Xuyên Thành Vai Chính Diện Tôi Rơi Vào Ổ Phản Diện
Chương 10
Dịch+ edit+ beta: Nhi ([email protected])
KHÔNG REUP! KHÔNG HỐI! KHÔNG SPOIL! KHÔNG KY!
ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ KHÔNG TOXIC, TOXIC BLOCK KHỎI COI ĐỂ CHO MẤY BẠN DỄ THƯƠNG COI THÔI, BỚT NHỨC MẮT
HÃY NHỚ SAO CHO TRUYỆN NHÉ, MÃI KEO
Vào wattpad bằng cách tải 1.1.1.1 hoặc vpn p/ro/xy
~~
Tui đã nói truyện này vô tri, trẻ trâu và có nhắc ở mục note là đối với những tác phẩm tui dịch thì nếu tác giả sử dụng teencode hay từ láy ngọng ngọng là tui sẽ xài y chang luôn nên đừng bất ngờ nếu thấy mấy từ kiểu vậy nhé, sợ mấy bồ quên nên tui nhắc.
Một ly Parfait vào bụng, Bạch Thủy Kim mãn nguyện híp híp mắt, lòng cậu như một chú chuột nhỏ thành thật đang chắp tay cảm tạ trời đất.
Cảm ơn vì đã cho cậu được ăn món ăn ngon đến như vậy, ngon đến nỗi anh xã cậu cũng muốn ch.ết luôn rồi.
Nhìn thấy bộ dạng thỏa mãn của cậu, Lý Kiệt hiến ân cần mà đẩy ly Parfait còn nguyên của mình đến trước mặt Bạch Thủy Kim.
“Ly này cậu cũng ăn luôn đi, tôi chưa có đụng tới.”
Bạch Thủy Kim uyển chuyển từ chối: “Tôi không ăn nữa đâu, cảm ơn lòng tốt của anh.”
“No rồi à?”
Bạch Thủy Kim mỉm cười thẹn thùng: “Gần đây tôi đang kiêng đường.”
Bùi Tri Hành:...
Lý Kiệt:...
Nếu đối phương đã ăn xong thì đã đến lúc nói chuyện chính sự rồi, Lý Kiệt khụ khụ hắng giọng, có chút đau cổ.
Bạch Thủy Kim quan tâm: “Anh bị cảm rồi à?”
“Hả? Ờ... dạo này cũng cảm xíu.”
Một giây sau cái mông của Bạch Thủy Kim nhích xa ra.
Lý Kiệt:...
Thật trùng hợp làm sao, ánh mặt trời chói mắt khiến cho Lý Kiệt ngứa mũi, hắn ta hắt xì một cái rồi quay lại chẳng thấy Bạch Thủy Kim đâu nữa, cậu đã trực tiếp tránh sang phía đối diện luôn rồi.
Đột nhiên có người ngồi xuống bên cạnh khiến cho Bùi Tri Hành sửng sốt, nhưng anh ta lại nhanh chóng cười rộ lên trong lòng, anh ta biết ngay Bạch Thủy Kim sẽ ngồi bên cạnh mình mà, vừa rồi chỉ là chiêu trò nhỏ dùng để thu hút sự chú ý của anh ta.
Muốn anh ta chú ý đến nên mới không ngồi cạnh anh ta.
Sau khi điều chỉnh xong Lý Kiệt lại mở miệng: “Lần này chúng tôi đến tìm cậu là vì muốn nói với cậu về việc lấy trộm tư liệu gốc ở trong nhà của Vương Hoàn Tu.”
Bạch Thủy Kim hé miệng: “Nhưng tôi không lấy ra được.”
“Vậy thì cậu có thể âm thầm lấy, lén lút mà lấy.” Lý Kiệt vẽ kế hoạch cho cậu: “Chỉ cần cảnh giác một chút thì sẽ không có ai phát hiện ra cậu đâu.”
Nói cũng nhẹ nhàng quá, khắp Vương gia đều là người không đó, không chỉ là người mà còn là cứ điểm tập trung của mấy nhân vật phản diện luôn.
Trộm cắp lại không phải hành vi hợp pháp, nhất là ăn trộm văn kiện thương mại, một khi bị bắt thì cậu sẽ phải ngồi tù chung thân.
Khuôn mặt nhỏ của Bạch Thủy Kim nhăn lại: “Chẳng phải việc đó là phạm pháp hay sao? Hơn nữa, nếu như bị phát hiện rồi bị đánh ch.ết thì phải làm sao đây?”
Nói đánh ch.ết là nói giảm nói tránh rồi, kết cục sau cùng của cậu là bị xắt thành miếng ném cho cá mập ăn.
Vừa dứt lời cậu liền dời ánh mắt lên người Bùi Tri Hành, vị này chính là nhân vật chính trong sách, nhưng đến cuối cùng kết cục cũng chẳng tốt hơn phản diện Vương Hoàn Tu là bao.
Tác giả đã viết một hồi cao trào ở chương cuối của tiểu thuyết, chủ yếu là biểu đạt rằng nhân vật chính đã làm hết mọi thứ có thể để hoàn thành lý tưởng trả thù của mình, đời này không còn gì luyến tiếc.
Mà lý tưởng báo thù này lại chính là đánh bại con cá sấu thương nghiệp Vương Hoàn Tu.
Đến cuối cùng, nhân vật chính đã sử dụng phương pháp hại địch một nghìn tự tổn tám trăm để đánh bại phản diện, nhưng cái tên của kế sách này vừa nghe đã thấy không hay rồi, câu truyện kết thúc khi công ty của Vương Hoàn Tu phá sản, còn Bùi Tri Hành thì hao hết toàn bộ gia sản.
