Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần

Chương 596: Tô Tiễn



Thẩm Nguyệt lạnh đến mức mặt mũi đỏ ửng, đột nhiên thấy xót xa. Nàng hít một hơi thật sâu, nhẹ giọng bảo: “Trời lạnh rồi, nhớ mặc thêm áo”.

“Được”, Tô Vũ đáp lời.

Nàng dắt Bắp Chân rời khỏi viện Thái Học. Khi về đến cung Thái Hòa, gương mặt nhỏ nhắn của Bắp Chân đông cứng như miếng ngọc mỡ dê, vừa trắng vừa mịn.

Thẩm Nguyệt cởi áo choàng, rũ bớt vụn tuyết trên bề mặt, giao cho Thôi thị vắt lên tấm bình phong, còn nàng kéo Bắp Chân ngồi xuống giường, hơ lửa giữ ấm.

Thẩm Nguyệt nói với Thôi thị: “Nhị nương đi báo cho Ngọc Nghiên và Tiểu Hà, từ ngày mai, Bắp Chân sẽ không tới viện Thái Học nữa, hai người họ cũng không được giúp sức hay dung túng. Sau này cũng bớt ra ngoài cung Thái Hòa đi”.

Thôi thị hiểu rõ nên đáp: “Nô tì sẽ đi nói cùng họ ngay”.

Bắp Chân im lặng hồi lâu không nói gì, Thẩm Nguyệt nhìn thằng bé: “Sao hả, không hài lòng với quyết định của mẹ à?”

Thằng bé liếc nhìn Thẩm Nguyệt rồi đột nhiên mở miệng gọi: “Cha”.

Thẩm Nguyệt lập tức sa sầm mặt mũi.

Bắp Chân cúi đầu, lầm bầm gọi thêm: “Cha”.

Thẩm Nguyệt nắm lấy vai của Bắp Chân, khẽ hỏi: “Ai dạy con gọi lung tung như thế, ở đây không có cha con, không được gọi bậy”.

Trước kia, khi Bắp Chân bắt đầu học nói, Thẩm Nguyệt luôn dạy thằng bé gọi mẹ, nhưng chưa từng dạy thằng bé gọi cha.

Thằng bé cất tiếng gọi như vậy khiến cái đầu khó khăn lắm mới bình tĩnh được của Thẩm Nguyệt bất giác nhớ tới Tô Vũ, lòng dạ rối bời.



Những ngày qua ngày nào Bắp Chân cũng tiếp xúc với Tô Vũ, ngoại trừ Tô Vũ là nam tử bình thường ra thì bên cạnh thằng bé chỉ có thái giám và mấy thái phó già khọm, thằng bé còn gọi ai được nữa?

Bắp Chân nói: “Nhưng mà mẹ nói, sau này bắt hắn về làm cha”.

Thẩm Nguyệt day trán: “Đó là chuyện sau này, trước đó con không được gọi lung tung, nếu không người khác nghe thấy sẽ bắt hắn đi làm cha của người khác đấy, con có tin không hả”.

Thẩm Nguyệt tưởng rằng nàng chưa từng dạy thì thằng bé không biết những điều này, chẳng ngờ Bắp Chân vẫn luôn ghi nhớ câu nói buột miệng của nàng trong lòng.

Thế giới nội tâm của Bắp Chân rất phong phú và tinh tế, đôi lúc thằng bé không thể hiện ra không có nghĩa là thằng bé không hiểu hay không lĩnh ngộ được.

Bắp Chân chăm chú nhìn Thẩm Nguyệt với vẻ căng thẳng, như thể sợ Tô Vũ bị bắt đi làm cha của người khác vậy, thằng bé nói: “Được, con không gọi nữa”.

Sau này Thẩm Nguyệt dịu dàng hỏi thằng bé: “Tại sao con thích hắn thế?”

Bắp Chân mơ mơ hồ hồ trả lời nàng một câu đơn giản: “Hắn tốt”.

Bắp Chân vùi mình trong lòng Thẩm Nguyệt, ngủ thiếp đi. Thẩm Nguyệt vừa ôm Bắp Chân vừa nhìn tuyết rơi bên ngoài cửa sổ mà thẫn thờ.

Nàng nghiền ngẫm câu trả lời của Bắp Chân hồi lâu... hắn tốt, không khỏi khiến cho nỗi nhớ nhung và si mê hiện lên trên gương mặt. Đến cả đứa trẻ con còn biết hắn tốt, làm sao nàng không biết hắn tốt cơ chứ.

Không biết Tô Vũ về đến nhà chưa, hắn có bị ướt vì mưa tuyết không?

Ban nãy, khi rời khỏi viện Thái Học, Thẩm Nguyệt vốn định để lại chiếc ô cho hắn, dù sao thì cung Thái Hòa cách viện Thái Học không xa, hai mẹ con họ chạy nhanh là về đến nơi.



Mà từ trong cung ra bên ngoài rất xa.

Nhưng Thẩm Nguyệt cũng sợ bị người khác trông thấy hắn và nàng dùng chung một chiếc ô, thế là đành nén lại ý định đưa ô cho hắn.

Đợi khi Tô Vũ về đến nhà, chắc hẳn quần áo và tóc của hắn trắng xóa vì tuyết.

Thẩm Nguyệt nghĩ, quản gia nhà hắn nên nhắc hắn thay quần áo khô mới được.

Hắn không thích hơ lửa sưởi ấm, trong phòng cũng không có lò sưởi, tất cả cứ thanh lãnh. Tuyết rơi nhiều thế này, hắn có thấy lạnh không?

Khi ở viện Thái Học, Thẩm Nguyệt muốn hỏi hắn vài chuyện liên quan đến Bắp Chân, nhưng nghĩ lại, không thể nào đứng ở nơi nguy hiểm như hoàng cung mà tìm hiểu chứng cứ về thân thế của Bắp Chân.

Nếu để người khác nghe thấy, bất kỳ câu nói nào cũng có thể gây ra hậu họa khó lường cho ba người họ.

Thế nên Thẩm Nguyệt chỉ có thể nhẫn nhịn, nàng phải đợi đến khi gặp thời cơ thích hợp mới được hỏi.

Trước khi chính tai nghe thấy câu trả lời của Tô Vũ, nàng sẽ không kết luận một cách ngớ ngẩn. Cho dù suy đoán trong lòng trào lên như sóng biển, nàng đành phải đè nén xuống hết, chỉ muốn nghe thử xem Tô Vũ sẽ nói thế nào.

Sau đó Bắp Chân không tới viện Thái Học nữa, ngoan ngoãn ở lại trong cung Thái Hòa, mỗi ngày Thẩm Nguyệt dạy thằng bé vài chữ.

Khi xung quanh không có một ai, Thẩm Nguyệt sẽ trải ra một trang giấy, dạy Bắp Chân viết tên của thằng bé, từng nét một.

Bắp Chân biết mình tên là Tô Tiễn.

Thế nhưng chữ viết ra còn chưa kịp hong khô đã bị Thẩm Nguyệt dùng vết mực bôi lên, hoặc là xé nát.
Chương trước Chương tiếp
Loading...