Vô Độ Nuông Chiều

Chương 7



13-14

Chương 13: Đạt được ước định - "Huynh phải quan tâm ta cả đời."

Trên môi Tạ Vô Độ nở một nụ cười, thu hồi lại những suy nghĩ linh tinh, gọi Thường Ninh và Thanh Lan: “Mang đồ vào hết đi.”

Một lúc sau, Trường Ninh và Thanh Lan dẫn mọi người vào, khiêng theo từng cái rương gỗ, đặt ở một chỗ trống trong phòng. Tổng cộng có bốn chiếc rương lớn. Những tên thiếu niên khoẻ mạnh đó còn phải dùng rất nhiều sức mới khiêng được, có thể thấy được chúng nặng thế nào.

Thường Ninh tính cách hoạt bát, còn chưa chờ Vương gia nhà mình mở miệng, đã nhịn không được muốn giúp y giành công trạng:

“Quận chúa, những cái này đều là lễ vật Vương gia tặng cho người, tâm tư bỏ ra không hề ít.”

Nghe thấy cách xưng hô của Thường Ninh, Tạ Từ hừ nhẹ một tiếng: "Nếu như là quà tặng cho quận chúa, bây giờ trong phủ này chỉ có một quận chúa, sống ở Thiên Tình viện, hay là vẫn phải phiền các ngươi mang đến Thiên Tình viện đi."

Nàng hơi nghiêng người sang một bên, cằm hơi cúi xuống, khóe miệng trễ xuống. 

Tính cách nàng vẫn luôn như vậy, Thường Ninh gãi gãi đầu, nhanh chóng sửa sai. Hắn cảm thấy nên đánh mình hai cái, cười nói: "Tiểu nhân nói sai rồi, cái gì mà quận chúa với không quận chúa chứ, những cái này đều là do vương gia của chúng ta tốn nhiều tâm tư tìm về, tặng cho Tạ Từ cô nương, chỉ vì muốn Tạ Từ cô nương có thể vui vẻ.”

Tạ Vô Độ nhàn nhạt liếc nhìn hắn một cái, nói: “Lắm mồm.”

Dù nói như vậy, nhưng cũng không phạt Thường Ninh.

Thường Ninh mỉm cười mở chiếc rương đầu tiên, Tạ Từ nhìn thoáng qua, bên trong chẳng qua chỉ là một ít trang sức bằng vàng bạc.

Tạ Từ trong lòng không có chút cảm xúc nào, tựa vào ghế bành nhìn Tạ Vô Độ đứng dậy, hắn lấy một chiếc vòng tay đeo vào cổ tay nàng.

"Cái khác thì thôi đi, chiếc vòng tay này khá khó có được."

Tạ Từ lúc này tâm tình không tốt lắm, hơi nâng cổ tay lên, lơ đãng nhìn chiếc vòng tay, không thấy nó có gì khác biệt với những chiếc vòng tay khác.

Nàng lại buông tay xuống một cái, vòng tay đập vào ghế phát ra âm thanh giòn giã, vỡ thành bốn đoạn. Nàng thậm chí còn không chớp đôi mi dày kia một cái, giọng nói bình tĩnh như thể chỉ vừa làm bể một chiếc vòng tay không đáng tiền.

"Bây giờ không còn hiếm có nữa." Một chiếc vòng ngọc vỡ, cũng mất đi giá trị, biến thành phế vật tầm thường.

Tạ Vô Độ gật đầu, ý cười không hề giảm bớt, lấy một cái khác đưa cho nàng: “Cái này mà vỡ chắc tiếng sẽ rất vàng.”

Tạ Từ bán tín bán nghi mà nhận lấy, chỉ gõ vào ghế một phát——

Tạ Vô Độ không có lừa nàng, tiếng vỡ so với cái lần trước còn vang hơn.

Nàng nhướn mày, đưa tay ra, lòng bàn tay hướng lên trên. Tay nhỏ của nàng vừa cân xứng vừa trắng nõn như ngọc, da thịt mềm mịn tinh tế, cực kỳ đẹp.

Tạ Vô Độ đưa cho nàng một cái khác, nói thầm: "Cái này, chắc sẽ tốn chút sức lực."

Tạ Từ dùng ngón tay cầm một đoạn vòng ngọc, gõ lên ghế bành, thật sự không vỡ. Nàng gõ thêm lần nữa nhưng nó vẫn không vỡ, nàng buông tay ra, chiếc vòng ngọc rơi xuống đất, cuối cùng vỡ thành hai mảnh.

