Ba Trăm Năm Không Gặp Thượng Tiên

Chương 34: Phố núi



Ninh Hoài Sam và Phương Trữ phản ứng còn kịch liệt hơn Ô Hành Tuyết.

Bọn họ vừa đang kéo mành nỉ, toan xuống xe ngựa thì nghe được hai chữ “kiếp kỳ” từ miệng Tiêu Phục Huyên, dấu chấm hỏi bất giác nổi đầy đầu, chân hẫng một bước…

Chỉ nghe thấy hai tiếng rơi thình thịch nặng nề, hai tiểu ma đầu suýt thành chó táp bùn ngay trước cửa Động Ma nhà mình.

Ninh Hoài Sam vịn cửa xe đặng vững người cho khỏi loạng choạng. Sau một hồi mới hất mành vải nỉ lên và thò đầu vào trong xe. “… Làm sao ngươi biết?!”

Cặp mắt cậu ta đã to sẵn, mà giờ còn trợn trừng lên thiếu điều muốn b ắn ra ngoài tới nơi. Cậu ta chong cặp mắt đó mà nhìn chòng chọc Tiêu Phục Huyên. 

Chẳng bao lâu sau, Phương Trữ cũng thò đầu vào trong với nét mặt hoang mang không kém. “Làm sao Thiên Túc có thể biết cái tên “kiếp kỳ” này?!”

Y Ngô Sinh đứng cạnh thắc mắc hỏi, “Kiếp kỳ? Kiếp kỳ nghĩa là gì? Đây là lần đầu tôi nghe thấy tên này.”

Ninh Hoài Sam lập tức quay ngoắt sang mà hô, “Nói gì hiển nhiên vậy! Những chuyện như thế này ai lại tuỳ tiện đi nói với người trong tiên môn các người cơ chứ?”

Y Ngô Sinh: “?”

Trong thời gian kiếp kỳ, chỉ cần tà ma bất cẩn tí sẽ bị kẻ khác lợi dụng sơ hở xâm nhập vào trong cơ thể. Bởi thế nên tà ma yêu đạo trong Chiếu Dạ thành đều tự hiểu rõ trong lòng rằng cần phải giấu kín, ra khỏi thành không được cho người ngoài biết. Không bất kỳ tà ma nào sẽ để người ngoài, đặc biệt là người trong tiên môn phát hiện ra điểm này, bởi như thế không khác gì vạch áo cho người xem lưng.

Huống hồ, “kiếp kỳ” cũng chỉ là cách nói do chúng tà ma tự đặt, tự vì cho rằng việc oan hồn phản phệ thân thể như một lần ngộ kiếp nên mới gọi như vậy. Một khi tiên môn biết được thì chỉ e người ta sẽ hồ hởi vỗ tay mà trầm trồ rằng cái này đích xác phải gọi là “quả báo”.

Bọn họ thay phiên nhau quang quác một hơi, chưa nói đến vấn đề khác thì ít nhất Ô Hành Tuyết cũng nhận ra một việc — cái cụm “kiếp kỳ” này không nên được thốt ra từ miệng Tiêu Phục Huyên.

Còn việc vì sao Tiêu Phục Huyên biết từ này…

Ồ đúng là một vấn đề thật sự thú vị.

Ô Hành Tuyết nắm lấy tấm chăn nỉ, nhớ tới những đoạn đối thoại ngắn ngủi mơ hồ trong giấc mơ, đặc biệt là giọng điệu đầy mờ ám của Tang Dục khi nhắc tới “Thiên Túc thượng tiên” trước mặt mình…

Tóm lại, không còn chút mặt mũi nào để ngồi trong xe ngựa này.

Mệt mỏi hơn nữa là, hai thằng ngu kia vẫn còn tía lia chưa ngừng, “Không thể nào, Thiên Túc, rốt cuộc… rốt cuộc làm sao ngươi biết được chuyện này? Là ai có thể để lộ ra ngoài?”

Tiêu Phục Huyên không trả lời họ ngay lập tức mà huơ kiếm vén mành cửa nỉ lên rồi quay sang nói với Ô Hành Tuyết, “Xuống xe.”

Ô Hành Tuyết nhìn y một cái rồi vén chăn ra và đi tới cửa xe.

Chàng cúi đầu né thanh kiếm vén mành cửa của Tiêu Phục Huyên để chuẩn bị bước xuống. Bên khoé mắt thấy được Tiêu Phục Huyên liếc chàng một cái rồi bất chợt mở miệng trả lời thắc mắc nãy giờ của Ninh Hoài Sam và Phương Trữ.

Giọng nói trầm thấp kề cận bên tai, “Đúng dịp biết.”

Ô Hành Tuyết giật thót cả mình.

Kế đó giọng nói kia lại vang lên lần nữa, “Mặc thêm áo khoác.”