*Hại/ giết địch một nghìn tự tổn tám trăm là một câu thành ngữ: Trong lúc chiến đấu với quân địch, tuy rằng đã giết được một nghìn người nhưng bên mình cũng đã tổn thất tám trăm người, tình huống tổn thất của hai bên gần như ngang nhau.
Bạch Thủy Kim nhắm mắt, mấy người này biết chơi thật đó.
Cậu không hiểu thế giới của những người có tiền, hai người họ thật sự không thể thành thành thật thật mà làm hai phú ông rồi hưởng thụ cuộc sống vui vẻ này hay sao?
Cậu không giúp lấy trộm tư liệu thứ nhất là vì đó là việc phạm pháp, thứ hai là vì muốn để cho Vương Hoàn Tu tránh được kết cục khốn đốn về sau.
Lúc vừa bắt đầu thì cậu không có nghĩ như vậy đâu, cậu chỉ muốn ngoan ngoãn chịu đựng đến phần kết để rời khỏi Vương gia mà thôi.
Nhưng mà sau đó cậu phát hiện Vương Hoàn Tu đối xử với cậu cũng tốt lắm, cho cậu ăn, cho cậu mặc còn cho cậu tiền tiêu vặt nữa, tuy rằng tính tình hay nắng mưa thất thường nhưng chẳng lẽ tính tình hay thay đổi lại không phải một loại cảm xúc ổn định hay sao, ngay cả khi bị cậu làm gãy tay thì đối phương cũng không trách cậu. Đời trước cậu không có người thân, chưa từng có ai đối xử tốt với cậu như vậy cả, nếu như không có Vương Hoàn Tu thì cậu sẽ không được ở trong căn phòng đẹp đẽ như vậy, không được tiêu số tiền mà cả đời trước cậu không dám tiêu, còn được uống sữa bò hình ngôi nhà nhỏ mà cậu mơ ước đã lâu. https://www.wattpad.com/user/tuyetnhi0753
Trong lòng cậu có sự cảm kích đối với Vương Hoàn Tu cho nên cậu quyết định sẽ làm chút việc gì đó!
Bùi Tri Hành chau mày khi nghe câu nói này của Bạch Thủy Kim: “Vương Hoàn Tu đánh cậu rồi à?”
Bạch Thủy Kim vội vã xua tay: “Sao anh lại nghĩ như vậy, anh xã đối xử với tôi tốt lắm.”
Anh xã?
Bùi Tri Hành nghe mà nhức nhức cái lỗ tai.
Bạch Thủy Kim cũng không vòng vo với họ: “Tôi sẽ không lấy trộm tư liệu đâu, đây là hành vi xấu, hơn nữa còn vi phạm pháp luật, sẽ ảnh hưởng đến việc thi công chức gì gì đó sau này của tôi, hai người cũng đừng cứ muốn đấu với anh xã nhà tôi nữa, hạng mục lần này không thành thì vẫn còn hạng mục khác mà.”
*Thi công chức là quá trình thi xét tuyển, kiểm tra và phỏng vấn những người đáp ứng đủ tiêu chuẩn để được tuyển vào các vị trí chức vụ, chức danh trong cơ quan, bộ máy nhà nước, và các đơn vị tổ chức khác.
“Không cần thiết phải treo cổ trên một cái cây đâu, vẫn còn rất nhiều khu rừng ngoài kia mà.”
Nói xong Bạch Thủy Kim đứng dậy, tính tiền ly Parfait của mình rồi rời khỏi tiệm cà phê.
Lý Kiệt chưa từng nghĩ đến việc Bạch Thủy Kim sẽ từ chối bọn họ, hơn nữa còn dứt khoát bỏ đi trong khi Bùi Tri Hành vẫn còn ở đây.
Trong đầu Bùi Tri Hành lúc này toàn là một câu anh xã, hai câu anh xã mà Bạch Thủy Kim vừa gọi lúc nãy, nghe rất ỷ lại, anh ta nghe mà không tin được, càng không dám tin rằng đối phương cứ vậy mà đi rồi.
Bạch Thủy Kim trước giờ chưa từng cự tuyệt anh ta điều gì.
Lý Kiệt nhìn sắc mặt của Bùi Tri Hành: “Chuyện tư liệu gốc... phải làm sao đây?”
“Cậu ta yêu Vương Hoàn Tu rồi à?”
Bị ngắt lời khiến cho mạch suy nghĩ của Lý Kiệt bị đứt quãng, hắn ta bắt đầu trả lời Bùi Tri Hành: “Làm sao có thể được, mới kết hôn được có mấy ngày, tôi nghĩ cậu ta đang giận dỗi mà thôi, cố ý làm cho ông xem đó mà.”
Chân mày Bùi Tri Hành giãn ra: “Thật sao?”
“Không thì sao?” Lý Kiệt phân tích: “Cậu ta có chút sợ hãi khi nhắc đến Vương Hoàn Tu, lúc vừa đến không ngồi kế ông là cố ý diễn đó, cậu ta tức vì ông không có chút phản ứng nào khi cậu ta kết hôn với người khác, sau cùng cậu ta không chịu nổi nữa cũng qua ngồi với ông rồi đó thôi.”
Nói cũng phải.
Bạch Thủy Kim luôn một lòng một dạ với anh ta, làm sao có thể thích người khác được.
