Trọng Sinh Trở Lại, Cướp Lại Gia Tài
Chương 433
Cố Dục Hàn cúi đầu sờ khuôn mặt của cô, tái nhợt không còn một giọt máu, lần này đã chịu rất nhiều khổ sở rồi!
"Vợ ơi, vất vả cho em rồi, ba đứa bé đều ăn no và ngủ rồi, em có cảm thấy có chỗ nào không thoải mái không? Có muốn uống nước hay ăn cái gì không?"
Hà Loan Loan nhìn về phía ba đứa bé bên cạnh đang ngủ: "Anh mang chúng nó lại đây cho em xem đi."
Hiện tại cô cũng đã là người làm mẹ, thật kỳ diệu!
Cố Dục Hàn nghe theo ôm mấy đứa bé tới để cho cô xem.
Đứa bé mới sinh ra đều rất nhỏ, mềm mại, trong lúc ngủ mơ còn chép miệng, vô cùng đáng yêu.
Môi Hà Loan Loan nở nụ cười: "Đứa nào là đứa lớn?"
Cố Dục Hàn hỏi câu nào cũng không biết, vẫn là Hạ Quân đi tới nhỏ giọng nói: "Mẹ đã để lại ký hiệu rồi, ba chiếc vòng tay của chúng nó đều bằng vàng, mặt trên của đứa lớn là một ngôi sao, đứa thứ hai có hai ngôi, đứa thứ ba có ba ngôi, như vậy chúng ta sẽ dễ phân biệt hơn."
Đứa thứ ba là con gái, mới sinh ra đã xinh xắn hơn hai anh trai.
Hà Loan Loan càng xem càng thích, nụ cười mang theo vẻ dịu dàng và hạnh phúc: "Đứa đầu và đứa thứ hai giống em, đứa thứ ba thì giống anh."
Cố Dục Hàn nhìn kỹ, cũng gật đầu: "Đúng thật là như thế, về sau vừa hay hai anh trai có thể bảo vệ em gái."
Hạ Quân ở bên cạnh lo lắng sốt ruột: "Dục Hàn, chuyện bên kia xử lý thế nào rồi? Viêm lâm nó..."
"Mẹ, mẹ yên tâm đi, Triệu Tiến đã bị bắt một lần nữa, con đã đánh tiếng với bọn họ rồi, chờ lát nữa cha vợ sẽ tới đây."
Hạ Quân thấy yên tâm: "Loan Loan sắp ở cữ, cần phải có tâm trạng tốt, không thể có bất cứ chuyện gì phiền lòng được."
Bà ấy nói xong thì đưa ra một kiến nghị to gan: "Mặt khác, hai người các con đều ở đây, mẹ có ý tưởng này các con hãy xem thử, Loan Loan, cho b.ú sữa mẹ rất vất vả, hiện tại có sữa bột, nếu như con đồng ý thì về sau hãy cho bọn nhỏ ăn sữa bột đi, kẻo sau này con luôn phải đi tiểu đêm ngủ không ngon."
Hơn nữa sữa mẹ dễ bị ra nhiều, phát sốt vân vân, đúng là giày vò.
Mẹ chồng được khai sáng như Hạ Quân không có nhiều.
Ban đầu Hà Loan Loan cũng muốn cho uống sữa bột, cô có không gian, sữa bột gì cũng đều mua được.
Nhưng mà... Hiện tại sau khi sinh, cô lại cảm thấy rất khác.
"Hay là để đứa thứ ba uống sữa mẹ đi ạ, con bé là con gái, buổi tối con muốn tự mình trông con bé ngủ."
Hạ Quân cười: "Như vậy cũng đúng, con gái mỏng manh hơn."
Nhưng Hà Loan Loan nhìn đứa đầu và đứa thứ hai, cũng có chút không nỡ.
Cô không phải người trọng nam khinh nữ, nhưng cũng tuyệt đối sẽ không trọng nữ khinh nam, bởi vì lúc đứa bé nho nhỏ được sinh ra đều công bằng, đều cần tình yêu của mẹ.