Cứ như vậy phá hỏng hàng chục cái vòng tay, Tạ Vô Độ từ trong cái rương thứ hai tìm ra một cái hộp tinh xảo, mở hộp ra, bên trong là một viên trân châu màu hồng có kích thước bằng quả trứng bồ câu.

Trân châu thì dễ kiếm, nhưng viên trân châu màu hồng to như vậy thì không dễ có được.

Thường Ninh nhìn vào trong, mắt sáng cả lên. Viên trân châu này là được quan tri châu ở Thừa Châu tặng cho vương gia với ý đồ hối lộ, còn cầu xin vương gia tha cho hắn một mạng, vương gia là ai chứ? Đương nhiên không thể tha mạng cho hắn rồi.

Tạ Từ cầm viên trân châu đó lên, đo thử trọng lượng trong lòng bàn tay, cố ý bắt bẻ: "Cái này quả thực không tồi, là đồ tốt. Chỉ là thứ đồ tốt như thế này, huynh vẫn nên để lại mà tặng cho muội muội ruột của huynh đi."

Nàng nhấn mạnh vào chữ "ruột", đôi tay ngó sen đang chống trên lưng ghế, cằm tựa vào mu bàn tay, rõ ràng là rất không vui.

Tạ Vô Độ nheo mắt, bày ra bộ dạng như bị oan uổng: "Nàng ta là cái thá gì chứ, đến một sợi tóc của A Từ của chúng ta cũng không bì được,"

Tạ Từ nghe hắn nói lời này, trong lòng tự nhiên thấy vui mừng, nhưng trên mặt vẫn không lộ ra biểu cảm gì, nói: "Ai mà biết được chứ? Nếu như lời nói của đám đàn ông mấy huynh có thể tin được, thì trên thế gian đã không có nhiều phụ nữ phải oán trách như vậy rồi. Hôm nay huynh nói với ta những lời này, ai biết có phải chỉ để dỗ ta vui không, sợ là ngày mai huynh lại sẽ chê ta không đủ dịu dàng."

Ánh mắt nàng nhìn lướt qua những chiếc vòng vỡ trên mặt đất, nhớ lại những tin đồn về mình trong kinh. Trước đây những lời nói đó đã khó nghe, bây giờ còn khó nghe hơn.

Tạ Vô Độ ngước mắt lên, hắn biết trong thành vẫn luôn có người nói tính cách Tạ Từ không đủ ôn hoà, nhưng vậy thì đã sao chứ? Hắn cứ không thích nàng dịu dàng, cứ thích nàng có chút đanh đá, có chút tuỳ hứng, lại có chút ương ngạnh.

Tạ Từ nói thêm: “Hôm nay huynh chống lưng cho ta, ai biết ngày mai huynh có trở mặt giúp nàng ta hay không?” Giống như Tiêu Thanh Y vậy.

Nàng nói hết, Tạ Vô Độ lại cũng không có lập tức phản bác. Tạ Từ mở to mắt, càng tức giận hơn, lại chuẩn bị nổi giận thêm lần nữa. Y vậy mà lại không phản bác nàng?

Tạ Vô Độ trầm mặc một lát rồi nói: “Vậy ta đi giết nàng ta.”

Mắt Tạ Từ càng mở to, thấy hắn đứng dậy, vội vàng nắm lấy góc áo của hắn: "Tạ Vô Độ! Huynh đang nói bậy cái gì vậy?"

Tạ Vô Độ quay đầu lại, thấy nàng từ buồn chuyển sang vui, không nhịn được cười nói: "Bây giờ có thể tính là vui vẻ rồi sao?"

Tạ Từ hơi nhướng mày: “Ừm, tâm trạng tốt hơn nhiều rồi.”

Nàng buông bàn tay đang nắm góc áo của Tạ Vô Độ ra, chỉ vào chiếc ghế trước mặt nói: “Hôm nay huynh nói, ta là người của huynh, ta đi đâu, đều do huynh quyết định. Nam tử hán đại trượng phu, nói lời thì phải giữ lời, nhiều người như vậy đều đã nghe thấy hết rồi, huynh phải quan tâm ta cả đời."

"Đương nhiên." Từ khi nàng từng chút bước đến cuộc đời hắn, hắn liễn chưa từng nghĩ tới việc cho phép nàng bước ra khỏi cuộc sống của hắn, "Quan tâm muội cả đời".

Tạ Từ mặt mày rạng rỡ, ngồi thẳng dậy, nói: "Vậy thì sau này khi ta gả cho người ta, huynh cũng phải quan tâm đ ến ta. Nếu như phu quân bạc đãi ta, đối xử với ta không tốt, huynh phải thay ta răn dạy hắn."

