Ba Trăm Năm Không Gặp Thượng Tiên

Chương 120: Giữ nhà



Khi kéo bọn họ trở về dòng rối loạn, cơn rét buốt và đau nhức vốn đã dịu hẳn khỏi người “Linh Vương” lại một lần nữa ập tới nhanh chóng.

Cái rét thấu xương chừng ấy chỉ cần một chút thôi đã có thể đông cứng thân thể lẫn linh hồn người ta. Phần cổ tay và ngón tay để lộ bên ngoài trắng bệch ra rồi lập tức nhiễm sắc xanh nhàn nhạt.

Cảm giác đau nhức đó tuyệt nhiên vượt quá sức chịu đựng của người thường, thậm chí đến cả thần tiên cũng phải run rẩy cong lưng.

Y thoáng nghe được một giọng nói thốt lên trong đầu mình, nó mơ hồ đến mức y không xác định được nó bắt nguồn từ đâu mà giống như nó đang rít gào cùng tiếng gió dữ lộng qua non nước hoang dã bao la.

“Có đau không?”

“Có lạnh không?”

“Đó chính là oán hận của người chết đấy, trên thế gian này không một ai có thể giảm nhẹ nó, không một ai có thể ngăn cản nó…”

Tiếng của “Linh Vương” bị ém sau tấm mặt nạ, nghe vào vừa khẽ khàng vừa thâm thấp. Ngón tay run rẩy một cách thiếu kiểm soát, nhưng y đáp trả, “Thế à.”

Giọng điệu giống hệt Ô Hành Tuyết.

Tiếng rít gào càng thêm mãnh liệt, khiến cho cả mặt đất cũng chấn động.

“Cảm giác giống như từng khúc xương, đoạn khớp của ngươi đều đứt lìa.”

“Giống như bị chôn trong núi băng.”

Gió dữ thổi đến càng thêm hung hãn, gần như muốn đẩy văng y đi hoặc quật y ngã xuống. Song y vẫn chống mũi kiếm trên mặt đất, đứng thẳng người và chẳng mảy may nhúc nhích.

“Ngươi sẽ nát tươm, sẽ đổ máu tràn trề, sẽ đau đớn cùng cực.”

“Ngươi sẽ hối hận, sẽ kêu trời trong vô vọng, sẽ không chốn dung thân.”

“Ngươi sai rồi,” y vẫn nhỏ nhẹ đáp trả giọng nói trong đầu, “ta sẽ không.”

Ngay thời khắc ấy, thứ sức mạnh Linh đài đang áp chế và bao trùm chặt chẽ trên người y bị phá vỡ hoàn toàn. Tựa như mặt đất gãy đoạn, đưa ánh sáng xuyên thủng trăm trượng mây cao.

Y đẩy lùi sức mạnh nặng như vạn quân đang áp chế mình, nhếch khẽ khoé miệng và nói, “Ta sẽ không bao giờ.”

Thân thể y là thanh kiếm của Linh Vương, trong cốt nhục y là một phần của Ô Hành Tuyết.

Kiếm sẽ không nát tươm, sẽ không đau đớn cùng cực, sẽ không hối hận.

Từ xưa đến nay, y chỉ biết hướng về phía trước.

Và trước đó nữa, y hãy là một nhành thần mộc được bao bọc trong tinh chất bạch ngọc.

Khởi đầu của y chính là can trường trước sinh tử và sự chở che không cầu báo đáp. Ngay từ thời điểm bắt đầu tồn tại trên thế gian này, vốn đã định sẵn y không biết sợ hãi và thoái lui.

“Bởi vậy nên,” y khẽ mấp máy môi để trả lời không thành tiếng, “ngươi không doạ được ta đâu.”

“Ta đã tỉnh.”

***

Trong tích tắc ấy, toàn bộ đất trời dòng rối loạn đổi sắc!

“Linh Vương” ngước mắt thoáng nhìn vòm trời mây gió vần vũ, rồi dời mắt sang phía Ô Hành Tuyết, Tiêu Phục Huyên, và Phương Trữ.

Vốn dĩ hai người họ chính là một thể, thế nên chẳng cần thừa lời.

Nhưng tại thời điểm ấy, “Linh Vương” vẫn mở miệng nói, “Ta biết mình phải làm gì, nhưng ta vẫn cần nhắc trước một tiếng.”

