Ba Trăm Năm Không Gặp Thượng Tiên
Chương 26: Đoạ tiên
Linh đài không phải một toà dao cung hay một bệ thềm. Đó là hệ thống gồm mười hai vách núi treo cao, được nối với nhau bởi hành lang bằng ngọc bích. Mỗi vị trong Linh đài Thập nhị tiên cư ngụ một toà, và nơi cao nhất thuộc về Minh Vô Hoa Tín.
Trên mỗi vách núi đều có một nơi chuyên dùng để lĩnh phạt, hình phạt ở từng nơi ấy không giống nhau.
Vân Hãi bị tước pháp khí và chịu phạt qua từng chỗ một. Khi đến trước mặt Hoa Tín, hắn đã không còn đứng nổi nữa, song vẫn gắng gượng chống thẳng lưng, tiên khí xưa kia thoáng ẩn thoáng hiện quanh trang phục thấm máu nhiễu giọt tí tách, nơi cuối vạt áo còn vương tàn tích lửa thiêu khi hắn quỳ nhận phạt trên một toà đài trước đó.
Hắn mãi mãi không quên ánh mắt Hoa Tín nhìn mình khi ấy, hắn đoan chắc đã thấy nét đau lòng giấu sau cơn phẫn nộ điên cuồng của người nọ.
Cả người hắn đẫm máu, nhưng miệng nở nụ cười.
“Vân Hãi!” vừa thấy hắn cười, Hoa Tín càng tức giận. “Ngươi!!!”
Lần đầu tiên Vân Hãi trông thấy sư phụ mình tức đến mức không nói nên lời, xưa nay sư phụ luôn bình tĩnh giảng đạo lý, là loại bình tĩnh không gợn sóng khi thốt lên những lời như nghiễm nhiên, còn giác ngộ được hay không thì tự người nghe hiểu lấy.
Trên đời có nhiều chuyện nhỏ nhặt lắm, những chuyện này nọ trên Tiên Đô cũng không thiếu, dù có hiếm thấy hay lạ thường đến đâu cũng không khiến Hoa Tín phải biến sắc như vậy.
Ta quả thật là thằng khốn nạn.
Vân Hãi nhủ thầm.
Nói thế nhưng hắn vẫn không khỏi cảm thấy vui tự đáy lòng vì được nhận thứ “có một không hai” như vậy.
“Ngày ngươi vào Tiên Đô đã lập lời thề thế nào trước Linh đài này của ta? Ngươi nhận thiên chiếu, trên đó đã ghi rõ chuyện gì được phép làm chuyện gì không được phép làm. Ngươi xem đó chỉ là một tờ giấy rách ư?!” Hoa Tín trách mắng.
“Thưa không,” Vân Hãi đáp. “Ta vẫn còn nhớ rõ, thưa sư phụ. Ta hiểu rõ hậu quả.”
Hoa Tín còn định nói gì đó song Vân Hãi đã ngắt lời trước, “Nhưng ta vẫn chọn trả thù.”
Hoa Tín tức thì lặng thinh.
“Ta chọn trả thù,” Vân Hãi tiếp tục. “Ta không muốn thấy những kẻ cặn bã vô lại kia sống an nhàn không bệnh không lo trên thế gian. Người biết không, ta không cam lòng nhìn những điều đó, nó quá bất công.”
Nói đoạn, hắn bước tới đài phạt quỳ.
Mười hai đỉnh, mười hai đài phạt quỳ, trên mỗi đài mang khổ ải núi đao biển lửa khác nhau.
Hoa Tín lẳng lặng nhìn hắn bước lên đài đá móc đầy xiềng xích trói buộc, một hồi lâu sau mới quay người đưa lưng về phía hắn và nói, “Chuyện bất công trên thế gian vô vàn như biển cả, ngươi quản một việc, tất rằng phải quản việc khác. Rồi sớm hay muộn sẽ có một ngày…”
Vân Hãi quỳ xuống đài đá, chờ câu tiếp theo của hắn, song Hoa Tín ngưng lời một chút rồi chẳng nói thêm gì nữa.
Phản ứng này đã tự nói rõ quá rồi — hắn không muốn một lời của mình thành sấm, không muốn đồ đệ mình “sớm hay muộn sẽ có một ngày” nên đã dừng lời ở nửa câu trước.
Vân Hãi hiểu rõ, cảm thấy ấm cả lòng.
Hoa Tín phất tay áo, cổng đá trước đài phạt quỳ hạ xuống, đóng lại.
Nhìn bóng Hoa Tín dần biến mất bên kia cánh cửa, Vân Hãi cúi đầu và cất đi nụ cười, dần dà chìm vào tĩnh lặng.
Phạt quỳ trên Linh đài thống khổ khôn cùng, dù có mang cơ thể thần tiên hay kiên dũng đến bậc nào đi nữa cũng sẽ bất tỉnh nếu phải qua mười hai lần trừng phạt, đồng thời tổn thương nguyên khí nặng nề.
Vân Hãi tỉnh lại ở chỗ của Hoa Tín.
Khi tỉnh lại, các vết thương trên người hắn đã được thoa tiên dược và đều khép miệng tương đối. Tiên nguyên bị tổn hại trong cơ thể cũng được bồi đắp lại, dù không cách nào phục hồi như ban đầu nhưng không gây trở ngại quá lớn.
Nhìn thôi cũng biết là thành quả của ai.
Sau khi tỉnh lại, việc đầu tiên Vân Hãi làm là đi tìm Hoa Tín, song dao cung rộng lớn bực này mà không thấy bóng dáng Hoa Tín đâu cả, hắn chỉ tìm được mấy đồng tử bảo rằng, “Tiên thủ dặn dò, một khi Lang quan tỉnh lại xin cứ tự rời khỏi ạ.”
Thật ra, hắn được phong hào từ lâu rồi, trên lý thuyết không cần phải gọi là Lang quan nữa. Song, hắn vừa thích trêu đùa và còn hay nói ngọt, kết quả nói ngọt cho các đồng tử và tiên sứ xung quanh mụ mị cả đầu, không biết tại sao đồng ý với hắn, hễ mở miệng gọi hắn là lại “Lang quan” ngắn “Lang quan” dài.
Duy có mỗi Hoa Tín vẫn luôn há miệng “Vân Hãi”, ngậm miệng cũng “Vân Hãi”, thân thiết lắm cũng chỉ gọi hắn “đồ đệ của ta”.
