Ba Trăm Năm Không Gặp Thượng Tiên

Chương 30: Chuông hỏng



Tiêu Phục Huyên liếc cái chuông mộng bị đẩy ngược về mình rồi nhìn lại Ô Hành Tuyết, song chưa kịp nói gì đã bị người cắn trước…

Ô Hành Tuyết: “Trả lại cho huynh đó, huynh đưa ta làm gì.”

Tiêu Phục Huyên: “…”

Mấy đệ tử trẻ tiên môn vẫn còn nhớ rõ mồn một.

Họ nhớ chiếc chuông bạch ngọc này đã từng thoáng xuất hiện giữa cuộc thẩm vấn Vân Hãi ban nãy, nó là tiên bảo của Linh Vương. Họ cũng nhớ rõ trong câu chuyện kể giúp họ an lòng, Y Ngô Sinh ngỏ lời khen Ô Hành Tuyết rằng, “Vị công tử này có tấm lòng cao quý, người bình thường mà gặp phải tiên bảo hiếm thấy nhường này thì chắc chắn sẽ không bỏ qua, thế nhưng vị công tử này chẳng những không bị mờ mắt trước tiên bảo mà còn có thể trả lại nó.”

“…”

Tiêu Phục Huyên không khỏi nhìn sang mấy đệ tử trẻ kia một cái.

Đệ tử trẻ hãy còn đặt tay lên ngực tự vấn, “Thật tâm mà nói thì ta cũng không làm được đến vậy… ơ?”

Cái liếc của Thiên Túc thượng tiên khiến họ giật thót mình, bấy giờ mới phát giác những lời đàm luận xì xào của mình bị nghe được, ai nấy đỏ bừng cả mặt mà ấp úng hồi lâu mới chỉ sang Y Ngô Sinh. “Là hồi nãy chúng tôi nghe tiền bối nói rằng Ô…”

Đám bọn họ đâu chưa dám nhìn thẳng mặt ma đầu mà gọi tên, chỉ “Ô” một phát qua loa rồi nói tiếp, “… Ờm, không phải là bản nhân mà do linh hồn phàm nhân sơ ý nhập sai thể xác mà thôi.”

“…”

Y Ngô Sinh lặng thinh che mặt, trong lòng nhủ thầm mấy nhóc đệ tử này dễ bị gạt ghê.

Bao cặp mắt đổ dồn về đệ tử trẻ khiến mặt cậu đỏ càng thêm đỏ, cậu vội vã giải thích thêm, “À ừm… bọn tôi cũng từng nghe sư tôn dạy rằng sau khi Tiên Đô diệt vong, có một số tiên bảo đã lưu lạc chốn nhân gian, dẫn đến việc các đại môn phái lẫn cao nhân tán tu đều mưu đồ giành giật không thôi. Nói cho cùng, bên trong tiên bảo thường có lưu lại mệnh nguyên của tiên nhân, và phần linh lực ấy đã được tích tụ qua trăm ngàn năm nên hẳn nhiên ai cũng muốn chiếm đoạt. Thế nhưng trên thế gian, số người có khả năng giữ tiên bảo bên mình chỉ đếm được trên đầu ngón tay, nếu không có nền tảng tu vi hàng trăm năm thì làm gì có khả năng tiếp nhận từng ấy tiên khí đâu.”

“Công tử mang linh hồn người phàm thì quả thật không nên cầm tiên bảo. Ngặt nỗi, dù vô số người hiểu được đạo lý này, nhưng có thể làm được mà chẳng mảy may dao động lại chẳng có bao nhiêu. Thế mới nói việc làm của công tử thật đáng thán phục.”

Cậu ta bô lô ba la cả tràng xong còn chắp tay với Ô Hành Tuyết một cách nho nhã.

Ô Hành Tuyết cười mệt trong lòng nhưng bên ngoài vẫn không hề đổi sắc, chàng cũng đáp lễ đệ tử kia một cách vô cùng lịch thiệp, “Quá khen.”