Ninh Hoài Sam và Phương Trữ: “?”

Câu nói kia thốt lên bất thình lình mà còn không gọi tên không báo họ, ai nấy nghe được đều kinh ngạc. Một lúc lâu sau, hai người mới nhận ra câu kia dành cho thành chủ nhà họ.

Ờm………

Ninh Hoài Sam và Phương Trữ vốn tính nói gì đó nữa mà phút chốc tự dưng thấy cạn lời. Rồi thấy thành chủ nhà họ chợt sững người lại, liếc nhìn Tiêu Phục Huyên với ánh mắt khôn tả và sau chót vẫn quay ngược lại vào trong xe.

Y Ngô Sinh đưa áo khoác đã chuẩn bị sẵn trong xe và nói, “Tôi không hiểu kiếp kỳ mang ý nghĩa thế nào, song nếu cảm thấy lạnh khó nhẫn nhịn thì vẫn nên khoác thêm áo để giữ ấm. Có lẽ… nếu công tử không ngại, có thể diễn tả sơ bộ xem cảm giác khi mắc kiếp kỳ là như thế nào, và có những biện pháp nào để khắc chế. Những vấn đề khác thì tôi không dám lạm bàn, nhưng có chuẩn bị không ít thuốc thang nên biết đâu chừng có thể dùng được.”

“…”

Lời vừa dứt, toàn bộ xe ngựa lặng thinh không một tiếng động, yên tĩnh đến mức nếu châm rơi có thể nghe được.

Y Ngô Sinh có phần ngạc nhiên, trên mặt đầy vẻ thắc mắc. “Có vấn đề gì thế?”

Ninh Hoài Sam và Phương Trữ đều lẳng lặng quay mặt đi chỗ khác chứ không dám bon chen nói gì vào lúc này. Họ tỏ tường trong lòng nên lảng đi một hồi, xong mới chợt vỡ lẽ…

Thiên Túc thượng tiên Tiêu Phục Huyên thế mà cũng im ru y hệt như họ.

Tất nhiên, Thiên Túc xưa giờ đã tích chữ như vàng, không thích mở miệng. Nhưng trong khoảnh khắc vữa nãy, họ cảm thấy một sự khác biệt tinh tế, phản ứng của Thiên Túc thượng tiên không phải là thái độ im lặng như thông thường mà mang chút tế nhị khó nói tương tự như bọn họ vậy.

Cứ như thể y không chỉ biết kiếp kỳ là gì, mà thậm chí còn biết người trong kiếp kỳ sẽ có phản ứng thế nào và nên khắc chế bằng cách nào vậy.

Hở????

Ninh Hoài Sam liếc mắt với Phương Trữ.

Có điều, chưa chờ hai người họ nghĩ kỹ thì thành chủ nhà họ đã lên tiếng trước, “Thật không dám giấu giếm, tôi thật sự chẳng nhớ kiếp kỳ phải như thế nào hay cần làm gì cả, thuốc men thì không cần đâu, tôi cũng không muốn uống, xin nhận tấm lòng quan tâm của tiên sinh thôi vậy.”

Nói đoạn, Ô Hành Tuyết khoác áo lên và bước xuống xe ngựa trông có hơi vội vã.

Ninh Hoài Sam và Phương Trữ nhanh chóng chạy lại bên cạnh, nhỏ giọng thầm thì với chàng, “Thưa thành chủ, chuyện này lạ kỳ quá, sao cứ như Thiên Túc thượng tiên biết hết trơn mọi chuyện vậy, đến cả cách khắc chế kiếp kỳ mà…”

Lời còn chưa dứt, họ đã nghe thấy thành chủ cất giọng nhẹ bẫng mà sâu kín, “Các ngươi im miệng đi.”

Hai người sợ nhất là nghe phải giọng điệu thế này, liền lập tức thấy tê rần cả da đầu, nhanh chóng mím miệng lại.

Cuối cùng, Ô Hành Tuyết cũng có chút thời gian thanh tịnh.

Gió đêm se lạnh thổi qua mặt họ mang theo hơi ẩm từ nước mưa, phả vào tai lạnh buốt. Bấy giờ, Ô Hành Tuyết mới nhận ra ban nãy bên trong xe ngựa, hai tai mình có hơi nóng lên.

Tiếng kiếm khe khẽ vang lên sau lưng chàng, Tiêu Phục Huyên cũng xuống xe ngựa.

Ô Hành Tuyết lướt mắt nhìn bao quát một vòng, thấy Tiêu Phục Huyên đang đứng bên cạnh xe ngựa cách mình mấy bước phía sau lưng và thoáng nhìn về phía này nhưng không có ý định lại gần.

“Hử… đâu ra lắm người bên cạnh bục đài quá vậy?” Ninh Hoài Sam chợt thắc mắc thốt hỏi.

