Ảnh Hậu Làm Quân Tẩu

Chương 57: Tới gần 3



Editor: Mẹ Bầu

     Ứng Uyển Dung khéo léo từ chối một đám người muốn dìu đỡ cho cử động của cô. Tự bản thân cô chậm rãi đi trở về nhà khách. Sau khi tắm rửa một cái, khi trở ra nhìn kỹ vết thương, Ứng Uyển Dung mới cảm thấy có chút nghiêm trọng rồi. Cô hít một hơi khí lạnh, xoa thuốc mỡ vào vết thương. Sau khi cảm nhận được sự mát lạnh của thuốc mỡ vừa xoa, còn đang muốn ôm gối ngủ một lát thì chuông điện thoại liền vang lên.

     Ứng Uyển Dung trực tiếp đưa tay nhận cuộc gọi, "Xin chào. . ."

     "Uyển Dung à."

     Nghe thấy giọng nói quen thuộc truyền đến, Ứng Uyển Dung trực tiếp liền ngồi dậy. Điện thoại vẫn áp ở bên tai, cô nhìn nhìn dãy số biểu hiện, lại nhìn thấy dãy số gọi đến lại không giống với lúc trước.

     "Cao Lãng, anh đã trở về chưa?" @MeBau*[email protected]@  Ứng Uyển Dung thấp giọng hỏi. Bằng không làm sao mà anh lại biết cô bây giờ đang ở trong phòng chứ?

     Đầu dây điện thoại kia thấp giọng cười cười, "Hiện tại anh đang ở cùng một chỗ với Diệu Tổ. Phỏng chừng còn phải mất một thời gian ngắn nữa thì mới trở về được. Nếu có việc gì thì vào buổi tối em cũng có thể gọi điện thoại đến số này cho anh."

     "Không có việc gì thì không thể gọi điện thoại hay sao?" Ứng Uyển Dung lựa xương trong trứng gà hỏi lại.di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn. Một lần nữa cô nằm ở trên giường nghĩ nghĩ, đén cùng thì người đàn ông này hiện tại đang ở nơi nào.

     Có điện thoại cố định như thế này, liền đại biểu là anh đang ở một nơi cố định, đúng không? Cao Lãng nói rằng anh sẽ đến Học viện quân sự để được đào tạo thêm, nhưng cuối cùng là anh lại đi làm nhiệm vụ. Giờ phút này Ứng Uyển Dung cũng không biết sẽ phải hình dung cảm xúc trong lòng cô như thế nào.

     Cô lý giải đối với anh, bởi vì công tác của cô cũng bận. Mỗi ngày có thời gian rảnh để gọi một cuộc điện thoại nói chuyện phiếm cũng là không tệ rồi. Nhưng mà biết Cao Lãng ở bên ngoài có khả năng sẽ bị thương hoặc là bị cái gì đó… Trong sự tưởng nhớ đối với Cao Lãng lại có sự lo lắng đan xen, lo âu. die,n;da.nlze.qu;ydo/nn   Nhưng cô lại không thể nói ra được.

     Nếu cô yêu cầu mãnh liệt, thì có lẽ Cao Lãng sẽ từ bỏ công việc hiện tại và lui về hậu phương. Nhưng nhân danh tình yêu mà cầu xin như vậy thì có đúng không?

     Cô chỉ có thể nuốt tất cả cảm xúc xuống dưới, để cho Cao Lãng mỗi lần rời đi đều sẽ cảm thấy yên lòng. Chỉ cần anh biết được cuộc sống của cô cực kỳ tốt đẹp là tốt lắm rồi.

     "Hôm nay em phải diễn xuất quay phân cảnh cưỡi ngựa, nên đùi đều bị thương. Vậy mà anh lại không có ở đây." die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on Ứng Uyển Dung nói như làm nũng. Kỳ thực hốc mắt của cô đã âm thầm ướt át rồi. Thế nhưng, ở bên môi cô vẫn luôn luôn mang theo nụ cười.

     "Em bị thương sao? Có nghiêm trọng không?" Cao Lãng quả thật khẩn trương rồi. Ứng Uyển Dung cũng có thể tưởng tượng ra được bộ dạng chân tay luống cuống của anh như thế nào.

     "Kỳ thực vẫn có thể tiếp tục việc quay phim được, chỉ là bị trầy xước da một chút thôi. Ngô Minh đã tặng cho em một tuýp thuốc mỡ rồi, rất hữu dụng. Hiện tại đã hết đau rồi." Rốt cuộc Ứng Uyển Dung vẫn nghĩ không nên để cho Cao Lãng phải lo lắng.



     "Ngô Minh?" Giọng nói của Cao Lãng trầm thấp. Thế nào mà Ứng Uyển Dung lại cảm thấy bên trong giọng nói kia có bộc lộ ra có chút chua xót nhè nhẹ!

