Ánh Trăng Rớt Lại
Chương 128
Nhưng đằng nào đuổi cũng không đuổi được, cậu cũng chỉ đành an ủi mình thêm người thêm vui, dẩu môi, buồn bực uống rượu giải sầu.
Một lát sau, Lâm Khinh Chu cảm thấy dưới bàn có ai đụng chân cậu, ban đầu cậu còn tưởng là vô tình chạm, nhưng mấy phút sau chân của người kia lại thò tới, mũi chân chạm nhẹ mấy cái có quy luật lên mu bàn chân cậu.
—— Từ từ, đây chẳng phải nhịp điệu lúc trước cậu gõ cho anh cậu trên sàn căn phòng lầu hai của cậu sao?
Ý nghĩ này vừa nảy ra, Lâm Khinh Chu ngẩng lên nhìn qua anh cậu, nhưng người kia đang cúi đầu, từ tốn ăn một chiếc bánh cuộn nhân đậu đỏ, ngoài mặt không nhìn ra được chút xíu cảm xúc.
“...” Lâm Khinh Chu thăm dò vói một tay tới, giây sau bàn tay kia bị cản lại, nắm trong lòng bàn tay.
Cho dù không nhìn thấy, Lâm Khinh Chu cũng biết bàn tay ấy đẹp đẽ bao nhiêu, khiến người ta rung động nhường nào.
Mà người kia khều lòng bàn tay cậu một cái không nặng không nhẹ, sau đó nhanh chóng rút về.
Dù không vui hơn nữa cũng bị động tác này lấy lòng. Đây là ám hiệu giữa cậu và anh cậu, trước đây chỉ cần hai người có xích mích nhỏ gì, hoặc là Lâm Khinh Chu lại gây chuyện bị bà ngoại dạy dỗ, Tần Việt sẽ dỗ cậu như thế này, ý là: đừng không vui, anh dỗ em.
Mà chỉ cần anh cậu vừa dỗ, nỗi buồn to lớn cũng chẳng còn nhằm nhò.
Lâm Khinh Chu cười tít mắt thêm rượu cho mình, trước khi thằng nhóc khờ gặm xong chân gà bẻ cái chân còn lại bỏ vào trong chén của Tần Việt: “Anh, ăn đùi gà này.”
Anh cậu nhấc mí mắt, môi nhoẻn cười: “Ừ.”
Tiểu Yểu nâng ly rượu lên, nói: “Hiếm khi đón Tết náo nhiệt như vầy, mọi người cùng chạm ly đi!”
“Thế này nhé, em đề nghị mọi người mỗi người nói một câu may mắn, em nói trước, em chúc ông chủ và bà chủ trường trường cửu cửu, đầu bạc răng long!”
Lâm Khinh Chu rất thích câu chúc phúc này, cong mắt cười, lấy một bao lì xì trong túi ra: “Khéo nói thì cô nói nhiều chút!”
“Cảm ơn bà chủ!” Không ngờ lại còn có tiền lì xì để lấy, tiểu Yểu mừng rỡ nhận, rồi chuyển qua Tần Việt, “Bà chủ đã cho rồi, vậy ông chủ thì sao ạ?”
Tần Việt thả một câu nhẹ tênh: “Phần hai người.” Đã phát rồi.
Tiểu Yểu trợn mắt: “Có bà chủ rồi mà ông chủ vẫn bủn xỉn như vậy, ông chủ à, ngài thế kia kẻo bà chủ chạy đấy!”
“Hửm?” Tần Việt ngước lên nhìn Lâm Khinh Chu, “Em sẽ chạy ư?”
Lâm Khinh Chu cười toe toét ăn cá hấp ngập dầu anh gắp cho: “Không chạy, dùng trúc quất em cũng không đi.”
“Ừ.” Khoé môi Tần Việt cong lên, nhẹ nhàng đưa một ánh mắt cho tiểu Yểu. “Không chạy được.”
Tiểu Yểu: “... Cứu mạng, tại sao ba mươi Tết mà tui vẫn phải ăn cơm chó.”
Cùng ngứa mắt còn có Lâm Thông, gặm đùi gà xong thì bắt đầu gặm chân vịt, tiểu Yểu liếc nhìn cậu ta, nghi ngờ cậu ta đang coi bà chủ là chân vịt mà gặm.
