Sau Khi Thế Thân Pháo Hôi Là Ta Chết Đi
Chương 29: Ác độc tư sinh tử x pháo hôi dưỡng nữ 5
Edit+Beta: Đặc Lôi Tây
Tang Nhị, "?!"
Hai cánh cửa gỗ khắc hoa vừa to lại vừa nặng lập tức bị mở tung, đụng vào chiếc bình hoa cao bằng nửa người. Bởi vì tiếng chấn động truyền đến quá đột nhiên, Tang Nhị sợ đến giật nảy mình, nàng quay đầu sang, tay nhất thời trượt một cái, cả người cũng theo đó mất thăng bằng ngã xuống.
Thanh Li vốn đang dán trên người nàng làm nũng, Tang Nhị mất thăng bằng ngã ngược ra sau, Thanh Li cũng trở tay không kịp, lảo đảo theo nàng ngã xuống, còn đè Tang Nhị lên trên chiếc thảm bằng gấm thêu hoa phô dưới đất.
Thanh Li năm nay mười tám tuổi, ngày thường đều là tỏ vẻ nhu nhược, lại thích làm nũng, bày trò, nhưng xét về khung xương cũng được xem là một nam nhân. Bị thình lình đè lên người, Tang Nhị vừa chạm đất liền không kiềm được nhíu mày, khó chịu mà rên "ô" một tiếng, chẳng khác gì tiếng mèo kêu.
Trong hoàn cảnh hỗn loạn, Thanh Li dùng khuỷu tay chống xuống, giữ lại thân thể, vừa cúi đầu, cậu liền ngây dại... Thiếu nữ trong lòng cậu tóc mây rối tung, hai mày hơi nhíu, khóe mắt rươm rướm, hai má phấn hồng. Lần này với những lần ở chung trước kia của họ hoàn toàn khác nhau, đây là lần đầu tiên Thanh Li nằm phía trên, cũng là lần đầu tiên cậu cách Tần tiểu thư gần như vậy, gần đến nỗi như thể chỉ còn sự khác biệt giữa nam và nữ chứ không phải sự chênh lệch về địa vị. Thanh Li không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, hai má cũng chậm rãi ửng đỏ.
Tang Nhị hồn nhiên không biết suy nghĩ của cậu, nàng bị đè lên bụng, suýt chút nữa bị đè đến tắt thở. Trong lúc họ còn ngây ngốc, trong đầu nàng, bỗng nhiên xuất hiện một đoạn cốt truyện gốc...
【 Thanh Li như một đóa sen trắng yếu đuối mong manh, cùng Tần Tang Chi than thở căn bệnh của mình dù chữa thế nào cũng không hết.
Tần Tang Chi khí phách đáp, "Đáng chết, ngươi là người của ta. Những tên lang băm kia nếu không thể trị hết cho ngươi, ta sẽ khiến chúng chôn cùng ngươi!"
Thanh Li cảm động mà nức nở một tiếng, rúc vào vai Tần Tang Chi.
Mỹ nhân chủ động nhào vào lòng, sao có thể từ chối? Tần Tang Chi thuận thế ôm lấy eo Thanh Li, nắm bàn tay nhỏ của cậu, vuốt ve vài cái.
Chính vào lúc hai người tình nồng mật ý, Bùi Độ bỗng nhiên đẩy cửa phòng ra, xuất hiện trong tầm mắt của họ.
Trong khoảng thời gian này, Tần Tang Chi sớm đã có ý đồ với Bùi Độ, muốn biến gã thành một thế thân mới nhằm tìm kiếm sự an ủi. Nhưng vì e ngại thương thế của gã nên không tiện xuống tay.
Trước khi thành công, Tần Tang Chi đương nhiên không muốn để Bùi Độ phát hiện bản tính của mình. Lúc này bị gã bắt tại trận cảnh mình và Thanh Li đang tán tỉnh nhau nên thấy cực kì chột dạ.
Vì phủi sạch quan hệ, Tần Tang Chi hoảng loạn đẩy Thanh Li ra, giải thích nói, "Ta và cậu ấy chỉ đang đùa giỡn một chút thôi"
Đáng tiếc, lời giải thích kia chỉ khiến mọi chuyện càng tệ hơn, không những không khiến Bùi Độ xem trọng nàng, còn khiến gã nhớ kỹ bộ dáng chột dạ, dám làm không dám nhận kia của nàng.
Một giây trước còn dắt díu, ôm ấp người ta, giây tiếp theo liền đẩy đối phương ra, trở mặt vô tình.
Đúng là cha nào con nấy, không hổ là nữ nhi do Đổng Thiệu Ly nuôi lớn.
Bùi Độ nghĩ thầm. Sự chán ghét dành cho nàng, lại tăng thêm vài phần. 】
Hệ thống, "Xin ký chủ trong vòng một phút hoàn thành đoạn cốt truyện trên"
Tang Nhị, "???"
Lừa gạt! Đây là lừa gạt một cách trắng trợn! Thanh Li nặng như vậy, có chỗ nào giống với miêu tả "đóa sen trắng yếu đuối mong manh"?
Còn nữa, nàng và Thanh Li vẫn luôn đơn thuần uống trà nói chuyện phiếm, mấy chuyện như "ôm eo, vuốt ve bàn tay" đều là chuyện quái quỷ gì!
Nói thực ra, đoạn cốt truyện này tác giả viết ra nhằm muốn phá hủy hình tượng của nàng, nhằm khiến Bùi Độ giảm độ hảo cảm với nàng đi?
Hệ thống, "Không còn cách nào khác, ký chủ, ngươi dù sao cũng đang chiếm chỗ của nữ chính thật sự. Vì phòng ngừa cốt truyện phát triển theo hướng vốn dĩ và tránh việc ngươi cướp mất hào quang nữ chính, cốt truyện cần phải nhiều lần khắc họa ra được bản tính trăng hoa của ngươi. Bùi Độ vì điều đó mà giảm độ hảo cảm với ngươi, đó là một trong những cái giá phải trả, rất khó để tránh được. Dự tính sẽ bị giảm 10 điểm hảo cảm đi"
Quả nhiên, hệ thống nói xong, Tang Nhị liền phát hiện, 【 Bùi Độ độ hảo cảm 】 biến thành -60.
Tang Nhị, "..."
Thôi, việc đã đến nước này. Pháo hôi không vào địa ngục, ai vào địa ngục.
Tang Nhị xốc lại tinh thần, bắt đầu đi cốt truyện, nâng tay, hung hăng đẩy mạnh Thanh Li ra.
Nhưng vừa dùng sức, Tang Nhị liền, "?"
Trong cốt truyện gốc, Thanh Li là một tiểu yêu tinh yếu ớt, vừa đẩy liền ngã. Nhưng trong hiện thực, Thanh Li lại nặng muốn chết. Hơn nữa không biết cậu đang ngẩn người nghĩ chuyện gì, hơn nửa ngày không chịu nhúc nhích, Tang Nhị dùng sức đẩy cậu vài cái, cậu vẫn không chịu rời khỏi người nàng, từ đó hai người như cũ dán sát vào nhau.
Một phút sắp kết thúc, cảm nhận được ánh mắt Bùi Độ dừng trên người họ, Tang Nhị có chút sốt ruột.