     "Đúng vậy, là Ngô Minh." Ứng Uyển Dung cười hì hì, nói: "Không phải là anh đã lên cơn ghen rồi đấy chứ?"

     "Không có." Người đàn ông cũng không chậm trễ, phản ứng lại ngay, trực tiếp phủ nhận.

     "Kỳ thực, Ngô Minh chỉ là coi trọng em giống như một người bạn mà thôi! Việc này xem như là quà tặng đối với em, bảo em đừng có nghĩ loạn, đừng quan tâm đến việc này!" Ứng Uyển Dung nghĩ đến sắc mặt kia của Ngô Minh liền không nhịn được cười, trực tiếp chia xẻ thông tin với Cao Lãng.

     Cao Lãng cúi đầu muốn lên tiếng, nhưng anh lại không biết nói cái gì cho phải. Cho nên anh cũng chỉ có thể cúi đầu để nghe tiếng nói mềm nhẹ của Ứng Uyển Dung vang lên. Tựa như là đang nghe tiếng nhạc cực kỳ uyển chuyển, diệu kỳ, khiến cho trong lòng anh khẽ run lên. Cao Lãng cứ muốn nghe Ứng Uyển Dung cứ một mực nói tiếp, cứ nghe nói như vậy mãi mãi, cho đến già.

     Kết quả Ứng Uyển Dung nói mãi nói mãi, liền mệt rã rời rồi. Giọng nói của cô càng ngày càng thấp, đứt quãng, rồi trực tiếp ngủ thiếp đi. Cao Lãng vẫn duy trì một cái tư thế ngồi thẳng như vậy, cho đến khi nghe thấy tiếng hít thở đều đều của cô, mới nói câu chúc ngủ ngon, rồi cúp điện thoại.

     Trương Diệu Tổ ở trên một cái giường khác trong phòng. Anh mặc một chiếc áo vest tay đua màu đen, với những cơ bắp mịn màng bao phủ khắp cơ thể, đầy sức mạnh bùng nổ. Trương Diệu Tổ đang xoa xoa mái tóc ngắn chưa kịp sấy khô của mình.

     "Tôi nói này, anh gọi điện thoại suốt một giờ liền như vậy, cũng là quá như hồ dính ấy thôi! May tiền điện thoại chúng ta không cần phải trả, bằng không khẳng định anh trai của tôi sẽ đi đến đây để tính toán khoản nợ này với anh." Trương Diệu Tổ vung chiếc khăn lông khô lên, sau đó ném tới chiếc ghế tựa  cách đó không xa, trực tiếp nằm ở trên giường bắt chéo hai chân lắc lư.

     Cao Lãng cau lông mày lại, "Dậy cất chiếc khăn lông kia đi, để lộn xộn như vậy còn ra cái bộ dáng gì nữa?"

     Trương Diệu Tổ trợn mắt đứng dậy cất chiếc khăn lông đi. Nói thầm nho nhỏ, nhưng xác định Cao Lãng vẫn còn có thể nghe thấy, "Người nào mà không biết anh cả ngày làm việc nhà cho vợ của mình! Việc dọn dẹp trong phòng của tôi cũng rất chỉnh tề mà. . ."

     Cao Lãng làm như không nghe thấy gì, có tai như điếc. Đây không phải là chuyện vô nghĩa ư! Uyển Dung là vợ anh. Mà vợ thì để dùng làm nhỉ? Thì phải là dùng để cưng chiều chứ sao.

     Thằng nhóc Trương Diệu Tổ này, cần phải hết sức rèn luyện. Bằng không anh trai của cậu ta phân công cho anh làm trợ thủ phụ trợ là có ý gì? Thằng nhóc này vẫn còn chưa phục hồi lại tinh thần một chút nào.

     Hai người bọn họ hiện tại đã về nước rồi, thậm chí có thể nói sống cách Ứng Uyển Dung phi thường gần, bởi vì giờ phút này bọn họ đang ở ngay tại kinh đô. Bất quá là bọn họ đang làm một chút cải trang tiến vào trong khách sạn lớn này. Nhiệm vụ chính là mỗi ngày đi ra ngoài lắc lư càn rỡ, tìm cách tiếp cận nhân vật mục tiêu.

     "Ai, không phải là tôi nói, anh thực sự không nghĩ muốn tới thăm vợ của anh thật sao?" Trương Diệu Tổ vẫn còn chưa từ bỏ ý định, trực tiếp hỏi.



     Cao Lãng đứng ở trước cửa sổ sát đất ngắm nhìn về một cái điểm nhỏ ở cách đó không xa. Nơi đó chính là thành phố của điện ảnh và truyền hình. Nghe xong lời nói này, Cao Lãng cũng không quay đầu lại nói thẳng: "Gọi là chị dâu, thật không biết lớn nhỏ."