“Khụ khụ, à ừ, tiếp theo tới cậu đó, tên ăn chực.”
Lâm Thông chẳng buồn ngẩng đầu, lầu bầu: “Tôi không có gì để nói, tôi chỉ là một tên ăn chực.”
“...” Bị bật lại bằng lời mình nói, tiểu Yểu nghẹn một cục tức ở ngực, suýt thì nghẹn chết, nhớ hôm nay không thể nói bậy mới cười ruồi ha hả hai tiếng, sau đó chuyển sang Lâm Khinh Chu, “Vậy... Bà chủ?”
Bà chủ rất qua loa: “Vậy tôi chúc mọi người ăn ngon ngủ kĩ sức khỏe an khang vạn sự như ý.”
Ông chủ phu xướng phu tùy: “Năm hổ đại cát kiếm thật nhiều tiền.”
Tiểu Yểu: “...”
“Được rồi.” Tiểu Yểu cắn răng, tiên phong nâng ly lên, “Lời chúc phúc rất thiết thực, nào! Cạn ly!”
Ba người còn lại cũng sôi nổi nâng ly: “Cạn ly!”
Bữa cơm tất niên nhộn nhịp kéo dài gần hai tiếng đồng hồ, về sau Lâm Thông đã có hơi lâng lâng, ngồi xổm ở cửa lén lau nước mắt.
Một tên cao gần mét chín ngồi co ro, khóc đỏ bừng cả hai mắt.
Lâm Khinh Chu đi tới ngồi xuống bên cạnh cậu ta, Lâm Thông cũng không nhìn cậu, ngượng nghịu hỏi: “Vậy là hai người quen lại rồi?”
“Vốn dĩ cũng chưa từng xa nhau.” Lâm Khinh Chu nói.
Giọng điệu của cậu hiển nhiên, dường như bản thân thật sự chưa từng rời khỏi đảo San Hô, chưa từng có chia ly, Lâm Thông tức điên, hận không thể cho cậu một đấm: “Anh không thấy xấu hổ hả?!”
Lâm Khinh Chu quay qua nhìn cậu ta: “Ở trong lòng tôi, chúng tôi chưa từng xa nhau.”
Lại nói: “Anh tôi cũng vậy.”
“Anh...” Lâm Thông giơ nắm đấm về phía cậu, nhưng Lâm Khinh Chu vẫn kiên định nhìn cậu ta, ánh mắt không hề lảng tránh, Lâm Thông chợt nhụt chí, “Thôi, nếu như tôi đánh anh, anh Tần sẽ không vui.”
Trên mặt cậu ta là vệt đỏ sau khi say rượu, một tên cao hơn một mét tám tủi thân ngồi đó, chân cũng không biết để thế nào, rồi lại buồn rầu bởi vì không biết đối mặt với Lâm Khinh Chu ra làm sao, nhưng một lúc sau cậu ta trừng người bên cạnh rất hung dữ:
“Anh cười gì mà cười, có gì hay mà cười, tôi vẫn ghét anh lắm, chẳng qua là nể mặt anh Tần nên mới không so đo với anh thôi!”
“Có điều họ Lâm anh nghe kĩ đây cho tôi, nếu như để tôi biết anh phụ lòng anh Tần nữa, tôi chắc chắn sẽ đập chết anh!”
Lâm Khinh Chu lại cười, lấy một cái bao lì xì trong túi áo khoác ngoài nhét vào lòng cậu ta: “Biết rồi.”
Tần Việt ngồi trước giá sách, đang đọc bộ tiểu thuyết tu chân anh chưa xem xong, thấy Lâm Khinh Chu vào, nhấc mí mắt, vẻ mặt lười nhác: “Cậu ta đi rồi?”
“Ừm, bạn đến đón đi, đi xa lắt rồi vẫn còn hát chết vẫn muốn yêu, dốc cạn tấm lòng với anh luôn đó anh à.” Lâm Khinh Chu cố tình làm mặt dữ, “Còn cảnh cáo em nếu như không tốt với anh, cậu ta sẽ cướp anh đi.”
