Thiên Tài Cuồng Phi

Quyển 5 - Chương 76: Tế hội Thần Chi



Edit: susublue

"Ha ha, Nhược Ly đại sư, lâu rồi không gặp, không biết gần đây đại sư có khỏe không?"

Khâu Lân coi thường ánh mắt của mọi người, khuôn mặt luôn không có biểu cảm đang cố nặn ra một nụ cười, bước nhanh về phía Dạ Nhược Ly, giọng điệu hắn dịu nhẹ như đang nói chuyện với một người bạn già đã lâu không gặp.

Miệng Hạnh Lâm mở to thành hình chữ O, mọi người đều choáng váng, trừng mắt líu lưỡi nhìn Khâu Lân đang cười nhàn nhạt.

Sẽ không phải chứ? Khâu Lân trưởng lão cũng biết cười sao? Sẽ không phải là bọn họ bị ảo giác chứ? Hơn nữa hắn lại còn cười với một nữ tử...

Khoan đã, vừa rồi Khâu Lân trưởng lão gọi nàng ta là Nhược Ly đại sư sao?

Hạnh Lâm giật thót mình, đờ đẫn nói: "Khâu... Khâu Lân trưởng lão, chuyện này là thế nào? Nữ tử này là ai?"

Khâu Lân thu ý cười trên gương mặt già nua lại, lạnh nhạt liếc nhìn Hạnh Lâm, nhưng mà cái nhìn này lại khiến Hạnh Lâm cảm thấy rét lạnh như rơi vào hầm băng vậy, đành phải nuốt tất cả lời muốn vào bụng.

"Nhược Ly đại sư, chúng ta đi thôi."

Lúc nhìn Dạ Nhược Ly thì gương mặt nghiêm túc lại xuất hiện nụ cười nhàn nhạt.

"Ừ, đi thôi." Dạ Nhược Ly nhẹ gật đầu, sắc bén liếc nhìn gương mặt tái nhợt của Hạnh Lâm rồi đi theo Khâu Lân.

"Ha ha."

Lỗ lạc cười nhẹ hai tiếng, đắc ý lườm Hạnh Lâm, chợt ngẩng đầu ưỡn ngực đi theo.

Đến khi ba người biến mất trước mắt thì mọi người mới chậm rãi hoàn hồn...

"Trời ạ, rốt cục nữ tử đó là người phương nào? Vì sao Khâu Lân trưởng lão lại cung kính với nàng như vậy?"

"Khâu Lân trưởng lão còn gọi nàng ta là Nhược Ly đại sư, chẳng lẽ luyện đan thuật của nàng ta còn cao hơn Khâu Lân trưởng lão sao? Chuyện này... Chuyện này sao có thể? Khâu Lân trưởng lão đã là Thần Phẩm tầng tám rồi, nếu nàng ra cao hơn hắn vậy không phải là Thần Phẩm đỉnh phong sao?"

"Ha ha, không cần nghĩ cũng biết là không thể, nàng ta mới bao nhiêu tuổi chứ? Dù cho là Phong Thần của nhiều năm trước cũng không thể đạt được thành tựu như vậy lúc còn trẻ tuổi."

Không biết nếu mọi người biết Dạ Nhược Ly đã là luyện đan sư Siêu Thần Phẩm thì sẽ có cảm tưởng gì...

Hạnh Lâm nắm chặt hai đấm, hai tròng mắt đầy hận ý nhìn chằm chằm hướng Dạ Nhược Ly rời đi, đôi mắt hung ác đến mức có thể xé nát không trung.

Chợt hắn hừ lạnh một tiếng, xoay người biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.

Trong căn phòng yên tĩnh, Chu Nam lẳng lặng nghe Hạnh Lâm kể lại chuyện vừa rồi, lông mi trắng càng nhíu thật chặt, bỗng nhiên hắn đứng bật dậy, ánh mắt đầy vẻ nghiêm trọng.

"Ngươi nói Lỗ Lạc dẫn một nữ tử vào Liên Minh luyện đan, nữ tử đó lại còn quen biết Khâu Lân trưởng lão?"

Mắt Hạnh Lâm lóe sáng, nhẹ gật đầu đầy khẳng định: "Không sai, hơn nữa nàng ta còn đánh ta một cái, sư phụ, người phải báo thù cho đồ nhi, không bầm thây nàng ta thành vạn đoạn thì khó mà dập tắt được lửa giận trong lòng ta!"

