Tổng Tài Si Tình: Xin Em Quay Về!
Chương 57: Điều tra
Điều đó đánh thức cô rằng Chúc Tử Yên đang mang giọt máu của Hàn Trúc. Cô xém ngu ngốc tha thứ cho hắn...
"Cô ta đã có con của anh, đừng có phiền cuộc sống của tôi!" Phòng khám AX.
Hàn Trúc đến tận bệnh viện tìm Cao Đình, hắn không ngần ngại gì, chai lỳ ngồi mãi trong phòng nhìn cô khám bệnh nhân. Bao nhiêu người thấy hắn điều trầm trồ khen hắn đẹp trai.
Thật sự Hàn Trúc không biết làm sao để Cao Đình hiểu, đứa bé vô tội nên hắn mới cho người chăm sóc Chúc Tử Yên. Hàn gia cần người nối dõi, và hắn không có ý cưới thêm vợ hai.
Trong lòng hắn Cao Đình mới là người hắn muốn cưới, hắn muốn phục hôn.
"Tử Yên sinh con xong, em sẽ là mẹ của đứa bé! Đừng bướng bĩnh nữa!"
"Sao cơ?" Cao Đình không thể ngờ Hàn Trúc có thể thốt ra những lời này. 3 năm trước lấy máu của cô nuôi nhân tình. 3 năm sau muốn cô nuôi con của nhân tình hắn ta.
Hàn Trúc đang xem cô rộng lượng đến cỡ nào hả?
"Anh cút đi!" Cô đẩy Hàn Trúc ra, cả đời này đúng là cô không nên gặp lại người đàn ông dối trá này.
"Em đang rượu mời không uốn muốn uống rượu phạt hả?" Dứt lời hắn vác cô ra xe, ném vào băng ghế sau. Cô bò dậy muốn trách vấn hắn, thì nhìn thấy máu trên xe và có sợ dây chuyền ngọc lục bảo của Tiểu Bắp.
"Anh làm gì thằng bé rồi hẩ?"
Hắn nhếch mép: "Em đoán xem!"
"Đồ ác độc, thằng bé vô tội."
"Em muốn cứu nó thì ký vào đấy!"
Cao Đình chụp lấy mẫu giấy đăng ký kết hôn, trong tâm nghĩ tên ác ma này quá thủ đoạn, dùng tới hạ sách này để bắt cô quay về bên hắn. Giờ phút này cô hận bản thân lại mềm long thừa nhận thân phận Cao Đình.
"Đê tiện!"
"Anh đã cho em nhiều thời gian chủ động quyết định, nhưng em quá lỳ."
Nhanh thế xe đã về tới biết thự riêng của hắn, mang cô lên phòng riêng ức hiếp cô. Hắn ép cô vào cửa hôn đôi môi mềm.
Cô chống cự, nam nhân càng áp sát, hơi âm trên thân thể hắn dán vào cực âm nữ nhân. Cô như mềm nhũng ra. Từng nơi bàn tay ấm nóng xẹt qua điều khiến thân thể nữ nhân uông éo quyến rũ, đôi gò má ửng hồng.
"Em nói đi... Anh trai tôi đã chạm qua nó chưa?"
"Á!"
Hắn dùng lực bàn tay xâm nhập vào lớp vải cuối cùng nơi tư mật, khiến đau đớn vô thức hét lên.
"Đủ rồi!... Anh làm tôi đau đấy!"
Hắn quá đáng hơn, ném nữ nhân lên giường, cô muốn chạy liền bị thân nam nhân đè lên, trang phục cũng bị xé toang.
"Những nơi nào đã bị chạm qua hả?"
"Chỗ nào cũng chạm qua rồi!" Cao Đình đáp hắn ra quấn chăn lui vào góc giường: "Con cũng có rồi đấy! Anh đâu có mù đúng không?"
Điều này đã chọc giận Hàn Trúc, đúng lúc này điện thoại hắn reo, hắn nheo mắt bắt máy:
"Thực hiện đi!"
Khuôn mắt u ám của Hàn Trúc khiến Cao Đình nghi ngờ Tiểu Bắp gặp nguy hiểm.
"Anh đã làm gì con trai của tôi?"
"Nghiệt chủng đó, khiến em lo lắng vậy sao?" Hắn nâng cằm cô giọng trầm u ám, hai con người thâm thúy cắm vào đôi mắt ngấn lệ.
"Hàn Trúc... phải làm gì anh mới để yên cho mẹ con tôi hả?"
