Kỳ Hạn Ái Muội
Chương 95
Bộ kĩ thuật.
Khi chiến đấu thì đội kĩ thuật và đội hậu cần cũng rất bận rộn, tùy theo lĩnh vực mà có trách nhiệm khác, âm thanh trong máy liên lạc lan truyền đợt này đến đợt khác.
“Kiểm tra nút liên lạc a675, tần số tín hiệu dao động vượt chuẩn!”
“Đường dây bị ngắt, kết nối đường dây cE34 với đường dây dự phòng!”
“Trường sóng của vụ nổ có ảnh hưởng lớn đến việc truyền tín hiệu. Chú ý giám sát!”
Khi những phi thuyền bị hư hỏng đến mức tái chế lần lượt được thu hồi, người trong Bộ kĩ thuật nhận ra rằng tình hình của cuộc chiến này không hề lạc quan.
Với các phi thuyền ở gần, khi đạt trị số nhất định sẽ được vớt về tàu chủ lực, sau đó gửi đến Bộ kĩ thuật để sửa chữa đơn giản rồi mới về chiến trường. Trong thời gian đó, người lái sẽ lên tàu dự phòng và quay lại chiến đấu ngay lập tức.
Vì vậy, các lính kĩ thuật chỉ cần nhìn số lượng, mức độ thiệt hại và trạng thái năng lượng của các phi thuyền trở về là có thể đoán được tình hình cuộc chiến.
Diệp Bùi cau mày: “Tình hình không ổn, phi thuyền gửi về đều rất chật vật, hết đạn, hết năng lượng. Nghiêm trọng nhất là số lượng quá nhiều, tiếp tục nữa thì tàu dự phòng cũng cạn kiệt!”
Vẻ mặt Mondrian cũng không được tốt: “Lúc đó chúng ta buộc phải rút lui.”
“Có thể thua, đúng không?” – Diệp Bùi điều khiển robot bảo trì, cô thở dài cay đắng: “Đã lâu không thua, hiện tại có chút khó tưởng.”
Mondrian cũng vậy, cậu vỗ vai cô: “Ai cũng mong chỉ thắng không thua, nhưng chiến trường không theo ý một cá thể nào. Đừng uể oải, Bộ kĩ thuật sẽ bận lắm cho xem.”
Lúc này, bên cạnh truyền đến nghi vấn: “Trận này không thắng được?”
Diệp Bùi liếc qua thì thấy Fantov cùng hai nhân viên nghiên cứu lên tàu cùng ông ta, cô nhíu mày.
Không phải là do cô có thành kiến, mà là do người ở Bộ kĩ thuật bận đến mức hận không thể tách bản thân ra làm phần để làm việc, còn 3 người này lại nhàn nhã đứng nói chuyện, trên tay còn cầm ly cà phê nóng hổi.
Fantov có xuất thân cao, trước kia ở Viện khoa học hành tinh Odin không có nhiều dự án nên khá rảnh rỗi. Sau này tổng bí thư và tổng tư lệnh đến Odin thì địa vị của viện khoa học này được nâng lên, khiến ông ta đi đâu cũng khoe khoang, tiền hô hậu ủng, thể hiện phẩm giá “nhà khoa học” của mình.
Hiện tại bị một sinh viên còn chưa tốt nghiệp của Turan coi thường, Fantov trong lòng bực bội, miễn cưỡng chịu đựng không bùng nổ, hỏi việc mình quan tâm hơn: “Vì sao nói trận này không thể thắng?”
Diệp Bùi tuy là không thích ông ta, nhưng xét thấy ba người này vừa gia nhập nên đành đáp: “Tình huống chiến đấu không tốt. Thắng bại là chuyện thường tình, thua thì thua, lần sau thắng lại.”
Ba người nọ nhìn nhau, đáy lòng dâng lên nỗi sợ.
Đi sang bên cạnh mấy bước, một người đàn ông sắc mặt tái nhợt, thấp giọng hỏi: “Chúng ta thật sự sẽ thua sao? Quân Phản Loạn sẽ tấn công sao? Bọn họ sẽ giết toàn bộ ư?”
Một người khác cũng thấp giọng nói: “Vừa nghe có người nói tàu dự phòng không đủ, quân Phản Loạn hình như đã phát triển được công nghệ mới nào đó, chúng ta hoàn toàn không có sức phản kháng, xem ra thật sự sắp thua rồi! Nên làm gì đây, nên trốn không?”
Người lên tiếng trước sắc bén nói: “Làm sao trốn? Bên ngoài là vũ trụ, chúng ta không thể thoát! Đều sẽ chết ở chỗ này!”
Những ngón tay của Fantov run rẩy, toàn thân lạnh lẽo.
Trên hành tinh Odin, ông ta chưa bao giờ tận mắt chứng kiến chiến tranh. Khi lên tàu, quân Viễn Chinh đang trong thời kỳ thiết sau chiến, cuộc sống diễn ra suôn sẻ. Dù luôn nghe người ta nói về số người thương vong và mức độ thiệt hại trong trận chiến, nhưng ông ta chả có cảm giác gì về điều đó..
Rốt cuộc người chết không phải là bản thân.
Nhưng vào lúc này, ánh lửa chiếu qua cửa sổ sẽ khiến trái tim ông ta run lên. Mỗi tiếng chuông báo động trên tàu đều khiến ông muốn ngồi xuống, dấu vết của đạn pháo rơi xuống dường như đáp thẳng vào đầu mình.
Thậm chí Fantov còn bắt đầu tự hỏi, nếu quân Phản Loạn nắm quyền kiểm soát tàu chỉ huy, liệu chúng có tận diệt mọi người không?
Càng nghĩ càng sợ, Fantov lảo đảo bỏ đi để lại hai người còn lại, một mình bước nhanh về một hướng.
Diệp Bùi và Mondrian nhìn nhau bối rối. Tuy nhiên nhiệm vụ trước mắt họ giờ đã tăng gấp đôi, không còn thời gian lo nghĩ cho việc khác.
Còn Fantov sau khi suy nghĩ, liền nhanh chóng đi về siêu máy tính quang học ở Bộ kĩ thuật.
Tất cả mọi người đều bận, bước chân vội vàng không ai chú ý, cũng không ai biết ông ta đang làm gì.
Fantov hít sâu, lấy ra thiết bị lưu trữ quang học, kết nối nó với siêu máy tính, bắt đầu sao chép tất cả thông tin trong quyền hạn của mình.
Nhanh lên... sao chép nhanh lên! Phải tạo càng nhiều bản sao càng tốt trước khi quân Phản Loạn chiếm được tàu chỉ huy!
Trán ông bắt đầu đổ mồ hôi, mắt dán chặt vào các hàng dữ liệu, ông ta nghĩ, nếu quân Phản Loạn muốn giết tất cả mọi người, ông sẽ đầu hàng và đưa ra những thông tin tuyệt mật này.
Phải, phải đặt thêm quyền hạn! Không ai ngoại trừ mình có thể mở thiết bị lưu trữ này!
Ừ ừ, thế này... có lẽ thế này quân Phản Loạn sẽ không giết mình!
Ai cũng khen quân Viễn Chinh tận trời, thực tế thì sao? Sắp thua trận!
Rõ ràng ông ta chỉ lên đây hòng mưu cầu danh tiếng cùng lợi ích, may mắn có khi vớt được cái chức kĩ sư trưởng, khi trở về có thể tiến vào quân đội, vào trung tâm hành chính Trung Ương.
Nhưng mấy chuyện đó giờ không quan trọng, ông ta không muốn chết, không muốn bị quân Viễn Chinh liên lụy!
Điều gì sẽ xảy ra sau khi quân Phản Loạn chiếm được những thông tin này?
Sống chết của quân Viễn Chinh liên quan gì đến ông ta?
Vừa lo sợ bị phát hiện, Fantov vừa cảm thấy trong lòng dâng trào hưng phấn.
Đám người ở đây toàn lạnh lùng nhìn ông ta sẽ chết, Diệp Bùi coi thường ông cũng chết, hai người lên tàu cùng muốn cướp công của ông cũng không còn, chỉ còn ông có thể tồn tại!
Lúc này có tiếng động truyền đến, Fantov nhìn về phía phát ra âm thanh, lo lắng bản thân bị phát hiện, sau lại tự trấn định bản thân, tất cả mọi người bây giờ đều bận, dù có bị bắt tận tay ông ta cũng có thể lấy cớ.
