Mạt Thế Ập Đến, Đừng Hòng Cướp Được Vợ Của Tôi

Chương 92



Nhưng, nói không chừng dị năng giả hệ kim kia đơn thuần phô trương thanh thế lừa gạt cô, thực tế kỳ thức tỉnh của anh ta không tới một tháng.

Còn lại Tống Đại không hiểu biết nhiều lắm, sơ kỳ lúc cô thức tỉnh dị năng, thuộc về kiểu gián, ai thấy cũng muốn đánh, cô chỉ có thể tận lực tránh dị năng giả. Sau đó cô gặp Cố Dực, khi đó Cố Dực là một người tự kỷ bị đả kích khi người thân qua đời, không hỏi thăm chuyện dị năng giả xung quanh.

Bởi vì trong tận thế giao thông thông tin bất tiện, phân chia đẳng cấp dị năng giả giống như tiếng địa phương, địa phương bất đồng đều có xưng hô không giống nhau.

Tống Đại lúc đó vì tìm kiếm tung tích của Sở Cảnh Hòa, đã đi qua rất nhiều nơi, có nhiều nơi xưng hô trung quy trung củ, như sơ giai, trung giai, cao giai hoặc cấp ba, cấp hai, cấp mội.

Có thành phố thời thượng hơn chút, cấp B, cấp A, cấp S, cấp SS, cấp SSS.

Hài nhất là đồng thau, bạc trắng, vàng, bạch kim, kim cương... Luôn cảm thấy mình đang chơi game.

Tống Đại cũng không rõ căn cứ phân chia cấp bậc cụ thể này là gì, cô và Cố Dực vào ngày tận thế chủ yếu là một đầu sắt, tuy rằng nếm thiệt thòi chảy máu, nhưng chưa bao giờ thất bại, cũng không quan tâm cấp bậc căn cứ phân chia.

Nhưng căn cứ vào kinh nghiệm giao thủ với dị năng giả nhiều năm của Tống Đại, cô cảm giác đẳng cấp dị năng của Sở Cảnh Hòa hẳn là ở cấp A, hệ lôi điện Cố Dực mạnh hơn chút, cấp S.

Mấy người đàn ông dừng lại ở tâng dưới của họ, có người nhìn thấy khói từ việc nấu ăn của họ qua kính viễn vọng rồi bắt đầu đi lên.

Cho nên Tống Đại lựa chọn đánh giá cao cô ta, cho cô ta đẳng cấp SSS cao nhất, trọng điểm phòng bị.

Mỗi ngày rời giường không phải rèn luyện thân thể, thì là đi tìm bạn kết bạn tìm thức ăn, Bạch Diêu thường xuyên diễn tấu kèn clarinet cho Trọng Khấu trong phòng, bọn họ cũng có thể cọ âm nhạc miễn phí, thậm chí còn có người tìm được bạn bè dựa vào lẫn nhau ở tận thế.

Trong khoảng thời gian này, là thời điểm bọn họ sống thoải mái nhất trong ngày tận thế, bởi vì điện lực, cung ứng thức ăn ổn định, người sống sót gần như không tồn tại tranh đoạt thức ăn, lục đục với nhau.

Về phần hệ cuồng bạo, thể lực, thính lực các loại hệ cường hóa, chúng nó không có đẳng cấp, bởi vì những dị năng này hạn mức cao nhất rất thấp, gần như sau khi thức tỉnh ba tháng đến nửa năm sẽ định tính, sau đó sẽ không lại tăng cường. Không giống hệ ngũ hành cùng với các loại hệ biến dị hệ lôi, hệ tinh thân có không gian bay lên rất lớn.

Ngay khi tất cả mọi người hưởng thụ cuộc sống ngày tận thế vui vẻ hòa thuận, dưới lầu đột nhiên có âm thanh động cơ đã lâu không thấy, âm thanh này là Mễ Lan nghe được đầu tiên, cô ấy lập tức thông báo cho tất cả mọi người, bởi vì không phân rõ là địch hay bạn, tất cả mọi người sẵn sàng đón địch.

Còn Ôn Tiểu Tự... Tống Đại nửa năm nay luôn vụng trộm quan sát cô ta, cô ta rất cẩn thận, không hay sử dụng dị năng của mình, cho dù ra cửa cũng đi cùng Ôn Cảng Sinh, hai anh em như hình với bóng.



Người đàn ông thân hình thon dài, cao gầy, ánh mắt là mắt hoa đào như cười như không, khóe miệng còn treo một tia nụ cười dịu dàng vô hại.

Mễ Lan và Cao Tân liếc nhau, ngón tay ấn lên cò súng: "Các người chỉ có thể vào trước một người.

"Được, vậy tôi vào đây." Người đàn ông có giọng nói trầm thấp từ tính đẩy cửa đi vào.

Hoắc Bình, Đại Sam đứng ở phía trước nhất, Mễ Lan Cao Tân giơ tay nâng s.ú.n.g sẵn sàng đón địch, hành lang cửa lớn bị người đẩy ra một khe hở, một giọng nói thành thục mà giàu từ tính truyên đến: "Xin hỏi bên trong có người không?"

Có người thét chói tai, người đàn ông bên cạnh bất mãn: "Không phải chỉ là một tên mặt trắng à, có cần kích động như vậy không?"

"Ninh Diệu, thật sự là Ninh Diệu!"

Ninh Diệu, nam diễn viên điện ảnh và truyền hình Tam Tê phát triển trước ngày tận thế.

Mọi người phía sau trong nháy mắt đều nhận ra anh ta.

Nhưng s.ú.n.g trong tay Mễ Lan đã rơi trên mặt đất, si mê đi về phía Ninh Diệu.

