Ba Trăm Năm Không Gặp Thượng Tiên
Chương 23: Thẩm vấn
Có người nhấn vai chàng từ phía sau và gọi, “Ô Hành Tuyết…”
Tiếng nói rất trầm và thấp vang bên tai, mang rõ ý định cảnh cáo nhưng hàm chứa chút gì bất đắc dĩ.
Ô Hành Tuyết quay đầu lại, bắt gặp hàng mày sắc trên gương mặt đang nghiêng của Tiêu Phục Huyên. Chàng chợt thấy may mắn thay khi vị Thiên Túc thượng tiên này không thường xuống nhân gian, bởi chỉ bằng gương mặt này thôi thì dù ít nói kiệm lời cũng có thể dụ dỗ không biết bao nhiêu cô nương.
Vừa thoáng động tâm, chàng chợt hỏi, “Ta nói sai sao?”
Tiêu Phục Huyên nhướng mi.
Ô Hành Tuyết lại nói, “Thân thể này của ta vốn là tà ma, còn gây ra vụ mấy thứ kia hành hương ở nhà họ Hoa. Thiết nghĩ ắt là không dễ bị tà ma nhập vào đâu nhỉ, dù gì cũng là thể xác đại ma đầu cơ mà. Vô mộng đan không dễ tìm, bớt dùng viên nào đỡ viên nấy, Thượng tiên huynh thấy thế nào?”
“…”
Thượng tiên không có thấy gì cả.
Tiêu Phục Huyên liếc nhìn đôi môi hấp háy liên hồi của chàng, quay mắt sang chỗ khác và đứng thẳng người dậy, phỏng chừng hết muốn nói gì.
Kết quả Ô Hành Tuyết lại nhỏ giọng bồi thêm một câu, “Với lại, huynh doạ tiểu đệ tử nhà người ta rồi kìa.”
Tiêu Phục Huyên: “?”
Thật khó diễn tả biểu cảm của Thiên Túc thượng tiên khi nghe được lời này, bởi Ô Hành Tuyết còn mỉm cười…
Nhưng các đệ tử trẻ tiên môn đã phát rồ.
Riêng câu trước “Ta chính là tà ma” còn chừa cho chàng một đường sống. Đến khi Tiêu Phục Huyên thêm vào một cụm “Ô Hành Tuyết” đã thẳng thừng tiễn bay chàng về nơi xa luôn.
Đám đệ tử trẻ nghe được ba từ này chỉ thấy rạn cả đầu, sấm sét ầm ầm, hồn bay phách lạc.
May mà cạnh họ còn có một Y Ngô Sinh nhẫn nhịn hết nổi.
Sau sự vụ bị Tiêu Phục Huyên chọt kiếm vào người và bắt “Nuốt ngược vào”, vị tiên sinh này đã luyện ra một bộ lý lẽ hùng biện vô cùng thuyết phục. Thường ngày hắn dùng để tự nhủ trong lòng, giờ đây có thể đem ra an ủi người khác.
Hắn đỡ các đệ tử trẻ, kể lại một mạch câu chuyện “Đại ma đầu đã bị thương nặng nề cỡ nào ở Thương Lang Bắc Vực, sau đó bị linh hồn một người vô tội nhập vào ra sao”.
Đệ tử trẻ nghe mà nửa tin nửa ngờ. Họ tính hỏi kẻ như Ô Hành Tuyết sao lại có thể bị một người phàm mắt thịt nhập thể thì nghe được tiếng vang răng rắc.
Âm thanh kia chấn động cả thung lũng rộng lớn, khiến mọi người đồng thời ngước mặt.
Phế Tiên đài yên mình trong tĩnh lặng thình lình xuất hiện vô số vết nứt, tựa chừng thứ bị trấn bên dưới chịu dồn ép lâu năm, giờ đây bùng nổ một kích mãnh liệt.
Tà khí đen ngòm bủa ra từ các vết nứt khiến đệ tử tiên môn bất giác rùng mình, nổi da gà khắp người một cách thiếu kiểm soát.
Nền đất chỗ đám Cao Nga rung động rầm rập, xương cốt gãy vụn theo đó nảy lên va vào nhau phát ra tiếng lách cách.
Gian phòng tròn tức thì trở lạnh, ai nấy đều như rơi vào hầm băng.
“Trận à? Sao trận này hình như… bất động?” Đệ tử trẻ lầm bầm, ngoái mặt nhìn ba mươi ba pho tượng thần theo bản năng.