Cũng may, lúc này, trong đầu nàng chợt lóe linh quang. Đúng rồi! Đoạn cốt truyện này chỉ là muốn thông qua việc "lập tức tách khỏi Thanh Li" để thể hiện sự chột dạ của nàng. Dù là mèo đen hay mèo trắng, có thể bắt chuột chính là mèo giỏi. Nếu nàng không thể đẩy Thanh Li ra, vậy nàng tự mình thoát ra không phải cũng giống nhau sao?
A ha ha ha, nàng thật cơ trí, thật biết cách ứng phó tình huống.
Tang Nhị vui vẻ, quyết đoán xoay người, gạt chiếc gối mềm đi và bò ra ngoài.
Nhưng nàng lại không biết, khi nàng làm như vậy, tuy kết quả không thay đổi, nhưng quá trình trong mắt Bùi Độ đã hoàn toàn biến chất. Vốn dĩ là một nữ nhân trăng hoa đẩy gã yêu tinh đang quấn quýt si mê ra, hiện tại, Tang Nhị và Thanh Li, quan hệ mạnh yếu đã bị hoán đổi, sẽ khiến người nghĩ thành hình ảnh, yêu tinh bất mãn đè Đường Tăng muốn hiếp bức, mà Đường Tăng lại chật vật muốn trốn thoát.
Chưa bò được bao lâu, Tang Nhị bỗng nhiên cảm giác được hai chân không bị đè nặng nữa, nàng kinh ngạc ngẩng đầu. Thì ra Bùi Độ đã bước đến, chỉ dùng một tay đã xách cổ áo Thanh Li và nhấc bổng cậu lên. Thanh Li vì kinh hoảng mà kêu một tiếng, sau đó còn bị gã vô tình ném sang chồng đệm lót gần đó.
Tang Nhị nhân cơ hội bò dậy.
Bùi Độ ném cậu đi xong, phủi phủi lòng bàn tay, như thể vừa ném thứ gì rất dơ bẩn, "Tỷ tỷ, tỷ không sao chứ?"
"Không sao...", Tang Nhị thở hổn hển, nhớ đến còn lời thoại chưa nói, nàng lập tức bổ sung, "Có thể có chuyện gì chứ? Ta và cậu ấy chỉ đang đùa giỡn với nhau thôi"
Bùi Độ nhìn vạt áo nhăn nhúm cùng gương mặt vẫn còn đỏ ửng kia của nàng, ý vị không rõ mà lặp lại, "Đùa giỡn?"
"Đương nhiên, đây là chuyện rất bình thường", Tang Nhị vừa nói vừa cúi đầu, sửa sang lại quần áo của mình. Trong lúc vô tình nhìn đến ống quần của Bùi Độ, nàng tinh mắt thấy được phần bắp chân phải dường như chảy ra chút máu, từ đó sắc mặt liền thay đổi. Nàng đột nhiên ngồi xổm xuống hỏi, "Làm sao vậy, chỗ kết vảy bị bong rồi sao?"
Được nàng nhắc nhở, Bùi Độ mới phát hiện nơi này rỉ máu, nhưng gã lại không để ý đáp, "Ban nãy đi đường gấp quá, ảnh hưởng đến vết thương"
Bùi Độ thật sự chẳng hề quan tâm.
Gã là một nhánh cỏ dại lớn lên ở nơi cằn cỗi, không hề chú ý mấy chuyện cỏn con như những đóa hoa kiều quý cao cao tại thượng kia.
Khi còn nhỏ, gã từng bị bệnh đến nửa chết nửa sống, cũng từng bị thương nặng hơn như vậy nhiều. Có đôi khi, càng nghĩ nó sẽ đau, nó thật sự sẽ càng đau. Cho nên, đơn giản đau cũng không quan tâm, nhịn một chút là được. Cho nên so với những chuyện kia, việc kết vảy lại bị vỡ này chẳng ăn nhằm gì với gã cả.
Tang Nhị lại nhăn chặt mày, kéo cổ tay của gã đi vào phòng, "Không được, đệ vào đây với ta, ta phải xem thế nào"
Bùi Độ có chút sửng sốt, đối với hành vi chuyện bé xé ra to này của nàng chỉ cảm thấy không thể hiểu được.
Chỉ trong chớp mắt, gã đã bị Tang Nhị kéo đến phía sau bình phong. Nơi này là nơi Thanh Li ngày thường hay đánh đàn.
Tang Nhị bảo gã ngồi xuống ghế, mà nàng lại ngồi xổm trước chân gã, ngẩng đầu thúc giục, "Đệ mau kéo ống quần lên để ta xem tình trạng vết thương"
Bùi Độ cảm xúc không rõ mà nhìn nàng một cái, lúc này mới chậm rãi kéo ống quần lên.
Vết thương ở đây, phần xung quanh đã mọc ra lớp thịt non màu hồng nhạt, ở giữa là một mảng vảy màu đỏ sẫm đã bị bong một nửa. Hẳn là do vị trí này quá gần đầu gối, cho nên chỉ cần vừa nhúc nhích sẽ dễ bị ảnh hưởng. Cũng may không quá nghiêm trọng, nhưng lại bị rỉ chút máu.
Tang Nhị như trút được gánh nặng, cười nhìn Bùi Độ, "Không sao, băng bó lại một chút là được"
Bên kia.
Thanh Li lúc hồi thần mới phát hiện bản thân bị thiếu niên xa lạ đột nhiên xâm nhập vào phòng của mình ném lên chồng đệm, trong lòng không khỏi tức giận.
Thanh Li tuy lớn lên ở thanh lâu nhưng từ nhỏ có thể nói chưa từng phải chịu khổ, đặc biệt sau khi quen Tần Tang Chi, được nàng chống lưng, dù là chuyện gì mọi người đều sẽ thuận theo cậu. Ngay cả khách nhân cũng muốn vung tiền như rác chọc cậu vui vẻ mới có thể được gặp cậu, chưa từng có bất kì ai đối xử thô lỗ với cậu như vậy
Hơn nữa, Thanh Li trước kia vừa bảo không thoải mái, Tần Tang Chi đều sẽ ôm cậu mà hỏi han ân cần. Vừa rồi cậu rõ ràng bị khi dễ như vậy mà Tần Tang Chi lại như không nhìn thấy, mọi lực chú ý tập trung vào vị thiếu niên xa lạ kia.
Điều đó khiến nội tâm Thanh Li trào dâng một cảm giác lo sợ.
Người kia không phải là tân hoan của Tần Tang Chi đó chứ?
Khách hàng của Thanh Li có không ít, nhưng người vừa trẻ vừa xinh đẹp, có tiền có thế, cũng không ép buộc cậu, chỉ cần nghe cậu đánh đàn đã thấy thỏa mãn, chỉ có mình Tần Tang Chi. Cậu tuyệt đối không để mất đi sự ủng hộ của vị quý nhân này.
Vì thế, Thanh Li bò dậy, sửa lại tóc cùng xiêm y xong, cậu chẳng khác gì một con gà chọi, đằng đằng sát khí đi ra phía sau bình phong. Thấy Tần Tang Chi thế nhưng quỳ ngồi trước mặt thiếu niên, cảm giác lo sợ của Thanh Li nhất thời càng cao, hai mắt cậu đều đang bốc hỏa, trừng mắt trừng Bùi Độ.
