Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Chương 31
CHƯƠNG 31
“Đúng đấy Nhã Tịnh. Cả nhà chúng ta đã lâu không ăn cơm chung với nhau. Tối nay ở lại ăn cơm đi.” Nhan Thành Lâm cười hiền từ đi tới, dáng vẻ hệt như một người cha tốt.
Nhìn hai gương mặt dối trá của Nhan Thành Lâm và Thanh Thiên Bội, Nhan Nhã Tịnh chỉ cảm thấy ghê tởm. Cô không muốn ở lại đây thêm một giây phút nào cả, cô rảo bước ra phòng khách.
Thanh Thiên Bội nháy mắt ra hiệu với Nhan Thành Lâm, Nhan Thành Lâm bước nhanh theo, nắm lấy cổ tay Nhan Nhã Tịnh: “Nhã Tịnh, đồ ăn đã chuẩn bị xong cả rồi, con ở lại ăn với ba một bữa cơm đi!”
“Ba? Ông Nhan, phiền ông đừng xúc phạm chữ “ba” này. Ghê tởm lắm!” Nhan Nhã Tịnh hất tay Nhan Thành Lâm, tiếp tục đi ra ngoài.
Sắc mặt Nhan Thành Lâm hơi khó coi khi bị Nhan Nhã Tịnh làm nghẹn họng như vậy, nhưng nghĩ đến mục đích tối nay, ông ta tươi cười nói: “Nhã Tịnh, xem con đi kìa, tính tình vẫn bướng bỉnh như ngày nào! Ba biết trước đây ba đã làm rất nhiều chuyện sai trái, nhưng bây giờ ba thật lòng muốn bù đắp cho con.”
Nhan Nhã Tịnh cười khẩy: “Bù đắp? Ông Nhan, ông cho thuốc mê vào đồ ăn để bù đắp cho tôi à? Ông Nhan ạ, cái sự bù đắp này của ông tôi nhận không nổi đâu!”
Nhan Thành Lâm giật mình. Ông ta không ngờ Nhan Nhã Tịnh chưa ăn thức ăn trên bàn mà đã nhìn ra trong đồ ăn có cho thêm thứ gì đó.
Sơ hở chỗ nào chứ? Sao lại bị Nhan Nhã Tịnh phát hiện?
“Ông Nhan, thức ăn ngon như thế thì nên để lại cho mình ăn đi. Tôi không rảnh mà chơi đùa ba mươi sáu kế với mấy người!”
Dứt lời, Nhan Nhã Tịnh đóng sập cửa phòng khách rồi bước ra khỏi biệt thự.
Gió đêm hơi se lạnh, nhưng trái tim Nhan Nhã Tịnh còn lạnh hơn.
Năm đó, Nhan Thành Lâm cưới mẹ cô chỉ vì muốn chiếm đoạt tài sản của bà. Ông ta đã thông đồng với Thanh Thiên Bội từ đầu.
Buồn cười là mẹ cô hết mực chung tình với ông ta, đưa hết tiền của trong tay để giúp ông ta công thành danh toại mà không hề giữ lại cho mình chút gì. Kết quả là kẻ thứ ba dắt theo hai người con trai tới nhà, bà ấy thì bị chồng đuổi ra khỏi cửa.
Nước mắt suýt lăn ra khỏi hốc mắt. Nhan Nhã Tịnh ngửa mặt lên, cố để không cho nước mắt rơi xuống.
Một người như Nhan Thành Lâm không đáng để cô phải rơi lệ.
Nhan Nhã Tịnh hít thật sâu, lúc vừa định mở cổng chính thì sau cổ chợt tê rần. Thế giới của cô chìm vào u tối.
Một giây trước khi mất đi ý thức, Nhan Nhã Tịnh nghe được tiếng nói của Nhan Thành Lâm.
“Mau đưa đến chỗ của sếp Bùi, ba mươi tỷ đấy, không được xảy ra bất kỳ sơ sót gì.”
“Ông Nhan, nghe nói sếp Bùi bản tính hung ác, lỡ như cô chủ Nhan bị ông ta giày vò đến chết thì…”
Không đợi người nọ nói xong, Nhan Thành Lâm đã cắt ngang lời anh ta mà không có lấy một cảm xúc: “Bị giày vò đến chết thì đó là số kiếp của nó!”
