Ảo Ảnh Chợt Lóe

Chương 136: Luyến tiếc



Hướng Chi Thạch lại ho lên, hết một tiếng rồi lại một tiếng, càng nghiêm trọng hơn.

Tiểu Viên mau mau đứng dậy, rót một ly nước ấm cho anh ấy, vài phần bất an đột nhiên hiện lên trong lòng.

Anh ấy xua tay, làm cử chỉ xoa dịu cô, không nói thành lời được, bèn đứng dậy trước, đi phòng vệ sinh.

Tiểu Viên không yên tâm, đi theo sau lưng anh ấy, đứng ở ngoài cửa. Anh ấy vừa đi vào liền mở vòi nước, cách một hồi sau mới ra tới, sắc mặt càng thêm trắng bợt.

Nếu là cảm mạo thì cũng ho đến quá nghiêm trọng rồi.

Cô không rảnh bận tâm đến mình nữa, vội nói: "Anh à, hay là anh tới bệnh viện đi? Đừng để chuyển thành viêm phổi nữa."

Năm đó Hướng Chi Thạch khám ra tới ung thư phổi, đã làm phẫu thuật, tới nay cũng đã sắp sáu năm rồi. Mấy năm nay, thân thể anh ấy tuy rằng yếu đi một chút, nhưng cũng còn coi là yên ổn, hẳn là sẽ không...... tái phát nhỉ?

Phi phi phi! Tiểu Viên mau chóng xua đuổi ý nghĩ này đi, nhất định sẽ không có việc gì.

Hướng Chi Thạch uống nước xong, hít thở trở lại bình thường được mấy hơi, nói: "Anh sẽ đi......"

Hơn một năm nay, nếu anh trai không phải ở bên chỗ mẹ, thì là ở cùng cô Du kia, mà cô nếu không phải đang đóng phim, thì chính là ở bên chỗ Vĩ Trang. Tiểu Viên khẽ nhắm mắt, bỗng chốc cảm thấy áy náy vô cùng.

"Cô Du kia......"

Tiểu Viên hơi mím môi: "Chắc hẳn bởi vì năm đó mà cô ta cũng rất oán giận em nhỉ. Nếu hai người có thể hòa hảo, em cũng có thể đi hỏi xin sự tha thứ của cô ta."

Nếu bọn họ hòa hảo, khúc mắc của anh trai cũng sẽ cởi bỏ, cũng không đến mức nhọc lòng nữa, điều này hao tổn quá lớn đối với thân thể anh ấy.

"Chuyện không liên quan đến em, năm đó em vẫn là một đứa trẻ," Hướng Chi Thạch nhẹ giọng, nói: "Tụi anh đã tách ra triệt để, rốt cuộc không quay về được nữa."

Anh ấy cười tự giễu: "Anh xử lý chuyện tình cảm cũng không được chín chắn lắm, rất nhiều chuyện đều là anh tự cho mình đúng, cho rằng làm như vậy tốt cho cô ấy, thật ra đều không phải......"

"Hướng Chi Thạch, là anh nói với em rằng muốn đền bù em, là anh nói với em rằng em đã kết hôn, chúng ta không thể. Hiện tại em cũng ly hôn rồi, em đều đã làm theo như anh nói, lần này anh lại có gì không hài lòng?" Du Thu Sắt nhìn anh ấy chằm chằm không suy suyển, ý hận trong mắt kia tựa như muốn nuốt chửng anh ấy.

Kể thật ra thì, vài giây trước, khi nhìn thấy giấy chứng nhận ly hôn kia, trong lòng anh ấy tựa như buông lỏng xuống, cảm thấy có lẽ...... bọn họ lại nỗ lực một chút......

Dẫu sao năm đó bọn họ chia tay không phải bởi vì không còn thích, chỉ là anh ấy có nỗi khổ trong lòng. Có lẽ lại cố gắng một chút nữa, rồi bọn họ có thể tìm về cảm giác ngày xưa.

Anh ấy suy tư vài giây, chỉ vài giây như vậy, Du Thu Sắt giống như đã chịu phải sự nhục nhã vô cùng. Tấm chứng nhận ly hôn kia từ trong không khí bổ qua tới, đánh vào trên mặt anh ấy, Hướng Chi Thạch lập tức liền tỉnh táo lại. Anh ấy giương mắt trông qua, liền nhìn thấy được ý hận trong mắt cô ấy.

