Ánh Trăng Sáng Trước Mặt
Chương 48
Triệu An Chi không thoải mái, Trương Văn Ngọc liền đỡ cô, để hơn nửa trọng lượng người Triệu An Chi đều dựa trên người mình. Hai người chậm rì rì mà đi xuống, đợi đến dưới lầu thì sớm đã có người chờ ngoài cửa sắt.
Hà Trạch Sinh mặc một cái áo ngắn tay, áo khoác cũng không mặc, giày thì giẫm gót mà chạy tới. Tận lúc Triệu An Chi xuống dưới lầu anh mới đang đi lại giày cho đàng hoàng.
Triệu An Chi từ xa iền thấy Hà Trạch Sinh, kinh ngạc nói không ra lời, Trương Văn Ngọc cũng có chút kinh ngạc, tiến lên nói: “Sư huynh, sao anh lại tới đây?”
Hà Trạch Sinh nói: “Hiện tại đều đã muộn như vậy, chờ hai đứa xem bệnh xong thì đã khuya. Hai nữ hài tử vốn đã không an toàn, chưa nói đến Triệu An Chi còn bệnh. Để anh đi cùng hai người một chuyến.”
Triệu An Chi lén lút chọc eo Trương Văn Ngọc, ý bảo cô cự tuyệt nhưng Trương Văn Ngọc cảm thấy Hà Trạch Sinh nói có đạo lý, liền làm lơ kháng cự của Triệu An Chi mà gật gật đầu.
Hà Trạch Sinh đã sớm thấy động tác nhỏ của Triệu An Chi nhưng không vạch trần, chỉ hỏi: “Có đi được không, có cần anh cõng em không?”
Những lời này nếu là nói sớm một ngày thì Triệu An Chi nhất định là muốn chiếm tiện nghi này nhưng bây giờ cô chỉ liên tục lắc đầu. Một là trong lòng cô còn có điểm khúc mắc, hai là cô sợ mình nôn lên người anh. Thấy Triệu An Chi như vậy, Hà Trạch Sinh cũng không miễn cưỡng mà đi ở phía trước hai người, đến cổng trường thì giúp họ gọi taxi sau đó mở cửa cho họ.
Lúc tới bệnh viện, Hà Trạch Sinh lại chạy tới chạy lui đăng ký, trả phí, Triệu An Chi an vị ở trên ghế dài mà chờ đợi, Trương Văn Ngọc ở bên cạnh đỡ cô, an ủi, nhận tiện giúp Hà Trạch Sinh nói hai câu tốt đẹp: “Mình thấy anh ấy rất quan tâm đến cậu, hy vọng của cậu rất lớn, mình cũng thu hồi lời nói trước đó.”
Triệu An Chi có điểm bất mãn, lại có điểm ủy khuất, cảm thấy Trương Văn Ngọc đang làm phản: “Cậu không biết tối anh ấy còn hung dữ với mình, hiện tại hẳn là áy náy, không phải quan tâm.”
Trương Văn Ngọc cười cười, nói: “Chờ xem.”
Triệu An Chi nhẹ nhàng mà hừ một tiếng: “Chờ xem.”
Triệu An Chi bị chẩn đoán chính xác là viêm dạ dày, phải tiêm, còn phải ở lại truyền nước. Đại học Bình Giang không khóa cửa ban đêm nên Triệu An Chi truyền nước xong là có thể về ký túc xá nghỉ ngơi. Truyền nước phải mất ít nhất hai giờ, Trương Văn Ngọc ngày hôm sau có tiết học sớm, sợ không chịu nổi thức khuya nên liền nằm xuống bên cạnh giường bệnh, nói: “Sư huynh, em ngủ một lát, khi nào An Chi truyền nước xong thì anh gọi em.”
Hà Trạch Sinh gật gật đầu.