Y giương tay chỉ về Linh đài Tiên Đô trên chín tầng mây và nói, “Nếu nó có khả năng khống chế và ảnh hưởng lên ta, thì cũng có khả năng khống chế và ảnh hưởng lên những người khác. Thậm chí nó có thể làm vậy dễ dàng hơn nhiều, dầu sao…”

Y đã sống trên dòng rối loạn này quá lâu, dù bây giờ đã hoàn toàn tỉnh táo nhưng khi phải nhắc đến vẫn có một chút ngập ngừng như trước. Dù y đang đeo mặt nạ song nhìn vào vẫn hoàn toàn cảm giác được y ngẩn người ra trong chốc lát.

Có điều chẳng qua mấy lâu, y đã điềm tĩnh lại như bàn thạch và nói, “Nhìn trên một góc độ nào đó thì suy cho cùng, dòng rối loạn này là sản phẩm hình thành từ Linh đài của nó, mỗi một vị tiên nơi đây cũng ra đời từ đấy. Chỉ cần nó muốn là có thể khiến mọi người chĩa mũi kiếm về phía chúng ta mà chẳng cần một lý do gì.”

“Thế thì?”

“Thế thì có thể phải lấy một chọi trăm, lấy một chọi ngàn không chừng, chứ đừng mong nhận được nhiều trợ giúp.”

Tiêu Phục Huyên nói, “Không phải trước giờ đều vậy sao.”

Mọi người im một chốc rồi bật cười mỉa mai.

Quả đúng vậy.

Hai lăm năm trước cũng thế, cùng lắm thì lặp lại lần nữa thôi.

Nháy mắt sau đó, những bức tường cấm chế chọc trời cắm đất vỡ toang rầm rầm. Tiếng gió điên cuồng trộn lẫn tiếng sông nước ở bên ngoài cấm chế len vào trong tai.

Bọn họ cưỡi trên đầu ngọn gió đi hàng vạn dặm, đâm xuyên qua chín tầng mây tựa như hào quang, tiến thẳng đến Linh đài!

***

Ở bên kia.

Từ thời điểm “Linh Vương” thức tỉnh, Linh đài trên Tiên Đô trên chín tầng mây đã bắt đầu rục rịch. Vô vàn bức truyền thư đã được phóng ra ngoài vào khoảnh khắc ấy…

Trước đó, Tang Phụng cảm giác được tình huống bất thường trong núi nên hiện tại đang đi tuần núi Bất Động do mình cai quản. Đi được giữa chừng, anh ta đột ngột ngừng bước ngay giữa khúc quanh co khó đi trên lưng chừng núi rồi vươn tay bắt lấy một bức phù thư.

Khi mở ra thì thấy bức phù thư đó trống không, hoàn toàn không có nội dung gì.

Tuy vậy, thân thể anh ta cứng đờ, ánh mắt chợt tĩnh lại, hồi sau anh ta phóng ngay đến núi Thái Nhân, bước lên tháp Thông Thiên để lên Tiên Đô.

Cách đó ngàn dặm, bên trong nấm mồ khổng lồ Kinh Quan, Mộng Cô cũng nhận được một bức truyền thư tương tự.

Cô nàng đứng dậy từ một tấm bia mộ, kéo ra một bức truyền thư từ giữa không trung mà thẫn thờ hồi lâu. Sau đó, nàng phất váy và cũng phi thân rời đi.

Còn có cả Hoặc Ca ở Tuyết Trì.

Cô nàng băng xuyên qua ánh chớp sấm rền quanh năm không dứt quanh đầm băng này, sau khi tiếp nhận bức truyền thư liền vén mái tóc dài, buộc cao thành búi gọn gàng. Tiếp đó, nàng dẫn theo lôi vân Tuyết Trì tiến thẳng từ nam ra đất bắc.



Tất cả chúng tiên Tiên Đô đều nhận được bức truyền thư trống không giống vậy tại địa bàn quản lý của họ.

Đúng như lời “Linh Vương” nói, họ tiến thẳng về Linh đài mà không cần một lý do nào. Khắp người họ toả ánh tiên quang, trông vào như ngàn dải màu đa sắc đang đồng thời tụ hội về nơi cao trên chín tầng mây.

Và trong Tiên đường trên vách núi cao Linh đài, tất cả những người đang trò chuyện cùng Tiên thủ đột ngột lặng thinh.

Toàn bộ Tiên đường chìm vào tĩnh lặng yên ắng như tờ. Sự yên tĩnh này mang đến cho người ta cảm giác rất kỳ dị — rõ ràng rất nhiều tiên đang có mặt nơi này mà sao giống như không một bóng người, hết thảy đều là ảo ảnh.

“Chuyện gì thế?” Vị tiên nào đó phá vỡ sự yên lặng và cất giọng hỏi một cách thận trọng.

Ngay sau đó, có tiên sứ chạy lên mười hai đỉnh núi cao, hô lên thất thanh, “Có người tấn công vào Linh đài Tiên Đô!!!”

