Anh Ấy Gọi Tôi Là Hắc Liên Hoa
Chương 44: Thương tổn ngày trước
Nhẹ tay đóng cửa lại, Đường Sóc ngồi xuống băng ghế dài trêи hành lang bệnh viện, ngờ vực hỏi: “Sao vậy? Có chuyện gì?”
“Tình trạng cơ thể cậu bạn học này của cậu nghiêm trọng hơn tôi nghĩ, giống như là cậu ta… trước đây từng bị hành hạ.
“Cậu… cậu nói gì cơ? Bị hành hạ?” Đường Sóc không thể tin điều mình vừa nghe được.
“Trêи người cậu ấy có rất nhiều vết nứt gãy xương, tất cả đều do bị đánh đập mạnh gây nên, hơn nữa lúc bị thương cũng không được chăm sóc, dưỡng thương cẩn thận, cho nên hiện tại cơ thể mới yếu như vậy.”
Vương Kỳ cũng rất tò mò về việc này, Ôn Niệm Nam nhìn qua giống như một thiếu gia nhà giàu được cưng chiều từ bé, sao có thể bị thương nặng như thế.
Nghe Ôn Niệm Nam trải qua việc bị ngược đãi dẫn tới thương tích nghiêm trọng, hốc mắt Đường Sóc bỗng đỏ bừng.
Vậy thì… đau biết bao… rốt cuộc là kẻ nào đã làm như vậy với cậu ấy…
Đường Sóc nắm chặt tay, đấm mạnh vào tường, giọng nói run rẩy: “Thế mà tôi không hề hay biết, trước kia tôi cũng tự hỏi tại sao, cậu ấy rõ ràng rất ước ao được như mọi người chạy chơi trêи sân bóng thay vì chỉ ngồi đó làm khán giả, thảo nào cậu ấy thường xuyên phải xin nghỉ xuống phòng y tế, thì ra cơ thể cậu ấy yếu ớt như vậy…”
Đường Sóc ôm mặt, cảm thấy vô cùng đau lòng, lại nện một đấm lên ghế ầm một cái khiến bệnh nhân đi ngang qua quay đầu nhìn lại.
“Được rồi, bây giờ cậu đau lòng cũng chẳng giải quyết gì, cậu ta cũng không chết được, chỉ cần dưỡng thương cẩn thận, từ từ sẽ hồi phục, cậu ở cạnh quan tâm chăm sóc để cậu ấy khỏe lên còn tốt hơn ngồi đây đập tường đập ghế.”
Vương Kỳ nhìn bạn thân đang hồn bay phách lạc, bộ dạng hận không thể chịu đựng tổn thương hộ người ta liền biết cậu chàng đã rơi vào lưới tình rồi. Anh cũng không thể làm gì hơn, thở dài bất đắc dĩ, vỗ vỗ vai Đường Sóc rồi quay người rời đi.
Đường Sóc cứ như vậy ngồi trêи băng ghế không hề động đậy, một lúc lâu sau mới đứng lên, điều chỉnh tâm trạng thật tốt, khó khăn nặn một nụ cười đi vào phòng bệnh. Nhìn thấy Ôn Niệm Nam đang ngồi dựa vào đầu giường ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, anh cũng không nói gì, chỉ lại gần bên giường lấy một quả táo, bắt đầu gọt vỏ.
“Bác sĩ nói gì với cậu?”
“Cũng không có gì… chỉ dặn dò cậu phải chăm cái dạ dày cho tử tế, lần sau không được uống rượu nữa.”
Ôn Niệm Nam tỏ vẻ dò xét hỏi: “Chỉ thế thôi sao? Bác sĩ… không nói thêm cái gì khác à?” Cậu sợ Vương Kỳ nhìn ra vết thương cũ trêи người mình rồi nói lại với Đường Sóc, chuyện đó đã qua lâu rồi, cậu không muốn phải nhớ lại những ký ức kinh hoàng đó.
“Đúng thế nha, nói mỗi mấy cái đó.”
Ôn Niệm Nam thấy biểu hiện của anh vẫn bình thường, không nhìn ra điều gì khác, lúc này mới yên tâm, ngay sau đó lại nghĩ đến việc mình ở trong bệnh viện từ tối qua tới giờ không gọi về nhà, chú Từ với dì Lam chắc hẳn đang lo lắng cho cậu.
