[ABO] Vỏ Bọc Thối Nát
Chương 12
"Dừng lại..."
Tống Hạo Kình không nhìn đến vật sắc nhọn dưới yết hầu, chỉ là động tác tay hơi khựng lại, hơi ngẩng đầu đối diện ánh mắt kiên định mang chút mê man do cơn sốt tình của cậu.
"Tống Hạo Kình... Dừng lại..."
Hắn nhoẻn miệng cười, dứt khoát lột sạch vật che thân cuối cùng của đối phương. Cậu cũng lập tức ghì mảnh thủy tinh thật chặt, chỉ cần động một chút nữa là cắt đứt cuống họng.
"Nếu tôi chết, anh đoán xem chuyện gì sẽ xảy ra."
Một câu này đủ bóp trúng điểm yếu của cậu. Nếu Tống Hạo Kình hôm nay bị cậu giết chết, không chỉ cậu, đến cả mẹ cũng không thể thoát. Mẹ cậu...
Ban đầu bàn tay khi nắm vật nhọn còn có sức, nhưng cuối cùng lại buông thõng xuống. Tiếng thủy tinh nặng nề rơi vỡ thành vụn nhỏ trên sàn nhà, không cam lòng.
"Ngươi có từng nghĩ đến hậu quả của việc này không?"
Hắn giữ chặt hai tay cậu lên đỉnh đầu lần nữa, tránh giữa chừng lại làm loạn như vừa rồi. Một tay khác hắn khẽ chạm vào tuyến thể sau gáy của cậu, khiến cậu rùng mình lo sợ.
"Chỉ cần không đánh dấu và cả hai chúng ta đều không nói ra, sẽ chẳng ai biết đâu anh trai à."
Cậu nhìn hắn, bất lực thì thào: "Điên rồi... Ngươi điên rồi..."
Tống Hạo Kình hoàn toàn tiến vào kỳ động dục nên bản năng đã hoá thú tính, hắn gấp gáp cởi bỏ áo choàng tắm ra, vội vã giải tỏa dục vọng. Trước kia hắn chưa từng coi cậu là anh em, giờ đây bị dục vọng thôi thúc muốn phát tiết, chỉ cần không để lại hậu quả, không để ai biết thì có thể thỏa thích chơi đùa.
Có lẽ đối với hắn, cảm giác tội lỗi khi phạm phải điều cấm kỵ luôn mang đến sự kích thích đến lạ thường. Và giờ hắn bị kích thích muốn ăn trái cấm đó, dù biết sẽ có độc.
Bắp đùi non bên trong cảm nhận rõ một vật thể cứng nóng đụng nhẹ vào da mềm. Vì trong kỳ phát tình nên phía dưới không biết xấu hổ mà chảy ra rất nhiều nước làm mềm đường ruột. Cậu nhắm chặt mắt quay đầu sang một bên, dán sát đầu vào cánh tay mình để không nhìn thấy gì cả.
Hai chân cậu bị bắt dang rộng kẹp bên hông đối phương. Eo nhỏ run rẩy bị bắt lấy, hơi nâng lên cao. Cho đến khi quy đầu vật kia chạm đến cửa vào, cậu hoảng loạn mở trừng mắt ra, yếu ớt chống cự trốn thoát.
"Đừng... đừng mà..."
Nhưng thể lực quá mức chênh lệch, mọi sự phản kháng đều như muối bỏ biển. Người bị kéo lê trên mặt đất, hông bị nâng lên một đoạn, cứ thế phía dưới bị đâm vào đột ngột.
"Á... A a đau... đau quá."
Cậu đau đớn hét lên, hai chân đạp loạn xạ trong không khí, nước mắt vô thức trào khỏi khoé mi.
Sức ép từ người phía trên rất lớn, dù ở dưới sẵn đã rỉ ra rất nhiều nước để thuận lợi cho việc tiến vào thì đây cũng là lần đầu của cậu. Bị xâm nhập một cách bị động không chuẩn bị trước, bị khống chế toàn thân cứng nhắc tiếp nhận, cơ thể cậu như đang bị lăng trì xẻo thịt.
