Ánh Trăng Đầu Mùa Hạ
Chương 1: Lần Đầu Gặp Mặt
Khi còn nhỏ, lúc vừa mới chuyển nhà đến đây Doãn Ny có tình cờ đi ngang qua một cái hẻm nhỏ, cô thấy có một anh trai có lẽ lớn hơn cô vài tuổi đang cho mèo ăn:
"Mèo con, ngươi biết không tao thật sự rất đáng ghét, tao vừa mới làm em trai của tao bị té. Nhưng thật sự là tao không cố ý, chỉ là lúc đi pha sữa thì thằng bé lại bị may té. Mẹ tao không hiểu lại đánh tao. Meo meo, có phải là do tao làm sai hay không?"
Anh trai nói xong lại khóc lớn khiến Doãn Ny vừa nãy còn có ý nghĩ muốn về nhà lại bị khựng một lúc.
Doãn Ny đi đến khẽ đụng vào vai Hạ Diên. Hạ Diên xoay lưng lại thấy một bé gái đang nhìn chằm chằm với hai mắt long lanh. Anh ngại ngùng cúi đầu lau nước mắt hỏi:
"Em là ai vậy? Sao giờ này còn ở đây?"
Đôi mắt cô long lanh, giọng nói ngọt ngào hốt lên: "Em là Doãn Ny, anh có thể gọi em là Ny Ny. Em chỉ mới chuyển đến đây thôi rất mong anh trai có thể chiếu cô."
Doãn Ny ngây thơ đưa tay ra muốn bắt tay với anh. Hạ Diên cũng có hơi chần chừ một lúc mới chịu bắt tay với cô:
"Anh tên là Hạ Diên, rất vui được gặp em."
Doãn Ny cười khúc khích làm Hạ Diên bối rối:
"Nhưng mà sao trời tối rồi mà anh không về nhà? Lại còn ở đây khóc lớn như vậy anh là có chuyện buồn sao?"
Hạ Diên cũng chần chừ một lúc mới đưa tay xoa đầu cô, khuôn mặt không biết vì khi nãy khóc hay là do ngại ngùng mà ửng đỏ:
"Anh không sao đâu em đừng lo mà không phải giờ này em đáng lẽ cũng nên ở nhà sao?"
Doãn Ny gãi đầu cười khúc khích nói:
"Khi nãy em muốn đi lòng vòng khám phá nơi này nên không biết trời đã bắt đầu tối.."
Doãn Ny như nhớ ra gì đó lục lọi trong túi quần của mình lấy ra thứ gì đó. Cô xòe tay ra đưa đến trước mặt anh:
"Cây lớn này cho anh Hạ Diên, cây nhỏ này là cho Doãn Ny. Cái này xem như là quà làm quen được không?"
Nói xong Doãn Ny lại khúc khích cười một mình, đặt cây kẹo lớn đặt vào tay Hạ Diên trong lúc anh vẫn còn ngây người.
Đột nhiên, có một tiếng "Meo meo." vang lên ở phía sau lưng của Hạ Diên. Doãn Ny tò mò nghiên người muốn xem.
Khi thấy mèo con đang nằm ở đó liếm tay của mình mắt cô như sáng lên:
"WOW, là mèo con sao? Nó là mèo của anh phải không?"
Doãn Ny thích thú chạy ra sau lưng của anh ngồi xuống vuốt ve lông của nó. Mèo con cũng rất hưởng thụ mà để yên cho cô vuốt ve.
Hạ Diên nhìn chằm chằm cô, cảm xúc tiêu cực khi nãy cũng vì gặp được cô bé này mà mất đi không ít.
Doãn Ny ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt to tròn ngây thơ hỏi:
"Con mèo này anh đã đặt tên cho nó chưa?"
Hạ Diên cụp mắt nhàn nhạt nói:
"Vẫn chưa."
Doãn Ny phấn khích nụ cười trên mặt cũng ngày càng rộng. Cô ngọt ngào nói:
"Thế thì chúng ta cùng đặt tên cho nó đi, được không anh Diên Diên?"
Hạ Diên gật đầu, giọng nói có chút khàn:
"Được."
Doãn Ny chu cái mỏ chúm chím suy nghĩ:
"Hay là chúng ta đặt tên cho nó là tiểu Diên nhé? Chữ Diên trong tên của anh Diên Diên. Anh sẽ là Diên lớn, còn mèo con sẽ là Diên nhỏ nhé?"