Bấy giờ, cậu ta mới phát giác gian phòng tròn này im ru không biết tự lúc nào, những tiếng vọng “Vân Hãi đồ đệ ta” của Minh Vô Hoa Tín đã bặt âm.
Áp lực nặng nề chất chồng lên nhau tầng tầng lớp lớp dường như đã tiêu hao sạch sẽ chút tiên lực chót cùng của cự trận này.
Trên mặt đất, ánh sáng cự trận dần mờ đi, trận văn vận động không ngừng cũng biến mất.
Kế đó, tiếng vỡ vụn không ngừng vang lên.
Nhóm đệ tử trẻ bất chợt nhìn về Phế Tiên đài, họ tưởng nơi đó sẽ nứt rạn trước tiên. Để rồi phát hiện, âm thanh nọ không bắt nguồn từ Phế Tiên đài mà đến từ… tượng thần.
Ai nấy nhìn về hướng phát ra âm thanh thì thấy vết nứt khổng lồ xuất hiện trên thân những pho tượng thần đặt san sát nhau.
Ô Hành Tuyết liếc nhìn thật nhanh, nhận ra vết nứt kia chạy từ ấn thờ trên bàn thờ của họ và lan rộng l3n đỉnh đầu.
Rầm rầm —
Tượng thần đầu tiên vỡ vụn và sụp đổ.
Rầm rầm —
Pho thứ hai.
Theo sau là pho thứ ba, thứ tư, thứ năm…
Mỗi một bức tượng to lớn nhường này sụp đổ đều chấn động toàn bộ núi rừng, huống hồ có đến bấy nhiêu đây bức.
Trong phút chốc, cả căn phòng tròn phủ ngập bụi đất, đá vụn bắn tung khắp nơi. Nếu không nhờ bóng kiếm của Tiêu Phục Huyên che chở thì e là tất cả mọi người đã bị chôn sống dưới đất đá.
Chỉ một giây lát mà toàn bộ ba mươi ba pho tượng thần đổ nát gần như không còn lại gì.
Nhìn qua màn khói bụi, Ô Hành Tuyết thấy chỉ bốn bức tượng vẫn còn đứng nguyên vẹn, dù cả bốn đều tràn đầy vết nứt. Có vẻ chúng chỉ còn giữ một chút thăng bằng mong manh.
“Vừa đúng bốn bức, không hơn không kém…” chàng lẩm bẩm.
Khi này, khói bụi hẵng còn mịt mù nên khó lòng nhìn rõ. Nhưng chàng đoán chừng bốn bức tượng đó là hai nam hai nữ.
Thật vậy, viên đệ tử tiên môn đứng đằng trước hô to tên của những tượng thần còn lại rồi bảo “Hai vị nam tiên, hai vị nữ tiên.”
Ô Hành Tuyết nhìn thoáng qua bốn người trong nhóm Cao Nga, cuối cùng cũng hiểu vì sao những bá tánh kia lại bị “triệu hoán”.
Những pho tượng nam đồng nữ đồng dưới hầm mộ ứng với ba mươi ba bức tượng thần, mỗi pho đồng tử phụng dưỡng một bức, họ dâng tiên lực hòng duy trì sự vận động của cự trận.
Tượng thần một ngày chưa ngã, cự trận một ngày chưa ngưng, Vân Hãi bên dưới Phế Tiên đài một ngày chưa an nghỉ.
Bởi thế Vân Hãi đã “triệu hoán” những bá tánh kia.
Những người phàm vô tội phải gánh chịu hành hạ khốn đốn đến chết, rồi bị phong ấn vào tượng đồng nam đồng nữ, lẽ hiển nhiên sẽ mang oán khí sâu nặng. Oán khí đó đi vào ấn thờ đặng phụng dưỡng ba mươi ba bức tượng thần này…
Một khi thần tiên nhiễm mình trong sự giết chóc và tà oán oan nghiệp thì tiên lực có thể duy trì được bao lâu?
Huống hồ, ba mươi ba vị này vốn là tiên bị phế, e là tiên lực còn lại trên thân tượng hoàn toàn nhờ Hoa Tín để lại trước đây. Mỗi lần bị trấn áp, tiên lực kia lại tiêu hao bớt một ít, cộng thêm tà oán bào mòn thì sớm hay muộn cũng sẽ sụp đổ thôi.
