Ba Trăm Năm Không Gặp Thượng Tiên

Chương 75: Phỏng đoán



Ô Hành Tuyết sửng sốt, nhủ thầm trong lòng toi rồi, sơ ý quá. Chàng còn chưa bắt đầu giấu nữa mà người chàng muốn giấu đã trở lại trong âm thầm và bắt chàng tại trận mất rồi.

Có trách phải trách cái tên “Phương Trữ” bên ngoài sân. Sớm không nhúc, muộn không nhích, ngồi đực ra đó cả ngày mà chứng gì phải cựa quậy ngay đúng lúc này để khiến chàng phân tâm.

Thật biết cách sinh sự cho ta mà.

Ô Hành Tuyết liếc mắt nhìn “Phương Trữ” bên ngoài sân, đánh dấu cục nợ này trong lòng, đoạn quay người trở lại.

Đại ma đầu đã muốn giấu nhẹm rồi thì dễ gì thừa nhận, bèn chối đây đẩy, “Lạnh ở đâu, ta không lạnh.”

Đoạn, toan rút tay về theo bản năng.

Nhưng chàng có rút về được đâu, vì Tiêu Phục Huyên đã kẹp đầu ngón tay chàng mất rồi.

Một động tác chẳng gì lớn lao mà mang cảm giác thân mật đến khó tả.

Ô Hành Tuyết chững tay không rút về nữa. Không thể phủ nhận rằng dù có trở thành ma đầu, chàng cũng không thoát khỏi loại phản ứng theo bản năng này và tương đối hưởng thụ cảm giác thân mật mập mờ như thế.

Tiêu Phục Huyên rủ mắt, xoa nhẹ đầu ngón tay chàng, đoạn ngước mắt lên nhìn và trầm giọng vạch trần, “Ngón tay ngươi ướt rồi.”

Đó là hệ quả sau khi sương đọng, nhưng tất nhiên ma đầu không nhận.

Chàng trả lời, “Đó là mồ hôi.”

Tiêu Phục Huyên: “…”

Chắc Tiêu Phục Huyên cũng không ngờ Ô Hành Tuyết có thể nói dối trắng trợn như vậy, sau một lát lặng im y lại bắt bẻ, “Mồ hôi ở đâu ra.”

Ma đầu: “… Không biết nữa, ban nãy ra mồ hôi cả người còn gì.”

Tiêu Phục Huyên: “…”

Sự thật đã chứng minh, một khi rời giường rồi, hễ muốn giấu giếm chuyện gì hay đe doạ ai đó, chuyện quái quỷ gì ma đầu cũng dám nói, gồm cả giả yếu đuối dỗ người cãi càn.

Tiêu Phục Huyên liếc nhìn chàng, im lặng hồi lâu, không rõ là tức giận hay bị thuyết phục rồi.

Sau một lúc giằng co, y gật đầu rồi trầm giọng, “Được.”

Ô Hành Tuyết thấy thái độ này thì nhen lên linh cảm bất an.

Thật vậy, ngay chớp mắt kế tiếp, khí kình của Thiên Túc tuôn cuồn cuộn vào đầu ngón tay mà chẳng hề báo trước, tiếp đến toả khắp trong cơ thể chàng.

Thà là khí lạnh trên ngón tay thì chàng còn lý sự rằng đây là tàn dư sót lại, nhưng nếu bị khí kình phát hiện ra thì khó mà giải thích cho xuôi.

Ô Hành Tuyết thật lòng muốn cản lại đôi chút. 

Trong khoản một canh giờ Tiêu Phục Huyên đến thung lũng Đại Bi, chàng vừa theo dõi “Phương Trữ” ở ngoài sân, vừa vận chuyển khí kình trong cơ thể và mở ra được một lối mới. Nên bây giờ nếu chàng muốn ngăn cản khí kình đang ùa vào trong của Tiêu Phục Huyên thì vẫn có cách làm được.

Nhưng có hai vấn đề, thứ nhất là làm như thế sẽ gây tác dụng ngược.

Thứ hai, khi thấy Tiêu Phục Huyên nhìn xuống mình với đôi mắt cau chặt, chàng bỗng cảm giác như bị người người véo nhẹ trong lòng.

Thẫn thờ thoáng chốc, chàng thu lại toàn bộ những thứ đã chuẩn bị hòng cản người.

Khí kình Tiêu Phục Huyên cũng lạnh lẽo và sắc bén hệt như kiếm khí y. Chỉ thông qua chúng, chàng cũng có thể cảm nhận được sự mất vui đến từ nỗi lo lắng trong lòng người nọ.