Đúng lúc này, Tang Nhị vừa lúc quay đầu lại, "Thanh Li, chỗ của ngươi có kim sang dược và vải sạch không?"
Thanh Li nghe xong, chỉ có thể không tình nguyện gật đầu nói có, cậu ra ngoài gọi một gã sai vặt tiến vào, bảo đối phương đi lấy. Kết quả gã sai vặt không hiểu ý, thứ được lấy đến lại không phải thứ Tang Nhị muốn.
Tang Nhị cũng không trách gã sai vặt, chỉ nói, "Không phải loại này. Như vậy đi, ngươi dẫn ta đến nhà kho, để ta tự tìn"
Gã sai vặt vội vã gật đầu. Đợi khi Tang Nhị rời đi rồi, trong phòng, cũng chỉ còn lại Thanh Li và Bùi Độ.
Thanh Li lúc này mới có thời gian rảnh rỗi để nghiêm túc đánh giá đối thủ của mình. Nhưng sau khi quan sát dưới ánh đèn sáng ngời, sự tự tin của Thanh Li phút chốc đã phai nhạt rất nhiều.
Thanh Li tự xưng mình rất xinh đẹp, nhưng không thể không thừa nhận, thiếu niên trước mắt này, đẹp hơn cậu rất nhiều.
Hơn nữa, không biết có phải là ảo giác không, Thanh Li luôn cảm thấy, nửa khuôn mặt trên của thiếu niên có chút giống với cậu. Nhưng ngũ quan đối phương thâm thúy hơn, có một loại trời sinh ương ngạnh cùng tuấn tiếu. Bản thân cậu dù tỉ mỉ trang điểm sửa soạng, nếu so với gã, nháy mắt cũng trở nên kém cỏi.
Ngoại trừ người của Tần gia, bên ngoài thật ra cũng không biết chuyện Tần Tang Chi và Tần Dược năm xưa muốn chơi trò khoa chỉnh hình, còn cả chuyện Tần Tang Chi dựa theo vẻ ngoài của anh trai mà tìm thế thân đầy máu chó nữa. Hơn nữa, Thanh Li chưa được gặp các thế thân khác, cho nên, cậu vốn không hề suy đoán theo góc độ này, chỉ thầm nghĩ trong lòng, có lẽ Tần Tang Chi thích nam nhân có ngoại hình như thế.
Cũng may, trên trán Bùi Độ bị khắc chữ. Có nó, dù tướng mạo có tuấn tú thế nào cũng không còn hoàn hảo nữa. Lòng tự tin của Thanh Li lại tăng cao, như thể trong nháy mắt lại tràn đầy.
"Ngươi thật to gan, biết đây là đâu không hả? Ban nãy còn dám ném ta đi!", Thanh Li hất cằm, hừ lạnh một tiếng, "Đừng tưởng rằng ngươi có vẻ ngoài xinh đẹp, lên làm tân sủng của Tần tiểu thư là có thể kiêu ngạo như thế. Ta đã ở cạnh Tần tiểu thư hơn hai năm, còn không hiểu được nàng sao? Đừng tưởng rằng mình có gì ghê gớm lắm, Tần tiểu thư chỉ là vừa hay thích nam nhân có diện mạo như thế mà thôi. Ngươi thô lỗ như thế, nàng sớm muộn gì cũng sẽ chán ghét ngươi thôi"
Bùi Độ vốn đang lười nhác chống cằm, nghe cậu nói vậy, đuôi mày hơi nhếch, trong mắt xẹt qua một tia quỷ quyệt.
Thanh Li chống nạnh, thị uy một hồi lâu, bỗng nhiên có chút ảo não. Tại sao chỉ có mình cậu lảm nhảm, như thể đang dạy đối phương cách để có thể ở lại bên cạnh Tần Tang Chi thế này.
Vì thế, Thanh Li lập tức sửa miệng, bày ra ưu điểm của mình để hạ thấp đối phương, "Nói ta nghe xem ngươi biết làm gì đi. Ngươi biết đánh đàn không? Biết hát tiểu khúc không? Đều không biết chứ gì? Ta chính là..."
Chưa kịp dứt lời, Thanh Li bỗng nhiên nghe thấy được một chuỗi tiếng nứt "răng rắc" vang lên.
Trên bàn có đặt một chiếc đàn cổ cầm* rất quý giá. Bùi Độ tay trái dịch tới một góc đàn, như thể không dùng bao lớn lực, mắt cũng không chớp, nhẹ nhàng bóp nát.
Sau đó, năm dây đàn sắc bén chắc chắn kia cũng "phựt" một tiếng đồng thời đứt lìa. Ngay cả phần mặt dưới chắc chắn của đàn cũng theo đó bị vỡ ra một vết nứt dài.
Thanh Li thấy thế, ngây người hai giây, mồ hôi lạnh nhanh chóng lăn dài. Mấy lời lải nhải ban nãy cũng ngay lập tức nghẹn trong cổ họng.
Bùi Độ thu tay lại, vẻ mặt tiếc nuối, nói, "Cây đàn này của ngươi hình như không chắc lắm, vừa chạm vào đã vỡ rồi"
"Ngươi, ngươi..."
Lúc này, Tang Nhị mang theo thuốc và vải bước vào phòng.
Thanh Li biết mình khiêu khích gã trước, nếu nói ra sẽ càng đuối lý. Cho nên khi Tang Nhị tiến vào, cậu liền buồn bực xoay người bước ra ngoài.
Tang Nhị ngồi xổm xuống, cẩn thận thoa thuốc cho Bùi Độ, vừa băng bó nàng vừa hỏi, "Có đau không?"
Bùi Độ xùy một tiếng, "Có cái gì đau chứ. Ta lại không yếu ớt đến vậy"
"Đây không phải là vấn đề có yếu ớt hay không", Tang Nhị không nhìn gã, mỉm cười nghiêm túc nói, "Cho dù đệ không như vậy, ta cũng không muốn để đệ phải đau"
Bùi Độ không nói gì, trong lòng lại có chút không thèm quan tâm.
Nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với bản thân.
Nữ nhân ngu ngốc này, sớm hay muộn cũng có một ngày nàng sẽ phải hối hận về những gì nàng nói và làm hôm nay.
"Xong rồi, chúng ta đi thôi"
Xảy ra một trận náo loạn kia, Tang Nhị cũng không thể nào ở lại dùng trà với Bùi Độ. Dù sao nhiệm vụ thăm Thanh Li đã hoàn thành, cậu chỉ là có chút bệnh nhẹ thôi, còn rất có tinh thần, cho nên nàng có thể về nhà rồi.
"Thanh Li, thời gian không còn sớm, ta về nhé"
Thanh Li không vui tiến đến, ôm lấy cánh tay Tang Nhị, ai oán nói, "Tần tiểu thư, ngươi tới đây mới được bao lâu, nhanh như vậy đã muốn về rồi"
Trên quần áo của Thanh Li dường như được xông một mùi hương nào đó cực nồng, cho nên ngửi lâu sẽ có chút choáng váng. Huống chi, hiện tại Bùi Độ còn đứng bên cạnh. Tang Nhị gượng cười một tiếng, thân thể không dấu vết tránh ra phía sau, trấn an cậu nói,"Được rồi, được rồi, thật sự đã không còn sớm. Ta lần sau sẽ lại đến thăm ngươi, ngươi có chuyện gì đều có thể cho người đến tìm ta bất kì lúc nào"
Bùi Độ đứng bên ngoài, không biết đang nghĩ gì.