Lý Kiệt phát rầu vì chuyện tư liệu gốc: “Lần sau ông chủ động một chút, chúng ta còn phải nói chuyện thêm với cậu ta lần nữa.”
Hồi tưởng lại dáng vẻ hôm nay của Bạch Thủy Kim, lần này Bùi Tri Hành không có từ chối.
Anh ta cúi đầu xem điện thoại nhưng tiếng gọi anh xã ngọt nị vẫn vờn quanh trong đầu.
Cho đến khi anh ta nhấn mở một group chat.
“Biết tin gì chưa? Tay của Vương Hoàn Tu bị gãy rồi.”
“Đù má! Sao gãy vậy?”
“Nghe nói là Bạch Thủy Kim làm đó.”
“Bạch Thủy Kim mà cũng có cái gan này?”
Bạch Thủy Kim làm Vương Hoàn Tu gãy xương rồi?
Bùi Tri Hành nhìn chằm chằm dòng chữ này, chẳng lẽ vì Vương Hoàn Tu muốn thân mật mà cậu ta không phục tùng nên mới làm đối phương gãy tay hay sao.
Dòng chữ đó khiến cho tâm trạng Bùi Tri Hành tốt hơn hẳn.
Anh ta quyết định lần sau sẽ ngon ngọt với Bạch Thủy Kim, đành cho cậu nắm tay vậy.
Sau khi ra khỏi tiệm cà phê thì Bạch Thủy Kim đứng ở bên đường, vị trí của tiệm nằm ngay góc đường nên vừa ra khỏi cửa thì sẽ gặp phải ngã tư, Bạch Thủy Kim đang đứng chờ đèn xanh đèn đỏ.
Tưởng Du ngồi trong xe vừa nghiêng đầu thì nhìn thấy bóng dáng của cậu, chủ yếu là do lần trước đối phương đã để lại ấn tượng kinh diễm trong ký ức của anh ta nên bây giờ đối phương vừa xuất hiện trên đường là anh ta liền nhìn ra ngay.
Dùng khăn quàng cổ trùm đầu, ngốc nghếch sao ấy.
Anh ta lấy điện thoại ra gọi cho Vương Hoàn Tu.
“Vương tổng, ngài đoán xem tôi vừa nhìn thấy ai?” Ngón trỏ anh ta gõ nhẹ lên vô lăng.
Giọng nói của đối phương lạnh nhạt: “Ai?”
“Còn có thể là ai chứ, Bạch Thủy Kim đó.”
“Không có chuyện gì thì cúp đây.”
“Cúp cái gì, cậu ta đang chờ đèn xanh đỏ bên đường kìa.”
Vương Hoàn Tu làm thinh, lát nữa anh còn phải tham dự một cuộc họp.
Ngay lúc này, Tưởng Du bỗng ngó thấy Bùi Tri Hành thông qua bức tường thủy tinh của quán cà phê mà Bùi Tri Hành vừa hay lại ngồi ngay phía cửa sổ.
Tưởng Du chau mày, để tránh nhìn lầm anh ta vươn cổ lên xem: “Hình như cậu ta ra ngoài là để gặp Bùi Tri Hành.” https://www.wattpad.com/user/tuyetnhi0753
Bạch Thủy Kim bắt xe buýt về nhà, sau khi ghé trạm cậu đi bộ thêm một cây số nữa để đến khu biệt thự, lúc định đi vào khu vực nội bộ thì cậu trông thấy một người ăn xin đang ngồi xổm dưới một gốc cây với cái bát vỡ trên tay.
Thật là tội nghiệp.
Bạch Thủy Kim đi qua đó ném cho người ăn xin 2 đồng tiền rồi lại dúi cho người ta thêm một gói que cay.
Người ăn xin có chút mờ mịt khi thấy que cay đột nhiên xuất hiện trong tay mình.
Bạch Thủy Kim tiếp tục phát huy lòng nhân ái: “Tôi chỉ có thể cho ông nhiêu đây thôi.”
Cậu phải giữ lại mười chín gói kia để dành tự mình ăn.
Nói xong, cậu phất tay áo mà đi, bóng lưng ẩn giấu công và danh. Người ăn xin nhìn 2 đồng tiền được cho tại khu biệt thự xa hoa nhất trong thành phố.
*Ẩn giấu/ thâm tàng công và danh là ngôn ngữ mạng được lưu hành. Xuất phát từ 《Hiệp Khách Hành》 của Lý Bạch. Nguyên văn là “Thâm tàng thân cùng danh“. Nguyên ý là không để lộ tài hoa và công danh của bản thân. Nghĩa bóng là dùng để hình dung những người đã làm xong việc lớn nhưng lại giấu đi, không cho ai biết.
“...”
Mẹ nó, gặp phải ăn mày thật rồi.
Bạch Thủy Kim về nhà vừa hay đúng 5 giờ, còn hơn 1 tiếng nữa thôi là được ăn cơm rồi.
Thấy cậu trở về, má Lý đi qua hỏi: “Bạch thiếu gia, hôm nay cậu muốn ăn món gì?”
Hôm nay Vương Hoàn Tu phải đi tiệc xã giao không có về nhà ăn cơm nên chỉ cần làm món Bạch Thủy Kim thích là được.
Muốn ăn gì à?
Bạch Thủy Kim hỏi má Lý: “Má Lý, má biết làm mấy món Tây mà mấy nhà hàng Tây hay làm không?”
Trong bộ phim thần tượng mà cậu xem ngày hôm qua, cặp đôi nam nữ chính đã đi ăn món Tây vào buổi tối, làm cậu có chút thèm.