Vậy mà khi lướt qua những huyệt trọng yếu, luồng khí kình kia vẫn sẽ mơn qua thật nhẹ nhàng.

Y kiểm tra từng chỗ từng chỗ một vô cùng cẩn thận.

Khi đến một vị trí nào đó, Ô Hành Tuyết có thể nghe giọng y vang lên trong cơ thể thông qua khí kình, nói thật trầm thấp rằng, “Ở đây còn lạnh.”

“Và ở đây.”



Thoạt đầu, sự mất vui nọ nằm ngay trên mặt, thấy rất rõ ràng. Rồi càng về sau, y càng phát hiện ra nhiều vị trí, hàng mày càng cau chặt hơn, dần dà xua tan sự mất vui đó để chỉ đọng lại nỗi lo lắng.

“Ô Hành Tuyết, tại sao có nhiều chỗ bị lạnh như vậy?” Tiêu Phục Huyên hỏi.

Đúng vậy, trên người chàng có hơn mấy chục vị trí quan khiếu đã bắt đầu trở lạnh lại. Điểm may mắn duy nhất chính là dù có đến mấy chục vị trí bị trở lạnh nhưng sẽ không thấy quá tệ ở từng vị trí nếu chỉ kiểm tra qua một lần.

Ô Hành Tuyết ngẫm nghĩ chút rồi nói, “Phương Trữ từng nói với ta là vào giai đoạn cuối kiếp kỳ có khả năng bị tái phát một chút.”

Người ta nói bản chất kiếp kỳ của tà ma là nhằm trấn an hoặc trấn áp những linh hồn bỏ mạng dưới tay chúng. Mà dưới tay những đại ma đầu đã nhuộm đẫm máu tươi là người chết hằng hà sa số, nên việc trấn áp cũng vất vả hơn, dù có bị tái phát cũng là chuyện bình thường.

“Chắc thế nên thời gian bị kéo ra hơi dài hơn tí, nhưng chuyện này cũng không nghiêm trọng gì, ta cũng không thấy khó chịu,” Ô Hành Tuyết nói.

Chàng tự đánh giá mình đã trả lời rất hợp tình hợp lý, chỉ cần giải thích thế sẽ giúp Tiêu Phục Huyên thả lỏng hàng mày nhíu chặt kia. Ngờ đâu đối phương cất giọng nặng nề, “Năm đó ngươi không nói như vậy.”

Ô Hành Tuyết: “…”

Thôi toang.

Quên bà nó vụ này.

Chàng im re một nháy mắt, lập tức thả nhẹ giọng, “Ta không nhớ rõ nữa.”

Khi chàng rủ mi, mí mắt sẽ vẽ thành đường cong dài, khiến ánh sáng trong đôi ngươi bị khuất phía sau rèm bóng đổ, để người nhìn không thấy được rõ ràng.

Bên cạnh đó, với đuôi mắt hơi hướng xuống của mình, mỗi khi chàng lên tiếng đều phảng phất chút cô liêu không rõ nguyên do, khiến cho người ta thương tâm để rồi không nỡ dồn dập hỏi tiếp tới nữa.

Ô Hành Tuyết ngước nhìn Tiêu Phục Huyên rồi lại buông mắt cụp xuống, cất giọng nuối tiếc, “Ta không nhớ ra.”

Tiêu Phục Huyên: “…”

Thấy Tiêu Phục Huyên không nói gì, Ô Hành Tuyết thở dài.

Chàng tính nói thêm gì đó tiếp thì nghe giọng Tiêu Phục Huyên vang lên, “Ngươi nói kiếp kỳ của tà ma khác có kéo dài hay khốn khổ thế nào thì cũng không can hệ đến ngươi, rằng ngươi sẽ không như thế.”

Ô Hành Tuyết: “?”

“Nói kiếp kỳ của ngươi không tái phát.”

“…”

“Nói một khi đã trấn xuống rồi thì có là mệnh hồn hay kiếp số gì cũng không thể gợn sóng nổi lên được nữa.”

“…”

Khi nói những lời này, ánh mắt Tiêu Phục Huyên đã dần thả lỏng, trả về một nét mặt vô cảm. “Lúc trước ngươi để ta kiểm tra bằng khí kình cũng không phát hiện ra một chút lạnh lẽo nào.”

Nếu không phải ký ức chàng đã biến mất sạch nên không còn nhớ nhiều cách che trời giấu biển, thì đến giờ Tiêu Phục Huyên vẫn không biết được chuyện đó.

