Manh Sư Tại Thượng

Chương 41



Edit: Asakari

Nguyên Sơ xem thường trừng mắt!

" Cái lão biến thái ngươi đang nghĩ gì vậy?! Lão nương mới bảy tuổi!

Hiện tại tìm nam nhân, ngươi muốn ta chết sớm đúng không?! "

Lệ lão không cam lòng yếu thế: " Ngươi không phải tiểu lưu manh sao?! Nếu không phải ngươi ngồi đó không chịu đi, làm sao lại bị kích thích? "

Nếu không phải không mặc y phục, Nguyên Sơ thật muốn nhảy ra hung hăng đánh lão!

Mà Dạ Trầm Uyên ở bên kia đã hóa đá....

Sư phụ uống trà khơi gợi dục vọng ------ sư phụ nhìn cảnh Phương Điệp và nam nhân nên bị kích thích ----- Lệ lão nói sư phụ cần nam nhân.... Nói cách khác, sư phụ cần một nam nhân giống như kẻ đang " khi dễ " Phương Điệp đến " khi dễ " nàng?

Dạ Trầm Uyên mười một tuổi sau khi suy nghĩ thông suốt đến từng đốt ngón tay, khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn mĩ lập tức đỏ bừng! Nếu có thể, đỉnh đầu hắn chỉ sợ đã bốc hơi!

Vì thế Nguyên Sơ cùng Lệ lão đều quay đầu lại nhìn hắn.

" Ngươi làm sao vậy? " Nguyên Sơ kì quái hỏi " Đừng nói rằng hương vị của Điềm Quả thụ bên ngoài sẽ kích thích ngươi chứ? Không có khả năng a, quả đó phải ăn vào mới có thể khơi gợi dục vọng, nếu chỉ ngửi mùi hương sẽ không có ảnh hưởng. "

Dạ Trầm Uyên lúc này đã không thể đối mặt với Nguyên Sơ, vì thế hắn liền biến mất khỏi Thiên Châu làm cho hai người ở bên trong đều không hiểu gì.

Kết quả sau khi hắn đi ra càng thêm xấu hổ! Bởi vì cách đó không xa truyền đến thanh âm thở dốc làm cho thiếu niên choai choai như hắn ngay cả thở mạnh cũng không dám, hắn cuối cùng cũng hiểu thế nào là song tu, cũng như song tu đạo lữ khác sư đồ như thế nào.

Đó là thân phận so với sư đồ còn thân mật hơn!

Vẫn là Lệ lão nhìn hắn đứng ngây ngốc, động cũng không dám động, vì thế ở trong thức hải cảnh tỉnh hắn: " Khụ, hai tiểu oa nhi kia làm như vậy có lẽ do ăn nhầm Điềm Quả, nhưng nếu đốt bộ rễ của Điềm Quả thụ, bọn họ sẽ khôi phục lí trí. "

Dạ Trầm Uyên nghe xong vội vàng lấy bộ rễ của Điềm Quả thụ mang đi đốt, lúc này hắn đầu óc lộn xộn, vừa đốt rễ vừa nhắm mắt trầm mặc, giống như đang suy nghĩ vấn đề trọng yếu gì đó.



Quả nhiên khói do rễ cây bị đốt bay qua, Phương Điệp cùng nam nhân liền rất nhanh khôi phục lí trí, nhưng thời điểm bọn họ hoan ái cũng không phải không có ý thức, cho nên khi khôi phục lí trí không có hét chói tai hay vân vân, chỉ ngại ngùng tách nhau ra rồi mặc y phục vào.

Bởi vì Nguyên Sơ còn ở bên trong Thiên Châu tu dưỡng nên Phương Điệp chỉ thấy một mình Dạ Trầm Uyên, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, may mắn vị Nguyên đại nhân kia không ở đây, nếu không sẽ thật mất mặt a!

Dạ Trầm Uyên toàn bộ quá trình đều mặt nhiêm túc, chờ bọn họ thay xong y phục mới đứng trước mặt bọn họ.

Không đợi Phương Điệp mặt đỏ bừng giải thích cái gì đó, Dạ Trầm Uyên đã lên tiếng: " Sư phụ thấy ngươi đi hồi lâu mà chưa bóp nát ngọc bài, sợ ngươi gặp nạn nên phái ta đến đây xem. "

Phương Điệp nghe vậy không khỏi liếc mắt về phía nam tử cường tráng kia, đúng lúc đối phương cũng nhìn nàng, hai người ánh mắt xúc động, lại hết sức triền miên, một cảnh này làm cho người vây xem là Dạ Trầm Uyên cảm thấy có lỗi cực kì.

" Khụ... " Phương Điệp cúi đầu, ngượng ngùng nói " Đa tạ Nguyên tiền bối lo lắng, ta trước đó gặp nguy hiểm, may mắn có vị đạo hữu này cứu giúp... "

Sau đó bọn họ vô tình ăn phải Điềm Quả, sau đó lại không thể miêu tả nữa.

Dạ Trầm Uyên cũng đoán được tình tiết tiếp theo, lúc này hắn có điểm nôn nóng, thời điểm hắn tính cáo từ rời khỏi, Phương Điệp lại lôi kéo hắn qua một bên.

