Manh Sư Tại Thượng
Chương 54
Edit: Sênh Mai
Dạ Trầm Uyên không hỏi đối phương thế nào lại biết được đoạn chuyện xưa này, chỉ là nghẹn họng hỏi, "Hắn vì cái gì chết?"
Nguyên Sơ xin lỗi gãi gãi sau gáy, "Cái kia, bởi vì ta đối với loại câu chuyện tình này không có hứng thú, cho nên về sau như thế nào ta cũng không nhớ rõ haha..."
Dạ Trầm Uyên không nói gì, ánh mắt chậm rãi chuyển mắt hướng về phía cửa.
Nhất định trong lòng có tình yêu mới có thể mở ra sao?
Nghĩ đến việc này, hắn đột nhiên đưa tay ra.
Nguyên Sơ thấy thế, ở một bên cười nói, "Được rồi, đừng uổng phí khí lực, ngươi đẩy không ra..."
Một chữ được ngăn ở cổ họng! Bởi vì Dạ Trầm Uyên đời trước cả đời cửa cũng mở không được, lúc này đây, thế nhưng trước mắt nàng cửa lại từ từ mở ra!
Chỉ nghe lâu dài ầm một tiếng, thật giống như một đoạn câu chuyện thức tỉnh, có ánh sáng theo khe cửa phát ra, đưa bọn họ bao phủ trong đó.
Cằm Nguyên Sơ muốn rớt trên mặt đất, sao Dạ Trầm Uyên có thể mở cửa được? Điều này không khoa học?! Trên cửa có phong ấn, không phải là để lâu mất tác dụng rồi chứ?
Sớm biết vậy vừa rồi ta cũng phải thử một chút, bởi vì nghe nói chỉ có người đẩy cửa ra, bên trong có một chiếc gương, có thể nhìn thấy hình dáng của người mình thương!
Mà Nguyên Sơ không biết ràng lúc này Dạ Trầm Uyên trong lòng có bao nhiêu kinh hãi, căn bản hắn đối với tình cảm bản thân cảm thấy có một tia may mắn, mà khi hắn nghĩ đến nụ cười của Nguyên Sơ, cánh cửa liền dễ dàng mở ra, tim hắn đập càng lúc càng nhanh, cơ hồ không thở nổi!
Vô số cảm xúc cuồn cuộn mạnh mẽ bị áp chế, Dạ Trầm Uyên nhìn nam tử bên cạnh mặc thanh y, dùng hết khí lực, mới khắc chế chính mình.
"Chúng ta vào xem."
"A? Tốt, tốt!" Nguyên Sơ lấy lại tinh thần, ngây ngốc đi theo vào, trong lòng lại nói thầm, cửa này lâu năm không tu sửa thì không đúng lắm mà trên còn có phong ấn nữa, Dạ Trầm Uyên có thể mở cửa, chẳng lẽ trong lòng hắn kỳ thật có người thích?
Nhưng mà trước mắt gặp phải người tương đối xuất sắc cũng chỉ có Kỷ Hồng Nhan, chẳng lẽ Dạ Trầm Uyên là một người ngoài lạnh trong nóng miệng nói không nhưng trong tâm lại có ý? Có phải là trong lòng đang vướng bận cô nương kia hay không?
Mang theo hàng vạn câu hỏi nghi vấn trong lòng, Nguyên Sơ theo Dạ Trầm Uyên đi vào, lại phát hiện, trước mặt là một cái gương vô cùng lớn!
Đối diện với tấm gương, hình ảnh hai người bọn họ phản chiếu trong đó, trừ việc dùng để soi hình ảnh thì làm gì có công năng nào thần kỳ đặc biệt nữa, cái gì mà người mở cửa có thể nhìn thấy hình ảnh người mình yêu chứ.
Nguyên Sơ đi qua, gõ gõ, phát hiện chính là một gương đồng hết sức bình thường, một tia linh khí cũng không có, truyền thuyết cái gì, đùa ta à? Vậy mà được người đời truyền đi thần kỳ như vậy hóa ra đều do người ta tưởng tượng thêu dệt nên sao?
Nguyên Sơ mải mê thất vọng so sánh thì khi Dạ Trầm Uyên nhìn đến gương đột nhiên bắt đầu thất thần, đúng thật trong gương chỉ có hình ảnh hai người họ nhưng lại là hình ảnh hắn và sư phụ, điều này làm cho hắn một bên tay chợt xiết chặt!
Sau đó liền nghe Nguyên Sơ nói.
