Vườn Cây Của Tôi Nổi Tiếng Trên Mạng
Chương 10
Vương Hồng Niên mặc một chiếc áo vest hình chữ I màu trắng, da dẻ đỏ bừng vì nắng, ông ấy dùng mu bàn tay lau mồ hôi đang chảy trên mặt, cùng mấy người công nhân trồng một cây long não cao 6 mét vào trong vườn bách thảo.
Phần đất ở rễ cây rất nhiều, độ sâu của hố cây hơn 80cm, bên cạnh có hàng chục kg đất hữu cơ, sẽ được lấp đầy từng tấc từng tấc một.
Sau khi làm xong, ngay cả những thanh niên khoẻ mạnh cũng có chút không chịu được, mồ hôi chảy dài dọc theo cần cổ, mệt mỏi ngồi dưới bóng cây nghỉ ngơi.
“Anh Vương, công viên này mới mở à? Trước đây tôi chưa từng nghe nói qua.”
Một thanh niên lau mồ hôi, thở hổn hển bắt đầu tám chuyện.
“Tôi cũng chưa đến đây bao giờ, nhưng đã đến công viên rừng quốc gia bên cạnh vài lần rồi.”
Một thanh niên khác nhìn quanh bốn phía, cây cối xanh um tươi tốt, cành lá được cắt tỉa gọn gàng, xa xa là một hồ hước nhân tạo rộng rãi, có đường đi dạo và đình hóng gió, anh ấy còn mơ hồ ngửi thấy một mùi hương tươi mát, môi trường có thể nói là rất tốt.
Chỉ nhìn những cây vừa mới được chuyển đến thôi, cũng đã thấy được vốn đầu tư không hề nhỏ.
“Chính phủ đưa ra chính sách quy hoạch mới à?”
“Không phải, là vườn bách thảo tư nhân.”
Vương Hồng Niên mở chai nước khoáng ra, sau đó uống hết hơn nửa chai, bấy giờ mới cảm thấy cổ họng không còn khát khô nữa.
“Tư nhân?”
Người thanh niên trẻ sửng sốt, sau đó lắp bắp nói: “Ông chủ nào lại nghĩ tới chuyện xây dựng một vườn bách thảo như thế này? Số vốn đầu tư ban đầu cũng không nhỏ nhỉ, liệu có thể kiếm tiền được không?”
Thành phố W có rất nhiều thắng cảnh, ngoài danh lam thắng cảnh quốc gia cấp 3A/4A ra thì còn có rất nhiều công viên miễn phí vào cửa khác.
Mọi người bình thường sau khi ăn xong buổi tối sẽ đi dạo với gia đình một chút, nhưng cũng chỉ đến mấy công viên để ngắm hoa sen là được, hoàn toàn không cần phải đến những nơi như thế này, chưa kể vị trí của nơi này thật sự quá xa xôi.
Lại nói nền kinh tế hiện nay đang suy thoái, người đi du lịch cũng ít hơn hẳn.
Theo như suy nghĩ của anh ấy, đây hoàn toàn là đang đốt tiền.
Vương Hồng Niên không phải là người nhiều lời, càng không thích người khác nói không đúng về vườn bách thảo này, ông ấy nhíu mày chuẩn bị trả lời ‘không rõ lắm’ thì đã thấy Diệp Hàm đang đi tới.
Vương Hồng Niên vội vàng ngồi dậy, phủi nhẹ đất trên quần áo xuống, có chút thận trọng nói: “Quản lý.”
Một vài thanh niên bên cạnh nhìn theo ánh mắt của ông, tất cả đều há hốc mồm, một... một cô gái vừa trẻ vừa đẹp như vậy mà lại là quản lý ư?
Cho nên, vườn bách thảo trước mắt này chính là của cô ấy...
Ôi chúa ơi.
Cả nhóm từng người mần lượt ngồi dậy, nhìn thấy bụi bẩn và mồ hôi trên cơ thể mình, bọn họ hoảng loạn chùi đi, trông có chút ngại ngùng.
“Cháu có mang nước đá tới, cơm hộp cũng đã đặt rồi, thời tiết nóng quá, mọi người chú ý một chút kẻo say nắng.”
Diệp Hàm mặc áo vàng sáng phối với quần jeans, tóc buộc lỏng, gương mặt toát lên vẻ cổ điển, nhìn cô không khác gì mỹ nhân bước ra từ trong tranh, đồng thời còn tô thêm một chút sắc hương cho mùa hè rạng ngời này.
Cô đặt mấy món đồ xuống, nhớ lại vừa rồi bản thân đã nghe thấy một câu, thế là mắt hạnh cong cong nói: “Trong khoảng thời gian này tôi sẽ tiếp quản nơi đây, vốn đầu tư quả thực khá lớn, nhưng tôi tự tin rằng tôi có thể biến nơi đây thành vườn bách thảo độc nhất vô nhị ở thành phố W.”
“Đợi sau khi vườn bách thảo mở cửa, mọi người có thể tới đây xem xem, tôi sẽ miễn phí vé vào cửa cho mọi người.”
“... Vâng, vâng.”
Người thanh niên vừa rồi vẫn còn đang ba hoa chích choè thì vào lúc này lại giống như con vẹt bị xẻo mỏ, đỏ mặt tía tai cúi đầu xuống, ậm ừ ậm ừ nói không nên lời.
Những đường cơ bắp màu đồng của anh ấy căng cứng tạo thành những hình vòng cung rõ ràng bên dưới lớp áo, mãi cho đến khi đối phương rời đi, người thanh niên mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Anh ấy thật sự không ngờ, chủ nhân của vườn bách thảo này lại là một vị mỹ nữ với khí chất xuất chúng như vậy, thoạt nhìn chỉ mới 20 tuổi, thật sự quá trẻ.
Mặc dù trẻ tuổi, nhưng lại có thể cảm nhận được từ trong giọng nói của đối phương sự kiên định và lòng tự tin.
Thật lợi hại, so với những người đi làm thuê như bọn họ thì giỏi hơn nhiều.
Hơn nữa còn không làm giá. Thái độ đối xử với những người lao động chân tay như bọn họ cũng rất tốt.
Chỉ cần như vậy thôi, cũng đủ khiến bọn họ có thêm động lực để làm việc chăm chỉ rồi...
Mấy thanh niên mỗi người uống một chai Coca lạnh, cả người sảng khoái và tràn đầy năng lượng, bắt đầu tiếp tục đào hố trồng cây.
Những cây cối được vận chuyển từ vườn ươm theo kế hoạch được trồng lần lượt tại vườn bách thảo.
Cho dù trong quá trình di dời đến nơi khác có chú ý đến đâu thì đối với những cây đột nhiên thay đổi môi trường sống như vậy, chúng cũng cần một khoảng thời gian khá dài để làm quen và thích ứng.
Nhưng những cây đại thụ này đã được tưới dung dịch dinh dưỡng thực vật nên đã thích nghi một cách nhanh chóng. Không tới hai ngày, cây đã khoẻ hơn rất nhiều, thậm chí lá còn xanh hơn lức trước, phát triển tốt hơn cả khi được trồng ở trong vườn ươm.
Trong khi các nhân viên đang bận rộn trồng cây, Diệp Hàm đã đặt hạt giống hoa súng và củ được nhân giống bằng cách chia cành.
