Ba Trăm Năm Không Gặp Thượng Tiên
Chương 115: Dễ gãy
“Nói vậy, cơn ác mộng lúc nhỏ em hay kể với anh,” Phong Cư Yến khàn giọng nghẹn ngào, dừng một hồi mới nói tiếp, “rốt cuộc nó chỉ là chiêm bao hay là sự thật?”
Lúc còn nhỏ, nàng thường mơ về một cơn ác mộng.
Trong mơ, nàng thấy mình nằm giữa vùng không gian tối tăm giống như một gian phòng trống hoặc một chiếc giường bít bùng bốn phía. Luôn có một ai đó không nhìn rõ mặt với máu me khắp người liên tục kéo nàng, muốn đẩy nàng ra, đuổi nàng đi.
Đôi tay đó tưởng chừng muốn xé toạc thịt da nàng, khiến nàng đau đến mức khóc thét không ngừng trong giấc mơ. Thế mà cái người đầy máu me kia khóc còn thảm thiết hơn, tiếng khóc ấy nghe vào làm người ta khổ đau và sợ hãi, vừa lôi kéo nàng còn vừa tự đấm ngực giẫm chân.
Đối với một đứa trẻ như nàng năm đó, nó không khác gì một thứ ma quỷ điên cuồng, là cơn ác mộng chạy hoài không thoát thuở còn bé thơ.
Nàng thường giật mình bừng tỉnh giữa đêm, dù không chấp nhận nỗi sợ nhưng cũng không dám ngủ tiếp, thành thử nàng chạy tới trước cửa sân ngồi để có thể nhìn các đệ tử mang đèn đi tuần tra đêm.
Mấy nhóm đệ tử đó hỏi nàng vì sao không ngủ. Nàng chỉ bẻ một cành cây nhỏ làm bộ huơ huơ linh tinh rồi nói, “Ta đang luyện kiếm, ngày mai thầy định kiểm tra.”
Gần như tất cả mọi người đều bị nàng đánh lừa. Đến mười năm, trăm năm sau này, trong nhà họ Phong vẫn còn lưu truyền tin đồn nàng không chỉ là một anh tài ngút trời mà còn cực kỳ chăm chỉ.
Chỉ riêng Phong Phi Thị…
Chỉ riêng người huynh trưởng này mới bước đến bên cạnh mỗi lần nàng chống cằm ngồi trên ngạch cửa khoa tay múa chân giả bộ luyện kiếm, để hỏi nàng, “A Yến, có phải em không ngủ được không?”
Lúc ban đầu nàng cũng không chịu thừa nhận.
Về sau, có một lần nàng muốn chối cách nào cũng không được vì vừa ngồi trên ngạch cửa vừa khóc sướt mướt, thế là chỉ còn cách kể thật với Phong Phi Thị về cảnh tượng trong mơ.
Đó là những giọt nước mắt hiếm hoi có thể đếm trên đầu ngón tay trong suốt quãng đời trăm năm của nàng.
Đôi mắt nàng trân trân trong màu hoen đỏ, nàng kể với người anh trai ruột mình bằng chất giọng đầy nghẹn ngào về giấc chiêm bao, rằng nàng đã bị người máu me đầm đìa kia đẩy, kéo ra sao, đã nhuốm máu khắp giường còn bám nàng như hình với bóng ra sao, mới đây còn dập đầu quỳ cầu nàng, rồi sau đó đã lập tức mắng chửi nàng. Dù nàng cố gắng co ro vào trong góc nào đi chăng nữa, có đổi sang hướng nào đi chăng nữa cũng không làm sao trốn thoát nổi.
Phong Phi Thị nghe xong bèn nhẹ nhàng vỗ đầu nàng, ngồi xuống cùng nàng bên ngạch cửa và ngắm nhìn ánh trăng sáng thâu đêm ở Mộng Đô.
Sau chót, nàng nắm chặt cành cây trong tay và tựa mình vào cạnh cửa ngủ thiếp đi khi hừng đông sắp đến. Trước lúc khép mắt lại, nàng còn lầm bầm một cách uất ức, “Tại sao người đó cứ muốn đuổi em đi vậy…”
Giờ đây ngẫm lại mới hiểu, ấy nào phải ác quỷ muốn đuổi nàng. Rõ ràng chính bản thân nàng mới là thứ ác quỷ đang chiếm đoạt tổ ấm người khác.
Nàng nhìn sang Phong Phi Thị, nhớ về cơn ác mộng đã gần trăm năm qua chưa nghĩ đến và thốt lên từng câu từng chữ sắc bén như đao, “Khi hai thân thể này của em và anh bị chiếm đoạt cũng bị xé xác như vậy ư?”
“Hai linh phách đáng lẽ nên được sống cũng từng khóc lóc, thét gào, mắng nhiếc như vậy ư?”
“Họ cũng sẽ đấm ngực giẫm chân, khẩn thiết cầu xin đến độ dập đầu quỳ lạy dưới đất ư?”
Những tưởng những tiểu tiết trong giấc mơ xưa đã sớm phôi phai, mà không ngờ giờ đây khi nàng gằn hỏi từng lời từng chữ, nó lại hiển hiện rõ ràng trước mắt như thế.
Vì vậy, nàng đã không còn phân biệt được liệu đó rốt cuộc chỉ là một giấc mơ hay nàng đã thực sự trải qua những chuyện ấy.
“A Yến…” Phong Phi Thị gọi nàng, chẳng rõ đang muốn ngắt lời hay định an ủi nàng.
