Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần
Chương 595: Kiên quyết
Hôm nay là cậu bé lén lút chạy đến đây, cậu bé cũng sợ Thẩm Nguyệt vẫn còn giận mình.
Thẩm Nguyệt nói: “Hôm nay không cho con đến, con vẫn cứ đến. Nhưng bây giờ mẹ nói rõ ràng với con, hôm nay là ngày cuối cùng con đến viện Thái Học, nếu ngày mai còn đến, mẹ sẽ trói hai tay hai chân con lại”.
Thẩm Nguyệt nói vô cùng nghiêm túc, khiến cho Bắp Chân sững sờ ra đó. Sau khi cậu bé hiểu được nội dung lời nói, vẫn hỏi: “Vì sao?”
Thẩm Nguyệt từ tốn nói: “Hoàng tử công chúa trong hoàng gia đều đến năm tuổi mới nhập học vỡ lòng, sớm nhất cũng phải ba bốn tuổi trở lên, con mới một tuổi, còn vì sao nữa”.
Bắp Chân nói: “Nhưng con không phải bọn họ”.
Thẩm Nguyệt trừng mắt nói: “Nếu con thật sự yêu thích học tập, mẹ bất tài nhưng cũng biết được mấy chữ, trở về mẹ từ từ dạy con. Trước ba năm tuổi, con muốn trèo cây xuống sông chơi đùa, mẹ đều đi cùng con, nhưng về sau không thể đến viện Thái Học này nữa. Con nghe rõ chưa?”
Bắp Chân quay đầu, đôi mắt ướt sũng nhìn Tô Vũ.
Thẩm Nguyệt cũng nhìn Tô Vũ, cố nén cảm xúc nói: “Ta dạy dỗ con ta, hi vọng Tô đại nhân đừng nhúng tay”.
Tô Vũ như có điều suy nghĩ, nói: “Mẹ con nói đúng, đối với con thì nhập học còn hơi sớm. Cứ nghe theo lời mẹ đi, huống hồ số chữ nàng biết cũng không chỉ mấy chữ”.
Thẩm Nguyệt: “…”
Nàng đã quen với việc ở trong cung Thái Hòa luôn có Ngọc Nghiên và Tiểu Hà vây quanh Bắp Chân, vừa có chuyện gì là lập tức cầu xin nói tốt cho Bắp Chân, Thẩm Nguyệt không ngờ Tô Vũ sẽ thuận theo nàng.
Rất nhanh sau đó đã nhận thức được, dù sao Tô Vũ vẫn là Tô Vũ, Bắp Chân có tỏ ra đáng thương thế nào thì hắn cũng sẽ không để lý trí của mình bị cảm tính đánh bại.
Nếu như Bắp Chân thật sự là… vậy hắn hẳn phải biết rõ, Thẩm Nguyệt làm như vậy cũng là muốn tốt cho hắn và Bắp Chân.
Chỉ trách trước kia Thẩm Nguyệt sơ ý, nếu nàng phát hiện ra manh mối này sớm một chút, vậy cũng sẽ không phí hết công sức đưa Bắp Chân đến viện Thái Học.
Thẩm Nguyệt bình tĩnh lại, nói với Bắp Chân: “Vậy thì nói lời tạm biệt với thầy Tô của con đi”.
Hai chữ ‘Thầy Tô’ này, Thẩm Nguyệt còn gằn từng chữ.
Đáng giận hơn chính là, nếu như Tô Vũ đã sớm biết mà vẫn thảnh thơi nhìn nàng phí biết bao công sức đẩy Bắp Chân lại gần mình như thế, Thẩm Nguyệt càng nghĩ càng cảm thấy không công bằng.
Nàng cũng không nổi cáu, chỉ thoáng nhìn Tô Vũ, lại bất chợt nói ra: “Lại nói, đại học sĩ còn là lão sư của Tĩnh Nguyệt lúc trẻ đấy, Bắp Chân con gọi hắn một tiếng ‘Tô lão sư gia’ cũng không quá đáng”.
Tô Vũ: “…”
Thẩm Nguyệt dắt Bắp Chân đến trước mặt Tô Vũ nói: “Mau, gọi ‘Tô lão sư gia’, nói lời tạm biệt xong rồi về”.
Thấy Thẩm Nguyệt nghiêm túc, Bắp Chân cũng nghiêm túc nói một câu: “Tô lão sư gia, bọn ta đi đây”.
Trông thấy Tô Vũ giơ tay day day thái dương, Thẩm Nguyệt mới hơi hài lòng, ánh mắt không tự chủ mà ấm áp hơn.