Như này vừa có thể đảm bảo về số lượng, vừa có thể đảm bảo về tỷ lệ sống sót.
Cô chọn những thân rễ có nhiều mầm mới, mỗi đoạn rễ cây có ít nhất một mầm non.
Sau khi xử lý xong, cô sẽ chôn mầm non vào trong đất hồ giàu dinh dưỡng, xịt dung dịch dinh dưỡng lên bề mặt bên ngoài, sau đó chậm rãi gia tăng mực nước.
Hạt bông súng được ngâm trong nước có pha dung dịch dinh dưỡng, thay nước mỗi ngày và giữ nguyên nhiệt độ là 20 - 30 độ C, đợi đến khi rễ và 2 - 3 lá non nhỏ mọc lên thì có thể tách ra trồng riêng.
Hơn 500 con cá koi đã được thả vào bên trong hồ nhân tạo. Chúng có màu đỏ, màu vàng, màu trắng và rất nhiều màu sắc xinh đẹp khác, những chiếc vảy dường như phát ra ánh sáng khi được ánh mặt trời rọi vào.
Cá koi đang đong đưa đuôi cá bơi xuyên qua lá sen xanh tạo nên một khung cảnh vô cùng sống động.
Hàng nghìn con cá con được thả xuống hồ cùng lúc, chúng nhỏ đến mức khó có thể nhìn thấy màu sắc và hoa văn trên người. Nhưng những con cá này lại rất hoạt bát, chúng tụ tập lại thành đàn, bơi nhẹ nhàng và uyển chuyển như lông vũ.
Trong giai đoạn đầu, cá con sẽ lớn lên khá nhanh, nuôi vài tháng là có thể nhìn thấy những chú cá koi nhỏ xinh đẹp.
Sau khi có thêm sinh vật mới, máy lọc nước ngay lập tức tiến hành phân tích và điều chỉnh môi trường trong hồ nước, mang đến cho cá koi một môi trường sống tốt nhất. Nhìn dáng vẻ bơi tự do trong nước của bọn chúng, có thể nhận ra được rằng chúng rất thích môi trường sống mới này.
Mỗi ngày Diệp Hàm đều kiểm tra tình trạng cơ thể của đàn cá thông qua mô hình số liệu, cho chúng ăn, đồng thời đều phun dung dịch dinh dưỡng cho cây vào mỗi buổi sáng và buổi tối, đặc biệt là những cây hoa sen mà cô trọng tâm bồi dưỡng.
Dưới sự chăm sóc cẩn thận của Diệp Hàm, vào một buổi sáng nọ, 'Vũ Công Nhỏ’ số 11 và 'Công Chúa Bạch Tuyết' số 2 cuối cùng cũng đạt đến cấp A.
Nụ hoa dần hé nở, sau đó nở từng cánh một. Từng cánh hoa trong suốt như ngọc, tròn đầy đẹp đẽ.
Bông trước chủ yếu là màu trắng và hồng, màu sắc của cánh hoa vô cùng tinh tế.
Mà bông sau thì băng thanh ngọc khiết, trắng tinh không tỳ vết.
Một bông là cánh đơn, một bông là cánh kép, mỗi bông đều mang trong mình một vẻ đẹp riêng, hương sen ngào ngạt, say đắm lòng người.
Hệ thống nhanh chóng tiến hành thu thập thông tin của hai bông sen này, trích xuất mẫu và giống từ những bộ phận tương ứng, sau đó tải chúng lên kho dữ liệu Ngân Hà.
Tiến độ thu thập của Diệp Hàm cũng tăng từ 0% lên 2‰.
Hai phần nghìn?
Diệp Hàm nhìn con số này, cô không khỏi trầm mặc.
Quả nhiên trách nhiệm nặng nề mà đường thì lại xa.
*
Đợi đến khi Diệp Hàm chọn được hơn 100 chậu sen đá, cây Tiên Nhân Cầu và các loại cây trồng trong chậu khác bỏ vào vườn cây cảnh, đồng thời thực hiện một loạt các thao tác như cắt tỉa rễ, thay chậu, thay đất... cuối cùng cô cũng nghe thấy âm thanh hệ thống thông báo nhiệm vụ đã hoàn thành.
【 Chúc mừng chủ nhân đã hoàn thành nhiệm vụ tăng cấp thứ 1: Trong vòng hai tuần nhập về ít nhất 30 loại thực vật, số lượng không dưới 200 cây để làm phong phú thêm cho vườn bách thảo, đồng thời xây dựng không dưới hai khu cảnh quan đặc sắc để chuẩn bị cho việc khai trương vườn.
Thời gian còn lại: 9 ngày 16 tiếng.
Nhận được phần thưởng nhiệm vụ: 'Bàn tay vàng' nghe được thực vật nói chuyện. Vui lòng kiểm tra phần thưởng bên trong giao diện nhiệm vụ. 】
Cuối cùng cô cũng có được bàn tay vàng mà mình hằng mong ước.
Diệp Hàm đặt chậu sen đá ở trong tay sang bên cạnh, có chút nóng lòng mở màn hình sáng ra.
Đây là tính năng mà cô vô cùng mong chờ, không biết nó sẽ xuất hiện dưới hình thức nào.
Sau khi bấm nhận, Diệp Hàm nhận được... một nút bịt tai màu trắng tinh.
Thoạt nhìn bề ngoài trông rất đẹp, mặt ngoài giống như có những gợn sóng vô hình đang lưu động, được bao quanh từng lớp một, giống như một tác phẩm nghệ thuật tuyệt đẹp.
Dùng tay bóp bóp, rất mềm mại, còn có cả tính đàn hồi.
Rất giống nút bịt tai mà thường ngày cô hay dùng khi đi ngủ.
Đây chính là bàn tay vàng có thể nghe thấy thực vật nói chuyện sao?
Diệp Hàm đặt nó vào lòng bàn tay rồi cẩn thận quan sát một hồi, sau đó ấn vào phần giới thiệu sản phẩm.
Tên sản phẩm: Cảm biến âm thanh thực vật
Tác dụng của sản phẩm: Bắt các loại sóng âm thanh và năng lượng do thực vật phát ra, chuyển đổi chúng thành ngôn ngữ của con người thông qua việc giải mã và kết nối nhận thức
Bản quyền phát minh sáng chế: Phòng nghiên cứu Ngân Hà B4100, mã số bằng sáng chế XXXXXXX
Hướng dẫn sử dụng: Nhìn chăm chú (trạng thái quan sát)
Khi trạng thái cảm biến được bật, bạn có thể nghe thấy giọng nói của thực vật bằng cách nhìn vào chúng từ 3 giây trở lên.
Nhìn chăm chú...
Diệp Hàm cẩn thận đọc giới thiệu sản phẩm, trong lòng không nhịn được mà nghĩ: Thật là thần kỳ.
Cô nhét nút bịt tai màu trắng tinh kia vào tai phải, do sở hữu độ đàn hồi cực kỳ cao nên nó hoàn toàn vừa khít với vành tai, như được thiết kế riêng cho cô vậy, không hề có một chút cảm giác khó chịu nào.
Sau khi bật cảm biến, Diệp Hàm bèn chạm vào chậu sen đá gần nhất, thử sử dụng bàn tay vàng này.
Trứng Đào: “Vừa nãy phun sương thoải mái quá, mẹ ơi, con vẫn muốn thêm nữa QAQ.”
