Ba Trăm Năm Không Gặp Thượng Tiên
Chương 77: Khách đến
Trên thế gian có hàng ngàn loại thực vật cây cỏ, số lượng nhiều đếm không xuể. Cho dù không phải ở đâu cũng có những cây cổ thụ khổng lồ cao ngất, nhưng khi ra đến khu vực hoang dã hoặc những địa điểm như Chiếu Dạ thành thì hoàn toàn chẳng hiếm thấy.
Vì vậy, suốt ba trăm năm, không một ai cảm thấy thấy gốc đại thụ bên trong sân Tước Bất Lạc này có điểm kỳ lạ hay đặc biệt gì.
Chưa bàn đến đâu khác, ngay cả người đã sống ở Tước Bất Lạc mấy chục năm còn không thấy thân cây này bất thường ở đâu.
Giống như Ninh Hoài Sam vậy.
Hiện tại Ninh Hoài Sam đang đóng cửa tự hối lỗi bên trong gian nhà nhỏ, phủ áo qua tay và bắn một cú liếc xéo vào người đứng bên ngoài cửa. Cậu bắn một phát truyền âm, rồi chốc chốc lại bắn thêm một phát truyền âm, liên hồi như vậy hết cả ngày đến tận khi trời sẩm tối, bắt đầu bước vào buổi đêm. Bấy giờ, “Phương Trữ” mới chịu nhấc cái chân thong dong bước tới chỗ cậu.
Ninh Hoài Sam nghĩ thầm rằng, dù gì giờ cũng có thêm một cái miệng tán gẫu cho đỡ buồn rồi, cậu không cần phải tự lẩm bẩm với bản thân mình cho qua giờ qua ngày nữa. Xét đến chuyện này, cậu cũng có thể miễn cưỡng tha thứ cho sự thờ ơ thiếu nhiệt tình của “Phương Trữ” trước đây.
Nhưng cậu mừng rỡ chưa được bao lâu đã bị thọt một gậy trả về nguyên hình.
Bởi vì dù “Phương Trữ” đến gặp cậu thật, nhưng cũng chả nói năng gì. Cậu nã cả buổi trời mà “Phương Trữ” chỉ đáp lại một câu rưỡi, có mắt là thấy rõ hắn chỉ đang trả lời qua loa cho có!
Ninh Hoài Sam xụ bản mặt lừa, nói, “Nè, không phải mày tới thăm tao hả? Mày làm quái gì cứ chìa cái gáy cổ vô mặt tao vậy? Mày tính ngó cái gì ở bên đó, bên đó thì có gì mà ngó?”
Phương Trữ không tỏ vẻ gì là sợ hãi, chỉ bình tĩnh trả lời, “Bên đó có thành chủ, mày đóng cửa tự hối cải thì tao đâu thể thả lỏng được, cũng nên để ý một chút chứ.”
Ninh Hoài Sam há mõm đốp chát, “Cứt! Mày xạo ông hả? Mày tưởng tao bị ngu hay bị mù?”
Phương Trữ ngớ người, lát sau mới dời tầm mắt trở lại, liếc sang trước cửa phòng.
Cho dù đang đứng cách một lớp cửa nhưng hắn dường như có thể thấy được Ninh Hoài Sam, ánh mắt hắn hướng thẳng vào vị trí Ninh Hoài Sam bên trong căn phòng.
Ninh Hoài Sam chỉ tay vào trong sân rồi nói, “Đưa gáy vô mặt tao thì tao không nhận ra à? Nãy giờ mày nghệt mặt nhìn hướng đó mãi, hoàn toàn có nhìn cửa phòng thành chủ đâu, đã thế còn gồng người không thả lỏng một khắc nào…”
Phương Trữ nhìn chòng chọc cậu qua phiến cửa một lúc lâu mới quay mặt đi, nói, “Cũng không tệ lắm, biết chú ý mọi động tĩnh.”
Ninh Hoài Sam nheo mày. “Sao hôm nay mày ăn nói kiểu quái đản gì vậy.”
Phương Trữ: “Quái đản chỗ nào?”