Ý hận kinh người kia, Hướng Chi Thạch không chút nghi ngờ rằng nếu như tờ giấy chứng nhận ly hôn kia là dao, thì cô ấy sẽ thọc về phía ngực anh ấy không một chút do dự.

Anh ấy khép mắt lại, nỗi đau ê ẩm thấu xương kia ngầm trào lên trong ngực.

Là anh ấy sai rồi, lúc đó, khi cô ấy liên hệ lại với anh ấy thì anh ấy không nên đi gặp cô ấy, không nên ở bên cạnh cô ấy khẩn cầu sự tha thứ của cô ấy, như vậy càng kéo cô ấy vào vực sâu 'không cam không nguyện' (không bằng lòng, không tự nguyện hy sinh) nhiều hơn.

Từ khi bắt đầu quen biết cô ấy, thì tính cách cô ấy chính là 'không đen thì trắng' (*), cho rằng yêu cô ấy thì nhất định phải đem cô ấy đặt ở vị trí thứ nhất, những người khác đều phải đứng phía sau, mà trách nhiệm trên vai anh ấy quá nặng, không thể đặt cô ấy lên trước mọi việc.

(*) đúng sai rõ ràng, nói toẹt ra là ngoan cố, cực đoan.

Bất kể anh ấy làm thế nào, thì Du Thu Sắt đều sẽ cảm thấy cô ấy là cái người bị "hy sinh" kia, cho dù, cho dù có 0.0001 cơ hội là bọn họ sẽ hòa hảo, thì cô ấy cũng sẽ không quên.

Hướng Chi Thạch khẽ nhắm mắt: "May, chúng ta buông tay đi, cả hai không còn thích hợp nữa rồi."

Hôn nhân cùng người nọ, vốn dĩ cũng không phải điều em mong muốn, hiện tại chia tách rồi, hẳn em cũng nhẹ nhõm đi một ít?

Em hận anh cũng chẳng sao, anh vẫn hy vọng em sớm có thể thoát khỏi anh, tìm được hạnh phúc thuộc về chính em.

"Hướng Chi Thạch, anh đi rồi, thì anh đừng có hối hận!"

"Anh vẫn không xác định được cô ấy sẽ làm ra tới chuyện gì, anh sợ chính là......" Hướng Chi Thạch nhíu mày, nét âu lo trùm lên vài phần nơi giữa mày.

"Không sao, cô ta cũng không làm được gì em đâu, anh hai anh yên tâm." Tiểu Viên khuyên anh ấy: "Anh cùng em đi bệnh viện coi thử đi?"

"Từ từ, còn có một việc," Anh ấy nói: "Anh cần nên đi thăm mẹ rồi, hôm qua người của bệnh viện còn gọi điện thoại cho anh, nói gần đây mẹ có chút thay đổi......"

Tiểu Viên ngẩng mặt hướng về anh ấy, chờ anh ấy nói tiếp.

"Họ nói với anh, gần nhất mẹ đang xem phim truyền hình, anh hỏi là phim truyền hình gì, thì là bộ mà em đóng kia......" Hướng Chi Thạch vịn lấy vai cô: "Em đi xem mẹ một chút được chứ?"

"Để Thái Quyển qua cùng em đi, em chỉ đi xem mẹ một chút, không cần ở lại lâu lắm......" Giọng điệu của Hướng Chi Thạch gần như là khẩn cầu.

Những lời nói cự tuyệt quen thuộc dâng tràn lên, gần như đã trở thành thói quen của cô. Nhưng mà lúc này, đối mặt với anh trai, lần đầu tiên Tiểu Viên lại nói không nên lời.

Đi gặp một chút?

Đã như vậy rồi mà anh trai còn không quên nghĩ đến mẹ, nhưng bản thân cô thì đã tránh né nhiều năm như vậy, đi gặp một lần thì đã sao.

Huống chi lúc này cô ngây ngốc một mình thì sẽ càng ngày càng đau buồn.

"Được, em xin nghỉ phép hai ngày, em đi......" Hàng lông mi đen của cô khép lại, ép xuống hai vệt bóng tối mờ dưới viền mi, cũng ngăn lại dòng nước mắt chầm chậm dâng sóng trong hốc mắt cô.

Trốn tránh cũng không phải biện pháp.