Ngay sau đó, một giọng nói nhỏ nhẹ dễ thương phát ra từ nút bịt tai, nó mềm mại, đáng yêu đến mức khiến trái tim của con người ta không nhịn được mà muốn tan chảy.
Chỉ có điều... mẹ, mẹ?
Diệp Hàm ngẩn người, cô rũ mắt nhìn vào cây sen đá mập mạp ở trong tay mình, trong lòng cảm thấy vô cùng vi diệu.
Hôm qua cô mới mang nó về từ cửa hàng sen đá, vậy mà hôm nay nó đã gọi cô là mẹ.
Cho nên, đây có phải là ví dụ điển hình cho câu nói huyền thoại: 'Ai đối xử tốt với tôi thì người đó là mẹ tôi' không nhỉ?
Diệp Hàm liếc mắt nhìn nó lần nữa, không biết tại sao lại luôn cảm thấy cây sen đá này càng nhìn càng dễ thương, lá cây hồng phấn mủm mĩm, ngay cả giọng nói cũng đáng yêu cực kỳ.
Đôi mắt hạnh long lanh nước của cô vô thức cong lên, trong lòng cũng trở nên mềm mại hơn.
“... Cũng không phải là không thể phun thêm dung dịch dinh dưỡng, dù sao thì hơi sương cũng khá dễ hấp thụ.”
Nghĩ như vậy, Diệp Hàm bèn cầm bình tưới chứa dung dịch dinh dưỡng còn sót lại nhẹ nhàng phun hai lần lên phiến lá.
Nhìn hơi sương mịn màng trên phiến lá đang được hấp thụ, sen đá cũng trở nên căng mọng và hồng hào hơn, ánh mắt Diệp Hàm lập tức trở nên dịu dàng, bên môi tràn ngập ý cười, sau đó cô lại sử dụng bàn tay vàng với chậu sen đá thứ hai.
Bánh Bao: “Hu hu, mẹ thật sự không công bằng! Oa oa oa, con cũng muốn con cũng muốn.”
Lần này là một giọng shota* trong trẻo, phàn nàn một cách đáng thương, nếu như sở hữu cơ thể của một con người, nó chắc chắn sẽ nằm lăn lộn trên mặt đất để ăn vạ.
(Các cậu bé dễ thương trong những bộ anime và manga.)
Diệp Hàm: “...?”
Lại là mẹ nữa sao?
Đôi mắt cô đảo qua những chiếc kệ đặt đầy những chậu sen đá, hết chậu này đến chậu khác, có lớn có nhỏ, đủ loại màu sắc, thoạt nhìn trông không khác gì một vương quốc sen đá nhỏ.
Nghĩ đến một vài khả năng, nụ cười trên môi Diệp Hàm dần biến mất, trong lòng bắt đầu sinh ra một dự cảm không lành.
Để tránh cho một ngày nào đó đột nhiên xuất hiện hơn 100 'đứa con', cô nhanh chóng đứng dậy, vội vàng bước ra khỏi vườn cây cảnh.
Sau khi rời đi, Diệp Hàm bèn giơ tay lên sờ sờ vào nút bịt tai, nhớ tới giọng nói vừa rồi cô nghe thấy, trong lòng vẫn cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Đồng thời, đối với những loài thực vật này, cô cũng nảy sinh ra vài phần trách nhiệm.
Bầu trời dần tối sầm xuống, cảnh vật buồn rười rượi, có vẻ như là sắp mưa.
Diệp Hàm đi dọc theo bờ hồ, cảm nhận được làm gió nhẹ ẩm ướt cùng với hương hoa sen thổi qua mặt, cảm giác ngột ngạt và oi bức của cơn mưa giông sắp đến bỗng nhiên tiêu tán đi rất nhiều.
Khi đi ngang qua hồ sen đang nở hoa, cô tự nhiên nhận ra hai bông hoa sen được mình chăm sóc cẩn thận.
Thế là Diệp Hàm dừng chân lại và sử dụng kỹ năng 'nhìn chăm chú'.
Công Chúa Bạch Tuyết: “Hừ, cái bông cánh đơn bên cạnh thì có gì đẹp chứ? Gương ơi gương à mau nói cho tôi biết, trên thế gian này ai là bông sen đẹp nhất?”
Vũ công nhỏ: “Tôi đẹp nhất, đương nhiên là tôi đẹp nhất rồi! Sao cậu không tự soi gương bằng nước hồ đi, hừ.”
Diệp Hàm: “...”
Cô đứng ở bên lan can, nhìn hai bông sen cấp A 'chu xuất ô nê nhi bất nhiễm, trạc thanh liên nhi bất yểu*', rõ ràng tư thái vô cùng thanh tao và xa cách, nhưng vừa nghĩ đến lời chúng nó nói...
(Đây là một câu thơ nổi tiếng ở TQ, nghĩa câu này là 'gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, tắm lội trên mặt nước mà không nũng nịu, lẳng lơ'... gần giống với bài ca dao 'trong đầm gì đẹp bằng sen... mùi bùn' của VN)
Diệp Hàm thuận tay vén mái tóc đang bị gió thổi loạn ra sau tai, trong lòng mơ màng nghĩ, hình như cũng không giống những gì... mà cô tưởng tượng.
Có điều, đúng là rất có cá tính!
Nhìn bông sen mới nở yêu kiều và duyên dáng, những cánh hoa trắng muốt ngọc ngà, Diệp Hàm vẫn chưa ý thức được rằng trong bất tri bất giác đã hoà mình vào câu chuyện của những loài thực vật này.
Đi qua hồ nhân tạo, cây cối ở hai bên đường là đối tượng chú ý trọng điểm của Diệp Hàm.
Chúng vừa từ vườn ươm tiến vào vườn bách thảo, cũng không biết đã thích nghi với môi trường nơi này như thế nào rồi, vừa lúc đây là thời điểm tốt có thể sử dụng bàn tay vàng để thử nghiệm một chút.
Vì thế cô đi tới con đường bên cạnh cây ngọc lan trắng, hơi ngửa đầu lên bắt đầu kiểm tra.
Cây ngọc lan này phát triển rất tươi tốt, cao hơn 4 mét, tán rất to, cành lá sum suê, sau thời kỳ ra hoa thì sẽ cho rất nhiều quả, những chiếc nón màu đỏ treo trên cành cây, một số cũng đã sắp chín rồi.
Có vẻ tình trạng khá tốt.
Diệp Hàm dùng bàn tay vàng lên nó đầu tiên.
Ngọc lan trắng: “Oa oa oa, cách 40 mét tính từ chỗ tôi có sâu hại, mau tránh xa tôi ra...”
Sau khi nhìn chằm chằm được 3 giây, lọt vào tai cô là một giọng nói loli ngọt ngào, kèm theo đó là tiếng khóc nức nở, như thể là sợ sâu bọ tới mức run lên bần bật.
Diệp Hàm: “...”
Một con sâu cách đây 40m?
Cô rũ mắt nhìn xuống đất, sau đó lại ước chừng khoảng cách từ đây đến phía đằng xa, 40 mét, cũng không biết là tới tận đâu, nhưng có thể chắc chắn là không nằm trong phạm vi của tán cây.
Một con sâu cách 40 mét thật sự có thể gây ảnh hưởng đến cậu sao?