Ninh Hoài Sam: “Chỗ nào cũng quái đản…”
Xuyên qua khe cửa, Ninh Hoài Sam híp lại tròng mắt đen, nhìn Phương Trữ không chớp mắt một lúc lâu rồi bất chợt mở miệng nói, “Mày nói thật đi —”
Phương Trữ nhìn cậu.
Ninh Hoài Sam nói, “Có phải mày gặp chuyện gì ở phố núi Lạc Hoa rồi không? Lần nào mày mang nặng tâm sự cũng trưng cái bản mặt sống dở chết dở này.”
Phương Trữ nghe câu “sống dở chết dở” của cậu thì hơi lay tròng mắt. Tuy vậy, hắn vẫn không trả lời cậu mà ngoảnh đầu đi.
Ninh Hoài Sam nhìn theo tầm mắt hắn, thấy gốc đại thụ cao lớn che trời trong sân, bèn bực bội càu nhàu, “Gốc cây đó có quái gì mà nhìn, tự dưng đần não hay sao?”
Mãi một lúc lâu sau, cậu mới nghe Phương Trữ chậm giọng nói, “Trước đây ta chưa có cơ hội… nhìn kỹ.”
Ninh Hoài Sam cười khẩy khinh bỉ, nói, “Mày làm quái gì tỏ vẻ bông tuyết nhạy cảm vậy hả. Đừng nói với tao là hai lăm năm không về đây được thì giờ mày nhìn cái quần gì trong sân cũng thấy thương tâm đấy nhé.”
Phương Trữ liếc cậu cái nữa, thản nhiên đáp, “Cũng gần gần thế.”
Ninh Hoài Sam đảo mắt nhưng thôi không phỉ nhổ nữa.
So với tính cách của Ninh Hoài Sam, Phương Trữ đúng thật nặng lòng hơn nhiều. Sau nhiều năm chưa quay lại, giờ có nhìn trân trối một gốc cây một đoá hoa trong sân đặng than thân cũng không lạ. Ninh Hoài Sam gắng nhịn cơn giận cồn cào trong lòng mà hùa theo, “Thôi đúng là cũng có thương tâm, mày nhìn xem ở bên ngoài Tước Bất Lạc có bao nhiêu người đang bao vây, làm gì có ai không theo dõi từng chút động tĩnh một bên trong này, mà có thấy được cái cây nào đâu.”
Không biết Phương Trữ nghĩ đến chuyện gì mà bật cười. “Câu này của mày…”
Ninh Hoài Sam: “Câu này của tao sao? Có vấn đề gì?”
Phương Trữ nói, “Không.”
Hắn dừng đoạn, nói tiếp, “Không sai một chữ, rất nhiều người muốn được nhìn thấy cái cây này mà cả đời cũng không có cơ hội.”
Ninh Hoài Sam: “Chứ sao!”
Mọi người đều biết nếu đứng bên ngoài Tước Bất Lạc sẽ không thấy rõ những thứ trong sân nữa, đến cả gốc đại thụ cao ngất rợp trời cũng bị sương mây mịt mù vờn quanh kín kẽ, xưa giờ không một ai thấy rõ.
Bất giác, Ninh Hoài Sam cũng bị nhiễm bầu không khí buồn thương, dần thấy cây cỏ trong sân cũng thật đáng quý. Rồi cậu thẫn thờ nhìn gốc đại thụ trong sân, miệng lẩm bẩm, “Lại nói, cái cây này hình như xưa giờ chưa từng thay đổi…”
Phương Trữ không quay đầu lại, chỉ lặng lẽ một chốc rồi đáp,”Đúng thế.”
“Nó có từng đơm hoa kết quả bao giờ không?” Ninh Hoài Sam bất chợt ngỡ ra hình như trong suốt mấy chục năm mình sinh sống trong những gian nhà nơi đây, bất kỳ lúc nào cậu ngước nhìn cũng đều thấy cái cây này, nhưng sao giống như chưa từng nhìn kỹ nó vậy.
Cho nên giờ đây khi cố nhớ lại, cậu thậm chí chẳng rõ cây này đã từng bao giờ đơm hoa chưa, đã từng bao giờ rụng lá chưa.