Nét mặt cạn lời của Thiên Túc thượng tiên chuyển sang chết lặng.

Ô Hành Tuyết nhìn gương mặt lãnh cảm trời sinh của y mà trong lòng càng thêm khoái trá. Đang cười mệt mỏi thì bất chợt nhớ tới câu “khách ghé loan phòng” và chiếc giường nọ…

Xong thình lình im bặt, nín thinh không cười nữa.

Và cũng như lần bên trong xe ngựa, Tiêu Phục Huyên không vạch trần.

Đệ tử trẻ còn đang nói nói, Tiêu Phục Huyên vừa lắng nghe vừa lơ đãng mân mê ngón tay trên chiếc chuông mộng.

Dưới ngón tay thon dài của y, chuông mộng trông lung linh đẹp đẽ đến lạ, màu bạch ngọc ánh lên láng mượt mịn màng.

Chỉ trách viên đệ tử kia nhắc đến câu “tiên bảo thường có lưu lại mệnh nguyên của tiên nhân”, dù Ô Hành Tuyết đã quên bẵng mệnh nguyên là cái gì rồi song vẫn không khỏi cảm thấy mình có kết nối linh thần với chiếc chuông mộng kia.

Mà bây giờ còn thấy ngón tay khảy chuông mộng của Tiêu Phục Huyên, quả ư là…

Ô Hành Tuyết chăm chú một hồi thì duỗi tay ra lấy chuông mộng lại.

Một loạt chấm hỏi nổi đầy đầu đệ tử trẻ tiên môn vừa không tiếc lời khen ngợi con người vẹn toàn nào đó.

Tiêu Phục Huyên nhìn sang Ô Hành Tuyết. “Vừa nói tính trả ta mà.”

Ô Hành Tuyết đáp, “Đổi ý rồi.”

“Lý do?”

“…”

Ô Hành Tuyết nhìn sang đầy ẩn ý.

Chàng cũng đâu thể trả lời là vì “Ta không muốn thấy huynh cứ mân mê chuông mộng”, bởi nhỡ đâu Tiêu Phục Huyên lại chồng thêm một câu “Lý do” nữa thì nhục không để đâu cho hết.

Ai chứ Thiên Túc thượng tiên dám lắm.

Ô Hành Tuyết lặng thinh một hồi mới nói, “Ta chợt nhớ ra có đưa cũng không nên đưa cho huynh.”

Nói đoạn, chàng quay sang đưa chuông mộng cho Y Ngô Sinh.

Y Ngô Sinh: “…”

Không cần!

Ô Hành Tuyết nói, “Tôi bỗng sực nhớ hồi đầu tiên sinh có nói muốn đến thung lũng Đại Bi hoàn thành hai việc. Việc đầu tiên là tìm rõ nguyên lai dấu ấn phía sau cổ mình, việc thứ hai là muốn tìm tiên bảo thật đem về giúp nhà họ Hoa.”

Y Ngô Sinh vội vã xua tay và nói thầm với bản thân là ngài với Thiên Túc thượng tiên cứ đá banh cho nhau đi, liên luỵ người vô tội tôi đây làm gì.

Song, Ô Hành Tuyết không buông tha hắn. “Sao tiên sinh lại xua tay với tôi, món đồ này do nhà họ Hoa đánh mất, giờ tìm được rồi trả về âu cũng hợp lý thôi.”

Y Ngô Sinh: “…”

Thà không nhắc tới thì thôi, chứ nhắc rồi chỉ khiến Y Ngô Sinh thiếu điều muốn tìm một cái hố chui vào cho xong.

Hôm ở nhà họ Hoa, lúc phát hiện ra chuông mộng bị mất hắn đã nói mấy chuyện ngớ ngẩn gì ấy nhỉ?

Ặc, đầu tiên là đoán ngay Ô Hành Tuyết là thủ phạm…

Ngay trước mặt Ô Hành Tuyết.