“Hửm?” Ô Hành Tuyết ngoái đầu nhìn sang.

Chỗ xe ngựa dừng lại là một khu hàng rào dựng ngựa có mái che. Ở đằng sau cách đó không xa ắt là lối vào Chiếu Dạ thành.

Chỉ thấy chỗ đó có một bức tường cao sừng sững, hai bên đặt hai toà tháp nhọn, trên mép mỗi toà tháp dường như treo một quả chuông, chuông ngân văng vẳng xuyên màn sương mù theo tiếng gió lạnh đẩy đưa.

Đặt giữa bức tường cao là một cánh cổng huyền thiết khổng lồ, hai bên cánh cổng có hàng mấy chục chiếc đèn xanh nhợt cao thấp xen kẽ.

Thoạt đầu, Ô Hành Tuyết tưởng đấy là đèn lồ ng treo trên tường. Song khi chú ý nhìn kỹ một lát mới thấy đó là ma trơi lơ lửng giữa màn sương.

Có bóng người chuyển động giữa đàn ma trơi.

Ô Hành Tuyết hỏi, “Đó là ai vậy? Thủ vệ à?”

Chàng tự thắc mắc trong lòng Chiếu Dạ thành không phải là Động Ma à, tại sao trước Động Ma còn cần thủ vệ?

Quả nhiên, nghe được Ninh Hoài Sam đáp, “Trước đây Chiếu Dạ thành chúng ta không có thủ vệ. Những chiếc đèn thanh minh kia đều do thành chủ thả ra, và cả hai quả chuông đen treo trên ngọn tháp kia cũng vậy. Một khi người từ Tiên Đô muốn xâm nhập vào Chiếu Dạ thành, chiếc chuông đen kia sẽ đánh vang, còn đám đèn lồ ng thanh minh sẽ thổi phừng thành tường lửa dài hàng trăm dặm.”

“Tuy nhiên, sau này có một số thay đổi,” Ninh Hoài Sam nói tiếp.

“Vì sao?” Ô Hành Tuyết hỏi.

Ninh Hoài Sam ngập ngừng mới nói, “Dạ… bởi vì thành chủ bị nhốt ở cái chốn quỷ Thương Lang Bắc Vực kia không biết khi nào mới quay về được. Có nhiều người sợ đèn thanh minh và chuông đen này không dùng được lâu dài nữa, cho nên…”

Câu này đã có ý nói giảm nói tránh.

Trong lòng Ô Hành Tuyết tự hiểu rõ, khả năng cao là bọn tà ma trong Chiếu Dạ thành đoan chắc chàng không thể tránh khỏi cái chết nên không còn tin vào những thứ này nữa.

Hơn nữa, đã thiết lập thủ vệ ở đây cũng tương đương cho thấy trong Chiếu Dạ thành hiện tại có một kẻ tiếng nói có trọng lượng.

Ô Hành Tuyết ngoắt tay với Ninh Hoài Sam và hỏi, “Này, ta hỏi chút, thành chủ hiện tại của Chiếu Dạ thành là ai?”

Ninh Hoài Sam không cam lòng trề môi, trả lời theo bản năng, “Tiết Lễ.”

Nói đoạn, bị Phương Trữ cho ăn một cùi chỏ to tướng.

Bấy giờ Ninh Hoài Sam mới sực hoàn hồn, thốt, “Thưa thành chủ…”

Ô Hành Tuyết không ngạc nhiên chút nào, bởi người đời đều cho rằng chàng chắc chắn đã chết. Sao có chuyện vị trí thành chủ Động Ma Chiếu Dạ thành có thể để trống mãi được, nơi này có biết bao nhiêu là tà ma yêu đạo, dù sao cũng phải có kẻ đấu đá nhau để ngồi lên vị trí ấy. Hẳn nhiên chuyện có thành chủ mới là chuyện vô cùng bình thường.

Chợt nhớ đến khi mới vừa ra khỏi Thương Lang Bắc Vực, Ninh Hoài Sam đã vô cùng hối hả kéo chàng về Chiếu Dạ thành, đoán chừng là vì nguyên do này.

“Tiết Lễ?” Y Ngô Sinh chợt lẩm bẩm, “Tiết Lễ…”

Hắn bị tà ma chiếm đoạt cơ thể nên sống trong mê man suốt hơn hai mươi năm, trước lúc tỉnh lại cũng không cách nào biết được thành chủ mới đổi của Chiếu Dạ thành là ai. Giờ đây nghe thấy cái tên này, hắn lặp đi lặp lại vài lần mới nói, “Tên này giống với tên con trai một người bạn cũ của ta.”

Ninh Hoài Sam: “Bạn cũ của ngươi là người nhà họ Phong?”