"Xem ra nơi này cũng chẳng có gì thần kỳ, chúng ta đi xung quanh tìm xem, tìm được thứ tốt chia ba bảy thế nào? Dù sao cũng là ta mang ngươi tìm đến nơi này."
Dạ Trầm Uyên bất động, thật lâu sau, hắn hít một hơi thật sâu.
"Tiền bối, ta không cần gì khác, chỉ muốn tòa cung điện, có được không?"
Nguyên Sơ kỳ quái nhìn hắn, "Thứ này mặc dù soi tốt, nhưng là chỉ có tác dụng làm vật bày trí, ngươi giữ làm gì?"
Dạ Trầm Uyên cúi đầu nói, "Chỉ là... ta rất muốn có… nó."
Chẳng hiểu sao lúc Nguyên Sơ nghe được Dạ Trầm Uyên từng câu từng chữ nói "Rất muốn nó", cả người tê rần. Nàng đột nhiên có loại ảo giác, phảng phất đối phương nói "Nó"* là chỉ chính mình.
*Nó (它) ở đây đồng âm với từ Nàng (她): Có thể hiểu câu ở đây Dạ Trầm Uyên nói có nghĩa:”Rất muốn nàng” nên Nguyên Sơ cảm giác như nói bản thân mình
"Ạch... Thật ngại quá! Như vậy đi, cung điện này cho ngươi, thứ khác chúng ta vẫn là chia ba bảy."
Nguyên Sơ nghĩ rằng, cung điện này ở dưới nước lâu như vậy chỉ để Dạ Trầm Uyên tìm thấy chắc chắn là dành cho hắn rồi, chung quy sau này Dạ Trầm Uyên có mấy cơ duyên hầu như đều ở trong nước.
Nghĩ như vậy, bản thân nàng lại cảm động, đột nhiên cảm thấy mình trên con đường tu luyện này càng ngày càng cao, mọi người đều nói lão bà nô, nữ nhi nô, nàng sao cảm giác mình có chút khuynh hướng đồ đệ nô?
Dạ Trầm Uyên nghe nàng nói như vậy, không nói gì, chỉ gật gật đầu. Sau đó bọn họ liền bắt đầu chia nhau tìm kiếm, thấy Dạ Trầm Uyên đi, Nguyên Sơ cũng không vội vàng đi tìm bảo vật, nơi này chính là một cái tiểu truyền thừa, nàng đời trước tuy rằng thích cùng nam chính đoạt gì đó, nhưng vẫn chướng mắt nơi này, vừa rồi nói chia ba bảy chỉ theo thói quen thôi.
Nghĩ vậy, nàng phẩy quạt trong cung điện quay mặt đi, cũng không biết trong tân phòng có đẹp hay không. Nàng đi vào, phát hiện bên trong thật sự còn có Động Thiên khác, nội thất gì cần có đều có, tạo hình quỷ phủ thần công, Nguyên Sơ cầm ấm rượu hợp cẩn trên bàn nghi lễ lắc lắc, bên trong còn chứa chất lỏng, không khỏi cảm thán, nếu là mấy thứ này có thể sử dụng như nguyên liệu thì tốt rồi; như vậy là xong
Trang trí lộng lẫy, thật sự là lãng phí.
Nàng tiếp tục đi vào trong, mà bên ngoài, Lệ Lão hỏi Dạ Trầm Uyên.
"Sao ngươi lại ra ngoài? Trong cung điện nói không chừng còn có bảo bối khác?"
Không thấy Dạ Trầm Uyên trả lời, hắn che lồng ngực của mình, sắc mặt thập phần căng thẳng, sau đó chống tay lên san hô thở dốc, ánh mắt sâu thẳm, không biết đang nghĩ cái gì.
"Ngươi làm sao vậy?" Lệ Lão thấy tình huống không đúng; lập tức nóng nảy, "Kỳ quái, tâm tình của ngươi phập phồng thật kịch liệt!"
Bởi vì linh hồn Lệ Lão trong đầu Dạ Trầm Uyên cho nên cố gắng cảm thụ, vẫn có thể cảm nhận được tâm tình Dạ Trầm Uyên, lúc này hiển nhiên hắn không thể nào bình tĩnh được!
Dạ Trầm Uyên nhắm mắt lại, không phải kích động, hắn chỉ khó chịu, cảm thấy vô cùng khó chịu!
Lúc trước mẫu thân bị mang đi, hắn hận, hận chính mình vô dụng.
Lúc trước bị tộc nhân khi dễ, hắn không cam lòng, cho nên chuyên tâm tu luyện để trở nên mạnh mẽ.