Vật thô cứng kia như con dao lớn sắc nhọn đâm chọc không ngừng vào nơi yếu mềm, cứa rạch vách thịt chật hẹp. Dù có chảy ra nhiều nước đến đâu cũng không hề giảm bớt sự đau đớn. Mỗi lần hắn rút ra đâm vào, cậu cơ hồ dùng sức cắn nát môi dưới mình.
Một tay của hắn giữ chặt eo cậu không cho giãy dụa, dồn dập công kích vào một chỗ. Cậu bị thúc liên tục đến choáng váng, cơ thể bị đẩy về phía trên, đầu có xu hướng đập vào góc tủ.
Trong miệng nếm được máu của chính mình, cậu biết môi dưới đã bị mình cắn bật máu rồi. Mùi rượu Rum cùng hoa linh lan trộn vào một chỗ càng đê mê nóng bỏng, ngoài ham muốn phát tiết dục vọng ra đều không thể làm gì khác.
Nhận thức người bên trên có xu hướng càng nhanh, vật thô cứng trong cơ thể cũng khuếch trương lớn hơn trước, cậu run rẩy thít chặt lại, ngọ nghệch muốn khép chân.
"Đau quá... Chậm lại...chậm...a."
Tống Hạo Kình không hài lòng kéo rộng hai chân ra. Hắn sắp tới, nên càng ra sức đâm lút cán vào bên trong nhanh hơn. Lời cầu xin bên dưới như sự thúc giục cầu hoan vậy, thêm nữa là tiếng nước xấu hổ cùng âm thanh khi hai cơ thể va chạm kết hợp vào nhau đều làm cho hắn mất khống chế.
Bên dưới quá mức siết chặt, hắn vội vàng đâm thêm chục cái nữa rồi ngừng lại, ấn chặt mông cậu vào, bắt buộc tiếp nhận tất cả luồng dịch nóng bắn vào sâu nơi vách thịt. Hắn run rẩy thở dốc ồ ồ, đưa tay vuốt ve ngực đối phương.
Sau cơn kích tình vừa qua đi, khuôn mặt cậu đã ướt đẫm nước mắt. Hắn rút ra khỏi cơ thể cậu, phía dưới ồ ạt chảy ra từng đợt dịch đục ngầu. Tống Hạo Kình tham lam nắm bóp cặp mông căng tròn, hai mắt hắn đỏ ngầu khi nhìn phía dưới đang mấp máy không khép lại được như ban đầu.
Ngay lập tức, hắn thẳng lưng lần nữa đâm mạnh vào.
Tuy hai tay đã được tự do nhưng cậu không thể làm gì khác ngoài bám víu lên lưng người phía trên. Mỗi lần hắn dùng sức tiến vào, cậu đều đau đớn cào loạn lên tấm lưng đối phương. Tiếng thở dốc vẫn ồ ồ bên tai, không biết đây là thứ mấy cậu phải dạng chân ra để thỏa mãn hắn.
Đầu óc bị say sẩm đến choáng váng, pheromone hương rượu Rum có nồng độ mạnh như chính bản chất của nó vậy. Một loại rượu vang mạnh, dễ khiến bất cứ ai nếm thử đều đê mê trong cơn say. May mắn thay, mùi hương hoa linh lan thanh mát làm dịu nhẹ đi chút ít, ít nhất vẫn khiến cậu lâu lâu thanh tỉnh giữa chừng.
Trong căn phòng nhỏ, trộn lẫn là tiếng thở dốc, tiếng khóc nấc cùng van xin và tiếng va chạm đáng thẹn của xác thịt.
Bọn họ liên tục thay đổi tư thế trong lúc làm, có mấy lần cậu ngất đi vì kiệt sức và mất nước, mỗi lần tỉnh dậy thì luôn thấy người phía trên vẫn còn hừng hực khí thế mà làm mình. Bên dưới lối vào đã triệt để mất cảm giác, eo và hông đã quen với tiết tấu nhanh của hắn nên không còn đau rát như lúc đầu mà chuyển qua trạng thái tê rần.