“Thế nếu ta không đi thì sao?” Vân Hãi hỏi đồng tử nọ. “Tiên thủ có dặn dò các ngươi đuổi ta đi không?”
Đồng tử lắc đầu. “Không có ạ.”
“Tiên thủ không ở đây nhiều ngày rồi, nếu Lang quan thấy không thoải mái có thể nán lại thêm vài ngày nữa ạ,” nhóm đồng tử của Hoa Tín cũng dựa theo tính tình của hắn, vô cùng nghiêm nghị ít khi vui đùa.
Những lời thân thiết thốt ra từ miệng bọn họ nghe vào cũng mất hứng ít nhiều, cứ có vẻ như toàn lời khách sáo. Thậm chí, họ gọi “Lang quan” cũng chả khác gì “Vị tiên quân này”.
Vân Hãi ngồi cạnh đầu giường một lát rồi lắc đầu cười nói, “Không cần đâu, ta quay về đây. Nhờ các ngươi nhắn lại với Tiên thủ là…”
Hắn lặng thinh một nháy mắt rồi tiếp, “Cảm tạ thuốc và tiên nguyên của người, đã làm người lo lắng rồi.”
Tiên đồng hơi ngỡ ngàng, còn hắn nói xong đã rời đi.
Tựa như từ giây phút đó, hắn đã rẽ sang một bước ngoặc lầm lối.
Mặc dù hắn không hề cố ý làm như vậy, mà sao mọi thứ vẫn diễn biến đúng như lời Hoa Tín nói. Những chuyện bất công trên thế gian mênh mang như biển rộng, ban đầu hắn chỉ muốn hoàn thành một việc đó thôi rồi bỏ mặc hết cả, song sau đó mới biết nào có làm thế được, hắn không thể không tiếp tục làm việc thứ hai…
Bởi chuyện thứ hai là hệ quả của chuyện đầu tiên.
Nói ra cũng đơn giản.
Hắn chưởng quản việc tang hỉ nên hẳn nhiên phải chứng kiến muôn kiểu biệt ly hội hợp. Có những lúc người ta vừa kết duyên đôi lứa rồi chẳng mấy lâu đã mất mạng.
Hắn vẫn thường thổn thức khôn nguôi, nhưng tuyệt đối không nhúng tay khi không cần thiết. Thật ra, cách hành xử như thế vô cùng bình thường, đến cả Tiên Đô còn khó tránh những buổi tụ hợp chia ly, đôi lúc còn có thần tiên bị giáng xuống phàm trần cơ mà.
Tuy nhiên vào hôm đó, hắn trông thấy một cô gái nhỏ quỳ gối trước tượng thần của mình.
Cô gái nọ vừa qua tuổi dậy thì, ngay vào thời điểm thanh xuân rạng ngời, tươi trẻ tựa hoa thì cô ấy đã qua đời.
Đây là một cô nương trẻ rơi vào số phận làm âm hồn bất tán, cô vận hỉ phục, bên trên còn thêu phù văn, có lẽ là một cô gái bị cưỡng ép minh hôn.
Làn da cô đốm xanh đốm trắng, đôi mắt thủng sâu thành lỗ hổng, đổ hai dòng lệ máu. Môi cô đã bị dán kín nên chẳng nói được gì — đây là một loại biện pháp dân gian sử dụng để người sau khi chết đi không đường nào cáo trạng.
Thế nhưng, sát khí trên người cô vô cùng nặng nề, dù chẳng nói tiếng nào cũng dễ dàng đoán được cô mong muốn khẩn cầu điều gì.
Những người như cô thường là những người rơi vào cảnh tan cửa nát nhà, không người che chở mới bị người khác ép buộc làm tân nương cõi âm ty. Có nguyện cầu cũng chỉ mong người đã ép uổng cô sẽ không thể chết an ổn.
Người cầu nguyện luôn mong muốn đối phương cũng phải nhận lấy những chuyện tương tự hoặc còn nặng nề hơn bản thân. Cô bị móc mắt, người gây ra cơ sự cũng phải gánh chịu hình phạt giống vậy. Cô chết thảm thương nhường nào thì kẻ kia cũng nên chết thảm thương nhường ấy.
Nhưng việc này sao có thể thành, báo ứng cũng không phải như vậy.
Theo đúng quy tắc của tang hỉ thần, Vân Hãi hoàn toàn có thể can thiệp nhưng không thể quá sâu mà chỉ vừa đến giới hạn. Hắn vốn tính chỉ làm đến đấy thôi, những hành động “đến giới hạn” khi áp xuống hạ giới thông thường không dẫn đến kết quả nào.
Mãi đến khi hắn tìm hiểu nguyên lai dẫn đến cái chết thảm thương của cô gái, trở về nhiều năm trước…
Hắn mới vỡ lẽ, cô nương này lâm vào cảnh tan cửa nát nhà, không ai bảo vệ đều bởi cha mẹ cô đã bị kẻ thù sát hại từ khi cô còn tấm bé.
Và kẻ thù đó chính là Vân Hãi.
Thật vậy, cha mẹ cô là một trong những người năm xưa mưu hại cả nhà Vân Hãi.
Chính vì thế, hắn chẳng còn cách nào khác đành phải ra tay, hơn nữa không thể chỉ dừng “ở giới hạn”. Bằng không, chính hắn sẽ trở thành “bất công, ông trời vô lý” trong mắt cô gái nhỏ kia.
Tất cả chuyện này chỉ là một sự khởi đầu.
…
Về sau, không biết đã là lần thứ bao nhiêu Vân Hãi trở về từ nhân gian và giam mình bên trong dao cung của bản thân.
Đáo cùng, hắn đã hiểu những lời Hoa Tín nói với mình khi xưa là lẽ gì…
Những chuyện kia to rộng như biển cả, hắn quản một việc rồi không thể không quản việc thứ hai, càng về sau càng dây dưa liên luỵ, kẻ thù của người này là ân nhân của người khác, người này muốn giết nhưng người nọ muốn bảo ban, những mối dây mơ ấy phức tạp và chằng chịt. Một khi nhúng tay quá nhiều, sớm muộn cũng có một ngày, chính sự tồn tại của hắn trở thành “vô lý bất công” lớn nhất.