"Đơn giản, quay về bên cạnh anh!"
"Anh mơ đi... Tôi có chết cũng không trờ về nuôi con riêng của anh và nhân tình đâu."
Hàn Trúc tiến đến bị một mũi kim tiêm vào bắp tay, mắt hắn tối sầm lại...
[...]
Bệnh viện nhi đồng Trùng Dương.
Phòng bệnh nhi A1.
"Mấy chú thả cháu ra!" Tiểu Bắp vùng vẫy trên tay vệ sỹ to lớn. Cả căn phòng đồ đạt hỗn độn. Cậu bé này quá tăng động. Không cách nào khống chế họ mới gọi cho thiếu gia, tìm hướng xử lý.
"Bé con, ngoan ngoãn xíu, đầu cháu mới phẫu thuật xong đấy!"
Tiểu Bắp quậy đòi về với mẹ, đàm vệ sỹ đành nhờ bác sỹ vào can thiệt y khoa, rồi mang dây trói tứ chi cậu bé.
"Ầm."
Mội người hướng mắt ra cửa, thấy Cao Đình bước vào.
"Tiêu rồi." Anh vệ sỹ nhỏ tuổi ghị tay thủ lĩnh lớn tuổi.
"Các người muốn làm gì con tôi!" Cao Đình bế bé lướt qua bọn họ. Cô nghĩ Hàn Trúc muốn lấy máu của thằng nhỏ để nuôi tình nhân nữa.
Thấy đầu bảo bối bị quấn băng trắng, cô khẳng định Hàn Trúc biết Tiểu Bắp không phải con của hắn, nên tàn nhẫn muốn hại thằng bé.
"Cao tiểu thật ra..." Một vệ sĩ phân trần nhưng lúc này Hàn Kù xuất hiện đưa người đi...
[...]
Phía bên này Hàn Trúc tỉnh lại dưới sàn, thân thể trống trơn, hắn nghiến răng trách móc:
"Nữ nhân máu lạnh, tới chăn còn không đắp cho mình. Dám tiêm thuốc ngủ cho mình."
- "Cạch."
"Hàn Trúc, thông..." Vân Triết đẩy cửa vào vừa nói vừa lướt đoạn video trong điện thoại... Chợt đơ người đau mắt trước nam nhân không mặc gì.
"Á!"
Vân Triết che một bên mắt, bên còn lại soi thân thê rắn rỏi hoàn hảo. Miệng la mắt lại ngắm.
Hàn Trúc kéo vội tấm chăn che cậu nhỏ lại: "Im cái miệng lại, bao giờ học được cách gõ cửa hả?"
Vân Triết nhìn thấy kim tiêm dưới sàn, áo blu trắng, nhanh trí hiểu ra Hàn Trúc có lẽ đã xảy ra xung đột với nữ bác sỹ Cao Đình.
"Ai nha, vậy là mèo quý đã lột quần áo anh hả?"
"Im cái mồm cậu lại." Hàn Trúc nhanh chóng đã thay đồ xong, giật mớ tài liệu điều tra thân thế của Nhạt Nhã Dương.
Hắn kinh ngạc, Nhạt Nhã Dương có một cô em gái tên Nhạt Thiên Tầm, 3 năm trước kết hôn với Triệu Phòng Hành. Hắn mỉm cười hạnh phúc, cuối cùng hắn cũng mở được nút thắt trong lòng.
"Xử lý cô ta!" Trình Hạo Kình từ ngoài bước vào, nhận lệnh, lặp tức đi xử lý.
"Đưa điện thoại đây!". truyen bac chien
Vân Triết phản xạ dấu điện thoại, Hàn Trúc cau mày hỏi: "Cậu làm gì vậy?"
"Anh lại muốn kiểm tra gì?"
Vân Triết chột dạ chuyện cá nhân, điều này khiến Hàn Trúc nghi ngờ.
"Có phải cậu làm chuyện mờ ám sau lưng tôi?" Hàn Trúc bóp hàm Vân Triết một cách thô bạo. Trình Hạo Kình trở vào nhìn thấy, anh ta nhíu mày khó chịu.
Lúc Vân Triết xuống lầu, Trình Hạo Kình đưa thuốc bôi giảm đau. Vân Triết hất ra, đi thẳng ra xe.
Hàn Trúc nghi ngờ vệ sỹ với thằng vạn thân đã xảy ra chuyện đen tối...