" Tiểu ân công, phiền toái ngươi một việc được chứ? "

Dạ Trầm Uyên tưởng tượng đến tay nàng chạm vào người nam nhân kia... Có một loại xúc động muốn xé tay áo...

" Ngươi muốn làm gì? "

Phương Điệp thấp giọng nói: ".... Trước đó, ngươi hẳn là thấy hết rồi chứ? "

Dạ Trầm Uyên gật đầu.

Phương Điệp sắc mặt càng đỏ: " Chuyện này, có thể không nói cho Nguyên tiền bối không? "

" Vì sao? " Dạ Trầm Uyên khó hiểu hỏi.

Phương Điệp có chút thương cảm nói: " Tuy rằng ta cùng Nguyên tiền bối là không thể, nhưng ta không hi vọng trong lòng hắn lưu lại ấn tượng xấu về ta! Tóm lại, ngươi không hiểu đâu! "

Dạ Trầm Uyên liếc mắt nhìn nam nhân kia, đối phương có vẻ là người thật thà, vừa vặn đúng lúc người đó cũng nhìn qua, gã cười ngây ngô với Dạ Trầm Uyên, hiển nhiên một màn kia bị hắn nhìn thấy gã cũng xấu hổ.



" Vậy ngươi sẽ ở cùng một chỗ với người kia sao? "

Ma xui quỷ khiến thế nào Dạ Trầm Uyên lại hỏi vậy.

Thái độ của Phương Điệp vô cùng hào phóng: " Hắn a! Nhìn cách cử xử hắn thôi! Nếu như hắn là người tốt, kết làm song tu đạo lữ cũng không việc gì. "

Dạ Trầm Uyên cảm giác thế giới quan của mình lại một lần nữa bị phá vỡ, hắn cau mày hỏi: " Các ngươi đã xảy ra chuyện như vậy, ngươi còn có ý nghĩ sẽ bỏ rơi hắn mà đi? "

Phương Điệp cười, vươn tay gõ vào mi tâm Dạ Trầm Uyên: " Ngươi a, tuổi còn nhỏ mà sao lại cổ hủ như vậy? Chúng ta là người tu tiên, đương nhiên không giống với phàm phu tục tử nhân gian, bị người đoạt lần đầu sẽ vì hắn mà không tìm phu quân, suy nghĩ này của ngươi quá lạc hậu a! "

Dạ Trầm Uyên sau khi nghe xong, ngượng ngùng không nói.

Núi rừng hoang sơ như này Phương Điệp cũng không thể ở lại lâu, ngẫm lại Nguyên Sơ cùng Dạ Trầm Uyên vì lo lắng nàng nguy hiểm mà cố ý đến đây tìm, nàng vẫn rất cảm động.

Ở tu chân giới mỗi người đều hướng tới phi thăng thành tiên, có thể tồn tại tình người là phi thường đáng quý.

Nàng suy nghĩ một chút, đưa cho Dạ Trầm Uyên một cái ngọc bội.

" Đây là gì? "

Dạ Trầm Uyên ngẩng đầu chỉ thấy Phương Điệp mỉm cười nhìn hắn, đó là một nụ cười cực kì ôn nhu, thật giống như đang quan tâm lấy tiểu đệ đệ, mà nam tử cường tráng kia cũng đã đi đến bên người Phương Điệp, muốn ôm lấy nàng nhưng cuối cùng vẫn không dám.

" Tiểu ân công, thật sự cảm tạ ngươi đã đến đây tìm ta. Ngọc bội này chứa công pháp, khi ta ở Vô Chung Chi Sơn có được cơ duyên, trên đó ghi lại một loại công pháp song tu đặc thù. Ta tu vi thấp kém, giữ lại cũng vô dụng, phiền ngươi đưa nó cho Nguyên tiền bối, cũng nói với hắn khối ngọc bài hắn cho ta luyến tiếc không muốn bóp nát, ta sẽ bình an trở về, tu luyện thật tốt, mà ngọc bội này coi như lưu niệm ta gửi hắn. "

Nàng nói xong lời cuối cùng, thật sự xúc động.

Cuộc đời của người tu tiên tuy rằng dài, nhưng tu chân giới rộng lớn, các loại cơ duyên lẫn nguy hiểm tràn ngập, nói không chừng trên đường tu luyện còn chết yểu, vì vậy rất nhiều người cả đời không thể tái ngộ nhau, duyên phận cũng trở nên thưa thớt đáng quý.

Dạ Trầm Uyên nắm chặt ngọc bội, nguyên bản ấn tượng của hắn về Phương Điệp là " đáng ghét ", " người muốn cướp sư phụ ", nhưng hiện tại trong lòng hắn lại xuất hiện chút ít thương cảm, nhìn nàng cùng nam tử thật thà hướng hắn cười, hắn cũng khẽ nở nụ cười.

Hắn cho bọn họ một ít đan dược hắn tự luyện chế, trịnh trọng nói: " Nếu có một ngày đi ngang qua Vạn Kiếm tông, hãy đến Hàn Kiếm Phong làm khách. "
Chương trước Chương tiếp
Loading...