Từ thời điểm hắn xuống tay giết ba mươi mốt người kia đã định sẵn sẽ có một ngày như thế…
Hắn nhiều lần vi phạm thiên quy Linh đài, Hoa Tín buộc phải nhận Thiên chiếu giáng chức hắn hết lần này đến lần khác, từ một hỉ tang thần hương khói dồi dào trở thành sơn thần thung lũng Đại Bi không người ngó ngang.
Không chỉ vậy, dường như số lượng hương khói cũng ảnh hưởng đến Tiên Đô. Một khi không ai ở nhân gian dâng hương thờ phụng hắn thì cổng đình trên Tiên Đô cũng dần dà vắng bóng người ghé qua.
Tính tình Vân Hãi nhạy cảm, ban đầu hắn còn cho rằng tiên nhân chẳng qua cũng không thoát khỏi thói đời hợm hĩnh. Không chừng cũng có ít nhiều là thật thế, song về sau hắn mới dần nhận ra, đây là một dạng quên lãng dưới quyền Thiên đạo.
Chúng tiên vẫn còn nhận ra hắn khi gặp mặt, nhưng khi không gặp nữa thì chẳng thể nhớ nổi hắn là ai. Chỉ duy nhất một người có vẻ không gánh chịu ảnh hưởng của Thiên đạo, đó là Linh Vương.
Thuở trước, khi vừa lên Tiên Đô chưa bao lâu, hắn từng hỏi Hoa Tín, “Thiên Túc chưởng quản hình xá, vậy Linh Vương chưởng quản chuyện gì? Hình như ít khi nghe người nào nhắc đến.”
Lúc ấy, Hoa Tín suy tư rồi trả lời, “Chưởng quản những việc chúng tiên không thể làm được, nhưng cụ thể là chuyện gì thì ta cũng không biết.”
Nghe vậy khiến Vân Hãi khá khó hiểu. Dù gì chúng tiên cũng tựa mây gió, gần như quản được cả thiên hạ rồi, có chuyện gì mà thần tiên cũng không giải quyết được?
Thế nên hắn cho rằng đó chẳng qua chỉ là một lời bao biện hòng tôn Linh Vương lên thôi, sau này mới dần dà cảm thấy được những lời nọ không phải để bao biện và cũng không phải để tôn người kia.
Có một quãng thời gian, Vân Hãi luôn cảm thấy bất an nên cứ ghé sang chỗ Linh Vương vì y vẫn còn nhớ rõ mình, nhưng chỗ người kia ở lại kề bên Phế Tiên đài mà ai ai cũng lảng tránh. Thành thử về sau nữa, hắn chỉ thường ghé sang Linh đài và nơi ở của Hoa Tín.
Hơn hết, hắn rất sợ có một ngày đến Hoa Tín cũng không còn nhớ ra mình từng có một đồ đệ mang tên Vân Hãi.
***
Người ta đồn rằng có một quả chuông trời bí ẩn trên Tiên Đô mà không bất kỳ ai trong chúng tiên có thể thấy, xong có những lúc họ thoáng nghe được tiếng chuông ngân vang.
Mỗi lần chuông ngân vang đồng nghĩa với việc có một vị thần tiên bị giáng phàm.
Vân Hãi đã từng nghe thấy vài lần nhưng chưa bao giờ biết được chiếc chuông ấy treo ở nơi đâu.
Cho đến một hôm hắn được tận mắt chứng kiến.
Đêm ấy là một đêm dài hiếm thấy ở Tiên Đô với sương mù dày đặc. Hắn ngồi cạnh cửa sổ, bất giác cảm thấy muốn gặp Hoa Tín.
Cảm giác nọ bất chợt ùa đến chẳng hề báo trước, khiến hắn ngẩn ngơ đôi chút, rồi tính khép cửa sổ và rời khỏi dao cung. Song, hắn chỉ vừa bắt lấy song cửa liền nghe thấy tiếng vang be bé khi có khi không, chừng như do va chạm với phụ kiện hoặc kiếm đeo bên hông mà thành.
Có người tới?
Vân Hãi quay ngoắt người lại thì thấy Linh Vương.
Người kia vấn tóc bằng bạch ngọc quan, đeo chiếc mặt nạ khắc vân bạc, cả người bọc trong màn sương lạnh, thân cao như ngọc tạc. Giống hệt hình ảnh lần đầu gặp gỡ năm nào trước cổng vào Tiên Đô.
Khác rằng khi đó thân người kia trải một vầng hào quang, còn giờ đây chỉ có màn đêm thăm thẳm.
Vân Hãi nhìn y mà hốt hoảng trong lòng, ngoài miệng nói, “Sao ghé thăm bạn bè còn cần mang mặt nạ?”
Dường như Linh Vương thở dài thật khẽ. “Cậu nhìn xem ta thế này giống như đến thăm bạn bè sao?”
Thật vậy.
Chẳng những không hề giống thăm bạn, mà còn không dẫn đồng tử thường đi cùng, và thậm chí không giắt theo thanh kiếm y hằng yêu chuộng.
Vân Hãi cứng người đứng thẳng, trong chớp mắt ấy dường như có cảm giác đối đầu giữa những người bạn cũ.
Linh Vương không nhúc nhích và cũng không nói gì, hiếm khi trong giọng không mang ý cười.
Cuối cùng, Vân Hãi vẫn mở miệng trước, “Đại nhân, huynh… nhận Thiên chiếu.”
Linh Vương đáp “Ừm” rồi nói tiếp, “Đã đoán được là Thiên chiếu, vậy hẳn cậu biết ta đến đây làm gì.”
Vân Hãi cười khổ, “Nghĩa là, ta sẽ về nhân gian?”
Linh Vương không nói gì, xem như ngầm thừa nhận.
Vân Hãi, “Ta những tưởng chỉ cần nhảy khỏi Phế Tiên đài là được.”
Hắn luôn cho rằng chỉ cần bước lên Phế Tiên đài rồi nhảy xuống là sẽ trở về nhân gian, không cần thêm gì nữa. Đến đêm hôm đó, khi thấy Linh Vương mang Thiên chiếu tới, hắn mới vỡ lẽ mọi chuyện không đơn giản đến thế.
Hắn còn cần phế bỏ tiên nguyên và cắt đứt mọi liên kết với Tiên Đô.
Quy trình đó trải qua nhanh chóng, chỉ loáng mắt thôi mà như dài vô tận bởi nỗi thống khổ chẳng thể nói thành lời. Giữa lúc bàng hoàng trong bi ai, hắn thấy Linh Vương móc một món đồ trên ngón tay.