Y Ngô Sinh gật đầu. “Đúng vậy, nhà họ Phong có thân tình với nhà họ Hoa nhiều đời rồi, gia chủ đời trước có hai nam một nữ, nam trưởng Phong Phi Thị, ái nữ Phong Cư Yến, và con út là Phong Tiết Lễ.”

Ninh Hoài Sam: “Đúng vậy, chính là hắn.”

Y Ngô Sinh thảng thốt biến sắc. “Nói vậy rốt cuộc là sao?!”

Ninh Hoài Sam: “Đúng là Phong Tiết Lễ đó, không biết lúc trước vì lý do gì hắn ta đã trở mặt thành thù với gia đình và nhập tà ma đạo, tới Chiếu Dạ thành rồi sửa lại tên họ, đổi thành Tiết Lễ. Hai lăm năm qua trong Chiếu Dạ thành không xuất hiện đại ma đầu nào hùng mạnh nên thằng ấy lợi dụng thời cơ, trở thành tân thành chủ.”

“Không chỉ thế!” Ninh Hoài Sam bùng nổ một bụng lửa, mặt nhăn nhó dài hơn cả mặt lừa. “Hắn tới Chiếu Dạ thành rồi không ở yên trong phủ trạch của bản thân mà còn lăm le chiếm đoạt Tước Bất Lạc của thành chủ. May mà sau khi thành chủ đi rồi thì Tước Bất Lạc tự niêm phong lại, chứ không chắc hắn đã dọn cả gia sản vào đấy từ lâu!”

Chính bởi nguyên nhân như vậy mà cậu cực kỳ không ưa cái họ Tiết Lễ kia.

Trước đây, cậu với Ninh Hoài Sam chỉ mong Ô Hành Tuyết mau mắn quay về thành giết chó thị uy. Với bản lĩnh của thành chủ nhà cậu mà về rồi thì Tiết Lễ kia làm gì còn có cơ hội tác oai tác quái.

Nhưng giờ cậu đổi ý rồi. Thành chủ nhà họ không nhớ gì hết, mà xui rủi còn gặp trúng kiếp kỳ, tốt nhất vẫn nên chờ khôi phục lại ký ức và vượt qua kiếp kỳ đã rồi hẵng ra tay đập Tiết Lễ kia một trận cho hắn không kịp trở tay.

Thành thử, trước mắt tạm thời không nên để lộ thân phận thì hơn.

Ninh Hoài Sam và Phương Trữ đều nghĩ như vậy, vừa định kêu Ô Hành Tuyết để bảo chàng dịch dung một tí trước khi đi tới bệ đài kia. Ngờ đâu còn chưa kịp mở lời đã nghe được tiếng gió lộng qua phía sau lưng.

Đây là một cơn âm phong mang theo thi khí, ngửi thấy mùi vị ấy, Ô Hành Tuyết bỗng nhiên nhớ đến phủ trạch của Tang Dục trong giấc mơ ban nãy — đây là thứ mùi luôn bám trên người những kẻ luyện Thi đạo.

Ô Hành Tuyết thoáng nhăn mũi lại, đến khi ngước mắt nhìn đã thấy những bóng người chuyển động bên trường thành biến mất tăm. Thoắt cái trước mắt họ đã xuất hiện mấy chục người vận áo đen.

Da dẻ những người này tái mét, trên cổ có quấn một đường đen cực kỳ nổi bật, thoạt trông cứ như đã bị chặt lìa đầu, sau đó bị khâu lại trên thân một cách vô cùng thô thiển.

Mà nhìn kỹ hơn mới thấy, vòng đen nọ không phải là đường may với những sợi chỉ đen không đều nhau, mà là một loạt đinh quan tài đóng dọc vòng quanh cổ.

“Đây là thủ vệ của tân thành chủ đó à?” Ô Hành Tuyết xem xét những người này rồi khẽ nghiêng đầu sang một bên và cất giọng nhỏ nhẹ. “Những món đồ xấu xí gì thế này.”

Thật hiếm hoi khi chàng nói xong mà không nghe được tiếng phụ hoạ, lòng nhủ thầm Ninh Hoài Sam thế mà cũng có lúc trầm ngâm tư lự cơ à.

Kết quả lại nghe thấy giọng Ninh Hoài Sam vọng lại từ phía kia, “Bọn tao mới ra khỏi thành có vài ngày mà sao trên bệ đài lắm người thế?”

Ô Hành Tuyết: “…”

Ninh Hoài Sam mới vừa đây còn lẽo đẽo sát rạt bên người chàng mà loáng cái đã đi tới vị trí cách đó mấy bước. Cái người đang đứng cạnh nghe cậu nói nhăng nói cuội là ai?

Ô Hành Tuyết ngoái đầu, thấy Tiêu Phục Huyên đang đeo kiếm ngay bên cạnh.