“Vậy nên, Ô Hành Tuyết.” Y nhìn người trước mặt với vẻ vô cùng trầm nặng, nói, “Ngươi lại lừa ta lần nữa.”

Ô Hành Tuyết chẳng thể ngờ rằng Thiên Túc lại lôi nợ cũ rất nhiều năm về trước ra đòi thanh toán. Chàng hoàn toàn đuối lý, chẳng bịa ra nổi nguyên cớ gì.

Thấy chừng Tiêu Phục Huyên lại muốn mở miệng nói tiếp, Ô Hành Tuyết bất ngờ nghiêng mặt, hôn lên yết hầu nhô lên trước cổ y.

Loáng cái, Thiên Túc trở về trạng thái kiệm lời.

Trong khoé mắt khép hờ của Ô Hành Tuyết loé lên ý cười ranh mãnh.

Chàng vốn chỉ định chơi xấu tí thôi, nhưng liền sau đó đã thấy hơi hối hận, bởi khí kình Thiên Túc phản quân chàng ngay tắp lự. Chưa được bao lâu mà miệng chàng đã hé mở th ở dốc, hơi thở chàng phà lên yết hầu đối phương.

Chàng híp mắt, thoáng thấy bên cổ Tiêu Phục Huyên có một vết thương không quá sâu cũng không quá nông. Đây là vết thương mà chàng vùi đầu vào cắn hồi giữa kiếp kỳ, khi đó chàng vừa uống máu vừa nhẫn nhịn hết sức để nén lại âm thanh.

Thật ra, chàng vẫn luôn cảm thấy cách tà ma trải qua kiếp kỳ vừa hỗn loạn lại vừa trái lẽ, bản thân chàng cũng không làm sao chấp nhận được việc miệng mình đẫm máu. Hơn cả, chàng cực kỳ kháng cự cảm giác thoả mãn tuôn trào theo bản năng mỗi khi uống máu.

Cảm giác đó như lời nhắc nhở chàng rất nhiều điều…

Nhưng Tiêu Phục Huyên đã khuấy đục cảm giác ấy.

Bọn họ quấn quýt giữa khi nóng bỏng nhất, trao hôn với đôi môi lấm máu.

Nó khiến chàng ngỡ rằng phản ứng như kia không bắt nguồn bởi bản chất tà ma, mà chính vì người trước mắt, chính bởi điều nhân gian vẫn thường gọi tên là ái tình.

Ánh mắt Ô Hành Tuyết mê man giây lát, tiếp đến hôn lên vết thương kia.



Tiêu Phục Huyên cảm thấy máu nóng trong huyết quản đều đổ dồn về nơi ấy, chỉ thoáng chốc mà đôi mắt đang buông hờ của y tối sầm xuống.

Một lúc lâu sau, Ô Hành Tuyết mới ngẩng đầu lên, lòng môi nhuộm tràn máu thẫm. Chàng li3m môi, nuốt máu xuống, nhiệt độ dưới da chầm chậm tăng lên khiến làn da cũng ửng chút hồng hào tựa như ngọc thạch đang hắt ánh đèn le lói.

Giọng chàng giờ đây mềm mại ấm dịu pha chút khàn khàn, “Này, đã ấm lên rồi đây.”

Đến lúc này, Tiêu Phục Huyên mới thả lỏng tâm trạng hơn đôi phần.

Điều khiến y lo lắng nhất không phải việc kiếp kỳ có thể kéo dài đến bao lâu hay có thể bị trở lại hay không. Mà y sợ rằng bởi lý do nào đó khiến máu không còn hữu hiệu nữa, uống vào cũng chỉ như dùng rượu độc giải khát thôi.

Nhưng ngó chừng dáng vẻ hiện tại của Ô Hành Tuyết thì nó vẫn còn hiệu dụng, ít nhất sau khi uống máu vẫn có chuyển biến tốt.

“Vậy nên kiếp kỳ chỉ tái phát chứ không có gì nghiêm trọng cả, ta chỉ tiếc thương cổ ngươi mà thôi,” Ô Hành Tuyết cất giọng đượm nét trêu đùa.

Chẳng qua, chàng vẫn không ưng cảm giác dính máu cho lắm, khi nói xong bèn lập tức mím môi, hai hàng mày cau chặt theo bản năng.

Động tác đó chỉ thoắt hiện mà còn cực kỳ nhỏ, có lẽ chính bản thân chàng cũng không cảm nhận được, thế nhưng tất cả đều lọt vào mắt Tiêu Phục Huyên.