Trông nó tựa chiếc lục lạc màu bạch ngọc, hắn nhìn không rõ nhưng nghe loáng thoáng tiếng chuông.
Hắn bất giác tỏ tường quả chuông trời huyền thoại kia ở đâu trên Tiên Đô. Nó không được treo dưới mái hiên nào mà vẫn luôn giắt bên người Linh Vương.
“Chuông trời…” Vân Hãi khàn giọng.
Linh Vương khẽ lắc đầu, giọng nói văng vẳng vừa mờ mịt vừa xa xăm, “Chúng tiên đồn bừa rồi, đây không phải chuông trời, nó tên là chuông mộng.”
Chuông mộng…
Vân Hãi gập người lại, đầu lặp đi lặp lại cái tên trong vô thức. Hắn nghe thấy Linh Vương nói, “Thật ra nhân gian cũng không tệ đâu, dưới đấy có một nơi gọi là phố núi Lạc Hoa nhộn nhịp cực kỳ, thú vị hơn Tiên Đô nhiều đấy. Chuông mộng này ngân chín lần sẽ tạo cho cậu một giấc đại mộng. Một khi mở mắt rời khỏi Phế Tiên đài, cậu sẽ quên ngay trăm năm trước đây và cũng không thấy đau lòng thế nữa.”
Mở mắt quên ngay trăm năm trước đây.
Đây là lý do vì sao có tiếng chuông vang lên trước khi những vị thần tiên kia bị giáng xuống phàm trần.
Là bởi vì họ sẽ không còn nhớ bất kỳ điều gì nữa.
Không còn nhớ bất kỳ một ai nữa.
Không có tiên nguyên, cơ thể người phàm không thể ở lại lâu trên Tiên Đô.
Vân Hãi đã rơi vào rối loạn nhưng vẫn gắng sức vẫy vùng. Khi quả chuông bạch ngọc kia vang lên, hắn đã vận hết chút tiên lực còn sót lại của mình để dồn cả một nửa linh hồn hòng cản tiếng chuông lại.
Hắn ngoan ngạnh cả một đời, không đụng tường chắn không ngoái đầu, cho dù đụng cũng không ngoái đầu.
Hắn không muốn quên.
***
Vân Hãi xuống nhân gian trong những năm sóng yên gió lặng.
Dẫu hắn cố gắng cản lại nhưng chuông mộng vẫn phát huy tác dụng, hắn đã quên mất những chuyện xảy ra trong trăm năm kia mà chỉ tưởng rằng mình nằm mơ vào một hôm nào đấy, trong mơ hắn gãy một chân và mù một mắt, giữa lúc đói khát tột cùng khắp người đầy máu, có một tiên nhân đã bế hắn lên lưng hươu trắng.
Hắn từng kể giấc mơ nọ cho rất nhiều người, nhưng hễ mở miệng là quên bẵng mất nên chỉ đành kết chuyện trong hời hợt.
Cũng bởi giấc mộng không rõ đầu đuôi ấy, hắn bắt đầu thử học tiên thuật, mong muốn được bước đến gần vị tiên nhân kia một chút.
Hắn đến gõ cửa hỏi thăm rất nhiều tiên môn trong khu vực lân cận, nhưng không một tiên môn nào chịu nhận hắn chính thức. Tất cả họ đều nói hắn trời sinh đã khiếm khuyết, không thể tụ khí kình, không thể ngưng đan nguyên. Cơ thể hắn không có nền tảng để tu hành.
Dần dà về sau, thế đạo trở nên loạn lạc, những thứ học được không đủ sức bảo vệ nên hắn phải bôn ba chạy trốn khắp nơi, chẳng khác nào lưu dân.
Thẳng đến ngày nọ, hắn đụng phải tà ma kiếm ăn giữa đêm khuya, giao đấu một hồi hắn không trụ nổi và bị tà ma nhập thân.
Cảm giác linh hồn bị cắn xé khác hoàn toàn mắt mù chân gãy, hắn đau đớn cùng cực đến thét gào thảm thiết.
Giữa lúc cuộn mình giãy giụa trên mặt đất, hắn thình lình thấy những việc này sao quen thuộc quá đỗi.
Hắn đã từng cuộn mình như thế, dùng hết sức bình sinh để chống lại một thứ gì, hình như đó là… một tiếng chuông.
Bao điều khốn khổ và trớ trêu nhất thế gian bất quá cũng đến mức này thôi —
Ở phút cuối đời, hắn nhớ về một trăm năm đã lãng quên, nhớ ra vị tiên nhân đi cùng hươu trắng ấy hoá ra không phải giấc mộng dã tràng. Trăm năm trước đây, thật sự từng có một vị tiên nhân đã cứu hắn ra khỏi hang núi lạnh lẽo.
Hắn nhớ ra mình trở thành đồ đệ của người ấy, rằng từng có lần mình được khen có thiên tư trác tuyệt. Hắn nhớ ra mình từng là người trẻ tuổi nhất phi thăng thành tiên, chưởng quản tang hỉ có hương khói dồi dào nhất nhân gian.
Ngày cuối cùng ở Tiên Đô, hắn mong muốn được gặp người kia lần nữa.
Còn chưa gặp được người kia, hắn sao có thể chết.
***
Sau này, Vân Hãi vẫn thường cho rằng thiên tư của mình vẫn thật xuất chúng, bằng không sao có thể chỉ vì “không muốn chết” đã đảo khách thành chủ, cắn nuốt và hấp thu hoàn toàn tà ma chiếm cơ thể hắn.
Những người trong tiên môn nói hắn tụ không nổi khí kình, ngưng không được đan nguyên. Không phải như vậy, chẳng qua hắn không ngưng tụ được tiên nguyên mà thôi chứ tà ma thì không thành vấn đề.
Giữa khi bất chấp tất thảy mà vùng vẫy hấp thu khí tà ma, trong đầu hắn hiện lên cảnh tượng trăm năm về trước — khi hắn trốn trong hang núi, Hoa Tín đã nâng đèn đến tìm, soi sáng đêm lạnh.
…
Từ nay về sau, không có tiên nhân đến cứu hắn nữa.
Dù vẫn sống chấp vá, nhưng có lẽ cả đời này hắn cũng không bao giờ dám gặp lại người kia.