Cậu còn tưởng do mình bất cẩn quá nên không để ý. Ngờ đâu cậu hỏi mà một lúc lâu sau cũng chẳng nghe tiếng Phương Trữ trả lời.
Tính Ninh Hoài Sam thẳng đuột xưa giờ, cậu lập tức hô, “Trước đây mày cũng hay thường rảnh rỗi ngồi ngẩn ngơ nhìn sân như vậy mà. Đừng có nói mày cũng không trả lời được đó nhá?”
Phương Trữ: “…”
Ninh Hoài Sam cười khinh khỉnh. “Hừ, hoá ra là thế thật à, thì ra mày cũng tám lạng nửa cân với tao hả? Vậy mà lần nào thành chủ cũng bảo tao thần kinh thô, oan ức cho tao quá đi mà!”
Trong ấn tượng của Ninh Hoài Sam, cái cây này qua là chục năm như một, chưa từng thay đổi.
“Chắc là chưa từng đơm hoa, cây to như vậy mà trổ hoa thì chắc chắn bắt mắt cực kỳ,” Ninh Hoài Sam lẩm bẩm, rồi bất chợt giật mình.
Nếu là trước đây, cậu sẽ chẳng liên tưởng sâu xa gì đâu, nói cho cùng cũng chỉ là một gốc cây thôi mà…
Một gốc cây như vậy mà mọc ở nơi khác ắt còn khơi gợi sự tò mò cho đôi ba người đến ngắm, còn bằng nằm trong Chiếu Dạ thành thì chẳng ma nào quan tâm. Chiếu Dạ thành này là nơi tà ma tề tựu, nhà cửa, động phủ của chúng tà ma chỉ có từ không tuân thủ cho tới phá nát quy tắc thành trấn.
Đừng nói chi là một gốc đại thụ trong sân, có một số tà ma còn dùng thân cây làm động phủ cho mình — chúng bảo không chịu nổi không khí mặt đất, dựng nhà không sống được, bèn xây ngay một gốc cây rồi lập cái tổ khổng lồ ngay trên cành, cả ngày ru rú trong tổ không bao giờ chạm chân xuống đất nữa.
Trong Chiếu Dạ thành, bao nhiêu chuyện quái lạ đều trở thành lẽ thường, không ai nghĩ rằng một cái cây có gì đáng để lưu tâm đ ến.
Mà Ninh Hoài Sam bây giờ không nghĩ vậy nữa.
Bên trong ngôi tháp cao ở nhà họ Phong, cậu đã nhìn thấy ảo ảnh của thần mộc xuất hiện trước mặt thành chủ nhà cậu. Thấy ảo ảnh thần mộc rồi, giờ cậu đã nhìn gốc cây trong sân bằng một cặp mắt khác, cậu không khỏi thắc mắc liệu gốc cây này có liên quan gì đến cây thần kia hay không?
Theo bản năng, cậu nhấc khuỷu tay tính bàn luận tình hình với Phương Trữ, song sơ suất dọng thẳng khuỷu tay vào cánh cửa. “Auuu —”
Phương Trữ quay sang nhìn cậu.
Ninh Hoài Sam vội nói, “Không có gì không có gì, tao mất tập trung tí. Tao chỉ đang nghĩ, mày xem xem cái có khi nào cái cây này…”
Phương Trữ yên lặng lắng nghe, như thể đã dành kiên nhẫn vô hạn cho cái cây này.
Nhưng Ninh Hoài Sam còn chưa nói hết thì đã lắc đầu nguầy nguậy. “Chắc không phải, tao nghĩ nhiều rồi.”
Thần mộc xuất hiện trong tháp cao ở nhà họ Phong chỉ là ảo ảnh thôi mà đã rực rỡ sắc hoa, lộng lẫy đến mức không ai có thể dời mắt, thần tính và tiên khí khôn tả toả ngợp không gian như lẽ đương nhiên. Còn cái cây trong sân này… ờm.