Có nên gọi điện về nhà không? Nhỡ bị phát hiện đang nằm viện sẽ khiến mẹ lo lắng, do dự mãi vẫn là lựa chọn không thông báo. Đường Sóc thấy Ôn Niệm Nam im lặng, nghĩ cậu cảm thấy buồn chán liền lấy máy tính bảng đưa tới: “Tớ sợ mấy ngày trong viện cậu sẽ thấy nhàm chán nên đã chạy đi mua nè, cậu có thể lên mạng xem mấy video giải trí.”
“Cảm ơn.”
Ôn Niệm Nam đang có vướng mắc trong lòng, cũng không có tâm tư nào nghĩ tới mấy việc đó, nhưng lại không nỡ từ chối ý tốt của Đường Sóc đành tùy ý mở một bộ phim.
Xem tới giữa chừng thì một đoạn video thông báo đột ngột xuất hiện với tiêu đề: Hợp tấu tại bữa tiệc sinh nhật, người đứng đầu tập đoàn Cố thị cùng người yêu cũ nối lại tình xưa!
Trong lòng bỗng có dự cảm không tốt, Ôn Niệm Nam thoát ra, bấm vào video.
Ngay lập tức bên tai vang lên tiếng đàn piano tuyệt diệu đồng thời đập vào mắt là hình ảnh hai người tình cảm nồng nàn đang nhìn nhau, cả hai đều có khuôn mặt tinh tế tuyệt đẹp cùng khí chất cao ngạo, ngồi cạnh nhau vô cùng hài hòa.
Video rất rõ ràng, ống kính cũng quay cận cảnh như sợ người khác không nhận ra người đang đánh đàn là ai. Đoạn ghi hình này được đăng lên đêm qua, tới bây giờ đã qua một ngày vẫn chưa bị gỡ xuống, Ôn Niệm Nam nhìn chằm chằm ánh mắt dịu dàng của Cố Ngôn Sinh trong video, trong lòng càng lúc càng thấy lạnh buốt thấu xương.
Đây là cách anh dùng để đáp trả những ‘thủ đoạn’ của em sao…*
*Câu này tôi định để là “Đây là cách anh đối xử với em sao…” nhưng mà raw thì nó lại nguyên như thế kia, không rõ ý tác giả ở đây là thế nào nên thôi cứ sát raw mà edit:’?
“Tình trạng cơ thể cậu bạn học này của cậu nghiêm trọng hơn tôi nghĩ, giống như là cậu ta… trước đây từng bị hành hạ.
“Cậu… cậu nói gì cơ? Bị hành hạ?” Đường Sóc không thể tin điều mình vừa nghe được.
“Trêи người cậu ấy có rất nhiều vết nứt gãy xương, tất cả đều do bị đánh đập mạnh gây nên, hơn nữa lúc bị thương cũng không được chăm sóc, dưỡng thương cẩn thận, cho nên hiện tại cơ thể mới yếu như vậy.”
Vương Kỳ cũng rất tò mò về việc này, Ôn Niệm Nam nhìn qua giống như một thiếu gia nhà giàu được cưng chiều từ bé, sao có thể bị thương nặng như thế.
Nghe Ôn Niệm Nam trải qua việc bị ngược đãi dẫn tới thương tích nghiêm trọng, hốc mắt Đường Sóc bỗng đỏ bừng.
Vậy thì… đau biết bao… rốt cuộc là kẻ nào đã làm như vậy với cậu ấy…
Đường Sóc nắm chặt tay, đấm mạnh vào tường, giọng nói run rẩy: “Thế mà tôi không hề hay biết, trước kia tôi cũng tự hỏi tại sao, cậu ấy rõ ràng rất ước ao được như mọi người chạy chơi trêи sân bóng thay vì chỉ ngồi đó làm khán giả, thảo nào cậu ấy thường xuyên phải xin nghỉ xuống phòng y tế, thì ra cơ thể cậu ấy yếu ớt như vậy…”
Đường Sóc ôm mặt, cảm thấy vô cùng đau lòng, lại nện một đấm lên ghế ầm một cái khiến bệnh nhân đi ngang qua quay đầu nhìn lại.
“Được rồi, bây giờ cậu đau lòng cũng chẳng giải quyết gì, cậu ta cũng không chết được, chỉ cần dưỡng thương cẩn thận, từ từ sẽ hồi phục, cậu ở cạnh quan tâm chăm sóc để cậu ấy khỏe lên còn tốt hơn ngồi đây đập tường đập ghế.”