Tuy nàng nói như vậy, nhưng thực ra chưa từng nghĩ đến phu quân của mình nên là người như thế nào. Chỉ là sau khi đến tuổi cập kê, những cô nương tầm tuổi với nàng đều lần lượt gả đi rồi, hôn sự của nàng cũng hay được nhắc đến, nên mới nhớ đến chuyện này.

Nhắc đến phu quân, thực ra nàng có tiêu chuẩn sơ bộ: Đầu tiên, phải đối xử tốt với nàng, bao dung tính cách của nàng, lúc nàng nổi giận không được cãi cọ chống đối với nàng. Sau đó thì, gia thế không được quá thấp, nàng từ nhỏ cái ăn cái mặc đều là cái tốt nhất, bảo nàng chịu khổ, nàng không chịu được. Còn nữa, hắn không thể nạp thiếp, phải một lòng một dạ đối đãi với nàng.

Tạ Từ ôm cằm, tiếp tục suy nghĩ mà không nhận ra sự thay đổi trong ánh mắt của người trước mặt.

Lúc nghe thấy nàng nhắc đến hai từ gả đi, đôi mắt của Tạ Vô Độ tối sầm lại, trong mắt hiện lên một tia tà ác không rõ.

Nhưng chỉ trong chớp mắt, khi nhìn lại thì đã trở về như thường.

"Đã nói là cả đời, thì chính là cả đời. Huynh ngoéo tay với ta." Tạ Từ nói.

Năm nàng tám tuổi, cũng coi như giống một nửa người lớn, biết ngoéo tay với hắn, nói sẽ đối tốt với hắn cả đời. Với nàng có lẽ là lời nói đùa, nhưng Tạ Vô Độ lại coi là thật.

"Vậy thì ngoéo tay một lần nữa."

Tạ Từ lập tức duỗi ngón tay ra, muốn ngoéo tay làm chứng với hắn thêm lần nữa.

Tạ Vô Độ nhìn ngón tay út mềm mại không xương của nàng, chậm rãi duỗi ngón út của mình ra, móc vào ngón tay út của mình vào đó.

Bàn tay của nam nhân lớn hơn, da cũng thô ráp hơn, nhiệt độ lại càng ấm áp hơn. Tạ Từ cảm giác ngón tay út của mình càng ngày càng nóng, hai ngón tay cái chậm rãi ấn vào nhau, đạt được thỏa thuận.

"Ngoéo tay, một trăm năm không thay đổi." Nàng nói như một đứa trẻ.

Rơi vào trong mắt Tạ Vô Độ, lại giống như một nghi thức trang trọng, một khế ước vĩnh viễn.

Hắn lẩm bẩm nói: “Một trăm năm không được thay đổi.”

Tạ Từ buông tay hắn ra, lại nói: "Hôm nay huynh đã nói, ta đi đâu do huynh quyết định? Vậy giờ ta hỏi huynh, bây giờ ta đi đâu đây? Dù gì phủ trưởng công chúa này ta cũng không muốn ở lại nữa, ta một khắc cũng không muốn nhìn thấy bản mặt đó của Tạ Nghênh Hạnh nữa. Nghĩ lại thì, trưởng công chúa cũng không muốn nhìn thấy ta mà.”

"Phủ đệ khác của ta, muội ở cùng ta, thế nào?" Hắn hơi cong ngón tay, như thể đang nghịch chiếc nhẫn trên ngón út, nhưng thực chất, đầu ngón tay hắn nhẹ nhàng sờ sờ vào ngón tay út ban nãy vừa mới ngoéo tay với nàng.

Hắn ấn nhẹ ngón tay cái lên đôi môi mỏng, kín đáo ngửi một cái, trên người nàng có mùi thơm của cơ thể, hương thơm nhàn nhạt dịu nhẹ.

Tạ Từ dường như đang nghĩ tới chuyện gì đó, cân nhắc nói:

"Nhưng ta bây giờ cái gì cũng không có, ta ở với ngươi......"

Tạ Vô Độ cười một tiếng: "Ai nói muội không có gì cả, không phải muội có ta sao? Nếu mà như vậy thì ở với ta còn có tác dụng gì? Nếu như muội thật sự lo lắng, ta có thể nói với bên ngoài, thu nhận muội làm nghĩa muội."

*nghĩa muội: em gái nuôi

Hắn cụp mắt, nhìn về viên trân châu màu hồng đang nằm một bên, nói: "Ngày khác sẽ sai người khảm lên trâm cho muội, còn có một số thứ đồ tốt khác, không xem nữa sao?"