Bên kia, Diệp Bùi và Mondrian bị Lorentz xách đến trước mặt Kỳ Ngôn, yêu cầu họ tạm thời hỗ trợ cậu.
Cả hai liếc nhau, mờ mịt mười phần...
Sao Kỳ Ngôn lại xuất hiện ở đây? Còn nữa, hỗ trợ, hỗ trợ gì?
Còn chưa kịp nghĩ ra nguyên nhân thì Kỳ Ngôn đã đưa ra yêu cầu đầu tiên: “Tôi cần dùng siêu máy tính quang học, tướng quân đã đồng ý.”
Trước khi rời đi, Lorentz chỉ bỏ lại một câu: “Cậu ta có quyền ưu tiên sử dụng cao nhất.”
Siêu máy tính “Nam Đẩu” trên tàu chỉ huy có hiệu sức và sức tính toán tương đương Thiên Quang 3 thuộc ISOC Leto, đóng vai trò trung tâm điện toán thông minh trên tàu.
Diệp Bùi tập tức dẫn đường, cô mơ hồ nhận ra việc Kỳ Ngôn đến đây và dùng siêu máy tính có liên quan đến tình hình chiến đấu.
Họ bước vội đến Nam Đẩu, Diệp Bùi thấy có người đưa lưng cạnh máy, liền nói: “Xin lỗi, tình huống khẩn, Kỳ Ngôn được quyền sử dụng Nam Đẩu, ngài có thể đổi máy tính khác để xử lí dữ liệu không?”
Mà ánh mắt Kỳ Ngôn lại cố định về một điểm nào đó trong không trung, đang nhanh chóng xây dựng mô hình thuật toán.
Fantov nghe Diệp Bùi nói liền xoay người, tươi cười giả tạo: “Ngại quá, chuyện của tôi cũng rất gấp, chắc bạn của cô không ngại đợi thêm chút nữa.”
Thay vì gọi tên Kỳ Ngôn, ông ta lại gọi là “bạn của cô” – nhấn mạnh Kỳ Ngôn được cô đưa đến, dựa vào quan hệ của Diệp Bùi chứ không phải là người của Bộ kĩ thuật.
Ngọn lửa trong lòng “tạch” cái bùng lên, ánh mắt Diệp Bùi lạnh lùng: “Đây là lệnh của tổng chỉ huy và kĩ sư trưởng, mời lập tức tránh ra!”
Fantov liếc nhìn thanh tiến trình ẩn ở góc màn hình, thấy còn một nửa chưa truyền thành công.
Trên tàu chỉ huy chỉ có Nam Đẩu có hiệu suất cao như vậy, nếu đổi thành máy tính quang học khác có khi quân Phản Loạn lên tàu rồi mà còn chưa truyền xong.
Thấy Kỳ Ngôn nhìn ngơ ngẩn đi đâu, như con rối gỗ chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp, Fantov khinh thường – dựa vào mặt để được chỉ huy ưu ái, một cái bình hoa mà thôi.
“Mệnh lệnh của tổng chỉ huy và kĩ sư trưởng? Làm sao tôi biết cô nói thật hay không?”
Fantov quyết tâm không cho dùng, muốn kéo dài thời gian cho đến khi truyền dữ liệu xong.
Chỉ huy thì sao? Lorentz thì thế nào? Dù sao quân Phản Loạn cũng sắp đến, trừ ông ta thì mọi người đều phải chết! Chẳng biết còn quân Viễn Chinh hay không chứ đừng nói chỉ huy gì.
Trước giờ Diệp Bùi chưa từng gặp loại người ngang ngược thế này, không nhiều lời liền cùng Mondrian kéo người ra, ai ngờ Fantov né tránh, chống tay vào màn hình Nam Đẩu: “Bọn mày nghĩ cho kĩ, tao là người của Viện khoa học Odin! Kỳ Ngôn là cái thá gì? Nó chẳng quan nhờ vào mặt mà nịnh bợ chỉ huy! Cái gì cũng không hiểu!”
Lời nói này của ông ta khiến nhiều người nhìn qua.
Mondrian cảnh cáo: “Fantov, ông đang làm chậm việc quân.”
“Kỳ Ngôn thì có việc quân gì để chậm?” Fantov mỉa mai: “Không chỉ tôi, trên tàu chỉ huy này còn có rất nhiều người cùng suy nghĩ!”
Nói xong, ông ta cúi đầu phủi bụi trên vai, khóe mắt liếc nhìn thanh tiến trình, chỉ còn một phần ba.
Trong lòng ông ta bất an, có chút lo lắng không cản được người trước mắt, phá hỏng kế hoạch của mình, bèn nói nhanh: “Chiếc cuộc cấp bách..” Fantov nhìn quanh: “Bọn mày không lo lắng cái tên Kỳ Ngôn không rõ lai lịch này, tự nhiên đòi dùng Nam Đẩu, có bí mật gì không thể cho ai biết sao?”
Cuộc tranh chấp kéo dài chưa đầy một phút.
Lúc này, ánh mắt trì trệ của Kỳ Ngôn chuyển động, cậu nhìn Fantov lạnh giọng ra lệnh: “Phá Quân, người này ồn ào quá, mang đi.”
Giọng nói của Phá Quân vang lên: “Rõ!”
Nghe được lời Kỳ Ngôn, Fantov lùi lại nửa bước phòng thủ: “Tao đến từ Viện khoa học Odin! Mày không có quyền chạm vào tao!”
Giây tiếp theo, một con robot từ đâu xuất hiện, dừng lại phía sau Fantov, vặn tay cưỡng chế ông ta rời Bộ kĩ thuật.
Hai người đến từ Odin như Fantov muốn bước tới giúp đỡ nhưng cuối cùng họ vẫn im lặng.
Kỳ Ngôn không lãng phí nửa giây, đứng trước siêu máy tính nhập một loạt dữ liệu, giải thích ngắn gọn với Diệp Bùi và Mondrian bên cạnh:
“Quân Phản Loạn đã cấy chương trình nhất định vào cơ thể lính phi thuyền, kết nối với mạng lưới thành kinh hòng đạt được 100% khả năng kiểm soát. Các chương trình này được điều khiển dưới một hệ thống. Bây giờ đối mặt ở chiến trường không phải là ngàn vạn quân lính, mà là cái hệ thống này.”
Không chỉ Diệp Bùi và Mondrian, mà mọi người nghe được đều hoảng sợ, có người không khỏi nhìn qua khung cảnh bên ngoài cửa sổ.
Dưới màn đen, phảng phất có một con quái vật đang ngủ đông, thèm khát máu người.
Giọng nói Diệp Bùi ấp úng: “Vậy Kỳ Ngôn, cậu chuẩn bị...” Cổ họng cô khô khốc, những ngón tay buông thõng co lại, sợ hãi hỏi: “Cậu định dừng 'hệ thống' đó lại à?”
Kỳ Ngôn gật đầu: “Đúng vậy, tôi chặn lại, rồi phá giải.”
Diệp Bùi xin thề, ngoài cô ra tất cả người ở đây đều hít vào một hơi để não hạ nhiệt trước lượng thông tin khổng lồ này.
Tri thức khiến họ hiểu “hệ thống” điều khiển toàn bộ hàng nghìn phi thuyền ngoài kia đáng sợ và có nguồn dữ liệu rộng lớn thế nào.
Nếu Kỳ Ngôn “chặn, phá giải” được nó thì sẽ gây sốc ra sao.
Giọng điệu tự tin của cậu khiến không ai có thể nghi ngờ.
Cậu ấy có thể làm được điều đó.
Chắc chắn.
Không được mọi người xung quanh phản ứng, Kỳ Ngôn ra lệnh cho Phá Quân: “Kết nối liên lạc.”
Ngay sao đó, vô số hộp thoại video xuất hiện trên màn hình ảo khác.
Kỳ Ngôn vừa gõ chữ vừa nói: “Hiện tại tôi cần rất nhiều dữ liệu, cũng cần sự hợp tác của các anh.”
Đỗ Thượng là người lên tiếng đầu tiên: “Không thành vấn đề! Chỉ cần nói cho tôi biết cậu muốn gì!”
Mai Tiệp Lâm cũng nói ngay: “Tôi nhất định sẽ hợp tác! Trận chiến này thật kinh tởm!”