"Vân Dương, dù sao con cũng nên chấp nhận sự thật. Con bé Cao Đình đã có con riêng, và đang là tình nhân của Hàn Kỳ."
Ông ngoại của Vân Dương ngồi cạnh khuyên nhủ đứa cháu trai cố chấp, đang đi sai đường, nhầm lối.
"Ông nội, ông chỉ cần xem như không biết gì. Cháu yêu Cao Đình, ngoại trừ cô ấy thì cháu không yêu ai cả?"
...
Đêm hôm đó một tai nạn xe hơi thảm khóc xảy ra. Người bên trong chiếc xe đâm vào cột đèn là Hàn Kỳ.
Máu đỏ nhiễu thấm sàn xe... Chiếc xe tông gây tai nạn trờ qua, trên xe khuôn mặt nam nhân khoé miệng cong lên gian ác.
Hàn Kỳ được người đi đưa đưa vào bệnh viện trong tình trạng hôn mê...
"Sao lại xảy ra tai nạn hả?" Cao Đình gặp hỏi Trình Tân, nhưng anh ta nào biết lý do, bởi Hàn Kỳ lái xe một mình trong đêm.
"Tôi nhặt được thứ này?"
Trình Tân đưa ra một chiếc nhẫn. Cao Đình run rẫy cầm vào nó, nhận ra vật này là của Hàn Trúc.
"Anh ta... Là anh ta làm sao?"
"Cao tiểu thư, có thể là hiểu lầm." Trình Tân tin rằng Hàn thiếu là em trai ruột của Hàn Kỳ, không thể nào tương tàn đổ máu được...
Bác sỹ cũng thông báo Hàn Kỳ hôn mê sâu, tỉnh lại hay không là dựa vào ý chí. Cao Đình như gục ngã, người đàn ông tốt như Hàn Kỳ tại sao lại gặp bi thảm như thế này.
[...]
Vân Triết đứng xa trầm tư. Chắc chắn có người muốn hại Hàn Trúc. Không lý nào Hàn Trúc vì Cao Đình mà hại anh trai. Mình phải hỏi rõ.
Anh ta quay lưng thì thoáng thấy nụ cười bất kham trên môi anh trai Van Dương. Nhưng nghĩ chắc mình hoa mắt thôi, anh hai sao có thể liên quan được.
Hàn Trúc về tới biệt thự người say mèm, quản gia đỡ vào phòng tắm, ngoài này điện thoại trên bàn reo liên tục...
"Cô ta đã có con của anh, đừng có phiền cuộc sống của tôi!" Phòng khám AX.
Hàn Trúc đến tận bệnh viện tìm Cao Đình, hắn không ngần ngại gì, chai lỳ ngồi mãi trong phòng nhìn cô khám bệnh nhân. Bao nhiêu người thấy hắn điều trầm trồ khen hắn đẹp trai.
Thật sự Hàn Trúc không biết làm sao để Cao Đình hiểu, đứa bé vô tội nên hắn mới cho người chăm sóc Chúc Tử Yên. Hàn gia cần người nối dõi, và hắn không có ý cưới thêm vợ hai.
Trong lòng hắn Cao Đình mới là người hắn muốn cưới, hắn muốn phục hôn.
"Tử Yên sinh con xong, em sẽ là mẹ của đứa bé! Đừng bướng bĩnh nữa!"
"Sao cơ?" Cao Đình không thể ngờ Hàn Trúc có thể thốt ra những lời này. 3 năm trước lấy máu của cô nuôi nhân tình. 3 năm sau muốn cô nuôi con của nhân tình hắn ta.
Hàn Trúc đang xem cô rộng lượng đến cỡ nào hả?
"Anh cút đi!" Cô đẩy Hàn Trúc ra, cả đời này đúng là cô không nên gặp lại người đàn ông dối trá này.
"Em đang rượu mời không uốn muốn uống rượu phạt hả?" Dứt lời hắn vác cô ra xe, ném vào băng ghế sau. Cô bò dậy muốn trách vấn hắn, thì nhìn thấy máu trên xe và có sợ dây chuyền ngọc lục bảo của Tiểu Bắp.
"Anh làm gì thằng bé rồi hẩ?"
Hắn nhếch mép: "Em đoán xem!"
"Đồ ác độc, thằng bé vô tội."
"Em muốn cứu nó thì ký vào đấy!"
Cao Đình chụp lấy mẫu giấy đăng ký kết hôn, trong tâm nghĩ tên ác ma này quá thủ đoạn, dùng tới hạ sách này để bắt cô quay về bên hắn. Giờ phút này cô hận bản thân lại mềm long thừa nhận thân phận Cao Đình.