Trong lúc Diệp Hàm còn đang suy nghĩ, mắt cô vẫn đang dán vào thân cây, bên tai lập tức vang lên giọng nói loli.
Ngọc lan trắng: “Cách đây 40 mét có sâu hại đó, sợ quá đi QAQ, cô có thể đuổi nó đi được không?”
Diệp Hàm: “Thôi được rồi...”
Cô nhìn những cây cao rụng lá trước mặt, trong lòng âm thầm thở dài, có chút cam chịu đi tìm sâu bọ.
Bốn mươi mét, khoảng chừng 60 bước, phương hướng không xác định, nhưng có thể xác định được đại khái phạm vi.
Diệp Hàm tìm hơn nửa tiếng đồng hồ, mới tìm thấy một con bướm khá to ở bụi cỏ gần đó, cô lập tức đuổi nó đi.
Rõ ràng ngọc lan trắng đã nhẹ nhõm thở dài một hơi: “Nó đi rồi, cảm ơn cô nhiều nha. Tôi sẽ tặng cô trái cây vừa mới chín.”
Vừa nói, nó vừa vui vẻ dùng sức lắc lư cành lá, sau khi lắc mạnh vài lần, cuối cùng cũng có vài quả chín sớm rơi xuống đất.
Diệp Hàm nhặt hai chùm quả màu đỏ lên, bề mặt của chúng sần sùi, như thể nhiều quả vải dính vào nhau một cách lộn xộn, hình dáng rất quái dị, so với bông hoa vừa to vừa đẹp của cây ngọc lan trắng thì đúng là hai thái cực.
Diệp Hàm: “... Trông rất đẹp, cảm ơn.”
Bạch Ngọc Lan ngượng ngùng rung rung lá cây: “Cô thích là tốt rồi.”
...
Sau đó, Diệp Hàm đi dạo quanh vườn bách thảo Nam Sơn một vòng, sử dụng bàn tay vàng lên rất nhiều thực vật ven đường.
Mỗi cây đều có tính cách khác nhau, nói chuyện cũng rất thú vị, mang đến cho cô vô số kinh hỉ.
Đương nhiên, dọc đường đi cô cũng giải quyết được khá nhiều vấn đề.
Ví dụ như giúp cây Du dọn sạch trứng côn trùng ẩn bên trong càng và bảo vệ vỏ cây khỏi bị cháy nắng; làm sạch phiến lá giúp cây Hoa Nhài thích sạch sẽ, đồng thời khen hoa của nó; sau đó còn giúp câu Tử Đằng bám vào giá để leo lên; gãi ngứa giúp cây Hoè...
Làm xong những việc này, Diệp Hàm có thể rõ ràng cảm giác được tâm tình của nhóm thực vật đã tốt lên rất nhiều, cành lá của chúng đung đưa trong gió tựa như đang bày tỏ lòng biết ơn.
Điều đó cũng khiến cho tâm tình của cô cảm thấy thoải mái và vui vẻ.
Trạm cuối cùng là vườn cây cổ thụ.
Sau khi tưới nước xong, Diệp Hàm bèn bước lên thang, phun dung dịch dinh dưỡng thực vật lên những cây Bạch Quả đang ra trái để thúc đẩy quả phát triển; đồng thời giúp cây Tùng La Hán loại bỏ những quả tùng còn sót lại từ năm ngoái, rũ bỏ đi những lá tùng đã khô héo...
Sau đó mới đến cây Bàn Đào già nua kia.
Trải qua hơn 400 năm gió táp mưa sa, bề mặt thân cây khắc sâu những dấu vết thăng trầm, bên trong thì rỗng tuếch, dù đã được tưới dung dịch dinh dưỡng một khoảng thời gian dài nhưng vỏ cây vẫn khô héo và nhăn nheo, những cành gãy được đỡ bằng các giá đỡ nhân tạo, chẳng qua một nửa trong số chúng đã trụi lủi và gần như chết héo đến nơi.
Mà những chiếc lá trên các cành khác lại xanh tươi hơn rất nhiều, nếu bỏ qua những phương diện khác, thì thực sự có thể cảm nhận được một chút sức sống toả ra từ cây cổ thụ này.
Diệp Hàm nghiêm túc nhìn chằm chằm vào cây Bàn Đào, 3 giây sau, trong nút bịt tai vang lên một giọng nói như thể đang tức hộc máu, còn sặc mùi tư tưởng phong kiến.
Cây Bàn Đào: “Đồ ngốc này, tưới nước lại còn tưới dư 5ml nước, định khiến ông đây chết đuối hay gì? Mau tới đây xới đất giúp ông nhanh.”
Nghe thấy giọng nói này, Diệp Hàm không khỏi ngây ngẩn cả người.
Cô vốn tưởng rằng nó sẽ là một ông già kén chọn, nhưng cô không ngờ nó lại trẻ như vậy, thậm chí giọng nói lại có phần thanh thuý, đồng thời còn mang theo vẻ ngạo mạn, vênh mặt hất hàm sai khiến.
Thấy đối phương thờ ơ, giọng điệu của cây Bàn Đào dần trở nên cáu kỉnh: “Đang nói cô đó, thất thần ở đấy làm gì, nhanh đến đây! Đừng để tiểu gia đây nói lại lần thứ hai, không là tôi sẽ cho cô biết tay, hừ hừ.”
Diệp Hàm: “...”
Thôi bỏ đi.
Diệp Hàm mặt không chút biểu tình: “... Ghê gớm.”
Sau đó cô lấy dụng cụ và đi tới xới đất.
Từ khi được tưới dung dịch dinh dưỡng, bộ rễ khô già đến mức biến thành màu đen của cây Bàn Đào đã chịu kích thích như trải qua 'mùa xuân thứ hai', những rễ già đã rụng đi, đang cố gắng đâm sâu vào khoảng đất rộng hơn.
Nhưng khối đất xung quanh lại chưa được xử lý, không những cứng mà còn có rất nhiều đá, rễ cây 'yếu ớt' của cây Bàn Đào hoàn toàn không vươn ra được, khiến nó tức giận tới mức nghiến răng nghiến lợi.
Sau khi Diệp Hàm giúp 'vị tiểu gia' này xới đất xong thì cảm thấy hoa mắt chóng mặt, vì thế cô lập tức đi tìm một chỗ râm mát, dựa vào hàng rào để nghỉ ngơi.
Đôi chân thẳng của cô hơi khom lại, đôi giày vải lấm đất nhẹ nhàng giẫm lên những tảng đá nhô cao, khuôn mặt như ngọc phủ một lớp mồ hôi mỏng, khiến cô càng thêm rạng rỡ không tỳ vết.
Bởi vì nhắm hai mắt nên hàng mi dày đan chéo vào nhau, rất dài, giống như cánh bướm phấp phới.
Đợi đến khi hơi thở dần bình ổn lại, Diệp Hàm nhìn cây Bàn Đào trước mặt, lại một lần nữa nghe thấy giọng nói kiêu căng của thiếu niên: “Khụ... cô làm không tồi, sau này tôi sẽ cho phép cô được hầu hạ tiểu gia đây.”
Giọng điệu thế nhưng lại có chút ngượng ngùng, giống như một con mèo quý tộc đang được người ta vuốt lông.
Chẳng qua Diệp Hàm nhìn vỏ cây khô héo nhăn nheo trước mặt, lập tức không dấu vết dời tầm mắt đi chỗ khác.