Thế nhưng Phong Cư Yến không hề chiều theo mà vẫn tiếp tục. Tính tình nàng xưa giờ luôn vậy, nàng không thể chấp nhận sự mập mờ không rõ ràng mà luôn phải tra ra cho bằng hết mới được.
“Em chỉ hỏi anh là có hay không?”
“Có đau khổ như trong những giấc mơ đó hay không?”
Phong Phi Thị hoàn toàn thinh lặng.
Thật ra hắn cũng có thể phủ nhận hoặc bịa ra một lời dối trá và nói mình không nhớ rõ, hoặc có thể nói hai thể xác này từ lúc ra đời đã vô chủ.
Song hắn hiểu tính cách em gái mình, một khi nàng đã hỏi thẳng ra miệng tức là sự việc đã không còn đường cứu vãn.
Sau cùng, hắn chỉ có thể nhìn nàng và nhỏ giọng, “A Yến, em đã làm rất nhiều việc thiện.”
“Em đã làm rất rất nhiều việc thiện, đã từng cứu rất nhiều người, diệt trừ rất nhiều tà ma, thu nhận rất nhiều đệ tử, từng trao đi rất nhiều thanh kiếm, em —” hắn ngừng giây lát, giọng điệu trầm lắng u buồn hẳn đi, “… căm ghét cái ác như kẻ thù.”
Phong Cư Yến lắng nghe, mãi một hồi sau mới nhếch cười.
Đúng là nàng căm ghét cái ác như kẻ thù, nàng chưa từng lùi bước trước mỗi một việc đại sự trên thế gian, dẫu đó có là tà ma hoành hành hay Thương Lang Bắc Vực sụp đổ. Dẫu sức mình có ngăn cản được nổi hay không, nàng vẫn sẽ nâng cao chuôi kiếm và đứng nơi tiền tuyến.
Nàng từng cảm thấy “căm ghét cái ác như kẻ thù” là lời đánh giá tốt đẹp nhất trên đời, nó bùi tai hơn hết thảy những câu anh tài ngút trời hay thiên phú dị bẩm gì đó.
Bởi những thứ ấy là trời ban, còn “căm ghét cái ác như kẻ thù” là do chính nàng dấn lối từng bước, là con đường đích thân nàng chọn lựa.
Mọi người đều biết nàng không phải mẫu người hiền lành nhu mì, tính nàng ương ngạnh bướng bỉnh, một khi đã xác định một con đường sẽ đi đến cùng, tuyệt không ngoảnh đầu.
…
Nàng căm ghét cái ác như kẻ thù, tuyệt không ngoảnh đầu.
Trong nháy mắt ấy, Phong Cư Yến thả lỏng hàng mày nhíu chặt.
Nàng rảo mắt nhìn quanh một vòng, ánh mắt nàng lướt qua hàng trăm ngàn đệ tử đầy thương tích máu me, lướt qua toà thành ngổn ngang khắp chốn sau trận ác chiến và làn sương đen khí tà ma dù tạm thời bị ngăn chặn nhưng vẫn mịt mù đất trời.
Sau cùng, nàng nhìn sang Ô Hành Tuyết và Tiêu Phục Huyên, đôi môi nàng mấp máy.
Nàng nói, “Làm sao để cắt đứt ngọn nguồn dẫn tà ma tới?”
“Có phải tuẫn thân là được không.”
Giọng nàng nhẹ và khẽ khàng quá đỗi nên gần như không nghe được. Đến lúc Ô Hành Tuyết ngợ ra câu “tuẫn thân” thì vị cô nương bản tính như đao đã vung lên kết giới gió lốc trắng rỡ ngay lập tức.
Thình lình, nàng phóng đến bên cạnh anh mình, trong hai tay là kiếm khí mang đầy sát ý lồ ng lộng.
Ngay lúc ấy, nàng định sẽ giết Phong Phi Thị trước rồi tự kết liễu bản thân. Ấy nhưng khi kiếm khí hạ xuống lại đảo hướng.
Thế là trong tích tắc, Phong Phi Thị cảm thấy đôi mắt mình bị che kín bưng.
Hắn nghe thấy cô gái đã lớn lên cùng mình gọi hai tiếng “ca ca” đã lâu chưa được nghe, đoạn nói, “Cảm ơn anh đã cùng em ngắm trăng sáng Mộng Đô thành mười mấy năm.”
“Thế nhưng…”
“Anh biết đấy, trong mắt em không được tồn tại dù chỉ một nửa hạt cát.”
Nàng căm ghét cái ác như kẻ thù, mà đã chiếm đoạt cuộc đời người ta hơn một trăm năm, giờ không cần phải tiếp tục nữa.
***
Phong Phi Thị nghe thấy tiếng linh phách mình bị kiếm khí oanh tạc, cơn chấn động rung đồng bộ với nhịp tim và đập mạnh một phát.
Đầu óc hắn trở nên trống rỗng, toàn thân run lên bần bật không kiểm soát được.
“A Yến…”
“A Yến?!”
Hắn gọi thảng thốt, song không nhận được một câu trả lời nào.
Khi tấm chắn che kín mắt được gỡ bỏ, Phong Phi Thị gần như quên mất thân phận con nhà tiên môn, phải tu luyện thuật pháp tiên gia của mình. Theo bản năng, hắn muốn vươn tay hòng gắng đỡ lấy người trước mặt.
