Anh Ấy Gọi Tôi Là Hắc Liên Hoa

Chương 199: Tôi không ghét cậu…., đừng khóc.



Ôn Niệm Nam bất ngờ thông báo rằng anh sẽ dừng buổi biểu diễn và tất cả các hành trình, đóng cửa ở nhà và không chịu gặp ai.

Cha Ôn nhìn Ôn Niệm Nam tinh thần càng ngày càng kém, trong lòng rất lo lắng, chỉ có thể gọi điện thoại cho bác sĩ Lý.

Bác sĩ Lý mở cửa phòng đàn, cầm nước và thuốc bước vào, liền nhìn thấy người ngồi trên mặt đất dựa vào đàn.

Ôn Niệm Nam lại bị bệnh ...

" Niệm Nam , tôi là bác sĩ Lý, tôi sẽ đến khám cho anh." Bác sĩ Lý nói với một giọng nhẹ nhàng.

Ôn Niệm Nam nghe thấy giọng nói quen thuộc, thân thể dần dần thả lỏng, dùng ánh mắt trống rỗng liếc nhìn bác sĩ Lý.

Bác sĩ Lý nhanh chóng tiếp tục hỏi: "Niệm Nam, cha của bạn rất lo lắng cho bạn. Tôi biết bạn rất buồn vì bị người mà bạn tin tưởng lừa dối, nhưng họ đã giấu giếm bạn vì họ yêu bạn. Đừng nghĩ về điều đó nữa. "

Ôn Niệm Nam cầm sợi dây chuyền ngẩng đầu lên nhìn bác sĩ Lý, nghẹn ngào nói:" Anh ấy đã dựng nên một câu chuyện cổ tích tuyệt đẹp cho tôi, và anh ấy yêu cầu mọi người xung quanh nói dối tôi, và anh ấy ... còn lại ... Tôi đã sống trong câu chuyện cổ tích mà anh ấy đã tạo ra. ""

“Cố tổng muốn bạn có một cuộc sống hạnh phúc, và bạn thực sự trở nên vui vẻ hơn sau khi anh ấy biến mất, vì vậy anh ấy không muốn… "

Ôn Niệm Nam đột nhiên nắm lấy bàn tay của bác sĩ Lý, xúc động nói: "Không ... Anh ấy đã quay lại gặp tôi, tôi nhìn thấy Cố Ngôn Sanh ở buổi hòa nhạc ... Nhưng anh ấy đã chạy đi, anh ấy vẫn đang tránh tôi."

Bác sĩ Lý thở dài, nghĩ đó là Ôn Niệm Nam bị ảo giác, lấy thuốc và nước ra và thuyết phục anh ta.

"Niệm Nam, cậu uống thuốc đi được không? Cứ uống thuốc rồi ngủ"

"Tôi không muốn uống thuốc. Tôi sẽ quên anh ta sau khi uống thuốc. ”Ôn Niệm Nam đã có chút không tỉnh táo.

Bác sĩ Lý đưa cốc nước lên phía trước tiếp tục nói: “Không được, không uống thuốc sẽ không khỏi bệnh.”

“Tôi đã nói sẽ không uống!” Ôn Niệm Nam hét lên, giơ tay hất cốc nước.

Nhìn mảnh kính vỡ trên mặt đất, Ôn Niệm Nam đột nhiên đi tới nhặt từng mảnh, ánh mắt trống rỗng lặp lại: "Tôi xin lỗi...... Tôi xin lỗi..."

Ngoài cửa, Đường Sóc nghe thấy tiếng đẩy cửa liền xông vào, nhìn Ôn Niệm Nam hai tay dính đầy máu mảnh vỡ, hai mắt lập tức đỏ lên.

"... Đừng nhặt nó ... Đừng nhặt nó Niệm Nam ..."

Đường Sóc cẩn thận gỡ những mảnh vỡ ra, thổi đau tay và cố nén tiếng nức nở: "Không đau sao? Cậu đừng làm tôi đau, đau quá ... "

"Ngôn Sanh... tôi không đau. "

Đường Sóc giật thót tim, run rẩy nói:" Cậu gọi tôi là gì ... "

Mặc kệ máu của mình chảy, Ôn Niệm Nam nhẹ nhàng đưa tay lên chạm vào mặt Đường Sóc với đôi mắt trũng sâu. "Đừng khóc, tôi không ghét cậu, cậu đừng khóc, được rồi ..."

Nước mắt Đường Socs rơi xuống mặt đất, trên tay Ôn Niệm Nam dính đầy máu, khóe mắt ửng hồng cười nói: “Được rồi… Tôi sẽ không khóc.”