Cậu trầm ngâm kỹ lưỡng, xác nhận trước giờ cái cây này chưa từng đơm hoa, cũng chưa từng kết trái, thậm chí nó còn không bao giờ héo úa thay lá. Chừng như vào bất kỳ thời điểm nào, chỉ cần ngước mắt lên nhìn là có thể thấy dáng vẻ um tùm tươi tốt giống như những gốc thường xanh trong rừng trên núi, có qua mấy chục năm hay mấy trăm năm cũng không thay đổi dáng vẻ, bất quá đôi khi sẽ đọng tuyết vào đông.
Chính vì lần nào nhìn nó cũng chỉ một dáng vẻ nên mới không khiến ai cảm thấy bất ngờ.
Ấn tượng duy nhất của cậu đối với thân cây này nằm ở tán cây, rậm rạp như mái đình nhưng tràn trề tử khí, thậm chí chim tước chưa từng đáp xuống cành. Cũng bởi thế mà nơi đây mới được đặt tên là “Tước Bất Lạc”.
Hình ảnh này quá xa vời, khác biệt đến một trời một vực với thần mộc.
Ninh Hoài Sam còn suy đoán lan man trong đầu rồi tự dựng tự đập, thì bất chợt nghe Phương Trữ nói, “Mày lảm nhảm vô bổ gì đâu không, nếu mày có thắc mắc thì cứ đi hỏi thành chủ đi là được chứ gì.”
Ninh Hoài Sam trả lời theo bản năng, “Hỏi thành chủ thì có ích lợi gì, ngài ấy vô Thương Lang Bắc Vực một chuyến xong quên hết còn gì. Giờ còn không nắm rõ Tước Bất Lạc bằng hai đứa tụi mình, đi hỏi ngài ấy nói không chừng tụi mình còn bị hỏi —”
Chưa kịp thốt ra hai tiếng “ngược lại”, cậu đã sượng giọng, siết căng ngón tay đang phủ dưới ống tay áo!
Không đúng!
Sét nã ầm ầm trong đầu Ninh Hoài Sam — Ô Hành Tuyết không còn nhớ gì cả, đây là chuyện cả cậu lẫn Phương Trữ đều biết quá rõ. Tại sao Phương Trữ lại nói “đi hỏi thành chủ” được cơ chứ?!
Cậu chợt ngước mắt, nhìn xuyên qua khe cửa, dừng ở người đứng bên ngoài.
***
Khoảnh khắc đó, “Phương Trữ” bên ngoài cửa có vẻ cũng đang suy ngẫm gì đó. Khi nghe Ninh Hoài Sam nói “Thành chủ quên hết mọi chuyện, không nắm rõ Tước Bất Lạc bằng hai đứa tụi mình” thì nheo khẽ đôi mắt.
Trong lúc hắn còn đang tư lự, chủ nhân phủ trạch tên “Lễ” trong Chiếu Dạ thành đã bất thình lình hành động.
Phong Tiết Lễ vừa hãy còn thong thả thắp đèn bên trong “đệ tử đường”, hơn ba mươi chiếc đèn lồ ng tinh xảo soi toả rực rỡ toàn bộ khung cảnh bên trong đệ tử đường này. Ngay khi thắp lồ ng đèn sau cùng, động tác hắn thoáng chững lại.
Tiếp đến, hắn đứng thẳng dậy và liếc mắt về một hướng nào đó, đoạn cầm đèn lồ ng trên tay và bước ra khỏi cửa.
Tiếu Hồ kinh ngạc, vội vã nối gót đuổi theo và hỏi, “Thưa thiếu gia, cậu đây là?”
Phong Tiết Lễ nói, “Ra ngoài.”
Tiếu Hồ: “Đi đâu thế ạ?”
Phong Tiết Lễ: “Tước Bất Lạc.”
Tiếu Hồ ngạc nhiên, thắc mắc thành lời, “Không phải trước đây thiếu gia nói là không cần đến Tước Bất Lạc vì đã có người theo dõi bên ấy rồi sao ạ?”
Phong Tiết Lễ: “Đúng vậy.”
