Ảnh Hậu Làm Quân Tẩu
Chương 61: Chia tay
Editor: Mẹ Bầu
"Anh Sáng?" Từ khóe miệng của Ứng Uyển Dung lúc này đang tràn ra một chút mùi rượu, giọng nói mềm nhẹ gọi tên Cao Lãng. Đôi con ngươi chứa đầy tình cảm của cô cứ nhìn anh thật sâu như vậy, khiến cho đôi chân dài của Cao Lãng giống như là không thể nào động đậy được, mà bản thân anh cũng không muốn động đậy.
Tuy rằng ánh sáng của ngọn đèn mờ ảo, nhưng mà nhìn dáng người và gương mặt tràn đầy vẻ nam tính của Cao Lãng lúc này, mọi người chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra được anh là ai. Lập tức liền ào ào lộ ra thiện ý tiếng cười, nhìn xem Ứng Uyển Dung đang say rượu, @MeBau*[email protected]@ co rút người ở trong lòng Cao Lãng.
Cao Lãng nắm lấy vòng eo mềm dẻo của Ứng Uyển Dung, đã nghĩ muốn mang cô trở về. Ai biết được Ứng Uyển Dung đang say, nên chết sống không chịu buông tay. Ứng Uyển Dung dựa vào trong lòng Cao Lãng, nương theo men say nói: "Anh Sáng, em nghĩ muốn nhảy múa cho anh xem. Lúc trước anh không có ở nơi này, em cũng không dám mạnh mẽ nhảy múa."
Cao Lãng không rõ chân tướng gật đầu, nói như trấn an Ứng Uyển Dung: "Chúng ta bây giờ trở về rồi cùng nhảy nhé, diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn ở đây có nhiều người lắm."
"Em không muốn!" Đôi gò má của Ứng Uyển Dung ửng hồng, giống như trái mật đào chín mọng vậy, khiến cho người ta thèm nhỏ dãi.
Cao Lãng siết chặt cánh tay. Sự nhớ nhung đã ăn mòn đại não của anh, làm cho anh không còn sức lực để chống cự nữa. Ứng Uyển Dung nhất thời cáu kỉnh, anh liền không hề lý do nhấc tay đồng ý luôn.
"Được được được! Em nói thế nào thì cứ làm như thế đi. Đi thôi, chúng ta đi sang một bên để khiêu vũ nào, đứng ở chỗ này không được thuận tiện." Tiếng nói trầm thấp của Cao Lãng mang theo một chút trầm khàn, die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on đôi con ngươi mang theo hơi nóng nhìn người phụ nữ ở trước mắt mình mượn rượu giương oai.
"Nơi này rất tốt, em thích! Anh nhìn Ngô Minh xem, anh ta thật giống như là con chim khổng tước đang xòe đuôi. Chúng ta so tài cùng với anh ta một chút đi!" Lúc này Ứng Uyển Dung tuyệt đối là đã say. Cô bịt lấy lỗ tai, không phân rõ phải trái, gắng sức muốn ganh đua so tài cùng với Ngô Minh.
Cao Lãng vội vàng nhìn thoáng qua Ngô Minh, thấy anh đang khiêu vũ cùng với một cô gái nhỏ đối diện. Nhìn bộ dáng anh tuấn ra vẻ, đầy mồ hôi ẩm ướt, tóc mái buông rơi ngăn trở ánh mắt thâm thúy của Ngô Minh, Cao Lãng cũng liền có ý nghĩ về Ngô Minh giống như Ứng Uyển Dung, diễn✥đàn✥lê✥quý✥đôn đúng là một con chim khổng tước đang xòe đuôi không sai.
Giống như là muốn nghiệm chứng lời của mình, Ứng Uyển Dung lôi kéo Cao Lãng đi đến chính giữa sàn nhảy. Cô chen lách đẩy Ngô Minh lam nhan kia sang một bên. Ngô Minh nhún nhún vai, trực tiếp nhường chỗ cho hai người bọn họ, đi qua một bên tiếp tục nhảy.
Nhạc Tu Minh cũng say, còn ở một bên cố gắng hét to lên để khuyến khích: "Uyển Dung Uyển Dung đến đây đi! Cao Lãng nhà cô cũng đã đến đây rồi, còn không mau múa điệu múa lần trước cô đã múa đi, để cho người ta nhìn một cái. Sẽ không phải là cô muốn lui bước đấy chứ?"