***

Toàn bộ khung cảnh không khác gì hai lăm năm trước ở hiện thế, tưởng chừng như đang tái hiện lại quá khứ.

Chỉ là vào lúc này, bên cạnh Ô Hành Tuyết có thêm một bóng hình khác…

Khoác trên mình trang phục trắng giản đơn, chàng cuốn theo ngọn gió sấn tới Linh đài, đưa sương mờ trắng nhạt nhanh chóng lan ra khắp các tiên điện và dao cung trên vách cao. Chỉ trong chớp mắt mà những nơi chàng lướt qua đều đọng đầy băng tuyết.

Để khi chúng tiên Linh đài thân mang pháp bảo tiến vào, ánh đèn của Tiên thủ lướt qua đẩy ngọn lửa sáng bừng loá mắt, cũng là lúc một bóng trắng thuần phóng qua cùng tiếng kiếm reo vang như gió thoảng rồi rơi vào bàn tay vẫn luôn trống không của Ô Hành Tuyết.

Sau ba trăm năm trời.

Chàng đã không còn là Linh Vương từ lâu, mà giờ đây lại cầm thanh kiếm ấy trong tay một lần nữa.

Lần này, Tiêu Phục Huyên không phải hối hả chạy tới.

Kiếm ý ngông cuồng của y giờ sánh vai cùng Ô Hành Tuyết, tựa như hải triều dũng mãnh nhất đang cuộn sóng ngang trời.

Hàng vạn bóng kiếm sắc vàng đâm thẳng xuống trước mặt chúng tiên Linh đài. Khi chúng đóng xuống mặt đất, nền tiên điện và dao cung nứt vỡ răng rắc, đá bắn tung toé. 

Mỗi một tia bóng kiếm lao xuống, chúng tiên lại càng không thể bước lên phía trước!

Ô Hành Tuyết băng thẳng qua lửa dữ bùng lên từ đèn chiếu thế, thân thể chàng sáng rỡ như ánh chớp. Chàng vung lưỡi kiếm trắng bạc khắc vân và lạnh lùng chém thẳng xuống.

Cả vạn toà dao cung trên Tiên Đô như bị sấm sét dộng rền, hàng loạt vết nứt gãy đồng loạt lan ra.

***

Khi Tiên Đô rung chuyển, mây mù bên dưới ngàn vạn cầu ngọc Linh đài không ngừng dâng trào cuồn cuộn.

Bấy giờ mà có vị tiên nào trông thấy sẽ biết ngay nó thể hiện một điều — nền tảng của Linh đài đang mất đi sự ổn định, lốc xoáy sát khí long lên không ngừng, bắt đầu có dấu hiệu suy yếu.

Để áp chế sự suy yếu này và giúp Linh đài Tiên Đô hưng thịnh lên nhanh chóng thì buộc phải có thêm nhiều hương hoả, thêm nhiều những thờ phụng và ước nguyện từ nhân gian.

Thế nhưng “cầu nối” giữa dòng rối loạn và hiện thế đã bị chặt đứt, Phong Cư Yến và Phong Phi Thị cũng không còn, hương hoả hai bên ngưng liên kết với nhau nên thờ phụng cũng không đưa qua được.

Nếu muốn có thể hút được số lượng lớn hương hoả thờ phụng từ nhân gian trong thời gian cấp tốc chỉ còn một cách — xây thêm “cầu nối” khác.

Để có thể trở thành “cầu nối”, đa phần phải cần những linh phách vì không cam lòng qua đời mà lang thang không thôi. Chúng muốn có thân thể thể mới, muốn có một nơi để chúng ký sinh vào, chúng muốn sống.

Mà nơi có nhiều linh phách như vậy nhất trên thế gian chính là Kinh Quan với mồ mả khắp nơi, người chết tề tựu.

Thời điểm này, Mộng Cô cai quản Kinh Quan đã lên Tiên Đô. Dưới ảnh hưởng và áp chế toàn diện của Thiên đạo Linh đài, nàng đang vung kiếm đối đầu với bạn cũ năm xưa.

Vì vậy, nàng không nhìn thấy dị thường xuất hiện ở Kinh Quan nơi nàng cai quản — giữa nấm mồ khổng lồ, những mẩu linh phách li ti của người đã chết nhưng không cam lòng qua đời đang len lỏi nhoi lên từ sáu thước dưới đất mồ, bọc trong gió lạnh âm u và tụ về cùng một địa điểm.

Chỗ đám linh phách đó tụ về là một khe núi hoang vu, núi non hiểm trở và đá tảng rơi ngổn ngang trên đất, khắp nơi nơi đều có dấu vết linh kiếm bén nhọn chém qua.