Trương Văn Ngọc hướng Triệu An Chi chớp chớp mắt, sau đó liền ngủ. Triệu An Chi tức đến quay người đi, không thèm nhìn Trương Văn Ngọc. Hiện tại cô vẫn khó chịu, nhưng nghĩ đến Hà Trạch Sinh đang ở bên cạnh thì lại không muốn ngủ, liền lấy di động ra để đọc tin tức. Triệu An Chi lúc này mới phát hiện, Hà Trạch Sinh gửi cho cô rất nhiều tin nhắn, hỏi cô đã về chưa, đại khái vì cô không trả lời nên anh mới gọi điện.
Triệu An Chi nhịn không được trộm nhìn Hà Trạch Sinh một cái, không nghĩ tới Hà Trạch Sinh vẫn luôn nhìn cô nên lập tức bị bắt tại trận.
Hà Trạch Sinh nhìn lướt qua màn hình di động của cô nói: “Vì sao không trả lời tin nhắn của anh?”
“Không có gì để nói nên liền không trả lời.” Triệu An Chi nhịn không được mạnh miệng một câu. Trên thực tế, những lời này cũng là có câu chuyện riêng của chúng nó. Triệu An Chi thường thì vừa gặp được Hà Trạch Sinh liền nói nhiều hơn nhưng anh lại lựa chọn tin nhắn để trả lời lại. Có một hồi Triệu An Chi hỏi anh vì sao có đôi khi không trả lời tin nhắn của cô, anh chính là trả lời như thế. Giờ phút này, Triệu An Chi cố ý dùng lại lời này nói với anh, cũng làm anh hiểu đôi khi lời anh nói làm người khác tổn thương thế nào.
Nhưng thấy Hà Trạch Sinh không nói, giống như thật sự không thoải mái thì Triệu An Chi lại nhớ tới bộ dạng chạy lên chạy xuống đêm nay của anh, đành phải giải thích một câu: “Em đi xem phim cùng kế huynh nên không thấy tin nhắn, cũng không phải em cố ý không trả lời anh.”
Hà Trạch Sinh lại hỏi: “Từ khi nào mà quan hệ của hai người lại tốt như vậy?”
Triệu An Chi cảm thấy có chút không thể hiểu được, đây cũng không giống chuyện Hà Trạch Sinh sẽ quan tâm, nhưng cô vẫn trả lời: “Mẹ em cùng hai chị em có ăn một bữa cơm với hai cha con Nghiêm thúc. Nghiêm Tử An đối xử với mẹ em khá tốt, đối với em cũng không tồi, là người tốt a.”
Triệu An Chi nghĩ, nếu là người tốt thì có lui tới cùng là bình thường. Hà Trạch Sinh lại không cảm thấy một đôi kế huynh muội lại có thể có cảm tình tốt như vậy, hơn nữa ánh mắt Nghiêm Tử An nhìn anh cũng khiến anh không thoải mái.
Hà Trạch Sinh không nói nữa, thoạt nhìn cả người lạnh như băng, một bộ người sống chớ đến gần. Triệu An Chi luôn cảm thấy mình là người quen của anh nhưng cẩn thận nghĩ lại thì không chừng trong lòng người ta mình chỉ là người ngoài a. Hơn nữa thân thể không thoải mái khiến cô càng không có hứng thú đem mặt nóng mà dán mông lạnh. Triệu An Chi đem ánh mắt chuyển hướng di động, lại thấy tin nhắn liên tiếp kia của Hà Trạch Sinh thì thật giống đang quan tâm cô. Cô càng nghĩ càng tức, liền tắt điện thoại, nhắm mắt lại giả bộ ngủ.
Triệu An Chi giả bộ được một lúc thì thật sự ngủ mất.
Cô vừa nhắm mắt lại thì Hà Trạch Sinh liền đem ánh mắt đặt ở trên mặt cô ,thấy lông mi của cô lúc đầu rung động, sau đó trở nên yên tĩnh thì biết cô thật sự ngủ rồi. Giờ phút này tâm tình của Hà Trạch Sinh bình tĩnh ngoài dự đoán. Đại não vẫn luôn vận chuyển với cường độ cao liền đình trệ lại , hoàn toàn thả lỏng. Triệu An Chi truyền dịch hai tiếng, Hà Trạch Sinh chỉ làm một việc đó là lẳng lặng mà nhìn cô, tựa hồ chỉ cần làm như vậy thì có thể đạt được yên lặng xưa nay chưa từng có.