Kỳ Ngôn khẽ gật đầu: “Bây giờ tôi cần bắn pháo laser vào phi thuyền địch đã được xác định có tốc độ phản ứng bất thường. Khoảng một trăm viên, mỗi đội trưởng bắn 25 viên.”
Sau đó, cậu ra lệnh cho Phá Quân: “Theo dõi luồng tín hiệu đặc biệt xuất hiện khi phi thuyền địch né tránh pháo laser. Nó được điều khiển bởi 'hệ thống', nên khi lệnh từ lõi đến thiết bị đầu cuối sẽ có tín hiệu.”
Phá Quân: “Rõ.”
Mai Tiệp Lâm kiêu ngạo nói: “Mặc dù kho đạn cấp dưới tôi sắp cạn rồi, nhưng mấy chục viên pháo laser vẫn có!”
Ngọn lửa ngoài cửa sổ còn chưa tắt, Phá Quân đã bắt đầu báo cáo: “Phát hiện số liệu bất thường!”
Kỳ Ngôn: “Năm mươi giây sau, loạt pháo laser thứ hai sẽ được khai hỏa. Tổng số cũng là một trăm. Phá Quân sẽ tiếp tục theo dõi. Tôi sẽ biên soạn và phân tích nó ngay sau khi xây dựng mô hình xử lý này.”
Không khí trở nên căng thẳng khi cậu lần lượt ra lệnh, nhịp tim của Diệp Bùi tắng nhanh hơn khi thấy “mô hình xử lý” trong lời nói của Kỳ Ngôn di chuyển nửa bước về phía Mondrian vì sợ làm phiền. Cô hạ giọng xuống rất thấp: “Cậu phải mất bao lâu để xây dựng được mô hình này?”
Mondrian nói với giọng tương tự: “Không, tôi không biết cấu trúc nó như thế nào cả.”
Diệp Bùi nghĩ thầm, hóa ra không phải chỉ mình mình không biết gì cả!
Cô luôn biết rằng mình có chỉ số IQ cao, hay nói cách khác, hầu hết người thuộc Bộ kĩ thuật đều có chỉ số IQ cao, nhưng lúc này, từ thần thái mọi người cho cô hiểu – chỉ số cao cũng có mức độ khác nhau!
Loạt pháo laser thứ hai đã được khai hỏa.
Những âm thanh ngắt quãng phát ra từ hộp thoại video, phần lớn là những báo cáo là đạn sắp hết, đội hình phi thuyền tiêm kích phân tán và tỷ lệ tổn hại bên ta tăng.
Nghe một câu, là ngón tay Diệp Bùi càng siết chặt.
Cho đến khi Kỳ Ngôn ngừng gõ: “Mô hình đã hoàn thành, Phá Quân, bắt đầu truyền dữ liệu.”
Tận dụng thời gian hai ba giây, cậu xoay cổ tay đau nhức.
Liếc thấy ngón tay trắng bệch của Diệp Bùi, cậu an ủi: “Sẽ không sao đâu.”
Nói xong, cậu lại tiếp tục nhập kí tự.
Một dòng dữ liệu như thác chảy qua con ngươi, khiến mắt cậu nhìn có vẻ xa cách, thậm chí còn có chút lạnh lùng, nhưng lại dần xua tan nỗi sợ hãi trong lòng những người xung quanh.
Cùng lúc tại chiến trường, Hạ Gia Nhĩ lấy góc độ gần như vuông góc lao xuống, tránh né loạt pháo đến từ ba tàu chiến khác nhau, hệ thống lập tức nhắc nhở quá tải.
Chưa tìm lại được tầm nhìn do lực mạnh gây ra, Hạ Gia Nhĩ nuốt xuống vị máu trong cổ họng, dựa vào ký ức cơ bắp để lái phi thuyền: “Tiền bối, kho đạn còn bao nhiêu?”
Calvin mạnh mẽ mở mắt, lồng ngực phập phòng, khàn giọng: “Không còn pháo nhạy cao, 11 pháo laser, 9 tên lửa! Nhưng cậu hiểu là chỉ dùng được 8 quả, 1 quả còn lại phải dự trữ.”
Hạ Gia Nhĩ hiểu rõ.
Tên lửa còn lại là tự dành cho mình.
Cơ hội để phi thuyền tiêm kích hết đạn dược còn tồn tại là 0, thay vì đặt hy vọng vào phép màu thì tốt nhất nên dùng quả tên lửa cuối cùng mà lao vào phe địch.
Có khi kéo được 1, 2 hay thậm chí là một con tàu trung bình đi theo.
Quai hàm Hạ Gia Nhĩ căng chặt, cậu bối rối: “Thật sự không có cách nào phá giải chiến thuật địch hay sao?”
Calvin trầm ngâm: “Đội trưởng đã đổi 5 cách chiến đấu, hiệu quả chẳng có. Thực tế chiến tranh vũ trụ hay đất liền như nhau, đều cần vũ khí và trang bị. phi thuyền mà không có đạn dược khác nào khối kim loại vô dụng trôi nổi.”
Quả thực là vậy.
Hạ Gia Nhĩ siết chặt cần điều khiển, ý nghĩ không chấp nhận thất bại dâng lên trong xương tủy: “Nhưng chỉ huy cho đến bây giờ vẫn chưa cho chúng ta rút lui!”
Calvin không hiểu: “Cái gì?”
“Chỉ huy sẽ không để chúng ta hy sinh vô ích! Sau khi xác nhận đối phương có thủ đoạn quỷ quyệt, chỉ huy nhất định sẽ đưa ra phán đoán chính xác nhất, chẳng hạn như sử dụng một số loại chiến thuật khiến đại quân lập tức rút lui để lên kế hoạch tấn công.”
Hạ Gia Nhĩ nghĩ đến những trận chiến do Lục Phong Hàn chỉ huy khi còn ở trường quân đội Đệ Nhất, không có trận nào mà anh dùng mạng người để cược thắng bại.
Anh thà bị gọi là “kẻ đào ngũ”, chịu trách nhiệm trước các quan chức quân sự còn hơn là hy sinh mạng sống một cách vô nghĩa.
“Cho nên...” Hạ Gia Nhĩ hai mắt sáng ngời: “Em tin tổng chỉ huy nhất định đã tìm ra biện pháp! Tiền bối, anh không được nản lòng, chúng ta nhất định phải kiên trì cho đến khi bước ngoặt đến!”
Calvin nhìn chằm chằm Hạ Gia Nhĩ ba giây, khóe miệng cong lên, thầm nghĩ, mình đúng là càng già càng không có chí tiến thủ, nhạy bén còn thua cả đàn em.
Đúng vậy, bản thân không rõ ư? Nếu trận này nhất định thất bại, Lục Phong Hàn dù mạo hiểm cũng sẽ mang họ rời khỏi chiến trường.
Nói không chừng, thật sự có bước ngoặt.
“Được” Calvin mỉm cười: “Vậy khép chặt đuôi mà sống! Tổng cộng còn 20 viên đạn, nếu hết mà còn không có bước ngoặt thì đây là nỗi xấu hổ trước truyền thống keo kiệt của quân Viễn Chinh!”
Hạ Gia Nhĩ cũng cười: “Cần kiệm là tính tốt!”
Nói xong, còn dành thời gian đập tay với Calvin.
Hai người gạt đi chán nản, vẻ mặt kiên quyết, hòa vào dòng nước lũ.
Bộ kĩ thuật.
Cơ thể Kỳ Ngôn căng thẳng, một đầu dùng cho ba việc, vừa không ngừng nhập dữ liệu, vừa thiết kế mô hình, miệng còn tường thuật ý nghĩ: “Tốc độ truyền tín hiệu là trăm ngàn mét trên giây, thậm chí có thể ngắn hơn – tốc độ này con người không thể làm được. Nhưng chỉ cần bắt được “đường” tín hiệu này giữa một đám lộn xộng, ta có thể...”
Diệp Bùi buột miệng thốt ra: “Một đao chém đứt!”
Kỳ Ngôn gật đầu, ánh mắt ngưng tụ: “Đúng vậy, dùng một đao cắt đứt 'sợi chỉ' này.”
Phi thuyền tiêm kích, Hạ Gia Nhĩ lại dùng một góc độ gần như cực hạn để né, khi tầm nhìn của cậu trở nên tối đen, cậu cảm thấy các cơ quan nội tạng dường như bị áp lực khổng lồ nén lại, không khỏi sặc hai lần.