Hạ Diên không phản đối chỉ nhẹ nhàng nói:
"Được."
Doãn Ny cười khúc khích, ngồi cùng anh chơi với tiểu Diên một lúc lâu. Nhưng Hạ Diên cảm nhận được trời cũng đã tối nên anh nói:
"Cũng tối rồi, anh đưa em về nhé?"
Doãn Ny nhìn lên trời, trời quả thật đã tối nếu mà cô vẫn còn ngồi ở đây chắc chắn ba mẹ cô sẽ lo lắng. Cô đứng dậy nói:
"Vâng, chúng ta về thôi."
Hạ Diên như một người anh lớn, nắm tay cô dẫn cô trở về nhà. Bóng đèn đường đêm tối chiếu rọi xuống bóng lưng của hai bạn nhỏ tung tăng cùng nhau về nhà.
Đến nhà của Doãn Ny, anh cũng khá bất ngờ vì nhà cô cũng là một căn biệt thự lớn. Nó cũng không xa nhà anh mà chỉ cách nhau vài con đường.
Mẹ Doãn Ny chiều giờ cũng lo lắng cho cô mà đứng ở bên ngoài cánh cửa để đợi. Vừa thấy cô trở về mẹ Doãn liền chạy tới trách móc cô:
"Con xem? Sao bây giờ mới về? Làm mẹ nãy giờ lo cho con muốn chết."
Doãn Ny cúi đầu vẻ mặt hối lỗi khiến mẹ Doãn không còn cái cớ nào để có thể lớn tiếng với cô nữa. Mẹ Doãn thở dài, lúc này mới chú ý đến bé trai bên cạnh.
Mẹ Doãn nhướn mi mỉm cười dịu dàng hỏi:
"Cậu bé con tên gì? Con là người bạn mới của Ny Ny nhà chúng ta sao?"
Hạ Diên gật đầu, tự tin mạnh dạn giới thiệu:
"Dạ, con tên Hạ Diên con là anh trai mới quen của Ny Ny ạ."
Mẹ Doãn bị chọc cho bật cười xoa đầu Hạ Diên sau đó lại xoay qua Doãn Ny nói:
"Mẹ đã kêu anh hai của con pha nước ấm cho con rồi. Mau lên mau vào tắm đi không kẻo nước lại lạnh."
Doãn Ny vui mừng nhảy nhót chạy vào nhưng cũng không quen xoay người lại chào anh:
"Yeahhhh, con đi đây. Tạm biệt anh Diên Diên hẹn gặp lại anh nhé!!!"
Mẹ Doãn bật cười lắc đầu vì đứa con gái ngỗ nghịch của mình. Bà quay lại nhìn Hạ Diên:
"Con có cần bác cho người đưa con về hay không? Trời tối rồi con về nhà một mình như vậy bác cũng không yên tâm."
Hạ Diên lắc đầu từ chối:
"Dạ không cần đâu, con cũng hay về khuya nên cũng không sợ đâu ạ. Cảm ơn bác đã quan tâm. Con về đây ạ, con chào bác ạ."
Hạ Diên xoay người rời đi, chỉ để mẹ Hạ đứng nhìn theo bóng lưng của anh thầm cảm thán. Mới ngày đầu chuyển đến đây mà con của bà lại có thể kết giao với một đứa trẻ hiểu chuyện như vậy.
Vài ngày sau, cô cũng cùng Hạ Diên gặp nhau ở con hẻm đó để chơi với tiểu Diên Diên. Sự thận thiết của cô và anh cũng nhân lên gấp đôi khi biết được mẹ Hạ và mẹ Doãn từng là bạn học của nhau.
Hằng ngày, hằng ngày Hạ Diên sẽ đều đặn đưa đón cô đi học. Người ngoài nhìn vào cô và anh còn tưởng rằng hai người là anh em ruột nhưng vô tình lại khiến Hạ Diên lại trở thành cái định trong mắt Doãn Sâm.
Em gái của anh ấy là em gái của anh ấy mắc gì mà cứ phải giành làm mấy cái việc đó chi vậy? Lần nào mẹ Doãn mời Hạ Diên về nhà ăn Doãn Sâm đều không xuống ăn tối.