Mới chưa tròn một khắc trước, Ô Hành Tuyết, Tiêu Phục Huyên, và cả “Linh Vương” dòng rối loạn đã giao chiến một trận nơi này.

Đấy chính là địa điểm kết nối với hiện thế.

***

Giữa miệt núi cao, cuồng phong xuyên khe hẹp.

Hàng mấy trăm linh phách không cam lòng qua đời kia đang xé ra một kẽ hở dưới sức ảnh hưởng của Thiên đạo Linh đài.

Chỉ cần chúng nó tiến được vào hiện thế, đặt chân xuống nhân gian phía bên kia, là “cầu nối” sẽ được hình thành một lần nữa.

Và lần này không chỉ một cây cầu, mà có đến hàng trăm cây.

Nếu một số lượng ngần ấy hình thành thì muốn chặt đứt lần nữa sẽ hao tổn rất nhiều công sức. Cho dù Ô Hành Tuyết hay Tiêu Phục Huyên có lập tức chạy sang cũng không còn kịp.

Những linh phách kia rít gào qua kẽ hở và xông thẳng vào nhân gian của hiện thế.

Song, ngay trước khi kịp chạm đất, chúng nó trông thấy một bóng người.

Người nọ vóc dáng không cao, thân mình gầy còm nhỏ thó. Thoạt nhìn đoán chừng chỉ tầm mười lăm mười sáu tuổi, ấy nhưng ánh mắt đang chòng chọc hướng về bọn chúng hung ác và lạnh lùng khác hẳn tuổi thiếu niên.

Đây không ai khác hơn ngoài Ninh Hoài Sam.

Nơi giao nhau giữa hiện thế và dòng rối loạn đã bị Tiêu Phục Huyên và Ô Hành Tuyết phá nát. Vì vậy mà cửa vào bên dòng rối loạn được đặt giữa vùng đất hoang vu, còn cửa ra hiện thế nằm ở Tước Bất Lạc thuộc Chiếu Dạ thành.

Ban đầu, Ninh Hoài Sam không hiểu tại sao thành chủ kêu mình ở lại chốn nhà không vườn trống này, bắt mình phải “giữ nhà”. Cậu còn tưởng thành chủ thấy mình vô dụng không giúp ích được gì.

Tuy thế, cậu luôn biết nghe lời. Dù có ấm ức trong lòng đi nữa nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn ngồi xếp chân bên dưới gốc đại thụ trong Tước Bất Lạc.

Cho đến tận thời khắc này, cậu mới hiểu ra dụng ý của Thiên Túc và thành chủ.

Hoá ra không ai cảm thấy cậu thiếu tư cách đi giúp đỡ.

Hoá ra ở nơi này quả thực cần có người đáng tin cậy đến trấn thủ.

Ninh Hoài Sam nhìn thấy những linh phách không biết từ đâu tới đang xuất hiện trong một góc của Tước Bất Lạc kia dắt theo hơi ẩm lạnh lẽo âm u của dòng rối loạn và nỗi oán hận đậm sâu không sao ngó lơ được.

Cậu nheo mắt, tức tốc đứng bật dậy bên dưới gốc đại thụ.

Cậu bẻ cổ tay cổ chân, bước thoăn thoắt đến trước những linh phách đó trong chớp mắt.

Oán khí từ đám linh phách kia bùng lên phừng phực trong tiếng rít gào như lửa mãnh, cuồn cuộn nghi ngút, chỉ trong chớp mắt đã bọc kín các toà lầu cao thấp trong Tước Bất Lạc.

Và Ninh Hoài Sam đang đứng trước mặt luồng oán khí phừng phực như lửa đó.

Đôi mắt cậu cụp xuống, hai tay cong lên khiến gân xanh nổi rõ mồn một, chạy dài từ trán đến cổ, xuống cánh tay đến tận các đầu ngón.

Khí độc không ngừng tuôn trào ồ ạt từ trên người cậu ra ngoài.

Khoảnh khắc đó, khí độc và oán khí va chạm vào nhau mãnh liệt!

Đất đai rung chuyển, lầu các lung lay, xen trong tiếng thét dài của linh phách. Tất cả trộn lẫn vào nhau, vang vọng khắp toàn bộ cực nam Chiếu Dạ thành.

Giữa tiếng thét dài ấy, Ninh Hoài Sam nhếch khoé miệng, để lộ một nụ cười vô cùng ma mị. Cậu vừa hiên ngang tung chiêu vừa cất giọng khàn khàn, “Xin lỗi chứ, Tước Bất Lạc này không phải chỗ không người cho các ngươi chui vào, nơi đây có người giữ nhà!”
Chương trước Chương tiếp
Loading...