Tần Việt làm gì không nghe ra giọng điệu chua lòm của cậu, cười nói: “Em cũng từng hát.”
*Chương 62 - ai đó thất tình uống rượu xỉn xong ôm tảng đá khóc lóc hát hò giữa đường.
Lâm Khinh Chu không nhớ có chuyện này, không thừa nhận: “Sao có thể chứ, anh, anh đừng nói bừa.”
Tần Việt bèn không nói nữa. Trái lại là Lâm Khinh Chu lén hôn một cái, “Chân đau không anh?”
Suy cho cùng năm đó bị thương rất nặng, lại làm chậm chữa trị mười năm, bây giờ tuy đã làm phẫu thuật, nhưng vẫn để lại gốc bệnh, cho dù có thể đứng dậy được, vào mỗi dịp mưa rào vẫn sẽ đau.
Tấm thảm mây trắng nền xanh kia lại được lấy ra.
Tần Việt lắc đầu: “Không đau.”
“Anh, anh lại lừa người ta.” Sao không đau cho được, sắc mặt kém thế kia rồi, Lâm Khinh Chu đau lòng hôn khoé môi của anh, “Anh, em đã đối xử tệ với anh.”
Bấy giờ hai người đang một đứng một ngồi, Tần Việt hơi ngẩng đầu: “Hửm?”
Ánh đèn đại sảnh rọi vào trong đôi mắt sâu thẳm của anh, anh chăm chú nhìn Lâm Khinh Chu, dịu dàng bên trong lan rộng đến khoé mắt, ngay cả nốt ruồi nơi hốc mắt cũng trở nên sinh động.
Lâm Khinh Chu không thể ngăn mình thôi rung động, cúi đầu hôn môi với anh, không vào sâu, chứa chan niềm trân trọng và dịu dàng, cậu lặp lại, “Anh, em đã đối xử tệ với anh.”
Hai người trán tựa trán, môi của Lâm Khinh Chu rơi trên mắt, chóp mũi, dái tai Tần Việt, cuối cùng lại đặt về đôi môi mềm mại kia. “Em bỏ lại mình anh trên đảo, em đã đối xử tệ với anh.”
Nụ hôn lần này mang theo vị mặn của nước mắt, Lâm Khinh Chu vẫn đang cười, nhưng đã không kiềm chế được cảm xúc, cũng chẳng nói nên lời, cậu vùi mặt bên cổ Tần Việt: “Anh ơi...”
Lòng bàn tay của Tần Việt phủ lên xương bả vai ở lưng cậu, ngay sau đó là một tiếng cười khẽ kèm chút thở dài: “Đầu năm đầu tháng mà rơi nước mắt cái gì.”
Lâm Khinh Chu dùng mặt dụi, hơi muốn cười, nhưng không nén được nước mắt, trái tim đau đớn như bị ai cấu mạnh một cái, cậu tự cảm thấy mất mặt, ôm chặt Tần Việt hơn giống như đang nhõng nhẽo, kế đó lại dụi: “Anh, anh đừng cười.”
Tần Việt cười khẽ: “Vậy anh cũng khóc?”
“Không được khóc, sau này em sẽ không để anh khóc.” Lâm Khinh Chu ngẩng đầu lên, vội vàng gạt nước mắt trên mặt, hôn môi Tần Việt, “Anh, hãy tin em lần nữa.”
Tần Việt kéo cậu vào lòng, môi đáp trên sợi tóc của cậu, hơi căng giọng: “Ừm.”
Lâm Khinh Chu lập tức cười rộ lên, cười một hồi mắt lại bắt đầu cay xè, cậu quay đầu đi, nén nước mắt trong mắt về, mắt nhìn chằm chằm sân, không biết từ bao giờ bên ngoài đã bắt đầu đổ tuyết.
“Anh, bên ngoài tuyết rơi rồi, muốn đi xem không?”
“Được.”
“Vậy mặc áo khoác đi, ngoài trời lạnh.”
Cậu xem Tần Việt như động vật cần được bảo vệ, ăn cơm mặc áo tất cả mọi thứ đều phải dặn dò, Tần Việt dung túng cậu, mặc áo khoác vào, rồi đeo khăn quàng và bao tay lên.
“Còn nịt gối em mua mấy bữa trước nữa, đeo rồi chứ?”