Ứng Uyển Dung cũng đã say. Cô cũng đã mệt mỏi không chịu được nữa rồi. Đôi mắt đẹp của cô híp lại, liếc mắt nhìn xéo sang Nhạc Tu Minh một cái, rồi không nói hai lời liền buông xõa mái tóc của mình xuống, động tác của cô không hề có sự sai biệt đối với lần trước.
Đôi cánh tay với hai bàn tay trắng nõn, cách một lớp áo sơ mi mỏng manh nhưng vẫn có thể truyền đến nhiệt độ. Lúc này Ứng Uyển Dung không còn muốn dừng lại một chút nào nữa. Cánh tay của cô quấn ở trên cổ của Cao Lãng, bờ môi mang theo một ý cười ma mị, làm mê hoặc lòng người, khiến cho Cao Lãng nhất thời hoảng hốt, Người con gái này chính là cô vợ nhỏ của anh hay sao?
Sao mà quyến rũ người ta như vậy, sao mà nhiệt tình như vậy. . . Làm cho người ta cam tâm tình nguyện chìm đắm vào bên trong lưới tình mà cô đã đan dệt.
Ứng Uyển Dung nhìn Cao Lãng lúc này đứng ngây ngốc tại chỗ. Tiếp đó cô lại liếc mắt một cái nhìn ra bốn phía ồn ào tiếng người đang hò hét kêu gọi. Thân thể Ứng Uyển Dung mềm mại mà có lực, giống như một con rắn. Thắt lưng của cô áp sát vào trên người Cao Lãng, thong thả nhích người cọ sát có quy luật lên thân thể anh. Thế nhưng cô lại vẫn giữ một chút khoảng cách nhất định đối với Cao Lãng, để cho anh nhìn thấy được, nhưng lại không thể sờ vào được.
Mồ hôi chảy ra trên trán, thấm ướt lọn tóc mềm mại, dán sát ở trên má Ứng Uyển Dung. Ứng Uyển Dung và Cao Lãng xoay người giống như là một chiếc com pa vậy. Dù có di chuyển như thế nào thì cũng vẫn không hề tách rời khỏi cái vòng tròn kia, tựa như là trong cuộc đời không thể nào khuyết thiếu đi một nửa kia vậy.
Cao Lãng không biết khiêu vũ, nhưng anh biết cô vợ nhỏ của mình nhảy cực kỳ đẹp. Ứng Uyển Dung nhảy đẹp đến nỗi, người khác nhìn vào cũng không muốn chuyển mắt, cứ thế nhìn chằm chằm vào cô. Làm cho anh muốn trực tiếp ôm lấy cô vợ nhỏ của mình trở về nhà ngay lập tức, một cái liếc mắt cũng không muốn cho người khác được xem.
Đầu ngón tay của Ứng Uyển Dung nhẹ nhàng cọ sát qua, dọc theo mạch máu trên cổ Cao Lãng, khiến cho làn da của Cao Lãng trong nháy mắt liền nổi da gà. Ứng Uyển Dung hề hay biết chút nào, sự nhẫn nhịn của người đàn ông của cô lúc này đã sớm đến điểm bùng nổ rồi. Biểu tình của anh thuận theo nguyện vọng nơi đáy lòng, tất cả vốn liếng đều xuất ra, khiến cho vẻ bình tĩnh của Cao Lãng lập tức nứt toác ra.
Bất quá sau này khi Ứng Uyển Dung trở về phòng, thì quả thật, cô đã chân tâm thật ý cảm nhận được điều này. Nhưng hiện tại bây giờ thì, tiếng nhạc đang tiếp tục. Một khắc kia khi ánh đèn của sàn nhảy tắt phụt đi, Ứng Uyển Dung liền bị kéo đến trong ngực của người đàn ông, lửa nóng lời lẽ liền xâm chiếm toàn bộ tâm thần của cô.
Đầu lưỡi linh hoạt vẫn còn dây dưa lẫn nhau, tìm kiếm chỗ sâu nhất của linh hồn. Có lẽ chỉ là một phút hoặc là hai phút mà thôi, khi Ứng Uyển Dung còn chưa có lấy lại được tinh thần, thì liền phát hiện ánh đèn đã được bật lên sáng trưng. Mọi người ở chung quanh giống như đang ở trong mộng vừa mới tỉnh lại. Ánh mắt dáng đứng vẫn còn có hơi hiển lộ sự ái muội.