Tạ Từ cũng không phản đối ý kiến của hắn nữa, vui mừng hớn hở đứng dậy đi xem mấy rương ở phía sau khi nãy chưa xem: "Có gì tốt? Để muội xem nào."

-

Ngày tháng trong Tế Tuyết điện rất yên bình, nhưng trong Thương Miều viện lại vô cùng căng thẳng. Lúc đó Tạ Vô Độ sai người đánh trượng, khiến Tạ Nghênh Hạnh ngất xỉu tại chỗ, Tiêu Thanh Y lại mời thái y đến.

Vết thương trên đầu Tạ Nghênh Hạnh lại chảy máu, vết thương trên người vô cùng đau đớn, cuối cùng nàng cũng tỉnh lại nhưng cũng ngất tiếp vì đau đớn. Sau khi uống thuốc, không lâu sau, Tạ Nghênh Hạnh phát sốt.

Trưởng công chúa túc trực bên giường, lo lắng chăm sóc cả đêm. Sáng sớm ngày thứ hai, Tần ma ma đến khuyên bà đi nghỉ ngơi: "Người phải bảo vệ thân thể của mình, vẫn là đi nghỉ ngơi một lát đi. Lão nô nói thế này, vương gia cũng thật nhẫn tâm, cho dù như thế nào, quận chúa cũng là muội muội ruột của vương gia mà, sao người lại nhẫn tâm như thế được?"

Trưởng công chúa liếc nhìn Tạ Nghênh Hạnh vẫn đang hôn mê, tự mình lẩm bẩm: "Muội muội ruột thì đã sao? Cho dù là đối với ta, hẵn cũng sẽ nhẫn tâm như vậy. Hắn chính là tên quái vật, không có tình cảm, không biết nóng lạnh."

Bà day day thái dương, lúc đứng dậy cũng loạng choạng.

Tần ma ma vội vàng đỡ lấy bà, Tiêu Thanh Y đứng vững lại, hỏi Tần ma ma: "Tạ Từ đâu? Chuyển hộ tịch của nàng ra ngoài, cho ra khỏi gia phả."

Tần ma ma tuân lời, đỡ Tiêu Thanh Y nằm xuống giường.

-

Lúc Tạ Vô Độ mười lăm tuổi đã được phong là Võ Ninh vương, Hoằng An đế đã hỏi hắn vài lần, có muốn sống riêng ở vương phủ không. Trước đây, vì Tạ Từ, hắn đều không đồng ý.

Lần này vẫn là vì Tạ Từ, hắn nhận vương phủ, chuyển ra khỏi phủ công chúa.

Hắn chuyển một cách nhanh chóng sạch sẽ, chưa đến hai ngày đã rời đi. Khi Tiêu Thanh Y biết chuyện này, cũng không nói gì nhiều. Bà thủ bên giường Tạ Nghênh Hạnh, nắm lấy tay nàng, ánh mắt đầy yêu thương.

Không sao, bà vẫn còn Hạnh Nhi, may mắn thay bà vẫn còn có Hạnh Nhi.

Tạ Từ bước từ trên xe ngựa xuống, nhìn bốn chữ lớn “Võ Ninh vương phủ”. Trước cửa có đôi sư tử đá uy nghiêm, bảo vệ gia trạch bình an, để mừng tân gia, trước cửa treo một tấm biểu ngữ màu đỏ, đèn lồng trước cửa cũng được thay bằng đèn đỏ.

Sau khi đốt pháo xong, Thường Ninh và Thanh Lan dẫn người phát thưởng trước cửa. Các bá tánh vây xem tuy không biết tình hình cụ thể, nhưng nghe thấy được nhận tiền thưởng, đều rất vui mừng.

Có người nhỏ giọng nghị luận: “Đây là mừng tân gia sao? Ta còn tưởng rằng là có người cưới vợ đó……”

Tuy lời này nói nhỏ, xen lẫn trong tiếng ồn ào, nhưng vẫn lọt vào tai Tạ Vô Độ.

Hắn nhìn về phía Tạ Từ bên cạnh, cong môi nói: “A Từ, ngày sau, nơi này sẽ là nhà của chúng ta.”

[Tác giả có lời muốn nói]

Tôi phấn khích quá, không biết mình phấn khích vì điều gì (bò trong bóng tối) (la hét) (vặn vẹo) (gầm gừ trong bóng tối)

Chương 13: U hương - Hương thơm thoang thoảng trên cơ thể nàng thấm vào trái tim hắn, như muốn thấm sâu vào tận xương tủy của hắn.

“Nhà của chúng ta.” Tạ Từ lẩm bẩm lặp lại.