Chu Nam nắm chặt quả đấm, than nhẹ một tiếng: "Hạnh Lâm, ngươi ở đây đi, ta đi cầu kiến Minh Chủ."

Từ khi trở về từ Tứ quốc, không biết vì sao Khâu Lân trưởng lão lại không còn lạnh nhạt với Lỗ Lạc nữa, lần này lại còn dùng một nữ tử để gia tăng quan hệ, hắn tuyệt đối không thể để Lỗ Lạc đắc thế!

Nhưng mà Chu Nam chưa từng nghĩ rằng Hạnh Lâm có giấu diếm hắn một chuyện, không nói ra việc Khâu Lân gọi Dạ Nhược Ly là đại sư.

Nếu biết được điều này, hắn nhất định sẽ không lỗ mãng như vậy, vì Hạnh Lâm biết hắn sẽ kiêng kỵ nên mới giấu diếm, nếu không sư phụ không báo thù cho hắn, vậy thì còn ai có thể giúp hắn?

Nghĩ đến việc ngày đó ở Đan thành, sự tàn nhẫn trong mắt Chu Nam càng đậm...

"Ha ha, Nhược Ly nha đầu, có một chuyện ta quên mất không nói với ngươi."

Lúc đi bộ trong Liên Minh luyện đan, Lỗ Lạc không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cười đùa cợt nhả đi ở phía sau Dạ Nhược Ly: "Tịch Dương tiểu tử tới Trung Châu rồi, hắn tới để tìm ngươi đó, ta cũng đã nói với hắn ngươi sẽ tới Cảnh Dương thành."

Mạc Tịch Dương?

Dạ Nhược Ly bất giác nghĩ đến cậu thiếu niên đơn thuần như tờ giấy, khóe miệng lại lơ đãng giơ nhếch lên.

Nhưng cái linh hồn tồn tại trong cơ thể hắn lại khiến Dạ Nhược Ly không thể không để ý...

"Nhược Ly đại sư, Minh Chủ chúng ta đang ở trong thư phòng chờ ngươi."

Dừng bước chân lại, Khâu Lân chậm rãi quay đầu nhìn Dạ Nhược Ly, cười nhàn nhạt nói.

Dạ Nhược Ly vuốt ve cằm, Dạ Nhược Ly nhẹ nhàng nhướng mắt, nhìn vào căn phòng có chút nghiêm trọng, nhẹ mở miệng: "Được, ta biết rồi, chúng ta vào trong đi."

Chỉ đẩy nhẹ thôi cửa thư phòng đã mở ra, nhưng mà sau khi Dạ Nhược Ly nhìn thấy cảnh tượng bên trong thì lập tức sửng sốt.

Trong căn phòng rộng lớn, một lão già râu mép bạc phơ, tóc tai xồm xoàm đang ngồi trên mặt đất, bên cạnh là đống lớn đống nhỏ sách vở, gần như có thể bao phủ toàn bộ thân thể nhỏ gầy của hắn.

Ông ta không ngừng đổi sách, giống như đang tìm kiếm cái gì đó.

"Lỗ Lạc, Khâu Lân, cuối cùng hai tiểu tử các ngươi cũng tới, nhanh, nhanh tới tìm giúp ta đi, bản ghi chép ta đã gì để ở đâu mất rồi, sao ta tìm khắp nơi mà không thấy."

Tống Liệt vừa lật sách vừa ngẩng đầu lên nhìn, lúc thấy khâu lân Dạ Nhược Ly đứng bên cạnh Khâu Lân thì đột nhiên ngẩn ra, trên khuôn mặt già nua có chút lúng túng.

"Khụ, khụ khụ..." Ho khan hai tiếng, Tống Liệt vội vàng đứng lên, vỗ vỗ bụi đất trên bạch y, cười gượng nói: "Ha ha, Lỗ Lạc, Khâu Lân, có khách tới sao không nói cho ta biết?"

Trông thấy bộ dạng lôi thôi của Tống Liệt, Lỗ Lạc và Khâu Lân thật sự muốn tìm một cái lỗ để chui vào.

Bọn họ không quen lão già đó, tuyệt đối không quen hắn...

"Khụ!" Tống Liệt đặt nắm tay bên miệng nhẹ nhàng ho khan một tiếng, Khâu Lân cười nhạt, "Minh Chủ, đây là Nhược Ly đại sư ngài muốn gặp, cũng là luyện đan sư Siêu Thần Phẩm duy nhất ở Phong Vực chúng ta."