*Phim thần tượng: Để phục vụ nhu cầu nội tâm của mọi người, người ta sử dụng cốt truyện có tình tiết cô đọng, lãng mạn; là một hình thức biểu diễn nghệ thuật với nam nữ đẹp trai, xinh gái làm nhân vật chính.
Mấy món Tây mà cậu từng ăn qua chỉ có K.F.C với Mac.Donald's, còn mấy món được bán trong mấy nhà hàng Tây thì cậu chưa từng ăn qua.
“Biết, đương nhiên là biết làm rồi.” Má Lý vui mừng vỗ tay, lúc trước bà từng là phụ bếp cho bếp trưởng của một nhà hàng Tây, thật ra thì năng lực của bà tài giỏi hơn nhưng do tính tình rụt rè không nguyện ý làm người dẫn đầu, nên sau đó đã đến Vương gia làm việc với mức lương cao hơn và công việc cũng thoải mái hơn.
Bạch Thủy Kim nói muốn ăn món Tây vậy chẳng phải là bảo bà làm lại nghề cũ hay sao!
Má Lý lập tức trở về phòng bếp để chuẩn bị, mà tối đó Bạch Thủy Kim cũng đã được thưởng thức món Tây như ý nguyện.
Mỗi một món đều rất tinh tế và chỉ có một chút xíu.
Má Lý nói với cậu rằng phân lượng của mấy món ăn Tây trong nhà hàng chỉ có nhiêu đây thôi.
Bạch Thủy Kim: “...”
Chẳng trách lại có nhiều tên biến thái là người có tiền như vậy, ăn mà cũng không chịu ăn no không phải biến thái thì là gì?
Má Lý làm tổng cộng 15 món, thất huân bát tố.
*Thất huân bát tố ở đây là chỉ 7 loại thịt 8 loại rau trong món ăn, nhưng cũng có lúc dùng để chỉ đầu óc hỗn loạn. Thất huân bát tố là sự phá vỡ quy tắc trong cách ăn bát huân thất tố ( 8 thịt 7 rau) truyền thống của Trung Hoa. Bát huân chính là bát trân, đại diện cho thể hệ ăn thịt trong cung điện. Trong 《Lễ Ký. Nội Tắc》 có ghi chép, bát trân gồm có cơm sốt tương thịt, gạo kê vàng sốt tương thịt, heo quay, thịt sườn, thịt bò ngâm rượu, thịt bò nướng, cơm thịt bò, thịt cừu và thịt heo, gan chó nướng. Trong văn hiến cổ đại không có ghi chép rõ ràng về thất tốn. Còn trong dân gian thì hơn nửa là chỉ rau xanh, củ cải, khoai lang, khoai sọ, bí ngô, nấm và đậu phụ.
Sau khi ăn xong Bạch Thủy Kim lẳng lặng đi đến phía ghế sofa ăn que cay.
Cậu nhét một nắm que cay vào miệng.
Nguy quá, xém xíu là ch.ết đói rồi.
Mãi cho đến tận 10 giờ thì trong sân mới truyền đến tiếng động cơ xe ô tô, Bạch Thủy Kim ngồi dậy từ trên sofa, anh xã về rồi.
Cậu mở cửa sổ sát đất, chân trần đứng trên bục gỗ ngoài cửa sổ, chỉ thấy quản gia đã sớm đợi Vương Hoàn Tu xuống xe ở trong sân.
Ván gỗ có chút lạnh, ai nấy đều đi đón tiếp Vương Hoàn Tu trở về, Bạch Thủy Kim nghĩ cậu cũng nên nhiệt tình một chút.
Cậu cố gắng huơ tay theo hướng đó.
“Anh xã!”
“Anh xã ơi! Nhìn em nè!”
Vương Hoàn Tu vừa xuống xe liền nghe thấy âm thanh ồn ào của cậu, anh lạnh lùng nhìn sang chỉ thấy Bạch Thủy Kim đang đứng trước cửa sổ sát đất, sau lưng cậu là ánh đèn ấm áp trong nhà, đôi tay cậu đang múa may lung tung trong không trung, trên người vẫn đang mặc chiếc áo len màu kem và chiếc quần jean suông, đôi chân trần trắng nõn, tràn đầy sức sống của thanh xuân.
Thấy Vương Hoàn Tu nhìn mình, Bạch Thủy Kim cong đôi tay tạo thành một hình trái tim tặng cho anh.
Hãy nhận lấy tình yêu của ông đây!
“......”
Thấy Vương Hoàn Tu nhìn sang phía Bạch Thủy Kim, quản gia cũng nhìn theo, tuy ông không thích đối phương nhưng quả thật từ khi cậu ta đến đây thì ngôi nhà này đã náo nhiệt hơn rất nhiều.
Trong cái nhà này tâm trạng của Vương Hoàn Tu là quan trọng nhất, ông nhìn Bạch Thủy Kim đang bắn ra sức sống tứ tung bên cửa sổ.
Cả người cậu chói mắt như là một con chim khổng tước nhỏ, bục gỗ bên ngoài cửa sổ chính là sân khấu của cậu, cậu vừa ở trên đó huơ tay vừa thả tim, quần áo cũng phù hợp với dáng người, tươi trẻ, đáng yêu, cánh tay thon thả lộ ra từ chiếc áo len dệt kim đầy mềm mại.
Quản gia chen vào một câu: “Hôm nay Bạch thiếu gia sửa soạn thật đẹp.”