Mãi cho đến khi hai người đi ra khỏi thanh lâu, gã cũng không nói gì.
Bọn họ đi bộ đến đây, đương nhiên cũng phải đi bộ trở về.
Hiện tại hẳn đã là giờ Hợi, trời đã tối hẳn, mây đen che khuất ánh trăng sáng. Trong hoa lâu, hai bên đều là cảnh phồn hoa náo nhiệt, nữ nhân mặt hoa da phấn, quần áo diễm lệ. Nhưng ngoài đường cái lại rất quạnh quẽ, người đi đường thưa thớt, ngay cả một kẻ say cũng không thấy.
Bởi vì lo cho vết thương trên chân của Bùi Độ, hai người đi rất chậm. Khi họ bước lên một cây cầu hình vòm, ánh trăng rốt cuộc lộ ra khỏi tầng mây.
Ánh trăng chiếu xuống mặt sông, khiến nó như thể loang loáng ánh bạc. Đúng lúc có một trận gió to trực tiếp thổi tới, hàng cây trên đê sàn sạt đong đưa, cũng thổi bay sự oi bức.
Tang Nhị thoải mái thở ra một hơi. Lúc này, người đi sau nàng, bỗng nhiên che mắt, khẽ kêu lên một tiếng, "A"
Tang Nhị nghe được liền quay đầu lại, nàng lập tức khẩn trương chạy về phía gã nói, "Đệ bị sao vậy?"
"Không biết, mắt có chút đau, có thể bụi bay vào mắt", Bùi Độ như thể cực kì không thoải mái, gã giơ tay dụi mắt, nhưng lại chẳng có ích gì, "Tỷ tỷ, tỷ giúp ta nhìn xem, được không?"
Trong tiếng gió, giọng gã có vài phần mơ hồ, như đang làm nũng.
Tang Nhị không hề nghi ngờ, đè tay gã xuống, "Được, đệ trước đừng dụi mắt nữa, để ta nhìn xem"
Đột nhiên, Bùi Độ bước về phía nàng một bước, gã hơi khuỵu gối, khiến tầm mắt hai người ngang nhau. Khoảng cách đột nhiên bị kéo gần, hàng mi của thiếu niên cũng theo đó hiện lên rõ ràng, chiếc bóng âm u chiếu vào tròng mắt nhợt nhạt lại không thể nắm lấy kia, khiến người khác không khỏi thở gấp.
"Sao vậy?"
"Quá mờ. Phải đến gần chút nữa...", Bùi Độ cong người, từ đầu đến cuối, ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào mắt Tang Nhị, như thể không muốn bỏ lỡ bất kì cảm xúc gì của nàng. Nói đến hai chữ "đến gần", mặt gã bỗng nhiên lại dựa sát vào nàng, "Nhìn cho rõ nha"
Đồng thời, gã tránh khỏi bàn tay của Tang Nhị đè lên tay mình, đảo khách thành chủ, nắm lấy tay nàng.
Bị gã ép đến trước mặt, hai luồng hơi thở ấm áp đan xen, nếu nàng bước thêm nửa bước nữa, có lẽ chóp mũi của họ sẽ chạm vào nhau. Tang Nhị có chút hoảng hốt, muốn lùi về phía sau, nhưng sau khi nghĩ lại, nàng lại nhịn.
Trong hoàn cảnh độ hảo cảm là -60, việc Bùi Độ cố ý tiếp cận nàng, nhất định không phải vì gã thích làm vậy.
Chỉ là, nhân thiết hiện tại của nàng là liếm cẩu, cũng là một nữ nhân trăng hoa với kinh nghiệm phong phú. Mặc kệ là Bùi Độ đang trêu đùa hay thử nàng, nàng đều hẳn nên mừng như điên chứ không phải tránh né.
Tang Nhị bất giác hơi cuộn ngón tay lại, nàng nhìn gã hồi lâu mới nói, "Hạt bụi hình như đã rơi ra ngoài rồi"
"Vậy sao?", Bùi Độ không hề lùi về sau, gã như cũ không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm vào nàng, ngữ khí ngược lại thêm chút bất an, "Nhưng mắt ta vẫn rất khó chịu"
Gã thấy yết hầu của nàng hơi nhúc nhích, hô hấp hơi khó khăn, như thể có chút chịu không nổi, "Mắt bị bụi bay vào sẽ có cảm giác như vậy, đợi đến khi sự khó chịu kia qua rồi sẽ không sao"
"Vậy được rồi", Bùi Độ buông tay ra, đứng thẳng người lên, cười hì hì nói, "Nghe tỷ tỷ nói vậy ta liền thấy hình như không khó chịu nữa"
Cách nhau gần như vậy đã đủ để gã nhìn thấy rõ mọi phản ứng của nàng.
Lúc gã đến gần, gương mặt nàng có chút ửng đỏ, nhưng từ đầu đến cuối, nàng đều không thể hiện sự phản cảm hay lùi ra sau. Thậm chí, như thể vì khẩn trương, hơi thở của nàng có chút rối loạn.
Quả nhiên.
Bùi Độ trước nay đều không tin trên đời sẽ có một người vô duyên vô cớ lấy lòng, đối xử tốt với một người khác.
Danh, lợi, tài, sắc, dù sao cũng phải mưu đồ gì đó.
Hiện giờ gã dường như đã thử nghiệm ra chút gì đó.
Nàng quả nhiên...
Sau vài giây kinh ngạc ngắn ngủi, một cảm giác kích thích đầy cấm kỵ, xen lẫn với dục vọng phá hủy một cách tàn nhẫn, đột nhiên trào dâng trong lòng gã.
Tên ngu ngốc tên Thanh Li kia, có một điểm cậu nói không sai, Bùi Độ phát hiện, gương mặt của Thanh Li và mình, quả thật có vài phần giống nhau.
Mỗi người đều có sở thích riêng, từ việc ăn mặc đi lại, đến hôn phối gả cưới. Chuyện này cũng không có gì kỳ lạ.
Tần Tang Chi, có lẽ đối với người có tướng mạo như hắn, cực kì yêu thích.
Vào giây phút phát hiện được điểm này, một suy nghĩ ác ý mơ hồ đã từng xẹt qua trong đầu Bùi Độ, chậm rãi thành hình.
Dường như gã đã biết nên "tặng" đại lễ gì cho Tần Tang Chi rồi.
16/03/2013 (Bản Tấn Giang)
Tác giả có lời muốn nói
【 não động vở kịch nhỏ 】
Hiện tại tiểu Bùi, "Hahaha, quả nhiên, nàng chính là thích kiểu người như ta, một ả ngu xuẩn, nông cạn"
Tương lai tiểu Bùi, "Tại sao ngoài Thanh Li còn có nhiều oanh oanh yến yến như thế? Bỏ đi, các ngươi dù có đồng thời lên sàn cũng không phải đối thủ của ta"
Sau đó nữa...