Cô rũ mắt đứng dậy, phủi những vết bụi bám ở trên quần áo đi.
Thực ra thì... cũng không cần phải làm vậy.
Phần đất ở rễ cây rất nhiều, độ sâu của hố cây hơn 80cm, bên cạnh có hàng chục kg đất hữu cơ, sẽ được lấp đầy từng tấc từng tấc một.
Sau khi làm xong, ngay cả những thanh niên khoẻ mạnh cũng có chút không chịu được, mồ hôi chảy dài dọc theo cần cổ, mệt mỏi ngồi dưới bóng cây nghỉ ngơi.
“Anh Vương, công viên này mới mở à? Trước đây tôi chưa từng nghe nói qua.”
Một thanh niên lau mồ hôi, thở hổn hển bắt đầu tám chuyện.
“Tôi cũng chưa đến đây bao giờ, nhưng đã đến công viên rừng quốc gia bên cạnh vài lần rồi.”
Một thanh niên khác nhìn quanh bốn phía, cây cối xanh um tươi tốt, cành lá được cắt tỉa gọn gàng, xa xa là một hồ hước nhân tạo rộng rãi, có đường đi dạo và đình hóng gió, anh ấy còn mơ hồ ngửi thấy một mùi hương tươi mát, môi trường có thể nói là rất tốt.
Chỉ nhìn những cây vừa mới được chuyển đến thôi, cũng đã thấy được vốn đầu tư không hề nhỏ.
“Chính phủ đưa ra chính sách quy hoạch mới à?”
“Không phải, là vườn bách thảo tư nhân.”
Vương Hồng Niên mở chai nước khoáng ra, sau đó uống hết hơn nửa chai, bấy giờ mới cảm thấy cổ họng không còn khát khô nữa.
“Tư nhân?”
Người thanh niên trẻ sửng sốt, sau đó lắp bắp nói: “Ông chủ nào lại nghĩ tới chuyện xây dựng một vườn bách thảo như thế này? Số vốn đầu tư ban đầu cũng không nhỏ nhỉ, liệu có thể kiếm tiền được không?”
Thành phố W có rất nhiều thắng cảnh, ngoài danh lam thắng cảnh quốc gia cấp 3A/4A ra thì còn có rất nhiều công viên miễn phí vào cửa khác.
Mọi người bình thường sau khi ăn xong buổi tối sẽ đi dạo với gia đình một chút, nhưng cũng chỉ đến mấy công viên để ngắm hoa sen là được, hoàn toàn không cần phải đến những nơi như thế này, chưa kể vị trí của nơi này thật sự quá xa xôi.
Lại nói nền kinh tế hiện nay đang suy thoái, người đi du lịch cũng ít hơn hẳn.
Theo như suy nghĩ của anh ấy, đây hoàn toàn là đang đốt tiền.
Vương Hồng Niên không phải là người nhiều lời, càng không thích người khác nói không đúng về vườn bách thảo này, ông ấy nhíu mày chuẩn bị trả lời ‘không rõ lắm’ thì đã thấy Diệp Hàm đang đi tới.
Vương Hồng Niên vội vàng ngồi dậy, phủi nhẹ đất trên quần áo xuống, có chút thận trọng nói: “Quản lý.”
Một vài thanh niên bên cạnh nhìn theo ánh mắt của ông, tất cả đều há hốc mồm, một... một cô gái vừa trẻ vừa đẹp như vậy mà lại là quản lý ư?
Cho nên, vườn bách thảo trước mắt này chính là của cô ấy...
Ôi chúa ơi.
Cả nhóm từng người mần lượt ngồi dậy, nhìn thấy bụi bẩn và mồ hôi trên cơ thể mình, bọn họ hoảng loạn chùi đi, trông có chút ngại ngùng.
“Cháu có mang nước đá tới, cơm hộp cũng đã đặt rồi, thời tiết nóng quá, mọi người chú ý một chút kẻo say nắng.”
Diệp Hàm mặc áo vàng sáng phối với quần jeans, tóc buộc lỏng, gương mặt toát lên vẻ cổ điển, nhìn cô không khác gì mỹ nhân bước ra từ trong tranh, đồng thời còn tô thêm một chút sắc hương cho mùa hè rạng ngời này.
Cô đặt mấy món đồ xuống, nhớ lại vừa rồi bản thân đã nghe thấy một câu, thế là mắt hạnh cong cong nói: “Trong khoảng thời gian này tôi sẽ tiếp quản nơi đây, vốn đầu tư quả thực khá lớn, nhưng tôi tự tin rằng tôi có thể biến nơi đây thành vườn bách thảo độc nhất vô nhị ở thành phố W.”
“Đợi sau khi vườn bách thảo mở cửa, mọi người có thể tới đây xem xem, tôi sẽ miễn phí vé vào cửa cho mọi người.”
“... Vâng, vâng.”
Người thanh niên vừa rồi vẫn còn đang ba hoa chích choè thì vào lúc này lại giống như con vẹt bị xẻo mỏ, đỏ mặt tía tai cúi đầu xuống, ậm ừ ậm ừ nói không nên lời.
Những đường cơ bắp màu đồng của anh ấy căng cứng tạo thành những hình vòng cung rõ ràng bên dưới lớp áo, mãi cho đến khi đối phương rời đi, người thanh niên mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Anh ấy thật sự không ngờ, chủ nhân của vườn bách thảo này lại là một vị mỹ nữ với khí chất xuất chúng như vậy, thoạt nhìn chỉ mới 20 tuổi, thật sự quá trẻ.
Mặc dù trẻ tuổi, nhưng lại có thể cảm nhận được từ trong giọng nói của đối phương sự kiên định và lòng tự tin.
Thật lợi hại, so với những người đi làm thuê như bọn họ thì giỏi hơn nhiều.
Hơn nữa còn không làm giá. Thái độ đối xử với những người lao động chân tay như bọn họ cũng rất tốt.
Chỉ cần như vậy thôi, cũng đủ khiến bọn họ có thêm động lực để làm việc chăm chỉ rồi...
Mấy thanh niên mỗi người uống một chai Coca lạnh, cả người sảng khoái và tràn đầy năng lượng, bắt đầu tiếp tục đào hố trồng cây.
Những cây cối được vận chuyển từ vườn ươm theo kế hoạch được trồng lần lượt tại vườn bách thảo.
Cho dù trong quá trình di dời đến nơi khác có chú ý đến đâu thì đối với những cây đột nhiên thay đổi môi trường sống như vậy, chúng cũng cần một khoảng thời gian khá dài để làm quen và thích ứng.
Nhưng những cây đại thụ này đã được tưới dung dịch dinh dưỡng thực vật nên đã thích nghi một cách nhanh chóng. Không tới hai ngày, cây đã khoẻ hơn rất nhiều, thậm chí lá còn xanh hơn lức trước, phát triển tốt hơn cả khi được trồng ở trong vườn ươm.
Trong khi các nhân viên đang bận rộn trồng cây, Diệp Hàm đã đặt hạt giống hoa súng và củ được nhân giống bằng cách chia cành.
Như này vừa có thể đảm bảo về số lượng, vừa có thể đảm bảo về tỷ lệ sống sót.
Cô chọn những thân rễ có nhiều mầm mới, mỗi đoạn rễ cây có ít nhất một mầm non.