Một giây sau, sắc mặt Vương Hoàn Tu tối sầm.
Quản gia:!
KHÔNG REUP! KHÔNG HỐI! KHÔNG SPOIL! KHÔNG KY!
ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ KHÔNG TOXIC, TOXIC BLOCK KHỎI COI ĐỂ CHO MẤY BẠN DỄ THƯƠNG COI THÔI, BỚT NHỨC MẮT
HÃY NHỚ SAO CHO TRUYỆN NHÉ, MÃI KEO
Vào wattpad bằng cách tải 1.1.1.1 hoặc vpn p/ro/xy
~~
Tui đã nói truyện này vô tri, trẻ trâu và có nhắc ở mục note là đối với những tác phẩm tui dịch thì nếu tác giả sử dụng teencode hay từ láy ngọng ngọng là tui sẽ xài y chang luôn nên đừng bất ngờ nếu thấy mấy từ kiểu vậy nhé, sợ mấy bồ quên nên tui nhắc.
Một ly Parfait vào bụng, Bạch Thủy Kim mãn nguyện híp híp mắt, lòng cậu như một chú chuột nhỏ thành thật đang chắp tay cảm tạ trời đất.
Cảm ơn vì đã cho cậu được ăn món ăn ngon đến như vậy, ngon đến nỗi anh xã cậu cũng muốn ch.ết luôn rồi.
Nhìn thấy bộ dạng thỏa mãn của cậu, Lý Kiệt hiến ân cần mà đẩy ly Parfait còn nguyên của mình đến trước mặt Bạch Thủy Kim.
“Ly này cậu cũng ăn luôn đi, tôi chưa có đụng tới.”
Bạch Thủy Kim uyển chuyển từ chối: “Tôi không ăn nữa đâu, cảm ơn lòng tốt của anh.”
“No rồi à?”
Bạch Thủy Kim mỉm cười thẹn thùng: “Gần đây tôi đang kiêng đường.”
Bùi Tri Hành:...
Lý Kiệt:...
Nếu đối phương đã ăn xong thì đã đến lúc nói chuyện chính sự rồi, Lý Kiệt khụ khụ hắng giọng, có chút đau cổ.
Bạch Thủy Kim quan tâm: “Anh bị cảm rồi à?”
“Hả? Ờ... dạo này cũng cảm xíu.”
Một giây sau cái mông của Bạch Thủy Kim nhích xa ra.
Lý Kiệt:...
Thật trùng hợp làm sao, ánh mặt trời chói mắt khiến cho Lý Kiệt ngứa mũi, hắn ta hắt xì một cái rồi quay lại chẳng thấy Bạch Thủy Kim đâu nữa, cậu đã trực tiếp tránh sang phía đối diện luôn rồi.
Đột nhiên có người ngồi xuống bên cạnh khiến cho Bùi Tri Hành sửng sốt, nhưng anh ta lại nhanh chóng cười rộ lên trong lòng, anh ta biết ngay Bạch Thủy Kim sẽ ngồi bên cạnh mình mà, vừa rồi chỉ là chiêu trò nhỏ dùng để thu hút sự chú ý của anh ta.
Muốn anh ta chú ý đến nên mới không ngồi cạnh anh ta.
Sau khi điều chỉnh xong Lý Kiệt lại mở miệng: “Lần này chúng tôi đến tìm cậu là vì muốn nói với cậu về việc lấy trộm tư liệu gốc ở trong nhà của Vương Hoàn Tu.”
Bạch Thủy Kim hé miệng: “Nhưng tôi không lấy ra được.”
“Vậy thì cậu có thể âm thầm lấy, lén lút mà lấy.” Lý Kiệt vẽ kế hoạch cho cậu: “Chỉ cần cảnh giác một chút thì sẽ không có ai phát hiện ra cậu đâu.”
Nói cũng nhẹ nhàng quá, khắp Vương gia đều là người không đó, không chỉ là người mà còn là cứ điểm tập trung của mấy nhân vật phản diện luôn.
Trộm cắp lại không phải hành vi hợp pháp, nhất là ăn trộm văn kiện thương mại, một khi bị bắt thì cậu sẽ phải ngồi tù chung thân.
Khuôn mặt nhỏ của Bạch Thủy Kim nhăn lại: “Chẳng phải việc đó là phạm pháp hay sao? Hơn nữa, nếu như bị phát hiện rồi bị đánh ch.ết thì phải làm sao đây?”
Nói đánh ch.ết là nói giảm nói tránh rồi, kết cục sau cùng của cậu là bị xắt thành miếng ném cho cá mập ăn.
Vừa dứt lời cậu liền dời ánh mắt lên người Bùi Tri Hành, vị này chính là nhân vật chính trong sách, nhưng đến cuối cùng kết cục cũng chẳng tốt hơn phản diện Vương Hoàn Tu là bao.
Tác giả đã viết một hồi cao trào ở chương cuối của tiểu thuyết, chủ yếu là biểu đạt rằng nhân vật chính đã làm hết mọi thứ có thể để hoàn thành lý tưởng trả thù của mình, đời này không còn gì luyến tiếc.
Mà lý tưởng báo thù này lại chính là đánh bại con cá sấu thương nghiệp Vương Hoàn Tu.
Đến cuối cùng, nhân vật chính đã sử dụng phương pháp hại địch một nghìn tự tổn tám trăm để đánh bại phản diện, nhưng cái tên của kế sách này vừa nghe đã thấy không hay rồi, câu truyện kết thúc khi công ty của Vương Hoàn Tu phá sản, còn Bùi Tri Hành thì hao hết toàn bộ gia sản.