Doãn Ny cũng không biết anh hai của mình bị cái quần gì nên cũng chỉ im im. Sau đó lại đến một ngày cô lại phát hiện, hai người từng là kẻ thù mà giờ anh hai cô lại trở thành anh em tốt với Hạ Diên.
Khi biết được tin tức này cô còn không khỏi bất ngờ, buổi tối về cô còn ngây ngô ôm gấu bông đi gõ cửa phòng anh trai của mình.
Cốc cốc cốc cốc..
"Anh hai ơi.."
Doãn Sâm mở cửa ra, hai tay đút vào túi quần cụp mắt xuống nhìn cô hỏi:
"Nhóc con, giờ này mấy giờ rồi còn đến đây làm phiền anh nghỉ ngơi hả?"
Doãn Ny hơi sợ hãi nhìn Doãn Sâm hỏi:
"Em chỉ muốn hỏi là anh và anh Diên Diên sao lại trở nên thân thiết như vậy?"
Doãn Sâm nhếch môi cười vì câu hỏi hết sức ngây thơ của cô:
"Thì cảm thấy hợp tính thì chơi chung. Anh cũng có phải ghét tên đó lắm đâu."
Doãn Ny khịt mũi bĩu môi:
"Hồi đó chữ ghét của anh viết còn to hơn cái nồi nữa mà giờ lại bảo không có. Lật lọng.."
Doãn Sâm bị em mình vạch trần mặt mũi nhíu lại đẩy đầu của cô:
"Nhiều chuyện bây giờ anh đi ngủ, nhóc con cũng mau xoay người trở về phòng ngủ đi đừng để mẹ biết giờ này em còn ở đây."
Cô bị hù dọa liền sợ hãi run rẩy rón rén ôm gấu nhỏ trở về phòng của mình..
...****************...
⇔《Truyện Gốc Nằm Tại Noveltoon Nên Mong Mọi Người Tôn Trọng Bản Quyền Và Tôn Trọng Tác Giả Mà Không Mang Truyện Qua App Khác Để Reup.》
⇔《Tim + Theo dõi + 1bong hoặc vote cho bọn tớ nhaaa. Tốc độ ra chương sẽ tùy vào mọi người tương tác nhiều hay ít á nên mọi người đừng xem chùa nha tụi tôi bị buồn á.》
⇔《 Cus & Juu Rất Cảm Ơn Mọi Người Đã Ủng Hộ. Mãi Yêu 》
"Mèo con, ngươi biết không tao thật sự rất đáng ghét, tao vừa mới làm em trai của tao bị té. Nhưng thật sự là tao không cố ý, chỉ là lúc đi pha sữa thì thằng bé lại bị may té. Mẹ tao không hiểu lại đánh tao. Meo meo, có phải là do tao làm sai hay không?"
Anh trai nói xong lại khóc lớn khiến Doãn Ny vừa nãy còn có ý nghĩ muốn về nhà lại bị khựng một lúc.
Doãn Ny đi đến khẽ đụng vào vai Hạ Diên. Hạ Diên xoay lưng lại thấy một bé gái đang nhìn chằm chằm với hai mắt long lanh. Anh ngại ngùng cúi đầu lau nước mắt hỏi:
"Em là ai vậy? Sao giờ này còn ở đây?"
Đôi mắt cô long lanh, giọng nói ngọt ngào hốt lên: "Em là Doãn Ny, anh có thể gọi em là Ny Ny. Em chỉ mới chuyển đến đây thôi rất mong anh trai có thể chiếu cô."
Doãn Ny ngây thơ đưa tay ra muốn bắt tay với anh. Hạ Diên cũng có hơi chần chừ một lúc mới chịu bắt tay với cô:
"Anh tên là Hạ Diên, rất vui được gặp em."
Doãn Ny cười khúc khích làm Hạ Diên bối rối:
"Nhưng mà sao trời tối rồi mà anh không về nhà? Lại còn ở đây khóc lớn như vậy anh là có chuyện buồn sao?"
Hạ Diên cũng chần chừ một lúc mới đưa tay xoa đầu cô, khuôn mặt không biết vì khi nãy khóc hay là do ngại ngùng mà ửng đỏ:
"Anh không sao đâu em đừng lo mà không phải giờ này em đáng lẽ cũng nên ở nhà sao?"
Doãn Ny gãi đầu cười khúc khích nói:
"Khi nãy em muốn đi lòng vòng khám phá nơi này nên không biết trời đã bắt đầu tối.."