“Đúng đấy Nhã Tịnh. Cả nhà chúng ta đã lâu không ăn cơm chung với nhau. Tối nay ở lại ăn cơm đi.” Nhan Thành Lâm cười hiền từ đi tới, dáng vẻ hệt như một người cha tốt.
Nhìn hai gương mặt dối trá của Nhan Thành Lâm và Thanh Thiên Bội, Nhan Nhã Tịnh chỉ cảm thấy ghê tởm. Cô không muốn ở lại đây thêm một giây phút nào cả, cô rảo bước ra phòng khách.
Thanh Thiên Bội nháy mắt ra hiệu với Nhan Thành Lâm, Nhan Thành Lâm bước nhanh theo, nắm lấy cổ tay Nhan Nhã Tịnh: “Nhã Tịnh, đồ ăn đã chuẩn bị xong cả rồi, con ở lại ăn với ba một bữa cơm đi!”
“Ba? Ông Nhan, phiền ông đừng xúc phạm chữ “ba” này. Ghê tởm lắm!” Nhan Nhã Tịnh hất tay Nhan Thành Lâm, tiếp tục đi ra ngoài.
Sắc mặt Nhan Thành Lâm hơi khó coi khi bị Nhan Nhã Tịnh làm nghẹn họng như vậy, nhưng nghĩ đến mục đích tối nay, ông ta tươi cười nói: “Nhã Tịnh, xem con đi kìa, tính tình vẫn bướng bỉnh như ngày nào! Ba biết trước đây ba đã làm rất nhiều chuyện sai trái, nhưng bây giờ ba thật lòng muốn bù đắp cho con.”
Nhan Nhã Tịnh cười khẩy: “Bù đắp? Ông Nhan, ông cho thuốc mê vào đồ ăn để bù đắp cho tôi à? Ông Nhan ạ, cái sự bù đắp này của ông tôi nhận không nổi đâu!”
Nhan Thành Lâm giật mình. Ông ta không ngờ Nhan Nhã Tịnh chưa ăn thức ăn trên bàn mà đã nhìn ra trong đồ ăn có cho thêm thứ gì đó.
Sơ hở chỗ nào chứ? Sao lại bị Nhan Nhã Tịnh phát hiện?
“Ông Nhan, thức ăn ngon như thế thì nên để lại cho mình ăn đi. Tôi không rảnh mà chơi đùa ba mươi sáu kế với mấy người!”
Dứt lời, Nhan Nhã Tịnh đóng sập cửa phòng khách rồi bước ra khỏi biệt thự.
Gió đêm hơi se lạnh, nhưng trái tim Nhan Nhã Tịnh còn lạnh hơn.
Năm đó, Nhan Thành Lâm cưới mẹ cô chỉ vì muốn chiếm đoạt tài sản của bà. Ông ta đã thông đồng với Thanh Thiên Bội từ đầu.
Buồn cười là mẹ cô hết mực chung tình với ông ta, đưa hết tiền của trong tay để giúp ông ta công thành danh toại mà không hề giữ lại cho mình chút gì. Kết quả là kẻ thứ ba dắt theo hai người con trai tới nhà, bà ấy thì bị chồng đuổi ra khỏi cửa.
Nước mắt suýt lăn ra khỏi hốc mắt. Nhan Nhã Tịnh ngửa mặt lên, cố để không cho nước mắt rơi xuống.
Một người như Nhan Thành Lâm không đáng để cô phải rơi lệ.
Nhan Nhã Tịnh hít thật sâu, lúc vừa định mở cổng chính thì sau cổ chợt tê rần. Thế giới của cô chìm vào u tối.
Một giây trước khi mất đi ý thức, Nhan Nhã Tịnh nghe được tiếng nói của Nhan Thành Lâm.
“Mau đưa đến chỗ của sếp Bùi, ba mươi tỷ đấy, không được xảy ra bất kỳ sơ sót gì.”
“Ông Nhan, nghe nói sếp Bùi bản tính hung ác, lỡ như cô chủ Nhan bị ông ta giày vò đến chết thì…”
Không đợi người nọ nói xong, Nhan Thành Lâm đã cắt ngang lời anh ta mà không có lấy một cảm xúc: “Bị giày vò đến chết thì đó là số kiếp của nó!”