Có lẽ, tiếng “Vân Hãi đồ đệ ta” vang vọng khi nãy chính là lần trấn áp chót cùng.
Sở dĩ còn bốn tượng thần chưa bị sụp đổ là nhờ có người báo mộng cho nhóm Cao Nga, họ thoát ra khỏi tượng nam đồng nữ đồng khiến tà oán phụng dưỡng tượng thần cũng vơi đi nhiều ít.
Lúc trước, khi họ nghe Cao Nga nói “có thần tiên báo mộng”, mọi người còn nghĩ vị thần tiên kia chẳng tốt lành gì. Mà giờ ngẫm lại, người đã nói họ “trần duyên chưa dứt” và nói nơi đây “thiếu phần tiên khí” có lẽ chính là thần tiên chân chính, là người muốn tận sức cứu vãn cự trận sắp sụp đổ này.
Ô Hành Tuyết nghĩ đoạn, cảm giác vị tiên báo mộng kia có lẽ chính là Minh Vô Hoa Tín.
Mọi người vừa định mở lời, song tình thế chẳng cho họ cơ hội —
Bốn bức tượng thần còn sót lại không đủ sức chống đỡ đại trận, sau khi gần hết tượng thần đổ nát, Phế Tiên đài cũng đột ngột phát nổ và vỡ tan tành trên mặt đất.
Mặt đất nứt ra một cái huyệt mộ sâu hoắm, không ai trông rõ người nằm dưới hố là ai. Họ chỉ thấy tà khí đen như mực đang cuộn vào lẫn nhau và ngùn ngụt trào ra ngoài.
Tà khí trông chẳng khác gì bầy rắn lổm ngổm đang duỗi vô vàn đầu rắn ra, nhe cái miệng khổng lồ để lộ răng nanh và chồm người về trước…
“Cẩn thận…”
Y Ngô Sinh thét lên.
Thế nhưng hắn đã chậm, mấy đệ tử trẻ tu luyện chưa lâu, bị mắc phải luồng tà khí lồ ng lộng kia thì chẳng khác nào những cái xác biết cử động, tự mình bước ra bên ngoài bóng kiếm đang che chở họ.
Ngay sau đó, tà khí đột ngột ập đến như một đàn mãng xà!
“Aaaaaaaaa!”
Tiếng thét kinh hãi vang lên, mấy đệ tử trẻ bị cuốn vào luồng tà khí đen kịt.
Họ rút kiếm trong hoảng loạn, mấy chục lưỡi kiếm sáng choang trắng rỡ vụt ra từ trong màn khí đen nhưng chỉ đánh thẳng lên trời chứ chẳng chém được gì.
Có lẽ người nằm dưới huyệt mộ đã đói rã rời, chỉ vừa vung tà khí bắt được ba người sống đã lập tức muốn lôi họ xuống huyệt.
Ngay khi tiếng sấm nổ đoàng, trường kiếm bên hông Tiêu Phục Huyên tức khắc rời vỏ, chuôi kiếm bật lên trong tay y, mũi kiếm thân dát ánh vàng xoay vòng trên không trung và vẽ nên một đoá hoa kiếm khổng lồ.
Năm ngón tay đặt trên tay cầm màu bạc, y lạnh lùng nhấn mạnh…
Kiếm ý ngút ngàn đổ dập về như núi thét biển gào, lưỡi kiếm lạnh lẽo giương cao hàng chục trượng rồi hiên ngang chém xuống với công lực tựa ngàn quân.
Một nhát kiếm tưởng chừng xé biển.
Tà khí che trời lấp đất bị xẻ làm đôi, bất chợt thả lỏng khiến mấy đệ tử trẻ té huỵch trên mặt đất. Họ nháo nhào quơ lấy kiếm của mình, chỉ kịp nghe một tiếng “Đi” lạnh lùng đã thấy một luồng kim quang quét ngang tới, đẩy ngược cả người lẫn kiếm vào lại bên dưới bóng kiếm kia.
Bọn họ ngoái đầu nhìn liền thấy tà khí ngút trời vừa thả lỏng đã điên cuồng tụ lại lần nữa, chúng phồng ra kín mít cả hầm mộ, còn Thiên Túc thượng tiên cầm kiếm trên tay một cách lãnh đạm và tung mình vào màn đen vô tận.
“!!!” Ai nấy đều tái mét mặt mũi, kinh hãi nấc lên theo bản năng.