Tiểu Bùi rốt cuộc phát hiện, thì ra ngoài những người này, còn có một ngọn núi lớn thật sự đang đè trên đầu gã mà gã không thể vượt qua.
Tang Nhị, "?!"
Hai cánh cửa gỗ khắc hoa vừa to lại vừa nặng lập tức bị mở tung, đụng vào chiếc bình hoa cao bằng nửa người. Bởi vì tiếng chấn động truyền đến quá đột nhiên, Tang Nhị sợ đến giật nảy mình, nàng quay đầu sang, tay nhất thời trượt một cái, cả người cũng theo đó mất thăng bằng ngã xuống.
Thanh Li vốn đang dán trên người nàng làm nũng, Tang Nhị mất thăng bằng ngã ngược ra sau, Thanh Li cũng trở tay không kịp, lảo đảo theo nàng ngã xuống, còn đè Tang Nhị lên trên chiếc thảm bằng gấm thêu hoa phô dưới đất.
Thanh Li năm nay mười tám tuổi, ngày thường đều là tỏ vẻ nhu nhược, lại thích làm nũng, bày trò, nhưng xét về khung xương cũng được xem là một nam nhân. Bị thình lình đè lên người, Tang Nhị vừa chạm đất liền không kiềm được nhíu mày, khó chịu mà rên "ô" một tiếng, chẳng khác gì tiếng mèo kêu.
Trong hoàn cảnh hỗn loạn, Thanh Li dùng khuỷu tay chống xuống, giữ lại thân thể, vừa cúi đầu, cậu liền ngây dại... Thiếu nữ trong lòng cậu tóc mây rối tung, hai mày hơi nhíu, khóe mắt rươm rướm, hai má phấn hồng. Lần này với những lần ở chung trước kia của họ hoàn toàn khác nhau, đây là lần đầu tiên Thanh Li nằm phía trên, cũng là lần đầu tiên cậu cách Tần tiểu thư gần như vậy, gần đến nỗi như thể chỉ còn sự khác biệt giữa nam và nữ chứ không phải sự chênh lệch về địa vị. Thanh Li không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, hai má cũng chậm rãi ửng đỏ.
Tang Nhị hồn nhiên không biết suy nghĩ của cậu, nàng bị đè lên bụng, suýt chút nữa bị đè đến tắt thở. Trong lúc họ còn ngây ngốc, trong đầu nàng, bỗng nhiên xuất hiện một đoạn cốt truyện gốc...
【 Thanh Li như một đóa sen trắng yếu đuối mong manh, cùng Tần Tang Chi than thở căn bệnh của mình dù chữa thế nào cũng không hết.
Tần Tang Chi khí phách đáp, "Đáng chết, ngươi là người của ta. Những tên lang băm kia nếu không thể trị hết cho ngươi, ta sẽ khiến chúng chôn cùng ngươi!"
Thanh Li cảm động mà nức nở một tiếng, rúc vào vai Tần Tang Chi.
Mỹ nhân chủ động nhào vào lòng, sao có thể từ chối? Tần Tang Chi thuận thế ôm lấy eo Thanh Li, nắm bàn tay nhỏ của cậu, vuốt ve vài cái.
Chính vào lúc hai người tình nồng mật ý, Bùi Độ bỗng nhiên đẩy cửa phòng ra, xuất hiện trong tầm mắt của họ.
Trong khoảng thời gian này, Tần Tang Chi sớm đã có ý đồ với Bùi Độ, muốn biến gã thành một thế thân mới nhằm tìm kiếm sự an ủi. Nhưng vì e ngại thương thế của gã nên không tiện xuống tay.
Trước khi thành công, Tần Tang Chi đương nhiên không muốn để Bùi Độ phát hiện bản tính của mình. Lúc này bị gã bắt tại trận cảnh mình và Thanh Li đang tán tỉnh nhau nên thấy cực kì chột dạ.
Vì phủi sạch quan hệ, Tần Tang Chi hoảng loạn đẩy Thanh Li ra, giải thích nói, "Ta và cậu ấy chỉ đang đùa giỡn một chút thôi"
Đáng tiếc, lời giải thích kia chỉ khiến mọi chuyện càng tệ hơn, không những không khiến Bùi Độ xem trọng nàng, còn khiến gã nhớ kỹ bộ dáng chột dạ, dám làm không dám nhận kia của nàng.
Một giây trước còn dắt díu, ôm ấp người ta, giây tiếp theo liền đẩy đối phương ra, trở mặt vô tình.
Đúng là cha nào con nấy, không hổ là nữ nhi do Đổng Thiệu Ly nuôi lớn.
Bùi Độ nghĩ thầm. Sự chán ghét dành cho nàng, lại tăng thêm vài phần. 】
Hệ thống, "Xin ký chủ trong vòng một phút hoàn thành đoạn cốt truyện trên"
Tang Nhị, "???"
Lừa gạt! Đây là lừa gạt một cách trắng trợn! Thanh Li nặng như vậy, có chỗ nào giống với miêu tả "đóa sen trắng yếu đuối mong manh"?
Còn nữa, nàng và Thanh Li vẫn luôn đơn thuần uống trà nói chuyện phiếm, mấy chuyện như "ôm eo, vuốt ve bàn tay" đều là chuyện quái quỷ gì!
Nói thực ra, đoạn cốt truyện này tác giả viết ra nhằm muốn phá hủy hình tượng của nàng, nhằm khiến Bùi Độ giảm độ hảo cảm với nàng đi?
Hệ thống, "Không còn cách nào khác, ký chủ, ngươi dù sao cũng đang chiếm chỗ của nữ chính thật sự. Vì phòng ngừa cốt truyện phát triển theo hướng vốn dĩ và tránh việc ngươi cướp mất hào quang nữ chính, cốt truyện cần phải nhiều lần khắc họa ra được bản tính trăng hoa của ngươi. Bùi Độ vì điều đó mà giảm độ hảo cảm với ngươi, đó là một trong những cái giá phải trả, rất khó để tránh được. Dự tính sẽ bị giảm 10 điểm hảo cảm đi"
Quả nhiên, hệ thống nói xong, Tang Nhị liền phát hiện, 【 Bùi Độ độ hảo cảm 】 biến thành -60.
Tang Nhị, "..."
Thôi, việc đã đến nước này. Pháo hôi không vào địa ngục, ai vào địa ngục.
Tang Nhị xốc lại tinh thần, bắt đầu đi cốt truyện, nâng tay, hung hăng đẩy mạnh Thanh Li ra.
Nhưng vừa dùng sức, Tang Nhị liền, "?"
Trong cốt truyện gốc, Thanh Li là một tiểu yêu tinh yếu ớt, vừa đẩy liền ngã. Nhưng trong hiện thực, Thanh Li lại nặng muốn chết. Hơn nữa không biết cậu đang ngẩn người nghĩ chuyện gì, hơn nửa ngày không chịu nhúc nhích, Tang Nhị dùng sức đẩy cậu vài cái, cậu vẫn không chịu rời khỏi người nàng, từ đó hai người như cũ dán sát vào nhau.
Một phút sắp kết thúc, cảm nhận được ánh mắt Bùi Độ dừng trên người họ, Tang Nhị có chút sốt ruột.