Lúc trước bị đuổi giết, hắn phẫn nộ, ngay cả chết còn không sợ!
Nhưng từ đó đến nay, hắn lần đầu tiên khó chịu đến vậy! Đó là một loại áp lực từ sâu linh hồn sinh ra chua xót, là khiến tay chân đau đến bất đắc dĩ.
Đáng buồn đau lòng lẫn lộn, nỗi thống khổ của hắn một chữ không nói nên lời!
Từ giây phút đầu tiên Nguyên Sơ bắt đầu xuất hiện, hắn liền có cảm ứng mãnh liệt, rõ ràng nàng đã hóa thân thành người khác, nhưng là chỉ cần nàng xuất hiện, nàng chính là tiêu điểm ánh mắt hắn, cho dù Lệ Lão nói nàng là người xa lạ, hắn vẫn cảm nhận được sự thân thuộc.
Mà gương mặt trong tấm kính kia đã xác nhận trực giác của hắn!
Đẩy cửa ra liền có thể nhìn đến khuôn mặt người mình thương... Nhưng hai gương mặt trong đó, rõ ràng chỉ có hai người là hắn cùng Nguyên Sơ!
Bởi vì nàng là người hắn yêu nhất, cho nên mặc kệ nàng biến thành bộ dáng gì đi nữa, hình ảnh nàng cũng sẽ phản chiếu lên tấm gương, cũng như khẳng định nói cho hắn biết, nàng chính là người hắn yêu nhất…
Nhưng vì cái gì?!
Dạ Trầm Uyên ôm ngực từng chút một ngồi chồm hổm xuống, ôm thật chặt chính mình.
Rõ ràng hắn đã quyết định từ bỏ! Dùng thời gian hai tháng sửa lại tâm tình, liều mạng tu luyện mới khống chế được tưởng niệm của chính mình, vì sao nàng lại xuất hiện! Tại vì sao nàng lại xuất hiện?!
Sự xuất hiện của nàng trong nháy mắt, dễ dàng dập tắt tất cả cố gắng của hắn, nôi nhớ tương tư từ sâu thẳm trong lòng cùng khát vọng giống như thủy triều đem hắn bao phủ. Hắn, thật sự quyết định muốn từ bỏ!!!
.
Dạ Trầm Uyên không hỏi đối phương thế nào lại biết được đoạn chuyện xưa này, chỉ là nghẹn họng hỏi, "Hắn vì cái gì chết?"
Nguyên Sơ xin lỗi gãi gãi sau gáy, "Cái kia, bởi vì ta đối với loại câu chuyện tình này không có hứng thú, cho nên về sau như thế nào ta cũng không nhớ rõ haha..."
Dạ Trầm Uyên không nói gì, ánh mắt chậm rãi chuyển mắt hướng về phía cửa.
Nhất định trong lòng có tình yêu mới có thể mở ra sao?
Nghĩ đến việc này, hắn đột nhiên đưa tay ra.
Nguyên Sơ thấy thế, ở một bên cười nói, "Được rồi, đừng uổng phí khí lực, ngươi đẩy không ra..."
Một chữ được ngăn ở cổ họng! Bởi vì Dạ Trầm Uyên đời trước cả đời cửa cũng mở không được, lúc này đây, thế nhưng trước mắt nàng cửa lại từ từ mở ra!
Chỉ nghe lâu dài ầm một tiếng, thật giống như một đoạn câu chuyện thức tỉnh, có ánh sáng theo khe cửa phát ra, đưa bọn họ bao phủ trong đó.
Cằm Nguyên Sơ muốn rớt trên mặt đất, sao Dạ Trầm Uyên có thể mở cửa được? Điều này không khoa học?! Trên cửa có phong ấn, không phải là để lâu mất tác dụng rồi chứ?
Sớm biết vậy vừa rồi ta cũng phải thử một chút, bởi vì nghe nói chỉ có người đẩy cửa ra, bên trong có một chiếc gương, có thể nhìn thấy hình dáng của người mình thương!
Mà Nguyên Sơ không biết ràng lúc này Dạ Trầm Uyên trong lòng có bao nhiêu kinh hãi, căn bản hắn đối với tình cảm bản thân cảm thấy có một tia may mắn, mà khi hắn nghĩ đến nụ cười của Nguyên Sơ, cánh cửa liền dễ dàng mở ra, tim hắn đập càng lúc càng nhanh, cơ hồ không thở nổi!