Trước đây nàng tưởng rằng, phủ trưởng công chúa chính là nhà của nàng, ở đó có a nương ấm áp, có vô số hồi ức đẹp đẽ. Đột nhiên có một ngày, nàng đã mất đi cái "nhà" đó, những thứ ấm áp và đẹp đẽ đó chỉ trong vài ngày đã biến mất, trong nháy mắt nàng đã trở thành cô nhi không lai lịch, không nhà cửa.

Bây giờ, Tạ Vô Độ cho nàng một ngôi nhà. Tuy nàng cảm thấy rất vui mừng và cảm động, nhưng cũng có thêm nỗi sợ.

Tóc mai trên thái dương hơi đung đưa, Tạ Từ quay đầu nhìn về phía Tạ Vô Đô, suy nghĩ một chút, hơi nhếch cằm nói: “Nếu như sau này huynh cưới thê tử, huynh dẫn theo thê tử chuyển ra ngoài đi, nơi này để lại cho ta."

Lời này thật là ngang ngược.

Phủ đệ là phủ đệ của người ta, một người muội muội không có quan hệ huyết thống như nàng, vậy mà còn muốn cướp địa bàn của người ta, đuổi cả nhà người ta ra ngoài.

"Huynh cũng biết rồi đấy, cái tính cách này của ta thật khó thể chịu đựng được thê tử của huynh, trên đời này cũng chẳng có mấy người có thể chịu đựng được cái tính khí này của ta. Nếu như ta và nàng ta bất hoà, huynh bị kẹp giữa hai bọn ta, chắc chắn là rất khó xử. Ta đây cũng là suy nghĩ cho ngươi.”

Những lý do vớ vẩn được nói ra một cách rất tự tin, vậy mà còn thể hiện ra một chút chu đáo.

Vẫn còn có một số lời Tạ Từ chưa nói.

Trước đây nàng nhận được toàn bộ sự sủng ái của Tạ Vô Độ, sau này nếu như hắn lấy vợ, với tính cách của hắn nhất định là sẽ yêu đến tột cùng, khảm vào trong tim. Đến lúc đó, nếu như bọn họ xảy ra mâu thuẫn, Tạ Vô Độ nhất định sẽ bao vệ cho thê tử của hắn, nàng thực sự không thể chịu được cảm giác bị người khác bỏ rơi một lần nữa.

Lúc nàng nói, ánh mặt trời nhẹ nhàng chiếu sáng, trên đầu nàng đầy trang sức ngọc ngà, phản chiếu lại ánh sáng mặt trời, dường như cả người đều đang phát sáng. Trên đầu đầy trang sức quý báu vậy mà không làm cho người khác thấy khó chịu, chỉ làm cho người ta cảm thấy, Tạ Từ càng trở nên xinh đẹp.

Những bách tính đến nhận tiền thưởng vẫn chưa rời đi đều không nói nên lời khi chứng kiến cảnh tượng này. Tạ Vô Độ rũ mắt bật cười, tiếng cười trầm thấp truyền ra từ yết hầu, gợi cảm không thôi.

"Được, ta đồng ý với muội. Nếu như sau này ta lấy người khác làm thê tử, thì sẽ chuyển ra ngoài sống."

Tạ Vô Độ cũng còn chưa nói xong: Nhưng tuyệt đối sẽ không có ngày này.

Hắn bước xuống xe, đưa tay đỡ Tạ Từ, nắm đầu ngón tay của nàng, từng bước từng bước một đi đến cửa, bước qua ngưỡng cửa, hai hai cánh cửa cao lớn sơn son đỏ, sừng sững uy nghiêm.

Tạ Từ theo bước theo bước chân hắn bước qua ngưỡng cửa, không để ý đến lời nói ý nhị của hắn, sau khi nhận được sự đồng ý của hắn, nàng thở phào nhẹ nhõm, chuyển sự chú ý đến vương phủ. Vương phủ được bố trí theo phong cách mà Tạ Từ thích, khiến nàng vô cùng hài lòng.

Phong cách mà Tạ Từ yêu thích có thể tóm gọn trong bốn từ: Hoa hòe loè loẹt.

Nhưng dù hoa hòe loè loẹt vẫn đẹp.

Nang thích vẻ đẹp có thể gây ấn tượng ngay từ cái nhìn đầu tiên, sang trọng, tươi sáng... giống như chính nàng vậy.

Tạ Vô Độ rất hiểu điều này, vậy nên cả đường đều nhìn nàng, ý cười trên mặt Tạ Từ đều không thu lại. Rất nhanh, đã đi đến viện của Tạ Từ, viện tử của Tạ Từ còn gọi Vân Lang viện, ở gần Tế Tuyết Đường của Tạ Vô Độ. Mấy chữ lớn "Vân Lang viện" là do chính tay Tạ Vô Độ viết, phiêu dật tiêu sái.