Tần Việt: “...”
Lâm Khinh Chu liếc: “Chưa đeo?”
Tần Việt đờ mặt: “Đeo rồi.”
Lâm Khinh Chu không tin: “Vậy em sờ thử.”
Tần Việt: “...”
Thấy anh cậu như vậy, Lâm Khinh Chu biết ngay chắc chắn anh chưa đeo, ai oán nhìn chằm chằm người kia, “Anh...”
“Biết rồi, giờ đeo.” Tần Việt cười khổ, lúc sắp tới cửa đột nhiên nói, “Thật ra tụi em khá giống một số phương diện.”
Lâm Khinh Chu nhất thời không nhảy số kịp: “Hả?”
Tần Việt cười thản nhiên: “Không có gì.”
Tuyết rơi rất to, thấm thoát đã tích một lớp dày, xung quanh có rất nhiều đứa trẻ từ trong nhà ra, chạy nhảy, đùa giỡn.
“Anh, đẹp lắm phải không.” Lâm Khinh Chu đón lấy một bông hoa tuyết, đưa đến trước mặt Tần Việt.
Đóa hoa mỏng tang, nếu không nhìn kĩ sẽ rất khó phát hiện, nhanh chóng tan trong lòng bàn tay cậu.
Tần Việt dùng đầu ngón tay chạm vệt nước không rõ ràng kia, rất nể mặt nói: “Ừm, đẹp lắm.”
Đông thành rất hiếm khi có tuyết rơi, tuyết to như vầy trong trí nhớ của Tần Việt tổng cộng được ba lần. Lần đầu là vào lúc anh bốn năm tuổi, khi đó anh vẫn chưa bị ném đến viện phúc lợi, mẹ của anh vẫn chưa rời khỏi căn nhà đó.
Ngày tuyết rơi nhiều anh và mấy người bạn cùng nhau xúc tuyết, đắp người tuyết, dùng cà rốt và bi đen làm mũi và mắt cho người tuyết...
Đó là lần đầu tiên anh nhìn thấy tuyết rơi, chơi rất vui, sau khi về nhà liền muốn chia sẻ niềm vui như thế cho ông nội và mẹ, ngây thơ nghĩ rằng họ cũng sẽ vui.
Nhưng mẹ anh chỉ lạnh lùng nhìn anh, nói với anh rằng: “Đừng tới làm phiền tao.”
Đừng tới làm phiền tao.
Kí ức của Tần Việt về mẹ rất ít ỏi, mà bốn từ này là lời anh nghe được nhiều nhất từ bà. Mẹ trách anh, chỉ cảm thấy anh là gánh nặng không nên xuất hiện trên đời này.
Mà không lâu sau đó, mẹ anh bỏ anh mà đi, anh cũng nhanh chóng bị ném vào viện phúc lợi.
Sau đó Đông thành không có tuyết rơi nữa, Tần Việt cũng không còn cơ hội tìm thấy một người chịu cùng anh đắp người tuyết.
Lần thứ hai đại tuyết là mười năm trước, hôm đó cũng là giao thừa, thiếu niên của anh vượt dặm đường xa trở về cùng anh đón năm mới, bọn họ cùng làm sủi cảo, dán câu đối, ăn một bữa cơm tất niên nóng hổi, tràn đầy chờ mong vô tận với năm mới này, với tương lai.
Lúc đó bọn họ chẳng ai ngờ, họ sẽ đối diện chia ly, đối diện cái chết, đối diện với mười năm vụn vỡ về sau trong nền tuyết.
Càng chẳng ngờ được họ vẫn có ngày có thể trùng phùng.
Lần thứ ba chính là tối nay, cũng là đêm giao thừa, thiếu niên của anh đã về bên cạnh anh. Trong một thoáng ngắn ngủi, Tần Việt thậm chí còn cảm thấy mười năm đã qua có lẽ chỉ là một giấc mộng hoang đường, anh bị nhốt trong ác mộng lâu thật lâu, bây giờ đã tỉnh mộng, hết thảy đã quay về quỹ đạo đúng.
Mà thiếu niên của anh thật ra chưa từng rời xa. Giống như Lâm Khinh Chu đã nói ngày hôm trước.