Khổ nỗi, hắn chỉ còn trông thấy cô gái lẫm liệt trời sinh kia nhắm nghiền đôi mắt, ngã gục trong vô hồn chẳng khác nào một đoá hoa tàn lụi vừa lìa cành. Hắn đỡ nàng không nổi mà chỉ có thể loạng choạng khuỵu người xuống cùng nàng.
Ai cũng nói trưởng lão nhà họ Phong lịch lãm nhã nhặn, dù mang bệnh nhẹ trong người nên nhìn qua nét mặt xanh xao, song chưa bao giờ thất thố trước mặt người khác. Thế mà giờ đây, hắn đang khốn đốn quỳ trên mặt đất, đâu còn chút nào dáng vẻ thanh tao.
Hắn nỗ lực vớt vát linh phách tiêu tán trong cơn rối bời, song chỉ hoài công. Vào khoảnh khắc chót cùng nhất, hắn mới loáng thoáng nghe thấy di âm của Phong Cư Yến. “Còn anh thì sao?”
Em căm ghét cái ác như kẻ thù, trong mắt em không được tồn tại dù chỉ một nửa hạt cát…
Còn anh thì sao?
Phong Phi Thị sững lại trong chớp mắt.
Anh ư?
Dường như anh đã không còn tư cách nói những lời như “căm ghét cái ác như kẻ thù” từ sớm mất rồi.
Kể từ thời điểm hắn mang linh phách em ruột mình đến và chiếm đoạt hai thân thể này đây, hắn đã chẳng còn tư cách nói “căm ghét cái ác như kẻ thù” trong quãng đời còn lại của mình nữa.
Vì hắn hãy còn rõ như in vào ngày hôm đó, hai linh phách vốn nên tồn tại trong thân thể này đã rên la nhược nào. Nó giống cơn ác mộng mà Phong Cư Yến miêu tả, hai linh phách nhỏ bé xa lạ đáng thương ấy đã bị xé xác, đã khóc da diết, đã gắng vẫy vùng.
Song khi đó, hắn không màng hết thảy chỉ cầu được sống.
Hắn muốn sống, muốn được trưởng thành, muốn hoàn thành những hoài bão chưa kịp thực hiện — những điều mà hắn thường nhắc đến với em gái mình khi còn bé, là diệt yêu trừ ma, trả lại một nhân gian trong sạch.
Hắn còn muốn nhìn thấy em gái mình thành tài, em ấy có thiên phú và căn cơ xuất chúng hiếm gặp mà phải lìa đời như vậy thật nuối tiếc quá, ấy là một cô bé đã lớn lên cùng hắn, hắn lưu luyến nàng.
Hắn không cam lòng, không muốn dứt bỏ, vì vậy hắn dẫn em gái mình đến thế giới này để sống sót, và hắn đã thực hiện điều đó bằng sự khốc liệt hơn bao giờ hết.
Còn hai sinh linh kém may mắn kia đã vì hắn mà chết, mà biến mất không còn lại gì.
Hắn những tưởng rằng chỉ cần có thể sống sót là có thể thoả chí vận động và làm những điều mình hằng mong muốn. Nhờ đó hắn sẽ cảm thấy hạnh phúc.
Vậy mà trên thực tế, hắn chưa một lần cảm thấy hạnh phúc tự đáy lòng.
Phong Cư Yến thường nằm mơ thấy ác mộng, bản thân Phong Phi Thị cũng không thoát khỏi nó mỗi ngày. Về sau Phong Cư Yến không nằm mơ và cũng không phiền lòng nữa, nhưng hắn thì vẫn vậy.
Những lời hắn nói với Phong Cư Yến ban nãy đúng ra cũng chính là lời dành cho bản thân hắn…
Suốt trăm năm nơi đây, hắn đã làm rất nhiều việc thiện, đã nhận vào vô số trẻ em cơ nhỡ và người vô gia cư vào môn hạ mình. Hắn không quan tâm đ ến kiếm thuật mà đổ toàn bộ tâm huyết vào phù chú đan dược, giao thiệp cùng Y Ngô Sinh nhà họ Hoa đặng bào chế những bài thuốc cứu giữ sinh mạng rất nhiều người.
Hơn phân nửa thời gian cuộc đời này của hắn dành đúng cho một việc: Chuộc tội.
Song sống càng lâu cũng đồng nghĩa tội trạng hắn càng dài, bởi cuộc sống mà hắn có là do hắn chiếm đoạt mà được. Chót cùng, hắn cũng chẳng rõ rốt cuộc mình là thiện hay ác.
Đến tận thời khắc này…
***
Thời khắc đó là lúc đám tà ma nhơ nhuốc bị Tiêu Phục Huyên và Ô Hành Tuyết tạm thời quét ngang đã lóc ngóc nhỏm dậy.
Có lẽ việc Phong Cư Yến tự phế bỏ linh phách đã khiến “cầu nối” kia bị đứt đoạn một nửa, giờ đang lung lay chực đổ sập. Và nửa còn lại đang có xu hướng buông xuôi.
Thế nên tất cả trở nên điên loạn.
“Nhìn bên đó —” Có một người hô to trong kinh hãi.
Ô Hành Tuyết và Tiêu Phục Huyên ngoảnh đầu sang hướng nọ, nơi đó hơi thở tà ma cuồn cuộn ngợp trời như mây đen đổ sang, đè nặng lên toà thành. Khung cảnh ấy như thể tất cả đám tà ma bò ra khỏi nơi bùn lầy dơ bẩn trên thế gian đều đang tụ tập về đây ngay lúc này.
Nhưng lòng họ hiểu rõ thực ra đây còn chưa phải tất cả.