Doãn Ny như nhớ ra gì đó lục lọi trong túi quần của mình lấy ra thứ gì đó. Cô xòe tay ra đưa đến trước mặt anh:
"Cây lớn này cho anh Hạ Diên, cây nhỏ này là cho Doãn Ny. Cái này xem như là quà làm quen được không?"
Nói xong Doãn Ny lại khúc khích cười một mình, đặt cây kẹo lớn đặt vào tay Hạ Diên trong lúc anh vẫn còn ngây người.
Đột nhiên, có một tiếng "Meo meo." vang lên ở phía sau lưng của Hạ Diên. Doãn Ny tò mò nghiên người muốn xem.
Khi thấy mèo con đang nằm ở đó liếm tay của mình mắt cô như sáng lên:
"WOW, là mèo con sao? Nó là mèo của anh phải không?"
Doãn Ny thích thú chạy ra sau lưng của anh ngồi xuống vuốt ve lông của nó. Mèo con cũng rất hưởng thụ mà để yên cho cô vuốt ve.
Hạ Diên nhìn chằm chằm cô, cảm xúc tiêu cực khi nãy cũng vì gặp được cô bé này mà mất đi không ít.
Doãn Ny ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt to tròn ngây thơ hỏi:
"Con mèo này anh đã đặt tên cho nó chưa?"
Hạ Diên cụp mắt nhàn nhạt nói:
"Vẫn chưa."
Doãn Ny phấn khích nụ cười trên mặt cũng ngày càng rộng. Cô ngọt ngào nói:
"Thế thì chúng ta cùng đặt tên cho nó đi, được không anh Diên Diên?"
Hạ Diên gật đầu, giọng nói có chút khàn:
"Được."
Doãn Ny chu cái mỏ chúm chím suy nghĩ:
"Hay là chúng ta đặt tên cho nó là tiểu Diên nhé? Chữ Diên trong tên của anh Diên Diên. Anh sẽ là Diên lớn, còn mèo con sẽ là Diên nhỏ nhé?"
Hạ Diên không phản đối chỉ nhẹ nhàng nói:
"Được."
Doãn Ny cười khúc khích, ngồi cùng anh chơi với tiểu Diên một lúc lâu. Nhưng Hạ Diên cảm nhận được trời cũng đã tối nên anh nói:
"Cũng tối rồi, anh đưa em về nhé?"
Doãn Ny nhìn lên trời, trời quả thật đã tối nếu mà cô vẫn còn ngồi ở đây chắc chắn ba mẹ cô sẽ lo lắng. Cô đứng dậy nói:
"Vâng, chúng ta về thôi."
Hạ Diên như một người anh lớn, nắm tay cô dẫn cô trở về nhà. Bóng đèn đường đêm tối chiếu rọi xuống bóng lưng của hai bạn nhỏ tung tăng cùng nhau về nhà.
Đến nhà của Doãn Ny, anh cũng khá bất ngờ vì nhà cô cũng là một căn biệt thự lớn. Nó cũng không xa nhà anh mà chỉ cách nhau vài con đường.
Mẹ Doãn Ny chiều giờ cũng lo lắng cho cô mà đứng ở bên ngoài cánh cửa để đợi. Vừa thấy cô trở về mẹ Doãn liền chạy tới trách móc cô:
"Con xem? Sao bây giờ mới về? Làm mẹ nãy giờ lo cho con muốn chết."
Doãn Ny cúi đầu vẻ mặt hối lỗi khiến mẹ Doãn không còn cái cớ nào để có thể lớn tiếng với cô nữa. Mẹ Doãn thở dài, lúc này mới chú ý đến bé trai bên cạnh.
Mẹ Doãn nhướn mi mỉm cười dịu dàng hỏi:
"Cậu bé con tên gì? Con là người bạn mới của Ny Ny nhà chúng ta sao?"
Hạ Diên gật đầu, tự tin mạnh dạn giới thiệu:
"Dạ, con tên Hạ Diên con là anh trai mới quen của Ny Ny ạ."
Mẹ Doãn bị chọc cho bật cười xoa đầu Hạ Diên sau đó lại xoay qua Doãn Ny nói:
"Mẹ đã kêu anh hai của con pha nước ấm cho con rồi. Mau lên mau vào tắm đi không kẻo nước lại lạnh."