Chàng nói tiếp, “Ngươi rút khí kình ra rồi bổ sung lại huyết khí cho bản thân trước đã, ta sợ lại nhịn không được mà hôn cổ ngươi mất.”

Tiêu Phục Huyên nhìn chàng chốc lát, đoạn nghiêng đầu cúi hôn.

Vị máu nồng phai theo nụ hôn, chỉ đọng lại cảm xúc nơi môi kề môi. Ô Hành Tuyết tựa lưng vào cửa và lặng lẽ hồi đáp.

Dù chàng mới vừa tự thân thấm thía cái gọi là tà ma coi trọng d*c vọng, nhưng…

Nói chung, sau một hồi, chàng vẫn nhẫn nhịn lại, cất giọng thỏ thẻ, “Trong sân còn có người.”

Nhắc đến người trong sân, Tiêu Phục Huyên bèn cau mày đứng thẳng dậy.

Ô Hành Tuyết ngoái nhìn ra bên ngoài cửa sổ…

“Phương Trữ” ngoài kia dường như cũng nhận ra việc mình đứng dậy bất chợt sẽ đánh động sự chú ý của người khác, nên sau khi đứng dậy rồi hắn không tiến về phía phòng ngủ mà chỉ đứng yên chốc lát và làm động tác duỗi tay chân để giãn gân cốt.

Đó là những động tác mà Ninh Hoài Sam và Phương Trữ vẫn thường làm, thế nhưng “Phương Trữ” này tương đối lóng ngóng. Vì dù sao, những người chỉnh tề quanh năm rất hiếm khi thả lỏng gân cốt như vậy. Ngó bộ dáng của hắn giống với việc bỗng dưng nhớ tới động tác của người khác và chỉ đang bắt chước lại mà thôi.

“Phương Trữ” đó lại thoáng đưa mắt về phía phòng ngủ lần nữa, đoạn xoay người đi chỗ khác.

Nhìn theo hướng hắn có thể thấy có lẽ cuối cùng hắn đã nhớ ra, để đóng vai “Phương Trữ” thì ắt hẳn hắn nên đến gặp Ninh Hoài Sam bị ép buộc phải giam mình tĩnh tâm.

Ô Hành Tuyết sợ thằng ngốc Ninh Hoài Sam kia bị lừa nên đã giữ một phần chú ý của mình bên đấy, sau đó quay sang hỏi Tiêu Phục Huyên, “Phải rồi, ngươi có gặp được Y Ngô Sinh không?”

Chàng tưởng rằng Tiêu Phục Huyên sẽ trả lời “Có gặp” hoặc “Không gặp”, nhưng Tiêu Phục Huyên không trả lời ngay mà im lặng một thoáng.

Khoảnh khắc im lặng đó đã khiến Ô Hành Tuyết lập tức nhận ra vấn đề.

Chàng hỏi, “Y Ngô Sinh gặp chuyện gì rồi ư?”

Tiêu Phục Huyên: “Ừm.”

Y dừng đoạn, tiếp tục cất giọng trầm lắng, “Hồn ông ta tan rồi.”

Ô Hành Tuyết ngỡ ngàng.

Một lúc lâu sau, chàng mới thốt, “Sao lại có thể, không phải ông ta đến thung lũng Đại Bi sao? Ông ta chưa kịp vào trong à?”

Chàng bất giác nhận ra con người ta sao mà kỳ lạ. Trước đây, khi nghe Ninh Hoài Sam nói có lẽ Y Ngô Sinh muốn đến thung lũng Đại Bi, lòng chàng còn trỗi lên tiếc nuối khôn tả. Mà lúc này, khi nghe Tiêu Phục Huyên nói hồn Y Ngô Sinh đã tan biến rồi, chàng vẫn cảm thấy muôn phần tiếc nuối.

Đây là thứ cảm giác mà chàng chưa từng trải nghiệm khi đứng dưới bóng cây thần dõi nhìn nhân gian, mãi sau khi thành tiên mới lần đầu biết đến, sau khi thành ma mới thấu hiểu lần hai. 

Rồi cứ thế đến lúc này, cuối cùng chàng mới tường tận đôi chút về “lẽ thường ở đời”vô vàn phức tạp mà người ta vẫn nói.

Tiêu Phục Huyên trả lời, “Đã vào.”

Y ngẫm nghĩ về những lời Y Ngô Sinh đã nói trước đó, rồi xác nhận, “Ông ta nói nguyện vọng bản thân là vào thung lũng Đại Bi.”