Song ngay giây kế tiếp, họ đã thấy vô số luồng sáng vàng rực ngân vang tiếng kiếm đâm thẳng ra ngoài từ sâu trong tà khí đen ngòm vô tận.
Hệt như vầng dương chói lọi xuyên xé mây mù.
Thanh kiếm với danh tự “Miễn” kia phóng thẳng lên cao, đâm thủng tà khí vươn ra ngoài rồi lập tức chém xuống một cách tàn nhẫn.
Mũi kiếm chạm mặt đất, toé ra vô vàn tia lửa điện bao bọc trong gió rét và sương giá, dưới cái lạnh và cái nóng cực độ giao hoà, toàn bộ tà khí bị quét bay không còn tăm hơi.
Ô Hành Tuyết trông thấy Tiêu Phục Huyên nắm chuôi kiếm, chống một gối phía trước huyệt mộ.
Chàng bước ra khỏi bóng kiếm bảo hộ, bỏ ngoài tai mọi lời khuyên ngăn của các đệ tử trẻ mà bước đến trước.
Tà khí đen kịt tản ra để lộ người nằm bên dưới huyệt mộ.
Đó quả thật là Vân Hãi.
Hắn giống tượng thần bên ngoài kia đến mức có thể đoan chắc người đặt bức tượng thần bên trong hầm mộ là một người vô cùng thân thuộc với hắn.
Bức tượng thần được điêu khắc bằng đá nên có màu xám trắng, mà so ra trông hắn còn cô tịch hơn khối xám trắng kia. Gương mặt này nếu khoác thêm thần thái, điểm chút hồng hào thì hẳn là một nam nhân muôn phần anh tuấn.
Song giờ đây, mái tóc dài thượt rũ rượi trên mặt, dây leo quấn chằng chịt quanh người, quần áo đen kịt chẳng khác nào tà khí vởn quanh tứ phía, rốt cuộc chẳng còn lưu lại cho hắn dáng vẻ một người đã từng sinh sống tại Tiên Đô.
Dây leo cuộn bò lên tận cổ hắn, có một nhánh cây vươn dài nối liền đoá hoa thật to nhưng sớm héo tàn trên đầu cành, đoá hoa nọ vừa khéo che đi nửa mặt hắn.
Ô Hành Tuyết duỗi tay muốn vén đoá hoa kia ra một chút nhưng bị Tiêu Phục Huyên nắm lại.
Có điều động tác nọ đã nổi gió khiến đoá hoa kia lung lay đôi chút…
Giữa những phiến lá đung đưa, nửa gương mặt bị che khuất của Vân Hãi thoáng hiện ra.
Ô Hành Tuyết chau mày.
Nếu nửa gương mặt bên ngoài của hắn mang phong thái anh tuấn của tiên nhân, thì nửa bên này có phần hơi đáng sợ — nó rướm đầy vết thương, trông thật quỷ mị.
Không biết lẽ gì đã biến hắn thành như thế này.
Và càng không biết năm xưa, Hoa Tín đã cảm thấy ra sao khi mang theo kiếm bước vào thung lũng Đại Bi và trông thấy đồ đệ của mình ra nông nỗi.
Thanh kiếm của Tiêu Phục Huyên chợt rung lên, y rút nó ra khỏi đá và đâm ngược trở lại.
Giữa chấn động từ kiếm ý, tất cả mọi người ở đây nghe thấy âm vang lanh lảnh như tiếng chuông truyền khắp thung lũng. Chỉ đánh một tiếng cũng khiến các đệ tử trẻ tiên môn ôm đầu thụp người xuống.
“Đây là tiếng gì vậy?!” Họ đứng sát nhau mà thậm chí không nghe được tiếng người bên cạnh, thiếu điều phải hét to lên.
Y Ngô Sinh gõ lên trán họ trấn an một chút thì ba người mới bình tĩnh lại.
Xong xuôi, hắn nhìn chuôi tiên kiếm rung động không ngừng của Tiêu Phục Huyên và nói, “Đó ắt là… thẩm vấn.”
Truyền thuyết kể rằng, khi Thiên Túc thượng tiên giáng hình sẽ thay trời khảo linh, thẩm vấn tà ma từ đâu mà đến.
Vì thế, giữa âm thanh vang rền không nghỉ của thanh kiếm và sương đen khắp lối, khung cảnh mấy trăm năm trước hiện ra trước mắt mọi người.