Ôn Niệm Nam đưa tay lau đi nước mắt trên khóe mắt Đường Sóc. , để lại vết máu.

"Ừ ... nhìn cậu cười thật đẹp, tôi không nhớ nổi đã bao lâu rồi cậu không cười với tôi, nếu được quay ngược thời gian thì tuyệt biết bao ...tôi muốn thấy lần đầu tiên cậu cười nhạo tôi và giữ nó mãi mãi ... "

“Tôi chỉ muốn ở bên người tôi thích. Chỉ là một điều ước đơn giản vậy thôi ... Tại sao nó lại khó khăn và trắc trở như vậy?"

Những lời của Ôn Niệm Nam dường như khiến Đường Sóc đau như dao căt, khiến anh không thở ra hơi.

Cho dù có vô thức, anh ấy cũng chỉ nhớ Cố Ngôn Sanh thôi ...

Anh rõ ràng đã từng khen em xinh đẹp khi cười còn mắt hí, vậy sao anh lại không nhớ có hai Đường Sóc có răng hổ khi cười ...

Đường Sóc lại cầm lấy nước và thuốc của bác sĩ Lý, nhẹ giọng thì thầm: "Này ... Uống thuốc có được không? Uống xong có thể hết đau."

" Anh định rời đi sau khi tôi uống thuốc sao? "

Ôn Niệm Nam đột nhiên đẩy Đường Sóc lùi lại mấy bước, mất kiểm soát rống lên," Anh có định không xuất hiện nếu tôi khóc hay làm gây rối đúng không? Anh nghĩ tôi có thể tha thứ cho anh bằng cách bảo vệ tôi khỏi bị thương ... Anh nghĩ rằng tôi đã phải trả giá rất nhiều? Tôi sẽ không thể ghét anh nhiều hơn ... Tôi ... "

Đường Sóc nhìn chằm chằm Ôn Niệm Nam không tự chủ được mà ngã quỵ, tiến lên bắt anh ôm lấy mình, nhẹ giọng nói: "Xin lỗi ... Niệm Nam ..."

Bác sĩ Lý ở phía sau lấy ra thuốc an thần, đi tới rồi tiêm, sau khi tiêm xong anh dần dần ngừng giãy dụa.

Đường Sóc trầm mặc nhìn người dần dần chìm vào giấc ngủ, anh chợt nhận ra Ôn Niệm Nam trong vòng tay anh đã mất mát nhiều như vậy.



“Đường tổng, tinh thần của Niệm Nam càng ngày càng kém.”

Đêm khuya, Đường Luân Hiên thấy đèn dưới lầu vẫn sáng, nhưng ở dưới lầu lại thấy Đường Sóc chán nản ngồi uống rượu.

“Tiểu Sóc, em có chuyện gì phải lo lắng sao?”

Đường Sóc rót một ly rượu, cười khổ: “Anh à, anh có người thích không? Đó là loại người chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhận ra anh ấy rồi, và chỉ yêu anh ấy ... "

Đường Luân Hiên cầm lấy rượu, trầm mặc một lát mới nói :" Em là vì Tiểu Ôn sao?”

"Sau khi trở về công ty, anh mới biết nhà họ Tần và nhà họ Cố đang có chuyện một cuộc tranh chấp lớn, và những điều Cố Ngôn Sanh đã làm cho Ôn Niệm Nam khiến anh bị sốc.

“Em… em nghĩ mình sắp mất cậu ấy… Không phải cậu ấy bị người khác bắt đi, mà là cậu ấy đang ở ngay trước mặt em nhưng em không thể bắt được cậu ấy nữa.”

Đường Sóc nhìn mặt dây trên điện thoại, nghẹn ngào nói: "Em giống như người ngoài nhìn Niệm Nam và Cố Ngôn Sanh. Khoảnh khắc nhìn cậu ấy mất hồn và gục ngã vì Cố Ngôn Sanh, em biết ... em không bao giờ có thể thay thế Cố Ngôn Sanh."

" Niệm Nam sẽ không bao giờ quên Cố Ngôn Sanh. Cậu ấy sẽ khắc ghi Cố Ngôn Sanh vào tận xương tủy... Cho dù em có làm nhiều việc hơn nữa, cũng không thể so sánh ... "

Đường Luân Hiên thấy rằng Đường Sóc rót rượu, giật lấy ly rượu và thì thầm: “Đừng uống, anh biết em đang buồn, nhưng em cũng đừng hủy hoại mình như thế này.”