"Khẳng định đứa đầu và đứa thứ hai cũng đều phải uống sữa mẹ, phải ngủ cùng mẹ, hay là như vậy đi, trước tiên con cho chúng nó b.ú sữa mẹ ba tháng, ba đứa bé b.ú thay phiên, không đủ thì cho thêm sữa bột."
Cố Dục Hàn và Hạ Quân nhìn nhau, hai người đều cười cưng chiều.
Hạ Quân đi tới sửa sang lại mái tóc phía dưới cho Hà Loan Loan: "Dù sao cũng lấy việc con được vui vẻ làm đầu, thân thể của con là quan trọng nhất, hiện giờ có điều kiện, bọn nhỏ uống sữa mẹ hay là sữa bột đều có thể lớn lên, con có yêu cầu gì thì cứ nói ra, mọi người đều sẽ nghe theo con."
Mấy lời này làm trong lòng Hà Loan Loan rất thoải mái.
Đang nói, đứa đầu bỗng khóc oà một tiếng trước: "Oe oe oe oe!"
Hà Loan Loan bèn bế lên, đứa đầu liền thuận thế chui vào trong lòng cô.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng thì đứa đầu đã thành công uống ngụm sữa mẹ đầu tiên rồi.
Hạ Quân kéo mành lên, Hà Loan Loan cúi đầu nhìn hành vi bá đạo của đứa đầu có chút sợ ngây người, dở khóc dở cười!
Đây là đứa con lớn của cô sao?
Hà Loan Loan có chút rối rắm, sữa mẹ của một mình cô phỏng chừng không đủ để ba đứa bé uống, khẳng định cô phải nghĩ ra một kế vẹn toàn.
Nhưng dù thế nào cũng không nghĩ đến, ba đứa bé thay phiên nhau tỉnh ngủ, thay phiên nhau uống một lần, thế mà sữa mẹ của cô cũng vẫn đủ!
Có lẽ là uống quá nhiều nước hồ tiên trong không gian, thể chất tương đối tốt?
Bọn nhỏ uống sữa xong, Cố Dục Hàn, Hạ Quân và bảo mẫu vội vàng vỗ lưng, đổi tã.
Hà Loan Loan ăn một chén canh gà, nhìn chồng và mẹ chồng bận rộn, âm thầm nghĩ tới một chuyện.
Thật ra hiện tại ngành sản xuất cho mẹ và bé cũng là một phương hướng có tiền đồ không tệ trong tương lai.
Ví dụ như tã, so với tã giấy của đời sau thì đúng là phiền toái hơn nhiều!
Cô đang nghĩ thì một loạt tiếng bước chân truyền đến từ bên ngoài phòng bệnh, Lý Quốc Chấn và Lý Quốc Đống cùng nhau tới.
Vào phòng bệnh, nhìn thấy ba đứa bé, tâm trạng ủ dột do mới bị điều tra của Lý Quốc Chấn cũng mất hết, ông ấy hào sảng mở túi ra, phát quà gặp mặt cho mỗi đứa bé!
"Đứa nào là đứa đầu thế? Nào, đây là quà ông ngoại tặng, một căn tứ hợp viện!"
"Đứa này là đứa thứ hai à? Cũng là một căn tứ hợp viện!"
"Ha ha ha đây là đứa thứ ba đúng không? Cháu gái ngoan của ông ngoại, một căn tứ hợp viện, căn lớn nhất này cho cháu gái của ông!"
Hà Loan Loan cười không ngừng được: "Cha, sao cha cứ như nhiều nhà quá không bán ra được vậy! Sao còn có người sinh ra đã tặng nhà chứ?"
Lý Quốc Chấn đi tới, ngồi ở mép giường cẩn thận đánh giá cô: "Loan Loan, con ngoan, con chịu khổ rồi! Hiện tại cha không có thứ gì cho con, tất cả tiền đều là của con, nhưng cha đã tặng con một phần quà đặc biệt, tương lai có một ngày con sẽ biết là cái gì."