*Hại/ giết địch một nghìn tự tổn tám trăm là một câu thành ngữ: Trong lúc chiến đấu với quân địch, tuy rằng đã giết được một nghìn người nhưng bên mình cũng đã tổn thất tám trăm người, tình huống tổn thất của hai bên gần như ngang nhau.
Bạch Thủy Kim nhắm mắt, mấy người này biết chơi thật đó.
Cậu không hiểu thế giới của những người có tiền, hai người họ thật sự không thể thành thành thật thật mà làm hai phú ông rồi hưởng thụ cuộc sống vui vẻ này hay sao?
Cậu không giúp lấy trộm tư liệu thứ nhất là vì đó là việc phạm pháp, thứ hai là vì muốn để cho Vương Hoàn Tu tránh được kết cục khốn đốn về sau.
Lúc vừa bắt đầu thì cậu không có nghĩ như vậy đâu, cậu chỉ muốn ngoan ngoãn chịu đựng đến phần kết để rời khỏi Vương gia mà thôi.
Nhưng mà sau đó cậu phát hiện Vương Hoàn Tu đối xử với cậu cũng tốt lắm, cho cậu ăn, cho cậu mặc còn cho cậu tiền tiêu vặt nữa, tuy rằng tính tình hay nắng mưa thất thường nhưng chẳng lẽ tính tình hay thay đổi lại không phải một loại cảm xúc ổn định hay sao, ngay cả khi bị cậu làm gãy tay thì đối phương cũng không trách cậu. Đời trước cậu không có người thân, chưa từng có ai đối xử tốt với cậu như vậy cả, nếu như không có Vương Hoàn Tu thì cậu sẽ không được ở trong căn phòng đẹp đẽ như vậy, không được tiêu số tiền mà cả đời trước cậu không dám tiêu, còn được uống sữa bò hình ngôi nhà nhỏ mà cậu mơ ước đã lâu. https://www.wattpad.com/user/tuyetnhi0753
Trong lòng cậu có sự cảm kích đối với Vương Hoàn Tu cho nên cậu quyết định sẽ làm chút việc gì đó!
Bùi Tri Hành chau mày khi nghe câu nói này của Bạch Thủy Kim: “Vương Hoàn Tu đánh cậu rồi à?”
Bạch Thủy Kim vội vã xua tay: “Sao anh lại nghĩ như vậy, anh xã đối xử với tôi tốt lắm.”
Anh xã?
Bùi Tri Hành nghe mà nhức nhức cái lỗ tai.
Bạch Thủy Kim cũng không vòng vo với họ: “Tôi sẽ không lấy trộm tư liệu đâu, đây là hành vi xấu, hơn nữa còn vi phạm pháp luật, sẽ ảnh hưởng đến việc thi công chức gì gì đó sau này của tôi, hai người cũng đừng cứ muốn đấu với anh xã nhà tôi nữa, hạng mục lần này không thành thì vẫn còn hạng mục khác mà.”
*Thi công chức là quá trình thi xét tuyển, kiểm tra và phỏng vấn những người đáp ứng đủ tiêu chuẩn để được tuyển vào các vị trí chức vụ, chức danh trong cơ quan, bộ máy nhà nước, và các đơn vị tổ chức khác.
“Không cần thiết phải treo cổ trên một cái cây đâu, vẫn còn rất nhiều khu rừng ngoài kia mà.”
Nói xong Bạch Thủy Kim đứng dậy, tính tiền ly Parfait của mình rồi rời khỏi tiệm cà phê.
Lý Kiệt chưa từng nghĩ đến việc Bạch Thủy Kim sẽ từ chối bọn họ, hơn nữa còn dứt khoát bỏ đi trong khi Bùi Tri Hành vẫn còn ở đây.
Trong đầu Bùi Tri Hành lúc này toàn là một câu anh xã, hai câu anh xã mà Bạch Thủy Kim vừa gọi lúc nãy, nghe rất ỷ lại, anh ta nghe mà không tin được, càng không dám tin rằng đối phương cứ vậy mà đi rồi.
Bạch Thủy Kim trước giờ chưa từng cự tuyệt anh ta điều gì.
Lý Kiệt nhìn sắc mặt của Bùi Tri Hành: “Chuyện tư liệu gốc... phải làm sao đây?”
“Cậu ta yêu Vương Hoàn Tu rồi à?”
Bị ngắt lời khiến cho mạch suy nghĩ của Lý Kiệt bị đứt quãng, hắn ta bắt đầu trả lời Bùi Tri Hành: “Làm sao có thể được, mới kết hôn được có mấy ngày, tôi nghĩ cậu ta đang giận dỗi mà thôi, cố ý làm cho ông xem đó mà.”
Chân mày Bùi Tri Hành giãn ra: “Thật sao?”
“Không thì sao?” Lý Kiệt phân tích: “Cậu ta có chút sợ hãi khi nhắc đến Vương Hoàn Tu, lúc vừa đến không ngồi kế ông là cố ý diễn đó, cậu ta tức vì ông không có chút phản ứng nào khi cậu ta kết hôn với người khác, sau cùng cậu ta không chịu nổi nữa cũng qua ngồi với ông rồi đó thôi.”
Nói cũng phải.
Bạch Thủy Kim luôn một lòng một dạ với anh ta, làm sao có thể thích người khác được.
Lý Kiệt phát rầu vì chuyện tư liệu gốc: “Lần sau ông chủ động một chút, chúng ta còn phải nói chuyện thêm với cậu ta lần nữa.”