Lời tác giả:
Thẩm vấn Vân Hãi cũng sắp xong rồi, để mọi người chờ lâu QAQ chương sau ngày mai cập nhật, gần đây bận nhiều chuyện ở bên ngoài quá, kèm thêm bị hối ký tên hai bộ sách nữa nên cả thời gian làm việc và nghỉ ngơi có hơi âm phủ chút, cúi đầu.
Trên mỗi vách núi đều có một nơi chuyên dùng để lĩnh phạt, hình phạt ở từng nơi ấy không giống nhau.
Vân Hãi bị tước pháp khí và chịu phạt qua từng chỗ một. Khi đến trước mặt Hoa Tín, hắn đã không còn đứng nổi nữa, song vẫn gắng gượng chống thẳng lưng, tiên khí xưa kia thoáng ẩn thoáng hiện quanh trang phục thấm máu nhiễu giọt tí tách, nơi cuối vạt áo còn vương tàn tích lửa thiêu khi hắn quỳ nhận phạt trên một toà đài trước đó.
Hắn mãi mãi không quên ánh mắt Hoa Tín nhìn mình khi ấy, hắn đoan chắc đã thấy nét đau lòng giấu sau cơn phẫn nộ điên cuồng của người nọ.
Cả người hắn đẫm máu, nhưng miệng nở nụ cười.
“Vân Hãi!” vừa thấy hắn cười, Hoa Tín càng tức giận. “Ngươi!!!”
Lần đầu tiên Vân Hãi trông thấy sư phụ mình tức đến mức không nói nên lời, xưa nay sư phụ luôn bình tĩnh giảng đạo lý, là loại bình tĩnh không gợn sóng khi thốt lên những lời như nghiễm nhiên, còn giác ngộ được hay không thì tự người nghe hiểu lấy.
Trên đời có nhiều chuyện nhỏ nhặt lắm, những chuyện này nọ trên Tiên Đô cũng không thiếu, dù có hiếm thấy hay lạ thường đến đâu cũng không khiến Hoa Tín phải biến sắc như vậy.
Ta quả thật là thằng khốn nạn.
Vân Hãi nhủ thầm.
Nói thế nhưng hắn vẫn không khỏi cảm thấy vui tự đáy lòng vì được nhận thứ “có một không hai” như vậy.
“Ngày ngươi vào Tiên Đô đã lập lời thề thế nào trước Linh đài này của ta? Ngươi nhận thiên chiếu, trên đó đã ghi rõ chuyện gì được phép làm chuyện gì không được phép làm. Ngươi xem đó chỉ là một tờ giấy rách ư?!” Hoa Tín trách mắng.
“Thưa không,” Vân Hãi đáp. “Ta vẫn còn nhớ rõ, thưa sư phụ. Ta hiểu rõ hậu quả.”
Hoa Tín còn định nói gì đó song Vân Hãi đã ngắt lời trước, “Nhưng ta vẫn chọn trả thù.”
Hoa Tín tức thì lặng thinh.
“Ta chọn trả thù,” Vân Hãi tiếp tục. “Ta không muốn thấy những kẻ cặn bã vô lại kia sống an nhàn không bệnh không lo trên thế gian. Người biết không, ta không cam lòng nhìn những điều đó, nó quá bất công.”
Nói đoạn, hắn bước tới đài phạt quỳ.
Mười hai đỉnh, mười hai đài phạt quỳ, trên mỗi đài mang khổ ải núi đao biển lửa khác nhau.
Hoa Tín lẳng lặng nhìn hắn bước lên đài đá móc đầy xiềng xích trói buộc, một hồi lâu sau mới quay người đưa lưng về phía hắn và nói, “Chuyện bất công trên thế gian vô vàn như biển cả, ngươi quản một việc, tất rằng phải quản việc khác. Rồi sớm hay muộn sẽ có một ngày…”
Vân Hãi quỳ xuống đài đá, chờ câu tiếp theo của hắn, song Hoa Tín ngưng lời một chút rồi chẳng nói thêm gì nữa.
Phản ứng này đã tự nói rõ quá rồi — hắn không muốn một lời của mình thành sấm, không muốn đồ đệ mình “sớm hay muộn sẽ có một ngày” nên đã dừng lời ở nửa câu trước.
Vân Hãi hiểu rõ, cảm thấy ấm cả lòng.
Hoa Tín phất tay áo, cổng đá trước đài phạt quỳ hạ xuống, đóng lại.
Nhìn bóng Hoa Tín dần biến mất bên kia cánh cửa, Vân Hãi cúi đầu và cất đi nụ cười, dần dà chìm vào tĩnh lặng.
Phạt quỳ trên Linh đài thống khổ khôn cùng, dù có mang cơ thể thần tiên hay kiên dũng đến bậc nào đi nữa cũng sẽ bất tỉnh nếu phải qua mười hai lần trừng phạt, đồng thời tổn thương nguyên khí nặng nề.
Vân Hãi tỉnh lại ở chỗ của Hoa Tín.
Khi tỉnh lại, các vết thương trên người hắn đã được thoa tiên dược và đều khép miệng tương đối. Tiên nguyên bị tổn hại trong cơ thể cũng được bồi đắp lại, dù không cách nào phục hồi như ban đầu nhưng không gây trở ngại quá lớn.
Nhìn thôi cũng biết là thành quả của ai.
Sau khi tỉnh lại, việc đầu tiên Vân Hãi làm là đi tìm Hoa Tín, song dao cung rộng lớn bực này mà không thấy bóng dáng Hoa Tín đâu cả, hắn chỉ tìm được mấy đồng tử bảo rằng, “Tiên thủ dặn dò, một khi Lang quan tỉnh lại xin cứ tự rời khỏi ạ.”
Thật ra, hắn được phong hào từ lâu rồi, trên lý thuyết không cần phải gọi là Lang quan nữa. Song, hắn vừa thích trêu đùa và còn hay nói ngọt, kết quả nói ngọt cho các đồng tử và tiên sứ xung quanh mụ mị cả đầu, không biết tại sao đồng ý với hắn, hễ mở miệng gọi hắn là lại “Lang quan” ngắn “Lang quan” dài.
Duy có mỗi Hoa Tín vẫn luôn há miệng “Vân Hãi”, ngậm miệng cũng “Vân Hãi”, thân thiết lắm cũng chỉ gọi hắn “đồ đệ của ta”.
“Thế nếu ta không đi thì sao?” Vân Hãi hỏi đồng tử nọ. “Tiên thủ có dặn dò các ngươi đuổi ta đi không?”
Đồng tử lắc đầu. “Không có ạ.”