Sau đó lại bảo muốn đến thung lũng Đại Bi tìm chuông mộng vì đó là tiên bảo nhà họ Hoa.

Giờ cuộc thẩm vấn Vân Hãi đã minh chứng rõ ràng chủ nhân của tiên bảo này chính là vị Linh Vương nọ. Rồi sau đó thì sao?

Ặc, Vân Hãi nhìn Ô Hành Tuyết và gọi một tiếng “Linh Vương”.



Cho dù Y Ngô Sinh chưa từng thấy vị Linh Vương kia trên bất kỳ sách tiên nào, không biết địa vị người nọ trên Tiên Đô như thế nào, và cũng không biết việc gì đã xảy ra trong khoảng thời gian đó để khiến một Linh Vương như thế biến thành ma đầu mà ai ai cũng khiếp sợ.

Nhưng sự thật chuông mộng thuộc về người nọ là không thể chối cãi.

Thiên Túc thượng tiên đặt chuông mộng trong tay Ô Hành Tuyết chính là trả đồ về cho chủ nhân chân chính. Mà giờ đây không biết vì lý do gì, vị chủ nhân đó lại giả câm giả điếc, một hai nằng nặc phải đưa chuông mộng cho hắn.

Hắn dám nhận không?

Làm gì dám.

Đâu chỉ không dám, mà còn không có mặt mũi để nhận.

Tính tình Y Ngô Sinh rất thư sinh và dễ ngại ngùng. Thuở còn thiếu niên, hai anh em Hoa Chiếu Đình và Hoa Chiếu Đài đều lấy đó làm niềm vui và thích trêu hắn ngượng chín mặt. Về sau, hắn trở thành tứ đường trưởng lão vang danh lẫy lừng nên cặp đôi huynh muội dần trưởng thành trầm tĩnh lại cũng không bỡn cợt hắn, đâm ra không còn một ai dám trêu đùa hắn như vậy nữa.

Đã lâu lắm rồi, đến tận giờ phút này hắn mới được trải nghiệm cảm giác ngượng chín mặt lần nữa. 

Một trong những lời đồn được lan truyền rộng rãi nhất chính là việc nhà họ Hoa thu được món tiên bảo nhờ vào tiên duyên, về sau chẳng may bị Ô Hành Tuyết cướp mất.

Giờ nhìn lại mới thấy châm biếm đến bực nào.

Người ta lấy đi món đồ thuộc về mình, còn câu nhà họ Hoa “thu được tiên bảo nhờ vào tiên duyên” nghe như có chút ẩn tình gì đó.

Trong tình huống như vậy, sao Y Ngô Sinh dám nhận lấy chuông mộng kia.

Nếu vị tổ tông đó không sống chết chẳng nhận bản thân không phải “hồn nhập nhầm thể”, nếu Thiên Túc thượng tiên không dùng kiếm ép hắn phải che giấu, nếu bọn nhóc đệ tử tiên môn yếu đuối mong manh kia không ở ngay bên cạnh, thì ắt là Y Ngô Sinh đã chắp tay xin Ô Hành Tuyết làm ơn tha cho luôn rồi.

Vậy đó mà bây giờ hắn chả dám hé nửa lời, chỉ biết nhìn đau đáu Ô Hành Tuyết với ánh mắt dần thầm than.

Sau cùng, hắn siết tờ giấy và nói, “Bẩm công tử, tôi chỉ còn chút tàn hồn này thôi…”

Ngụ ý: Làm ơn ăn hiếp người khác đi được không.

Ô Hành Tuyết nhìn nét mặt hắn thì vỡ lẽ, đồ chừng mình bắt nạt người ta hơi quá rồi. Chàng bèn đảo cái móng ma của mình sang hai tên thuộc hạ.

Tính chàng biếng lười xưa giờ, nào có sở thích cầm đồ gì trong tay, có xem thuộc hạ như túi treo đồ cũng không lạ. Ninh Hoài Sam với Phương Trữ chắc phải quen với việc đó từ lâu.