__
@yu: dạo này bà Ũn bận thi nên 2c này chưa beta nhe, nào beta t sẽ update ^v^
Một lát sau, Lâm Khinh Chu cảm thấy dưới bàn có ai đụng chân cậu, ban đầu cậu còn tưởng là vô tình chạm, nhưng mấy phút sau chân của người kia lại thò tới, mũi chân chạm nhẹ mấy cái có quy luật lên mu bàn chân cậu.
—— Từ từ, đây chẳng phải nhịp điệu lúc trước cậu gõ cho anh cậu trên sàn căn phòng lầu hai của cậu sao?
Ý nghĩ này vừa nảy ra, Lâm Khinh Chu ngẩng lên nhìn qua anh cậu, nhưng người kia đang cúi đầu, từ tốn ăn một chiếc bánh cuộn nhân đậu đỏ, ngoài mặt không nhìn ra được chút xíu cảm xúc.
“...” Lâm Khinh Chu thăm dò vói một tay tới, giây sau bàn tay kia bị cản lại, nắm trong lòng bàn tay.
Cho dù không nhìn thấy, Lâm Khinh Chu cũng biết bàn tay ấy đẹp đẽ bao nhiêu, khiến người ta rung động nhường nào.
Mà người kia khều lòng bàn tay cậu một cái không nặng không nhẹ, sau đó nhanh chóng rút về.
Dù không vui hơn nữa cũng bị động tác này lấy lòng. Đây là ám hiệu giữa cậu và anh cậu, trước đây chỉ cần hai người có xích mích nhỏ gì, hoặc là Lâm Khinh Chu lại gây chuyện bị bà ngoại dạy dỗ, Tần Việt sẽ dỗ cậu như thế này, ý là: đừng không vui, anh dỗ em.
Mà chỉ cần anh cậu vừa dỗ, nỗi buồn to lớn cũng chẳng còn nhằm nhò.
Lâm Khinh Chu cười tít mắt thêm rượu cho mình, trước khi thằng nhóc khờ gặm xong chân gà bẻ cái chân còn lại bỏ vào trong chén của Tần Việt: “Anh, ăn đùi gà này.”
Anh cậu nhấc mí mắt, môi nhoẻn cười: “Ừ.”
Tiểu Yểu nâng ly rượu lên, nói: “Hiếm khi đón Tết náo nhiệt như vầy, mọi người cùng chạm ly đi!”
“Thế này nhé, em đề nghị mọi người mỗi người nói một câu may mắn, em nói trước, em chúc ông chủ và bà chủ trường trường cửu cửu, đầu bạc răng long!”
Lâm Khinh Chu rất thích câu chúc phúc này, cong mắt cười, lấy một bao lì xì trong túi ra: “Khéo nói thì cô nói nhiều chút!”
“Cảm ơn bà chủ!” Không ngờ lại còn có tiền lì xì để lấy, tiểu Yểu mừng rỡ nhận, rồi chuyển qua Tần Việt, “Bà chủ đã cho rồi, vậy ông chủ thì sao ạ?”
Tần Việt thả một câu nhẹ tênh: “Phần hai người.” Đã phát rồi.
Tiểu Yểu trợn mắt: “Có bà chủ rồi mà ông chủ vẫn bủn xỉn như vậy, ông chủ à, ngài thế kia kẻo bà chủ chạy đấy!”
“Hửm?” Tần Việt ngước lên nhìn Lâm Khinh Chu, “Em sẽ chạy ư?”
Lâm Khinh Chu cười toe toét ăn cá hấp ngập dầu anh gắp cho: “Không chạy, dùng trúc quất em cũng không đi.”
“Ừ.” Khoé môi Tần Việt cong lên, nhẹ nhàng đưa một ánh mắt cho tiểu Yểu. “Không chạy được.”
Tiểu Yểu: “... Cứu mạng, tại sao ba mươi Tết mà tui vẫn phải ăn cơm chó.”
Cùng ngứa mắt còn có Lâm Thông, gặm đùi gà xong thì bắt đầu gặm chân vịt, tiểu Yểu liếc nhìn cậu ta, nghi ngờ cậu ta đang coi bà chủ là chân vịt mà gặm.