Lúc Trương Văn Ngọc tỉnh lại thì thấy chính là cảnh này. Hai người rõ ràng không làm gì nhưng cảnh tượng lại hìa hòa ấm áp như vậy. Chính lúc đó Trương Văn Ngọc đã nhận định rằng Hà Trạch Sinh còn để ý đến Triệu An Chi nhiều hơn các nàng tưởng tượng. Trương Văn Ngọc lại lần nữa nhắm mắt lại, làm bộ mới tỉnh dậy, nói: “Sư huynh, mấy giờ rồi? An Chi sắp truyền xong chưa?”
Sau đó Trương Văn Ngọc lại mở mắt ra, Hà Trạch Sinh đã ngồi nghiêm chỉnh ở nơi đó, ánh mắt cũng không hề nặng nề mà nhìn chằm chằm Triệu An Chi nữa. Hà Trạch Sinh đem ngón tay dựng ở trên môi, ý bảo Trương Văn Ngọc an tĩnh, nhẹ giọng nói: “Sắp xong rồi, cô ấy vừa mới ngủ, đừng đánh thức cô ấy, đợi lát nữa anh sẽ cõng An Chi về.”
Trương Văn Ngọc cười một chút, nói: “Giờ này rồi, dì quản lý ký túc sẽ không để nam sinh đi vào đâu, mà một mình em thì không thể cõng An Chi lên, vẫn phải gọi cô ấy dậy thôi.”
Hà Trạch Sinh nói: “Vậy đến dưới lầu lại gọi, hiện tại không cần đánh thức cô ấy.”
Trương Văn Ngọc gật gật đầu.
Bình nước kia chỉ còn một chút, hai người ngồi 5 phút thì truyền xong. Trương Văn Ngọc hỗ trợ đem đồ của Triệu An Chi thu thập tốt, còn Hà Trạch Sinh ngồi ở mép giường, dưới sự hỗ trợ của Trương Văn Ngọc, đem Triệu An Chi cõng lên.
Triệu An Chi hôm nay tâm tình dao động mãnh liệt, lại bị viên dạ dày, mệt mỏi nên ngủ rất say. Bị Hà Trạch Sinh cõng lên rồi cô cũng không rên một tiếng, hoàn toàn không dấu hiệu tỉnh lại.
Hà Trạch Sinh cõng cô đi đằng trước, Trương Văn Ngọc cầm đồ đi phía sau, nhìn bóng dáng hai người. Chỉ thấy Hà Trạch Sinh cao lớn, tay dài chân dài, trên lưng lại cõng một người như con động vật nho nhỏ gầy yếu, nhưng tổng thể lại vô cùng hài hòa.
Có Hà Trạch Sinh hỗ trợ, dọc đường đi Trương Văn Ngọc không cần tốn sức gì. Mắt thấy đã tới cửa sắt ngoài ký túc, Hà Trạch Sinh muốn đem Triệu An Chi thả xuống, Trương Văn Ngọc giơ tay đón lấy. Hà Trạch Sinh lại dừng một chút, tựa hồ có chuyện muốn nói.
Trương Văn Ngọc nghi hoặc mà nhìn Hà Trạch Sinh liếc mắt một cái.
Hà Trạch Sinh nhíu mày lại nói: “Em đừng nói cho cô ấy biết anh cõng cô ấy về nhé.”
Trương Văn Ngọc: “…… Chẳng lẽ An Chi sẽ tin là em cõng cô ấy về chắc?” Sao cô lại cảm thấy một khi đụng tới chuyện của Triệu An Chi thì chỉ số thông minh của Hà Trạch Sinh liền giảm xuống chứ?
Hà Trạch Sinh liền ngẩn người.