Sau khi xử lý xong, cô sẽ chôn mầm non vào trong đất hồ giàu dinh dưỡng, xịt dung dịch dinh dưỡng lên bề mặt bên ngoài, sau đó chậm rãi gia tăng mực nước.
Hạt bông súng được ngâm trong nước có pha dung dịch dinh dưỡng, thay nước mỗi ngày và giữ nguyên nhiệt độ là 20 - 30 độ C, đợi đến khi rễ và 2 - 3 lá non nhỏ mọc lên thì có thể tách ra trồng riêng.
Hơn 500 con cá koi đã được thả vào bên trong hồ nhân tạo. Chúng có màu đỏ, màu vàng, màu trắng và rất nhiều màu sắc xinh đẹp khác, những chiếc vảy dường như phát ra ánh sáng khi được ánh mặt trời rọi vào.
Cá koi đang đong đưa đuôi cá bơi xuyên qua lá sen xanh tạo nên một khung cảnh vô cùng sống động.
Hàng nghìn con cá con được thả xuống hồ cùng lúc, chúng nhỏ đến mức khó có thể nhìn thấy màu sắc và hoa văn trên người. Nhưng những con cá này lại rất hoạt bát, chúng tụ tập lại thành đàn, bơi nhẹ nhàng và uyển chuyển như lông vũ.
Trong giai đoạn đầu, cá con sẽ lớn lên khá nhanh, nuôi vài tháng là có thể nhìn thấy những chú cá koi nhỏ xinh đẹp.
Sau khi có thêm sinh vật mới, máy lọc nước ngay lập tức tiến hành phân tích và điều chỉnh môi trường trong hồ nước, mang đến cho cá koi một môi trường sống tốt nhất. Nhìn dáng vẻ bơi tự do trong nước của bọn chúng, có thể nhận ra được rằng chúng rất thích môi trường sống mới này.
Mỗi ngày Diệp Hàm đều kiểm tra tình trạng cơ thể của đàn cá thông qua mô hình số liệu, cho chúng ăn, đồng thời đều phun dung dịch dinh dưỡng cho cây vào mỗi buổi sáng và buổi tối, đặc biệt là những cây hoa sen mà cô trọng tâm bồi dưỡng.
Dưới sự chăm sóc cẩn thận của Diệp Hàm, vào một buổi sáng nọ, 'Vũ Công Nhỏ’ số 11 và 'Công Chúa Bạch Tuyết' số 2 cuối cùng cũng đạt đến cấp A.
Nụ hoa dần hé nở, sau đó nở từng cánh một. Từng cánh hoa trong suốt như ngọc, tròn đầy đẹp đẽ.
Bông trước chủ yếu là màu trắng và hồng, màu sắc của cánh hoa vô cùng tinh tế.
Mà bông sau thì băng thanh ngọc khiết, trắng tinh không tỳ vết.
Một bông là cánh đơn, một bông là cánh kép, mỗi bông đều mang trong mình một vẻ đẹp riêng, hương sen ngào ngạt, say đắm lòng người.
Hệ thống nhanh chóng tiến hành thu thập thông tin của hai bông sen này, trích xuất mẫu và giống từ những bộ phận tương ứng, sau đó tải chúng lên kho dữ liệu Ngân Hà.
Tiến độ thu thập của Diệp Hàm cũng tăng từ 0% lên 2‰.
Hai phần nghìn?
Diệp Hàm nhìn con số này, cô không khỏi trầm mặc.
Quả nhiên trách nhiệm nặng nề mà đường thì lại xa.
*
Đợi đến khi Diệp Hàm chọn được hơn 100 chậu sen đá, cây Tiên Nhân Cầu và các loại cây trồng trong chậu khác bỏ vào vườn cây cảnh, đồng thời thực hiện một loạt các thao tác như cắt tỉa rễ, thay chậu, thay đất... cuối cùng cô cũng nghe thấy âm thanh hệ thống thông báo nhiệm vụ đã hoàn thành.
【 Chúc mừng chủ nhân đã hoàn thành nhiệm vụ tăng cấp thứ 1: Trong vòng hai tuần nhập về ít nhất 30 loại thực vật, số lượng không dưới 200 cây để làm phong phú thêm cho vườn bách thảo, đồng thời xây dựng không dưới hai khu cảnh quan đặc sắc để chuẩn bị cho việc khai trương vườn.
Thời gian còn lại: 9 ngày 16 tiếng.
Nhận được phần thưởng nhiệm vụ: 'Bàn tay vàng' nghe được thực vật nói chuyện. Vui lòng kiểm tra phần thưởng bên trong giao diện nhiệm vụ. 】
Cuối cùng cô cũng có được bàn tay vàng mà mình hằng mong ước.
Diệp Hàm đặt chậu sen đá ở trong tay sang bên cạnh, có chút nóng lòng mở màn hình sáng ra.
Đây là tính năng mà cô vô cùng mong chờ, không biết nó sẽ xuất hiện dưới hình thức nào.
Sau khi bấm nhận, Diệp Hàm nhận được... một nút bịt tai màu trắng tinh.
Thoạt nhìn bề ngoài trông rất đẹp, mặt ngoài giống như có những gợn sóng vô hình đang lưu động, được bao quanh từng lớp một, giống như một tác phẩm nghệ thuật tuyệt đẹp.
Dùng tay bóp bóp, rất mềm mại, còn có cả tính đàn hồi.
Rất giống nút bịt tai mà thường ngày cô hay dùng khi đi ngủ.
Đây chính là bàn tay vàng có thể nghe thấy thực vật nói chuyện sao?
Diệp Hàm đặt nó vào lòng bàn tay rồi cẩn thận quan sát một hồi, sau đó ấn vào phần giới thiệu sản phẩm.
Tên sản phẩm: Cảm biến âm thanh thực vật
Tác dụng của sản phẩm: Bắt các loại sóng âm thanh và năng lượng do thực vật phát ra, chuyển đổi chúng thành ngôn ngữ của con người thông qua việc giải mã và kết nối nhận thức
Bản quyền phát minh sáng chế: Phòng nghiên cứu Ngân Hà B4100, mã số bằng sáng chế XXXXXXX
Hướng dẫn sử dụng: Nhìn chăm chú (trạng thái quan sát)
Khi trạng thái cảm biến được bật, bạn có thể nghe thấy giọng nói của thực vật bằng cách nhìn vào chúng từ 3 giây trở lên.
Nhìn chăm chú...
Diệp Hàm cẩn thận đọc giới thiệu sản phẩm, trong lòng không nhịn được mà nghĩ: Thật là thần kỳ.
Cô nhét nút bịt tai màu trắng tinh kia vào tai phải, do sở hữu độ đàn hồi cực kỳ cao nên nó hoàn toàn vừa khít với vành tai, như được thiết kế riêng cho cô vậy, không hề có một chút cảm giác khó chịu nào.
Sau khi bật cảm biến, Diệp Hàm bèn chạm vào chậu sen đá gần nhất, thử sử dụng bàn tay vàng này.
Trứng Đào: “Vừa nãy phun sương thoải mái quá, mẹ ơi, con vẫn muốn thêm nữa QAQ.”
Ngay sau đó, một giọng nói nhỏ nhẹ dễ thương phát ra từ nút bịt tai, nó mềm mại, đáng yêu đến mức khiến trái tim của con người ta không nhịn được mà muốn tan chảy.