Calvin cau mày: “Có vẻ như con tàu địch này sẽ không dừng lại cho đến khi ăn thịt chúng ta.”
Họ vừa sử dụng một cú nhảy cơ động để khiến một phi thuyền đâm vào thiên thạch trôi nổi rồi phát nổ tại chỗ. Không ngờ trong chớp mắt lại bị nhắm tới.
Hạ Gia Nhĩ dùng sức nhắm mắt lại rồi mở ra: “Gần đây không có gì để lợi dụng, bắn trực tiếp?”
Calvin biểu quyết tán thành: “Được, cố gắng đánh một phát đi, chúng ta không thể lãng phí được, tôi sẽ điều phi thuyền cho cậu một góc. Nếu bắn trượt chúng ta quay đầu bỏ chạy.”
“Rõ!”
Phi thuyền quay ngoắt 180 độ như chim ưng, chìm xuống nghiêng thân nâng lên họng pháo, một quả pháo laser nhanh chóng hướng về phái địch.
Hạ Gia Nhĩ đang chuẩn bị quay người bỏ chạy, nhưng giây tiếp theo, cậu ta khó tin, nói: “Trúng... trúng? Không thể!”
Kỹ năng của cậu không tốt đến thế!
Sau khi sửng sốt một lúc, cậu lập tức phản ứng: “Tiền bối... nhìn kìa!” Chữ cuối gần như lạc giọng.
Cậu nhìn thấy phi thuyền địch một giây trước giống rắn độc không thể rũ bỏ, bây giờ lại giống như một con diều đứt dây, bồng bềnh vô định trong không gian.
Nhìn về phía xa, như có người đồng thời ấn nút dừng. Lượng lớn tàu địch đột nhiên dừng lại, bên tai dường như vang lên một tiếng “cạch cạch” rõ ràng!
Hạ Gia Nhĩ phải mất một lúc lâu mới tìm lại được giọng nói của mình: “Chuyện gì... đã xảy ra?”
Trong đám tàu địch trôi nổi, người ngồi trên ghế lái có đôi mắt vô hồn, đầu cúi xuống, để lộ hình xăm sau gáy – nghe nói chỉ cần có hình này sẽ được Thần phù hộ.
Giữa hình xăm có gắn một con chip hình vuông nhấp nháy ánh sáng đỏ.
Tay người lái vẫn đang cầm cần điều khiển, nhưng do vô số thao tác vượt quá giới hạn sinh lý của con người nên các đường nét trên khuôn mặt tràn đầy máu, khuôn mặt sưng tấy và tím tái, từng mạch máu lộ ra, giống như giây tiếp theo sẽ phát nổ.
Trong Bộ kĩ thuật, Phá Quân nói thẳng: “Tổng cộng chặn tín hiệu của 49 tàu địch! Các tàu nói trên xác nhận mất khả năng chiến đấu!”
Kỳ Ngôn không hưng phấn, nhàn nhạt lên tiếng: “Tiếp tục phân tích dòng tính hiệu đặc biệt. Tôi muốn dựa vào nó tiến vào bên trong hệ thống!”
Phá Quân: “Rõ!”
Xung quanh cực kỳ yên tĩnh, hầu như chỉ có tiếng cậu và Phá Quân nói chuyện.
Diệp Bội cảm thấy rất không chân thực: “Thật sự... cắt đứt?”
“Đúng vậy.” Mondrian nhìn vào bản đồ sao được Phá Quân mở lên: “Tàu địch bị chặn tín hiệu đã bị tiêu diệt trong vài giây, tất cả các điểm sáng đại diện cho chúng đã tắt!”
Khi nói ra lời này, cậu vẫn có chút không xác định, cảm giác như mơ. Nhưng ánh mắt rơi vào khuôn mặt Kỳ Ngôn, cậu hiểu được tất cả là sự thật.
Diệp Bùi hít sâu mấy hơi: “Vậy bây giờ... Kỳ Ngôn đang chuẩn bị đột nhập vào cốt lõi của 'hệ thống' đó?”
Mondrian nhẹ giọng lặp lại: “Chặn, sau đó phá giải.”
Dường như họ đã chứng kiến “phép màu“.
“Đúng vậy, chặn rồi phá giải!” Ánh mắt Diệp Bùi sáng ngời, khi tỉnh táo lại có chút hối hận: “Chúng ta nên để cái tên Fantov kia ở lại mà nhìn, dùng mặt nịnh nọt? Không hiểu cái gì? Hứ? Ông ta mới là đồ không hiểu biết!”
Trong góc, hai người đến từ Odin giống như Fantov nhìn Kỳ Ngôn đang đứng trước siêu máy tính với vẻ mặt kinh hoàng.
Họ cũng đến từ Odin, luôn coi thường mọi người. Họ cũng ủng hộ nhận xét của Fantov và giúp truyền bá tin đồn Kỳ Ngôn dùng mặt hầu người.
Một kẻ trong đó trợn mắt, mấp máy môi: “Không phải cậu ta nịnh nọt người khác được đãi ngộ đặc biệt sao? Một cái bình... không thể nào... cậu ta còn chưa học hết chương trình năm hai của Turan! Không thể nào!”
Hơn nữa, Kỳ Ngôn chỉ mới hai mươi tuổi, họ còn lớn hơn cậu một thế hệ!
Lúc này, Phá Quân nói: “Chủ tịch, sứ giả của quân Phản Loạn yêu cầu cuộc gọi. Có nhận không?”
Diệp Bùi và Mondrian nghi hoặc giây lát.
Sứ giả quân Phản Loạn? Là nhà khoa học hàng đầu phe địch hở? Yêu cầu cuộc gọi?
Mà sao Phá Quân gọi Kỳ Ngôn là “chủ tịch”?
Lẽ nào đó là chức vụ và quân hàm?
Kỳ Ngôn suy nghĩ hai giây, đáp: “Kết nối, chặn hình ảnh, đổi giọng.”
Cậu muốn biết ai là người tạo ra “hệ thống“.
Phá Quân: “Rõ.”
Vài giây sau, có một màn hình ảo hiện lên, một người đàn ông trung niên với mái tóc dài vừa phải, mặc áo choàng trắng xuất hiện trước mặt mọi người.
Đôi mắt ông ta có chút điên cuồng, mũi khoằm phập phồng, trong lòng xúc động: “Cậu là Y! Chắc chắn... hóa ra cậu đang ở trên tàu chỉ huy! Ngoài Y, không một ai trên thế giới có thể làm được điều này chỉ trong thời gian ngắn như thế. Phá vỡ hệ thống mà tôi thiết kế!”
Giọng nói khàn khàn gay gắt, giống như một chiếc cưa sắt cắt ngang mặt thép.
Nhưng tại thời điểm này, không ai chú ý đến điều này.
Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào chàng trai trẻ đứng trước siêu máy tính.
Trong góc, hai người Odin vẻ mặt ngơ ngác, một người lẩm bẩm: “Y? Y là người đứng đầu Bảng Đen? Làm sao có thể? Y sao có thể chỉ mới hai mươi tuổi! Làm sao Y có thể là cậu ta! “
Người nọ quay sang, bắt gặp vẻ mặt y hệt.
Nhưng như “sứ giả” quân Phản Loạn nói, trên đời còn ai ngoài Y có thể làm được điều này trong thời gian ngắn như vậy?
Trong video, sứ giả mặc áo choàng trắng dường như đã bị sốc nặng. Ông ta đã có chút không bình thường, lý trí lung lay sắp đổ. Lẩm bẩm hồi lâu, ông đột nhiên cao giọng, ánh mắt hoang mang như đang nắm lấy cọng rơm cuối cùng:
“Hệ thống ta chế tạo không thể bị chặn! Khả năng phá giải càng ít! Tuyệt đối không thể! Đây lần Thần ban! Đây là Thần trí! Dù mi là Y thì sao? Đây là lãnh địa của Thần!”
“Lãnh địa của Thần?” Kỳ Ngôn ngừng gõ chữ, sắc mặt tái nhợt vì kiệt sức. Xuyên qua vô số phi thuyền, đạn pháo, sao trời và tinh vân, cậu bình tĩnh đáp:
“Vậy tôi sẽ dùng xác thân loài người, sánh vai thần minh.”