Cũng may, lúc này, trong đầu nàng chợt lóe linh quang. Đúng rồi! Đoạn cốt truyện này chỉ là muốn thông qua việc "lập tức tách khỏi Thanh Li" để thể hiện sự chột dạ của nàng. Dù là mèo đen hay mèo trắng, có thể bắt chuột chính là mèo giỏi. Nếu nàng không thể đẩy Thanh Li ra, vậy nàng tự mình thoát ra không phải cũng giống nhau sao?
A ha ha ha, nàng thật cơ trí, thật biết cách ứng phó tình huống.
Tang Nhị vui vẻ, quyết đoán xoay người, gạt chiếc gối mềm đi và bò ra ngoài.
Nhưng nàng lại không biết, khi nàng làm như vậy, tuy kết quả không thay đổi, nhưng quá trình trong mắt Bùi Độ đã hoàn toàn biến chất. Vốn dĩ là một nữ nhân trăng hoa đẩy gã yêu tinh đang quấn quýt si mê ra, hiện tại, Tang Nhị và Thanh Li, quan hệ mạnh yếu đã bị hoán đổi, sẽ khiến người nghĩ thành hình ảnh, yêu tinh bất mãn đè Đường Tăng muốn hiếp bức, mà Đường Tăng lại chật vật muốn trốn thoát.
Chưa bò được bao lâu, Tang Nhị bỗng nhiên cảm giác được hai chân không bị đè nặng nữa, nàng kinh ngạc ngẩng đầu. Thì ra Bùi Độ đã bước đến, chỉ dùng một tay đã xách cổ áo Thanh Li và nhấc bổng cậu lên. Thanh Li vì kinh hoảng mà kêu một tiếng, sau đó còn bị gã vô tình ném sang chồng đệm lót gần đó.
Tang Nhị nhân cơ hội bò dậy.
Bùi Độ ném cậu đi xong, phủi phủi lòng bàn tay, như thể vừa ném thứ gì rất dơ bẩn, "Tỷ tỷ, tỷ không sao chứ?"
"Không sao...", Tang Nhị thở hổn hển, nhớ đến còn lời thoại chưa nói, nàng lập tức bổ sung, "Có thể có chuyện gì chứ? Ta và cậu ấy chỉ đang đùa giỡn với nhau thôi"
Bùi Độ nhìn vạt áo nhăn nhúm cùng gương mặt vẫn còn đỏ ửng kia của nàng, ý vị không rõ mà lặp lại, "Đùa giỡn?"
"Đương nhiên, đây là chuyện rất bình thường", Tang Nhị vừa nói vừa cúi đầu, sửa sang lại quần áo của mình. Trong lúc vô tình nhìn đến ống quần của Bùi Độ, nàng tinh mắt thấy được phần bắp chân phải dường như chảy ra chút máu, từ đó sắc mặt liền thay đổi. Nàng đột nhiên ngồi xổm xuống hỏi, "Làm sao vậy, chỗ kết vảy bị bong rồi sao?"
Được nàng nhắc nhở, Bùi Độ mới phát hiện nơi này rỉ máu, nhưng gã lại không để ý đáp, "Ban nãy đi đường gấp quá, ảnh hưởng đến vết thương"
Bùi Độ thật sự chẳng hề quan tâm.
Gã là một nhánh cỏ dại lớn lên ở nơi cằn cỗi, không hề chú ý mấy chuyện cỏn con như những đóa hoa kiều quý cao cao tại thượng kia.
Khi còn nhỏ, gã từng bị bệnh đến nửa chết nửa sống, cũng từng bị thương nặng hơn như vậy nhiều. Có đôi khi, càng nghĩ nó sẽ đau, nó thật sự sẽ càng đau. Cho nên, đơn giản đau cũng không quan tâm, nhịn một chút là được. Cho nên so với những chuyện kia, việc kết vảy lại bị vỡ này chẳng ăn nhằm gì với gã cả.
Tang Nhị lại nhăn chặt mày, kéo cổ tay của gã đi vào phòng, "Không được, đệ vào đây với ta, ta phải xem thế nào"
Bùi Độ có chút sửng sốt, đối với hành vi chuyện bé xé ra to này của nàng chỉ cảm thấy không thể hiểu được.
Chỉ trong chớp mắt, gã đã bị Tang Nhị kéo đến phía sau bình phong. Nơi này là nơi Thanh Li ngày thường hay đánh đàn.
Tang Nhị bảo gã ngồi xuống ghế, mà nàng lại ngồi xổm trước chân gã, ngẩng đầu thúc giục, "Đệ mau kéo ống quần lên để ta xem tình trạng vết thương"
Bùi Độ cảm xúc không rõ mà nhìn nàng một cái, lúc này mới chậm rãi kéo ống quần lên.
Vết thương ở đây, phần xung quanh đã mọc ra lớp thịt non màu hồng nhạt, ở giữa là một mảng vảy màu đỏ sẫm đã bị bong một nửa. Hẳn là do vị trí này quá gần đầu gối, cho nên chỉ cần vừa nhúc nhích sẽ dễ bị ảnh hưởng. Cũng may không quá nghiêm trọng, nhưng lại bị rỉ chút máu.
Tang Nhị như trút được gánh nặng, cười nhìn Bùi Độ, "Không sao, băng bó lại một chút là được"
Bên kia.
Thanh Li lúc hồi thần mới phát hiện bản thân bị thiếu niên xa lạ đột nhiên xâm nhập vào phòng của mình ném lên chồng đệm, trong lòng không khỏi tức giận.
Thanh Li tuy lớn lên ở thanh lâu nhưng từ nhỏ có thể nói chưa từng phải chịu khổ, đặc biệt sau khi quen Tần Tang Chi, được nàng chống lưng, dù là chuyện gì mọi người đều sẽ thuận theo cậu. Ngay cả khách nhân cũng muốn vung tiền như rác chọc cậu vui vẻ mới có thể được gặp cậu, chưa từng có bất kì ai đối xử thô lỗ với cậu như vậy
Hơn nữa, Thanh Li trước kia vừa bảo không thoải mái, Tần Tang Chi đều sẽ ôm cậu mà hỏi han ân cần. Vừa rồi cậu rõ ràng bị khi dễ như vậy mà Tần Tang Chi lại như không nhìn thấy, mọi lực chú ý tập trung vào vị thiếu niên xa lạ kia.
Điều đó khiến nội tâm Thanh Li trào dâng một cảm giác lo sợ.
Người kia không phải là tân hoan của Tần Tang Chi đó chứ?
Khách hàng của Thanh Li có không ít, nhưng người vừa trẻ vừa xinh đẹp, có tiền có thế, cũng không ép buộc cậu, chỉ cần nghe cậu đánh đàn đã thấy thỏa mãn, chỉ có mình Tần Tang Chi. Cậu tuyệt đối không để mất đi sự ủng hộ của vị quý nhân này.
Vì thế, Thanh Li bò dậy, sửa lại tóc cùng xiêm y xong, cậu chẳng khác gì một con gà chọi, đằng đằng sát khí đi ra phía sau bình phong. Thấy Tần Tang Chi thế nhưng quỳ ngồi trước mặt thiếu niên, cảm giác lo sợ của Thanh Li nhất thời càng cao, hai mắt cậu đều đang bốc hỏa, trừng mắt trừng Bùi Độ.