Ô Hành Tuyết gật đầu đồng tình.

Câu trả lời này nằm ngoài dự đoán nhưng cũng trong dự đoán. Dù chàng từng lo rằng Y Ngô Sinh sẽ xuống tay làm gì đó, cho dù chỉ trong phạm vi một dòng thời gian phái sinh rối loạn chứ không phải quá khứ thực. Không ngờ chàng đã lo xa rồi.

Nhưng có lo thì cũng chỉ đơn thuần là lo mà thôi, dù gì chàng cũng cảm thấy Y Ngô Sinh rồi sẽ không làm gì cả.

Âu có lẽ là một “lẽ thường ở đời”.

Mà kết quả cho thấy sự thật đúng là như vậy.

Ông đã không làm gì cả mà chỉ bình tĩnh bước đến cuối con đường.

Ô Hành Tuyết hỏi tiếp, “Trước khi linh hồn tan biến, ông ấy có nói gì không?”

Tiêu Phục Huyên đáp, “Nhờ ta gửi lời chào đến ngươi.”

Ô Hành Tuyết khẽ khàng “À” thành tiếng.

Người ta nói thần tiên chỉ mang lòng trắc ẩn, chứ không thấu bi thương. Người ta nói tà ma chẳng màng sinh tử chốn nhân gian.

Thế mà khi nghe được việc Y Ngô Sinh gửi lại cho chàng lời từ biệt như những người bạn cũ trước lúc linh hồn tan biến khỏi thế gian và phải rời đi, lòng chàng đã nhen nhói cảm xúc khổ đau.

Ô Hành Tuyết im lìm một lúc lâu rồi bất chợt lên tiếng, “Phải mà vẫn còn thần mộc thì tốt rồi.”

Tiêu Phục Huyên ngây người. “Sao lại nói thế?”

Ô Hành Tuyết đáp, “Nếu vẫn còn thần mộc thì có thể an táng Y Ngô Sinh bên dưới gốc thần mộc, những chuyện khác không biết thế nào nhưng ít nhất sẽ giúp ông ấy sống lâu trăm tuổi ở kiếp sau.”

Tiếc thay.

Tiêu Phục Huyên hỏi, “Thật không?”

Ô Hành Tuyết mỉm cười. “Nhân gian lưu truyền thế đấy, cũng không biết đã truyền qua bao đời rồi. Có điều nói cho cùng, thần mộc vốn là đại diện của luân hồi sinh tử nên chôn dưới gốc cây cũng đạt được chút ít cơ duyên.”

Tiêu Phục Huyên nói, “Nói thế hẳn là đã có hằng hà người được chôn dưới gốc thần mộc mất rồi.”

Ô Hành Tuyết khẽ lắc đầu.

Chỉ có trẻ sơ sinh hoặc người sắp chết mới có thể nhìn thấy thần mộc. Mà trẻ sơ sinh thì đâu có trí nhớ thuở ban đầu, nên dù có gặp rồi cũng chẳng để lại ấn tượng gì. Còn người sắp tạ thế thì ý thức cũng nhạt nhoà đi nhiều, không một ai để tâm đ ến những vấn đề khác.

Trong suốt dòng thời gian từ xưa đến nay, cũng chỉ có độc nhất một Tiêu Phục Huyên của kiếp trước, dù bản thân đã sắp mất mạng nhưng vẫn cõng đứa trẻ nhặt từ chiến trường trên lưng, rồi khi nhìn thấy thần mộc liền chân thành chôn đứa bé xuống dưới gốc cây.

Thậm chí năm xưa, xương cốt Bạch Tướng tr@n trụi dưới tán cây rồi sau khi được tìm thấy, người ta cũng đưa sang Kinh Quan.

Thành thử người duy nhất được chôn dưới gốc thần mộc, chôn ở vị trí chính đáng nhất, chỉ có mỗi đứa trẻ vô danh đã oan uổng bỏ mạng kia mà thôi.

Có lẽ đây chính là cơ duyên có một không hai ở đời, chẳng rõ đứa nhỏ kia sau này chuyển thế đã sống thế nào, đã lớn thành người ra sao giữa thế thời loạn lạc.

Ô Hành Tuyết ngẩn ngơ một lúc mới hoàn hồn, hỏi, “Vậy… có cách nào đem Y Ngô Sinh quay về không?”

Chàng vẫn còn nhớ trước đây lúc họ vào thung lũng Đại Bi, các đệ tử tiên môn dùng túi càn khôn để đem thân xác đứt lìa của những bá tánh bị nhét trong tượng đồng tử về.