Tống Hạo Kình không nhìn đến vật sắc nhọn dưới yết hầu, chỉ là động tác tay hơi khựng lại, hơi ngẩng đầu đối diện ánh mắt kiên định mang chút mê man do cơn sốt tình của cậu.
"Tống Hạo Kình... Dừng lại..."
Hắn nhoẻn miệng cười, dứt khoát lột sạch vật che thân cuối cùng của đối phương. Cậu cũng lập tức ghì mảnh thủy tinh thật chặt, chỉ cần động một chút nữa là cắt đứt cuống họng.
"Nếu tôi chết, anh đoán xem chuyện gì sẽ xảy ra."
Một câu này đủ bóp trúng điểm yếu của cậu. Nếu Tống Hạo Kình hôm nay bị cậu giết chết, không chỉ cậu, đến cả mẹ cũng không thể thoát. Mẹ cậu...
Ban đầu bàn tay khi nắm vật nhọn còn có sức, nhưng cuối cùng lại buông thõng xuống. Tiếng thủy tinh nặng nề rơi vỡ thành vụn nhỏ trên sàn nhà, không cam lòng.
"Ngươi có từng nghĩ đến hậu quả của việc này không?"
Hắn giữ chặt hai tay cậu lên đỉnh đầu lần nữa, tránh giữa chừng lại làm loạn như vừa rồi. Một tay khác hắn khẽ chạm vào tuyến thể sau gáy của cậu, khiến cậu rùng mình lo sợ.
"Chỉ cần không đánh dấu và cả hai chúng ta đều không nói ra, sẽ chẳng ai biết đâu anh trai à."
Cậu nhìn hắn, bất lực thì thào: "Điên rồi... Ngươi điên rồi..."
Tống Hạo Kình hoàn toàn tiến vào kỳ động dục nên bản năng đã hoá thú tính, hắn gấp gáp cởi bỏ áo choàng tắm ra, vội vã giải tỏa dục vọng. Trước kia hắn chưa từng coi cậu là anh em, giờ đây bị dục vọng thôi thúc muốn phát tiết, chỉ cần không để lại hậu quả, không để ai biết thì có thể thỏa thích chơi đùa.
Có lẽ đối với hắn, cảm giác tội lỗi khi phạm phải điều cấm kỵ luôn mang đến sự kích thích đến lạ thường. Và giờ hắn bị kích thích muốn ăn trái cấm đó, dù biết sẽ có độc.
Bắp đùi non bên trong cảm nhận rõ một vật thể cứng nóng đụng nhẹ vào da mềm. Vì trong kỳ phát tình nên phía dưới không biết xấu hổ mà chảy ra rất nhiều nước làm mềm đường ruột. Cậu nhắm chặt mắt quay đầu sang một bên, dán sát đầu vào cánh tay mình để không nhìn thấy gì cả.
Hai chân cậu bị bắt dang rộng kẹp bên hông đối phương. Eo nhỏ run rẩy bị bắt lấy, hơi nâng lên cao. Cho đến khi quy đầu vật kia chạm đến cửa vào, cậu hoảng loạn mở trừng mắt ra, yếu ớt chống cự trốn thoát.
"Đừng... đừng mà..."
Nhưng thể lực quá mức chênh lệch, mọi sự phản kháng đều như muối bỏ biển. Người bị kéo lê trên mặt đất, hông bị nâng lên một đoạn, cứ thế phía dưới bị đâm vào đột ngột.
"Á... A a đau... đau quá."
Cậu đau đớn hét lên, hai chân đạp loạn xạ trong không khí, nước mắt vô thức trào khỏi khoé mi.
Sức ép từ người phía trên rất lớn, dù ở dưới sẵn đã rỉ ra rất nhiều nước để thuận lợi cho việc tiến vào thì đây cũng là lần đầu của cậu. Bị xâm nhập một cách bị động không chuẩn bị trước, bị khống chế toàn thân cứng nhắc tiếp nhận, cơ thể cậu như đang bị lăng trì xẻo thịt.