Nụ cười ở khóe miệng Tống Liệt cứng đờ, lập tức trợn to mắt, giật mình nhìn Dạ Nhược Ly.

"Ngươi là Nhược Ly đại sư sao? Tuy rằng tiểu tử này nói với ta ngươi rất trẻ tuổi nhưng độ tuổi này cũng thật sự nằm ngoài dự liệu của ta, lúc ta bằng tuổi ngươi thì vẫn còn đang trong quá trình bước vào Thần Phẩm."

Thân hình nhỏ gầy bay vụt đến trước mặt Dạ Nhược Ly, nheo đôi mắt lại tinh tế đánh giá nàng một phen.

"Ừ, không tệ không tệ, đúng là tuổi trẻ tài cao, ha ha..." Tống Liệt ngửa đầu cười lớn hai tiếng, híp hai tròng mắt lại, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười âm hiểm giả dối như hồ ly “Tiểu nha đầu, ngươi thấy Liên Minh luyện đan của ta thế nào? Hay là ta tặng nó cho ngươi, ngươi thay ta quản lý được không.”

Lỗ Lạc và Khâu Lân đồng loạt vỗ trán, bọn họ thật không muốn nhận mình quen lão già không biết xấu hổ này.

"Không cần." Dạ Nhược Ly từ chối lời đề nghị của Tống Liệt không chút lưu tình.

"Cái gì?" Tống Liệt sững sờ chớp mắt, không hiểu nói, "Ngươi có biết có bao nhiêu người muốn ngai vàng Minh Chủ của ta không? Liên Minh luyện đan hội tụ những luyện đan sư mạnh nhất ở Phong Vực, địa vị ở Phong Vực không có thế lực nào dao động được, nếu ngươi thành Minh Chủ của Liên Minh luyện đan thì sẽ uy phong thế nào ngươi có biết không?"

" Không phải ai cũng muốn có được uy phong đó."

"Vậy ngươi cho ta một lý do đi?"

Tống Liệt không dễ dàng buông tha, ông ta muốn thoát khỏi củ khoai lang phỏng tay này từ rất lâu rồi, nhưng lại không tìm được người thừa kế thích hợp, bây giờ không dễ gì tìm được một người biến thái, sao có thể dễ dàng buông tha?

Huống chi sắp đến ngày thi đấu rồi, nếu tin tức Liên Minh luyện đan được nàng dẫn dắt lan truyền ra ngoài thì nhất định sẽ giành được vị trí đầu bảng.Diễn~daffn*lle;quysdoon

"Bởi vì..." Dạ Nhược Ly ngừng một chút, liếc mắt nhìn Tống Liệt, hơi nhếch môi, "Lần sau muốn tính toán ta thì phải giấu nụ cười nham hiểm đi trước, biểu cảm của ngươi như thế, người có mắt nhìn vào đều sẽ biết."

Nụ cười của Tống Liệt cứng đờ, xoa đầu mũi rồi có chút hờn tủi trừng mắt nhìn Dạ Nhược Ly.

"Khụ, khụ khụ..."

Lỗ Lạc đứng bên cạnh đỏ bừng cả mặt vì cố nén cười, có lẽ hắn chưa từng thấy Minh Chủ kinh ngạc như vậy, không hổ là Nhược Ly nha đầu, có thể khiến Minh Chủ giận mà không dám nói gì.

"Ha ha, tiểu nha đầu, chúng ta nói chuyện chính trước đi."

Thấy Dạ Nhược Ly không đồng ý, Tống Liệt cũng không tiếp tục ép buộc, hắn có rất nhiều thời gian, hoàn toàn có thể nói đến khi nào nàng đồng ý thì thôi, dù sao cũng không nóng lòng, dồn ép quá sẽ phản tác dụng.

"Bây giờ ta muốn hỏi ngươi một chút, Nhược Ly nha đầu, thực lực của ngươi có phải..."

"Thần Hoàng cao cấp, nhưng chỉ cần không gặp Thần Tôn trung cấp thì đều có thể chiến thắng, đương nhiên nếu trong tay Thần Tôn trung cấp không có thần khí thì ta cũng có thể đánh bại với một đòn."

Điều này vốn là không thể, đạt tới cấp bậc Thần Tôn thì trên cơ bản đều sẽ có thần khí. Tuy siêu thần khí ở Phong Vực chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhưng còn thần khí trân quý thì lại không hề ít như siêu thần khí.

"Cái gì?" Tống Liệt đột nhiên trừng lớn hai mắt, hôm nay hắn phải nghe quá nhiều tin tức đáng kinh sợ.