"Đê tiện!"
"Anh đã cho em nhiều thời gian chủ động quyết định, nhưng em quá lỳ."
Nhanh thế xe đã về tới biết thự riêng của hắn, mang cô lên phòng riêng ức hiếp cô. Hắn ép cô vào cửa hôn đôi môi mềm.
Cô chống cự, nam nhân càng áp sát, hơi âm trên thân thể hắn dán vào cực âm nữ nhân. Cô như mềm nhũng ra. Từng nơi bàn tay ấm nóng xẹt qua điều khiến thân thể nữ nhân uông éo quyến rũ, đôi gò má ửng hồng.
"Em nói đi... Anh trai tôi đã chạm qua nó chưa?"
"Á!"
Hắn dùng lực bàn tay xâm nhập vào lớp vải cuối cùng nơi tư mật, khiến đau đớn vô thức hét lên.
"Đủ rồi!... Anh làm tôi đau đấy!"
Hắn quá đáng hơn, ném nữ nhân lên giường, cô muốn chạy liền bị thân nam nhân đè lên, trang phục cũng bị xé toang.
"Những nơi nào đã bị chạm qua hả?"
"Chỗ nào cũng chạm qua rồi!" Cao Đình đáp hắn ra quấn chăn lui vào góc giường: "Con cũng có rồi đấy! Anh đâu có mù đúng không?"
Điều này đã chọc giận Hàn Trúc, đúng lúc này điện thoại hắn reo, hắn nheo mắt bắt máy:
"Thực hiện đi!"
Khuôn mắt u ám của Hàn Trúc khiến Cao Đình nghi ngờ Tiểu Bắp gặp nguy hiểm.
"Anh đã làm gì con trai của tôi?"
"Nghiệt chủng đó, khiến em lo lắng vậy sao?" Hắn nâng cằm cô giọng trầm u ám, hai con người thâm thúy cắm vào đôi mắt ngấn lệ.
"Hàn Trúc... phải làm gì anh mới để yên cho mẹ con tôi hả?"
"Đơn giản, quay về bên cạnh anh!"
"Anh mơ đi... Tôi có chết cũng không trờ về nuôi con riêng của anh và nhân tình đâu."
Hàn Trúc tiến đến bị một mũi kim tiêm vào bắp tay, mắt hắn tối sầm lại...
[...]
Bệnh viện nhi đồng Trùng Dương.
Phòng bệnh nhi A1.
"Mấy chú thả cháu ra!" Tiểu Bắp vùng vẫy trên tay vệ sỹ to lớn. Cả căn phòng đồ đạt hỗn độn. Cậu bé này quá tăng động. Không cách nào khống chế họ mới gọi cho thiếu gia, tìm hướng xử lý.
"Bé con, ngoan ngoãn xíu, đầu cháu mới phẫu thuật xong đấy!"
Tiểu Bắp quậy đòi về với mẹ, đàm vệ sỹ đành nhờ bác sỹ vào can thiệt y khoa, rồi mang dây trói tứ chi cậu bé.
"Ầm."
Mội người hướng mắt ra cửa, thấy Cao Đình bước vào.
"Tiêu rồi." Anh vệ sỹ nhỏ tuổi ghị tay thủ lĩnh lớn tuổi.
"Các người muốn làm gì con tôi!" Cao Đình bế bé lướt qua bọn họ. Cô nghĩ Hàn Trúc muốn lấy máu của thằng nhỏ để nuôi tình nhân nữa.
Thấy đầu bảo bối bị quấn băng trắng, cô khẳng định Hàn Trúc biết Tiểu Bắp không phải con của hắn, nên tàn nhẫn muốn hại thằng bé.
"Cao tiểu thật ra..." Một vệ sĩ phân trần nhưng lúc này Hàn Kù xuất hiện đưa người đi...
[...]
Phía bên này Hàn Trúc tỉnh lại dưới sàn, thân thể trống trơn, hắn nghiến răng trách móc:
"Nữ nhân máu lạnh, tới chăn còn không đắp cho mình. Dám tiêm thuốc ngủ cho mình."
- "Cạch."
"Hàn Trúc, thông..." Vân Triết đẩy cửa vào vừa nói vừa lướt đoạn video trong điện thoại... Chợt đơ người đau mắt trước nam nhân không mặc gì.
"Á!"