Vô số cảm xúc cuồn cuộn mạnh mẽ bị áp chế, Dạ Trầm Uyên nhìn nam tử bên cạnh mặc thanh y, dùng hết khí lực, mới khắc chế chính mình.
"Chúng ta vào xem."
"A? Tốt, tốt!" Nguyên Sơ lấy lại tinh thần, ngây ngốc đi theo vào, trong lòng lại nói thầm, cửa này lâu năm không tu sửa thì không đúng lắm mà trên còn có phong ấn nữa, Dạ Trầm Uyên có thể mở cửa, chẳng lẽ trong lòng hắn kỳ thật có người thích?
Nhưng mà trước mắt gặp phải người tương đối xuất sắc cũng chỉ có Kỷ Hồng Nhan, chẳng lẽ Dạ Trầm Uyên là một người ngoài lạnh trong nóng miệng nói không nhưng trong tâm lại có ý? Có phải là trong lòng đang vướng bận cô nương kia hay không?
Mang theo hàng vạn câu hỏi nghi vấn trong lòng, Nguyên Sơ theo Dạ Trầm Uyên đi vào, lại phát hiện, trước mặt là một cái gương vô cùng lớn!
Đối diện với tấm gương, hình ảnh hai người bọn họ phản chiếu trong đó, trừ việc dùng để soi hình ảnh thì làm gì có công năng nào thần kỳ đặc biệt nữa, cái gì mà người mở cửa có thể nhìn thấy hình ảnh người mình yêu chứ.
Nguyên Sơ đi qua, gõ gõ, phát hiện chính là một gương đồng hết sức bình thường, một tia linh khí cũng không có, truyền thuyết cái gì, đùa ta à? Vậy mà được người đời truyền đi thần kỳ như vậy hóa ra đều do người ta tưởng tượng thêu dệt nên sao?
Nguyên Sơ mải mê thất vọng so sánh thì khi Dạ Trầm Uyên nhìn đến gương đột nhiên bắt đầu thất thần, đúng thật trong gương chỉ có hình ảnh hai người họ nhưng lại là hình ảnh hắn và sư phụ, điều này làm cho hắn một bên tay chợt xiết chặt!
Sau đó liền nghe Nguyên Sơ nói.
"Xem ra nơi này cũng chẳng có gì thần kỳ, chúng ta đi xung quanh tìm xem, tìm được thứ tốt chia ba bảy thế nào? Dù sao cũng là ta mang ngươi tìm đến nơi này."
Dạ Trầm Uyên bất động, thật lâu sau, hắn hít một hơi thật sâu.
"Tiền bối, ta không cần gì khác, chỉ muốn tòa cung điện, có được không?"
Nguyên Sơ kỳ quái nhìn hắn, "Thứ này mặc dù soi tốt, nhưng là chỉ có tác dụng làm vật bày trí, ngươi giữ làm gì?"
Dạ Trầm Uyên cúi đầu nói, "Chỉ là... ta rất muốn có… nó."
Chẳng hiểu sao lúc Nguyên Sơ nghe được Dạ Trầm Uyên từng câu từng chữ nói "Rất muốn nó", cả người tê rần. Nàng đột nhiên có loại ảo giác, phảng phất đối phương nói "Nó"* là chỉ chính mình.
*Nó (它) ở đây đồng âm với từ Nàng (她): Có thể hiểu câu ở đây Dạ Trầm Uyên nói có nghĩa:”Rất muốn nàng” nên Nguyên Sơ cảm giác như nói bản thân mình
"Ạch... Thật ngại quá! Như vậy đi, cung điện này cho ngươi, thứ khác chúng ta vẫn là chia ba bảy."
Nguyên Sơ nghĩ rằng, cung điện này ở dưới nước lâu như vậy chỉ để Dạ Trầm Uyên tìm thấy chắc chắn là dành cho hắn rồi, chung quy sau này Dạ Trầm Uyên có mấy cơ duyên hầu như đều ở trong nước.
Nghĩ như vậy, bản thân nàng lại cảm động, đột nhiên cảm thấy mình trên con đường tu luyện này càng ngày càng cao, mọi người đều nói lão bà nô, nữ nhi nô, nàng sao cảm giác mình có chút khuynh hướng đồ đệ nô?
Dạ Trầm Uyên nghe nàng nói như vậy, không nói gì, chỉ gật gật đầu. Sau đó bọn họ liền bắt đầu chia nhau tìm kiếm, thấy Dạ Trầm Uyên đi, Nguyên Sơ cũng không vội vàng đi tìm bảo vật, nơi này chính là một cái tiểu truyền thừa, nàng đời trước tuy rằng thích cùng nam chính đoạt gì đó, nhưng vẫn chướng mắt nơi này, vừa rồi nói chia ba bảy chỉ theo thói quen thôi.