Lời tác giả:
Trước giờ cập nhật ngày mai, tất cả bình luận trong chương này đều được phát lì xì ~ chúc các bạn siêu dễ thương một Giáng Sinh vui vẻ nha ~
Tiếng nói rất trầm và thấp vang bên tai, mang rõ ý định cảnh cáo nhưng hàm chứa chút gì bất đắc dĩ.
Ô Hành Tuyết quay đầu lại, bắt gặp hàng mày sắc trên gương mặt đang nghiêng của Tiêu Phục Huyên. Chàng chợt thấy may mắn thay khi vị Thiên Túc thượng tiên này không thường xuống nhân gian, bởi chỉ bằng gương mặt này thôi thì dù ít nói kiệm lời cũng có thể dụ dỗ không biết bao nhiêu cô nương.
Vừa thoáng động tâm, chàng chợt hỏi, “Ta nói sai sao?”
Tiêu Phục Huyên nhướng mi.
Ô Hành Tuyết lại nói, “Thân thể này của ta vốn là tà ma, còn gây ra vụ mấy thứ kia hành hương ở nhà họ Hoa. Thiết nghĩ ắt là không dễ bị tà ma nhập vào đâu nhỉ, dù gì cũng là thể xác đại ma đầu cơ mà. Vô mộng đan không dễ tìm, bớt dùng viên nào đỡ viên nấy, Thượng tiên huynh thấy thế nào?”
“…”
Thượng tiên không có thấy gì cả.
Tiêu Phục Huyên liếc nhìn đôi môi hấp háy liên hồi của chàng, quay mắt sang chỗ khác và đứng thẳng người dậy, phỏng chừng hết muốn nói gì.
Kết quả Ô Hành Tuyết lại nhỏ giọng bồi thêm một câu, “Với lại, huynh doạ tiểu đệ tử nhà người ta rồi kìa.”
Tiêu Phục Huyên: “?”
Thật khó diễn tả biểu cảm của Thiên Túc thượng tiên khi nghe được lời này, bởi Ô Hành Tuyết còn mỉm cười…
Nhưng các đệ tử trẻ tiên môn đã phát rồ.
Riêng câu trước “Ta chính là tà ma” còn chừa cho chàng một đường sống. Đến khi Tiêu Phục Huyên thêm vào một cụm “Ô Hành Tuyết” đã thẳng thừng tiễn bay chàng về nơi xa luôn.
Đám đệ tử trẻ nghe được ba từ này chỉ thấy rạn cả đầu, sấm sét ầm ầm, hồn bay phách lạc.
May mà cạnh họ còn có một Y Ngô Sinh nhẫn nhịn hết nổi.
Sau sự vụ bị Tiêu Phục Huyên chọt kiếm vào người và bắt “Nuốt ngược vào”, vị tiên sinh này đã luyện ra một bộ lý lẽ hùng biện vô cùng thuyết phục. Thường ngày hắn dùng để tự nhủ trong lòng, giờ đây có thể đem ra an ủi người khác.
Hắn đỡ các đệ tử trẻ, kể lại một mạch câu chuyện “Đại ma đầu đã bị thương nặng nề cỡ nào ở Thương Lang Bắc Vực, sau đó bị linh hồn một người vô tội nhập vào ra sao”.
Đệ tử trẻ nghe mà nửa tin nửa ngờ. Họ tính hỏi kẻ như Ô Hành Tuyết sao lại có thể bị một người phàm mắt thịt nhập thể thì nghe được tiếng vang răng rắc.
Âm thanh kia chấn động cả thung lũng rộng lớn, khiến mọi người đồng thời ngước mặt.
Phế Tiên đài yên mình trong tĩnh lặng thình lình xuất hiện vô số vết nứt, tựa chừng thứ bị trấn bên dưới chịu dồn ép lâu năm, giờ đây bùng nổ một kích mãnh liệt.
Tà khí đen ngòm bủa ra từ các vết nứt khiến đệ tử tiên môn bất giác rùng mình, nổi da gà khắp người một cách thiếu kiểm soát.
Nền đất chỗ đám Cao Nga rung động rầm rập, xương cốt gãy vụn theo đó nảy lên va vào nhau phát ra tiếng lách cách.
Gian phòng tròn tức thì trở lạnh, ai nấy đều như rơi vào hầm băng.
“Trận à? Sao trận này hình như… bất động?” Đệ tử trẻ lầm bầm, ngoái mặt nhìn ba mươi ba pho tượng thần theo bản năng.