Cao Lãng lúc này không buồn để ý tới sự cự tuyệt của Ứng Uyển Dung nữa. Anh trực tiếp ôm người cô vào trong lòng, dứt khoát muốn rời đi, trước hết mang cô trở về nhà khách. Nhạc Tu Minh đã sớm say khướt rồi, cũng không còn thời gian để cười nhạo bọn họ nữa.
Đi ra đến bên ngoài, bị làn gió đêm thổi qua, lúc này Ứng Uyển Dung mới hơi phục hồi lại tinh thần. Cao Lãng sợ cô bị ngã trực tiếp cõng cô lên trên lưng. Ứng Uyển Dung nhìn mạch máu nổi lên dưới lớp da thịt màu lúa mạch ở trước mắt mình, đầu lưỡi khẽ chạm vào thăm dò. Người đàn ông thoáng khẽ run người một cái, nhưng hai tay vẫn là vững vàng nâng đỡ lấy cô.
"Đừng có làm loạn nào." Giọng nói trầm khàn của Cao Lãng nói lời cảnh cáo với cô.
Ứng Uyển Dung cười ngặt nghẽo giống như là hồ ly ăn vụng. Cô híp mắt cười đến thỏa mãn lại thật vui vẻ. Có lẽ là Ứng Uyển Dung đã thật sự say rồi. Cô ôm chặt lấy cổ của người đàn ông, trong giọng nói khó nén một chút yếu ớt: "Cao Lãng. . ."
Giọng nói của cô thật khẽ khàng, lại như có một chút gì đó giống như là tinh thần chán nản. Cao Lãng đã bao giờ từng gặp cái bộ dạng này của cô vợ nhỏ nhà mình đâu. Bất cứ lúc nào, chỗ nào cô cũng đều nắm giữ hết thảy ở trong lòng bàn tay. Trong ánh mắt của cô tràn đầy thần thái tự tin, hay thay đổi để cho anh vừa yêu vừa hận.
"Anh Sáng?" Từ khóe miệng của Ứng Uyển Dung lúc này đang tràn ra một chút mùi rượu, giọng nói mềm nhẹ gọi tên Cao Lãng. Đôi con ngươi chứa đầy tình cảm của cô cứ nhìn anh thật sâu như vậy, khiến cho đôi chân dài của Cao Lãng giống như là không thể nào động đậy được, mà bản thân anh cũng không muốn động đậy.
Tuy rằng ánh sáng của ngọn đèn mờ ảo, nhưng mà nhìn dáng người và gương mặt tràn đầy vẻ nam tính của Cao Lãng lúc này, mọi người chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra được anh là ai. Lập tức liền ào ào lộ ra thiện ý tiếng cười, nhìn xem Ứng Uyển Dung đang say rượu, @MeBau*[email protected]@ co rút người ở trong lòng Cao Lãng.
Cao Lãng nắm lấy vòng eo mềm dẻo của Ứng Uyển Dung, đã nghĩ muốn mang cô trở về. Ai biết được Ứng Uyển Dung đang say, nên chết sống không chịu buông tay. Ứng Uyển Dung dựa vào trong lòng Cao Lãng, nương theo men say nói: "Anh Sáng, em nghĩ muốn nhảy múa cho anh xem. Lúc trước anh không có ở nơi này, em cũng không dám mạnh mẽ nhảy múa."
Cao Lãng không rõ chân tướng gật đầu, nói như trấn an Ứng Uyển Dung: "Chúng ta bây giờ trở về rồi cùng nhảy nhé, diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn ở đây có nhiều người lắm."
"Em không muốn!" Đôi gò má của Ứng Uyển Dung ửng hồng, giống như trái mật đào chín mọng vậy, khiến cho người ta thèm nhỏ dãi.
Cao Lãng siết chặt cánh tay. Sự nhớ nhung đã ăn mòn đại não của anh, làm cho anh không còn sức lực để chống cự nữa. Ứng Uyển Dung nhất thời cáu kỉnh, anh liền không hề lý do nhấc tay đồng ý luôn.