Chàng vừa nói vừa lia mắt sang túi gấm treo bên hông Tiêu Phục Huyên chút đỉnh. Không biết linh thức rời khỏi thân thể rồi thì Tiêu Phục Huyên có dùng được túi gấm đeo bên thể xác hay không.

Tiêu Phục Huyên nói, “Có cách, nhưng hiện tại không mang về được.”

Ô Hành Tuyết thắc mắc, “Vì sao thế?”

Tiêu Phục Huyên đáp, “Có chuyện bất thường bên dưới đáy thung lũng Đại Bi.”

Nói đoạn, y kể lại một lượt về cự trận “dùng mệnh nuôi mệnh” bên dưới lòng thung lũng cho Ô Hành Tuyết.

Sau khi nghe xong, Ô Hành Tuyết hơi cau mày. “Ngươi vừa nói là Hoa Tín dùng trận pháp ở dòng thời gian kia để nuôi giữ sinh mệnh Vân Hãi ở hiện thế ư? Và đã nuôi liên tục?”

Tiêu Phục Huyên: “Xem tình hình trận cục thì đúng là như vậy.”

Ô Hành Tuyết nói, “Nói vậy trong lúc nhà họ Phong bị chấn động kịch liệt, lý do mà chúng ta bị đẩy ra ngoài là vì sự cố nhà họ Phong đã đánh động Hoa Tín ư?”

Phỏng đoán này không mấy khác biệt với suy luận của Tiêu Phục Huyên.

Vậy nên có thể thấy, trong dòng thời gian đó một là có chính bản thân Hoa Tín, hai là có gì đó được Hoa Tín gài sẵn bên trong để đẩy họ ra ngoài một khi cảm nhận được sự xâm nhập.

Ô Hành Tuyết tiếp tục suy đoán theo hướng này thì bất chợt ngoái đầu nhìn ra ngoài sân, chăm chú không dời mắt khỏi gian nhà nơi Ninh Hoài Sam đang bế quan tự hối cải rồi nói, “Nghĩ theo hướng này, vậy cái tay ‘Phương Trữ’ thoát ra khỏi Lạc Hoa Đài chẳng phải chính là —”

Ô Hành Tuyết quay sang nhìn Tiêu Phục Huyên, mấp máy môi nhưng không phát ra tiếng, “Hoa Tín biến thành, hoặc người được Hoa Tín gài vào biến thành?”

Tiêu Phục Huyên đăm chiêu một chốc, nói, “Không loại trừ khả năng là Phương Trữ thật bị người khác chiếm giữ thân thể.”

Ô Hành Tuyết nghe vậy thì sa sầm nét mặt.

Nhưng chàng phải thừa nhận rằng điều Tiêu Phục Huyên nói khả năng cao nhất.

Trong những ký ức rời rạc chàng đã nhớ lại tới bây giờ gần như không có bóng dáng Hoa Tín xuất hiện. Chàng không còn nhớ rõ đến cùng thì Hoa Tín là nhân vật ra sao. Ngoại trừ những gì Tiêu Phục Huyên kể cho chàng thì ấn tượng duy nhất của chàng với Hoa Tín đều đến từ lời thẩm vấn Vân Hãi.

Trong ấn tượng hữu hạn đó, Hoa Tín xuất hiện như một vị “tiên” điển hình, trong hành sự tất luôn mang theo nét bình tĩnh đi kèm với một chút nghiêm cẩn.

Nếu hắn đã có thể chôn giấu cự trận giữ mệnh cho Vân Hãi ở nơi như vậy thì ắt hẳn không phải một người nông nổi đến mức đi dịch dung cải trang thành người khác.

Trái lại, hắn ắt sẽ tính toán kỹ các tình huống, ví dụ như nếu không may dịch dung bị giải trừ, hoặc ví dụ như thể xác bị người kiểm tra. Bởi vậy, giải pháp an toàn nhất chính là chiếm giữ thân thể của nguyên chủ.

Ô Hành Tuyết nói với vẻ mặt u ám, “Nếu hắn chiếm giữ thân thể Phương Trữ, vậy linh phách Phương Trữ… vẫn còn lang thang ở dòng thời gian kia sao?”

Tiêu Phục Huyên nói, “Thế nên ta vẫn chưa rút phần linh thức kia về.”

Y đã tính đến trường hợp này, nên sau khi linh hồn Y Ngô Sinh tan biến, y đã thu gom thân thể quỳ trên đất của Y Ngô Sinh cất vào túi gấm và mang ra khỏi thung lũng Đại Bi.