Mắt Đường Sóc lại đỏ lên, và nằm trên bàn anh thì thào: "Anh à...... Em ngay từ đầu đã sai rồi sao? Có phải em quá ích kỷ không? Em không muốn như thế này, tại sao lại là người đầu tiên? Gặp anh ấy không phải em ..."

Đường Luân Hiên dường như đã đoán ra, sửng sốt nói : "Ý của em... là sao?"

"Tôi hiểu rồi ... Tôi tỉnh dậy từ giấc mơ này. Tôi không thể nắm lấy người không thuộc về mình. Rốt cuộc, Niệm Nam không thuộc về tôi nữa ..."

Đường Luân Hiên ôm nhẹ anh và thở dài: "Tỉnh lại đi. Tỉnh lại đi, em sẽ không làm chuyện ngu ngốc nữa."

Đường Sóc bóp mạnh lồng ngực, run rẩy nói: "Nhưng em đau quá ... đau ở đây. Em đã yêu cậu ấy rất nhiều năm rồi, anh à… anh trai, em thực sự yêu cậu ấy rất nhiều, tại sao cậu ấy không yêu em? ”

Đường Sóc gục xuống và khóc như một đứa trẻ trong vòng tay của Đường Luân Hiên. Anh chưa bao giờ thấy em trai mình khóc như thế này từ khi lớn lên .

Từ sự đổ vỡ tình cảm và khóc lóc, Đường Luân Hiên biết rằng Đường Sóc chỉ thực sự muốn trút bỏ khi anh buông tay.

Nghĩa trang.

“Anh thực sự không định ở lại sao?” Cố Lâmđậu xe trong nghĩa trang, nhìn người trong gương chiếu hậu.

Cố Ngôn Sanh cầm điếu thuốc đưa lên miệng, cầm bật lửa lên châm lửa, nhưng tay anh không cầm được.

Hai mắt Cố Lâm lóe sáng, anh xoay người lấy bật lửa giúp anh châm.

Cố Ngôn Sanh cử động cánh tay không phản ứng của mình và nói một cách cay đắng: "Anh ấy đã có gia đình ở bên, và mọi thứ đang dần tốt hơn. Thật tốt cho anh ấy nếu tôi rời đi."

"Tôi đã mua vé, cùng cậu làm giả danh tính. Sau khi rời đi, tôi sẽ xóa hết dấu vết. Hôm nay tôi sẽ để Thẩm Lạc An biến mất mà không để lại chứng cứ gì."

" Cảm ơn... anh ... "

Cố Ngôn Sanh cầm lấy bông hoa huệ, mở cửa xe và rời đi. Cố Lâm nhìn chằm chằm vào vô lăng một cách trống rỗng.

“Anh… anh?”

Cố Lâm gục trên tay lái với đôi mắt đỏ hoe, nhìn khuôn mặt giống Cố Ngôn Sanh trong kính chiếu hậu nhếch mép cười.

Cố trang.

Trước máy tính dưới tầng hầm, Cố Lâm nở nụ cười độc ác khi nhìn hình ảnh theo dõi Thẩm Lạc An.

Hắn động tay động chân trước đồ ăn trong tù, giám sát lại bị hắn đột nhập, nhìn tiếng hét phát ra từ máy tính, Cố Lâm cười độc ác.

“Xem ra thuốc tôi chế ra là tốt rồi, mấy ông già này cũng khá sảng khoái.”

Ánh mắt Cố Lâm đột nhiên thay đổi, hắn liếc mắt nhìn về phía cửa, đột nhiên đứng dậy đạp tới, ngã xuống đất với âm thanh bị bóp nghẹt..

Cố Lâm bước tới và bắt gặp kẻ nghe trộm, anh bóp cổ và kéo anh ta lại, nhưng cơ thể anh ta đông cứng ngay lập tức sau khi nhìn thấy người anh ta đang giữ.

….



Bạch Cẩn Trần nhìn Cố Lâm với khuôn mặt tái mét , và nhìn vào máy tính với những tiếng la hét phía sau và xung quanh là những dụng cụ tra tấn khủng khiếp.

"Không ... không anh ơi, nghe anh này ..."

Cố Lâm hoảng sợ muốn tắt máy tính nhưng tay run lên không tắt được. Tiếng hét của Thẩm Lạc An không ngừng vang lên, và Cố Lâm ném máy tính xuống đất.

Quay đầu nhìn sắc mặt tái nhợt của Bạch Cẩn Trần, Cố Lâm cảm giác mình đã rơi vào động băng, bước tới nắm tay hắn, đột nhiên bị hắn ném ra xa.