Thế gian này có ngần ấy thành trấn thôn làng, không kể Mộng Đô thì còn tới hàng trăm nơi lớn nhỏ khác nhau. Đúng như Ô Hành Tuyết nói lúc trước, họ giết hết đợt này sẽ xuất hiện làn sóng kế tiếp. Cản được ở nơi này thì còn chỗ khác, bảo vệ được hôm nay thì còn ngày mai.
Giữa khi mây đen ùn ùn kéo đến gần như nuốt chửng bầu trời, Tiêu Phục Huyên rút thanh trường kiếm và oanh liệt chắn ngang, vạch ra vầng kiếm khí như cầu vồng bay vút lên trời cao.
Dưới sức va chạm từ hai phía, toàn bộ thành Mộng Đô lẫn sông núi quanh nó đều rung chấn như sóng nước.
Gió lạnh bọc quanh ngón tay Ô Hành Tuyết cuộn tròn, sương giá lấp loé như ánh sao.
Khí kình vô tận không ngừng tuôn ra ngoài dễ chừng không thấy đáy.
Chàng vừa nhích người đã biến mất tại chỗ chẳng khác nào sương tuyết. Nhưng chàng không đến chặn tà ma cùng Tiêu Phục Huyên mà nhân lúc Tiêu Phục Huyên không để ý để đổi sang hướng khác…
Dùng sát chiêu hung tàn nhất với khí kình dâng trào khủng khiếp nhất, bọc quanh sương giá lạnh căm nhất. Ngón tay thon gầy trắng nhợt chạm đến thăm dò mệnh môn Phong Phi Thị.
Ấy chính là khung cảnh chàng đã chứng kiến vô vàn lần khi còn là Linh Vương — dọn sạch những dòng rối loạn, và nhìn con người, có thiện, có ác, chết dần trong tay mình.
Chàng đã tránh được ba trăm năm nay, song hiện tại không trốn được phen này.
Chàng vẫn cần phải giết người, vẫn cần phải chứng kiến sống chết của một người trong lòng bàn tay mình.
Phong Phi Thị trời sinh ốm yếu, sức khoẻ hữu hạn. Mà Ô Hành Tuyết tung chiêu tàn bạo nhanh nhất, vốn dĩ hắn không cách nào tránh được.
Nhưng ngay thời khắc chạm đến mệnh môn Phong Phi Thị, Ô Hành Tuyết vẫn hơi chững lại.
Chàng chần chờ và nuối tiếc trong tích tắc.
Cũng tích tắc ấy, Phong Phi Thị ngước mặt lên, song hắn không vùng vẫy cũng không xuất chiêu kháng cự. Hắn chỉ hỏi một câu. Câu hỏi là ngục tù giam cầm hắn hàng trăm năm.
Hắn hỏi, “Ngươi chần chờ có phải có nghĩa rằng… ta cũng có thể được tính là người lương thiện?”
Ô Hành Tuyết nói, “Trong mắt người bị ngươi hại ngươi chính là kẻ ác, trong mắt người được ngươi cứu ngươi chính là người lương thiện.”
“Ta là người giết ngươi, ta không thuộc cả hai nhóm trên nên không có quyền phán định. Còn ngươi… ngươi có thể hận ta.”
Vừa dứt lời, gió tuyết đều lâm vào tĩnh mịch.
Đã từ sớm, chàng không còn là Linh Vương, không mang mặt nạ vân bạc, không che nổi vui buồn trên nét mặt. Dáng vẻ chàng sẽ phản chiếu vào đôi mắt người bị giết, và chàng sẽ nhìn bóng hình tiếp theo chầm chậm đánh mất sức sống trong ánh mắt.
Chàng đã trải qua quá nhiều lần, song vẫn cảm thấy ấy là thời khắc cô tịch nhất cõi đời.
Mà lần này, ngay khi khoảnh khắc đến, có một bóng người khác cùng bước vào. Giọng Tiêu Phục Huyên thâm thấp len qua theo bụi tuyết.
“Đừng chỉ hận một mình y,” Tiêu Phục Huyên nói.
❄︎
Lời tác giả:
Ngủ ngon ~
Cá:
Nói sao nhỉ, chia sẻ chút cảm nhận cá nhân của mình nhen. Mình nhìn thấy những câu chuyện về các nhân vật phụ trong bộ này có một điểm chung, xoay quanh việc con người sống ở đời có nhiều tham và vọng, người ta muốn níu kéo một điều gì đó trân quý, hoặc muốn cứu vớt một sai lầm cuộc đời, như là cách Y Ngô Sinh muốn cứu lấy cuộc sống mình, người tán tu ở Kinh Quan muốn chuộc lại lỗi lầm mình, gia chủ nhà họ Phong muốn cứu sống huyết nhục mình, Hoa Tín muốn giữ mạng người thương, và bây giờ là Phong Phi Thị muốn tìm một cuộc sống mới cho hai anh em. Ở đây có tình cha con, tình yêu, tình anh em, tình bạn, tình người, là đầy đủ những mối dây tình cảm trong cuộc sống.
Nhưng mà những tham và vọng này lại là những điều rất ư vị kỷ, cầu chi phối và thay đổi nhân quả, đánh đổi lấy sự tổn thương cho mình và cho người khác. Nhưng vì những điều này là trái lẽ, là sai chồng thêm sai, mà gieo nhân thì phải gặt quả, khiến cho mọi việc trở nên tồi tệ hơn.