Khi chiến đấu thì đội kĩ thuật và đội hậu cần cũng rất bận rộn, tùy theo lĩnh vực mà có trách nhiệm khác, âm thanh trong máy liên lạc lan truyền đợt này đến đợt khác.
“Kiểm tra nút liên lạc a675, tần số tín hiệu dao động vượt chuẩn!”
“Đường dây bị ngắt, kết nối đường dây cE34 với đường dây dự phòng!”
“Trường sóng của vụ nổ có ảnh hưởng lớn đến việc truyền tín hiệu. Chú ý giám sát!”
Khi những phi thuyền bị hư hỏng đến mức tái chế lần lượt được thu hồi, người trong Bộ kĩ thuật nhận ra rằng tình hình của cuộc chiến này không hề lạc quan.
Với các phi thuyền ở gần, khi đạt trị số nhất định sẽ được vớt về tàu chủ lực, sau đó gửi đến Bộ kĩ thuật để sửa chữa đơn giản rồi mới về chiến trường. Trong thời gian đó, người lái sẽ lên tàu dự phòng và quay lại chiến đấu ngay lập tức.
Vì vậy, các lính kĩ thuật chỉ cần nhìn số lượng, mức độ thiệt hại và trạng thái năng lượng của các phi thuyền trở về là có thể đoán được tình hình cuộc chiến.
Diệp Bùi cau mày: “Tình hình không ổn, phi thuyền gửi về đều rất chật vật, hết đạn, hết năng lượng. Nghiêm trọng nhất là số lượng quá nhiều, tiếp tục nữa thì tàu dự phòng cũng cạn kiệt!”
Vẻ mặt Mondrian cũng không được tốt: “Lúc đó chúng ta buộc phải rút lui.”
“Có thể thua, đúng không?” – Diệp Bùi điều khiển robot bảo trì, cô thở dài cay đắng: “Đã lâu không thua, hiện tại có chút khó tưởng.”
Mondrian cũng vậy, cậu vỗ vai cô: “Ai cũng mong chỉ thắng không thua, nhưng chiến trường không theo ý một cá thể nào. Đừng uể oải, Bộ kĩ thuật sẽ bận lắm cho xem.”
Lúc này, bên cạnh truyền đến nghi vấn: “Trận này không thắng được?”
Diệp Bùi liếc qua thì thấy Fantov cùng hai nhân viên nghiên cứu lên tàu cùng ông ta, cô nhíu mày.
Không phải là do cô có thành kiến, mà là do người ở Bộ kĩ thuật bận đến mức hận không thể tách bản thân ra làm phần để làm việc, còn 3 người này lại nhàn nhã đứng nói chuyện, trên tay còn cầm ly cà phê nóng hổi.
Fantov có xuất thân cao, trước kia ở Viện khoa học hành tinh Odin không có nhiều dự án nên khá rảnh rỗi. Sau này tổng bí thư và tổng tư lệnh đến Odin thì địa vị của viện khoa học này được nâng lên, khiến ông ta đi đâu cũng khoe khoang, tiền hô hậu ủng, thể hiện phẩm giá “nhà khoa học” của mình.
Hiện tại bị một sinh viên còn chưa tốt nghiệp của Turan coi thường, Fantov trong lòng bực bội, miễn cưỡng chịu đựng không bùng nổ, hỏi việc mình quan tâm hơn: “Vì sao nói trận này không thể thắng?”
Diệp Bùi tuy là không thích ông ta, nhưng xét thấy ba người này vừa gia nhập nên đành đáp: “Tình huống chiến đấu không tốt. Thắng bại là chuyện thường tình, thua thì thua, lần sau thắng lại.”
Ba người nọ nhìn nhau, đáy lòng dâng lên nỗi sợ.
Đi sang bên cạnh mấy bước, một người đàn ông sắc mặt tái nhợt, thấp giọng hỏi: “Chúng ta thật sự sẽ thua sao? Quân Phản Loạn sẽ tấn công sao? Bọn họ sẽ giết toàn bộ ư?”
Một người khác cũng thấp giọng nói: “Vừa nghe có người nói tàu dự phòng không đủ, quân Phản Loạn hình như đã phát triển được công nghệ mới nào đó, chúng ta hoàn toàn không có sức phản kháng, xem ra thật sự sắp thua rồi! Nên làm gì đây, nên trốn không?”
Người lên tiếng trước sắc bén nói: “Làm sao trốn? Bên ngoài là vũ trụ, chúng ta không thể thoát! Đều sẽ chết ở chỗ này!”
Những ngón tay của Fantov run rẩy, toàn thân lạnh lẽo.
Trên hành tinh Odin, ông ta chưa bao giờ tận mắt chứng kiến chiến tranh. Khi lên tàu, quân Viễn Chinh đang trong thời kỳ thiết sau chiến, cuộc sống diễn ra suôn sẻ. Dù luôn nghe người ta nói về số người thương vong và mức độ thiệt hại trong trận chiến, nhưng ông ta chả có cảm giác gì về điều đó..
Rốt cuộc người chết không phải là bản thân.
Nhưng vào lúc này, ánh lửa chiếu qua cửa sổ sẽ khiến trái tim ông ta run lên. Mỗi tiếng chuông báo động trên tàu đều khiến ông muốn ngồi xuống, dấu vết của đạn pháo rơi xuống dường như đáp thẳng vào đầu mình.
Thậm chí Fantov còn bắt đầu tự hỏi, nếu quân Phản Loạn nắm quyền kiểm soát tàu chỉ huy, liệu chúng có tận diệt mọi người không?
Càng nghĩ càng sợ, Fantov lảo đảo bỏ đi để lại hai người còn lại, một mình bước nhanh về một hướng.
Diệp Bùi và Mondrian nhìn nhau bối rối. Tuy nhiên nhiệm vụ trước mắt họ giờ đã tăng gấp đôi, không còn thời gian lo nghĩ cho việc khác.
Còn Fantov sau khi suy nghĩ, liền nhanh chóng đi về siêu máy tính quang học ở Bộ kĩ thuật.
Tất cả mọi người đều bận, bước chân vội vàng không ai chú ý, cũng không ai biết ông ta đang làm gì.
Fantov hít sâu, lấy ra thiết bị lưu trữ quang học, kết nối nó với siêu máy tính, bắt đầu sao chép tất cả thông tin trong quyền hạn của mình.
Nhanh lên... sao chép nhanh lên! Phải tạo càng nhiều bản sao càng tốt trước khi quân Phản Loạn chiếm được tàu chỉ huy!
Trán ông bắt đầu đổ mồ hôi, mắt dán chặt vào các hàng dữ liệu, ông ta nghĩ, nếu quân Phản Loạn muốn giết tất cả mọi người, ông sẽ đầu hàng và đưa ra những thông tin tuyệt mật này.
Phải, phải đặt thêm quyền hạn! Không ai ngoại trừ mình có thể mở thiết bị lưu trữ này!
Ừ ừ, thế này... có lẽ thế này quân Phản Loạn sẽ không giết mình!
Ai cũng khen quân Viễn Chinh tận trời, thực tế thì sao? Sắp thua trận!
Rõ ràng ông ta chỉ lên đây hòng mưu cầu danh tiếng cùng lợi ích, may mắn có khi vớt được cái chức kĩ sư trưởng, khi trở về có thể tiến vào quân đội, vào trung tâm hành chính Trung Ương.
Nhưng mấy chuyện đó giờ không quan trọng, ông ta không muốn chết, không muốn bị quân Viễn Chinh liên lụy!
Điều gì sẽ xảy ra sau khi quân Phản Loạn chiếm được những thông tin này?
Sống chết của quân Viễn Chinh liên quan gì đến ông ta?
Vừa lo sợ bị phát hiện, Fantov vừa cảm thấy trong lòng dâng trào hưng phấn.
Đám người ở đây toàn lạnh lùng nhìn ông ta sẽ chết, Diệp Bùi coi thường ông cũng chết, hai người lên tàu cùng muốn cướp công của ông cũng không còn, chỉ còn ông có thể tồn tại!
Lúc này có tiếng động truyền đến, Fantov nhìn về phía phát ra âm thanh, lo lắng bản thân bị phát hiện, sau lại tự trấn định bản thân, tất cả mọi người bây giờ đều bận, dù có bị bắt tận tay ông ta cũng có thể lấy cớ.