Ngờ đâu, chàng vừa ngoái đầu sang đã thấy gương mặt uất ức khôn cùng của Ninh Hoài Sam và Phương Trữ.

Ô Hành Tuyết: “?”

“Ta còn chưa nói gì mà,” Ô Hành Tuyết từ tốn nói.

Ninh Hoài Sam: “Bẩm thành… công tử, ngài còn nhớ có một số tà ma hễ gặp tượng thần là ói thốc ói tháo không?”

Nét mặt cậu ta in đậm dòng chữ: Ngài đoán xem ta cầm tiên bảo thì có ói tại chỗ hông.

Ô Hành Tuyết: “…”

Thôi được.

Kết quả là sau khi tra tấn trọn một vòng, đại ma đầu Ô Hành Tuyết vẫn quyết định tự tay giữ chuông mộng.

***

Vụ án “Triệu hoán” ở thung lũng Đại Bi đã giải quyết xong xuôi, thứ cần tìm cũng đã tìm thấy. Tính ra mọi chuyện đều ổn thoả với đệ tử tiên môn và Y Ngô Sinh.

Song, Ô Hành Tuyết vẫn còn hơi thắc mắc không biết khi xưa Hoa Tín đã làm gì để giữ lại chút hơi tàn mạng sống cho Vân Hãi, ngặt nỗi chính Vân Hãi cũng không hay biết gì về chuyện này.

Hơn nữa, Tiêu Phục Huyên từng nói, lúc Hoa Tín mang kiếm hạ trần thì y đang ở Thương Lang Bắc Vực, rất lâu sau đó y mới quay về Tiên Đô.

Không một ai trên Tiên đô biết Hoa Tín đã làm gì, họ chỉ biết những việc xảy ra sau đó — hắn phải đến quỳ nhận thiên phạt trên Linh đài giống như Vân Hãi khi xưa, xong xuôi bế quan trăm ngày.

Về sau, hắn càng trở nên không màng thế sự, càng ra dáng một vị Tiên thủ hơn, còn đâu không mảy may có điểm gì khác biệt.

Họ lần mò quanh tường hầm mộ Vân Hãi một lần nữa mà vẫn không phát hiện bất kỳ dấu vết nào khác nên cũng đành bỏ qua.

Vầng dương đã rạng phía trời đông khi mọi người rời hầm mộ dưới đáy thung lũng Đại Bi.

Ba viên đệ tử tiên môn đang thu thập túi càn khôn, họ đã tìm đủ ba mươi ba pho tượng đồng tử và những bá tánh không may bị “triệu hoán”, miệng nhủ “đắc tội, đắc tội” và tay xếp những người nọ vào túi càn khôn.

“Khi trao họ về đừng quên sửa soạn lại một chút, ít nhất cũng phải dùng thuật chỉnh trang che mắt,” Y Ngô Sinh có lòng lo lắng nên dặn họ đôi lời.

Tử trạng những vị bá tánh này rất hãi hùng, phần lớn thi thể đều không còn nguyên vẹn. Sẽ thật tàn nhẫn nếu cứ đưa họ về gia đình trong hiện trạng như vậy.

Các đệ tử trẻ cúi người thi lễ. “Mong tiền bối an tâm, chúng con nhất định sẽ dốc lòng siêu độ và an bài họ thoả đáng.”

Rất nhiều sư huynh sư tỷ của họ đến đây mà chẳng có kết quả gì. Ba người họ dù còn non trẻ đã có thể đồng thời đưa tất cả trở về thì ắt hẳn sẽ là việc lớn cho môn phái, thậm chí cho cả vùng Ngư Dương.

Họ rất muốn mời nhóm Tiêu Phục Huyên cùng trở về môn phái song đã bị từ chối khéo.

À không, Thiên Túc không từ chối khéo, mà từ chối thẳng. Y đáp đúng hai chữ, “Không được.”