“Vậy cứ nói là em ép anh cõng, còn không cho anh đánh thức cô ấy.”
Được rồi, được rồi, Trương Văn Ngọc không biết vì sao Hà Trạch Sinh lại muốn làm thế: “Có thể nhưng sao phải nói thế?”
Hà Trạch Sinh mím môi, tựa hồ có chút ngượng ngùng nói ra: “Cô ấy rất dễ nghĩ nhiều, chỉ chút quan tâm nhỏ cũng phóng đại ra. Anh không muốn cô ấy cho rằng anh thích cô ấy, cho cô ấy hy vọng, bởi vì anh sẽ không thích cô ấy. Làm thế này là vì tốt cho cô ấy, em là bạn tốt của An Chi, em sẽ giúp anh chứ?”
Trương Văn Ngọc không kiên nhẫn gật gật đầu, tiến lên đỡ Triệu An Chi, muốn đem cô từ trên lưng Hà Trạch Sinh xuống. Động tác của Hà Trạch Sinh nhanh nhẹn, vào thời khắc mấu chốt còn giúp chỗng đỡ một phen. Trương Văn Ngọc chú ý đến, nhịn không được ở trong lòng mắng chửi Hà Trạch Sinh ngoài miệng một kiểu, tay làm một kiểu, trong ngoài bất nhất, nói không thích người ta nhưng so với ai khác đều khẩn trương hơn.
“Sư huynh, anh mau đi đi. Anh nói đúng, An Chi là người thích phóng đại, hiện tại lại là thời điểm sinh bệnh yếu ớt nhất, nhìn thấy anh ở đây có khả năng cô ấy càng thích anh hơn.”
Luận thọc đao thì có ai lợi hại hơn Trương Văn Ngọc chứ?
Hà Trạch Sinh bị lời này đâm cho một nhát, nghĩ nghĩ xong liền xoay người rời đi.
Cả người Triệu An Chi đều ghé trên người Trương Văn Ngọc. Trương Văn Ngọc phải dùng sức rất lớn để đỡ cô, đành phải nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt cô để cô tỉnh lại.
Triệu An Chi cảm thấy cả người mê mang, sau khi tỉnh lại thì ôm Trương Văn Ngọc chặt hơn nữa.
Trương Văn Ngọc cười cười, nói: “Đừng làm nũng.”
Triệu An Chi miễn cưỡng đem đôi mắt mở ra, nhìn nhìn bốn phía, hỏi: “Chúng ta đã trở lại?”
“Ân,” Trương Văn Ngọc gật gật đầu, nói: “Mình không còn sức nữa, cậu cũng động đậy chút, để mình đỡ cậu lên lầu.”
Triệu An Chi không biết là ngủ mơ hồ hay đơn giản không muốn hỏi nên từ đầu tới đuôi không hỏi một câu về Hà Trạch Sinh. Trương Văn Ngọc cũng thoải mái, cô đã đồng ý với Hà Trạch Sinh sẽ không nói thì đích thị sẽ không nói. Chẳng qua nguyên nhân Trương Văn Ngọc đáp ứng Hà Trạch Sinh là bởi vì cô cảm thấy người cuối cùng phải vì cái này mà buồn rầu hơn phân nửa không phải Triệu An Chi.
Triệu An Chi đi khám đúng lúc nên không phải chịu nhiều dày vò. Bác sĩ nói nếu phát sốt còn phải đi tiêm, mà cô cũng không sốt, mặc dù đi có bị tiêu chảy và buồn nôn nhưng bệnh trạng so với tối hôm trước tốt hơn nhiều, lại tĩnh dưỡng hai ngày thì đã khỏe lại tương đối.
Hà Trạch Sinh thật ra có chút quan tâm đến bệnh tình của cô nhưung anh không không hỏi thẳng cô mà hỏi qua Trương Văn Ngọc. Trương Văn Ngọc vừa cẩn thận trả lời anh, vừa giúp anh giữ bí mật. Nhìn Triệu An Chi thỉnh thoảng kiểm tra di động, rõ ràng đang chờ tin của anh thì Trương Văn Ngọc nghĩ thầm sớm muộn gì cũng có ngày Hà Trạch Sinh hối hận.