Bên kia, Diệp Bùi và Mondrian bị Lorentz xách đến trước mặt Kỳ Ngôn, yêu cầu họ tạm thời hỗ trợ cậu.
Cả hai liếc nhau, mờ mịt mười phần...
Sao Kỳ Ngôn lại xuất hiện ở đây? Còn nữa, hỗ trợ, hỗ trợ gì?
Còn chưa kịp nghĩ ra nguyên nhân thì Kỳ Ngôn đã đưa ra yêu cầu đầu tiên: “Tôi cần dùng siêu máy tính quang học, tướng quân đã đồng ý.”
Trước khi rời đi, Lorentz chỉ bỏ lại một câu: “Cậu ta có quyền ưu tiên sử dụng cao nhất.”
Siêu máy tính “Nam Đẩu” trên tàu chỉ huy có hiệu sức và sức tính toán tương đương Thiên Quang 3 thuộc ISOC Leto, đóng vai trò trung tâm điện toán thông minh trên tàu.
Diệp Bùi tập tức dẫn đường, cô mơ hồ nhận ra việc Kỳ Ngôn đến đây và dùng siêu máy tính có liên quan đến tình hình chiến đấu.
Họ bước vội đến Nam Đẩu, Diệp Bùi thấy có người đưa lưng cạnh máy, liền nói: “Xin lỗi, tình huống khẩn, Kỳ Ngôn được quyền sử dụng Nam Đẩu, ngài có thể đổi máy tính khác để xử lí dữ liệu không?”
Mà ánh mắt Kỳ Ngôn lại cố định về một điểm nào đó trong không trung, đang nhanh chóng xây dựng mô hình thuật toán.
Fantov nghe Diệp Bùi nói liền xoay người, tươi cười giả tạo: “Ngại quá, chuyện của tôi cũng rất gấp, chắc bạn của cô không ngại đợi thêm chút nữa.”
Thay vì gọi tên Kỳ Ngôn, ông ta lại gọi là “bạn của cô” – nhấn mạnh Kỳ Ngôn được cô đưa đến, dựa vào quan hệ của Diệp Bùi chứ không phải là người của Bộ kĩ thuật.
Ngọn lửa trong lòng “tạch” cái bùng lên, ánh mắt Diệp Bùi lạnh lùng: “Đây là lệnh của tổng chỉ huy và kĩ sư trưởng, mời lập tức tránh ra!”
Fantov liếc nhìn thanh tiến trình ẩn ở góc màn hình, thấy còn một nửa chưa truyền thành công.
Trên tàu chỉ huy chỉ có Nam Đẩu có hiệu suất cao như vậy, nếu đổi thành máy tính quang học khác có khi quân Phản Loạn lên tàu rồi mà còn chưa truyền xong.
Thấy Kỳ Ngôn nhìn ngơ ngẩn đi đâu, như con rối gỗ chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp, Fantov khinh thường – dựa vào mặt để được chỉ huy ưu ái, một cái bình hoa mà thôi.
“Mệnh lệnh của tổng chỉ huy và kĩ sư trưởng? Làm sao tôi biết cô nói thật hay không?”
Fantov quyết tâm không cho dùng, muốn kéo dài thời gian cho đến khi truyền dữ liệu xong.
Chỉ huy thì sao? Lorentz thì thế nào? Dù sao quân Phản Loạn cũng sắp đến, trừ ông ta thì mọi người đều phải chết! Chẳng biết còn quân Viễn Chinh hay không chứ đừng nói chỉ huy gì.
Trước giờ Diệp Bùi chưa từng gặp loại người ngang ngược thế này, không nhiều lời liền cùng Mondrian kéo người ra, ai ngờ Fantov né tránh, chống tay vào màn hình Nam Đẩu: “Bọn mày nghĩ cho kĩ, tao là người của Viện khoa học Odin! Kỳ Ngôn là cái thá gì? Nó chẳng quan nhờ vào mặt mà nịnh bợ chỉ huy! Cái gì cũng không hiểu!”
Lời nói này của ông ta khiến nhiều người nhìn qua.
Mondrian cảnh cáo: “Fantov, ông đang làm chậm việc quân.”
“Kỳ Ngôn thì có việc quân gì để chậm?” Fantov mỉa mai: “Không chỉ tôi, trên tàu chỉ huy này còn có rất nhiều người cùng suy nghĩ!”
Nói xong, ông ta cúi đầu phủi bụi trên vai, khóe mắt liếc nhìn thanh tiến trình, chỉ còn một phần ba.
Trong lòng ông ta bất an, có chút lo lắng không cản được người trước mắt, phá hỏng kế hoạch của mình, bèn nói nhanh: “Chiếc cuộc cấp bách..” Fantov nhìn quanh: “Bọn mày không lo lắng cái tên Kỳ Ngôn không rõ lai lịch này, tự nhiên đòi dùng Nam Đẩu, có bí mật gì không thể cho ai biết sao?”
Cuộc tranh chấp kéo dài chưa đầy một phút.
Lúc này, ánh mắt trì trệ của Kỳ Ngôn chuyển động, cậu nhìn Fantov lạnh giọng ra lệnh: “Phá Quân, người này ồn ào quá, mang đi.”
Giọng nói của Phá Quân vang lên: “Rõ!”
Nghe được lời Kỳ Ngôn, Fantov lùi lại nửa bước phòng thủ: “Tao đến từ Viện khoa học Odin! Mày không có quyền chạm vào tao!”
Giây tiếp theo, một con robot từ đâu xuất hiện, dừng lại phía sau Fantov, vặn tay cưỡng chế ông ta rời Bộ kĩ thuật.
Hai người đến từ Odin như Fantov muốn bước tới giúp đỡ nhưng cuối cùng họ vẫn im lặng.
Kỳ Ngôn không lãng phí nửa giây, đứng trước siêu máy tính nhập một loạt dữ liệu, giải thích ngắn gọn với Diệp Bùi và Mondrian bên cạnh:
“Quân Phản Loạn đã cấy chương trình nhất định vào cơ thể lính phi thuyền, kết nối với mạng lưới thành kinh hòng đạt được 100% khả năng kiểm soát. Các chương trình này được điều khiển dưới một hệ thống. Bây giờ đối mặt ở chiến trường không phải là ngàn vạn quân lính, mà là cái hệ thống này.”
Không chỉ Diệp Bùi và Mondrian, mà mọi người nghe được đều hoảng sợ, có người không khỏi nhìn qua khung cảnh bên ngoài cửa sổ.
Dưới màn đen, phảng phất có một con quái vật đang ngủ đông, thèm khát máu người.
Giọng nói Diệp Bùi ấp úng: “Vậy Kỳ Ngôn, cậu chuẩn bị...” Cổ họng cô khô khốc, những ngón tay buông thõng co lại, sợ hãi hỏi: “Cậu định dừng 'hệ thống' đó lại à?”
Kỳ Ngôn gật đầu: “Đúng vậy, tôi chặn lại, rồi phá giải.”
Diệp Bùi xin thề, ngoài cô ra tất cả người ở đây đều hít vào một hơi để não hạ nhiệt trước lượng thông tin khổng lồ này.
Tri thức khiến họ hiểu “hệ thống” điều khiển toàn bộ hàng nghìn phi thuyền ngoài kia đáng sợ và có nguồn dữ liệu rộng lớn thế nào.
Nếu Kỳ Ngôn “chặn, phá giải” được nó thì sẽ gây sốc ra sao.
Giọng điệu tự tin của cậu khiến không ai có thể nghi ngờ.
Cậu ấy có thể làm được điều đó.
Chắc chắn.
Không được mọi người xung quanh phản ứng, Kỳ Ngôn ra lệnh cho Phá Quân: “Kết nối liên lạc.”
Ngay sao đó, vô số hộp thoại video xuất hiện trên màn hình ảo khác.
Kỳ Ngôn vừa gõ chữ vừa nói: “Hiện tại tôi cần rất nhiều dữ liệu, cũng cần sự hợp tác của các anh.”
Đỗ Thượng là người lên tiếng đầu tiên: “Không thành vấn đề! Chỉ cần nói cho tôi biết cậu muốn gì!”
Mai Tiệp Lâm cũng nói ngay: “Tôi nhất định sẽ hợp tác! Trận chiến này thật kinh tởm!”