"Được được được! Em nói thế nào thì cứ làm như thế đi. Đi thôi, chúng ta đi sang một bên để khiêu vũ nào, đứng ở chỗ này không được thuận tiện." Tiếng nói trầm thấp của Cao Lãng mang theo một chút trầm khàn, die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on đôi con ngươi mang theo hơi nóng nhìn người phụ nữ ở trước mắt mình mượn rượu giương oai.
"Nơi này rất tốt, em thích! Anh nhìn Ngô Minh xem, anh ta thật giống như là con chim khổng tước đang xòe đuôi. Chúng ta so tài cùng với anh ta một chút đi!" Lúc này Ứng Uyển Dung tuyệt đối là đã say. Cô bịt lấy lỗ tai, không phân rõ phải trái, gắng sức muốn ganh đua so tài cùng với Ngô Minh.
Cao Lãng vội vàng nhìn thoáng qua Ngô Minh, thấy anh đang khiêu vũ cùng với một cô gái nhỏ đối diện. Nhìn bộ dáng anh tuấn ra vẻ, đầy mồ hôi ẩm ướt, tóc mái buông rơi ngăn trở ánh mắt thâm thúy của Ngô Minh, Cao Lãng cũng liền có ý nghĩ về Ngô Minh giống như Ứng Uyển Dung, diễn✥đàn✥lê✥quý✥đôn đúng là một con chim khổng tước đang xòe đuôi không sai.
Giống như là muốn nghiệm chứng lời của mình, Ứng Uyển Dung lôi kéo Cao Lãng đi đến chính giữa sàn nhảy. Cô chen lách đẩy Ngô Minh lam nhan kia sang một bên. Ngô Minh nhún nhún vai, trực tiếp nhường chỗ cho hai người bọn họ, đi qua một bên tiếp tục nhảy.
Nhạc Tu Minh cũng say, còn ở một bên cố gắng hét to lên để khuyến khích: "Uyển Dung Uyển Dung đến đây đi! Cao Lãng nhà cô cũng đã đến đây rồi, còn không mau múa điệu múa lần trước cô đã múa đi, để cho người ta nhìn một cái. Sẽ không phải là cô muốn lui bước đấy chứ?"
Ứng Uyển Dung cũng đã say. Cô cũng đã mệt mỏi không chịu được nữa rồi. Đôi mắt đẹp của cô híp lại, liếc mắt nhìn xéo sang Nhạc Tu Minh một cái, rồi không nói hai lời liền buông xõa mái tóc của mình xuống, động tác của cô không hề có sự sai biệt đối với lần trước.
Đôi cánh tay với hai bàn tay trắng nõn, cách một lớp áo sơ mi mỏng manh nhưng vẫn có thể truyền đến nhiệt độ. Lúc này Ứng Uyển Dung không còn muốn dừng lại một chút nào nữa. Cánh tay của cô quấn ở trên cổ của Cao Lãng, bờ môi mang theo một ý cười ma mị, làm mê hoặc lòng người, khiến cho Cao Lãng nhất thời hoảng hốt, Người con gái này chính là cô vợ nhỏ của anh hay sao?
Sao mà quyến rũ người ta như vậy, sao mà nhiệt tình như vậy. . . Làm cho người ta cam tâm tình nguyện chìm đắm vào bên trong lưới tình mà cô đã đan dệt.
Ứng Uyển Dung nhìn Cao Lãng lúc này đứng ngây ngốc tại chỗ. Tiếp đó cô lại liếc mắt một cái nhìn ra bốn phía ồn ào tiếng người đang hò hét kêu gọi. Thân thể Ứng Uyển Dung mềm mại mà có lực, giống như một con rắn. Thắt lưng của cô áp sát vào trên người Cao Lãng, thong thả nhích người cọ sát có quy luật lên thân thể anh. Thế nhưng cô lại vẫn giữ một chút khoảng cách nhất định đối với Cao Lãng, để cho anh nhìn thấy được, nhưng lại không thể sờ vào được.
Mồ hôi chảy ra trên trán, thấm ướt lọn tóc mềm mại, dán sát ở trên má Ứng Uyển Dung. Ứng Uyển Dung và Cao Lãng xoay người giống như là một chiếc com pa vậy. Dù có di chuyển như thế nào thì cũng vẫn không hề tách rời khỏi cái vòng tròn kia, tựa như là trong cuộc đời không thể nào khuyết thiếu đi một nửa kia vậy.