Thẩm Nguyệt bế Bắp Chân quay người, nói: “Trời lạnh rồi, Tô lão sư cũng về sớm thôi. Tĩnh Nguyệt tạm biệt về trước”.
“Ừm”.
Mặc dù không thể nói được nhiều nhưng có thể gặp một lần, trò chuyện đôi câu, vậy là tốt rồi. Còn chưa đến lúc trút hết những cảm xúc nghiêng trời lệch đất sắp nuốt chửng nàng kia ra.
Nàng không thể nói nhiều, cũng không thể hỏi nhiều. Lúc này quay người rời đi là cách làm tỉnh táo nhất.
Một tay Thẩm Nguyệt bế Bắp Chân, một tay cầm ô, tuy hơi cố sức, nhưng vẫn có thể kiên trì đến Thái Hòa Cung.
Chỉ là không ngờ vừa đi đến cửa chính của viện Thái Học, Tô Vũ ở đằng sau lại nói: “Bắp Chân, xuống tự đi đi”.
Giọng nói của hắn dịu dàng êm tai, một câu nói đơn giản lại có thể đánh thẳng vào nơi mềm mại nhất trong đáy lòng Thẩm Nguyệt.
Lòng nàng vẫn rung động, bước chân cũng khựng lại.
Hắn sợ nàng mệt mỏi? Không quan tâm Bắp Chân cũng phải quan tâm nàng?
Bắp Chân cực kỳ nghe lời Tô Vũ, lập tức giãy giụa muốn xuống tự đi. Một tay Thẩm Nguyệt không giữ được cậu bé, đành phải thả con trai xuống.
Bắp Chân chủ động nắm lấy tay Thẩm Nguyệt, lưu luyến không rời mà quay đầu nhìn Tô Vũ một cái.
Cuối cùng Thẩm Nguyệt cũng không nhịn được, khi nhấc chân bước ra khỏi viện Thái Học, nàng đã quay đầu nhìn hắn một cái.
Tô Vũ vẫn ngồi dưới mái hiên, khi tuyết lớn, từng bông tuyết rơi xuống góc áo mềm mại, cũng có mấy bông sượt qua đôi mày nhàn nhạt, rơi xuống mái tóc đen của hắn.
Hắn khẽ nheo đôi mắt, nở nụ cười với Thẩm Nguyệt.
Thẩm Nguyệt nói: “Hôm nay không cho con đến, con vẫn cứ đến. Nhưng bây giờ mẹ nói rõ ràng với con, hôm nay là ngày cuối cùng con đến viện Thái Học, nếu ngày mai còn đến, mẹ sẽ trói hai tay hai chân con lại”.
Thẩm Nguyệt nói vô cùng nghiêm túc, khiến cho Bắp Chân sững sờ ra đó. Sau khi cậu bé hiểu được nội dung lời nói, vẫn hỏi: “Vì sao?”
Thẩm Nguyệt từ tốn nói: “Hoàng tử công chúa trong hoàng gia đều đến năm tuổi mới nhập học vỡ lòng, sớm nhất cũng phải ba bốn tuổi trở lên, con mới một tuổi, còn vì sao nữa”.
Bắp Chân nói: “Nhưng con không phải bọn họ”.
Thẩm Nguyệt trừng mắt nói: “Nếu con thật sự yêu thích học tập, mẹ bất tài nhưng cũng biết được mấy chữ, trở về mẹ từ từ dạy con. Trước ba năm tuổi, con muốn trèo cây xuống sông chơi đùa, mẹ đều đi cùng con, nhưng về sau không thể đến viện Thái Học này nữa. Con nghe rõ chưa?”
Bắp Chân quay đầu, đôi mắt ướt sũng nhìn Tô Vũ.
Thẩm Nguyệt cũng nhìn Tô Vũ, cố nén cảm xúc nói: “Ta dạy dỗ con ta, hi vọng Tô đại nhân đừng nhúng tay”.
Tô Vũ như có điều suy nghĩ, nói: “Mẹ con nói đúng, đối với con thì nhập học còn hơi sớm. Cứ nghe theo lời mẹ đi, huống hồ số chữ nàng biết cũng không chỉ mấy chữ”.
Thẩm Nguyệt: “…”
Nàng đã quen với việc ở trong cung Thái Hòa luôn có Ngọc Nghiên và Tiểu Hà vây quanh Bắp Chân, vừa có chuyện gì là lập tức cầu xin nói tốt cho Bắp Chân, Thẩm Nguyệt không ngờ Tô Vũ sẽ thuận theo nàng.