“Đừng chạm vào tôi!” Sự sợ hãi trong mắt Bạch Cẩn Trần khiến Cố Lâm vô cùng đau đớn.

Bạch Cẩn Trần đã chạy đi.

Một cảm xúc vô hình lóe lên trong mắt Cố Lâm nhanh chóng đuổi anh ta ra ngoài, bắt gặp Bạch Cẩn Trần đang chuẩn bị chạm vào cửa, đập mạnh người xuống đất.

“CốLâm buông tôi ra!”

Cố Lâm ôm người đang giãy dụa trong tay, nghẹn ngào nói: “Anh… anh nói cho dù tôi trở thành gì, anh sẽ không sợ tôi… anh lừa dối. .. "

Anh cảm nhận được Bạch Cẩn Trần đang run rẩy, và Cố Lâm cứng người và buông tay anh ra.

“Thực xin lỗi anh, tôi đã làm cho anh sợ hãi… Đừng sợ tôi, được không?”

Ánh mắt Bạch Cẩn Trần lóe lên một cảm giác không chịu nổi, cúi đầu ném bức họa trong tay cho hắn, xoay người bỏ chạy.

Cố Lâm nhặt bức tranh trên mặt đất lên và mở ra, đó là bức chân dung mà anh đã nhờ anh vẽ lần trước, nhưng bên cạnh bức chân dung ban đầu chỉ có một mình anh.

Đó là Bạch Cẩn Trần...

Từ khi Ôn Niệm Nam tỉnh dậy đã có tinh thần không tốt, thậm chí cô còn không chịu rời khỏi phòng.

Nhìn thấy hắn đang ở tại phòng đàn của mẹ chơi đàn piano, cha Ôn liền đưa hắn đến nghĩa trang thăm Diệp Nhàn.

Ôn Niệm Nam cầm hoa huệ đi tới bia mộ của mẫu thân đặt xuống, đứng ở đó hồi lâu.

"Mẹ ... Con không nghĩ mình có thể viết nhạc nữa. Tất cả những gì con nghĩ đến chỉ cần con ngồi trước cây đàn piano ..."

Ôn Niệm Nam dừng lại, nghẹn ngào nói: "Cơ thể con đầy thương tích. , đôi khi con nghĩ ... Thật tuyệt nếu mình mãi mãi không thể tỉnh lại sau khi ngủ say như thế này ... "

Ôn Niệm Nam nhìn xuống dấu chân bên cạnh, dưới dấu chân còn có hoa huệ... Đôi mắt Niệm Nam khẽ chớp lên và suy nghĩ về điều gì đó.

“Con đi đây mẹ.” Anh cúi đầu ôm bia mộ của Diệp Nhàn, đứng dậy rời đi.

Sau khi Ôn Niệm Nam rời đi, Cố Ngôn Sanh bước ra, cầm cây hoa huệ trong góc.

Nhìn Diệp Nhàn hồi lâu, anh bước tới đặt nó xuống lần nữa.

“Cô à, những gì tôi đã hứa với cô vừa rồi sẽ được thực hiện, và tôi sẽ không để em ấy bị tổn thương…”

Sau khi cố Ngôn Sanh rời đi, Ôn Niệm Nam lại xuất hiện ở nghĩa trang.

Anh chậm rãi bước đến bia mộ nhìn hai bó hoa huệ, trong mắt lóe lên vẻ kiên định, như đã hạ quyết tâm.

Tác giả có chuyện muốn nói:

Trailer: Niệm Niệm trở lại trường cấp ba. Cuối cùng hai người cũng gặp lại nhau. Sau khi hứa hẹn điều kiện, Chu Chu gặp lại Đường Đường trong bữa tiệc. Tiêu Kỳ Hạo bị quyến rũ ở khách sạn…

Tại sao tay của Cố Ngôn Sanh không thể cầm một thứ gì đó? Sẽ giải thích sau.

Haha Niệm Niệm thực sự thông minh hơn Cố cặn bã, và anh đoán ngay được mọi chuyện.

Đường Sóc sẽ thực sự bỏ cuộc như thế này sao? Anh ấy sẽ giúp Cố cặn bã?

Con quỷ trong Cố Lâm đã được phơi bày, con thỏ họa sĩ ngây thơ thì vô cùng sợ hãi.

Tiểu Tần tổng theo đuổi chồng sâu sắc, sử dụng cơ thể của mình.

hahahaha Cố cặn bã sẽ đưa bạn đến leo núi, được không?

---
Chương trước Chương tiếp
Loading...