Vương Kỳ nhìn bạn thân đang hồn bay phách lạc, bộ dạng hận không thể chịu đựng tổn thương hộ người ta liền biết cậu chàng đã rơi vào lưới tình rồi. Anh cũng không thể làm gì hơn, thở dài bất đắc dĩ, vỗ vỗ vai Đường Sóc rồi quay người rời đi.
Đường Sóc cứ như vậy ngồi trêи băng ghế không hề động đậy, một lúc lâu sau mới đứng lên, điều chỉnh tâm trạng thật tốt, khó khăn nặn một nụ cười đi vào phòng bệnh. Nhìn thấy Ôn Niệm Nam đang ngồi dựa vào đầu giường ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, anh cũng không nói gì, chỉ lại gần bên giường lấy một quả táo, bắt đầu gọt vỏ.
“Bác sĩ nói gì với cậu?”
“Cũng không có gì… chỉ dặn dò cậu phải chăm cái dạ dày cho tử tế, lần sau không được uống rượu nữa.”
Ôn Niệm Nam tỏ vẻ dò xét hỏi: “Chỉ thế thôi sao? Bác sĩ… không nói thêm cái gì khác à?” Cậu sợ Vương Kỳ nhìn ra vết thương cũ trêи người mình rồi nói lại với Đường Sóc, chuyện đó đã qua lâu rồi, cậu không muốn phải nhớ lại những ký ức kinh hoàng đó.
“Đúng thế nha, nói mỗi mấy cái đó.”
Ôn Niệm Nam thấy biểu hiện của anh vẫn bình thường, không nhìn ra điều gì khác, lúc này mới yên tâm, ngay sau đó lại nghĩ đến việc mình ở trong bệnh viện từ tối qua tới giờ không gọi về nhà, chú Từ với dì Lam chắc hẳn đang lo lắng cho cậu.
Có nên gọi điện về nhà không? Nhỡ bị phát hiện đang nằm viện sẽ khiến mẹ lo lắng, do dự mãi vẫn là lựa chọn không thông báo. Đường Sóc thấy Ôn Niệm Nam im lặng, nghĩ cậu cảm thấy buồn chán liền lấy máy tính bảng đưa tới: “Tớ sợ mấy ngày trong viện cậu sẽ thấy nhàm chán nên đã chạy đi mua nè, cậu có thể lên mạng xem mấy video giải trí.”
“Cảm ơn.”
Ôn Niệm Nam đang có vướng mắc trong lòng, cũng không có tâm tư nào nghĩ tới mấy việc đó, nhưng lại không nỡ từ chối ý tốt của Đường Sóc đành tùy ý mở một bộ phim.
Xem tới giữa chừng thì một đoạn video thông báo đột ngột xuất hiện với tiêu đề: Hợp tấu tại bữa tiệc sinh nhật, người đứng đầu tập đoàn Cố thị cùng người yêu cũ nối lại tình xưa!
Trong lòng bỗng có dự cảm không tốt, Ôn Niệm Nam thoát ra, bấm vào video.
Ngay lập tức bên tai vang lên tiếng đàn piano tuyệt diệu đồng thời đập vào mắt là hình ảnh hai người tình cảm nồng nàn đang nhìn nhau, cả hai đều có khuôn mặt tinh tế tuyệt đẹp cùng khí chất cao ngạo, ngồi cạnh nhau vô cùng hài hòa.
Video rất rõ ràng, ống kính cũng quay cận cảnh như sợ người khác không nhận ra người đang đánh đàn là ai. Đoạn ghi hình này được đăng lên đêm qua, tới bây giờ đã qua một ngày vẫn chưa bị gỡ xuống, Ôn Niệm Nam nhìn chằm chằm ánh mắt dịu dàng của Cố Ngôn Sinh trong video, trong lòng càng lúc càng thấy lạnh buốt thấu xương.
Đây là cách anh dùng để đáp trả những ‘thủ đoạn’ của em sao…*
*Câu này tôi định để là “Đây là cách anh đối xử với em sao…” nhưng mà raw thì nó lại nguyên như thế kia, không rõ ý tác giả ở đây là thế nào nên thôi cứ sát raw mà edit:’?