Tiếu Hồ: “Vậy bây giờ…”
Cửa lớn phủ trạch “Lễ” lẳng lặng mở rộng, hắn bước qua bậu cửa với đèn lồ ng trong tay, chỉ loáng mắt đã dấn mình vào màn sương mù bọc quanh Chiếu Dạ thành và tiến về phía Tước Bất Lạc. Chỉ còn âm thanh bình tĩnh đọng lại trong tai Tiếu Hồ: “Đúng là có người theo dõi nên mới biết lúc nào là lúc phải đến đấy.”
Tiêu Phục Huyên bị tổn hại thân thể, Ô Hành Tuyết còn chưa vượt qua kiếp kỳ. Không chỉ vậy, chủ nhân của Tước Bất Lạc đã quên hết mọi chuyện xưa tích cũ.
Bàn về chờ đợi thời cơ, thì còn thời cơ nào thích hợp hơn thế…
Gần như chỉ trong nháy mắt mà trước cửa Tước Bất Lạc ở cực nam Chiếu Dạ thành đã xuất hiện hai bóng dáng mới đến, đây chính là Phong Tiết Lễ và Tiếu Hồ nối gót đi theo.
Phong Tiết Lễ khẽ nhấc tay, một thứ gì đó chạm vào kết giới của Thiên Túc quanh Tước Bất Lạc, đánh vang âm thanh lanh lảnh như tiếng chuông ngân giữa sắc vàng lay động.
Âm thanh kia đánh vang ba lần, tựa như tiếng gõ cửa nho nhã và lịch thiệp.
Nhưng ai có hiểu biết đều biết, nếu đây không phải là kết giới do Thiên Túc thiết lập thì sau ba nhát “gõ” nho nhã và lịch thiệp kia, kết giới ắt hẳn đã vỡ nát thành tro, và người lập kết giới sẽ gánh trọng thương.
Có điều, người trong Tước Bất Lạc còn chưa phản ứng mà những kẻ bên trong các sòng bạc và quán rượu quanh Tước Bất Lạc đã lãnh nhận tai hoạ.
Sau ba tiếng gõ cửa, linh phách những kẻ kia đột ngột gánh chịu một đợt oanh tạc nặng nề, gần như tất cả bọn chúng đều hộc máu tại chỗ. Chỉ loáng cái mà những sòng bạc, quán rượu nọ đã vơi hơn phân nửa bởi chúng phải nhanh chân tháo chạy.
Còn Phong Tiết Lễ vẫn đứng trước cửa vào Tước Bất Lạc với gương mặt trầm tĩnh, tảng lờ hết thảy. Thậm chí, hắn còn nền nã vẽ nên một bức phù rồi gửi vào gió đưa vào trong kết giới, không khác nào một chàng thư sinh nho nhã ghé thăm phủ đệ ai đó bèn truyền gửi thiệp báo danh.
Trên thiệp đã lượt bớt dòng họ, ghi: Nghe rằng thành chủ trở về, Tiết Lễ xin đến bái kiến.
❄︎
Lời tác giả:
Ngủ ngon ~ mình gửi lì xì cho tất cả bình luận trước khi cập nhật chương mới rồi, có khi hệ thống cập nhật chậm chút, chúc mọi người vui vẻ nhá ~
Cá:
Tui kể lại chút xíu về tên chỗ ở của Tuyết Nhi là Tước Bất Lạc (chim không đậu) đọc tiếng Trung là Quèbuluo, còn nơi Tuyết Nhi sống trong mơ – chỗ có chim đáp mình trên chuông hộ hoa hồi chương 1 í – là Thước Đô (thủ đô của các loài chim) đọc là Quèdu. Hai chữ Tước và Thước trong tiếng Trung đồng âm á.
Tức là giấc mơ của Tuyết Nhi là được sống ở một nơi chim muôn yêu mến, còn sự thật nơi Tuyết Nhi sống là không một bóng chim dám đến (。ಥ﹏ಥ。)
Vì vậy, suốt ba trăm năm, không một ai cảm thấy thấy gốc đại thụ bên trong sân Tước Bất Lạc này có điểm kỳ lạ hay đặc biệt gì.