Chỉ có điều... mẹ, mẹ?
Diệp Hàm ngẩn người, cô rũ mắt nhìn vào cây sen đá mập mạp ở trong tay mình, trong lòng cảm thấy vô cùng vi diệu.
Hôm qua cô mới mang nó về từ cửa hàng sen đá, vậy mà hôm nay nó đã gọi cô là mẹ.
Cho nên, đây có phải là ví dụ điển hình cho câu nói huyền thoại: 'Ai đối xử tốt với tôi thì người đó là mẹ tôi' không nhỉ?
Diệp Hàm liếc mắt nhìn nó lần nữa, không biết tại sao lại luôn cảm thấy cây sen đá này càng nhìn càng dễ thương, lá cây hồng phấn mủm mĩm, ngay cả giọng nói cũng đáng yêu cực kỳ.
Đôi mắt hạnh long lanh nước của cô vô thức cong lên, trong lòng cũng trở nên mềm mại hơn.
“... Cũng không phải là không thể phun thêm dung dịch dinh dưỡng, dù sao thì hơi sương cũng khá dễ hấp thụ.”
Nghĩ như vậy, Diệp Hàm bèn cầm bình tưới chứa dung dịch dinh dưỡng còn sót lại nhẹ nhàng phun hai lần lên phiến lá.
Nhìn hơi sương mịn màng trên phiến lá đang được hấp thụ, sen đá cũng trở nên căng mọng và hồng hào hơn, ánh mắt Diệp Hàm lập tức trở nên dịu dàng, bên môi tràn ngập ý cười, sau đó cô lại sử dụng bàn tay vàng với chậu sen đá thứ hai.
Bánh Bao: “Hu hu, mẹ thật sự không công bằng! Oa oa oa, con cũng muốn con cũng muốn.”
Lần này là một giọng shota* trong trẻo, phàn nàn một cách đáng thương, nếu như sở hữu cơ thể của một con người, nó chắc chắn sẽ nằm lăn lộn trên mặt đất để ăn vạ.
(Các cậu bé dễ thương trong những bộ anime và manga.)
Diệp Hàm: “...?”
Lại là mẹ nữa sao?
Đôi mắt cô đảo qua những chiếc kệ đặt đầy những chậu sen đá, hết chậu này đến chậu khác, có lớn có nhỏ, đủ loại màu sắc, thoạt nhìn trông không khác gì một vương quốc sen đá nhỏ.
Nghĩ đến một vài khả năng, nụ cười trên môi Diệp Hàm dần biến mất, trong lòng bắt đầu sinh ra một dự cảm không lành.
Để tránh cho một ngày nào đó đột nhiên xuất hiện hơn 100 'đứa con', cô nhanh chóng đứng dậy, vội vàng bước ra khỏi vườn cây cảnh.
Sau khi rời đi, Diệp Hàm bèn giơ tay lên sờ sờ vào nút bịt tai, nhớ tới giọng nói vừa rồi cô nghe thấy, trong lòng vẫn cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Đồng thời, đối với những loài thực vật này, cô cũng nảy sinh ra vài phần trách nhiệm.
Bầu trời dần tối sầm xuống, cảnh vật buồn rười rượi, có vẻ như là sắp mưa.
Diệp Hàm đi dọc theo bờ hồ, cảm nhận được làm gió nhẹ ẩm ướt cùng với hương hoa sen thổi qua mặt, cảm giác ngột ngạt và oi bức của cơn mưa giông sắp đến bỗng nhiên tiêu tán đi rất nhiều.
Khi đi ngang qua hồ sen đang nở hoa, cô tự nhiên nhận ra hai bông hoa sen được mình chăm sóc cẩn thận.
Thế là Diệp Hàm dừng chân lại và sử dụng kỹ năng 'nhìn chăm chú'.
Công Chúa Bạch Tuyết: “Hừ, cái bông cánh đơn bên cạnh thì có gì đẹp chứ? Gương ơi gương à mau nói cho tôi biết, trên thế gian này ai là bông sen đẹp nhất?”
Vũ công nhỏ: “Tôi đẹp nhất, đương nhiên là tôi đẹp nhất rồi! Sao cậu không tự soi gương bằng nước hồ đi, hừ.”
Diệp Hàm: “...”
Cô đứng ở bên lan can, nhìn hai bông sen cấp A 'chu xuất ô nê nhi bất nhiễm, trạc thanh liên nhi bất yểu*', rõ ràng tư thái vô cùng thanh tao và xa cách, nhưng vừa nghĩ đến lời chúng nó nói...
(Đây là một câu thơ nổi tiếng ở TQ, nghĩa câu này là 'gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, tắm lội trên mặt nước mà không nũng nịu, lẳng lơ'... gần giống với bài ca dao 'trong đầm gì đẹp bằng sen... mùi bùn' của VN)
Diệp Hàm thuận tay vén mái tóc đang bị gió thổi loạn ra sau tai, trong lòng mơ màng nghĩ, hình như cũng không giống những gì... mà cô tưởng tượng.
Có điều, đúng là rất có cá tính!
Nhìn bông sen mới nở yêu kiều và duyên dáng, những cánh hoa trắng muốt ngọc ngà, Diệp Hàm vẫn chưa ý thức được rằng trong bất tri bất giác đã hoà mình vào câu chuyện của những loài thực vật này.
Đi qua hồ nhân tạo, cây cối ở hai bên đường là đối tượng chú ý trọng điểm của Diệp Hàm.
Chúng vừa từ vườn ươm tiến vào vườn bách thảo, cũng không biết đã thích nghi với môi trường nơi này như thế nào rồi, vừa lúc đây là thời điểm tốt có thể sử dụng bàn tay vàng để thử nghiệm một chút.
Vì thế cô đi tới con đường bên cạnh cây ngọc lan trắng, hơi ngửa đầu lên bắt đầu kiểm tra.
Cây ngọc lan này phát triển rất tươi tốt, cao hơn 4 mét, tán rất to, cành lá sum suê, sau thời kỳ ra hoa thì sẽ cho rất nhiều quả, những chiếc nón màu đỏ treo trên cành cây, một số cũng đã sắp chín rồi.
Có vẻ tình trạng khá tốt.
Diệp Hàm dùng bàn tay vàng lên nó đầu tiên.
Ngọc lan trắng: “Oa oa oa, cách 40 mét tính từ chỗ tôi có sâu hại, mau tránh xa tôi ra...”
Sau khi nhìn chằm chằm được 3 giây, lọt vào tai cô là một giọng nói loli ngọt ngào, kèm theo đó là tiếng khóc nức nở, như thể là sợ sâu bọ tới mức run lên bần bật.
Diệp Hàm: “...”
Một con sâu cách đây 40m?
Cô rũ mắt nhìn xuống đất, sau đó lại ước chừng khoảng cách từ đây đến phía đằng xa, 40 mét, cũng không biết là tới tận đâu, nhưng có thể chắc chắn là không nằm trong phạm vi của tán cây.
Một con sâu cách 40 mét thật sự có thể gây ảnh hưởng đến cậu sao?
Trong lúc Diệp Hàm còn đang suy nghĩ, mắt cô vẫn đang dán vào thân cây, bên tai lập tức vang lên giọng nói loli.