Cô cũng không đành lòng để khẩn cầu của anh trai bị thất bại hết lần này lại lần khác.

Dù sao cô cũng phải đi đối mặt từng chuyện từng việc.



Thang máy "tích" lên một tiếng lanh lảnh, Vĩ Trang đứng ở cửa, lại chậm chạp chưa ấn vân tay vào nhà.

Một lát sau, ánh đèn lay động một chút, dừng trên gương mặt cô ấy, ngón tay mảnh mai giơ lên, ấn ở trên khóa, rốt cuộc vào nhà.

Trong phòng một mảnh tĩnh lặng, cái loại cảm giác này đã có một tia xa lạ le lói.

Cô ấy xoay người vào gian để quần áo chỗ huyền quan, cởi áo khoác dài xuống. Nét mặt cô ấy bình tĩnh, đáy mắt chẳng gợn không sóng.

Bỗng nhiên, một tiếng cười mê hồn quen thuộc bên tai, ánh mắt người phụ nữ kia khẽ ngưng lại, quay qua tới. Ở cửa nơi đó trống rỗng, hoàn toàn không có đôi mắt trong veo vẻo đang chớp chớp của con người quen thuộc kia, cười với cô ấy.

Vĩ Trang quay người lại, đổi sang dép trong nhà, đi ra ngoài. Cô ấy rũ mắt, đi ngang qua phòng ăn.

Khi Tiểu Viên ăn gì đó, bên má non mềm như tuyết sẽ hơi hơi phồng lên. Thật ra vẻ ngoài của cô cũng không phải dạng non nớt, nhưng lúc ăn cái gì đó, thì đôi mắt sẽ hơi hơi nheo lên, thoạt nhìn có nét đáng yêu của đứa trẻ.

Cô ấy chưa bao giờ cảm thấy bất kì ai đáng yêu, chỉ có Tiểu Viên......

Bỗng chốc, người phụ nữ kia hơi hơi nhíu mày, xoay người đi vào phòng ngủ.

Nửa giờ sau cô ấy ra tới từ phòng tắm, trực tiếp tắt đèn, chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi.

Không khí yên tĩnh kiểu như nước.

Giữa ra giường gối đầu đệm chăn, ngập tràn hương hoa oải hương nhàn nhạt.

Vĩ Trang ngồi ở mép giường, ngồi một chốc thật dài.

Nơi ở này cô ấy đã ở năm năm, đều là dựa theo sở thích cùng thói quen của cô ấy. Cô ấy quen ngủ một mình, quen với không gian của mình.

Có lẽ ngay từ đầu, cô ấy đã nên lựa chọn địa điểm khác, đi khách sạn hoặc là chỗ cô ấy không thường ở khác là được rồi, hoặc là để Tiểu Viên luôn luôn ở tầng 33.

Vĩ Trang đã không còn nhớ nổi tâm lý của cô ấy lúc đó, khi bảo Tiểu Viên đến tầng 34, tương tự cũng nhớ không ra cớ sao bản thân có thể để cô gái trẻ kia từng bước một, từ không cùng phòng, đến cùng cô ấy ở chung một phòng, rồi lại tới ngủ trên giường của cô ấy.

Lúc này cô ấy mới phát hiện chính mình cũng có thời điểm hồ đồ như vậy.

Chiếc giường này tràn đầy hồi ức của cô ấy cùng cô, tiếng ngâm nga mang theo nghẹn ngào khi cô động tình, dáng vẻ quyến rũ khi cô thỏa tình kia, gương mặt ửng đỏ phơn phớt cùng hàng mi ướt át của cô sau mỗi lần thân mật qua đi......

Tất cả hình ảnh vẫn cứ cuốn hút cùng rõ nét như vậy!

Hô hấp của cô, hơi thở hương thơm của cô phảng phất như còn vấn vít xung quanh cô ấy, xua mãi không tan. Cô nỉ non bên tai cô ấy: "Trang ~ Trang......"

Vẻ khắc khoải trong đôi mắt cô ấy bất chợt bị sự lạnh lẽo đè xuống. Cô ấy dứt khoát đứng lên, xoay người ra khỏi phòng.

Hôm sau, trợ lý Cao gặp bà chủ của cô ấy là ở khách sạn Quý Đảo, cảm giác tối hôm qua sếp tổng lớn ngủ không được tốt, khí sắc nhìn rất kém, áp suất không khí quanh người rất thấp, lên xe rồi thì liền nhắm mắt làm dáng bộ nghỉ ngơi.