Hà Trạch Sinh mặc một cái áo ngắn tay, áo khoác cũng không mặc, giày thì giẫm gót mà chạy tới. Tận lúc Triệu An Chi xuống dưới lầu anh mới đang đi lại giày cho đàng hoàng.
Triệu An Chi từ xa iền thấy Hà Trạch Sinh, kinh ngạc nói không ra lời, Trương Văn Ngọc cũng có chút kinh ngạc, tiến lên nói: “Sư huynh, sao anh lại tới đây?”
Hà Trạch Sinh nói: “Hiện tại đều đã muộn như vậy, chờ hai đứa xem bệnh xong thì đã khuya. Hai nữ hài tử vốn đã không an toàn, chưa nói đến Triệu An Chi còn bệnh. Để anh đi cùng hai người một chuyến.”
Triệu An Chi lén lút chọc eo Trương Văn Ngọc, ý bảo cô cự tuyệt nhưng Trương Văn Ngọc cảm thấy Hà Trạch Sinh nói có đạo lý, liền làm lơ kháng cự của Triệu An Chi mà gật gật đầu.
Hà Trạch Sinh đã sớm thấy động tác nhỏ của Triệu An Chi nhưng không vạch trần, chỉ hỏi: “Có đi được không, có cần anh cõng em không?”
Những lời này nếu là nói sớm một ngày thì Triệu An Chi nhất định là muốn chiếm tiện nghi này nhưng bây giờ cô chỉ liên tục lắc đầu. Một là trong lòng cô còn có điểm khúc mắc, hai là cô sợ mình nôn lên người anh. Thấy Triệu An Chi như vậy, Hà Trạch Sinh cũng không miễn cưỡng mà đi ở phía trước hai người, đến cổng trường thì giúp họ gọi taxi sau đó mở cửa cho họ.
Lúc tới bệnh viện, Hà Trạch Sinh lại chạy tới chạy lui đăng ký, trả phí, Triệu An Chi an vị ở trên ghế dài mà chờ đợi, Trương Văn Ngọc ở bên cạnh đỡ cô, an ủi, nhận tiện giúp Hà Trạch Sinh nói hai câu tốt đẹp: “Mình thấy anh ấy rất quan tâm đến cậu, hy vọng của cậu rất lớn, mình cũng thu hồi lời nói trước đó.”
Triệu An Chi có điểm bất mãn, lại có điểm ủy khuất, cảm thấy Trương Văn Ngọc đang làm phản: “Cậu không biết tối anh ấy còn hung dữ với mình, hiện tại hẳn là áy náy, không phải quan tâm.”
Trương Văn Ngọc cười cười, nói: “Chờ xem.”
Triệu An Chi nhẹ nhàng mà hừ một tiếng: “Chờ xem.”
Triệu An Chi bị chẩn đoán chính xác là viêm dạ dày, phải tiêm, còn phải ở lại truyền nước. Đại học Bình Giang không khóa cửa ban đêm nên Triệu An Chi truyền nước xong là có thể về ký túc xá nghỉ ngơi. Truyền nước phải mất ít nhất hai giờ, Trương Văn Ngọc ngày hôm sau có tiết học sớm, sợ không chịu nổi thức khuya nên liền nằm xuống bên cạnh giường bệnh, nói: “Sư huynh, em ngủ một lát, khi nào An Chi truyền nước xong thì anh gọi em.”
Hà Trạch Sinh gật gật đầu.
Trương Văn Ngọc hướng Triệu An Chi chớp chớp mắt, sau đó liền ngủ. Triệu An Chi tức đến quay người đi, không thèm nhìn Trương Văn Ngọc. Hiện tại cô vẫn khó chịu, nhưng nghĩ đến Hà Trạch Sinh đang ở bên cạnh thì lại không muốn ngủ, liền lấy di động ra để đọc tin tức. Triệu An Chi lúc này mới phát hiện, Hà Trạch Sinh gửi cho cô rất nhiều tin nhắn, hỏi cô đã về chưa, đại khái vì cô không trả lời nên anh mới gọi điện.