“Tiên thủ không ở đây nhiều ngày rồi, nếu Lang quan thấy không thoải mái có thể nán lại thêm vài ngày nữa ạ,” nhóm đồng tử của Hoa Tín cũng dựa theo tính tình của hắn, vô cùng nghiêm nghị ít khi vui đùa.
Những lời thân thiết thốt ra từ miệng bọn họ nghe vào cũng mất hứng ít nhiều, cứ có vẻ như toàn lời khách sáo. Thậm chí, họ gọi “Lang quan” cũng chả khác gì “Vị tiên quân này”.
Vân Hãi ngồi cạnh đầu giường một lát rồi lắc đầu cười nói, “Không cần đâu, ta quay về đây. Nhờ các ngươi nhắn lại với Tiên thủ là…”
Hắn lặng thinh một nháy mắt rồi tiếp, “Cảm tạ thuốc và tiên nguyên của người, đã làm người lo lắng rồi.”
Tiên đồng hơi ngỡ ngàng, còn hắn nói xong đã rời đi.
Tựa như từ giây phút đó, hắn đã rẽ sang một bước ngoặc lầm lối.
Mặc dù hắn không hề cố ý làm như vậy, mà sao mọi thứ vẫn diễn biến đúng như lời Hoa Tín nói. Những chuyện bất công trên thế gian mênh mang như biển rộng, ban đầu hắn chỉ muốn hoàn thành một việc đó thôi rồi bỏ mặc hết cả, song sau đó mới biết nào có làm thế được, hắn không thể không tiếp tục làm việc thứ hai…
Bởi chuyện thứ hai là hệ quả của chuyện đầu tiên.
Nói ra cũng đơn giản.
Hắn chưởng quản việc tang hỉ nên hẳn nhiên phải chứng kiến muôn kiểu biệt ly hội hợp. Có những lúc người ta vừa kết duyên đôi lứa rồi chẳng mấy lâu đã mất mạng.
Hắn vẫn thường thổn thức khôn nguôi, nhưng tuyệt đối không nhúng tay khi không cần thiết. Thật ra, cách hành xử như thế vô cùng bình thường, đến cả Tiên Đô còn khó tránh những buổi tụ hợp chia ly, đôi lúc còn có thần tiên bị giáng xuống phàm trần cơ mà.
Tuy nhiên vào hôm đó, hắn trông thấy một cô gái nhỏ quỳ gối trước tượng thần của mình.
Cô gái nọ vừa qua tuổi dậy thì, ngay vào thời điểm thanh xuân rạng ngời, tươi trẻ tựa hoa thì cô ấy đã qua đời.
Đây là một cô nương trẻ rơi vào số phận làm âm hồn bất tán, cô vận hỉ phục, bên trên còn thêu phù văn, có lẽ là một cô gái bị cưỡng ép minh hôn.
Làn da cô đốm xanh đốm trắng, đôi mắt thủng sâu thành lỗ hổng, đổ hai dòng lệ máu. Môi cô đã bị dán kín nên chẳng nói được gì — đây là một loại biện pháp dân gian sử dụng để người sau khi chết đi không đường nào cáo trạng.
Thế nhưng, sát khí trên người cô vô cùng nặng nề, dù chẳng nói tiếng nào cũng dễ dàng đoán được cô mong muốn khẩn cầu điều gì.
Những người như cô thường là những người rơi vào cảnh tan cửa nát nhà, không người che chở mới bị người khác ép buộc làm tân nương cõi âm ty. Có nguyện cầu cũng chỉ mong người đã ép uổng cô sẽ không thể chết an ổn.
Người cầu nguyện luôn mong muốn đối phương cũng phải nhận lấy những chuyện tương tự hoặc còn nặng nề hơn bản thân. Cô bị móc mắt, người gây ra cơ sự cũng phải gánh chịu hình phạt giống vậy. Cô chết thảm thương nhường nào thì kẻ kia cũng nên chết thảm thương nhường ấy.
Nhưng việc này sao có thể thành, báo ứng cũng không phải như vậy.
Theo đúng quy tắc của tang hỉ thần, Vân Hãi hoàn toàn có thể can thiệp nhưng không thể quá sâu mà chỉ vừa đến giới hạn. Hắn vốn tính chỉ làm đến đấy thôi, những hành động “đến giới hạn” khi áp xuống hạ giới thông thường không dẫn đến kết quả nào.
Mãi đến khi hắn tìm hiểu nguyên lai dẫn đến cái chết thảm thương của cô gái, trở về nhiều năm trước…
Hắn mới vỡ lẽ, cô nương này lâm vào cảnh tan cửa nát nhà, không ai bảo vệ đều bởi cha mẹ cô đã bị kẻ thù sát hại từ khi cô còn tấm bé.
Và kẻ thù đó chính là Vân Hãi.
Thật vậy, cha mẹ cô là một trong những người năm xưa mưu hại cả nhà Vân Hãi.
Chính vì thế, hắn chẳng còn cách nào khác đành phải ra tay, hơn nữa không thể chỉ dừng “ở giới hạn”. Bằng không, chính hắn sẽ trở thành “bất công, ông trời vô lý” trong mắt cô gái nhỏ kia.
Tất cả chuyện này chỉ là một sự khởi đầu.
…
Về sau, không biết đã là lần thứ bao nhiêu Vân Hãi trở về từ nhân gian và giam mình bên trong dao cung của bản thân.
Đáo cùng, hắn đã hiểu những lời Hoa Tín nói với mình khi xưa là lẽ gì…
Những chuyện kia to rộng như biển cả, hắn quản một việc rồi không thể không quản việc thứ hai, càng về sau càng dây dưa liên luỵ, kẻ thù của người này là ân nhân của người khác, người này muốn giết nhưng người nọ muốn bảo ban, những mối dây mơ ấy phức tạp và chằng chịt. Một khi nhúng tay quá nhiều, sớm muộn cũng có một ngày, chính sự tồn tại của hắn trở thành “vô lý bất công” lớn nhất.
Từ thời điểm hắn xuống tay giết ba mươi mốt người kia đã định sẵn sẽ có một ngày như thế…
Hắn nhiều lần vi phạm thiên quy Linh đài, Hoa Tín buộc phải nhận Thiên chiếu giáng chức hắn hết lần này đến lần khác, từ một hỉ tang thần hương khói dồi dào trở thành sơn thần thung lũng Đại Bi không người ngó ngang.
