Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần

Chương 594: Hoang mang



Trước kia Thẩm Nguyệt cũng từng thấy cảnh Tô Vũ dạy trẻ nhỏ trong sân nhà dân, khi đó hắn chỉ đứng bên cạnh nhẹ nhàng chỉ bảo đôi lời. Nhưng hiện tại, từ trong giọng điệu của hắn, Thẩm Nguyệt có thể nghe ra, hắn như hận không thể truyền thụ tất cả kiến thức của mình cho Bắp Chân.

Thì ra hai giọng nói này có thể phối hợp rung động lòng người đến thế.

Thẩm Nguyệt cảm thấy, tựa như trời sinh đã nên là như vậy.

Nàng đứng ở bên ngoài, cách một cánh cửa lặng lẽ nghiêng tai lắng nghe.

Thẩm Nguyệt không lập tức đẩy cửa đi vào, bởi vì nàng đi vào, bên trong sẽ bị gián đoạn.

Cũng may cửa này không thể khóa kín, che khuất toàn bộ cảnh tượng bên trong viện Thái Học, xuyên qua cánh cửa khép hờ, Thẩm Nguyệt ngước mắt nhìn vào, đúng lúc có thể trông thấy cánh cửa học đường.

Tô Vũ mặc quan bào bằng gấm tối màu, phong độ nho nhã ngồi trên bậc thềm dưới mái hiên. Trong tay hắn cầm một cuốn sách, ngón tay thon dài trắng nõn.

Bắp Chân thì mặc áo bông nhỏ dày cộm ngồi gần sát bên cạnh hắn. Khi Tô Vũ dạy cậu bé đọc sách sẽ đặt sách ở trước mặt cậu bé, chỉ vào từng chữ đọc cho cậu bé nghe.

Trận tuyết đến bất ngờ này cũng không thể trở thành vật cản của bọn họ.

Thẩm Nguyệt vịn tay lên khung cửa, say mê ngắm nhìn cảnh tượng này.

Nàng đã rất lâu không gặp Tô Vũ, bây giờ hắn ở ngay trong tầm mắt, giữa bọn họ chỉ cách trận tuyết và cánh cửa ở trong tầm tay này.



Nếu là lúc trước, Thẩm Nguyệt tận mắt nhìn thấy Tô Vũ dạy Bắp Chân của nàng như thế này, chắc chắn nàng sẽ cảm thấy vô cùng vui vẻ. Ít nhất sau này, Bắp Chân sẽ có một lão sư tốt, thậm chí một phụ thân tốt.

Nhưng bây giờ, Thẩm Nguyệt tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này, lại âm thầm hít sâu một hơi, nàng phát hiện mình càng hoang mang và thấp thỏm nhiều hơn.

Tiểu Hà không hề phóng đại chút nào. Lời nàng ta nói đều là thật!

Nếu như Bắp Chân ở một mình, có lẽ người ngoài sẽ không liên tưởng cậu bé và Tô Vũ với nhau. Nhưng nếu là lúc này, một lớn một nhỏ ngồi bên cạnh nhau, biểu cảm nhất trí đến lạ, đường nét trên hai khuôn mặt kia phảng phất như được đúc ra từ một cái khuôn.

Lo lắng của Thẩm Nguyệt không phải là không có lý do. Giờ phút này, từ đáy lòng nàng đã có quyết định, cho dù ngày mai Bắp Chân buồn bã thế nào, dù Tề Phi có đến gây phiền phức hay không, nàng cũng kiên quyết không cho Bắp Chân và Tô Vũ ở cùng nhau nữa.

Thẩm Nguyệt nhìn người đàn ông mặc quan bào bằng gấm, nàng muốn cười nhưng không thể nào cười nổi.

Cứ như thể hắn đang trêu đùa nàng vậy? Thật sự không buồn cười chút nào.

Nàng từng nghĩ phụ thân của Bắp Chân có thể là bất kỳ người nào, duy chỉ không dám ảo tưởng và hi vọng người đó sẽ là Tô Vũ.

Khi đi tới, Thẩm Nguyệt rất bình tĩnh, nhưng cuối cùng, suy nghĩ trong đầu nàng vẫn rối như tơ vò.

Nàng đã gặp được Tô Vũ như mong muốn, nhưng hoang mang trong lòng lại càng chồng chất nhiều hơn, trùng điệp như núi, hơn nữa còn có xu thế sắp đổ. Nàng đứng trên đỉnh núi đó, rõ ràng đưa tay là có thể xua tan mây mù.

Nhưng khi thật sự đến rồi, nàng lại hoàn toàn rối loạn.

Tô Vũ dạy xong bài văn, giương mắt nhìn về phía cửa chính, ánh mắt bỗng chốc quấn quýt với ánh mắt Thẩm Nguyệt, đi thẳng vào đáy lòng nàng.



Thẩm Nguyệt lập tức hoàn hồn, dời đi ánh mắt, hoảng hốt cúi đầu xoa dịu cảm xúc.

Thì ra hắn sớm đã biết mình tới đây.

Chỉ nghe thấy Tô Vũ khép sách rồi nói với Bắp Chân: “Hôm nay đến đây thôi, mẹ con đến đón rồi, về đi!”

Bắp Chân cũng ngẩng đầu, đôi mắt trong veo tìm được bóng hình Thẩm Nguyệt ở cửa ra vào, ánh mắt nhìn nàng có chút trốn tránh.

Thẩm Nguyệt đành phải đẩy cửa đi vào, dừng lại dưới cây ngô đồng trong viện.

Cơn gió lành lạnh khẽ thổi bay góc áo Tô Vũ, hắn ngồi ở trước cửa, thảnh thơi an nhàn, tựa như còn sạch sẽ lạnh lẽo hơn trận tuyết này.

Rõ ràng trong đôi mắt tĩnh mịch sâu lắng kia không tỏ vẻ gì, nhưng khi nhìn nàng, suýt nữa đã hút nàng vào trong.

Lời nói đến bên khóe miệng rồi mà bị nghẹn lại, cuối cùng nàng vẫn khó khăn nuốt xuống, chỉ nói: “Hôm nay tới hơi muộn, gây thêm phiền phức cho Tô đại nhân rồi”.

Tô Vũ nói: “Không sao”. Hắn xoa đầu Bắp Chân, mang theo ý cười như có như không: “Bắp Chân rất thông minh”.

Thẩm Nguyệt thầm giật mình, ngoắc tay với Bắp Chân: “Bắp Chân, qua đây”.

Tô Vũ lập tức thu tay lại, ra hiệu Bắp Chân đi đến bên cạnh Thẩm Nguyệt. Cậu bé bước xuống bậc thềm, đi đến trước mặt Thẩm Nguyệt, cái đầu nhỏ ngước lên, ánh mắt mang theo vẻ lấy lòng nhìn Thẩm Nguyệt.
Chương trước Chương tiếp
Loading...