Kỳ Ngôn khẽ gật đầu: “Bây giờ tôi cần bắn pháo laser vào phi thuyền địch đã được xác định có tốc độ phản ứng bất thường. Khoảng một trăm viên, mỗi đội trưởng bắn 25 viên.”
Sau đó, cậu ra lệnh cho Phá Quân: “Theo dõi luồng tín hiệu đặc biệt xuất hiện khi phi thuyền địch né tránh pháo laser. Nó được điều khiển bởi 'hệ thống', nên khi lệnh từ lõi đến thiết bị đầu cuối sẽ có tín hiệu.”
Phá Quân: “Rõ.”
Mai Tiệp Lâm kiêu ngạo nói: “Mặc dù kho đạn cấp dưới tôi sắp cạn rồi, nhưng mấy chục viên pháo laser vẫn có!”
Ngọn lửa ngoài cửa sổ còn chưa tắt, Phá Quân đã bắt đầu báo cáo: “Phát hiện số liệu bất thường!”
Kỳ Ngôn: “Năm mươi giây sau, loạt pháo laser thứ hai sẽ được khai hỏa. Tổng số cũng là một trăm. Phá Quân sẽ tiếp tục theo dõi. Tôi sẽ biên soạn và phân tích nó ngay sau khi xây dựng mô hình xử lý này.”
Không khí trở nên căng thẳng khi cậu lần lượt ra lệnh, nhịp tim của Diệp Bùi tắng nhanh hơn khi thấy “mô hình xử lý” trong lời nói của Kỳ Ngôn di chuyển nửa bước về phía Mondrian vì sợ làm phiền. Cô hạ giọng xuống rất thấp: “Cậu phải mất bao lâu để xây dựng được mô hình này?”
Mondrian nói với giọng tương tự: “Không, tôi không biết cấu trúc nó như thế nào cả.”
Diệp Bùi nghĩ thầm, hóa ra không phải chỉ mình mình không biết gì cả!
Cô luôn biết rằng mình có chỉ số IQ cao, hay nói cách khác, hầu hết người thuộc Bộ kĩ thuật đều có chỉ số IQ cao, nhưng lúc này, từ thần thái mọi người cho cô hiểu – chỉ số cao cũng có mức độ khác nhau!
Loạt pháo laser thứ hai đã được khai hỏa.
Những âm thanh ngắt quãng phát ra từ hộp thoại video, phần lớn là những báo cáo là đạn sắp hết, đội hình phi thuyền tiêm kích phân tán và tỷ lệ tổn hại bên ta tăng.
Nghe một câu, là ngón tay Diệp Bùi càng siết chặt.
Cho đến khi Kỳ Ngôn ngừng gõ: “Mô hình đã hoàn thành, Phá Quân, bắt đầu truyền dữ liệu.”
Tận dụng thời gian hai ba giây, cậu xoay cổ tay đau nhức.
Liếc thấy ngón tay trắng bệch của Diệp Bùi, cậu an ủi: “Sẽ không sao đâu.”
Nói xong, cậu lại tiếp tục nhập kí tự.
Một dòng dữ liệu như thác chảy qua con ngươi, khiến mắt cậu nhìn có vẻ xa cách, thậm chí còn có chút lạnh lùng, nhưng lại dần xua tan nỗi sợ hãi trong lòng những người xung quanh.
Cùng lúc tại chiến trường, Hạ Gia Nhĩ lấy góc độ gần như vuông góc lao xuống, tránh né loạt pháo đến từ ba tàu chiến khác nhau, hệ thống lập tức nhắc nhở quá tải.
Chưa tìm lại được tầm nhìn do lực mạnh gây ra, Hạ Gia Nhĩ nuốt xuống vị máu trong cổ họng, dựa vào ký ức cơ bắp để lái phi thuyền: “Tiền bối, kho đạn còn bao nhiêu?”
Calvin mạnh mẽ mở mắt, lồng ngực phập phòng, khàn giọng: “Không còn pháo nhạy cao, 11 pháo laser, 9 tên lửa! Nhưng cậu hiểu là chỉ dùng được 8 quả, 1 quả còn lại phải dự trữ.”
Hạ Gia Nhĩ hiểu rõ.
Tên lửa còn lại là tự dành cho mình.
Cơ hội để phi thuyền tiêm kích hết đạn dược còn tồn tại là 0, thay vì đặt hy vọng vào phép màu thì tốt nhất nên dùng quả tên lửa cuối cùng mà lao vào phe địch.
Có khi kéo được 1, 2 hay thậm chí là một con tàu trung bình đi theo.
Quai hàm Hạ Gia Nhĩ căng chặt, cậu bối rối: “Thật sự không có cách nào phá giải chiến thuật địch hay sao?”
Calvin trầm ngâm: “Đội trưởng đã đổi 5 cách chiến đấu, hiệu quả chẳng có. Thực tế chiến tranh vũ trụ hay đất liền như nhau, đều cần vũ khí và trang bị. phi thuyền mà không có đạn dược khác nào khối kim loại vô dụng trôi nổi.”
Quả thực là vậy.
Hạ Gia Nhĩ siết chặt cần điều khiển, ý nghĩ không chấp nhận thất bại dâng lên trong xương tủy: “Nhưng chỉ huy cho đến bây giờ vẫn chưa cho chúng ta rút lui!”
Calvin không hiểu: “Cái gì?”
“Chỉ huy sẽ không để chúng ta hy sinh vô ích! Sau khi xác nhận đối phương có thủ đoạn quỷ quyệt, chỉ huy nhất định sẽ đưa ra phán đoán chính xác nhất, chẳng hạn như sử dụng một số loại chiến thuật khiến đại quân lập tức rút lui để lên kế hoạch tấn công.”
Hạ Gia Nhĩ nghĩ đến những trận chiến do Lục Phong Hàn chỉ huy khi còn ở trường quân đội Đệ Nhất, không có trận nào mà anh dùng mạng người để cược thắng bại.
Anh thà bị gọi là “kẻ đào ngũ”, chịu trách nhiệm trước các quan chức quân sự còn hơn là hy sinh mạng sống một cách vô nghĩa.
“Cho nên...” Hạ Gia Nhĩ hai mắt sáng ngời: “Em tin tổng chỉ huy nhất định đã tìm ra biện pháp! Tiền bối, anh không được nản lòng, chúng ta nhất định phải kiên trì cho đến khi bước ngoặt đến!”
Calvin nhìn chằm chằm Hạ Gia Nhĩ ba giây, khóe miệng cong lên, thầm nghĩ, mình đúng là càng già càng không có chí tiến thủ, nhạy bén còn thua cả đàn em.
Đúng vậy, bản thân không rõ ư? Nếu trận này nhất định thất bại, Lục Phong Hàn dù mạo hiểm cũng sẽ mang họ rời khỏi chiến trường.
Nói không chừng, thật sự có bước ngoặt.
“Được” Calvin mỉm cười: “Vậy khép chặt đuôi mà sống! Tổng cộng còn 20 viên đạn, nếu hết mà còn không có bước ngoặt thì đây là nỗi xấu hổ trước truyền thống keo kiệt của quân Viễn Chinh!”
Hạ Gia Nhĩ cũng cười: “Cần kiệm là tính tốt!”
Nói xong, còn dành thời gian đập tay với Calvin.
Hai người gạt đi chán nản, vẻ mặt kiên quyết, hòa vào dòng nước lũ.
Bộ kĩ thuật.
Cơ thể Kỳ Ngôn căng thẳng, một đầu dùng cho ba việc, vừa không ngừng nhập dữ liệu, vừa thiết kế mô hình, miệng còn tường thuật ý nghĩ: “Tốc độ truyền tín hiệu là trăm ngàn mét trên giây, thậm chí có thể ngắn hơn – tốc độ này con người không thể làm được. Nhưng chỉ cần bắt được “đường” tín hiệu này giữa một đám lộn xộng, ta có thể...”
Diệp Bùi buột miệng thốt ra: “Một đao chém đứt!”
Kỳ Ngôn gật đầu, ánh mắt ngưng tụ: “Đúng vậy, dùng một đao cắt đứt 'sợi chỉ' này.”
Phi thuyền tiêm kích, Hạ Gia Nhĩ lại dùng một góc độ gần như cực hạn để né, khi tầm nhìn của cậu trở nên tối đen, cậu cảm thấy các cơ quan nội tạng dường như bị áp lực khổng lồ nén lại, không khỏi sặc hai lần.