Chưa bàn đến đâu khác, ngay cả người đã sống ở Tước Bất Lạc mấy chục năm còn không thấy thân cây này bất thường ở đâu.
Giống như Ninh Hoài Sam vậy.
Hiện tại Ninh Hoài Sam đang đóng cửa tự hối lỗi bên trong gian nhà nhỏ, phủ áo qua tay và bắn một cú liếc xéo vào người đứng bên ngoài cửa. Cậu bắn một phát truyền âm, rồi chốc chốc lại bắn thêm một phát truyền âm, liên hồi như vậy hết cả ngày đến tận khi trời sẩm tối, bắt đầu bước vào buổi đêm. Bấy giờ, “Phương Trữ” mới chịu nhấc cái chân thong dong bước tới chỗ cậu.
Ninh Hoài Sam nghĩ thầm rằng, dù gì giờ cũng có thêm một cái miệng tán gẫu cho đỡ buồn rồi, cậu không cần phải tự lẩm bẩm với bản thân mình cho qua giờ qua ngày nữa. Xét đến chuyện này, cậu cũng có thể miễn cưỡng tha thứ cho sự thờ ơ thiếu nhiệt tình của “Phương Trữ” trước đây.
Nhưng cậu mừng rỡ chưa được bao lâu đã bị thọt một gậy trả về nguyên hình.
Bởi vì dù “Phương Trữ” đến gặp cậu thật, nhưng cũng chả nói năng gì. Cậu nã cả buổi trời mà “Phương Trữ” chỉ đáp lại một câu rưỡi, có mắt là thấy rõ hắn chỉ đang trả lời qua loa cho có!
Ninh Hoài Sam xụ bản mặt lừa, nói, “Nè, không phải mày tới thăm tao hả? Mày làm quái gì cứ chìa cái gáy cổ vô mặt tao vậy? Mày tính ngó cái gì ở bên đó, bên đó thì có gì mà ngó?”
Phương Trữ không tỏ vẻ gì là sợ hãi, chỉ bình tĩnh trả lời, “Bên đó có thành chủ, mày đóng cửa tự hối cải thì tao đâu thể thả lỏng được, cũng nên để ý một chút chứ.”
Ninh Hoài Sam há mõm đốp chát, “Cứt! Mày xạo ông hả? Mày tưởng tao bị ngu hay bị mù?”
Phương Trữ ngớ người, lát sau mới dời tầm mắt trở lại, liếc sang trước cửa phòng.
Cho dù đang đứng cách một lớp cửa nhưng hắn dường như có thể thấy được Ninh Hoài Sam, ánh mắt hắn hướng thẳng vào vị trí Ninh Hoài Sam bên trong căn phòng.
Ninh Hoài Sam chỉ tay vào trong sân rồi nói, “Đưa gáy vô mặt tao thì tao không nhận ra à? Nãy giờ mày nghệt mặt nhìn hướng đó mãi, hoàn toàn có nhìn cửa phòng thành chủ đâu, đã thế còn gồng người không thả lỏng một khắc nào…”
Phương Trữ nhìn chòng chọc cậu qua phiến cửa một lúc lâu mới quay mặt đi, nói, “Cũng không tệ lắm, biết chú ý mọi động tĩnh.”
Ninh Hoài Sam nheo mày. “Sao hôm nay mày ăn nói kiểu quái đản gì vậy.”
Phương Trữ: “Quái đản chỗ nào?”
Ninh Hoài Sam: “Chỗ nào cũng quái đản…”
Xuyên qua khe cửa, Ninh Hoài Sam híp lại tròng mắt đen, nhìn Phương Trữ không chớp mắt một lúc lâu rồi bất chợt mở miệng nói, “Mày nói thật đi —”
Phương Trữ nhìn cậu.
Ninh Hoài Sam nói, “Có phải mày gặp chuyện gì ở phố núi Lạc Hoa rồi không? Lần nào mày mang nặng tâm sự cũng trưng cái bản mặt sống dở chết dở này.”
Phương Trữ nghe câu “sống dở chết dở” của cậu thì hơi lay tròng mắt. Tuy vậy, hắn vẫn không trả lời cậu mà ngoảnh đầu đi.