Tạ Từ đứng yên, đi vào trong viện. Mở cánh cửa ra, nàng đơ ra, mấy tì nữ đang đứng trong viện tử, chính là mấy người Lan Thời và Trúc Thời mà lúc trước hầu hạ bên cạnh nàng.

Mấy người tì nữ cùng nhau mở miệng: "Cung nghênh tiểu thư."

Tạ Từ quay lại nhìn Tạ Vô Độ, lông mày không nhịn được mà nhướng lên.

Tạ Vô Độ nói: "Nghĩ là nàng dùng bọn họ quen rồi, tìm người mới lại mất công đào tạo."

Khế thân của bọn họ đều thuộc về phủ công chúa, Tạ Vô Độ đòi người từ quản sự trong phủ cũng không phải việc gì khó.

Mở cửa phòng ra, bố trí đồ đạc làm theo trước kia, ập vào mặt là một cảm giác quen thuộc. Đi vào cửa, Tạ Từ dùng ngón tay chạm vào những thứ đó, trong lòng có chút xúc động, nàng quay lại hỏi Tạ Vô Độ: "Đừng nói huynh cho chuyển hết đồ trong phủ trưởng công chúa đến đây đó chứ?"

"Cái đó thì lại không đúng." Hắn không phải đến những thứ đồ này cũng không mua được. Chỉ là trong một thời gian ngắn thu thập, vẫn là tốn chút công sức.

Tạ Từ khẽ nhếch môi, xoay người ôm lấy Tạ Vô Độ: “A huynh thật tốt.”

Hương thơm thoang thoảng trên cơ thể nàng thấm vào trái tim hắn, như muốn thấm sâu vào tận xương tủy của hắn. Thân hình linh động của cô gái nhỏ dần dán vào người hắn, những tua rua trên đầu nàng rơi vào vai và cổ hắn, sờ vào có cảm giác lạnh lẽo, đôi mắt Tạ Vô Độ hơi tối lại, hắn đưa tay vuốt v e những tua rua trên thái dương nàng. Tua rua man mát lành lạnh, cầm nó trong tay, hắn nói: “A Từ thích là được.”

-

Tiêu Linh Âm hỏi lại một lần nữa:

“Ngươi có chắc chắn không?”

"Nô tì chắc chắn, trưởng công chúa đuổi Tạ Từ ra khỏi phủ trưởng công chúa, đến hộ tịch cũng bị gạch đi rồi."

Tiêu Linh Âm vỗ tay tỏ ý vui mừng, trong chuyến du xuân, nàng còn bị Tạ Từ giẫm dưới chân, mất đi hào quang, không ngờ tình thế lại thay đổi nhanh đến vậy. Chỉ mới qua vài ngày, Tạ Từ nàng ta bị lộ ra là không phải con gái ruột của trưởng công chúa, chẳng qua chỉ là một con chim bồ câu giả chiếm tổ chim ác là mà thôi.

Lúc đó Tiêu Linh Âm hận không thể tới nhà cười nhạo nàng ta một trận, sau cùng vẫn là nhịn xuống được, dù gì lúc đó trưởng công chúa nhận lại đứa con gái ruột nhưng cũng không có làm gì nàng ta cả, vẫn nuôi trong phủ trưởng công chúa.

Cung nữ lúc trước được phái đi nghe ngóng tin tức nói: "Nô tì nghe ngóng được, là Tạ Từ không biết tốt xấu, vậy mà dám bất kính với Vĩnh Ninh quận chúa, còn ra tay với quận chúa, nên bị trưởng công chúa đuổi ra ngoài rồi. Nghe nói sắc mặt của Tạ Từ vô cùng xấu, còn khóc nữa."

Mấy câu sau là người ngoài thêm mắm thêm muối mà nói, nhưng có thể làm cho Tứ công chúa của bọn họ vui, thì nàng cứ nói như thế.

Tiêu Linh Âm lại vỗ tay vang dội:

"Ha ha ha, thật sự là làm cho người ta cảm thấy sảng khoái mà. Tạ Từ này, không ngờ sẽ có ngày này. Trước kia nàng chỉ kiêu ngạo bá đạo cũng thôi đi, vậy mà lại vẫn không biết điều bớt bớt lại, giờ đuổi đi rồi."

Tiêu Linh Âm trong lòng thoải mái, đưa tay cầm lấy một miếng bánh ngọt, ra hiệu cho cung nữ tiếp tục nói.