Thế nên ở cuối mỗi câu chuyện đều là mọi sự quy về hư không, trả lại một thế giới thuận theo lẽ tự nhiên, thiện ác hay sống chết không thể cưỡng cầu. Cái gì vốn đã không thuộc về mình cuối cũng sẽ không thuộc về mình mà thôi.
Lúc còn nhỏ, nàng thường mơ về một cơn ác mộng.
Trong mơ, nàng thấy mình nằm giữa vùng không gian tối tăm giống như một gian phòng trống hoặc một chiếc giường bít bùng bốn phía. Luôn có một ai đó không nhìn rõ mặt với máu me khắp người liên tục kéo nàng, muốn đẩy nàng ra, đuổi nàng đi.
Đôi tay đó tưởng chừng muốn xé toạc thịt da nàng, khiến nàng đau đến mức khóc thét không ngừng trong giấc mơ. Thế mà cái người đầy máu me kia khóc còn thảm thiết hơn, tiếng khóc ấy nghe vào làm người ta khổ đau và sợ hãi, vừa lôi kéo nàng còn vừa tự đấm ngực giẫm chân.
Đối với một đứa trẻ như nàng năm đó, nó không khác gì một thứ ma quỷ điên cuồng, là cơn ác mộng chạy hoài không thoát thuở còn bé thơ.
Nàng thường giật mình bừng tỉnh giữa đêm, dù không chấp nhận nỗi sợ nhưng cũng không dám ngủ tiếp, thành thử nàng chạy tới trước cửa sân ngồi để có thể nhìn các đệ tử mang đèn đi tuần tra đêm.
Mấy nhóm đệ tử đó hỏi nàng vì sao không ngủ. Nàng chỉ bẻ một cành cây nhỏ làm bộ huơ huơ linh tinh rồi nói, “Ta đang luyện kiếm, ngày mai thầy định kiểm tra.”
Gần như tất cả mọi người đều bị nàng đánh lừa. Đến mười năm, trăm năm sau này, trong nhà họ Phong vẫn còn lưu truyền tin đồn nàng không chỉ là một anh tài ngút trời mà còn cực kỳ chăm chỉ.
Chỉ riêng Phong Phi Thị…
Chỉ riêng người huynh trưởng này mới bước đến bên cạnh mỗi lần nàng chống cằm ngồi trên ngạch cửa khoa tay múa chân giả bộ luyện kiếm, để hỏi nàng, “A Yến, có phải em không ngủ được không?”
Lúc ban đầu nàng cũng không chịu thừa nhận.
Về sau, có một lần nàng muốn chối cách nào cũng không được vì vừa ngồi trên ngạch cửa vừa khóc sướt mướt, thế là chỉ còn cách kể thật với Phong Phi Thị về cảnh tượng trong mơ.
Đó là những giọt nước mắt hiếm hoi có thể đếm trên đầu ngón tay trong suốt quãng đời trăm năm của nàng.
Đôi mắt nàng trân trân trong màu hoen đỏ, nàng kể với người anh trai ruột mình bằng chất giọng đầy nghẹn ngào về giấc chiêm bao, rằng nàng đã bị người máu me đầm đìa kia đẩy, kéo ra sao, đã nhuốm máu khắp giường còn bám nàng như hình với bóng ra sao, mới đây còn dập đầu quỳ cầu nàng, rồi sau đó đã lập tức mắng chửi nàng. Dù nàng cố gắng co ro vào trong góc nào đi chăng nữa, có đổi sang hướng nào đi chăng nữa cũng không làm sao trốn thoát nổi.
Phong Phi Thị nghe xong bèn nhẹ nhàng vỗ đầu nàng, ngồi xuống cùng nàng bên ngạch cửa và ngắm nhìn ánh trăng sáng thâu đêm ở Mộng Đô.
Sau chót, nàng nắm chặt cành cây trong tay và tựa mình vào cạnh cửa ngủ thiếp đi khi hừng đông sắp đến. Trước lúc khép mắt lại, nàng còn lầm bầm một cách uất ức, “Tại sao người đó cứ muốn đuổi em đi vậy…”
Giờ đây ngẫm lại mới hiểu, ấy nào phải ác quỷ muốn đuổi nàng. Rõ ràng chính bản thân nàng mới là thứ ác quỷ đang chiếm đoạt tổ ấm người khác.
Nàng nhìn sang Phong Phi Thị, nhớ về cơn ác mộng đã gần trăm năm qua chưa nghĩ đến và thốt lên từng câu từng chữ sắc bén như đao, “Khi hai thân thể này của em và anh bị chiếm đoạt cũng bị xé xác như vậy ư?”
“Hai linh phách đáng lẽ nên được sống cũng từng khóc lóc, thét gào, mắng nhiếc như vậy ư?”
“Họ cũng sẽ đấm ngực giẫm chân, khẩn thiết cầu xin đến độ dập đầu quỳ lạy dưới đất ư?”
Những tưởng những tiểu tiết trong giấc mơ xưa đã sớm phôi phai, mà không ngờ giờ đây khi nàng gằn hỏi từng lời từng chữ, nó lại hiển hiện rõ ràng trước mắt như thế.
Vì vậy, nàng đã không còn phân biệt được liệu đó rốt cuộc chỉ là một giấc mơ hay nàng đã thực sự trải qua những chuyện ấy.
“A Yến…” Phong Phi Thị gọi nàng, chẳng rõ đang muốn ngắt lời hay định an ủi nàng.
Thế nhưng Phong Cư Yến không hề chiều theo mà vẫn tiếp tục. Tính tình nàng xưa giờ luôn vậy, nàng không thể chấp nhận sự mập mờ không rõ ràng mà luôn phải tra ra cho bằng hết mới được.
