Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Chương 32
CHƯƠNG 32
Sếp Bùi không ngờ Nhan Nhã Tịnh sẽ tỉnh lại nhanh như vậy nên không khỏi giật mình, nhưng nghĩ đến việc Nhan Nhã Tịnh đã bị tiêm thuốc, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời ông ta, ông ta lại thấy yên lòng
Ông ta nở nụ cười đen tối với Nhan Nhã Tịnh, lộ ra khuôn miệng với hàm răng vàng khè: “Bé cưng à, em đẹp quá. Còn đẹp hơn cả trong ảnh nữa. Ba mươi tỷ này cũng đáng giá!”
“Rốt cuộc ông muốn làm gì? Thả tôi ra khỏi đây mau!” Giọng Nhan Nhã Tịnh khàn khàn, vẻ mặt cảnh giác, quát lên với sếp Bùi.
“Đừng chạm vào tôi, ông đừng chạm vào tôi!” Thấy tay của sếp Bùi sờ lên người mình, Nhan Nhã Tịnh cảm thấy ghê tởm đến cực độ: “Ông cút ngay cho tôi!”
Cô lần mò muốn tìm di động của mình để báo cảnh sát.
Còn chưa kịp chạm vào thì điện thoại đã reo lên. Cô không xem là ai gọi đến mà đã vội vàng cầm lấy, ấn vào nút trả lời rồi hét lớn: “Cứu tôi!”
Nhan Nhã Tịnh vừa dứt lời, điện thoại di động của cô đã bị sếp Bùi giật lấy, thẳng thừng ném ra ngoài cửa sổ.
“Bé con đáng yêu, em quyến rũ quá. Nào, để tôi yêu em cho tốt nhé.”
Nói xong, sếp Bùi liền đi về phía Nhan Nhã Tịnh.
Nhan Nhã Tịnh dùng hết sức lực toàn thân xoay người lại khiến cho sếp Bùi vồ hụt.
Sếp Bùi cũng không tức giận. Ông ta giữ vai cô khiến cô không thể động đậy.
Tất nhiên, Nhan Nhã Tịnh không muốn để ông ta thành công, cô liều mạng giãy dụa. Khi ở nước ngoài cô đã học được một số kỹ năng tự vệ, quá đủ để đối phó với một người đàn ông bình thường. Nhưng bây giờ cô đã bị tiêm một thứ thuốc gì đó thậm chí còn rất khó cử động cơ thể. Cho nên, với sức lực của cô bây giờ, căn bản cũng không phải là đối thủ của sếp Bùi.
“Biến đi! Cút ngay cho tôi!”
Nhan Nhã Tịnh đấm đá sếp Bùi, chút ít sức lực đó của cô đánh lên người ông ta như đang gãi ngứa.
Nhìn thấy nụ cười trên mặt sếp Bùi, Nhan Nhã Tịnh hoảng sợ tột cùng. Chẳng lẽ đêm nay cô thật sự bị người đàn ông ghê tởm này chiếm đoạt sao?
Không! Cô tuyệt đối sẽ không để mình bị hủy hoại thế này!
Cô thầm cắn răng, tập trung toàn bộ sức lực vào chân mình.
Cô cong đầu gối lên, không hề khách khí thúc vào phần dưới của đối phương.
“A a a!”
Sếp Bùi kêu gào thảm thiết như heo bị chọc tiết. Ông ta đau đớn đến độ toàn thân run lên, một lúc lâu sau mới có thể mở miệng nói.
Ông ta bước tới tát vào mặt Nhan Nhã Tịnh một cái thật mạnh: “Con điếm thối này, mày dám đá tao à! Để xem tao chơi chết mày thế nào!”
Cái tát của ông ta quá hung ác, môi Nhan Nhã Tịnh rịn ra máu. Cô không quan tâm đến sự đau đớn trên mặt, nhìn thấy một cái ly thủy tinh trên bàn đầu giường bên cạnh, cô liền cầm lấy đập vào đầu sếp Bùi.
