốn tham gia, không còn giống trước đây họ phải mời người khác đến tham gia, nhanh chóng chuyển mình, người khác phải xin tham gia chương trình của họ.
Nếu lần này nếu không phải mượn danh tiếng của Lục Như Vân thì có thể cô cũng không thể tham gia chương trình, quả thật là một ẩn số.
Tuy cô ôm tâm thế bàng quan khi tham gia chương trình nay nhưng có ai mà không muốn nổi tiến, cũng chẳng ai ngại lưu lượng lớn hơn, có thể tham gia chương trình này trong lòng cô rất vui.
Tất nhiên nếu không mượn danh Lục Như Vân thì cô càng vui hơn.
Lúc Tần Trăn Trăn đến tổ chương trình thì nhìn thấy họ đang sắp xếp đồ đạc lên xe, cách đó không xa có một cô gái mặc váy ngắn ôm eo màu đỏ đang cúi đầu xem bản thảo, Quý Lộ nhỏ giọng nói:
"Trăn Trăn, người đó là người dẫn chương trình."
Thẩm Hải Đường, người dẫn chương trình.
Người cũng như tên, xinh đẹp diễm lệ, rạng ngời động lòng người, mái tóc dài gợn sóng xõa tới eo, chiếc váy sheath dress màu đỏ, trên chân mang đôi giày cao gót nhọn mười cm, dáng người lồi lõm đều đủ, nóng bỏng khó tả.
*Sheath dress là một biến thể của một chiếc váy ôm sát. Là một đầm ngắn có dáng ôm lấy thân hình ở phần eo, có phần trên ngực thoải mái và phần dưới không quá rộng cũng không quá bó. Điểm nhấn của chiếc váy sheath dress là một đường chết eo rất tinh tế và nhẹ nhàng giúp tôn lên đường cong quyến rũ của người phụ nữ.
Lúc Tần Trăn Trăn đang quan sát thì Thẩm Hải Đường cũng ngước mắt nhìn sang sau đó mỉm cười đi về phía Tần Trăn Trăn, sau đó đứng cạnh Tần Trăn Trăn giơ tay ra nói:
"Tần tiểu thư, tôi là Thẩm Hải Đường."
Tần Trăn Trăn nắm lấy bàn tay mảnh khảnh kia nói:
"Cô Thẩm cứ gọi Trăn Trăn đi."
Thẩm Hải Đường cười gật đầu:
"Được, vậy em cũng đừng gọi tôi là cô Thẩm, không được thoải mái, em cứ như Như Vân gọi Hải Đường nha."
"Đúng rồi, Như Vân đâu?"
Ánh mắt của cô quét qua vị trí cạnh Tần Trăn Trăn nhưng không nhìn thấy bóng dáng Lục Như Vân, cười cười nói:
"Hai em không đi chung?"
Tần Trăn Trăn lắc đầu:
"Dạ không, chị ấy..."
Cô còn chưa nói xong thì đã nghe tiếng người gọi cách đó không xa:
"Trăn Trăn."
Tần Trăn Trăn nghe tiếng gọi liền nhìn sang, Lục Như Vân đứng trên đôi giày cao gót ở cách đó không xa, nhìn thấy cô đi qua, Lục Như Vân tháo kính râm xuống, tùy ý vén tóc lên sau đó bước tới chỗ hai người đang bắt tay.
"Hải Đường."
Thẩm Hải Đường buông tay Tần Trăn Trăn, nói đùa:
"Chị còn tưởng em kết hôn rồi thì chẳng còn xem trọng ai nữa."
Lục Như Vân rũ mắt xuống, khóe môi vẽ nên đường cong, không trả lời, Thẩm Hải Đường biết tính của cô, chỉ cười nói:
"Được rồi, Như Vân em dẫn Trăn Trăn lên xe trước đi, hành lý chị sẽ sắp xếp."
Vali trên tay Quý Lộ được Thẩm Hải Đường nhờ nhân viên công tác nhận lấy, Quý Lộ nhìn Tần Trăn Trăn mếu máo nói:
"Trăn Trăn, chị đi trước nha?"
Tần Trăn Trăn gật đầu:
"Ừm."
Bên này Hạ Song Song đang tạm biệt Lục Như Vân, cô do dự một lúc mới mở miệng:
"Như Vân, hay là mình nói với Hải Đường, cậu với Tần Trăn Trăn qua chỗ nghỉ..."
Lục Như Vân ngắt lời cô:
"Không cần."
"Theo sắp xếp của Hải Đường đi."
Hạ Song Song mặt nhăn nhó:
"Nhưng cô ấy không biết nhất định sẽ sắp cậu với Tần Trăn TRăn ở chung..."
Trong ánh mắt Hạ Song Song tăng thêm vài phần cẩn trọng không giống ngày thường, lo lắng cô nói sai điều gì đó, Lục Như Vân nghe thấy lời này thì mặc trầm xuống, nói:
"Không sao, mình sẽ cố gắng vượt qua."
Hạ Song Song:
"Nhưng..."
Lục Như Vân:
"Thuốc mình mang theo."
Lời của Hạ Song Song chưa kịp nói đã chặn ở cổ họng, gật đầu:
"Được, vậy mình đi trước."
Cô nói xong thì nhìn về phía Tần Trăn Trăn đang đứng ở bên cửa xe cách đó không xa, muốn nói lại thôi, Tần Trăn Trăn len lén nhìn cô như có lời muốn nói, còn chưa kịp hỏi đã thấy Hạ Song Song cất bước rời đi.
Tần Trăn Trăn nhún vai, ngoảnh mặt lên xe.
Chương trình lần này chắc chắn sẽ không chỉ có cô và Lục Như Vân nhưng cô cũng không ngờ còn gặp lại người quen cũ.
Hơn nữa còn ở trong đoàn phim, chính là ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy!
* 抬头不见低头见: ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy nghĩa là thường xuyên gặp mặt
Thảo nào hôm qua Quý Lộ thần thần bí bí nói có người quen đến.
Tần Trăn Trăn ngồi trên xe, nhìn Hồ Tĩnh đứng trước mặt cười ngượng ngùng, khóe miệng mấp máy. Cô nói:
"Chào buổi sáng!"
- -------Hết chương 27------
Chúc mọi người trung thu vui vẻ!^^