Ngọc lan trắng: “Cách đây 40 mét có sâu hại đó, sợ quá đi QAQ, cô có thể đuổi nó đi được không?”
Diệp Hàm: “Thôi được rồi...”
Cô nhìn những cây cao rụng lá trước mặt, trong lòng âm thầm thở dài, có chút cam chịu đi tìm sâu bọ.
Bốn mươi mét, khoảng chừng 60 bước, phương hướng không xác định, nhưng có thể xác định được đại khái phạm vi.
Diệp Hàm tìm hơn nửa tiếng đồng hồ, mới tìm thấy một con bướm khá to ở bụi cỏ gần đó, cô lập tức đuổi nó đi.
Rõ ràng ngọc lan trắng đã nhẹ nhõm thở dài một hơi: “Nó đi rồi, cảm ơn cô nhiều nha. Tôi sẽ tặng cô trái cây vừa mới chín.”
Vừa nói, nó vừa vui vẻ dùng sức lắc lư cành lá, sau khi lắc mạnh vài lần, cuối cùng cũng có vài quả chín sớm rơi xuống đất.
Diệp Hàm nhặt hai chùm quả màu đỏ lên, bề mặt của chúng sần sùi, như thể nhiều quả vải dính vào nhau một cách lộn xộn, hình dáng rất quái dị, so với bông hoa vừa to vừa đẹp của cây ngọc lan trắng thì đúng là hai thái cực.
Diệp Hàm: “... Trông rất đẹp, cảm ơn.”
Bạch Ngọc Lan ngượng ngùng rung rung lá cây: “Cô thích là tốt rồi.”
...
Sau đó, Diệp Hàm đi dạo quanh vườn bách thảo Nam Sơn một vòng, sử dụng bàn tay vàng lên rất nhiều thực vật ven đường.
Mỗi cây đều có tính cách khác nhau, nói chuyện cũng rất thú vị, mang đến cho cô vô số kinh hỉ.
Đương nhiên, dọc đường đi cô cũng giải quyết được khá nhiều vấn đề.
Ví dụ như giúp cây Du dọn sạch trứng côn trùng ẩn bên trong càng và bảo vệ vỏ cây khỏi bị cháy nắng; làm sạch phiến lá giúp cây Hoa Nhài thích sạch sẽ, đồng thời khen hoa của nó; sau đó còn giúp câu Tử Đằng bám vào giá để leo lên; gãi ngứa giúp cây Hoè...
Làm xong những việc này, Diệp Hàm có thể rõ ràng cảm giác được tâm tình của nhóm thực vật đã tốt lên rất nhiều, cành lá của chúng đung đưa trong gió tựa như đang bày tỏ lòng biết ơn.
Điều đó cũng khiến cho tâm tình của cô cảm thấy thoải mái và vui vẻ.
Trạm cuối cùng là vườn cây cổ thụ.
Sau khi tưới nước xong, Diệp Hàm bèn bước lên thang, phun dung dịch dinh dưỡng thực vật lên những cây Bạch Quả đang ra trái để thúc đẩy quả phát triển; đồng thời giúp cây Tùng La Hán loại bỏ những quả tùng còn sót lại từ năm ngoái, rũ bỏ đi những lá tùng đã khô héo...
Sau đó mới đến cây Bàn Đào già nua kia.
Trải qua hơn 400 năm gió táp mưa sa, bề mặt thân cây khắc sâu những dấu vết thăng trầm, bên trong thì rỗng tuếch, dù đã được tưới dung dịch dinh dưỡng một khoảng thời gian dài nhưng vỏ cây vẫn khô héo và nhăn nheo, những cành gãy được đỡ bằng các giá đỡ nhân tạo, chẳng qua một nửa trong số chúng đã trụi lủi và gần như chết héo đến nơi.
Mà những chiếc lá trên các cành khác lại xanh tươi hơn rất nhiều, nếu bỏ qua những phương diện khác, thì thực sự có thể cảm nhận được một chút sức sống toả ra từ cây cổ thụ này.
Diệp Hàm nghiêm túc nhìn chằm chằm vào cây Bàn Đào, 3 giây sau, trong nút bịt tai vang lên một giọng nói như thể đang tức hộc máu, còn sặc mùi tư tưởng phong kiến.
Cây Bàn Đào: “Đồ ngốc này, tưới nước lại còn tưới dư 5ml nước, định khiến ông đây chết đuối hay gì? Mau tới đây xới đất giúp ông nhanh.”
Nghe thấy giọng nói này, Diệp Hàm không khỏi ngây ngẩn cả người.
Cô vốn tưởng rằng nó sẽ là một ông già kén chọn, nhưng cô không ngờ nó lại trẻ như vậy, thậm chí giọng nói lại có phần thanh thuý, đồng thời còn mang theo vẻ ngạo mạn, vênh mặt hất hàm sai khiến.
Thấy đối phương thờ ơ, giọng điệu của cây Bàn Đào dần trở nên cáu kỉnh: “Đang nói cô đó, thất thần ở đấy làm gì, nhanh đến đây! Đừng để tiểu gia đây nói lại lần thứ hai, không là tôi sẽ cho cô biết tay, hừ hừ.”
Diệp Hàm: “...”
Thôi bỏ đi.
Diệp Hàm mặt không chút biểu tình: “... Ghê gớm.”
Sau đó cô lấy dụng cụ và đi tới xới đất.
Từ khi được tưới dung dịch dinh dưỡng, bộ rễ khô già đến mức biến thành màu đen của cây Bàn Đào đã chịu kích thích như trải qua 'mùa xuân thứ hai', những rễ già đã rụng đi, đang cố gắng đâm sâu vào khoảng đất rộng hơn.
Nhưng khối đất xung quanh lại chưa được xử lý, không những cứng mà còn có rất nhiều đá, rễ cây 'yếu ớt' của cây Bàn Đào hoàn toàn không vươn ra được, khiến nó tức giận tới mức nghiến răng nghiến lợi.
Sau khi Diệp Hàm giúp 'vị tiểu gia' này xới đất xong thì cảm thấy hoa mắt chóng mặt, vì thế cô lập tức đi tìm một chỗ râm mát, dựa vào hàng rào để nghỉ ngơi.
Đôi chân thẳng của cô hơi khom lại, đôi giày vải lấm đất nhẹ nhàng giẫm lên những tảng đá nhô cao, khuôn mặt như ngọc phủ một lớp mồ hôi mỏng, khiến cô càng thêm rạng rỡ không tỳ vết.
Bởi vì nhắm hai mắt nên hàng mi dày đan chéo vào nhau, rất dài, giống như cánh bướm phấp phới.
Đợi đến khi hơi thở dần bình ổn lại, Diệp Hàm nhìn cây Bàn Đào trước mặt, lại một lần nữa nghe thấy giọng nói kiêu căng của thiếu niên: “Khụ... cô làm không tồi, sau này tôi sẽ cho phép cô được hầu hạ tiểu gia đây.”
Giọng điệu thế nhưng lại có chút ngượng ngùng, giống như một con mèo quý tộc đang được người ta vuốt lông.
Chẳng qua Diệp Hàm nhìn vỏ cây khô héo nhăn nheo trước mặt, lập tức không dấu vết dời tầm mắt đi chỗ khác.
Cô rũ mắt đứng dậy, phủi những vết bụi bám ở trên quần áo đi.
Thực ra thì... cũng không cần phải làm vậy.