“Khụ khụ, à ừ, tiếp theo tới cậu đó, tên ăn chực.”
Lâm Thông chẳng buồn ngẩng đầu, lầu bầu: “Tôi không có gì để nói, tôi chỉ là một tên ăn chực.”
“...” Bị bật lại bằng lời mình nói, tiểu Yểu nghẹn một cục tức ở ngực, suýt thì nghẹn chết, nhớ hôm nay không thể nói bậy mới cười ruồi ha hả hai tiếng, sau đó chuyển sang Lâm Khinh Chu, “Vậy... Bà chủ?”
Bà chủ rất qua loa: “Vậy tôi chúc mọi người ăn ngon ngủ kĩ sức khỏe an khang vạn sự như ý.”
Ông chủ phu xướng phu tùy: “Năm hổ đại cát kiếm thật nhiều tiền.”
Tiểu Yểu: “...”
“Được rồi.” Tiểu Yểu cắn răng, tiên phong nâng ly lên, “Lời chúc phúc rất thiết thực, nào! Cạn ly!”
Ba người còn lại cũng sôi nổi nâng ly: “Cạn ly!”
Bữa cơm tất niên nhộn nhịp kéo dài gần hai tiếng đồng hồ, về sau Lâm Thông đã có hơi lâng lâng, ngồi xổm ở cửa lén lau nước mắt.
Một tên cao gần mét chín ngồi co ro, khóc đỏ bừng cả hai mắt.
Lâm Khinh Chu đi tới ngồi xuống bên cạnh cậu ta, Lâm Thông cũng không nhìn cậu, ngượng nghịu hỏi: “Vậy là hai người quen lại rồi?”
“Vốn dĩ cũng chưa từng xa nhau.” Lâm Khinh Chu nói.
Giọng điệu của cậu hiển nhiên, dường như bản thân thật sự chưa từng rời khỏi đảo San Hô, chưa từng có chia ly, Lâm Thông tức điên, hận không thể cho cậu một đấm: “Anh không thấy xấu hổ hả?!”
Lâm Khinh Chu quay qua nhìn cậu ta: “Ở trong lòng tôi, chúng tôi chưa từng xa nhau.”
Lại nói: “Anh tôi cũng vậy.”
“Anh...” Lâm Thông giơ nắm đấm về phía cậu, nhưng Lâm Khinh Chu vẫn kiên định nhìn cậu ta, ánh mắt không hề lảng tránh, Lâm Thông chợt nhụt chí, “Thôi, nếu như tôi đánh anh, anh Tần sẽ không vui.”
Trên mặt cậu ta là vệt đỏ sau khi say rượu, một tên cao hơn một mét tám tủi thân ngồi đó, chân cũng không biết để thế nào, rồi lại buồn rầu bởi vì không biết đối mặt với Lâm Khinh Chu ra làm sao, nhưng một lúc sau cậu ta trừng người bên cạnh rất hung dữ:
“Anh cười gì mà cười, có gì hay mà cười, tôi vẫn ghét anh lắm, chẳng qua là nể mặt anh Tần nên mới không so đo với anh thôi!”
“Có điều họ Lâm anh nghe kĩ đây cho tôi, nếu như để tôi biết anh phụ lòng anh Tần nữa, tôi chắc chắn sẽ đập chết anh!”
Lâm Khinh Chu lại cười, lấy một cái bao lì xì trong túi áo khoác ngoài nhét vào lòng cậu ta: “Biết rồi.”
Tần Việt ngồi trước giá sách, đang đọc bộ tiểu thuyết tu chân anh chưa xem xong, thấy Lâm Khinh Chu vào, nhấc mí mắt, vẻ mặt lười nhác: “Cậu ta đi rồi?”
“Ừm, bạn đến đón đi, đi xa lắt rồi vẫn còn hát chết vẫn muốn yêu, dốc cạn tấm lòng với anh luôn đó anh à.” Lâm Khinh Chu cố tình làm mặt dữ, “Còn cảnh cáo em nếu như không tốt với anh, cậu ta sẽ cướp anh đi.”
Tần Việt làm gì không nghe ra giọng điệu chua lòm của cậu, cười nói: “Em cũng từng hát.”