Nghĩ vậy, nàng phẩy quạt trong cung điện quay mặt đi, cũng không biết trong tân phòng có đẹp hay không. Nàng đi vào, phát hiện bên trong thật sự còn có Động Thiên khác, nội thất gì cần có đều có, tạo hình quỷ phủ thần công, Nguyên Sơ cầm ấm rượu hợp cẩn trên bàn nghi lễ lắc lắc, bên trong còn chứa chất lỏng, không khỏi cảm thán, nếu là mấy thứ này có thể sử dụng như nguyên liệu thì tốt rồi; như vậy là xong
Trang trí lộng lẫy, thật sự là lãng phí.
Nàng tiếp tục đi vào trong, mà bên ngoài, Lệ Lão hỏi Dạ Trầm Uyên.
"Sao ngươi lại ra ngoài? Trong cung điện nói không chừng còn có bảo bối khác?"
Không thấy Dạ Trầm Uyên trả lời, hắn che lồng ngực của mình, sắc mặt thập phần căng thẳng, sau đó chống tay lên san hô thở dốc, ánh mắt sâu thẳm, không biết đang nghĩ cái gì.
"Ngươi làm sao vậy?" Lệ Lão thấy tình huống không đúng; lập tức nóng nảy, "Kỳ quái, tâm tình của ngươi phập phồng thật kịch liệt!"
Bởi vì linh hồn Lệ Lão trong đầu Dạ Trầm Uyên cho nên cố gắng cảm thụ, vẫn có thể cảm nhận được tâm tình Dạ Trầm Uyên, lúc này hiển nhiên hắn không thể nào bình tĩnh được!
Dạ Trầm Uyên nhắm mắt lại, không phải kích động, hắn chỉ khó chịu, cảm thấy vô cùng khó chịu!
Lúc trước mẫu thân bị mang đi, hắn hận, hận chính mình vô dụng.
Lúc trước bị tộc nhân khi dễ, hắn không cam lòng, cho nên chuyên tâm tu luyện để trở nên mạnh mẽ.
Lúc trước bị đuổi giết, hắn phẫn nộ, ngay cả chết còn không sợ!
Nhưng từ đó đến nay, hắn lần đầu tiên khó chịu đến vậy! Đó là một loại áp lực từ sâu linh hồn sinh ra chua xót, là khiến tay chân đau đến bất đắc dĩ.
Đáng buồn đau lòng lẫn lộn, nỗi thống khổ của hắn một chữ không nói nên lời!
Từ giây phút đầu tiên Nguyên Sơ bắt đầu xuất hiện, hắn liền có cảm ứng mãnh liệt, rõ ràng nàng đã hóa thân thành người khác, nhưng là chỉ cần nàng xuất hiện, nàng chính là tiêu điểm ánh mắt hắn, cho dù Lệ Lão nói nàng là người xa lạ, hắn vẫn cảm nhận được sự thân thuộc.
Mà gương mặt trong tấm kính kia đã xác nhận trực giác của hắn!
Đẩy cửa ra liền có thể nhìn đến khuôn mặt người mình thương... Nhưng hai gương mặt trong đó, rõ ràng chỉ có hai người là hắn cùng Nguyên Sơ!
Bởi vì nàng là người hắn yêu nhất, cho nên mặc kệ nàng biến thành bộ dáng gì đi nữa, hình ảnh nàng cũng sẽ phản chiếu lên tấm gương, cũng như khẳng định nói cho hắn biết, nàng chính là người hắn yêu nhất…
Nhưng vì cái gì?!
Dạ Trầm Uyên ôm ngực từng chút một ngồi chồm hổm xuống, ôm thật chặt chính mình.
Rõ ràng hắn đã quyết định từ bỏ! Dùng thời gian hai tháng sửa lại tâm tình, liều mạng tu luyện mới khống chế được tưởng niệm của chính mình, vì sao nàng lại xuất hiện! Tại vì sao nàng lại xuất hiện?!
Sự xuất hiện của nàng trong nháy mắt, dễ dàng dập tắt tất cả cố gắng của hắn, nôi nhớ tương tư từ sâu thẳm trong lòng cùng khát vọng giống như thủy triều đem hắn bao phủ. Hắn, thật sự quyết định muốn từ bỏ!!!
.