Calvin cau mày: “Có vẻ như con tàu địch này sẽ không dừng lại cho đến khi ăn thịt chúng ta.”
Họ vừa sử dụng một cú nhảy cơ động để khiến một phi thuyền đâm vào thiên thạch trôi nổi rồi phát nổ tại chỗ. Không ngờ trong chớp mắt lại bị nhắm tới.
Hạ Gia Nhĩ dùng sức nhắm mắt lại rồi mở ra: “Gần đây không có gì để lợi dụng, bắn trực tiếp?”
Calvin biểu quyết tán thành: “Được, cố gắng đánh một phát đi, chúng ta không thể lãng phí được, tôi sẽ điều phi thuyền cho cậu một góc. Nếu bắn trượt chúng ta quay đầu bỏ chạy.”
“Rõ!”
Phi thuyền quay ngoắt 180 độ như chim ưng, chìm xuống nghiêng thân nâng lên họng pháo, một quả pháo laser nhanh chóng hướng về phái địch.
Hạ Gia Nhĩ đang chuẩn bị quay người bỏ chạy, nhưng giây tiếp theo, cậu ta khó tin, nói: “Trúng... trúng? Không thể!”
Kỹ năng của cậu không tốt đến thế!
Sau khi sửng sốt một lúc, cậu lập tức phản ứng: “Tiền bối... nhìn kìa!” Chữ cuối gần như lạc giọng.
Cậu nhìn thấy phi thuyền địch một giây trước giống rắn độc không thể rũ bỏ, bây giờ lại giống như một con diều đứt dây, bồng bềnh vô định trong không gian.
Nhìn về phía xa, như có người đồng thời ấn nút dừng. Lượng lớn tàu địch đột nhiên dừng lại, bên tai dường như vang lên một tiếng “cạch cạch” rõ ràng!
Hạ Gia Nhĩ phải mất một lúc lâu mới tìm lại được giọng nói của mình: “Chuyện gì... đã xảy ra?”
Trong đám tàu địch trôi nổi, người ngồi trên ghế lái có đôi mắt vô hồn, đầu cúi xuống, để lộ hình xăm sau gáy – nghe nói chỉ cần có hình này sẽ được Thần phù hộ.
Giữa hình xăm có gắn một con chip hình vuông nhấp nháy ánh sáng đỏ.
Tay người lái vẫn đang cầm cần điều khiển, nhưng do vô số thao tác vượt quá giới hạn sinh lý của con người nên các đường nét trên khuôn mặt tràn đầy máu, khuôn mặt sưng tấy và tím tái, từng mạch máu lộ ra, giống như giây tiếp theo sẽ phát nổ.
Trong Bộ kĩ thuật, Phá Quân nói thẳng: “Tổng cộng chặn tín hiệu của 49 tàu địch! Các tàu nói trên xác nhận mất khả năng chiến đấu!”
Kỳ Ngôn không hưng phấn, nhàn nhạt lên tiếng: “Tiếp tục phân tích dòng tính hiệu đặc biệt. Tôi muốn dựa vào nó tiến vào bên trong hệ thống!”
Phá Quân: “Rõ!”
Xung quanh cực kỳ yên tĩnh, hầu như chỉ có tiếng cậu và Phá Quân nói chuyện.
Diệp Bội cảm thấy rất không chân thực: “Thật sự... cắt đứt?”
“Đúng vậy.” Mondrian nhìn vào bản đồ sao được Phá Quân mở lên: “Tàu địch bị chặn tín hiệu đã bị tiêu diệt trong vài giây, tất cả các điểm sáng đại diện cho chúng đã tắt!”
Khi nói ra lời này, cậu vẫn có chút không xác định, cảm giác như mơ. Nhưng ánh mắt rơi vào khuôn mặt Kỳ Ngôn, cậu hiểu được tất cả là sự thật.
Diệp Bùi hít sâu mấy hơi: “Vậy bây giờ... Kỳ Ngôn đang chuẩn bị đột nhập vào cốt lõi của 'hệ thống' đó?”
Mondrian nhẹ giọng lặp lại: “Chặn, sau đó phá giải.”
Dường như họ đã chứng kiến “phép màu“.
“Đúng vậy, chặn rồi phá giải!” Ánh mắt Diệp Bùi sáng ngời, khi tỉnh táo lại có chút hối hận: “Chúng ta nên để cái tên Fantov kia ở lại mà nhìn, dùng mặt nịnh nọt? Không hiểu cái gì? Hứ? Ông ta mới là đồ không hiểu biết!”
Trong góc, hai người đến từ Odin giống như Fantov nhìn Kỳ Ngôn đang đứng trước siêu máy tính với vẻ mặt kinh hoàng.
Họ cũng đến từ Odin, luôn coi thường mọi người. Họ cũng ủng hộ nhận xét của Fantov và giúp truyền bá tin đồn Kỳ Ngôn dùng mặt hầu người.
Một kẻ trong đó trợn mắt, mấp máy môi: “Không phải cậu ta nịnh nọt người khác được đãi ngộ đặc biệt sao? Một cái bình... không thể nào... cậu ta còn chưa học hết chương trình năm hai của Turan! Không thể nào!”
Hơn nữa, Kỳ Ngôn chỉ mới hai mươi tuổi, họ còn lớn hơn cậu một thế hệ!
Lúc này, Phá Quân nói: “Chủ tịch, sứ giả của quân Phản Loạn yêu cầu cuộc gọi. Có nhận không?”
Diệp Bùi và Mondrian nghi hoặc giây lát.
Sứ giả quân Phản Loạn? Là nhà khoa học hàng đầu phe địch hở? Yêu cầu cuộc gọi?
Mà sao Phá Quân gọi Kỳ Ngôn là “chủ tịch”?
Lẽ nào đó là chức vụ và quân hàm?
Kỳ Ngôn suy nghĩ hai giây, đáp: “Kết nối, chặn hình ảnh, đổi giọng.”
Cậu muốn biết ai là người tạo ra “hệ thống“.
Phá Quân: “Rõ.”
Vài giây sau, có một màn hình ảo hiện lên, một người đàn ông trung niên với mái tóc dài vừa phải, mặc áo choàng trắng xuất hiện trước mặt mọi người.
Đôi mắt ông ta có chút điên cuồng, mũi khoằm phập phồng, trong lòng xúc động: “Cậu là Y! Chắc chắn... hóa ra cậu đang ở trên tàu chỉ huy! Ngoài Y, không một ai trên thế giới có thể làm được điều này chỉ trong thời gian ngắn như thế. Phá vỡ hệ thống mà tôi thiết kế!”
Giọng nói khàn khàn gay gắt, giống như một chiếc cưa sắt cắt ngang mặt thép.
Nhưng tại thời điểm này, không ai chú ý đến điều này.
Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào chàng trai trẻ đứng trước siêu máy tính.
Trong góc, hai người Odin vẻ mặt ngơ ngác, một người lẩm bẩm: “Y? Y là người đứng đầu Bảng Đen? Làm sao có thể? Y sao có thể chỉ mới hai mươi tuổi! Làm sao Y có thể là cậu ta! “
Người nọ quay sang, bắt gặp vẻ mặt y hệt.
Nhưng như “sứ giả” quân Phản Loạn nói, trên đời còn ai ngoài Y có thể làm được điều này trong thời gian ngắn như vậy?
Trong video, sứ giả mặc áo choàng trắng dường như đã bị sốc nặng. Ông ta đã có chút không bình thường, lý trí lung lay sắp đổ. Lẩm bẩm hồi lâu, ông đột nhiên cao giọng, ánh mắt hoang mang như đang nắm lấy cọng rơm cuối cùng:
“Hệ thống ta chế tạo không thể bị chặn! Khả năng phá giải càng ít! Tuyệt đối không thể! Đây lần Thần ban! Đây là Thần trí! Dù mi là Y thì sao? Đây là lãnh địa của Thần!”
“Lãnh địa của Thần?” Kỳ Ngôn ngừng gõ chữ, sắc mặt tái nhợt vì kiệt sức. Xuyên qua vô số phi thuyền, đạn pháo, sao trời và tinh vân, cậu bình tĩnh đáp:
“Vậy tôi sẽ dùng xác thân loài người, sánh vai thần minh.”