Ô Hành Tuyết ngẩn người. “… Không phải huynh đứng chỗ xe ngựa à, sao lại đến đây thế này.”

Tiêu Phục Huyên: “Không phải không thèm ngoái đầu à, làm sao biết ta đứng chỗ xe ngựa.”

Ô Hành Tuyết mấp máy bờ môi, nín thinh không nói gì. Cảm giác tế nhị khôn tả ban nãy lại trỗi dậy.

Chàng có cảm giác dường như Thiên Túc thượng tiên đang không vui cho lắm, rõ ràng ban nãy khi chàng vừa tỉnh dậy còn không như vậy. Ngẫm kỹ lại thì có vẻ là kể từ lúc chàng nói với Y Ngô Sinh “không nhớ rõ kiếp kỳ” rồi hấp tấp bước ra khỏi xe ngựa thì phải.

Ô Hành Tuyết: “…”

Ờm…

Thân là một ma đầu, xưa giờ có hồi nào đi quan tâm người ta có vui hay không vui. Huống chi, chàng thật sự không biết những lúc như thế này mà nói thì nên nói gì cho phải.

Thôi chẳng thà giả mù không thấy gì.

Đại ma đầu nghĩ vậy bèn mím môi.

Một lát sau mới sực nhớ. “Vậy sao huynh lại tới đây?”

Tiêu Phục Huyên nhướng mày. “Tới đổi mặt cho người ta.”

Ô Hành Tuyết: “?”

Chàng thộn người đôi chốc mới nghe Tiêu Phục Huyên trầm giọng, “Tạm thời đứng yên.”

Ngay nháy mắt kế tiếp, chàng đã hiểu rõ ý Tiêu Phục Huyên, bởi nghe thấy tay thủ vệ đứng đầu vừa cất bước về phía này vừa giải thích với Ninh Hoài Sam, “Có vài dị tượng xảy ra ở Lạc Hoa Đài, thành chủ e ngại sẽ thu hút người lạ tới đây nên xuống lệnh tăng cường phòng thủ toàn thành. Tụi bây vào thành dĩ nhiên không có vấn đề, còn ba vị đây là…”

Đám thủ vệ nổi lửa trong lòng bàn tay, ánh sáng lan tới chỗ họ đứng. Gần như không một ai tại Chiếu Dạ thành không biết Ninh Hoài Sam và Phương Trữ là tâm phúc của Ô Hành Tuyết. Nhưng họ vẫn muốn kiểm tra cho kỹ xem ba người còn lại lại là ai.

Trong khoảng cách gần như thế này, dưới tình huống như hiện tại, hễ Tiêu Phục Huyên nâng tay lên chạm mặt ai cũng tạo ra động tĩnh quá lộ liễu.

Ô Hành Tuyết tự nhủ thôi rồi tổ trác.

Mấy người họ vốn muốn đi tới Lạc Hoa Đài để tìm tinh chất ngọc sửa chuông mộng. Còn những vấn đề khác để chờ khi chàng hoá giải cảnh mộng và khôi phục lại ký ức rồi mới bàn tiếp.

Nhưng e là trong tình hình hiện tại lại càng khiến người ta chú ý nhiều hơn…

Chắc chắn những người trong Chiếu Dạ thành đều biết gương mặt này của chàng. Tiêu Phục Huyên cũng không khá hơn là bao vì dù gì cũng là Thiên Túc thượng tiên. Qua những đoạn giấc mơ rời rạc của mình, có thể đoán được áng chừng quá nửa cư dân trong Chiếu Dạ thành đều biết mặt Thiên Túc thượng tiên.

Thậm chí Y Ngô Sinh cũng không kém phần nguy hiểm, thân là trưởng lão của một tiên môn vọng tộc, thanh danh lẫy lừng thiên hạ, nói không chừng cũng sẽ có kẻ chỉ cần liếc mắt là biết thân phận hắn là ai.

Nói ra thì, với danh tính như vậy, trông họ giống như muốn đến khiêu chiến toàn bộ Chiếu Dạ thành hơn là hành sự trong thầm lặng.

Khi thủ vệ dí sát lửa trong lòng bàn tay tới chỗ họ, Ô Hành Tuyết nghe Tiêu Phục Huyên nhỏ giọng nói giữa kẽ răng, “Xong.”

Xong?

Ô Hành Tuyết nhìn sang cánh tay chưa hề nhúc nhích của Tiêu Phục Huyên mà thắc mắc khôn nguôi. Cánh tay im lìm thế này mà bảo xong là xong cái gì?

Đến khi quay đầu sang thì thấy Y Ngô Sinh với trang phục không hề biến dạng, mảnh vải vẫn chằng kín miệng mũi, song phần mặt để lộ bên ngoài đã thay đổi hoàn toàn.

Thoạt trông chẳng khác nào một thư sinh yếu ớt không biết võ công bị tà ma khống chế.

