Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 44: Muốn giúp đỡ không?



Dịch giả: Hoangtruc

Dưới bóng cây, trong đám cỏ dại, Tam đương gia Nguyên sơn trại há hốc miệng, mặt mũi đầy vẻ không thể tin được, thân thể giãy lên một cái. Cuối cùng, đành phải chịu chết oan uổng.

Trường đao nơi ngực gã bị Từ Ngôn rút ra, rồi tiểu đạo sĩ nho nhỏ lảo đảo đi về phía Nguyên sơn trại. Ánh trăng trải đầy trên người hắn, càng lộ ra đầy vẻ thanh lãnh.

Nhân tâm như quỷ, nếu như đã thả mãnh quỷ ra, thì nên để mặc nó thả sức tàn sát bừa bãi.

Tiếng kêu rên trong sơn trại đã ngớt đi rất nhiều, thỉnh thoảng chỉ nghe vài tiếng rên thảm lẻ tẻ và tiếng khóc than hấp hối. Rất nhiều tên sơn phỉ giết người không chớp mắt đang còng cả người vào như bộ dạng của một em bé, rên khóc không thôi. Đau đớn kinh khủng có thể khiến không ít tên phỉ thà chọn cách vung đao tự sát còn hơn phải chịu đựng cái loại tra tấn kiểu này.

Lúc Từ Ngôn trở về khu nhà bếp, sơn trại hơn một ngàn người chỉ còn khoảng gần một trăm mười người còn sống. Gần một trăm mười người này cũng chỉ còn lại hơi thở mong manh, nhìn qua đã thấy không thể nào sống nổi.

Ánh mắt tiểu đạo sĩ không chút biểu cảm nào. Khi vào trong khu bếp, hắn vẫn cầm theo cương đao trên tay, lưỡi đao lóe lên vẻ lạnh lẽo kinh người.

Khu nhà bếp đã trở nên hỗn loạn, tô bát muôi chậu rơi vãi tùm lum trên nền đất. Có hai tên đầu bếp đang cuộn mình nằm trên bếp lò, thân thể không còn cử động, còn vài tên ngã vào mấy tấm thớt bên cạnh nữa. Mấy tên đầu bếp này không ai là ngoại lệ, tất cả đều còng người xuống, ngũ quan vặn vẹo, mắt trừng to, một bộ dạng đến chết cũng không nhắm mắt được.

"Ai da... Ai da..."

Có tiếng kêu rên thống khổ truyền ra từ nơi vạc nước, là thanh âm của tên đầu bếp béo. Tên này thân thể to béo, ăn thịt dê nướng còn nhiều hơn so với người khác rất nhiều, không hiểu sao còn gắng gượng được đến bây giờ.

Lần tìm theo thanh âm đó, Từ Ngôn nhìn thấy tên đầu bếp béo đang ôm lấy bụng bự, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu đang chảy tràn trên gương mặt gã. Vị này cũng đang đau đớn đến mức ngũ quan méo xẹo cả đi.

Nghe thấy tiếng bước chân, tên đầu bếp béo gắng gượng mở mắt ra. Khi gã nhìn thấy tiểu đạo sĩ, lúc đầu còn nghi hoặc vì sao đối phương lại không bị gì cả, thế nhưng gã nhanh chóng nghĩ thông suốt được mấu chốt vấn đề.

“Là…là ngươi…hạ độc!”

Giọng nói của tên đầu bếp béo run rẩy, trong ánh mắt gã không còn nhiều thần thái và vẻ xem thường nữa, thay vào đó chỉ là đầy sự sợ hãi.

Gã thật sự không thể tin được, một tên nhóc choai choai lại có thể hạ được độc chết toàn bộ người trong sơn trại, lại có thể dám hạ độc giết chết hơn một ngàn người!

“Có muốn giúp đỡ không?”

Từ Ngôn đứng trước mặt tên đầu bếp béo, hai mắt mở to, bộ dạng khờ ngốc đang tươi cười, hàm răng trắng sáng lấp lánh dưới ánh lửa khiến tâm tình người khác trở nên băng giá.

Tựa như một con hung thú sắp há to miệng của nó ra!

“Ngươi trộn vào…” Tên đầu bếp béo chưa kịp nói xong, thì cảm thấy một tràng quặn đau ở bụng. Cảm giác như lục phủ ngũ tạng bị xé nát ra khiến gã không dám nói năng mạnh bạo nữa, vội vàng cầu khẩn: “Giúp ta... Từ Ngôn, giúp ta!"