Lực chiến đấu bằng với Thần Tôn trung cấp, tiểu nha đầu này như vậy không phải là quá biến thái sao?

"Còn có vấn đề gì sao?"

Một giọng nói lạnh nhật vang lên khiến Tống Liệt phục hồi tinh thần, hắn giật thót mình, vội vàng lắc đầu, cười gượng nói: "Ha ha, không có vấn đề gì, lần này ta tìm ngươi tới đây chủ yếu là vì một chuyện."

Nói tới đây Tống Liệt đột nhiên nghiêm túc.

"Không biết tiểu nha đầu ngươi có nghe nói đến Tế hội Thần Chi chưa?"

" Tế hội Thần Chi?"

"Không sai, Tế hội Thần Chi chính là sự kiện do Phong Vực và Thần Chi đại lục hợp tác tổ chức, hai đại lục cùng cử hành, đến lúc đó sẽ có vô số cường giả tham gia, ta hi vọng ngươi có thể đại diện Liên Minh luyện đan tham gia cuộc tỷ thí lần này."

Thần Chi đại lục sao?

Dạ Nhược Ly nhẹ cau mày, thản nhiên nói: "Xin lỗi, ta không có hứng thú với cuộc tỷ thí này."

Buồn cười, chuyện không có lợi thì sao nàng phải làm?

Tống Liệt cười, lúc hắn còn muốn nói thêm gì nữa thì cửa thư phòng đột nhiên bị đẩy ra, một luyện đan sư mặc áo bào trắng cất bước tiến vào, chắp tay, cung kính nói: "Minh Chủ, Chu Nam trưởng lão đến cầu kiến."

"Chu Nam? Hắn tới làm cái gì? Không thấy bản Minh Chủ có khách sao?" Lông mi trắng hơi nhíu lại, trên khuôn mặt già nua đầy khó chịu, Tống Liệt nghiễm nhiên không muốn gặp.

"Đã có người tới cầu kiến thì sao ngươi lại không chịu gặp?"  Dạ Nhược Ly chớp mắt, khóe miệng mỉm cười nói.

Chu Nam, nghĩ lại thì nàng còn có một món nợ chưa tính với hắn...

Trên đường đến Liên Minh luyện đan, Lỗ Lạc đã nói cho nàng biết tin tức về nàng là do Chu Nam lan truyền, bởi vì hắn muốn Kim Thần xuất hiện, nhưng nếu ngày đó Kim thần không hiện thân thì nàng sẽ lâm nguy.

Nghĩ tới nghĩ lui, đại khái là do Long Phượng thần đỉnh mà Phong Thần tặng nàng làm bại lộ thân phận.

"Được, tiểu nha đầu đã nói như vậy thì để cho tên đáng chết quấy rầy bản Minh Chủ lăn tới đây cho bản Minh Chủ, bản Minh Chủ cũng muốn xem thử tên khốn kiếp này có chuyện gì quan trọng mà lại tới làm phiền bản Minh Chủ!"

Nói tới đây Tống Liệt lại tức giận đầy người, hắn đang tìm mọi cách khuyên nhủ Dạ Nhược Ly đồng ý tham gia tỷ thí, ai ngờ vẫn chưa nói ra điều kiện dụ dỗ đã bị tên đáng chết khốn kiếp kia làm phiền.

Nếu đã như thế thì sao có thể cho hắn sắc mặt tốt được, đúng là quá tức cười, không đánh cho hắn một trận đã là tốt lắm rồi.

Luyện đan sư đi vào thông báo cũng kinh ngạc nhìn Dạ Nhược Ly, nữ tử này do Lỗ Lạc trưởng lão và Khâu Lân trưởng lão dẫn tới, nhưng nàng ta có quan hệ gì với Minh Chủ, vì sao Minh Chủ đại nhân lại nghe lời nàng ta như thế?

Lúc này, trên đường phố của Cảnh Dương thành, Hạnh Lâm cầm quạt xếp trong tay, khóe miệng nở nụ cười kiêu căng, dienxdafnleequysdoon ngông nghênh khệnh khạng đi trước mặt mọi người, hoàn toàn không đặt ai ở trong mắt.

"Hả?"