“Em chỉ hỏi anh là có hay không?”
“Có đau khổ như trong những giấc mơ đó hay không?”
Phong Phi Thị hoàn toàn thinh lặng.
Thật ra hắn cũng có thể phủ nhận hoặc bịa ra một lời dối trá và nói mình không nhớ rõ, hoặc có thể nói hai thể xác này từ lúc ra đời đã vô chủ.
Song hắn hiểu tính cách em gái mình, một khi nàng đã hỏi thẳng ra miệng tức là sự việc đã không còn đường cứu vãn.
Sau cùng, hắn chỉ có thể nhìn nàng và nhỏ giọng, “A Yến, em đã làm rất nhiều việc thiện.”
“Em đã làm rất rất nhiều việc thiện, đã từng cứu rất nhiều người, diệt trừ rất nhiều tà ma, thu nhận rất nhiều đệ tử, từng trao đi rất nhiều thanh kiếm, em —” hắn ngừng giây lát, giọng điệu trầm lắng u buồn hẳn đi, “… căm ghét cái ác như kẻ thù.”
Phong Cư Yến lắng nghe, mãi một hồi sau mới nhếch cười.
Đúng là nàng căm ghét cái ác như kẻ thù, nàng chưa từng lùi bước trước mỗi một việc đại sự trên thế gian, dẫu đó có là tà ma hoành hành hay Thương Lang Bắc Vực sụp đổ. Dẫu sức mình có ngăn cản được nổi hay không, nàng vẫn sẽ nâng cao chuôi kiếm và đứng nơi tiền tuyến.
Nàng từng cảm thấy “căm ghét cái ác như kẻ thù” là lời đánh giá tốt đẹp nhất trên đời, nó bùi tai hơn hết thảy những câu anh tài ngút trời hay thiên phú dị bẩm gì đó.
Bởi những thứ ấy là trời ban, còn “căm ghét cái ác như kẻ thù” là do chính nàng dấn lối từng bước, là con đường đích thân nàng chọn lựa.
Mọi người đều biết nàng không phải mẫu người hiền lành nhu mì, tính nàng ương ngạnh bướng bỉnh, một khi đã xác định một con đường sẽ đi đến cùng, tuyệt không ngoảnh đầu.
…
Nàng căm ghét cái ác như kẻ thù, tuyệt không ngoảnh đầu.
Trong nháy mắt ấy, Phong Cư Yến thả lỏng hàng mày nhíu chặt.
Nàng rảo mắt nhìn quanh một vòng, ánh mắt nàng lướt qua hàng trăm ngàn đệ tử đầy thương tích máu me, lướt qua toà thành ngổn ngang khắp chốn sau trận ác chiến và làn sương đen khí tà ma dù tạm thời bị ngăn chặn nhưng vẫn mịt mù đất trời.
Sau cùng, nàng nhìn sang Ô Hành Tuyết và Tiêu Phục Huyên, đôi môi nàng mấp máy.
Nàng nói, “Làm sao để cắt đứt ngọn nguồn dẫn tà ma tới?”
“Có phải tuẫn thân là được không.”
Giọng nàng nhẹ và khẽ khàng quá đỗi nên gần như không nghe được. Đến lúc Ô Hành Tuyết ngợ ra câu “tuẫn thân” thì vị cô nương bản tính như đao đã vung lên kết giới gió lốc trắng rỡ ngay lập tức.
Thình lình, nàng phóng đến bên cạnh anh mình, trong hai tay là kiếm khí mang đầy sát ý lồ ng lộng.
Ngay lúc ấy, nàng định sẽ giết Phong Phi Thị trước rồi tự kết liễu bản thân. Ấy nhưng khi kiếm khí hạ xuống lại đảo hướng.
Thế là trong tích tắc, Phong Phi Thị cảm thấy đôi mắt mình bị che kín bưng.
Hắn nghe thấy cô gái đã lớn lên cùng mình gọi hai tiếng “ca ca” đã lâu chưa được nghe, đoạn nói, “Cảm ơn anh đã cùng em ngắm trăng sáng Mộng Đô thành mười mấy năm.”
“Thế nhưng…”
“Anh biết đấy, trong mắt em không được tồn tại dù chỉ một nửa hạt cát.”
Nàng căm ghét cái ác như kẻ thù, mà đã chiếm đoạt cuộc đời người ta hơn một trăm năm, giờ không cần phải tiếp tục nữa.
***
Phong Phi Thị nghe thấy tiếng linh phách mình bị kiếm khí oanh tạc, cơn chấn động rung đồng bộ với nhịp tim và đập mạnh một phát.
Đầu óc hắn trở nên trống rỗng, toàn thân run lên bần bật không kiểm soát được.
“A Yến…”
“A Yến?!”
Hắn gọi thảng thốt, song không nhận được một câu trả lời nào.
Khi tấm chắn che kín mắt được gỡ bỏ, Phong Phi Thị gần như quên mất thân phận con nhà tiên môn, phải tu luyện thuật pháp tiên gia của mình. Theo bản năng, hắn muốn vươn tay hòng gắng đỡ lấy người trước mặt.
Khổ nỗi, hắn chỉ còn trông thấy cô gái lẫm liệt trời sinh kia nhắm nghiền đôi mắt, ngã gục trong vô hồn chẳng khác nào một đoá hoa tàn lụi vừa lìa cành. Hắn đỡ nàng không nổi mà chỉ có thể loạng choạng khuỵu người xuống cùng nàng.