Rất nhanh sau đó đã nhận thức được, dù sao Tô Vũ vẫn là Tô Vũ, Bắp Chân có tỏ ra đáng thương thế nào thì hắn cũng sẽ không để lý trí của mình bị cảm tính đánh bại.
Nếu như Bắp Chân thật sự là… vậy hắn hẳn phải biết rõ, Thẩm Nguyệt làm như vậy cũng là muốn tốt cho hắn và Bắp Chân.
Chỉ trách trước kia Thẩm Nguyệt sơ ý, nếu nàng phát hiện ra manh mối này sớm một chút, vậy cũng sẽ không phí hết công sức đưa Bắp Chân đến viện Thái Học.
Thẩm Nguyệt bình tĩnh lại, nói với Bắp Chân: “Vậy thì nói lời tạm biệt với thầy Tô của con đi”.
Hai chữ ‘Thầy Tô’ này, Thẩm Nguyệt còn gằn từng chữ.
Đáng giận hơn chính là, nếu như Tô Vũ đã sớm biết mà vẫn thảnh thơi nhìn nàng phí biết bao công sức đẩy Bắp Chân lại gần mình như thế, Thẩm Nguyệt càng nghĩ càng cảm thấy không công bằng.
Nàng cũng không nổi cáu, chỉ thoáng nhìn Tô Vũ, lại bất chợt nói ra: “Lại nói, đại học sĩ còn là lão sư của Tĩnh Nguyệt lúc trẻ đấy, Bắp Chân con gọi hắn một tiếng ‘Tô lão sư gia’ cũng không quá đáng”.
Tô Vũ: “…”
Thẩm Nguyệt dắt Bắp Chân đến trước mặt Tô Vũ nói: “Mau, gọi ‘Tô lão sư gia’, nói lời tạm biệt xong rồi về”.
Thấy Thẩm Nguyệt nghiêm túc, Bắp Chân cũng nghiêm túc nói một câu: “Tô lão sư gia, bọn ta đi đây”.
Trông thấy Tô Vũ giơ tay day day thái dương, Thẩm Nguyệt mới hơi hài lòng, ánh mắt không tự chủ mà ấm áp hơn.
Thẩm Nguyệt bế Bắp Chân quay người, nói: “Trời lạnh rồi, Tô lão sư cũng về sớm thôi. Tĩnh Nguyệt tạm biệt về trước”.
“Ừm”.
Mặc dù không thể nói được nhiều nhưng có thể gặp một lần, trò chuyện đôi câu, vậy là tốt rồi. Còn chưa đến lúc trút hết những cảm xúc nghiêng trời lệch đất sắp nuốt chửng nàng kia ra.
Nàng không thể nói nhiều, cũng không thể hỏi nhiều. Lúc này quay người rời đi là cách làm tỉnh táo nhất.
Một tay Thẩm Nguyệt bế Bắp Chân, một tay cầm ô, tuy hơi cố sức, nhưng vẫn có thể kiên trì đến Thái Hòa Cung.
Chỉ là không ngờ vừa đi đến cửa chính của viện Thái Học, Tô Vũ ở đằng sau lại nói: “Bắp Chân, xuống tự đi đi”.
Giọng nói của hắn dịu dàng êm tai, một câu nói đơn giản lại có thể đánh thẳng vào nơi mềm mại nhất trong đáy lòng Thẩm Nguyệt.
Lòng nàng vẫn rung động, bước chân cũng khựng lại.
Hắn sợ nàng mệt mỏi? Không quan tâm Bắp Chân cũng phải quan tâm nàng?
Bắp Chân cực kỳ nghe lời Tô Vũ, lập tức giãy giụa muốn xuống tự đi. Một tay Thẩm Nguyệt không giữ được cậu bé, đành phải thả con trai xuống.
Bắp Chân chủ động nắm lấy tay Thẩm Nguyệt, lưu luyến không rời mà quay đầu nhìn Tô Vũ một cái.
Cuối cùng Thẩm Nguyệt cũng không nhịn được, khi nhấc chân bước ra khỏi viện Thái Học, nàng đã quay đầu nhìn hắn một cái.
Tô Vũ vẫn ngồi dưới mái hiên, khi tuyết lớn, từng bông tuyết rơi xuống góc áo mềm mại, cũng có mấy bông sượt qua đôi mày nhàn nhạt, rơi xuống mái tóc đen của hắn.
Hắn khẽ nheo đôi mắt, nở nụ cười với Thẩm Nguyệt.