Ô Hành Tuyết khéo léo hơn chút đỉnh, chỉ vào mặt mình và nói, “Nếu ta đến môn phái nhà các cậu thì e là gia chủ và các vị trưởng lão sẽ mừng rỡ đến xanh mét mặt mày mất.”

Các đệ tử: “…”

Y Ngô Sinh là người bình thường nhất trong hội, hắn bảo, “Giờ đây ta chỉ còn lại chút ít tàn hồn, không níu kéo được bao lâu nữa nên không làm phiền mọi người.”

Nghe vậy, các đệ tử trẻ dĩ nhiên cũng không muốn làm mất thời gian sót lại cuối cùng của hắn. Họ nhanh chóng hành lễ từ biệt, quay về Ngư Dương cùng túi càn khôn và ba mươi ba vong hồn.

Ô Hành Tuyết hỏi Y Ngô Sinh, “Không biết tiên sinh có dự định gì không?”

Y Ngô Sinh sờ lên tấm vải đen che mũi và miệng, hắn đã bắt đầu có cảm giác bản thân càng lúc càng không ổn. Lúc ngồi trên xe ngựa, hắn còn có thể kiểm tra linh hồn bằng cách sờ cổ tay, khi xuống dưới đáy thung lũng Đại Bi thì lực đã bất tòng tâm. Còn bây giờ, đến năm giác quan của hắn cũng không rõ ràng được như trước.

Hắn quay sang và hỏi Tiêu Phục Huyên, “Thưa Thượng tiên, không biết tàn hồn của tôi còn có thể trụ được mấy hôm nữa?”

Tiêu Phục Huyên đặt ngón tay lên trán hắn và im lặng một thoáng rồi trầm giọng, “Bốn ngày.”

Y Ngô Sinh bình tĩnh gật đầu. “Vâng.”

Kế đó, hắn mới trả lời Ô Hành Tuyết, “Tôi vẫn còn một vài nuối tiếc chưa hoàn thành nên muốn đi xem một chút, có lẽ trước tiên tôi sẽ đến cánh đồng Gia Minh một chuyến, sau đó quay về Đào Hoa châu. Nếu may mắn có lẽ sẽ về đến nhà trước khi thời gian kết thúc.”

Hắn vừa nói mà vừa bật cười mỉa mai.

Hôm nào, hắn mới còn siết chặt tay trên áo quần Ô Hành Tuyết và cầu xin chấm dứt sinh mệnh thật dứt khoát biết bao, mà giờ đây khi đường sống được mở ra, hắn lại muốn níu kéo thêm chút nữa…

Ban đầu bảo rằng muốn tìm nguyên nhân dẫn đến oan trái cho nhà họ Hoa và tung tích chuông mộng rồi sẽ an lòng ra đi. Giờ cả hai việc đều xong xuôi, hắn lại muốn hoàn thành thêm vài tiếc nuối nữa.

Con người ấy mà, thật là tham lam.

Hắn mỉa mai bản thân, đoạn thủ lễ bái biệt với Ô Hành Tuyết và Tiêu Phục Huyên rồi nói lời giã từ.

Để rồi vừa đi được mấy bước thì căn bệnh hay lo toan lại trỗi dậy. Hắn không nén lòng mà bước ngược về và hỏi Ô Hành Tuyết, “Tôi hỏi thế này có hơi đường đột, không biết…”

Hắn muốn hỏi không biết ngài có còn nhớ cách dùng chuông mộng để giải mộng hay không. Hắn có thể thấy được là Ô Hành Tuyết đã quên kha khá chuyện rồi, biết đâu chừng cũng đã quên mất cách dùng chuông mộng.

Có điều để hỏi thẳng chính chủ câu hỏi này thì hắn cũng không biết phải mở lời thế nào.