"Mễ Lan, cô điên rồi à!", Cao Tân nhặt s.ú.n.g cô ấy làm rơi xuống đất, thân là quân nhân dù có c.h.ế.t cũng không thể vứt bỏ. Anh ấy kích động nhìn về phía Mễ Lan, lại thấy Mễ Lan ôm Ninh Diệu, điên cuông hôn anh ta.

Trên mặt Ninh Diệu tươi cười.

"Cô cô cô -" Cao Tân không thể tin được, đang muốn nói cái gì, đột nhiên phía sau bị thứ gì dùng sức đụng một cái.

Anh ấy quay đầu lại khiếp sợ phát hiện trong ánh mắt các người phụ nữ phía sau hiện ra cuồng nhiệt khó có thể tin, các cô thét chói tai nhằm phía Ninh Diệu, các cô có người bắt lấy tay Ninh Diệu hôn mu bàn tay của anh ta, có người đang muốn cởi bỏ quần áo của anh ta, nhẹ hôn mặt của anh ta, cổ của anh ta, thậm chí có người phụ nữ quá điên cuồng, mà vung tay với nhau, có người ghen tị Mễ Lan có thể ôm cổ Ninh Diệu, đi lên liền kéo tóc của cô ấy, vài người vặn vẹo cùng một chỗ.

"Ninh Diệu! Ninh Diệu!" Giang Tĩnh Thủy vứt cục cưng trong lòng, hưng phấn chạy về phía anh.

"Tĩnh Thủy, em, em tỉnh táo chút đi." Dương Hiên cố hết sức ôm lấy Giang Tĩnh Thủy, bình thường sức lực của cô ấy tuyệt sẽ không lớn như bây giờ, lớn đến mức anh ấy gần như không khống chế được cô ấy.



"Buông tôi ra, Ninh Diệu em yêu anh!" Giang Tĩnh Thủy cắn cánh tay Dương Hiên hét to.

"Aaaa--, Tĩnh Thủy, em mau tỉnh lại!" Dương Hiên chịu đựng đau đớn gắt gao ôm lấy Giang Tĩnh Thủy.

Bả vai Tống Đại bị Sở Cảnh Hòa dùng sức lay động, trong ánh mắt mê ly chậm rãi có tập trung, cô nhìn thấy khổ sở và áp lực trong ánh mắt trong suốt của anh.

Nhưng rất nhanh một dòng nước mạnh mẽ đã cuốn trôi phòng họp của bọn họ, Ôn Cảng Sinh thiếu chút nữa đụng vỡ thủy tinh rơi xuống từ tầng 15.

"Tiểu Đại! Đừng đi qua, chúng ta về nhà." Sở Cảnh Hòa ôm chặt lấy cô, ánh mắt Tống Đại dại ra, nhưng bước chân vẫn không ngừng. Sở Cảnh Hòa không thể làm gì khác hơn là rải xuống một hạt giống, thúc giục phát ra một cây dây leo thô dài trói chặt Tống Đại, nhốt vào trong phòng.

Trên mặt cô mang theo nụ cười hạnh phúc khó hiểu, giang cánh tay chạy về phía anh ta.

Tống Đại trong nháy mắt nhìn thấy Ninh Diệu đôi mắt thất thần, giống như người đánh mất ý chí bản thân, ngơ ngác đi về phía anh ta, trong đầu không có lý trí, chỉ có khát vọng cuồn cuộn không ngừng.

"Buông em rail" Tống Đại thoáng cái liền thoát khỏi gông cùm xiêng xích của Sở Cảnh Hòa, nhưng ngay sau đó càng nhiều dây leo quấn lên, càng không ngừng buộc chặt, Sở Cảnh Hòa ôm chặt eo của cô, hai chân kẹp lấy chân của cô, mạnh mẽ ôm cả người cô vào trong ngực, ở bên tai cô thấp giọng: "Tiểu Đại, em nhìn anh xem, anh là Sở Cảnh Hòa, anh là chồng em, đừng nghĩ đến anh ta, em ngẫm lại anh, Tiểu Đại em nhìn anh đi."

"Tiểu Tự! Không được đi qua!" Ôn Cảng Sinh mang theo tức giận, mạnh mẽ kéo Ôn Tiểu Tự, Ôn Tiểu Tự càng không ngừng muốn thoát khỏi tay Ôn Cảng Sinh, bị Ôn Cảng Sinh trực tiếp ôm lên khiêng trên vai, không để ý Ôn Tiểu Tự gào thét, nhốt cô ta vào trong phòng.

Ninh Diệu chỉ mỉm cười nhưng không nói lời nào.

Ánh mắt Sở Cảnh Hòa ngẩn ra, hai tay ôm eo cô càng thêm siết chặt, giống như muốn dung nhập cô vào trong thân thể của mình.

Cao Tân nhìn một màn không thể tin này, giơ s.ú.n.g hướng về phía Ninh Diệu hô to: "Mày rốt cuộc làm cái gì với bọn họ!”

"Em nhìn thấy anh." Tống Đại nâng mặt anh, nhìn đáy mắt anh bị thương: "Sở Cảnh Hòa, em lúc ấy nhìn thấy mặt của anh."

Cao Tân nhìn Mễ Lan trong ánh mắt chỉ còn lại mê luyến, gắt gao cắn răng: "Tôi sẽ không để mày biến các cô thành con rối không có nhân cách!"

Anh ta đang muốn bóp cò, cổ tay đột nhiên đau nhức, s.ú.n.g trong tay rơi xuống đất.
Chương trước Chương tiếp
Loading...