Cung nữ nói: “Chỉ là đại công chúa vẫn là người nhân từ, không đuổi Tạ Từ ra khỏi Thịnh An, mà vẫn cho nàng vào ở trong thành. Nô tì nghe nói, Võ Ninh vương tốt bụng, nên đã cho Tạ Từ vào sống trong vương phủ." 

Tiêu Linh Âm cắn điểm tâm, ngắt lời, “Nàng ở lại thành Thịnh An thì đã sao? Chẳng qua là con gà rừng bị rơi xuống đất……”

Tiêu Linh Âm ngừng một chút, đột nhiên nghĩ tới cái gì, ngồi thẳng dậy, vui vẻ nói: "Nàng vẫn còn ở trong thành sao? Vậy thì quá tốt rồi."

Khóe miệng nàng khẽ nhếch, nở một nụ cười xấu xa, nếu như vẫn còn ở trong thành, nàng có thể đưa thiệp, mời nàng ta tới —— chịu sự sỉ nhục của mọi người.

Với tính cách của Tạ Từ, bị nhiều người cười nhạo như vậy, nghĩ thôi cũng đã thấy sung sướng rồi!

Trong lòng Tiêu Linh Âm đã có tính toán, dặn dò cung nữ:

"Ngươi đi nghe ngóng tiếp đi, xác nhận lại xem, trưởng công chúa với Tạ Từ rốt cuộc còn có qua lại gì nữa không? Có còn giúp đỡ nàng ta nữa không?"

Cung nữ Bảo Thước tuân lời, rồi lui ra.

Không chỉ có Tiêu Linh Âm vui mừng, các quý nữ trong thành Thịnh An đối đầu với Tạ Từ đều vô cùng vui vẻ. Đặc biệt là Đường Ngọc Như hôm đó bị Tạ Từ sỉ nhục, sau khi biết được tin này, kích động đến mức đánh rơi cả ly trà đang uống.

"Hư, nàng ta hôm đó sỉ nhục ta như vậy, chắc không ngờ những lời này cũng sẽ có một ngày đến lượt nàng ta nghe? Sau này, nàng ta làm gì còn được mặc chất liệu gì tốt nữa? Còn được dùng gì tốt nữa đây?" Đường Ngọc Như nhìn những mảnh ly vỡ dưới đất, lệnh cho người dọn dẹp sạch sẽ, lại hỏi tì nữ một lần nữa, "Tình hình của nàng ta bây giờ như thế nào?"

Tì nữ nói: "Đã chuyển ra khỏi phủ trưởng công chúa rồi, nô tì đã nghe ngóng được, là chuyển tới phủ đệ của Võ Ninh vương. Nghe người ta đồn, Võ Ninh Vương muốn nhận nàng làm nghĩa muội."

"Võ Ninh vương?" Đường Ngọc Như biết trước đây Tạ Vô Độ và Tạ Từ huynh muội tình thâm, nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng niệm tình tình cảm nhiều năm, để cho Tạ Từ không đến mức lưu lạc đầu đường xó chợ. Nhưng trưởng công chúa cũng đã hướng về Vĩnh Ninh quận chúa mới kia rồi, thì Võ Ninh vương noi theo cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.

Chỉ là bây giờ Tạ Từ đang ở Võ Ninh Vương phủ, nàng cũng không thể tuỳ tiện đi sỉ nhục nàng ta được. Đường Ngọc Như trong lòng nghĩ rằng, nếu như nàng gặp được Tạ Từ ở bên ngoài, nàng nhất định phải sỉ nhục nàng ta một phen, trả lại nỗi nhục mà lần trước nàng ta phải chịu đựng.

Không ngờ là, như thể ông trời thuận theo ý nàng. Vài ngày sau, Đường Ngọc Như thật sự đã không hẹn mà gặp Tạ Từ ở tiệm vải.

Thật đúng là oan gia ngõ hẹp, lúc này không báo thù thì còn đợi đến khi nào?

Đường Ngọc Như nghĩ cũng không thèm nghĩ, liền bước lên trước một bước, dừng ở trước mặt Tạ Từ, nhìn nàng từ trên xuống dưới một lượt, nói một cách khinh bỉ: "Yo, đây không phải Vĩnh Ninh quận chúa của chúng ta hay sao?"