Bấy giờ, cậu ta mới phát giác gian phòng tròn này im ru không biết tự lúc nào, những tiếng vọng “Vân Hãi đồ đệ ta” của Minh Vô Hoa Tín đã bặt âm.
Áp lực nặng nề chất chồng lên nhau tầng tầng lớp lớp dường như đã tiêu hao sạch sẽ chút tiên lực chót cùng của cự trận này.
Trên mặt đất, ánh sáng cự trận dần mờ đi, trận văn vận động không ngừng cũng biến mất.
Kế đó, tiếng vỡ vụn không ngừng vang lên.
Nhóm đệ tử trẻ bất chợt nhìn về Phế Tiên đài, họ tưởng nơi đó sẽ nứt rạn trước tiên. Để rồi phát hiện, âm thanh nọ không bắt nguồn từ Phế Tiên đài mà đến từ… tượng thần.
Ai nấy nhìn về hướng phát ra âm thanh thì thấy vết nứt khổng lồ xuất hiện trên thân những pho tượng thần đặt san sát nhau.
Ô Hành Tuyết liếc nhìn thật nhanh, nhận ra vết nứt kia chạy từ ấn thờ trên bàn thờ của họ và lan rộng l3n đỉnh đầu.
Rầm rầm —
Tượng thần đầu tiên vỡ vụn và sụp đổ.
Rầm rầm —
Pho thứ hai.
Theo sau là pho thứ ba, thứ tư, thứ năm…
Mỗi một bức tượng to lớn nhường này sụp đổ đều chấn động toàn bộ núi rừng, huống hồ có đến bấy nhiêu đây bức.
Trong phút chốc, cả căn phòng tròn phủ ngập bụi đất, đá vụn bắn tung khắp nơi. Nếu không nhờ bóng kiếm của Tiêu Phục Huyên che chở thì e là tất cả mọi người đã bị chôn sống dưới đất đá.
Chỉ một giây lát mà toàn bộ ba mươi ba pho tượng thần đổ nát gần như không còn lại gì.
Nhìn qua màn khói bụi, Ô Hành Tuyết thấy chỉ bốn bức tượng vẫn còn đứng nguyên vẹn, dù cả bốn đều tràn đầy vết nứt. Có vẻ chúng chỉ còn giữ một chút thăng bằng mong manh.
“Vừa đúng bốn bức, không hơn không kém…” chàng lẩm bẩm.
Khi này, khói bụi hẵng còn mịt mù nên khó lòng nhìn rõ. Nhưng chàng đoán chừng bốn bức tượng đó là hai nam hai nữ.
Thật vậy, viên đệ tử tiên môn đứng đằng trước hô to tên của những tượng thần còn lại rồi bảo “Hai vị nam tiên, hai vị nữ tiên.”
Ô Hành Tuyết nhìn thoáng qua bốn người trong nhóm Cao Nga, cuối cùng cũng hiểu vì sao những bá tánh kia lại bị “triệu hoán”.
Những pho tượng nam đồng nữ đồng dưới hầm mộ ứng với ba mươi ba bức tượng thần, mỗi pho đồng tử phụng dưỡng một bức, họ dâng tiên lực hòng duy trì sự vận động của cự trận.
Tượng thần một ngày chưa ngã, cự trận một ngày chưa ngưng, Vân Hãi bên dưới Phế Tiên đài một ngày chưa an nghỉ.
Bởi thế Vân Hãi đã “triệu hoán” những bá tánh kia.
Những người phàm vô tội phải gánh chịu hành hạ khốn đốn đến chết, rồi bị phong ấn vào tượng đồng nam đồng nữ, lẽ hiển nhiên sẽ mang oán khí sâu nặng. Oán khí đó đi vào ấn thờ đặng phụng dưỡng ba mươi ba bức tượng thần này…
Một khi thần tiên nhiễm mình trong sự giết chóc và tà oán oan nghiệp thì tiên lực có thể duy trì được bao lâu?
Huống hồ, ba mươi ba vị này vốn là tiên bị phế, e là tiên lực còn lại trên thân tượng hoàn toàn nhờ Hoa Tín để lại trước đây. Mỗi lần bị trấn áp, tiên lực kia lại tiêu hao bớt một ít, cộng thêm tà oán bào mòn thì sớm hay muộn cũng sẽ sụp đổ thôi.
Có lẽ, tiếng “Vân Hãi đồ đệ ta” vang vọng khi nãy chính là lần trấn áp chót cùng.