Tay thủ vệ lia ngọn lửa trong tay qua khiến Ô Hành Tuyết bị loá mắt phải hơi nheo lại.

Ngay lúc đó, tay thủ vệ kêu lên một tiếng rồi lẩm bẩm với tên thủ vệ đứng bên cạnh, “Này, sao tao thấy… đôi mắt này quen quá, hình như từng gặp ở đâu rồi.”

Từ khoé mắt, Ô Hành Tuyết có thể thấy tay Ninh Hoài Sam và Phương Trữ đã đặt trên chuôi kiếm, sẵn sàng chớp thời cơ tấn công bất kỳ lúc nào. Xong liền nghe thấy một tên thủ vệ khác cất giọng, “Hai hôm nay ngày nào cũng có mấy người ai mày đều bảo sao quen mắt quá.”

Họ săm soi kỹ lưỡng một hồi rồi dời ánh lửa trong tay sang Tiêu Phục Huyên.  

Bởi thế, Ô Hành Tuyết có thể xác định gương mặt mình đã bị chỉnh sửa lại khác hoàn toàn giống như Y Ngô Sinh vậy.

“Kiểm tra xong chưa? Điên cả người. Tao đã nói là hai tụi tao đi đường đói bụng nên bắt bừa vài người về rồi,” Ninh Hoài Sam cất giọng một cách thiếu kiên nhẫn. “Bộ không thể vác người về thành hay sao?”

Có thế thấy rõ, cậu ta và Phương Trữ cũng thuộc dạng có địa vị bên trong Chiếu Dạ thành. Đám thủ vệ thấy cậu mất kiên nhẫn thì không cù cưa thêm nữa mà nép người sang bên chừa họ một lối đi.

“À phải rồi, vào trong thành đừng đi về phía Lạc Hoa Đài, thành chủ đã mở sẵn một con đường khác phía bên tay phải,” tay thủ vệ đứng ở phía sau cất giọng căn dặn.

“Có vấn đề gì ở Lạc Hoa Đài?” Ninh Hoài Sam hỏi.

“Cũng không phải có vấn đề gì, mà trong núi lại nổi ánh lửa.”

“Ánh lửa?”

“Ừ.”

Nhớ lại lúc ngồi trong xe ngựa, Y Ngô Sinh có kể sau khi phố núi Lạc Hoa bị lửa thiêu trụi năm nào thì hằng năm về sau, vào mỗi mùng ba tháng ba, ánh đèn dầu vẫn nổi lên suốt mười hai dặm Lạc Hoa Đài. Hệ luỵ đến việc nhiều đệ tử tiên môn vác kiếm đến thăm dò song chỉ chứng kiến một ngọn núi trống không có gì ngoài trảng đất cằn cỗi. 

Đến sau khi Lạc Hoa Đài bị xác nhập vào địa giới Chiếu Dạ thành và trở thành cửa khẩu bước vào Chiếu Dạ thành thì ánh đèn lấp láy hằng mỗi mùng ba tháng ba kia mới dần dà biến mất.

Như vậy, theo lời mấy tay thủ vệ này thì cứ cách mấy trăm năm ánh lửa kia lại bùng lên một lần à?

Ninh Hoài Sam nói, “Mấy hôm trước lúc tụi tao rời thành ở đó đã có vấn đề gì đâu.”

Thủ vệ trả lời, “Mới bắt đầu hai ngày trước thôi.”

Hai ngày trước?

Ô Hành Tuyết tính nhẩm lại.

Hai ngày trước là ngày bọn họ rời khỏi thung lũng Đại Bi còn gì?

Tình cờ quá vậy? Hay có liên hệ gì giữa hai sự kiện này?

Chàng ngẫm nghĩ một chốc, đến khi định thần lại thì mọi người đang đứng trước cánh cổng huyền thiết lớn rồi. Nghe đâu chính chàng đã thiết lập những ngọn đèn thanh minh này ở hai bên cổng thành, khi mọi người đến gần, chúng hấp háy một chút như thể đang manh nha muốn động đậy.

Nhân lúc nhóm thủ vệ không đứng bên cạnh, Ninh Hoài Sam hỏi nhỏ, “Thưa thành chủ, ngài còn nhớ cách điều khiển đèn thanh minh này không ạ?”

Ô Hành Tuyết thản nhiên đáp, “Quên rồi, có gì không?”

Ninh Hoài Sam trưng vẻ mặt như ê ẩm cả người và nói, “Đèn thanh minh này có khả năng phát hiện tiên khí, nó cực kỳ nhạy cảm. Nghe đâu đã canh giữ ở đây mấy trăm năm rồi mà chưa sai sót một lần nào. Bất kỳ người nào từ Tiên Đô bước qua đều sẽ bị phát hiện, cho dù có dịch dung cũng không cách nào đánh lừa được chúng.”