Đúng lúc này, Tang Nhị vừa lúc quay đầu lại, "Thanh Li, chỗ của ngươi có kim sang dược và vải sạch không?"
Thanh Li nghe xong, chỉ có thể không tình nguyện gật đầu nói có, cậu ra ngoài gọi một gã sai vặt tiến vào, bảo đối phương đi lấy. Kết quả gã sai vặt không hiểu ý, thứ được lấy đến lại không phải thứ Tang Nhị muốn.
Tang Nhị cũng không trách gã sai vặt, chỉ nói, "Không phải loại này. Như vậy đi, ngươi dẫn ta đến nhà kho, để ta tự tìn"
Gã sai vặt vội vã gật đầu. Đợi khi Tang Nhị rời đi rồi, trong phòng, cũng chỉ còn lại Thanh Li và Bùi Độ.
Thanh Li lúc này mới có thời gian rảnh rỗi để nghiêm túc đánh giá đối thủ của mình. Nhưng sau khi quan sát dưới ánh đèn sáng ngời, sự tự tin của Thanh Li phút chốc đã phai nhạt rất nhiều.
Thanh Li tự xưng mình rất xinh đẹp, nhưng không thể không thừa nhận, thiếu niên trước mắt này, đẹp hơn cậu rất nhiều.
Hơn nữa, không biết có phải là ảo giác không, Thanh Li luôn cảm thấy, nửa khuôn mặt trên của thiếu niên có chút giống với cậu. Nhưng ngũ quan đối phương thâm thúy hơn, có một loại trời sinh ương ngạnh cùng tuấn tiếu. Bản thân cậu dù tỉ mỉ trang điểm sửa soạng, nếu so với gã, nháy mắt cũng trở nên kém cỏi.
Ngoại trừ người của Tần gia, bên ngoài thật ra cũng không biết chuyện Tần Tang Chi và Tần Dược năm xưa muốn chơi trò khoa chỉnh hình, còn cả chuyện Tần Tang Chi dựa theo vẻ ngoài của anh trai mà tìm thế thân đầy máu chó nữa. Hơn nữa, Thanh Li chưa được gặp các thế thân khác, cho nên, cậu vốn không hề suy đoán theo góc độ này, chỉ thầm nghĩ trong lòng, có lẽ Tần Tang Chi thích nam nhân có ngoại hình như thế.
Cũng may, trên trán Bùi Độ bị khắc chữ. Có nó, dù tướng mạo có tuấn tú thế nào cũng không còn hoàn hảo nữa. Lòng tự tin của Thanh Li lại tăng cao, như thể trong nháy mắt lại tràn đầy.
"Ngươi thật to gan, biết đây là đâu không hả? Ban nãy còn dám ném ta đi!", Thanh Li hất cằm, hừ lạnh một tiếng, "Đừng tưởng rằng ngươi có vẻ ngoài xinh đẹp, lên làm tân sủng của Tần tiểu thư là có thể kiêu ngạo như thế. Ta đã ở cạnh Tần tiểu thư hơn hai năm, còn không hiểu được nàng sao? Đừng tưởng rằng mình có gì ghê gớm lắm, Tần tiểu thư chỉ là vừa hay thích nam nhân có diện mạo như thế mà thôi. Ngươi thô lỗ như thế, nàng sớm muộn gì cũng sẽ chán ghét ngươi thôi"
Bùi Độ vốn đang lười nhác chống cằm, nghe cậu nói vậy, đuôi mày hơi nhếch, trong mắt xẹt qua một tia quỷ quyệt.
Thanh Li chống nạnh, thị uy một hồi lâu, bỗng nhiên có chút ảo não. Tại sao chỉ có mình cậu lảm nhảm, như thể đang dạy đối phương cách để có thể ở lại bên cạnh Tần Tang Chi thế này.
Vì thế, Thanh Li lập tức sửa miệng, bày ra ưu điểm của mình để hạ thấp đối phương, "Nói ta nghe xem ngươi biết làm gì đi. Ngươi biết đánh đàn không? Biết hát tiểu khúc không? Đều không biết chứ gì? Ta chính là..."
Chưa kịp dứt lời, Thanh Li bỗng nhiên nghe thấy được một chuỗi tiếng nứt "răng rắc" vang lên.
Trên bàn có đặt một chiếc đàn cổ cầm* rất quý giá. Bùi Độ tay trái dịch tới một góc đàn, như thể không dùng bao lớn lực, mắt cũng không chớp, nhẹ nhàng bóp nát.
Sau đó, năm dây đàn sắc bén chắc chắn kia cũng "phựt" một tiếng đồng thời đứt lìa. Ngay cả phần mặt dưới chắc chắn của đàn cũng theo đó bị vỡ ra một vết nứt dài.
Thanh Li thấy thế, ngây người hai giây, mồ hôi lạnh nhanh chóng lăn dài. Mấy lời lải nhải ban nãy cũng ngay lập tức nghẹn trong cổ họng.
Bùi Độ thu tay lại, vẻ mặt tiếc nuối, nói, "Cây đàn này của ngươi hình như không chắc lắm, vừa chạm vào đã vỡ rồi"
"Ngươi, ngươi..."
Lúc này, Tang Nhị mang theo thuốc và vải bước vào phòng.
Thanh Li biết mình khiêu khích gã trước, nếu nói ra sẽ càng đuối lý. Cho nên khi Tang Nhị tiến vào, cậu liền buồn bực xoay người bước ra ngoài.
Tang Nhị ngồi xổm xuống, cẩn thận thoa thuốc cho Bùi Độ, vừa băng bó nàng vừa hỏi, "Có đau không?"
Bùi Độ xùy một tiếng, "Có cái gì đau chứ. Ta lại không yếu ớt đến vậy"
"Đây không phải là vấn đề có yếu ớt hay không", Tang Nhị không nhìn gã, mỉm cười nghiêm túc nói, "Cho dù đệ không như vậy, ta cũng không muốn để đệ phải đau"
Bùi Độ không nói gì, trong lòng lại có chút không thèm quan tâm.
Nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với bản thân.
Nữ nhân ngu ngốc này, sớm hay muộn cũng có một ngày nàng sẽ phải hối hận về những gì nàng nói và làm hôm nay.
"Xong rồi, chúng ta đi thôi"
Xảy ra một trận náo loạn kia, Tang Nhị cũng không thể nào ở lại dùng trà với Bùi Độ. Dù sao nhiệm vụ thăm Thanh Li đã hoàn thành, cậu chỉ là có chút bệnh nhẹ thôi, còn rất có tinh thần, cho nên nàng có thể về nhà rồi.
"Thanh Li, thời gian không còn sớm, ta về nhé"
Thanh Li không vui tiến đến, ôm lấy cánh tay Tang Nhị, ai oán nói, "Tần tiểu thư, ngươi tới đây mới được bao lâu, nhanh như vậy đã muốn về rồi"
Trên quần áo của Thanh Li dường như được xông một mùi hương nào đó cực nồng, cho nên ngửi lâu sẽ có chút choáng váng. Huống chi, hiện tại Bùi Độ còn đứng bên cạnh. Tang Nhị gượng cười một tiếng, thân thể không dấu vết tránh ra phía sau, trấn an cậu nói,"Được rồi, được rồi, thật sự đã không còn sớm. Ta lần sau sẽ lại đến thăm ngươi, ngươi có chuyện gì đều có thể cho người đến tìm ta bất kì lúc nào"
Bùi Độ đứng bên ngoài, không biết đang nghĩ gì.