Sở dĩ còn bốn tượng thần chưa bị sụp đổ là nhờ có người báo mộng cho nhóm Cao Nga, họ thoát ra khỏi tượng nam đồng nữ đồng khiến tà oán phụng dưỡng tượng thần cũng vơi đi nhiều ít.
Lúc trước, khi họ nghe Cao Nga nói “có thần tiên báo mộng”, mọi người còn nghĩ vị thần tiên kia chẳng tốt lành gì. Mà giờ ngẫm lại, người đã nói họ “trần duyên chưa dứt” và nói nơi đây “thiếu phần tiên khí” có lẽ chính là thần tiên chân chính, là người muốn tận sức cứu vãn cự trận sắp sụp đổ này.
Ô Hành Tuyết nghĩ đoạn, cảm giác vị tiên báo mộng kia có lẽ chính là Minh Vô Hoa Tín.
Mọi người vừa định mở lời, song tình thế chẳng cho họ cơ hội —
Bốn bức tượng thần còn sót lại không đủ sức chống đỡ đại trận, sau khi gần hết tượng thần đổ nát, Phế Tiên đài cũng đột ngột phát nổ và vỡ tan tành trên mặt đất.
Mặt đất nứt ra một cái huyệt mộ sâu hoắm, không ai trông rõ người nằm dưới hố là ai. Họ chỉ thấy tà khí đen như mực đang cuộn vào lẫn nhau và ngùn ngụt trào ra ngoài.
Tà khí trông chẳng khác gì bầy rắn lổm ngổm đang duỗi vô vàn đầu rắn ra, nhe cái miệng khổng lồ để lộ răng nanh và chồm người về trước…
“Cẩn thận…”
Y Ngô Sinh thét lên.
Thế nhưng hắn đã chậm, mấy đệ tử trẻ tu luyện chưa lâu, bị mắc phải luồng tà khí lồ ng lộng kia thì chẳng khác nào những cái xác biết cử động, tự mình bước ra bên ngoài bóng kiếm đang che chở họ.
Ngay sau đó, tà khí đột ngột ập đến như một đàn mãng xà!
“Aaaaaaaaa!”
Tiếng thét kinh hãi vang lên, mấy đệ tử trẻ bị cuốn vào luồng tà khí đen kịt.
Họ rút kiếm trong hoảng loạn, mấy chục lưỡi kiếm sáng choang trắng rỡ vụt ra từ trong màn khí đen nhưng chỉ đánh thẳng lên trời chứ chẳng chém được gì.
Có lẽ người nằm dưới huyệt mộ đã đói rã rời, chỉ vừa vung tà khí bắt được ba người sống đã lập tức muốn lôi họ xuống huyệt.
Ngay khi tiếng sấm nổ đoàng, trường kiếm bên hông Tiêu Phục Huyên tức khắc rời vỏ, chuôi kiếm bật lên trong tay y, mũi kiếm thân dát ánh vàng xoay vòng trên không trung và vẽ nên một đoá hoa kiếm khổng lồ.
Năm ngón tay đặt trên tay cầm màu bạc, y lạnh lùng nhấn mạnh…
Kiếm ý ngút ngàn đổ dập về như núi thét biển gào, lưỡi kiếm lạnh lẽo giương cao hàng chục trượng rồi hiên ngang chém xuống với công lực tựa ngàn quân.
Một nhát kiếm tưởng chừng xé biển.
Tà khí che trời lấp đất bị xẻ làm đôi, bất chợt thả lỏng khiến mấy đệ tử trẻ té huỵch trên mặt đất. Họ nháo nhào quơ lấy kiếm của mình, chỉ kịp nghe một tiếng “Đi” lạnh lùng đã thấy một luồng kim quang quét ngang tới, đẩy ngược cả người lẫn kiếm vào lại bên dưới bóng kiếm kia.
Bọn họ ngoái đầu nhìn liền thấy tà khí ngút trời vừa thả lỏng đã điên cuồng tụ lại lần nữa, chúng phồng ra kín mít cả hầm mộ, còn Thiên Túc thượng tiên cầm kiếm trên tay một cách lãnh đạm và tung mình vào màn đen vô tận.
“!!!” Ai nấy đều tái mét mặt mũi, kinh hãi nấc lên theo bản năng.
Song ngay giây kế tiếp, họ đã thấy vô số luồng sáng vàng rực ngân vang tiếng kiếm đâm thẳng ra ngoài từ sâu trong tà khí đen ngòm vô tận.