Sếp Bùi không ngờ Nhan Nhã Tịnh sẽ tỉnh lại nhanh như vậy nên không khỏi giật mình, nhưng nghĩ đến việc Nhan Nhã Tịnh đã bị tiêm thuốc, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời ông ta, ông ta lại thấy yên lòng
Ông ta nở nụ cười đen tối với Nhan Nhã Tịnh, lộ ra khuôn miệng với hàm răng vàng khè: “Bé cưng à, em đẹp quá. Còn đẹp hơn cả trong ảnh nữa. Ba mươi tỷ này cũng đáng giá!”
“Rốt cuộc ông muốn làm gì? Thả tôi ra khỏi đây mau!” Giọng Nhan Nhã Tịnh khàn khàn, vẻ mặt cảnh giác, quát lên với sếp Bùi.
“Đừng chạm vào tôi, ông đừng chạm vào tôi!” Thấy tay của sếp Bùi sờ lên người mình, Nhan Nhã Tịnh cảm thấy ghê tởm đến cực độ: “Ông cút ngay cho tôi!”
Cô lần mò muốn tìm di động của mình để báo cảnh sát.
Còn chưa kịp chạm vào thì điện thoại đã reo lên. Cô không xem là ai gọi đến mà đã vội vàng cầm lấy, ấn vào nút trả lời rồi hét lớn: “Cứu tôi!”
Nhan Nhã Tịnh vừa dứt lời, điện thoại di động của cô đã bị sếp Bùi giật lấy, thẳng thừng ném ra ngoài cửa sổ.
“Bé con đáng yêu, em quyến rũ quá. Nào, để tôi yêu em cho tốt nhé.”
Nói xong, sếp Bùi liền đi về phía Nhan Nhã Tịnh.
Nhan Nhã Tịnh dùng hết sức lực toàn thân xoay người lại khiến cho sếp Bùi vồ hụt.
Sếp Bùi cũng không tức giận. Ông ta giữ vai cô khiến cô không thể động đậy.
Tất nhiên, Nhan Nhã Tịnh không muốn để ông ta thành công, cô liều mạng giãy dụa. Khi ở nước ngoài cô đã học được một số kỹ năng tự vệ, quá đủ để đối phó với một người đàn ông bình thường. Nhưng bây giờ cô đã bị tiêm một thứ thuốc gì đó thậm chí còn rất khó cử động cơ thể. Cho nên, với sức lực của cô bây giờ, căn bản cũng không phải là đối thủ của sếp Bùi.
“Biến đi! Cút ngay cho tôi!”
Nhan Nhã Tịnh đấm đá sếp Bùi, chút ít sức lực đó của cô đánh lên người ông ta như đang gãi ngứa.
Nhìn thấy nụ cười trên mặt sếp Bùi, Nhan Nhã Tịnh hoảng sợ tột cùng. Chẳng lẽ đêm nay cô thật sự bị người đàn ông ghê tởm này chiếm đoạt sao?
Không! Cô tuyệt đối sẽ không để mình bị hủy hoại thế này!
Cô thầm cắn răng, tập trung toàn bộ sức lực vào chân mình.
Cô cong đầu gối lên, không hề khách khí thúc vào phần dưới của đối phương.
“A a a!”
Sếp Bùi kêu gào thảm thiết như heo bị chọc tiết. Ông ta đau đớn đến độ toàn thân run lên, một lúc lâu sau mới có thể mở miệng nói.
Ông ta bước tới tát vào mặt Nhan Nhã Tịnh một cái thật mạnh: “Con điếm thối này, mày dám đá tao à! Để xem tao chơi chết mày thế nào!”
Cái tát của ông ta quá hung ác, môi Nhan Nhã Tịnh rịn ra máu. Cô không quan tâm đến sự đau đớn trên mặt, nhìn thấy một cái ly thủy tinh trên bàn đầu giường bên cạnh, cô liền cầm lấy đập vào đầu sếp Bùi.