Ai cũng nói trưởng lão nhà họ Phong lịch lãm nhã nhặn, dù mang bệnh nhẹ trong người nên nhìn qua nét mặt xanh xao, song chưa bao giờ thất thố trước mặt người khác. Thế mà giờ đây, hắn đang khốn đốn quỳ trên mặt đất, đâu còn chút nào dáng vẻ thanh tao.
Hắn nỗ lực vớt vát linh phách tiêu tán trong cơn rối bời, song chỉ hoài công. Vào khoảnh khắc chót cùng nhất, hắn mới loáng thoáng nghe thấy di âm của Phong Cư Yến. “Còn anh thì sao?”
Em căm ghét cái ác như kẻ thù, trong mắt em không được tồn tại dù chỉ một nửa hạt cát…
Còn anh thì sao?
Phong Phi Thị sững lại trong chớp mắt.
Anh ư?
Dường như anh đã không còn tư cách nói những lời như “căm ghét cái ác như kẻ thù” từ sớm mất rồi.
Kể từ thời điểm hắn mang linh phách em ruột mình đến và chiếm đoạt hai thân thể này đây, hắn đã chẳng còn tư cách nói “căm ghét cái ác như kẻ thù” trong quãng đời còn lại của mình nữa.
Vì hắn hãy còn rõ như in vào ngày hôm đó, hai linh phách vốn nên tồn tại trong thân thể này đã rên la nhược nào. Nó giống cơn ác mộng mà Phong Cư Yến miêu tả, hai linh phách nhỏ bé xa lạ đáng thương ấy đã bị xé xác, đã khóc da diết, đã gắng vẫy vùng.
Song khi đó, hắn không màng hết thảy chỉ cầu được sống.
Hắn muốn sống, muốn được trưởng thành, muốn hoàn thành những hoài bão chưa kịp thực hiện — những điều mà hắn thường nhắc đến với em gái mình khi còn bé, là diệt yêu trừ ma, trả lại một nhân gian trong sạch.
Hắn còn muốn nhìn thấy em gái mình thành tài, em ấy có thiên phú và căn cơ xuất chúng hiếm gặp mà phải lìa đời như vậy thật nuối tiếc quá, ấy là một cô bé đã lớn lên cùng hắn, hắn lưu luyến nàng.
Hắn không cam lòng, không muốn dứt bỏ, vì vậy hắn dẫn em gái mình đến thế giới này để sống sót, và hắn đã thực hiện điều đó bằng sự khốc liệt hơn bao giờ hết.
Còn hai sinh linh kém may mắn kia đã vì hắn mà chết, mà biến mất không còn lại gì.
Hắn những tưởng rằng chỉ cần có thể sống sót là có thể thoả chí vận động và làm những điều mình hằng mong muốn. Nhờ đó hắn sẽ cảm thấy hạnh phúc.
Vậy mà trên thực tế, hắn chưa một lần cảm thấy hạnh phúc tự đáy lòng.
Phong Cư Yến thường nằm mơ thấy ác mộng, bản thân Phong Phi Thị cũng không thoát khỏi nó mỗi ngày. Về sau Phong Cư Yến không nằm mơ và cũng không phiền lòng nữa, nhưng hắn thì vẫn vậy.
Những lời hắn nói với Phong Cư Yến ban nãy đúng ra cũng chính là lời dành cho bản thân hắn…
Suốt trăm năm nơi đây, hắn đã làm rất nhiều việc thiện, đã nhận vào vô số trẻ em cơ nhỡ và người vô gia cư vào môn hạ mình. Hắn không quan tâm đ ến kiếm thuật mà đổ toàn bộ tâm huyết vào phù chú đan dược, giao thiệp cùng Y Ngô Sinh nhà họ Hoa đặng bào chế những bài thuốc cứu giữ sinh mạng rất nhiều người.
Hơn phân nửa thời gian cuộc đời này của hắn dành đúng cho một việc: Chuộc tội.
Song sống càng lâu cũng đồng nghĩa tội trạng hắn càng dài, bởi cuộc sống mà hắn có là do hắn chiếm đoạt mà được. Chót cùng, hắn cũng chẳng rõ rốt cuộc mình là thiện hay ác.
Đến tận thời khắc này…
***
Thời khắc đó là lúc đám tà ma nhơ nhuốc bị Tiêu Phục Huyên và Ô Hành Tuyết tạm thời quét ngang đã lóc ngóc nhỏm dậy.
Có lẽ việc Phong Cư Yến tự phế bỏ linh phách đã khiến “cầu nối” kia bị đứt đoạn một nửa, giờ đang lung lay chực đổ sập. Và nửa còn lại đang có xu hướng buông xuôi.
Thế nên tất cả trở nên điên loạn.
“Nhìn bên đó —” Có một người hô to trong kinh hãi.
Ô Hành Tuyết và Tiêu Phục Huyên ngoảnh đầu sang hướng nọ, nơi đó hơi thở tà ma cuồn cuộn ngợp trời như mây đen đổ sang, đè nặng lên toà thành. Khung cảnh ấy như thể tất cả đám tà ma bò ra khỏi nơi bùn lầy dơ bẩn trên thế gian đều đang tụ tập về đây ngay lúc này.
Nhưng lòng họ hiểu rõ thực ra đây còn chưa phải tất cả.
Thế gian này có ngần ấy thành trấn thôn làng, không kể Mộng Đô thì còn tới hàng trăm nơi lớn nhỏ khác nhau. Đúng như Ô Hành Tuyết nói lúc trước, họ giết hết đợt này sẽ xuất hiện làn sóng kế tiếp. Cản được ở nơi này thì còn chỗ khác, bảo vệ được hôm nay thì còn ngày mai.