Hệt như vầng dương chói lọi xuyên xé mây mù.
Thanh kiếm với danh tự “Miễn” kia phóng thẳng lên cao, đâm thủng tà khí vươn ra ngoài rồi lập tức chém xuống một cách tàn nhẫn.
Mũi kiếm chạm mặt đất, toé ra vô vàn tia lửa điện bao bọc trong gió rét và sương giá, dưới cái lạnh và cái nóng cực độ giao hoà, toàn bộ tà khí bị quét bay không còn tăm hơi.
Ô Hành Tuyết trông thấy Tiêu Phục Huyên nắm chuôi kiếm, chống một gối phía trước huyệt mộ.
Chàng bước ra khỏi bóng kiếm bảo hộ, bỏ ngoài tai mọi lời khuyên ngăn của các đệ tử trẻ mà bước đến trước.
Tà khí đen kịt tản ra để lộ người nằm bên dưới huyệt mộ.
Đó quả thật là Vân Hãi.
Hắn giống tượng thần bên ngoài kia đến mức có thể đoan chắc người đặt bức tượng thần bên trong hầm mộ là một người vô cùng thân thuộc với hắn.
Bức tượng thần được điêu khắc bằng đá nên có màu xám trắng, mà so ra trông hắn còn cô tịch hơn khối xám trắng kia. Gương mặt này nếu khoác thêm thần thái, điểm chút hồng hào thì hẳn là một nam nhân muôn phần anh tuấn.
Song giờ đây, mái tóc dài thượt rũ rượi trên mặt, dây leo quấn chằng chịt quanh người, quần áo đen kịt chẳng khác nào tà khí vởn quanh tứ phía, rốt cuộc chẳng còn lưu lại cho hắn dáng vẻ một người đã từng sinh sống tại Tiên Đô.
Dây leo cuộn bò lên tận cổ hắn, có một nhánh cây vươn dài nối liền đoá hoa thật to nhưng sớm héo tàn trên đầu cành, đoá hoa nọ vừa khéo che đi nửa mặt hắn.
Ô Hành Tuyết duỗi tay muốn vén đoá hoa kia ra một chút nhưng bị Tiêu Phục Huyên nắm lại.
Có điều động tác nọ đã nổi gió khiến đoá hoa kia lung lay đôi chút…
Giữa những phiến lá đung đưa, nửa gương mặt bị che khuất của Vân Hãi thoáng hiện ra.
Ô Hành Tuyết chau mày.
Nếu nửa gương mặt bên ngoài của hắn mang phong thái anh tuấn của tiên nhân, thì nửa bên này có phần hơi đáng sợ — nó rướm đầy vết thương, trông thật quỷ mị.
Không biết lẽ gì đã biến hắn thành như thế này.
Và càng không biết năm xưa, Hoa Tín đã cảm thấy ra sao khi mang theo kiếm bước vào thung lũng Đại Bi và trông thấy đồ đệ của mình ra nông nỗi.
Thanh kiếm của Tiêu Phục Huyên chợt rung lên, y rút nó ra khỏi đá và đâm ngược trở lại.
Giữa chấn động từ kiếm ý, tất cả mọi người ở đây nghe thấy âm vang lanh lảnh như tiếng chuông truyền khắp thung lũng. Chỉ đánh một tiếng cũng khiến các đệ tử trẻ tiên môn ôm đầu thụp người xuống.
“Đây là tiếng gì vậy?!” Họ đứng sát nhau mà thậm chí không nghe được tiếng người bên cạnh, thiếu điều phải hét to lên.
Y Ngô Sinh gõ lên trán họ trấn an một chút thì ba người mới bình tĩnh lại.
Xong xuôi, hắn nhìn chuôi tiên kiếm rung động không ngừng của Tiêu Phục Huyên và nói, “Đó ắt là… thẩm vấn.”
Truyền thuyết kể rằng, khi Thiên Túc thượng tiên giáng hình sẽ thay trời khảo linh, thẩm vấn tà ma từ đâu mà đến.
Vì thế, giữa âm thanh vang rền không nghỉ của thanh kiếm và sương đen khắp lối, khung cảnh mấy trăm năm trước hiện ra trước mắt mọi người.
Lời tác giả:
Trước giờ cập nhật ngày mai, tất cả bình luận trong chương này đều được phát lì xì ~ chúc các bạn siêu dễ thương một Giáng Sinh vui vẻ nha ~