Cao Lãng không biết khiêu vũ, nhưng anh biết cô vợ nhỏ của mình nhảy cực kỳ đẹp. Ứng Uyển Dung nhảy đẹp đến nỗi, người khác nhìn vào cũng không muốn chuyển mắt, cứ thế nhìn chằm chằm vào cô. Làm cho anh muốn trực tiếp ôm lấy cô vợ nhỏ của mình trở về nhà ngay lập tức, một cái liếc mắt cũng không muốn cho người khác được xem.
Đầu ngón tay của Ứng Uyển Dung nhẹ nhàng cọ sát qua, dọc theo mạch máu trên cổ Cao Lãng, khiến cho làn da của Cao Lãng trong nháy mắt liền nổi da gà. Ứng Uyển Dung hề hay biết chút nào, sự nhẫn nhịn của người đàn ông của cô lúc này đã sớm đến điểm bùng nổ rồi. Biểu tình của anh thuận theo nguyện vọng nơi đáy lòng, tất cả vốn liếng đều xuất ra, khiến cho vẻ bình tĩnh của Cao Lãng lập tức nứt toác ra.
Bất quá sau này khi Ứng Uyển Dung trở về phòng, thì quả thật, cô đã chân tâm thật ý cảm nhận được điều này. Nhưng hiện tại bây giờ thì, tiếng nhạc đang tiếp tục. Một khắc kia khi ánh đèn của sàn nhảy tắt phụt đi, Ứng Uyển Dung liền bị kéo đến trong ngực của người đàn ông, lửa nóng lời lẽ liền xâm chiếm toàn bộ tâm thần của cô.
Đầu lưỡi linh hoạt vẫn còn dây dưa lẫn nhau, tìm kiếm chỗ sâu nhất của linh hồn. Có lẽ chỉ là một phút hoặc là hai phút mà thôi, khi Ứng Uyển Dung còn chưa có lấy lại được tinh thần, thì liền phát hiện ánh đèn đã được bật lên sáng trưng. Mọi người ở chung quanh giống như đang ở trong mộng vừa mới tỉnh lại. Ánh mắt dáng đứng vẫn còn có hơi hiển lộ sự ái muội.
Cao Lãng lúc này không buồn để ý tới sự cự tuyệt của Ứng Uyển Dung nữa. Anh trực tiếp ôm người cô vào trong lòng, dứt khoát muốn rời đi, trước hết mang cô trở về nhà khách. Nhạc Tu Minh đã sớm say khướt rồi, cũng không còn thời gian để cười nhạo bọn họ nữa.
Đi ra đến bên ngoài, bị làn gió đêm thổi qua, lúc này Ứng Uyển Dung mới hơi phục hồi lại tinh thần. Cao Lãng sợ cô bị ngã trực tiếp cõng cô lên trên lưng. Ứng Uyển Dung nhìn mạch máu nổi lên dưới lớp da thịt màu lúa mạch ở trước mắt mình, đầu lưỡi khẽ chạm vào thăm dò. Người đàn ông thoáng khẽ run người một cái, nhưng hai tay vẫn là vững vàng nâng đỡ lấy cô.
"Đừng có làm loạn nào." Giọng nói trầm khàn của Cao Lãng nói lời cảnh cáo với cô.
Ứng Uyển Dung cười ngặt nghẽo giống như là hồ ly ăn vụng. Cô híp mắt cười đến thỏa mãn lại thật vui vẻ. Có lẽ là Ứng Uyển Dung đã thật sự say rồi. Cô ôm chặt lấy cổ của người đàn ông, trong giọng nói khó nén một chút yếu ớt: "Cao Lãng. . ."
Giọng nói của cô thật khẽ khàng, lại như có một chút gì đó giống như là tinh thần chán nản. Cao Lãng đã bao giờ từng gặp cái bộ dạng này của cô vợ nhỏ nhà mình đâu. Bất cứ lúc nào, chỗ nào cô cũng đều nắm giữ hết thảy ở trong lòng bàn tay. Trong ánh mắt của cô tràn đầy thần thái tự tin, hay thay đổi để cho anh vừa yêu vừa hận.