     Trương Diệu Tổ chịu uất ức hỏng rồi, "Anh, cái người này, lương tâm thật là quá mức hư hỏng rồi! Ứng Uyển Dung kia so sánh với tuổi của tôi thì vẫn còn còn nhỏ hơn mà! Nếu anh lại còn trêu chọc tôi nữa, tôi đây liền đi rêu rao khắp nơi nơi, nói rằng anh mỗi ngày đều dính như keo với cô vợ nhỏ của mình thế nào!"

     Cái loại uy hiếp này, Cao Lãng cũng không buồn nhăn mày lấy một chút. Người chưa có vợ, làm sao có thể biết rằng, anh hận không thể thông báo cho toàn bộ người trong thiên hạ này được biết, vợ của anh có bao nhiêu tốt đẹp.

     . . .

     Ứng Uyển Dung ngủ một giấc ngủ say đến lúc trời sáng hẳn. Cô nhìn nhìn đồng hồ báo thức phát hiện ra, bây giờ đã hơn bảy giờ sáng rồi. Ứng Uyển Dung  vừa nhăn mặt, vừa dậy đi đi rửa mặt, thuận tiện nhớ lại xem, ngày hôm qua cô đã ngủ thiếp đi lúc nào. Cô nhớ mang máng là Cao Lãng hình như đã nói với cô lời chúc ngủ ngon.

     Khi đi lại, tuy rằng nơi đùi vẫn còn có chút bị đau, nhưng mà đã không cảm thấy có gì vướng bận nữa rồi. Thời điểm Ứng Uyển Dung đi đến chỗ của đoàn làm phim, cô phát hiện ra bốn phía cực kỳ trống vắng. Chỉ có người của hoá tổ hóa trang đang ở nơi đó ăn bữa sáng. Còn những người khác không biết đã chạy đi nơi nào rồi.

     "Chị Vương, mọi người đi đâu hết cả rồi ạ? Sẽ không phải là em đã tới quá muộn, nên cũng đã bắt đầu mở máy rồi đấy chứ?" Ứng Uyển Dung hỏi vẻ đầy ngượng ngùng. Đôi con ngươi đen bóng trong veo sáng ngời khiến người ta nhìn vào mà tim như muốn tan chảy.

     "Không có không có! Vừa rồi đạo diễn Nhạc cũng đã gọi người đi qua để dạy bảo rồi. Bọn họ cơm cũng còn chưa ăn đâu, chứ nói gì đến chuyện quay phim chứ? Em hãy chuẩn bị triển khai việc trang điểm trước đi, bằng không tiếp theo sẽ có nhiều người lắm đẩy." Chị Vương là một thợ trang điểm rất có kinh nghiệm. Chị và Ứng Uyển Dung có mối quan hệ riêng tư rất tốt, thỉnh thoảng lại nói chuyện với nhau một vài câu.

     Ứng Uyển Dung đã chuẩn bị trang điểm xong xuôi, bữa sáng cũng đã ăn xong rồi. Lúc này cô đã nhìn thấy Lục Manh vẻ mặt có chút ưu thương nhẹ nhàng đi lại đây. Vẻ hữu khí vô lực của Lục Manh, làm cho người ta hoài nghi việc đạo diễn Nhạc đến cùng đã nói điều gì đó đả kích người ta đến như vậy.

     "Đói bụng rồi đúng không, mau chóng đi lấy một phần ăn sáng đi! Chốc nữa khi quay phim rồi thì sẽ không có thời gian để mà chậm rãi ăn cái gì nữa đâu. Mọi người đâu hết cả rồi?"

     Lục Manh cắn miếng bánh bao trả lời: "Ở trong phòng thay quần áo hết rồi.  Đạo diễn Nhạc đã bảo, ngày hôm nay chúng tớ liền có phân cảnh để diễn xuất, bảo chúng tớ thay đổi quần áo, hoá trang xong là có thể đi quay cũng với cậu rồi. Tớ đói quá, trước hết đi lại đây để tìm cái gì ăn chút đã."

     Ứng Uyển Dung dở khóc dở cười, chỉ biết lòng. Cô cũng biết rằng trái tim của mình lớn hơn ai hết, nhưng làm sao cô có thể cau mày vì bất kỳ cú sốc nào, tất cả đều chỉ là ảo giác.

     "Muốn cùng tớ quay phân cảnh như thế nào? Ngày hôm qua đạo diễn Nhạc cũng không nói với tớ chuyện này!" Ứng Uyển Dung thuận miệng hỏi.

     "Nói là tớ sẽ đóng vai nhân vật cung phi mới đến, bị ức hiếp."

     Ứng Uyển Dung: ". . ." Cho nên Lục Manh trở thành một cô nhóc đáng thương?
Chương trước Chương tiếp
Loading...