“Được nha!”

Vẻ mặt tươi cười của tiểu đạo sĩ có chút biến hóa kì lạ. Hắn cầm trường đao trong tay tiến về phía trước, đâm thẳng xuyên vào tim của tên đầu bếp béo.

Hắn cũng từng giúp đỡ một vị tráng hán gần chết trên chiến trường kia như vậy đấy. Hôm nay lại tiếp tục dùng cách này giúp cho tên đầu bép béo.

Giúp hắn sớm giải thoát một chút!

Ô...ô...n...g!

Mũi đao vừa mới cắm vào tim tên đầu bếp béo thì một luồng ác phong từ sau lưng Từ Ngôn kéo tới.

Nghe thấy tiếng gió, Từ Ngôn nhanh chóng trầm mạnh eo xuống. Sau đó chợt vang lên một tiếng nứt vỡ răng rắc…vạc nước trước mắt đã bị một thanh cự đao chém một nhát vỡ tan nát.

"Tiểu tạp chủng, hóa ra là do ngươi dở trò quỷ!"

Tiếng gào thét ồm ồm đến từ một tên tráng hán to cao như cột điện. Gã chính là Nhị đương gia Hàn Lôi, tay gã còn đang cầm cự đao, bộ dạng tựa như một tên hung thần ác sát.

Đừng nhìn vị Nhị đương gia Chấn Thiên Lôi này làm việc lỗ mãng. Gã không hay tính toán, nhưng cũng không phải là kẻ ngốc. Toàn bộ người của Nguyên sơn trại đều bị trúng độc, như vậy có khả năng cao nhất là bị hạ độc, tất nhiên chuyện này phải từ nhà bếp mà ra. Cho nên gã vẫn luôn chờ đợi ở nhà bếp này, nhằm bắt cho ra hung thủ hạ độc.

Gã đã đợi một lúc lâu, không nghĩ tới cuối cùng cũng đợi được tới lúc Từ Ngôn trở về.

Nhờ vào thân thể linh hoạt, Từ Ngôn miễn cưỡng tránh được một đao chí mạng. Lúc này hắn đang đứng sát vách tường, trên mặt lại lần nữa chợt xuất hiện vẻ bối rối, ánh mắt càng thêm hoảng sợ, ấp úng nói: “Không...không phải ta. Ta đi lên núi tìm heo...là heo của ta xổng mất."

Đối mặt với cường địch, giả vờ giả vịt đã trở thành biện pháp tự cứu mình duy nhất của hắn.

Từ Ngôn giả bộ bối rối, đồng thời trong lòng lại đang trầm xuống.

Bởi vì hắn lại không nhìn thấy bất cứ dấu hiệu trúng độc ở tên tráng hán đối diện cả.

Gã không ăn thịt dê nướng?

Không đúng!

Lúc mang cơm canh đến, rõ ràng Từ Ngôn còn tận mắt nhìn thấy Hàn Lôi cầm lấy toàn bộ thịt dê nướng mà ăn. Một khi vị Hàn Lôi này mà ăn, không hơn nửa con dê nướng thì không no bụng được đấy. Làm sao mà gã có thể không trúng độc?

Vừa suy tư, Từ Ngôn vừa động lấy bước chân. Hắn đang tính toán phương hướng xuất ra đao tiếp theo của đối phương để tìm ra hướng chạy thoát cho bản thân.

“Không phải ngươi?"

Hàn Lôi nhìn thấy bộ dáng sợ hãi của đối phương, trong lòng cũng có chút hồ đồ. Dù sao gã cũng không phải là loại người nhiều tâm trí như Đại đương gia và Tam đương gia, hơn nữa gã cũng không tin một tên tiểu đạo sĩ làm sao hạ độc giết chết hơn một ngàn người chứ.

Tuổi Từ Ngôn còn nhỏ khiến Hàn Lôi rất nghi hoặc. Gã chưa từng nghe nói qua có đứa nhóc choai choai nào có gan giết chết hơn ngàn người. Gã còn đang do do dự dự, thì tiểu đạo sĩ nơi góc tường đã đạp huỵch một tiếng, chạy thoát ra ngoài nhà bếp.