*Chương 62 - ai đó thất tình uống rượu xỉn xong ôm tảng đá khóc lóc hát hò giữa đường.
Lâm Khinh Chu không nhớ có chuyện này, không thừa nhận: “Sao có thể chứ, anh, anh đừng nói bừa.”
Tần Việt bèn không nói nữa. Trái lại là Lâm Khinh Chu lén hôn một cái, “Chân đau không anh?”
Suy cho cùng năm đó bị thương rất nặng, lại làm chậm chữa trị mười năm, bây giờ tuy đã làm phẫu thuật, nhưng vẫn để lại gốc bệnh, cho dù có thể đứng dậy được, vào mỗi dịp mưa rào vẫn sẽ đau.
Tấm thảm mây trắng nền xanh kia lại được lấy ra.
Tần Việt lắc đầu: “Không đau.”
“Anh, anh lại lừa người ta.” Sao không đau cho được, sắc mặt kém thế kia rồi, Lâm Khinh Chu đau lòng hôn khoé môi của anh, “Anh, em đã đối xử tệ với anh.”
Bấy giờ hai người đang một đứng một ngồi, Tần Việt hơi ngẩng đầu: “Hửm?”
Ánh đèn đại sảnh rọi vào trong đôi mắt sâu thẳm của anh, anh chăm chú nhìn Lâm Khinh Chu, dịu dàng bên trong lan rộng đến khoé mắt, ngay cả nốt ruồi nơi hốc mắt cũng trở nên sinh động.
Lâm Khinh Chu không thể ngăn mình thôi rung động, cúi đầu hôn môi với anh, không vào sâu, chứa chan niềm trân trọng và dịu dàng, cậu lặp lại, “Anh, em đã đối xử tệ với anh.”
Hai người trán tựa trán, môi của Lâm Khinh Chu rơi trên mắt, chóp mũi, dái tai Tần Việt, cuối cùng lại đặt về đôi môi mềm mại kia. “Em bỏ lại mình anh trên đảo, em đã đối xử tệ với anh.”
Nụ hôn lần này mang theo vị mặn của nước mắt, Lâm Khinh Chu vẫn đang cười, nhưng đã không kiềm chế được cảm xúc, cũng chẳng nói nên lời, cậu vùi mặt bên cổ Tần Việt: “Anh ơi...”
Lòng bàn tay của Tần Việt phủ lên xương bả vai ở lưng cậu, ngay sau đó là một tiếng cười khẽ kèm chút thở dài: “Đầu năm đầu tháng mà rơi nước mắt cái gì.”
Lâm Khinh Chu dùng mặt dụi, hơi muốn cười, nhưng không nén được nước mắt, trái tim đau đớn như bị ai cấu mạnh một cái, cậu tự cảm thấy mất mặt, ôm chặt Tần Việt hơn giống như đang nhõng nhẽo, kế đó lại dụi: “Anh, anh đừng cười.”
Tần Việt cười khẽ: “Vậy anh cũng khóc?”
“Không được khóc, sau này em sẽ không để anh khóc.” Lâm Khinh Chu ngẩng đầu lên, vội vàng gạt nước mắt trên mặt, hôn môi Tần Việt, “Anh, hãy tin em lần nữa.”
Tần Việt kéo cậu vào lòng, môi đáp trên sợi tóc của cậu, hơi căng giọng: “Ừm.”
Lâm Khinh Chu lập tức cười rộ lên, cười một hồi mắt lại bắt đầu cay xè, cậu quay đầu đi, nén nước mắt trong mắt về, mắt nhìn chằm chằm sân, không biết từ bao giờ bên ngoài đã bắt đầu đổ tuyết.
“Anh, bên ngoài tuyết rơi rồi, muốn đi xem không?”
“Được.”
“Vậy mặc áo khoác đi, ngoài trời lạnh.”
Cậu xem Tần Việt như động vật cần được bảo vệ, ăn cơm mặc áo tất cả mọi thứ đều phải dặn dò, Tần Việt dung túng cậu, mặc áo khoác vào, rồi đeo khăn quàng và bao tay lên.
“Còn nịt gối em mua mấy bữa trước nữa, đeo rồi chứ?”
Tần Việt: “...”
Lâm Khinh Chu liếc: “Chưa đeo?”