Triệu An Chi nhịn không được trộm nhìn Hà Trạch Sinh một cái, không nghĩ tới Hà Trạch Sinh vẫn luôn nhìn cô nên lập tức bị bắt tại trận.
Hà Trạch Sinh nhìn lướt qua màn hình di động của cô nói: “Vì sao không trả lời tin nhắn của anh?”
“Không có gì để nói nên liền không trả lời.” Triệu An Chi nhịn không được mạnh miệng một câu. Trên thực tế, những lời này cũng là có câu chuyện riêng của chúng nó. Triệu An Chi thường thì vừa gặp được Hà Trạch Sinh liền nói nhiều hơn nhưng anh lại lựa chọn tin nhắn để trả lời lại. Có một hồi Triệu An Chi hỏi anh vì sao có đôi khi không trả lời tin nhắn của cô, anh chính là trả lời như thế. Giờ phút này, Triệu An Chi cố ý dùng lại lời này nói với anh, cũng làm anh hiểu đôi khi lời anh nói làm người khác tổn thương thế nào.
Nhưng thấy Hà Trạch Sinh không nói, giống như thật sự không thoải mái thì Triệu An Chi lại nhớ tới bộ dạng chạy lên chạy xuống đêm nay của anh, đành phải giải thích một câu: “Em đi xem phim cùng kế huynh nên không thấy tin nhắn, cũng không phải em cố ý không trả lời anh.”
Hà Trạch Sinh lại hỏi: “Từ khi nào mà quan hệ của hai người lại tốt như vậy?”
Triệu An Chi cảm thấy có chút không thể hiểu được, đây cũng không giống chuyện Hà Trạch Sinh sẽ quan tâm, nhưng cô vẫn trả lời: “Mẹ em cùng hai chị em có ăn một bữa cơm với hai cha con Nghiêm thúc. Nghiêm Tử An đối xử với mẹ em khá tốt, đối với em cũng không tồi, là người tốt a.”
Triệu An Chi nghĩ, nếu là người tốt thì có lui tới cùng là bình thường. Hà Trạch Sinh lại không cảm thấy một đôi kế huynh muội lại có thể có cảm tình tốt như vậy, hơn nữa ánh mắt Nghiêm Tử An nhìn anh cũng khiến anh không thoải mái.
Hà Trạch Sinh không nói nữa, thoạt nhìn cả người lạnh như băng, một bộ người sống chớ đến gần. Triệu An Chi luôn cảm thấy mình là người quen của anh nhưng cẩn thận nghĩ lại thì không chừng trong lòng người ta mình chỉ là người ngoài a. Hơn nữa thân thể không thoải mái khiến cô càng không có hứng thú đem mặt nóng mà dán mông lạnh. Triệu An Chi đem ánh mắt chuyển hướng di động, lại thấy tin nhắn liên tiếp kia của Hà Trạch Sinh thì thật giống đang quan tâm cô. Cô càng nghĩ càng tức, liền tắt điện thoại, nhắm mắt lại giả bộ ngủ.
Triệu An Chi giả bộ được một lúc thì thật sự ngủ mất.
Cô vừa nhắm mắt lại thì Hà Trạch Sinh liền đem ánh mắt đặt ở trên mặt cô ,thấy lông mi của cô lúc đầu rung động, sau đó trở nên yên tĩnh thì biết cô thật sự ngủ rồi. Giờ phút này tâm tình của Hà Trạch Sinh bình tĩnh ngoài dự đoán. Đại não vẫn luôn vận chuyển với cường độ cao liền đình trệ lại , hoàn toàn thả lỏng. Triệu An Chi truyền dịch hai tiếng, Hà Trạch Sinh chỉ làm một việc đó là lẳng lặng mà nhìn cô, tựa hồ chỉ cần làm như vậy thì có thể đạt được yên lặng xưa nay chưa từng có.