Đột nhiên Hạnh Lâm dừng bước, hơi nheo hai tròng mắt lại, khóe miệng thoáng xuất hiện một nụ cười rét lạnh: "Đây không phải là tiểu tử Mạc gia, đồ tôn của Lỗ Lạc sao? Đúng rồi, là tiểu tử đến từ đồng bằng Thiên Lạc gì đó, đồng bằng Thiên Lạc là cái gì? Từ trước đến giờ ta chưa từng nghe nói qua, hơn nữa lại còn nghe nói thiên phú của tiểu tử  này không tệ, hừ, ta thấy cũng chỉ là một tên phế vật thôi."

Nhưng Hạnh Lâm lại không nghĩ lại, đối phương bao nhiêu tuổi, còn hắn thì bao nhiêu tuổi, độ tuổi chênh lệch như vậy sao có thể so sánh với nhau?

"Ha ha, xem ra vận khí của ta không tệ, ai kêu tiểu tử này là đồ tôn của Lỗ Lạc, ta cho hắn nếm chút đau khổ để báo thù sự sỉ nhục hôm nay."

Thu hồi quạt xếp, Hạnh Lâm cười lạnh một tiếng, đi về phía thiếu niên.

Dưới ánh mặt trời, trên khuôn mặt tuấn mỹ của thiếu niên không hề che giấu vẻ hưng phấn, vì quá kích động nên mặt hắn hơi ửng hồng, hai tròng mắt sáng rỡ đầy phấn khởi.

"Quá tốt rồi, sẽ có thể gặp được Nhược Ly tỷ tỷ nhanh thôi..."

Ngay cả khi tách ra chưa được bao lâu, nhưng không biết vì sao chỉ có ở cạnh nàng thì hắn mới có cảm giác an toàn.

"Mạc thiếu gia, sẽ nhanh đến Liên Minh luyện đan thôi, người đừng gấp gáp như vậy chứ."

Gã sai vặt theo sát Mạc Tịch Dương suốt đoạn đường, trên trán đầy mồ hôi, hắn không ngờ thân hình thiếu gia Mạc gia mảnh khảnh như vậy mà tốc độ lại nhanh như thế.

"Ha ha."

Đột nhiên một tiếng cười nhẹ vang lên từ phía trước, chợt có một bóng người xuất hiện, cản đương hai người.

"Hạnh Lâm công tử?" Gã sai vặt ngẩng đầu nhìn nam tử đang cản đường, mặt lộ vẻ kinh ngạc nói, "Hạnh Lâm công tử, không biết vì sao ngươi lại cản đường chúng ta?"

"Không vì sao cả, ai kêu tên tiểu tử này là đồ tôn của Lỗ Lạc!"

Không ai ở Cảnh Dương thành không biết Lỗ Lạc và Chu Nam không hợp nhau, vì vậy sắc mặt gã sai vặt cũng hơi khẩn trương, Lỗ Lạc trưởng lão đã nhắc nhở mình phải dẫn Mạc thiếu gia đến Liên Minh luyện đan, nếu hắn xảy ra chuyện thì sẽ không tốt.”

"Rầm!"

Châm chọc nở nụ cười, Hạnh Lâm nhấc chân hung hăng đá vào bụng Mạc Tịch Dương.

Cú đá này trông có vẻ rất mạnh, Mạc Tịch Dương vốn không thể né tránh, bị đá một cái thì chật vật té ngã trên đất, trong phút chốc hai đôi mắt trong suốt của hắn thoáng xuất hiện chút sát ý.

"Không! Không được!"

Mạc Tịch Dương hung hăng lắc đầu, cố gắng loại bỏ sát ý trong đầu đi.

Hắn tuyệt đối không thể có bất cứ sát ý nào bởi vì hắn không thể để Mạc Tịch Dương tóc đỏ xuất hiện, không thể để hắn làm Nhược Ly tỷ tỷ bị thương, nếu không dù có chết thì hắn cũng không thể tha thứ cho mình!

Mặc cho Hạnh Lâm dậm chân lên ngực, Mạc Tịch Dương chỉ im lặng thừa nhận mọi thứ, thậm chí ngay cả ý phản kháng cũng không có, nếu như không cẩn thận mà khát máu thì có lẽ Mạc Tịch Dương đó sẽ xuất hiện.

Nếu như bằng cách đó mới có thể bảo vệ được Nhược Ly tỷ tỷ thì hắn cam nguyện thừa nhận tất cả đau khổ...

"Mạc thiếu gia!" Gã sai vặt đột nhiên kinh sợ, cắn chặt răng, đột ngột xoay người chạy về phía Liên Minh luyện đan.

Bây giờ người có thể cứu Mạc thiếu gia chỉ có Lỗ Lạc trưởng lão ...



















Chương trước Chương tiếp
Loading...