Hồi tưởng lại dáng vẻ hôm nay của Bạch Thủy Kim, lần này Bùi Tri Hành không có từ chối.
Anh ta cúi đầu xem điện thoại nhưng tiếng gọi anh xã ngọt nị vẫn vờn quanh trong đầu.
Cho đến khi anh ta nhấn mở một group chat.
“Biết tin gì chưa? Tay của Vương Hoàn Tu bị gãy rồi.”
“Đù má! Sao gãy vậy?”
“Nghe nói là Bạch Thủy Kim làm đó.”
“Bạch Thủy Kim mà cũng có cái gan này?”
Bạch Thủy Kim làm Vương Hoàn Tu gãy xương rồi?
Bùi Tri Hành nhìn chằm chằm dòng chữ này, chẳng lẽ vì Vương Hoàn Tu muốn thân mật mà cậu ta không phục tùng nên mới làm đối phương gãy tay hay sao.
Dòng chữ đó khiến cho tâm trạng Bùi Tri Hành tốt hơn hẳn.
Anh ta quyết định lần sau sẽ ngon ngọt với Bạch Thủy Kim, đành cho cậu nắm tay vậy.
Sau khi ra khỏi tiệm cà phê thì Bạch Thủy Kim đứng ở bên đường, vị trí của tiệm nằm ngay góc đường nên vừa ra khỏi cửa thì sẽ gặp phải ngã tư, Bạch Thủy Kim đang đứng chờ đèn xanh đèn đỏ.
Tưởng Du ngồi trong xe vừa nghiêng đầu thì nhìn thấy bóng dáng của cậu, chủ yếu là do lần trước đối phương đã để lại ấn tượng kinh diễm trong ký ức của anh ta nên bây giờ đối phương vừa xuất hiện trên đường là anh ta liền nhìn ra ngay.
Dùng khăn quàng cổ trùm đầu, ngốc nghếch sao ấy.
Anh ta lấy điện thoại ra gọi cho Vương Hoàn Tu.
“Vương tổng, ngài đoán xem tôi vừa nhìn thấy ai?” Ngón trỏ anh ta gõ nhẹ lên vô lăng.
Giọng nói của đối phương lạnh nhạt: “Ai?”
“Còn có thể là ai chứ, Bạch Thủy Kim đó.”
“Không có chuyện gì thì cúp đây.”
“Cúp cái gì, cậu ta đang chờ đèn xanh đỏ bên đường kìa.”
Vương Hoàn Tu làm thinh, lát nữa anh còn phải tham dự một cuộc họp.
Ngay lúc này, Tưởng Du bỗng ngó thấy Bùi Tri Hành thông qua bức tường thủy tinh của quán cà phê mà Bùi Tri Hành vừa hay lại ngồi ngay phía cửa sổ.
Tưởng Du chau mày, để tránh nhìn lầm anh ta vươn cổ lên xem: “Hình như cậu ta ra ngoài là để gặp Bùi Tri Hành.” https://www.wattpad.com/user/tuyetnhi0753
Bạch Thủy Kim bắt xe buýt về nhà, sau khi ghé trạm cậu đi bộ thêm một cây số nữa để đến khu biệt thự, lúc định đi vào khu vực nội bộ thì cậu trông thấy một người ăn xin đang ngồi xổm dưới một gốc cây với cái bát vỡ trên tay.
Thật là tội nghiệp.
Bạch Thủy Kim đi qua đó ném cho người ăn xin 2 đồng tiền rồi lại dúi cho người ta thêm một gói que cay.
Người ăn xin có chút mờ mịt khi thấy que cay đột nhiên xuất hiện trong tay mình.
Bạch Thủy Kim tiếp tục phát huy lòng nhân ái: “Tôi chỉ có thể cho ông nhiêu đây thôi.”
Cậu phải giữ lại mười chín gói kia để dành tự mình ăn.
Nói xong, cậu phất tay áo mà đi, bóng lưng ẩn giấu công và danh. Người ăn xin nhìn 2 đồng tiền được cho tại khu biệt thự xa hoa nhất trong thành phố.
*Ẩn giấu/ thâm tàng công và danh là ngôn ngữ mạng được lưu hành. Xuất phát từ 《Hiệp Khách Hành》 của Lý Bạch. Nguyên văn là “Thâm tàng thân cùng danh“. Nguyên ý là không để lộ tài hoa và công danh của bản thân. Nghĩa bóng là dùng để hình dung những người đã làm xong việc lớn nhưng lại giấu đi, không cho ai biết.
“...”
Mẹ nó, gặp phải ăn mày thật rồi.
Bạch Thủy Kim về nhà vừa hay đúng 5 giờ, còn hơn 1 tiếng nữa thôi là được ăn cơm rồi.
Thấy cậu trở về, má Lý đi qua hỏi: “Bạch thiếu gia, hôm nay cậu muốn ăn món gì?”
Hôm nay Vương Hoàn Tu phải đi tiệc xã giao không có về nhà ăn cơm nên chỉ cần làm món Bạch Thủy Kim thích là được.
Muốn ăn gì à?
Bạch Thủy Kim hỏi má Lý: “Má Lý, má biết làm mấy món Tây mà mấy nhà hàng Tây hay làm không?”
Trong bộ phim thần tượng mà cậu xem ngày hôm qua, cặp đôi nam nữ chính đã đi ăn món Tây vào buổi tối, làm cậu có chút thèm.