Đồng thời giữ cự trận và những cành dây leo bên dưới đáy thung lũng chứ không chặt đứt.

Trước hết, y cũng lo nếu xuống tay với cự trận này sẽ phá hỏng hoặc làm rối loạn một số manh mối chủ chốt.

Kế nữa, “Phương Trữ” giả ở trong Tước Bất Lạc ngay kế bên ngoài cửa phòng Ô Hành Tuyết. Nếu đây chỉ là người được Hoa Tín gài vào trước thì không sao, còn nếu đó chính là bản thân Hoa Tín thì rắc rối cực kỳ. Y cũng không muốn mình gây chuyện ở đây mà để Ô Hành Tuyết phải một mình hứng chịu hiểm nguy.

Bởi vậy, y đã để hầm mộ tiên nguyên vẹn dưới lòng đất, có điều lúc rời khỏi đã thiết lập một số thứ ở bên cạnh căn miếu ngoài lối vào thung lũng Đại Bi, nếu có động tĩnh gì xảy đến bên này thì y sẽ nắm được ngay lập tức.

Sau khi thiết lập xong xuôi, y mới rời khỏi thung lũng Đại Bi và dò tìm tung tích linh phách Phương Trữ trong dòng quá khứ này.

Nghe Tiêu Phục Huyên nói có để lại linh thức để tìm Phương Trữ, Ô Hành Tuyết cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút. Dù vậy, nét mặt chàng cũng chẳng nguôi dịu là bao, vì chàng nghĩ đến một vấn đề khác.

Chàng hỏi Tiêu Phục Huyên, “Về sau này Hoa Tín có thường xuống hạ giới không?”

Tiêu Phục Huyên lắc đầu. “Sau khi Vân Hãi không còn, chân thân hắn gần như không xuống nhân gian nữa.”

Ô Hành Tuyết: “Vậy chắc là cũng không đến Tước Bất Lạc phải không?”

Tiêu Phục Huyên: “…”

Tiêu Phục Huyên: “Tại sao hắn phải đến Tước Bất Lạc.”

Ô Hành Tuyết vừa định tiếp lời, song vừa ngước mắt lên đã đối diện với gương mặt vô cảm của Thiên Túc.

Ô Hành Tuyết: “?”

Đôi chân chàng được bọc trong đôi ủng vân bạc, bó khít khao thẳng thóm và cao ráo. Chàng biếng nhác nhấc chân cọ nhẹ vào bên hông giày Thiên Túc rồi nói, “Thế này đi.”

Tiêu Phục Huyên liếc cái cẳng chân của chàng, nhướng mi chờ xem người này tính nói thế này là thế nào.

Ô Hành Tuyết nói, “Lát nữa bắt ‘Phương Trữ’ ra cửa dán một tờ.”

Tiêu Phục Huyên: “… Tờ bùa?”

Ô Hành Tuyết: “Không, tờ giấy.”

Tiêu Phục Huyên: “Làm gì?”

“Viết chữ.” Ô Hành Tuyết nói, “Viết là… từ nay về sau, nếu có bất kỳ ai đến Tước Bất Lạc mà không phải Thiên Túc thì đuổi hết ra ngoài.”

“…”

Tiêu Phục Huyên nheo mắt, thả cho nét cười hiện lên trong đáy mắt.

Sau một lúc, y mới tiếp lời để chàng tiếp tục cuộc trò chuyện ban nãy, “Hắn không tới Tước Bất Lạc, rồi sao nữa.”

Ô Hành Tuyết nghiêm mặt, nói, “Sau này hắn không thường xuống nhân gian, cũng tức là không đến Chiếu Dạ thành, và dĩ nhiên không đến Tước Bất Lạc. Việc chính của hắn là cầu phúc và cai quản chúng tiên trên Linh đài, nên ắt hẳn hiếm khi tiếp xúc với Ninh Hoài Sam và Phương Trữ.”

Nói hiếm khi chỉ là một cách nói giảm, chính xác hơn thì có khi còn chưa gặp mặt lấy một lần.

Tiêu Phục Huyên đáp, “Ừm.”

Ô Hành Tuyết nói, “Vậy thì kỳ lạ quá, nếu ‘Phương Trữ’ trong sân chính là hắn thì làm sao hắn biết ta có một tay thuộc hạ như vậy, ắt hẳn có không ít phủ trạch trong Chiếu Dạ thành không cho phép thuộc hạ vào nhà, đâu thể nào thuộc hạ nào cũng là tâm phúc được. Vậy làm sao hắn biết nên giả dạng thành ‘Phương Trữ’ mới có thể vào được Tước Bất Lạc? Hơn nữa… nếu hắn chưa từng tới Chiếu Dạ thành, và chưa từng tới Tước Bất Lạc, vậy hắn tìm đường đến đây bằng cách nào?”