Trợ lý Cao yên lặng quan sát —— quần áo ngược lại thì sạch sẽ gọn gàng, những ngón tay thon dài phủ bên ghế, mu bàn tay trắng lạnh căng lên mạch máu màu xanh nhạt ra, biểu cảm u sầu.

Trợ lý Cao lặng lẽ ngậm miệng, không dám hỏi sếp tổng vì cớ gì bỏ nhà không ngủ tới ngủ khách sạn?

"Alex," Sếp tổng cũng không mở mắt, giọng nói lạnh lẽo trước sau như một của sếp vang lên: "Thu xếp giúp tôi một chút, về sau tôi về ở chỗ ngoại thành phía đông."

Ngoại thành phía đông?

Trợ lý Cao nhanh chóng nhớ lại một chút, ở chỗ ngoại thành phía đông sếp tổng có hai căn biệt thự tách biệt, chẳng qua nơi đó muốn xa hơn một tí so với trụ sở chính của Đồng Hoa, sếp tổng rất ít khi đến bên kia cư trú.

"À vâng." Cô ấy đáp lại một tiếng trước, trong lòng đang kêu:

【 không phải chứ, để tránh nhóc tiểu 0 cũng đi tránh đến nơi khác rồi! 】

【 kỳ thực thì sếp tổng cũng không cần tránh đi á, ngày hôm qua nhóc 0 đã rời khỏi thành phố Thân rồi...... Ôi, đúng rồi, mình có phải đem tin tức này nói cho sếp tổng không? 】

【 phải nói thế nào với sếp tổng thì mới có vẻ là vô ý nói ra đây? 】

【 Rốt cuộc tâm tư của sếp lúc này là gì đây? 】

"Vậy ngài còn có cái khác......" Trợ lý Cao khẽ đằng hắng, đánh bạo dò xét: "Quân Duyệt uyển (Grand Hyatt) bên này cần phải dọn dẹp triệt để sao?"

Mấy tầng lầu của Quân Duyệt uyển đều có dấu vết Hướng Tiểu Viên từng sinh hoạt, quần áo giày dép cô từng mặc, mỹ phẩm trang điểm cùng chăm sóc da, vv... cô từng dùng qua.

Quản gia sinh hoạt đã thu nhận sử dụng thực đơn dinh dưỡng của cô, thậm chí đã thêm không ít vật dụng nhỏ, đồ trang trí nhỏ mà các cô gái trẻ sẽ thích cho nơi đó, đặt mua ra giường cùng màn cửa phù hợp với yêu thích của cô......

Bác sĩ cá nhân còn cất giữ báo cáo kiểm tra sức khoẻ với lại thuốc men thường dùng của cô.

Những thứ này đều dọn dẹp xóa sạch triệt để sao?

Thái độ của sếp tổng rất quan trọng, xem sếp có bỏ được hay không.

Suốt hành trình chỉ có giọng nói trợ lý Cao, trong xe càng thêm yên lặng.

Sếp tổng mở bừng mắt, nhìn ngoài cửa sổ xe.

Thành phố Thân cuối đông âm u lạnh lẽo, nhìn có dấu hiệu tuyết sắp rơi.

Người phụ nữ kia nghiêng mặt, cổ áo sơ mi màu đen gài đến chỉ chừa nút ở cổ áo kia, chỗ hở góc cổ áo lộ ra một chút xíu làn da trắng lạnh. Đường cong từ hàm dưới đến phần cổ duyên dáng mềm mại lại lưu loát uyển chuyển, đôi con ngươi đen nhánh đựng đầy ánh sáng tỏa ra sự lạnh lẽo như thường, khóe miệng hơi hơi mím xuống.

Sếp yên lặng một hồi thật lâu, mãi đến khi xe sắp tới công ty rồi, thì sếp mới chậm rãi lặng lẽ nói: "Không cần dọn dẹp triệt để."

Cứ để như vậy sao?

Trái tim trợ lý Cao không khỏi nhảy vọt lên một cái, rồi lại lẳng lặng lỏng lẻo xuống, cô ấy bình tĩnh đáp một tiếng không lộ vẻ gì.

【 quả nhiên vẫn là luyến tiếc sao! 】
Chương trước Chương tiếp
Loading...