Giữa khi mây đen ùn ùn kéo đến gần như nuốt chửng bầu trời, Tiêu Phục Huyên rút thanh trường kiếm và oanh liệt chắn ngang, vạch ra vầng kiếm khí như cầu vồng bay vút lên trời cao.
Dưới sức va chạm từ hai phía, toàn bộ thành Mộng Đô lẫn sông núi quanh nó đều rung chấn như sóng nước.
Gió lạnh bọc quanh ngón tay Ô Hành Tuyết cuộn tròn, sương giá lấp loé như ánh sao.
Khí kình vô tận không ngừng tuôn ra ngoài dễ chừng không thấy đáy.
Chàng vừa nhích người đã biến mất tại chỗ chẳng khác nào sương tuyết. Nhưng chàng không đến chặn tà ma cùng Tiêu Phục Huyên mà nhân lúc Tiêu Phục Huyên không để ý để đổi sang hướng khác…
Dùng sát chiêu hung tàn nhất với khí kình dâng trào khủng khiếp nhất, bọc quanh sương giá lạnh căm nhất. Ngón tay thon gầy trắng nhợt chạm đến thăm dò mệnh môn Phong Phi Thị.
Ấy chính là khung cảnh chàng đã chứng kiến vô vàn lần khi còn là Linh Vương — dọn sạch những dòng rối loạn, và nhìn con người, có thiện, có ác, chết dần trong tay mình.
Chàng đã tránh được ba trăm năm nay, song hiện tại không trốn được phen này.
Chàng vẫn cần phải giết người, vẫn cần phải chứng kiến sống chết của một người trong lòng bàn tay mình.
Phong Phi Thị trời sinh ốm yếu, sức khoẻ hữu hạn. Mà Ô Hành Tuyết tung chiêu tàn bạo nhanh nhất, vốn dĩ hắn không cách nào tránh được.
Nhưng ngay thời khắc chạm đến mệnh môn Phong Phi Thị, Ô Hành Tuyết vẫn hơi chững lại.
Chàng chần chờ và nuối tiếc trong tích tắc.
Cũng tích tắc ấy, Phong Phi Thị ngước mặt lên, song hắn không vùng vẫy cũng không xuất chiêu kháng cự. Hắn chỉ hỏi một câu. Câu hỏi là ngục tù giam cầm hắn hàng trăm năm.
Hắn hỏi, “Ngươi chần chờ có phải có nghĩa rằng… ta cũng có thể được tính là người lương thiện?”
Ô Hành Tuyết nói, “Trong mắt người bị ngươi hại ngươi chính là kẻ ác, trong mắt người được ngươi cứu ngươi chính là người lương thiện.”
“Ta là người giết ngươi, ta không thuộc cả hai nhóm trên nên không có quyền phán định. Còn ngươi… ngươi có thể hận ta.”
Vừa dứt lời, gió tuyết đều lâm vào tĩnh mịch.
Đã từ sớm, chàng không còn là Linh Vương, không mang mặt nạ vân bạc, không che nổi vui buồn trên nét mặt. Dáng vẻ chàng sẽ phản chiếu vào đôi mắt người bị giết, và chàng sẽ nhìn bóng hình tiếp theo chầm chậm đánh mất sức sống trong ánh mắt.
Chàng đã trải qua quá nhiều lần, song vẫn cảm thấy ấy là thời khắc cô tịch nhất cõi đời.
Mà lần này, ngay khi khoảnh khắc đến, có một bóng người khác cùng bước vào. Giọng Tiêu Phục Huyên thâm thấp len qua theo bụi tuyết.
“Đừng chỉ hận một mình y,” Tiêu Phục Huyên nói.
❄︎
Lời tác giả:
Ngủ ngon ~
Cá:
Nói sao nhỉ, chia sẻ chút cảm nhận cá nhân của mình nhen. Mình nhìn thấy những câu chuyện về các nhân vật phụ trong bộ này có một điểm chung, xoay quanh việc con người sống ở đời có nhiều tham và vọng, người ta muốn níu kéo một điều gì đó trân quý, hoặc muốn cứu vớt một sai lầm cuộc đời, như là cách Y Ngô Sinh muốn cứu lấy cuộc sống mình, người tán tu ở Kinh Quan muốn chuộc lại lỗi lầm mình, gia chủ nhà họ Phong muốn cứu sống huyết nhục mình, Hoa Tín muốn giữ mạng người thương, và bây giờ là Phong Phi Thị muốn tìm một cuộc sống mới cho hai anh em. Ở đây có tình cha con, tình yêu, tình anh em, tình bạn, tình người, là đầy đủ những mối dây tình cảm trong cuộc sống.
Nhưng mà những tham và vọng này lại là những điều rất ư vị kỷ, cầu chi phối và thay đổi nhân quả, đánh đổi lấy sự tổn thương cho mình và cho người khác. Nhưng vì những điều này là trái lẽ, là sai chồng thêm sai, mà gieo nhân thì phải gặt quả, khiến cho mọi việc trở nên tồi tệ hơn.
Thế nên ở cuối mỗi câu chuyện đều là mọi sự quy về hư không, trả lại một thế giới thuận theo lẽ tự nhiên, thiện ác hay sống chết không thể cưỡng cầu. Cái gì vốn đã không thuộc về mình cuối cũng sẽ không thuộc về mình mà thôi.