Kỳ lạ nhất chính là, mặc dù biểu hiện bên ngoài của hắn có hơi khác Phương Trữ, nhưng không phải khác biệt một trời một vực, có thể nói là hắn biết cách đóng giả một số hành vi dáng vẻ của Phương Trữ.

“Khi phân tích như vậy, cho thấy hắn không giống một người hoàn toàn xa lạ với Chiếu Dạ thành và Tước Bất Lạc,” Ô Hành Tuyết nói. “Mà ngược lại, dường như hắn có biết một số chuyện, thậm chí những chuyện này không phải được nghe kể lại mà đã từng đến đây và nhìn thấy tận mắt vậy.”

Không chỉ biết về Chiếu Dạ thành và Tước Bất Lạc, mà còn biết về chính bản thân Phương Trữ.

Áng chừng, hắn không phải là người lạ lẫm hoàn toàn rồi tình cờ bắt được Phương Trữ trong tay để chiếm đoạt thể xác. Mà giống như hắn đã từng biết, thậm chí từng gặp qua Phương Trữ từ trước nên có kiến thức nhất định về Phương Trữ rồi, chẳng qua những kiến thức này vẫn còn ở mức độ nông cạn chứ chưa tính là hiểu sâu.

Tiêu Phục Huyên xác nhận, “Thật vậy.”

Bản thân y cũng không biết nhiều về Chiếu Dạ thành nhưng nắm rõ vị trí của Tước Bất Lạc trong lòng bàn tay. Y không quen Phương Trữ nhưng dù sao đó cũng là thuộc hạ của Ô Hành Tuyết, sau vài lần tiếp xúc, ý cũng biết một cách tương đối về tác phong ăn nói và hành xử của Phương Trữ trông như thế nào.

Còn nếu bắt phải học…

Không, nếu y nặn ra một người đến đây để học thì chỉ có thể tham khảo được tầm sáu mươi bảy mươi phần trăm, chắc chắn không thể nắm rõ một trăm phần trăm được.

Cách biểu hiện bề ngoài của tay “Phương Trữ” này chính là như vậy.

Ô Hành Tuyết nói, “Nếu hắn ta chính là Hoa Tín giả mạo, thế thì Hoa Tín biết những thông tin này bằng cách nào?”

Chàng suy đoán, “Một là khi chiếm đoạt thể xác Phương Trữ, Hoa Tín đã tra xét thông tin và hỏi qua…”

Tiêu Phục Huyên lại lắc đầu, trầm giọng, “Nếu chỉ dựa vào tra xét thì rất dễ lỡ mất tin quan trọng.”

Bởi có một số chuyện mà bình thường rất khó nghĩ đến để hỏi, chứ nói gì đến những tiểu tiết nhỏ nhặt.

Ô Hành Tuyết nói, “Hai là Hoa Tín có một biện pháp nào đấy để theo dõi hoặc biết rõ thông tin về người và việc bên trong Chiếu Dạ thành.”

Hiển nhiên, phỏng đoán này có độ chính xác cao hơn.

Thế nhưng trong trường hợp đó, thì biện pháp kia là gì?

❄︎

Lời tác giả:

Tui viết chậm quá, để mọi người chờ lâu ~

Cá:

Tụi mình phổ cập kiến thức khoa học đi mọi người, đề tài hôm nay là yết hầu nha:

– Yết hầu là một vị trí tương đối “nhạy cảm” của phái mạnh.

– Việc sờ vào yết hầu cũng giống như chạm vào “cậu bé” của họ.

– Hành động này sẽ làm cơ thể lập tức sinh ra hormone testosterone làm k1ch thích sự h@m muốn.

– Làm lượng testosterone tiết ra nhiều sẽ làm đàn ông sẽ có cảm giác hưng phấn như khi đang quan hệ.

Vì vậy, trừ khi đang “mây mưa”, bạn nên hạn chế chạm vào bộ phận này để tránh gây khó xử cho cả hai.

Ai nha… hoàn toàn là kiến thức khoa học thôi chứ mình hông có ý gì khác đâu. Còn tại sao Tuyết Nhi cứ thích hôn hôn yết hầu người ta thì… ╮( ̄ω ̄;)╭
Chương trước Chương tiếp
Loading...