Vân Triết che một bên mắt, bên còn lại soi thân thê rắn rỏi hoàn hảo. Miệng la mắt lại ngắm.
Hàn Trúc kéo vội tấm chăn che cậu nhỏ lại: "Im cái miệng lại, bao giờ học được cách gõ cửa hả?"
Vân Triết nhìn thấy kim tiêm dưới sàn, áo blu trắng, nhanh trí hiểu ra Hàn Trúc có lẽ đã xảy ra xung đột với nữ bác sỹ Cao Đình.
"Ai nha, vậy là mèo quý đã lột quần áo anh hả?"
"Im cái mồm cậu lại." Hàn Trúc nhanh chóng đã thay đồ xong, giật mớ tài liệu điều tra thân thế của Nhạt Nhã Dương.
Hắn kinh ngạc, Nhạt Nhã Dương có một cô em gái tên Nhạt Thiên Tầm, 3 năm trước kết hôn với Triệu Phòng Hành. Hắn mỉm cười hạnh phúc, cuối cùng hắn cũng mở được nút thắt trong lòng.
"Xử lý cô ta!" Trình Hạo Kình từ ngoài bước vào, nhận lệnh, lặp tức đi xử lý.
"Đưa điện thoại đây!". truyen bac chien
Vân Triết phản xạ dấu điện thoại, Hàn Trúc cau mày hỏi: "Cậu làm gì vậy?"
"Anh lại muốn kiểm tra gì?"
Vân Triết chột dạ chuyện cá nhân, điều này khiến Hàn Trúc nghi ngờ.
"Có phải cậu làm chuyện mờ ám sau lưng tôi?" Hàn Trúc bóp hàm Vân Triết một cách thô bạo. Trình Hạo Kình trở vào nhìn thấy, anh ta nhíu mày khó chịu.
Lúc Vân Triết xuống lầu, Trình Hạo Kình đưa thuốc bôi giảm đau. Vân Triết hất ra, đi thẳng ra xe.
Hàn Trúc nghi ngờ vệ sỹ với thằng vạn thân đã xảy ra chuyện đen tối...
"Vân Dương, dù sao con cũng nên chấp nhận sự thật. Con bé Cao Đình đã có con riêng, và đang là tình nhân của Hàn Kỳ."
Ông ngoại của Vân Dương ngồi cạnh khuyên nhủ đứa cháu trai cố chấp, đang đi sai đường, nhầm lối.
"Ông nội, ông chỉ cần xem như không biết gì. Cháu yêu Cao Đình, ngoại trừ cô ấy thì cháu không yêu ai cả?"
...
Đêm hôm đó một tai nạn xe hơi thảm khóc xảy ra. Người bên trong chiếc xe đâm vào cột đèn là Hàn Kỳ.
Máu đỏ nhiễu thấm sàn xe... Chiếc xe tông gây tai nạn trờ qua, trên xe khuôn mặt nam nhân khoé miệng cong lên gian ác.
Hàn Kỳ được người đi đưa đưa vào bệnh viện trong tình trạng hôn mê...
"Sao lại xảy ra tai nạn hả?" Cao Đình gặp hỏi Trình Tân, nhưng anh ta nào biết lý do, bởi Hàn Kỳ lái xe một mình trong đêm.
"Tôi nhặt được thứ này?"
Trình Tân đưa ra một chiếc nhẫn. Cao Đình run rẫy cầm vào nó, nhận ra vật này là của Hàn Trúc.
"Anh ta... Là anh ta làm sao?"
"Cao tiểu thư, có thể là hiểu lầm." Trình Tân tin rằng Hàn thiếu là em trai ruột của Hàn Kỳ, không thể nào tương tàn đổ máu được...
Bác sỹ cũng thông báo Hàn Kỳ hôn mê sâu, tỉnh lại hay không là dựa vào ý chí. Cao Đình như gục ngã, người đàn ông tốt như Hàn Kỳ tại sao lại gặp bi thảm như thế này.
[...]
Vân Triết đứng xa trầm tư. Chắc chắn có người muốn hại Hàn Trúc. Không lý nào Hàn Trúc vì Cao Đình mà hại anh trai. Mình phải hỏi rõ.
Anh ta quay lưng thì thoáng thấy nụ cười bất kham trên môi anh trai Van Dương. Nhưng nghĩ chắc mình hoa mắt thôi, anh hai sao có thể liên quan được.
Hàn Trúc về tới biệt thự người say mèm, quản gia đỡ vào phòng tắm, ngoài này điện thoại trên bàn reo liên tục...