Doãn Ny vui mừng nhảy nhót chạy vào nhưng cũng không quen xoay người lại chào anh:
"Yeahhhh, con đi đây. Tạm biệt anh Diên Diên hẹn gặp lại anh nhé!!!"
Mẹ Doãn bật cười lắc đầu vì đứa con gái ngỗ nghịch của mình. Bà quay lại nhìn Hạ Diên:
"Con có cần bác cho người đưa con về hay không? Trời tối rồi con về nhà một mình như vậy bác cũng không yên tâm."
Hạ Diên lắc đầu từ chối:
"Dạ không cần đâu, con cũng hay về khuya nên cũng không sợ đâu ạ. Cảm ơn bác đã quan tâm. Con về đây ạ, con chào bác ạ."
Hạ Diên xoay người rời đi, chỉ để mẹ Hạ đứng nhìn theo bóng lưng của anh thầm cảm thán. Mới ngày đầu chuyển đến đây mà con của bà lại có thể kết giao với một đứa trẻ hiểu chuyện như vậy.
Vài ngày sau, cô cũng cùng Hạ Diên gặp nhau ở con hẻm đó để chơi với tiểu Diên Diên. Sự thận thiết của cô và anh cũng nhân lên gấp đôi khi biết được mẹ Hạ và mẹ Doãn từng là bạn học của nhau.
Hằng ngày, hằng ngày Hạ Diên sẽ đều đặn đưa đón cô đi học. Người ngoài nhìn vào cô và anh còn tưởng rằng hai người là anh em ruột nhưng vô tình lại khiến Hạ Diên lại trở thành cái định trong mắt Doãn Sâm.
Em gái của anh ấy là em gái của anh ấy mắc gì mà cứ phải giành làm mấy cái việc đó chi vậy? Lần nào mẹ Doãn mời Hạ Diên về nhà ăn Doãn Sâm đều không xuống ăn tối.
Doãn Ny cũng không biết anh hai của mình bị cái quần gì nên cũng chỉ im im. Sau đó lại đến một ngày cô lại phát hiện, hai người từng là kẻ thù mà giờ anh hai cô lại trở thành anh em tốt với Hạ Diên.
Khi biết được tin tức này cô còn không khỏi bất ngờ, buổi tối về cô còn ngây ngô ôm gấu bông đi gõ cửa phòng anh trai của mình.
Cốc cốc cốc cốc..
"Anh hai ơi.."
Doãn Sâm mở cửa ra, hai tay đút vào túi quần cụp mắt xuống nhìn cô hỏi:
"Nhóc con, giờ này mấy giờ rồi còn đến đây làm phiền anh nghỉ ngơi hả?"
Doãn Ny hơi sợ hãi nhìn Doãn Sâm hỏi:
"Em chỉ muốn hỏi là anh và anh Diên Diên sao lại trở nên thân thiết như vậy?"
Doãn Sâm nhếch môi cười vì câu hỏi hết sức ngây thơ của cô:
"Thì cảm thấy hợp tính thì chơi chung. Anh cũng có phải ghét tên đó lắm đâu."
Doãn Ny khịt mũi bĩu môi:
"Hồi đó chữ ghét của anh viết còn to hơn cái nồi nữa mà giờ lại bảo không có. Lật lọng.."
Doãn Sâm bị em mình vạch trần mặt mũi nhíu lại đẩy đầu của cô:
"Nhiều chuyện bây giờ anh đi ngủ, nhóc con cũng mau xoay người trở về phòng ngủ đi đừng để mẹ biết giờ này em còn ở đây."
Cô bị hù dọa liền sợ hãi run rẩy rón rén ôm gấu nhỏ trở về phòng của mình..
...****************...
⇔《Truyện Gốc Nằm Tại Noveltoon Nên Mong Mọi Người Tôn Trọng Bản Quyền Và Tôn Trọng Tác Giả Mà Không Mang Truyện Qua App Khác Để Reup.》
⇔《Tim + Theo dõi + 1bong hoặc vote cho bọn tớ nhaaa. Tốc độ ra chương sẽ tùy vào mọi người tương tác nhiều hay ít á nên mọi người đừng xem chùa nha tụi tôi bị buồn á.》
⇔《 Cus & Juu Rất Cảm Ơn Mọi Người Đã Ủng Hộ. Mãi Yêu 》