Không chỉ vậy, dường như số lượng hương khói cũng ảnh hưởng đến Tiên Đô. Một khi không ai ở nhân gian dâng hương thờ phụng hắn thì cổng đình trên Tiên Đô cũng dần dà vắng bóng người ghé qua.
Tính tình Vân Hãi nhạy cảm, ban đầu hắn còn cho rằng tiên nhân chẳng qua cũng không thoát khỏi thói đời hợm hĩnh. Không chừng cũng có ít nhiều là thật thế, song về sau hắn mới dần nhận ra, đây là một dạng quên lãng dưới quyền Thiên đạo.
Chúng tiên vẫn còn nhận ra hắn khi gặp mặt, nhưng khi không gặp nữa thì chẳng thể nhớ nổi hắn là ai. Chỉ duy nhất một người có vẻ không gánh chịu ảnh hưởng của Thiên đạo, đó là Linh Vương.
Thuở trước, khi vừa lên Tiên Đô chưa bao lâu, hắn từng hỏi Hoa Tín, “Thiên Túc chưởng quản hình xá, vậy Linh Vương chưởng quản chuyện gì? Hình như ít khi nghe người nào nhắc đến.”
Lúc ấy, Hoa Tín suy tư rồi trả lời, “Chưởng quản những việc chúng tiên không thể làm được, nhưng cụ thể là chuyện gì thì ta cũng không biết.”
Nghe vậy khiến Vân Hãi khá khó hiểu. Dù gì chúng tiên cũng tựa mây gió, gần như quản được cả thiên hạ rồi, có chuyện gì mà thần tiên cũng không giải quyết được?
Thế nên hắn cho rằng đó chẳng qua chỉ là một lời bao biện hòng tôn Linh Vương lên thôi, sau này mới dần dà cảm thấy được những lời nọ không phải để bao biện và cũng không phải để tôn người kia.
Có một quãng thời gian, Vân Hãi luôn cảm thấy bất an nên cứ ghé sang chỗ Linh Vương vì y vẫn còn nhớ rõ mình, nhưng chỗ người kia ở lại kề bên Phế Tiên đài mà ai ai cũng lảng tránh. Thành thử về sau nữa, hắn chỉ thường ghé sang Linh đài và nơi ở của Hoa Tín.
Hơn hết, hắn rất sợ có một ngày đến Hoa Tín cũng không còn nhớ ra mình từng có một đồ đệ mang tên Vân Hãi.
***
Người ta đồn rằng có một quả chuông trời bí ẩn trên Tiên Đô mà không bất kỳ ai trong chúng tiên có thể thấy, xong có những lúc họ thoáng nghe được tiếng chuông ngân vang.
Mỗi lần chuông ngân vang đồng nghĩa với việc có một vị thần tiên bị giáng phàm.
Vân Hãi đã từng nghe thấy vài lần nhưng chưa bao giờ biết được chiếc chuông ấy treo ở nơi đâu.
Cho đến một hôm hắn được tận mắt chứng kiến.
Đêm ấy là một đêm dài hiếm thấy ở Tiên Đô với sương mù dày đặc. Hắn ngồi cạnh cửa sổ, bất giác cảm thấy muốn gặp Hoa Tín.
Cảm giác nọ bất chợt ùa đến chẳng hề báo trước, khiến hắn ngẩn ngơ đôi chút, rồi tính khép cửa sổ và rời khỏi dao cung. Song, hắn chỉ vừa bắt lấy song cửa liền nghe thấy tiếng vang be bé khi có khi không, chừng như do va chạm với phụ kiện hoặc kiếm đeo bên hông mà thành.
Có người tới?
Vân Hãi quay ngoắt người lại thì thấy Linh Vương.
Người kia vấn tóc bằng bạch ngọc quan, đeo chiếc mặt nạ khắc vân bạc, cả người bọc trong màn sương lạnh, thân cao như ngọc tạc. Giống hệt hình ảnh lần đầu gặp gỡ năm nào trước cổng vào Tiên Đô.
Khác rằng khi đó thân người kia trải một vầng hào quang, còn giờ đây chỉ có màn đêm thăm thẳm.
Vân Hãi nhìn y mà hốt hoảng trong lòng, ngoài miệng nói, “Sao ghé thăm bạn bè còn cần mang mặt nạ?”
Dường như Linh Vương thở dài thật khẽ. “Cậu nhìn xem ta thế này giống như đến thăm bạn bè sao?”
Thật vậy.
Chẳng những không hề giống thăm bạn, mà còn không dẫn đồng tử thường đi cùng, và thậm chí không giắt theo thanh kiếm y hằng yêu chuộng.
Vân Hãi cứng người đứng thẳng, trong chớp mắt ấy dường như có cảm giác đối đầu giữa những người bạn cũ.
Linh Vương không nhúc nhích và cũng không nói gì, hiếm khi trong giọng không mang ý cười.
Cuối cùng, Vân Hãi vẫn mở miệng trước, “Đại nhân, huynh… nhận Thiên chiếu.”
Linh Vương đáp “Ừm” rồi nói tiếp, “Đã đoán được là Thiên chiếu, vậy hẳn cậu biết ta đến đây làm gì.”
Vân Hãi cười khổ, “Nghĩa là, ta sẽ về nhân gian?”
Linh Vương không nói gì, xem như ngầm thừa nhận.
Vân Hãi, “Ta những tưởng chỉ cần nhảy khỏi Phế Tiên đài là được.”
Hắn luôn cho rằng chỉ cần bước lên Phế Tiên đài rồi nhảy xuống là sẽ trở về nhân gian, không cần thêm gì nữa. Đến đêm hôm đó, khi thấy Linh Vương mang Thiên chiếu tới, hắn mới vỡ lẽ mọi chuyện không đơn giản đến thế.
Hắn còn cần phế bỏ tiên nguyên và cắt đứt mọi liên kết với Tiên Đô.
Quy trình đó trải qua nhanh chóng, chỉ loáng mắt thôi mà như dài vô tận bởi nỗi thống khổ chẳng thể nói thành lời. Giữa lúc bàng hoàng trong bi ai, hắn thấy Linh Vương móc một món đồ trên ngón tay.
Trông nó tựa chiếc lục lạc màu bạch ngọc, hắn nhìn không rõ nhưng nghe loáng thoáng tiếng chuông.