*Phim thần tượng: Để phục vụ nhu cầu nội tâm của mọi người, người ta sử dụng cốt truyện có tình tiết cô đọng, lãng mạn; là một hình thức biểu diễn nghệ thuật với nam nữ đẹp trai, xinh gái làm nhân vật chính.
Mấy món Tây mà cậu từng ăn qua chỉ có K.F.C với Mac.Donald's, còn mấy món được bán trong mấy nhà hàng Tây thì cậu chưa từng ăn qua.
“Biết, đương nhiên là biết làm rồi.” Má Lý vui mừng vỗ tay, lúc trước bà từng là phụ bếp cho bếp trưởng của một nhà hàng Tây, thật ra thì năng lực của bà tài giỏi hơn nhưng do tính tình rụt rè không nguyện ý làm người dẫn đầu, nên sau đó đã đến Vương gia làm việc với mức lương cao hơn và công việc cũng thoải mái hơn.
Bạch Thủy Kim nói muốn ăn món Tây vậy chẳng phải là bảo bà làm lại nghề cũ hay sao!
Má Lý lập tức trở về phòng bếp để chuẩn bị, mà tối đó Bạch Thủy Kim cũng đã được thưởng thức món Tây như ý nguyện.
Mỗi một món đều rất tinh tế và chỉ có một chút xíu.
Má Lý nói với cậu rằng phân lượng của mấy món ăn Tây trong nhà hàng chỉ có nhiêu đây thôi.
Bạch Thủy Kim: “...”
Chẳng trách lại có nhiều tên biến thái là người có tiền như vậy, ăn mà cũng không chịu ăn no không phải biến thái thì là gì?
Má Lý làm tổng cộng 15 món, thất huân bát tố.
*Thất huân bát tố ở đây là chỉ 7 loại thịt 8 loại rau trong món ăn, nhưng cũng có lúc dùng để chỉ đầu óc hỗn loạn. Thất huân bát tố là sự phá vỡ quy tắc trong cách ăn bát huân thất tố ( 8 thịt 7 rau) truyền thống của Trung Hoa. Bát huân chính là bát trân, đại diện cho thể hệ ăn thịt trong cung điện. Trong 《Lễ Ký. Nội Tắc》 có ghi chép, bát trân gồm có cơm sốt tương thịt, gạo kê vàng sốt tương thịt, heo quay, thịt sườn, thịt bò ngâm rượu, thịt bò nướng, cơm thịt bò, thịt cừu và thịt heo, gan chó nướng. Trong văn hiến cổ đại không có ghi chép rõ ràng về thất tốn. Còn trong dân gian thì hơn nửa là chỉ rau xanh, củ cải, khoai lang, khoai sọ, bí ngô, nấm và đậu phụ.
Sau khi ăn xong Bạch Thủy Kim lẳng lặng đi đến phía ghế sofa ăn que cay.
Cậu nhét một nắm que cay vào miệng.
Nguy quá, xém xíu là ch.ết đói rồi.
Mãi cho đến tận 10 giờ thì trong sân mới truyền đến tiếng động cơ xe ô tô, Bạch Thủy Kim ngồi dậy từ trên sofa, anh xã về rồi.
Cậu mở cửa sổ sát đất, chân trần đứng trên bục gỗ ngoài cửa sổ, chỉ thấy quản gia đã sớm đợi Vương Hoàn Tu xuống xe ở trong sân.
Ván gỗ có chút lạnh, ai nấy đều đi đón tiếp Vương Hoàn Tu trở về, Bạch Thủy Kim nghĩ cậu cũng nên nhiệt tình một chút.
Cậu cố gắng huơ tay theo hướng đó.
“Anh xã!”
“Anh xã ơi! Nhìn em nè!”
Vương Hoàn Tu vừa xuống xe liền nghe thấy âm thanh ồn ào của cậu, anh lạnh lùng nhìn sang chỉ thấy Bạch Thủy Kim đang đứng trước cửa sổ sát đất, sau lưng cậu là ánh đèn ấm áp trong nhà, đôi tay cậu đang múa may lung tung trong không trung, trên người vẫn đang mặc chiếc áo len màu kem và chiếc quần jean suông, đôi chân trần trắng nõn, tràn đầy sức sống của thanh xuân.
Thấy Vương Hoàn Tu nhìn mình, Bạch Thủy Kim cong đôi tay tạo thành một hình trái tim tặng cho anh.
Hãy nhận lấy tình yêu của ông đây!
“......”
Thấy Vương Hoàn Tu nhìn sang phía Bạch Thủy Kim, quản gia cũng nhìn theo, tuy ông không thích đối phương nhưng quả thật từ khi cậu ta đến đây thì ngôi nhà này đã náo nhiệt hơn rất nhiều.
Trong cái nhà này tâm trạng của Vương Hoàn Tu là quan trọng nhất, ông nhìn Bạch Thủy Kim đang bắn ra sức sống tứ tung bên cửa sổ.
Cả người cậu chói mắt như là một con chim khổng tước nhỏ, bục gỗ bên ngoài cửa sổ chính là sân khấu của cậu, cậu vừa ở trên đó huơ tay vừa thả tim, quần áo cũng phù hợp với dáng người, tươi trẻ, đáng yêu, cánh tay thon thả lộ ra từ chiếc áo len dệt kim đầy mềm mại.
Quản gia chen vào một câu: “Hôm nay Bạch thiếu gia sửa soạn thật đẹp.”
Một giây sau, sắc mặt Vương Hoàn Tu tối sầm.
Quản gia:!