Lúc Trương Văn Ngọc tỉnh lại thì thấy chính là cảnh này. Hai người rõ ràng không làm gì nhưng cảnh tượng lại hìa hòa ấm áp như vậy. Chính lúc đó Trương Văn Ngọc đã nhận định rằng Hà Trạch Sinh còn để ý đến Triệu An Chi nhiều hơn các nàng tưởng tượng. Trương Văn Ngọc lại lần nữa nhắm mắt lại, làm bộ mới tỉnh dậy, nói: “Sư huynh, mấy giờ rồi? An Chi sắp truyền xong chưa?”
Sau đó Trương Văn Ngọc lại mở mắt ra, Hà Trạch Sinh đã ngồi nghiêm chỉnh ở nơi đó, ánh mắt cũng không hề nặng nề mà nhìn chằm chằm Triệu An Chi nữa. Hà Trạch Sinh đem ngón tay dựng ở trên môi, ý bảo Trương Văn Ngọc an tĩnh, nhẹ giọng nói: “Sắp xong rồi, cô ấy vừa mới ngủ, đừng đánh thức cô ấy, đợi lát nữa anh sẽ cõng An Chi về.”
Trương Văn Ngọc cười một chút, nói: “Giờ này rồi, dì quản lý ký túc sẽ không để nam sinh đi vào đâu, mà một mình em thì không thể cõng An Chi lên, vẫn phải gọi cô ấy dậy thôi.”
Hà Trạch Sinh nói: “Vậy đến dưới lầu lại gọi, hiện tại không cần đánh thức cô ấy.”
Trương Văn Ngọc gật gật đầu.
Bình nước kia chỉ còn một chút, hai người ngồi 5 phút thì truyền xong. Trương Văn Ngọc hỗ trợ đem đồ của Triệu An Chi thu thập tốt, còn Hà Trạch Sinh ngồi ở mép giường, dưới sự hỗ trợ của Trương Văn Ngọc, đem Triệu An Chi cõng lên.
Triệu An Chi hôm nay tâm tình dao động mãnh liệt, lại bị viên dạ dày, mệt mỏi nên ngủ rất say. Bị Hà Trạch Sinh cõng lên rồi cô cũng không rên một tiếng, hoàn toàn không dấu hiệu tỉnh lại.
Hà Trạch Sinh cõng cô đi đằng trước, Trương Văn Ngọc cầm đồ đi phía sau, nhìn bóng dáng hai người. Chỉ thấy Hà Trạch Sinh cao lớn, tay dài chân dài, trên lưng lại cõng một người như con động vật nho nhỏ gầy yếu, nhưng tổng thể lại vô cùng hài hòa.
Có Hà Trạch Sinh hỗ trợ, dọc đường đi Trương Văn Ngọc không cần tốn sức gì. Mắt thấy đã tới cửa sắt ngoài ký túc, Hà Trạch Sinh muốn đem Triệu An Chi thả xuống, Trương Văn Ngọc giơ tay đón lấy. Hà Trạch Sinh lại dừng một chút, tựa hồ có chuyện muốn nói.
Trương Văn Ngọc nghi hoặc mà nhìn Hà Trạch Sinh liếc mắt một cái.
Hà Trạch Sinh nhíu mày lại nói: “Em đừng nói cho cô ấy biết anh cõng cô ấy về nhé.”
Trương Văn Ngọc: “…… Chẳng lẽ An Chi sẽ tin là em cõng cô ấy về chắc?” Sao cô lại cảm thấy một khi đụng tới chuyện của Triệu An Chi thì chỉ số thông minh của Hà Trạch Sinh liền giảm xuống chứ?
Hà Trạch Sinh liền ngẩn người.
“Vậy cứ nói là em ép anh cõng, còn không cho anh đánh thức cô ấy.”
Được rồi, được rồi, Trương Văn Ngọc không biết vì sao Hà Trạch Sinh lại muốn làm thế: “Có thể nhưng sao phải nói thế?”