Ô Hành Tuyết thấy hắn ngập ngừng cả buổi trời mà không nói được tiếng nào, ánh mắt cứ dây dưa trên chiếc chuông mộng treo bên hông mình. Chàng bèn trực tiếp ngoắt tay móc chuông mộng lên và nói, “Tiên sinh muốn hỏi cái chuông này à?”

Y Ngô Sinh gật đầu, đang tính mở miệng thì bất chợt hoảng hồn ra mặt.

Hắn thốt lên, “Sao chuông mộng nứt hết cả vậy?! Ở bên dưới mộ nó có phải thế này đâu.”

Ô Hành Tuyết không lấy gì làm ngạc nhiên, nói, “Ban đầu nó đã bị nứt bên trong rồi, chẳng qua ở ngoài không thấy thôi, may mắn là vẫn còn nguyên vẹn chứ chưa bị mẻ thành tám cánh, cũng không biết có thể dùng được nữa hay không.”

“Tuyệt đối không thể dùng,” Y Ngô Sinh nhanh chóng nói.

“Tại sao thế?”

Y Ngô Sinh: “Món này là tiên bảo, mang rất nhiều tiên khí và còn vương mệnh nguyên của thần tiên nên có rất nhiều hạn chế khi dùng và phải vô cùng cẩn trọng, nhỡ đâu phạm sai lầm thì chẳng những không nên chuyện mà còn bị tẩu hoả nhập ma.”

Nghe lời hắn khuyên cũng khá hợp lý, song những chuyện liên quan đến tiên bảo thì hỏi thần tiên hẳn là chí lý nhất.

Ô Hành Tuyết treo chuông bạch ngọc trên tay mà nghĩ ngợi, đoạn quay sang Tiêu Phục Huyên.

Tiêu Phục Huyên: “Đúng là như vậy.”

Thật ra, Y Ngô Sinh tự biết mình đã nói giảm nói tránh, bởi tẩu hoả nhập ma chỉ là một trong số những con đường bị chệch. Phiền nhất ở chỗ tiên bảo rất quý hiếm, quý hiếm ở đây không chỉ theo nghĩa ít gặp trên thế gian, mà còn cực kỳ quý hiếm và khó lấy lại đối với chính bản thân thần tiên.

Một khi tiên bảo bị hỏng thì có lên trời xuống bể cũng khó cách nào khôi phục như cũ.

Khổ nỗi Ô Hành Tuyết có biết chuyện này đâu. Chàng lắc nhẹ cái chuông mấy lần trong thẫn thờ một hồi rồi mới hỏi, “Vậy có cách nào khôi phục được không?”

Chuyện này vẫn hỏi thần tiên là chí lý nhất, thành thử chàng thốt xong thì ngoái đầu sang nhìn Tiêu Phục Huyên.

Tiêu Phục Huyên: “…”

Đôi môi mỏng của Thiên Túc thượng tiên đã khẽ mấp máy như thể sắp sửa bật ra chữ “Không” tới nơi rồi, song cuối cùng lại không nói gì.

Y xoay mặt sang một bên, lát sau mới xoay ngược lại và đáp, “Có cách.”

Y Ngô Sinh: “…”

Hắn im re một lúc lâu mới nuốt ngược câu “Không có cách nào” vào trong.

Mà lòng hắn đang hú hét đây là thần tiên thật à? Bị người khác nhìn không chớp mắt một hồi là câu “Không có cách nào” biến thành “Có cách” được luôn hả?

Hắn rất chi là muốn thỉnh giáo cái “cách” này có ở đâu ra…

Kết quả là nửa canh giờ sau, bên trong chiếc xe ngựa hướng về phố núi Lạc Hoa cổ lại có thêm một vị Y Ngô Sinh sớm nói “Xin bái biệt tại đây”.

Lời tác giả:

Mọi người chờ lâu QAQ ngày đầu năm mới mà tui đã bị phỏng rồi, báo hiệu tình hình năm nay của tui chắc có khi cũng đỏ hồng y như hôm nay vầy nè Orz
Chương trước Chương tiếp
Loading...