Hắn bất giác tỏ tường quả chuông trời huyền thoại kia ở đâu trên Tiên Đô. Nó không được treo dưới mái hiên nào mà vẫn luôn giắt bên người Linh Vương.
“Chuông trời…” Vân Hãi khàn giọng.
Linh Vương khẽ lắc đầu, giọng nói văng vẳng vừa mờ mịt vừa xa xăm, “Chúng tiên đồn bừa rồi, đây không phải chuông trời, nó tên là chuông mộng.”
Chuông mộng…
Vân Hãi gập người lại, đầu lặp đi lặp lại cái tên trong vô thức. Hắn nghe thấy Linh Vương nói, “Thật ra nhân gian cũng không tệ đâu, dưới đấy có một nơi gọi là phố núi Lạc Hoa nhộn nhịp cực kỳ, thú vị hơn Tiên Đô nhiều đấy. Chuông mộng này ngân chín lần sẽ tạo cho cậu một giấc đại mộng. Một khi mở mắt rời khỏi Phế Tiên đài, cậu sẽ quên ngay trăm năm trước đây và cũng không thấy đau lòng thế nữa.”
Mở mắt quên ngay trăm năm trước đây.
Đây là lý do vì sao có tiếng chuông vang lên trước khi những vị thần tiên kia bị giáng xuống phàm trần.
Là bởi vì họ sẽ không còn nhớ bất kỳ điều gì nữa.
Không còn nhớ bất kỳ một ai nữa.
Không có tiên nguyên, cơ thể người phàm không thể ở lại lâu trên Tiên Đô.
Vân Hãi đã rơi vào rối loạn nhưng vẫn gắng sức vẫy vùng. Khi quả chuông bạch ngọc kia vang lên, hắn đã vận hết chút tiên lực còn sót lại của mình để dồn cả một nửa linh hồn hòng cản tiếng chuông lại.
Hắn ngoan ngạnh cả một đời, không đụng tường chắn không ngoái đầu, cho dù đụng cũng không ngoái đầu.
Hắn không muốn quên.
***
Vân Hãi xuống nhân gian trong những năm sóng yên gió lặng.
Dẫu hắn cố gắng cản lại nhưng chuông mộng vẫn phát huy tác dụng, hắn đã quên mất những chuyện xảy ra trong trăm năm kia mà chỉ tưởng rằng mình nằm mơ vào một hôm nào đấy, trong mơ hắn gãy một chân và mù một mắt, giữa lúc đói khát tột cùng khắp người đầy máu, có một tiên nhân đã bế hắn lên lưng hươu trắng.
Hắn từng kể giấc mơ nọ cho rất nhiều người, nhưng hễ mở miệng là quên bẵng mất nên chỉ đành kết chuyện trong hời hợt.
Cũng bởi giấc mộng không rõ đầu đuôi ấy, hắn bắt đầu thử học tiên thuật, mong muốn được bước đến gần vị tiên nhân kia một chút.
Hắn đến gõ cửa hỏi thăm rất nhiều tiên môn trong khu vực lân cận, nhưng không một tiên môn nào chịu nhận hắn chính thức. Tất cả họ đều nói hắn trời sinh đã khiếm khuyết, không thể tụ khí kình, không thể ngưng đan nguyên. Cơ thể hắn không có nền tảng để tu hành.
Dần dà về sau, thế đạo trở nên loạn lạc, những thứ học được không đủ sức bảo vệ nên hắn phải bôn ba chạy trốn khắp nơi, chẳng khác nào lưu dân.
Thẳng đến ngày nọ, hắn đụng phải tà ma kiếm ăn giữa đêm khuya, giao đấu một hồi hắn không trụ nổi và bị tà ma nhập thân.
Cảm giác linh hồn bị cắn xé khác hoàn toàn mắt mù chân gãy, hắn đau đớn cùng cực đến thét gào thảm thiết.
Giữa lúc cuộn mình giãy giụa trên mặt đất, hắn thình lình thấy những việc này sao quen thuộc quá đỗi.
Hắn đã từng cuộn mình như thế, dùng hết sức bình sinh để chống lại một thứ gì, hình như đó là… một tiếng chuông.
Bao điều khốn khổ và trớ trêu nhất thế gian bất quá cũng đến mức này thôi —
Ở phút cuối đời, hắn nhớ về một trăm năm đã lãng quên, nhớ ra vị tiên nhân đi cùng hươu trắng ấy hoá ra không phải giấc mộng dã tràng. Trăm năm trước đây, thật sự từng có một vị tiên nhân đã cứu hắn ra khỏi hang núi lạnh lẽo.
Hắn nhớ ra mình trở thành đồ đệ của người ấy, rằng từng có lần mình được khen có thiên tư trác tuyệt. Hắn nhớ ra mình từng là người trẻ tuổi nhất phi thăng thành tiên, chưởng quản tang hỉ có hương khói dồi dào nhất nhân gian.
Ngày cuối cùng ở Tiên Đô, hắn mong muốn được gặp người kia lần nữa.
Còn chưa gặp được người kia, hắn sao có thể chết.
***
Sau này, Vân Hãi vẫn thường cho rằng thiên tư của mình vẫn thật xuất chúng, bằng không sao có thể chỉ vì “không muốn chết” đã đảo khách thành chủ, cắn nuốt và hấp thu hoàn toàn tà ma chiếm cơ thể hắn.
Những người trong tiên môn nói hắn tụ không nổi khí kình, ngưng không được đan nguyên. Không phải như vậy, chẳng qua hắn không ngưng tụ được tiên nguyên mà thôi chứ tà ma thì không thành vấn đề.
Giữa khi bất chấp tất thảy mà vùng vẫy hấp thu khí tà ma, trong đầu hắn hiện lên cảnh tượng trăm năm về trước — khi hắn trốn trong hang núi, Hoa Tín đã nâng đèn đến tìm, soi sáng đêm lạnh.
…
Từ nay về sau, không có tiên nhân đến cứu hắn nữa.
Dù vẫn sống chấp vá, nhưng có lẽ cả đời này hắn cũng không bao giờ dám gặp lại người kia.
Lời tác giả:
Thẩm vấn Vân Hãi cũng sắp xong rồi, để mọi người chờ lâu QAQ chương sau ngày mai cập nhật, gần đây bận nhiều chuyện ở bên ngoài quá, kèm thêm bị hối ký tên hai bộ sách nữa nên cả thời gian làm việc và nghỉ ngơi có hơi âm phủ chút, cúi đầu.