Hà Loan Loan có chút kinh ngạc: "Cha ơi, là cái gì vậy ạ?"
"Vợ ơi, vất vả cho em rồi, ba đứa bé đều ăn no và ngủ rồi, em có cảm thấy có chỗ nào không thoải mái không? Có muốn uống nước hay ăn cái gì không?"
Hà Loan Loan nhìn về phía ba đứa bé bên cạnh đang ngủ: "Anh mang chúng nó lại đây cho em xem đi."
Hiện tại cô cũng đã là người làm mẹ, thật kỳ diệu!
Cố Dục Hàn nghe theo ôm mấy đứa bé tới để cho cô xem.
Đứa bé mới sinh ra đều rất nhỏ, mềm mại, trong lúc ngủ mơ còn chép miệng, vô cùng đáng yêu.
Môi Hà Loan Loan nở nụ cười: "Đứa nào là đứa lớn?"
Cố Dục Hàn hỏi câu nào cũng không biết, vẫn là Hạ Quân đi tới nhỏ giọng nói: "Mẹ đã để lại ký hiệu rồi, ba chiếc vòng tay của chúng nó đều bằng vàng, mặt trên của đứa lớn là một ngôi sao, đứa thứ hai có hai ngôi, đứa thứ ba có ba ngôi, như vậy chúng ta sẽ dễ phân biệt hơn."
Đứa thứ ba là con gái, mới sinh ra đã xinh xắn hơn hai anh trai.
Hà Loan Loan càng xem càng thích, nụ cười mang theo vẻ dịu dàng và hạnh phúc: "Đứa đầu và đứa thứ hai giống em, đứa thứ ba thì giống anh."
Cố Dục Hàn nhìn kỹ, cũng gật đầu: "Đúng thật là như thế, về sau vừa hay hai anh trai có thể bảo vệ em gái."
Hạ Quân ở bên cạnh lo lắng sốt ruột: "Dục Hàn, chuyện bên kia xử lý thế nào rồi? Viêm lâm nó..."
"Mẹ, mẹ yên tâm đi, Triệu Tiến đã bị bắt một lần nữa, con đã đánh tiếng với bọn họ rồi, chờ lát nữa cha vợ sẽ tới đây."
Hạ Quân thấy yên tâm: "Loan Loan sắp ở cữ, cần phải có tâm trạng tốt, không thể có bất cứ chuyện gì phiền lòng được."
Bà ấy nói xong thì đưa ra một kiến nghị to gan: "Mặt khác, hai người các con đều ở đây, mẹ có ý tưởng này các con hãy xem thử, Loan Loan, cho b.ú sữa mẹ rất vất vả, hiện tại có sữa bột, nếu như con đồng ý thì về sau hãy cho bọn nhỏ ăn sữa bột đi, kẻo sau này con luôn phải đi tiểu đêm ngủ không ngon."
Hơn nữa sữa mẹ dễ bị ra nhiều, phát sốt vân vân, đúng là giày vò.
Mẹ chồng được khai sáng như Hạ Quân không có nhiều.
Ban đầu Hà Loan Loan cũng muốn cho uống sữa bột, cô có không gian, sữa bột gì cũng đều mua được.
Nhưng mà... Hiện tại sau khi sinh, cô lại cảm thấy rất khác.
"Hay là để đứa thứ ba uống sữa mẹ đi ạ, con bé là con gái, buổi tối con muốn tự mình trông con bé ngủ."
Hạ Quân cười: "Như vậy cũng đúng, con gái mỏng manh hơn."
Nhưng Hà Loan Loan nhìn đứa đầu và đứa thứ hai, cũng có chút không nỡ.
Cô không phải người trọng nam khinh nữ, nhưng cũng tuyệt đối sẽ không trọng nữ khinh nam, bởi vì lúc đứa bé nho nhỏ được sinh ra đều công bằng, đều cần tình yêu của mẹ.