Tần Việt đờ mặt: “Đeo rồi.”
Lâm Khinh Chu không tin: “Vậy em sờ thử.”
Tần Việt: “...”
Thấy anh cậu như vậy, Lâm Khinh Chu biết ngay chắc chắn anh chưa đeo, ai oán nhìn chằm chằm người kia, “Anh...”
“Biết rồi, giờ đeo.” Tần Việt cười khổ, lúc sắp tới cửa đột nhiên nói, “Thật ra tụi em khá giống một số phương diện.”
Lâm Khinh Chu nhất thời không nhảy số kịp: “Hả?”
Tần Việt cười thản nhiên: “Không có gì.”
Tuyết rơi rất to, thấm thoát đã tích một lớp dày, xung quanh có rất nhiều đứa trẻ từ trong nhà ra, chạy nhảy, đùa giỡn.
“Anh, đẹp lắm phải không.” Lâm Khinh Chu đón lấy một bông hoa tuyết, đưa đến trước mặt Tần Việt.
Đóa hoa mỏng tang, nếu không nhìn kĩ sẽ rất khó phát hiện, nhanh chóng tan trong lòng bàn tay cậu.
Tần Việt dùng đầu ngón tay chạm vệt nước không rõ ràng kia, rất nể mặt nói: “Ừm, đẹp lắm.”
Đông thành rất hiếm khi có tuyết rơi, tuyết to như vầy trong trí nhớ của Tần Việt tổng cộng được ba lần. Lần đầu là vào lúc anh bốn năm tuổi, khi đó anh vẫn chưa bị ném đến viện phúc lợi, mẹ của anh vẫn chưa rời khỏi căn nhà đó.
Ngày tuyết rơi nhiều anh và mấy người bạn cùng nhau xúc tuyết, đắp người tuyết, dùng cà rốt và bi đen làm mũi và mắt cho người tuyết...
Đó là lần đầu tiên anh nhìn thấy tuyết rơi, chơi rất vui, sau khi về nhà liền muốn chia sẻ niềm vui như thế cho ông nội và mẹ, ngây thơ nghĩ rằng họ cũng sẽ vui.
Nhưng mẹ anh chỉ lạnh lùng nhìn anh, nói với anh rằng: “Đừng tới làm phiền tao.”
Đừng tới làm phiền tao.
Kí ức của Tần Việt về mẹ rất ít ỏi, mà bốn từ này là lời anh nghe được nhiều nhất từ bà. Mẹ trách anh, chỉ cảm thấy anh là gánh nặng không nên xuất hiện trên đời này.
Mà không lâu sau đó, mẹ anh bỏ anh mà đi, anh cũng nhanh chóng bị ném vào viện phúc lợi.
Sau đó Đông thành không có tuyết rơi nữa, Tần Việt cũng không còn cơ hội tìm thấy một người chịu cùng anh đắp người tuyết.
Lần thứ hai đại tuyết là mười năm trước, hôm đó cũng là giao thừa, thiếu niên của anh vượt dặm đường xa trở về cùng anh đón năm mới, bọn họ cùng làm sủi cảo, dán câu đối, ăn một bữa cơm tất niên nóng hổi, tràn đầy chờ mong vô tận với năm mới này, với tương lai.
Lúc đó bọn họ chẳng ai ngờ, họ sẽ đối diện chia ly, đối diện cái chết, đối diện với mười năm vụn vỡ về sau trong nền tuyết.
Càng chẳng ngờ được họ vẫn có ngày có thể trùng phùng.
Lần thứ ba chính là tối nay, cũng là đêm giao thừa, thiếu niên của anh đã về bên cạnh anh. Trong một thoáng ngắn ngủi, Tần Việt thậm chí còn cảm thấy mười năm đã qua có lẽ chỉ là một giấc mộng hoang đường, anh bị nhốt trong ác mộng lâu thật lâu, bây giờ đã tỉnh mộng, hết thảy đã quay về quỹ đạo đúng.
Mà thiếu niên của anh thật ra chưa từng rời xa. Giống như Lâm Khinh Chu đã nói ngày hôm trước.
__
@yu: dạo này bà Ũn bận thi nên 2c này chưa beta nhe, nào beta t sẽ update ^v^