Nói xong, mới tự mình che miệng lại, nói: "Xin lỗi nha, ta quên mất rồi, bây giờ làm gì còn có Vĩnh Ninh quận chúa gì nữa chứ? Bây giờ chỉ còn có một vị Vĩnh Ninh quận chúa. Nghe nói Tạ Từ cô nương hiện giờ cũng không phải là thiên chi kiêu nữ nữa, là con tu hú chiếm tổ, bị người ta đuổi ra khỏi cổng. Lần trước Tạ Từ cô nương nói ta không được mặc chất liệu tốt gì, hai tấm vải đó ta vẫn còn giữ đó, hay là ta mang trả lại cho Tạ Từ cô nương nha? Dù gì Tạ Từ ngươi bây giờ cũng chỉ có thể mặc mấy loại vải rẻ tiền này......"

Đường Ngọc Như vừa nhìn thấy đó là Tạ Từ, không nghĩ quá nhiều, đã lập tức xông đến, nói cả một tràng, cũng không nhìn kĩ xem rốt cuộc nàng đang mặc cái gì. Lúc này cuối cùng mở to mắt, đưa tay bắt lấy tay áo nàng, khinh thường mà nhìn chất liệu vải nàng đang mặc trên người.

"..." Lời nói của Đường Ngọc Như đột nhiên im bặt, nghẹn ở cổ họng không thể nói ra mồm.

Tạ Từ hất tay nàng ta ra, chớp chớp mắt, đủng đỉnh thong thả mà hỏi: “Ta mặc đồ gì rẻ tiền cơ?” 

Sắc mặt Đường Ngọc Như chuyển từ xanh sang trắng, chẳng phải nàng ta đã bị đuổi ra ngoài rồi sao? Làm sao có thể....... vẫn còn mặc thứ gấm quý giá như vậy?

Tạ Từ kiêu ngạo cười cười, bày ra vẻ mặt như đang nhìn một kẻ ngốc, nhìn chằm chằm Đường Ngọc Như: "Ta tuy sa sút. Nhưng cũng không phải là ai cũng có thể giẫm đạp được.

Ngươi vẫn chưa có cái bản lĩnh đấy." Nàng nói xong, cũng không có tiếp tục dạo ở đây nữa, liền đi vòng qua người Đường Ngọc Như, đi ra phía cửa.

"Ngươi......ta......" Đường Ngọc Như nhất thời không nói nên lời, lồ ng ngực kịch liệt phập phồng, thù mới hận cũ cùng nhau nảy lên trong lòng, nàng kéo Tạ Từ lại, bối rối bực tức nói:“Ngươi cho rằng ngươi vẫn là quận chúa cao cao tại thượng giống như trước đây sao? Ngươi bây giờ cái gì cũng đều không phải.”

Đường Ngọc Như giơ tay m định đánh người, Lan Thời và Trúc Thời hoảng sợ, nhanh chóng đứng ra chặn trước người Tạ Từ, "Đường cô nương, vẫn nên chú ý đến thân phận của mình."

Đường Ngọc Như dạo gần đây sống không tốt lắm, không rảnh lo cái gì mà thân phận với không thân phận, phẫn nộ nói: "Tạ Từ, ta nói cho ngươi biết, hôm nay ta chính là đánh ngươi đấy, ta ngược lại muốn xem xem, còn có ai có thể chống lưng cho ngươi?"

Đường Ngọc Như đang trong cơn tức giận, sức lực lớn hơn bình thường, Lan Thời và Trúc Thời đều không được nàng lại, bị nàng ta đẩy một cái ngã xuống đất. Tì nữ bên cạnh nàng ta cũng giúp đỡ, giữ chặt lấy hai tay Tạ Từ, không cho nàng nhúc nhích. Tạ Từ nâng đùi lên, đạp một phát vào đùi Đường Ngọc Như.

Đường Ngọc Như từ nhỏ cũng đã là đại gia khuê tú, không ngờ rằng còn có thể dùng chân, không chút phòng bị mà bị Tạ Từ đá ngã lăn ra đất, có hơi quá khích: "Con tiện nhân nhà ngươi, hôm nay ta nhất định phải xé nát miệng ngươi.”

Nàng loạng choạng đứng dậy, đang định đứng dậy thì đột nhiên nhìn thấy một bóng đen đổ xuống trước mặt, chính là tì nữ thân cận của nàng ta bị người ta đạp một phát ngã lăn ra đất.

Nàng bối rối ngẩng đầu, nhìn lên bóng dáng cao lớn ở cửa.

Đôi mắt dài sắc sảo ấy, mang theo sự lạnh lẽo vô tận, nàng nhớ tới lúc lắm miệng mà đánh giá những lời như nham hiểm tàn nhẫn, giờ quả thật không sai chút nào ……

[Lời tác muốn nói]

Từ Bảo: Muốn bắt nạt ta, đã hỏi huynh của ta chưa?
Chương trước Chương tiếp
Loading...