"Khẳng định đứa đầu và đứa thứ hai cũng đều phải uống sữa mẹ, phải ngủ cùng mẹ, hay là như vậy đi, trước tiên con cho chúng nó b.ú sữa mẹ ba tháng, ba đứa bé b.ú thay phiên, không đủ thì cho thêm sữa bột."
Cố Dục Hàn và Hạ Quân nhìn nhau, hai người đều cười cưng chiều.
Hạ Quân đi tới sửa sang lại mái tóc phía dưới cho Hà Loan Loan: "Dù sao cũng lấy việc con được vui vẻ làm đầu, thân thể của con là quan trọng nhất, hiện giờ có điều kiện, bọn nhỏ uống sữa mẹ hay là sữa bột đều có thể lớn lên, con có yêu cầu gì thì cứ nói ra, mọi người đều sẽ nghe theo con."
Mấy lời này làm trong lòng Hà Loan Loan rất thoải mái.
Đang nói, đứa đầu bỗng khóc oà một tiếng trước: "Oe oe oe oe!"
Hà Loan Loan bèn bế lên, đứa đầu liền thuận thế chui vào trong lòng cô.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng thì đứa đầu đã thành công uống ngụm sữa mẹ đầu tiên rồi.
Hạ Quân kéo mành lên, Hà Loan Loan cúi đầu nhìn hành vi bá đạo của đứa đầu có chút sợ ngây người, dở khóc dở cười!
Đây là đứa con lớn của cô sao?
Hà Loan Loan có chút rối rắm, sữa mẹ của một mình cô phỏng chừng không đủ để ba đứa bé uống, khẳng định cô phải nghĩ ra một kế vẹn toàn.
Nhưng dù thế nào cũng không nghĩ đến, ba đứa bé thay phiên nhau tỉnh ngủ, thay phiên nhau uống một lần, thế mà sữa mẹ của cô cũng vẫn đủ!
Có lẽ là uống quá nhiều nước hồ tiên trong không gian, thể chất tương đối tốt?
Bọn nhỏ uống sữa xong, Cố Dục Hàn, Hạ Quân và bảo mẫu vội vàng vỗ lưng, đổi tã.
Hà Loan Loan ăn một chén canh gà, nhìn chồng và mẹ chồng bận rộn, âm thầm nghĩ tới một chuyện.
Thật ra hiện tại ngành sản xuất cho mẹ và bé cũng là một phương hướng có tiền đồ không tệ trong tương lai.
Ví dụ như tã, so với tã giấy của đời sau thì đúng là phiền toái hơn nhiều!
Cô đang nghĩ thì một loạt tiếng bước chân truyền đến từ bên ngoài phòng bệnh, Lý Quốc Chấn và Lý Quốc Đống cùng nhau tới.
Vào phòng bệnh, nhìn thấy ba đứa bé, tâm trạng ủ dột do mới bị điều tra của Lý Quốc Chấn cũng mất hết, ông ấy hào sảng mở túi ra, phát quà gặp mặt cho mỗi đứa bé!
"Đứa nào là đứa đầu thế? Nào, đây là quà ông ngoại tặng, một căn tứ hợp viện!"
"Đứa này là đứa thứ hai à? Cũng là một căn tứ hợp viện!"
"Ha ha ha đây là đứa thứ ba đúng không? Cháu gái ngoan của ông ngoại, một căn tứ hợp viện, căn lớn nhất này cho cháu gái của ông!"
Hà Loan Loan cười không ngừng được: "Cha, sao cha cứ như nhiều nhà quá không bán ra được vậy! Sao còn có người sinh ra đã tặng nhà chứ?"
Lý Quốc Chấn đi tới, ngồi ở mép giường cẩn thận đánh giá cô: "Loan Loan, con ngoan, con chịu khổ rồi! Hiện tại cha không có thứ gì cho con, tất cả tiền đều là của con, nhưng cha đã tặng con một phần quà đặc biệt, tương lai có một ngày con sẽ biết là cái gì."
Hà Loan Loan có chút kinh ngạc: "Cha ơi, là cái gì vậy ạ?"