Ninh Hoài Sam ngó lên Thiên Túc thượng tiên một chốc rồi hạ giọng thấp hơn nữa, “Nếu ngài còn nhớ cách điều khiển thì có thể giúp Thiên Túc thượng tiên vượt qua nó. Còn nếu quên mất rồi thì chúng ta nên làm sao đây?”

Ô Hành Tuyết: “…”

Cậu ta than thở với vẻ mặt đưa đám, “Nghe đâu đám đèn thanh minh này cháy lên rất kinh hoàng, eo ôi ta không muốn bị đứt gánh chỗ này, ta…”

Khóc lóc được nửa câu thì cậu đột nhiên mở to mắt, âm cuối rít lên như muốn vỡ giọng.

Ô Hành Tuyết quay sang nhìn theo ánh mắt của cậu thì thấy Tiêu Phục Huyên dừng chân trước dàn đèn thanh minh trong tích tắc rồi tiếp tục bước tới trước. 

Trường kiếm vang lên âm thanh khe khẽ, vạt bào phất lên để lộ đôi ủng cao cổ màu đen. Dàn đèn thanh minh hai bên chỉ nhấp nháy mấy cái như có hơi do dự. Ngay tiếp đó, chúng hoàn toàn yên ắng xuống, triệt để ngó lơ việc chúng vừa thả xổng một vị thượng tiên.

Ninh Hoài Sam: “?????”

Lần này, cả cậu lẫn Phương Trữ đều kinh hãi tới điếng người.

“Thành chủ ơi sao y bước vào được vậy?”

“Tại sao ngài không làm gì hết mà y vẫn bước vào được vậy?”

“Mà sao trông như đây không phải là lần đầu tiên y bước vào đây luôn vậy.”

“Thành thủ ơi?”

Hai người ngoái đầu nhìn thành chủ nhà mình thì thấy thành chủ đang giấu cánh cổ mảnh khảnh và nửa cằm mình sau áo khoác lông chồn trắng bạc, sau một hồi lâu mới nhả ra một câu, “Không biết, hai ngươi có đi không thì bảo?”

“…”

“Đi.”

Sau khi bước qua khỏi cánh cổng huyền thiết khổng lồ kia rồi, Ô Hành Tuyết hãy còn suy ngẫm về câu “Tại sao y bước vào được, mà trông như đây không phải là lần đầu tiên y bước vào” nọ.

Thật ra chàng cũng có thể đoán được nguyên do.

Trong giấc mơ nọ, hai thú vui nhỏ của Tang Dục đến Tước Bất Lạc dò la thì phát hiện Thiên Túc thượng tiên. Nếu cảnh tượng trong giấc mơ kia là thật thì đồng nghĩa trước đây khi Thiên Túc thượng tiên đến Chiếu Dạ thành chưa bao giờ đánh động đèn thanh minh và dĩ nhiên cũng không biết cảm giác bị ma trơi thiêu thân là gì.

Mà theo lời Ninh Hoài Sam thì chính chàng đã dựng dàn đèn thanh minh này, nếu có ai đã vọc tay vào chúng thì chỉ có thể là chàng mà thôi.

Nói vậy, đáp án chỉ có một…

Rất lâu về trước, khi còn là thành chủ Chiếu Dạ thành, chàng đã tạo điều kiện cho Tiêu Phục Huyên vượt qua chúng nó rồi.



Ô Hành Tuyết ngưng trệ bước chân.

Nãy giờ chàng chỉ theo bản năng mà nối gót người phía trước, bây giờ vừa giương mắt lên nhìn mới thấy không biết tự lúc nào chân đã bước trên một con đường mòn, hiện tại xung quanh bao phủ bởi sương mù trên triền núi.

Chỉ chậm một bước chân thôi đã thấy bóng lưng cao cao của Tiêu Phục Huyên nhạt nhoà trong sương mù bàng bạc.

Sương mù dày đặc bất thường và cũng lạnh lẽo đến lạ.

Ô Hành Tuyết theo bước xuyên qua màn sương bạc, cảm thấy sương mù kia sượt ngang cổ hệt như một khối nước đóng băng rơi tách phía sau gáy và trượt xuôi theo sống lưng xuống dưới. Cái lạnh căm căm đột ngột khiến chàng khẽ híp mắt lại, đến khi mở mắt ra thì khung cảnh trước mắt đã hoàn toàn thay đổi.

Màn sương dày đặc bị bỏ lại phía sau, bên chân chàng là cột mốc biến giới bằng đá trắng bám dây leo ngoằn ngoèo, trên trên cột đá đẽo nét chữ vô cùng xinh đẹp: Lạc Hoa Đài.

Trước mặt là ánh đèn dầu vàng cam cong cong trải dài như một thân rồng, bắt đầu từ con đường núi ngay kề bên và uốn lượn tít tắp đến tận chân trời.