Mãi cho đến khi hai người đi ra khỏi thanh lâu, gã cũng không nói gì.
Bọn họ đi bộ đến đây, đương nhiên cũng phải đi bộ trở về.
Hiện tại hẳn đã là giờ Hợi, trời đã tối hẳn, mây đen che khuất ánh trăng sáng. Trong hoa lâu, hai bên đều là cảnh phồn hoa náo nhiệt, nữ nhân mặt hoa da phấn, quần áo diễm lệ. Nhưng ngoài đường cái lại rất quạnh quẽ, người đi đường thưa thớt, ngay cả một kẻ say cũng không thấy.
Bởi vì lo cho vết thương trên chân của Bùi Độ, hai người đi rất chậm. Khi họ bước lên một cây cầu hình vòm, ánh trăng rốt cuộc lộ ra khỏi tầng mây.
Ánh trăng chiếu xuống mặt sông, khiến nó như thể loang loáng ánh bạc. Đúng lúc có một trận gió to trực tiếp thổi tới, hàng cây trên đê sàn sạt đong đưa, cũng thổi bay sự oi bức.
Tang Nhị thoải mái thở ra một hơi. Lúc này, người đi sau nàng, bỗng nhiên che mắt, khẽ kêu lên một tiếng, "A"
Tang Nhị nghe được liền quay đầu lại, nàng lập tức khẩn trương chạy về phía gã nói, "Đệ bị sao vậy?"
"Không biết, mắt có chút đau, có thể bụi bay vào mắt", Bùi Độ như thể cực kì không thoải mái, gã giơ tay dụi mắt, nhưng lại chẳng có ích gì, "Tỷ tỷ, tỷ giúp ta nhìn xem, được không?"
Trong tiếng gió, giọng gã có vài phần mơ hồ, như đang làm nũng.
Tang Nhị không hề nghi ngờ, đè tay gã xuống, "Được, đệ trước đừng dụi mắt nữa, để ta nhìn xem"
Đột nhiên, Bùi Độ bước về phía nàng một bước, gã hơi khuỵu gối, khiến tầm mắt hai người ngang nhau. Khoảng cách đột nhiên bị kéo gần, hàng mi của thiếu niên cũng theo đó hiện lên rõ ràng, chiếc bóng âm u chiếu vào tròng mắt nhợt nhạt lại không thể nắm lấy kia, khiến người khác không khỏi thở gấp.
"Sao vậy?"
"Quá mờ. Phải đến gần chút nữa...", Bùi Độ cong người, từ đầu đến cuối, ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào mắt Tang Nhị, như thể không muốn bỏ lỡ bất kì cảm xúc gì của nàng. Nói đến hai chữ "đến gần", mặt gã bỗng nhiên lại dựa sát vào nàng, "Nhìn cho rõ nha"
Đồng thời, gã tránh khỏi bàn tay của Tang Nhị đè lên tay mình, đảo khách thành chủ, nắm lấy tay nàng.
Bị gã ép đến trước mặt, hai luồng hơi thở ấm áp đan xen, nếu nàng bước thêm nửa bước nữa, có lẽ chóp mũi của họ sẽ chạm vào nhau. Tang Nhị có chút hoảng hốt, muốn lùi về phía sau, nhưng sau khi nghĩ lại, nàng lại nhịn.
Trong hoàn cảnh độ hảo cảm là -60, việc Bùi Độ cố ý tiếp cận nàng, nhất định không phải vì gã thích làm vậy.
Chỉ là, nhân thiết hiện tại của nàng là liếm cẩu, cũng là một nữ nhân trăng hoa với kinh nghiệm phong phú. Mặc kệ là Bùi Độ đang trêu đùa hay thử nàng, nàng đều hẳn nên mừng như điên chứ không phải tránh né.
Tang Nhị bất giác hơi cuộn ngón tay lại, nàng nhìn gã hồi lâu mới nói, "Hạt bụi hình như đã rơi ra ngoài rồi"
"Vậy sao?", Bùi Độ không hề lùi về sau, gã như cũ không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm vào nàng, ngữ khí ngược lại thêm chút bất an, "Nhưng mắt ta vẫn rất khó chịu"
Gã thấy yết hầu của nàng hơi nhúc nhích, hô hấp hơi khó khăn, như thể có chút chịu không nổi, "Mắt bị bụi bay vào sẽ có cảm giác như vậy, đợi đến khi sự khó chịu kia qua rồi sẽ không sao"
"Vậy được rồi", Bùi Độ buông tay ra, đứng thẳng người lên, cười hì hì nói, "Nghe tỷ tỷ nói vậy ta liền thấy hình như không khó chịu nữa"
Cách nhau gần như vậy đã đủ để gã nhìn thấy rõ mọi phản ứng của nàng.
Lúc gã đến gần, gương mặt nàng có chút ửng đỏ, nhưng từ đầu đến cuối, nàng đều không thể hiện sự phản cảm hay lùi ra sau. Thậm chí, như thể vì khẩn trương, hơi thở của nàng có chút rối loạn.
Quả nhiên.
Bùi Độ trước nay đều không tin trên đời sẽ có một người vô duyên vô cớ lấy lòng, đối xử tốt với một người khác.
Danh, lợi, tài, sắc, dù sao cũng phải mưu đồ gì đó.
Hiện giờ gã dường như đã thử nghiệm ra chút gì đó.
Nàng quả nhiên...
Sau vài giây kinh ngạc ngắn ngủi, một cảm giác kích thích đầy cấm kỵ, xen lẫn với dục vọng phá hủy một cách tàn nhẫn, đột nhiên trào dâng trong lòng gã.
Tên ngu ngốc tên Thanh Li kia, có một điểm cậu nói không sai, Bùi Độ phát hiện, gương mặt của Thanh Li và mình, quả thật có vài phần giống nhau.
Mỗi người đều có sở thích riêng, từ việc ăn mặc đi lại, đến hôn phối gả cưới. Chuyện này cũng không có gì kỳ lạ.
Tần Tang Chi, có lẽ đối với người có tướng mạo như hắn, cực kì yêu thích.
Vào giây phút phát hiện được điểm này, một suy nghĩ ác ý mơ hồ đã từng xẹt qua trong đầu Bùi Độ, chậm rãi thành hình.
Dường như gã đã biết nên "tặng" đại lễ gì cho Tần Tang Chi rồi.
16/03/2013 (Bản Tấn Giang)
Tác giả có lời muốn nói
【 não động vở kịch nhỏ 】
Hiện tại tiểu Bùi, "Hahaha, quả nhiên, nàng chính là thích kiểu người như ta, một ả ngu xuẩn, nông cạn"
Tương lai tiểu Bùi, "Tại sao ngoài Thanh Li còn có nhiều oanh oanh yến yến như thế? Bỏ đi, các ngươi dù có đồng thời lên sàn cũng không phải đối thủ của ta"
Sau đó nữa...
Tiểu Bùi rốt cuộc phát hiện, thì ra ngoài những người này, còn có một ngọn núi lớn thật sự đang đè trên đầu gã mà gã không thể vượt qua.