Chính xác là hắn đang bỏ trốn mất dạng.

"Tiểu tạp chủng! Dám chạy!"

Không làm việc trái với lương tâm, không sợ quỷ kêu cửa. Bên này Từ Ngôn vừa bỏ chạy thì Hàn Lôi lập tức cho rằng đối phương chột dạ. Cho dù tiểu đạo sĩ kia không phải là kẻ hạ độc thì cũng có thể có liên quan tới chuyện này.

Là bị ai mua chuộc, hay là bị uy hiếp?

Hàn Lôi không kịp ngẫm nghĩ nữa mà nhanh chóng đuổi theo. Vừa tới cửa, cánh tay gã nhoáng phóng ra, đem một bên cửa chặt gãy xuống. Vị Chấn Thiên Lôi này quyết định đánh nát cửa gỗ, liều lĩnh xông ra ngoài từ phía sau khu bếp núc này.

Một cơn gió đêm lùa tới. Bên ngoài hiển nhiên là mát mẻ hơn trong nhà bếp, Hàn Lôi tỉnh táo lại không ít. Người đầu tiên gã nghi ngờ chính là Tam đương gia Lô Hải.

Tối nay Lô Hải có bái phỏng hai vị đương gia bọn hắn, thế như Lô Hải lại không ăn lấy một miếng đồ ăn nào trong viện tử của Hàn Lôi gã, điểm này khiến Hàn Lôi vô cùng nghi ngờ. Bởi vì nghĩ tới nhà bếp đầu tiên nên gã đến mai phục ở đây, cho nên cũng chưa kịp đi qua thăm dò chỗ ở của Lô Hải và Đại đương gia một phen.

Lô Hải có thể nghĩ đến mức độ này đã là vận dụng toàn bộ cực hạn tâm trí rồi. Gã là một kẻ không dùng nhiều đến đầu óc, lần này cũng là bất đắc dĩ, vì chẳng những gã phải tìm ra hung thủ mà còn phải nhanh chóng đoạt được giải dược nữa.

Hơn nửa con dê nướng vào trong bụng, cho nên Hàn Lôi trúng độc còn nặng nề hơn người khác nhiều. Sở dĩ gã có thể cầm cự đến bây giờ, hơn nữa có thể hành động tự nhiên là vì gã đã dùng chân khí tạm thời áp chế độc lực.

Chân khí của võ giả Tiên Thiên nhất mạch có thể lưu chuyển toàn thân, chẳng những có thể tăng cường uy lực cho đao pháp kiếm thuật mà còn hiệp trợ cho khí huyết và kinh mạch vận chuyển để đạt được đến mục đích của tu luyện. Đó là làm cho kinh mạch càng lúc càng lớn mạnh hơn, có thế mới có thể phá khai mạch tiếp theo, đạt tới võ giả Tiên Thiên nhị mạch.

Từ Ngôn đang lẩn trốn ra khỏi khu nhà bếp, cũng đang nghĩ đến cái danh tự võ giả Tiên Thiên này.

Sau khi gia nhập Nguyên sơn trại, hắn mới được nghe nói về võ giả Tiên Thiên. Còn năng lực thật sự của võ giả Tiên Thiên thế nào thì Từ Ngôn hoàn toàn không biết một chút gì. Đến khi nhìn thấy hành động tự nhiên của Hàn Lôi, lúc đó Từ Ngôn mới giật mình, hóa ra võ giả Tiên Thiên có khả năng áp chế được kịch độc trong cơ thể.

Một tên Hàn Lôi có thể áp chế độc lực cho tới tận lúc này. Vậy không phải Đại trại chủ Phi Thiên Ngô Công có thể áp chế độc lực càng thêm lâu hơn nữa sao!

Kế sách hạ độc giết người này được Từ Ngôn suy trái tính phải kĩ càng qua vô số lần trong nửa tháng nay, còn nghĩ tới vô số biện pháp ứng đối nếu có chuyện xảy ra. Thế nhưng bởi vì kinh nghiệm chưa đủ, cuối cùng lại khiến Từ Ngôn tổn thất nặng nề. Vốn tưởng rằng trừ được Lô Hải đã là một việc đại cát, không nghĩ rằng nguy hiểm chính thức vẫn đang còn ở phía sau đó.

Cái phía sau này càng thêm phiền toái...
Chương trước Chương tiếp
Loading...