Vật thô cứng kia như con dao lớn sắc nhọn đâm chọc không ngừng vào nơi yếu mềm, cứa rạch vách thịt chật hẹp. Dù có chảy ra nhiều nước đến đâu cũng không hề giảm bớt sự đau đớn. Mỗi lần hắn rút ra đâm vào, cậu cơ hồ dùng sức cắn nát môi dưới mình.
Một tay của hắn giữ chặt eo cậu không cho giãy dụa, dồn dập công kích vào một chỗ. Cậu bị thúc liên tục đến choáng váng, cơ thể bị đẩy về phía trên, đầu có xu hướng đập vào góc tủ.
Trong miệng nếm được máu của chính mình, cậu biết môi dưới đã bị mình cắn bật máu rồi. Mùi rượu Rum cùng hoa linh lan trộn vào một chỗ càng đê mê nóng bỏng, ngoài ham muốn phát tiết dục vọng ra đều không thể làm gì khác.
Nhận thức người bên trên có xu hướng càng nhanh, vật thô cứng trong cơ thể cũng khuếch trương lớn hơn trước, cậu run rẩy thít chặt lại, ngọ nghệch muốn khép chân.
"Đau quá... Chậm lại...chậm...a."
Tống Hạo Kình không hài lòng kéo rộng hai chân ra. Hắn sắp tới, nên càng ra sức đâm lút cán vào bên trong nhanh hơn. Lời cầu xin bên dưới như sự thúc giục cầu hoan vậy, thêm nữa là tiếng nước xấu hổ cùng âm thanh khi hai cơ thể va chạm kết hợp vào nhau đều làm cho hắn mất khống chế.
Bên dưới quá mức siết chặt, hắn vội vàng đâm thêm chục cái nữa rồi ngừng lại, ấn chặt mông cậu vào, bắt buộc tiếp nhận tất cả luồng dịch nóng bắn vào sâu nơi vách thịt. Hắn run rẩy thở dốc ồ ồ, đưa tay vuốt ve ngực đối phương.
Sau cơn kích tình vừa qua đi, khuôn mặt cậu đã ướt đẫm nước mắt. Hắn rút ra khỏi cơ thể cậu, phía dưới ồ ạt chảy ra từng đợt dịch đục ngầu. Tống Hạo Kình tham lam nắm bóp cặp mông căng tròn, hai mắt hắn đỏ ngầu khi nhìn phía dưới đang mấp máy không khép lại được như ban đầu.
Ngay lập tức, hắn thẳng lưng lần nữa đâm mạnh vào.
Tuy hai tay đã được tự do nhưng cậu không thể làm gì khác ngoài bám víu lên lưng người phía trên. Mỗi lần hắn dùng sức tiến vào, cậu đều đau đớn cào loạn lên tấm lưng đối phương. Tiếng thở dốc vẫn ồ ồ bên tai, không biết đây là thứ mấy cậu phải dạng chân ra để thỏa mãn hắn.
Đầu óc bị say sẩm đến choáng váng, pheromone hương rượu Rum có nồng độ mạnh như chính bản chất của nó vậy. Một loại rượu vang mạnh, dễ khiến bất cứ ai nếm thử đều đê mê trong cơn say. May mắn thay, mùi hương hoa linh lan thanh mát làm dịu nhẹ đi chút ít, ít nhất vẫn khiến cậu lâu lâu thanh tỉnh giữa chừng.
Trong căn phòng nhỏ, trộn lẫn là tiếng thở dốc, tiếng khóc nấc cùng van xin và tiếng va chạm đáng thẹn của xác thịt.
Bọn họ liên tục thay đổi tư thế trong lúc làm, có mấy lần cậu ngất đi vì kiệt sức và mất nước, mỗi lần tỉnh dậy thì luôn thấy người phía trên vẫn còn hừng hực khí thế mà làm mình. Bên dưới lối vào đã triệt để mất cảm giác, eo và hông đã quen với tiết tấu nhanh của hắn nên không còn đau rát như lúc đầu mà chuyển qua trạng thái tê rần.