Dưới ánh sáng ngọn đèn, có thể loáng thoáng nhìn thấy những toà nhà nối đuôi nhau san sát với cửa sổ rộng mở, mặt tiền các cửa hiệu hàng quán nhấp nhô cao thấp, bóng người lác đác tới lui.

Hàng hàng những lá cờ đủ mọi sắc màu phấp phới bên tnền núi, trên lá cờ dài gần nhất có viết bốn chữ:

Phố núi Lạc Hoa.

Ô Hành Tuyết đứng lặng nơi đó hồi lâu mới nhấc chân bước tới chỗ cây cờ dài kia. Chàng khom lưng bước qua tấm cờ, bao tiếng người rộn ràng huyên náo bất chợt dâng trào như sóng đổ dạt về phía chàng.

Tuy không còn nhớ gì nữa, nhưng nghe thấy những âm thanh xao động kia, chàng bỗng dưng cảm thấy quả thật chính là nơi ấy. Chính là phố núi Lạc Hoa của một thuở năm xưa.

Thế nhưng, phố núi Lạc Hoa đã bị thiêu trụi và hoàn toàn biến mất từ hàng trăm về trước.

Thế khung cảnh trước mắt này là gì?

Vừa nãy khi vào thành, thủ vệ có nói, dị tượng xảy ra ở Lạc Hoa Đài vào những ngày gần đây là ánh lửa đèn dầu nổi lên trên núi.

Lẽ nào, vì bất cẩn nên chàng đã rơi vào ảo cảnh mất rồi?

Mà những ảo cảnh sao chân thật quá đỗi.

Phố núi này không giống như dựng trên một con đường núi mà tương tự một con phố thật dài không thể nhìn thấy điểm cuối. Đá trắng lát dưới mặt đường, mối lát không kề nhau san sát mà khi giẫm chân xuống sẽ chệch sang một bên, rồi khi nhất chân lên lại trả về vị trí ban đầu.

Cửa hàng gần chàng nhất là một tiệm trà ba tầng, được xây tựa lưng trên vách núi nhưng vẫn thẳng thóm không hề nghiêng vẹo.

Dây đèn lồ ng treo từ mái hiên mũi cong rủ dài xuống, có rất nhiều khách ngồi trong quán bên dưới đang nói nói cười cười. Trước sảnh, một vị tiên sinh đang ngồi giảng giải gì đó, trên nay ông cầm cây thước gỗ huơ huơ, miệng liến thoắng bắn tung toé như ánh sao. 

Tiểu nhị dựng quầy phía trước sảnh quán, một bên vai đắp khăn bằng vải bố trắng, giọng vang lanh lảnh vào tai Ô Hành Tuyết, “Trà linh chi tiên tuyền Lạc Hoa Đài, một ấm chữa bách bệnh, hai ấm thọ ngàn năm yên vui…”

Ô Hành Tuyết: “…”

Vạt chăn trải lót trà bay lất phất bên cạnh quầy hết nửa buổi khiến chàng khó nhịn trong lòng, bèn vươn tay sờ bên mép một chút…

Ảo cảnh này sao mà lợi hại quá vậy, đến cảm giác thô ráp trên hoa văn vải cũng chân thật thế này.

“Ơ kìa, vị lang quan này xin đừng quấy tấm lót trà nhà tôi vậy chứ!” Tiểu nhị cất lời với chàng. “Ngài có muốn dùng trà không? Trà bánh nhà tôi là tuyệt thế đấy, không tìm được ở đâu khác ngoài phố núi Lạc Hoa này đâu.”

Ô Hành Tuyết nghiêng đầu một chút, vừa tính nói “Không cần đầu,” thì bất chợt lướt thấy một dáng người cao cao trước mặt, đứng cách chàng tầm ba trăm trượng. Người nọ nhấc kiếm vén tấm rèm vải bố treo trước một cửa hàng, đồng thời nghiêng người né một ông bác đang đẩy xe hàng, trông chừng người nọ đã sắp sửa chìm vào biển người.

Ô Hành Tuyết bước chân qua, tính gọi “Tiêu Phục Huyên”. 

Song, chữ “Tiêu” mới thốt ra khỏi miệng thì thấy có ai đó vỗ lên vai mình một cái. Ngay kế đó, một bàn tay ôn tồn che trước miệng. Chàng bước lui nửa bước về sau, bờ lưng chạm vào một điểm tựa ấm áp.

Giọng Tiêu Phục Huyên vang lên bên tai, thì thầm thật thấp, “Đừng gọi, đó là ảo cảnh.”

Lời tác giả:

Chờ lâu rồi, chương này hai chương gom làm một, bổ sung chương thiếu ngày hôm qua QAQ
Chương trước Chương tiếp
Loading...