Hà Trạch Sinh mím môi, tựa hồ có chút ngượng ngùng nói ra: “Cô ấy rất dễ nghĩ nhiều, chỉ chút quan tâm nhỏ cũng phóng đại ra. Anh không muốn cô ấy cho rằng anh thích cô ấy, cho cô ấy hy vọng, bởi vì anh sẽ không thích cô ấy. Làm thế này là vì tốt cho cô ấy, em là bạn tốt của An Chi, em sẽ giúp anh chứ?”
Trương Văn Ngọc không kiên nhẫn gật gật đầu, tiến lên đỡ Triệu An Chi, muốn đem cô từ trên lưng Hà Trạch Sinh xuống. Động tác của Hà Trạch Sinh nhanh nhẹn, vào thời khắc mấu chốt còn giúp chỗng đỡ một phen. Trương Văn Ngọc chú ý đến, nhịn không được ở trong lòng mắng chửi Hà Trạch Sinh ngoài miệng một kiểu, tay làm một kiểu, trong ngoài bất nhất, nói không thích người ta nhưng so với ai khác đều khẩn trương hơn.
“Sư huynh, anh mau đi đi. Anh nói đúng, An Chi là người thích phóng đại, hiện tại lại là thời điểm sinh bệnh yếu ớt nhất, nhìn thấy anh ở đây có khả năng cô ấy càng thích anh hơn.”
Luận thọc đao thì có ai lợi hại hơn Trương Văn Ngọc chứ?
Hà Trạch Sinh bị lời này đâm cho một nhát, nghĩ nghĩ xong liền xoay người rời đi.
Cả người Triệu An Chi đều ghé trên người Trương Văn Ngọc. Trương Văn Ngọc phải dùng sức rất lớn để đỡ cô, đành phải nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt cô để cô tỉnh lại.
Triệu An Chi cảm thấy cả người mê mang, sau khi tỉnh lại thì ôm Trương Văn Ngọc chặt hơn nữa.
Trương Văn Ngọc cười cười, nói: “Đừng làm nũng.”
Triệu An Chi miễn cưỡng đem đôi mắt mở ra, nhìn nhìn bốn phía, hỏi: “Chúng ta đã trở lại?”
“Ân,” Trương Văn Ngọc gật gật đầu, nói: “Mình không còn sức nữa, cậu cũng động đậy chút, để mình đỡ cậu lên lầu.”
Triệu An Chi không biết là ngủ mơ hồ hay đơn giản không muốn hỏi nên từ đầu tới đuôi không hỏi một câu về Hà Trạch Sinh. Trương Văn Ngọc cũng thoải mái, cô đã đồng ý với Hà Trạch Sinh sẽ không nói thì đích thị sẽ không nói. Chẳng qua nguyên nhân Trương Văn Ngọc đáp ứng Hà Trạch Sinh là bởi vì cô cảm thấy người cuối cùng phải vì cái này mà buồn rầu hơn phân nửa không phải Triệu An Chi.
Triệu An Chi đi khám đúng lúc nên không phải chịu nhiều dày vò. Bác sĩ nói nếu phát sốt còn phải đi tiêm, mà cô cũng không sốt, mặc dù đi có bị tiêu chảy và buồn nôn nhưng bệnh trạng so với tối hôm trước tốt hơn nhiều, lại tĩnh dưỡng hai ngày thì đã khỏe lại tương đối.
Hà Trạch Sinh thật ra có chút quan tâm đến bệnh tình của cô nhưung anh không không hỏi thẳng cô mà hỏi qua Trương Văn Ngọc. Trương Văn Ngọc vừa cẩn thận trả lời anh, vừa giúp anh giữ bí mật. Nhìn Triệu An Chi thỉnh thoảng kiểm tra di động, rõ ràng đang chờ tin của anh thì Trương Văn Ngọc nghĩ thầm sớm muộn gì cũng có ngày Hà Trạch Sinh hối hận.