Ninh Hoài Sam nhìn theo tầm mắt hắn, thấy gốc đại thụ cao lớn che trời trong sân, bèn bực bội càu nhàu, “Gốc cây đó có quái gì mà nhìn, tự dưng đần não hay sao?”
Mãi một lúc lâu sau, cậu mới nghe Phương Trữ chậm giọng nói, “Trước đây ta chưa có cơ hội… nhìn kỹ.”
Ninh Hoài Sam cười khẩy khinh bỉ, nói, “Mày làm quái gì tỏ vẻ bông tuyết nhạy cảm vậy hả. Đừng nói với tao là hai lăm năm không về đây được thì giờ mày nhìn cái quần gì trong sân cũng thấy thương tâm đấy nhé.”
Phương Trữ liếc cậu cái nữa, thản nhiên đáp, “Cũng gần gần thế.”
Ninh Hoài Sam đảo mắt nhưng thôi không phỉ nhổ nữa.
So với tính cách của Ninh Hoài Sam, Phương Trữ đúng thật nặng lòng hơn nhiều. Sau nhiều năm chưa quay lại, giờ có nhìn trân trối một gốc cây một đoá hoa trong sân đặng than thân cũng không lạ. Ninh Hoài Sam gắng nhịn cơn giận cồn cào trong lòng mà hùa theo, “Thôi đúng là cũng có thương tâm, mày nhìn xem ở bên ngoài Tước Bất Lạc có bao nhiêu người đang bao vây, làm gì có ai không theo dõi từng chút động tĩnh một bên trong này, mà có thấy được cái cây nào đâu.”
Không biết Phương Trữ nghĩ đến chuyện gì mà bật cười. “Câu này của mày…”
Ninh Hoài Sam: “Câu này của tao sao? Có vấn đề gì?”
Phương Trữ nói, “Không.”
Hắn dừng đoạn, nói tiếp, “Không sai một chữ, rất nhiều người muốn được nhìn thấy cái cây này mà cả đời cũng không có cơ hội.”
Ninh Hoài Sam: “Chứ sao!”
Mọi người đều biết nếu đứng bên ngoài Tước Bất Lạc sẽ không thấy rõ những thứ trong sân nữa, đến cả gốc đại thụ cao ngất rợp trời cũng bị sương mây mịt mù vờn quanh kín kẽ, xưa giờ không một ai thấy rõ.
Bất giác, Ninh Hoài Sam cũng bị nhiễm bầu không khí buồn thương, dần thấy cây cỏ trong sân cũng thật đáng quý. Rồi cậu thẫn thờ nhìn gốc đại thụ trong sân, miệng lẩm bẩm, “Lại nói, cái cây này hình như xưa giờ chưa từng thay đổi…”
Phương Trữ không quay đầu lại, chỉ lặng lẽ một chốc rồi đáp,”Đúng thế.”
“Nó có từng đơm hoa kết quả bao giờ không?” Ninh Hoài Sam bất chợt ngỡ ra hình như trong suốt mấy chục năm mình sinh sống trong những gian nhà nơi đây, bất kỳ lúc nào cậu ngước nhìn cũng đều thấy cái cây này, nhưng sao giống như chưa từng nhìn kỹ nó vậy.
Cho nên giờ đây khi cố nhớ lại, cậu thậm chí chẳng rõ cây này đã từng bao giờ đơm hoa chưa, đã từng bao giờ rụng lá chưa.
Cậu còn tưởng do mình bất cẩn quá nên không để ý. Ngờ đâu cậu hỏi mà một lúc lâu sau cũng chẳng nghe tiếng Phương Trữ trả lời.
Tính Ninh Hoài Sam thẳng đuột xưa giờ, cậu lập tức hô, “Trước đây mày cũng hay thường rảnh rỗi ngồi ngẩn ngơ nhìn sân như vậy mà. Đừng có nói mày cũng không trả lời được đó nhá?”
Phương Trữ: “…”
Ninh Hoài Sam cười khinh khỉnh. “Hừ, hoá ra là thế thật à, thì ra mày cũng tám lạng nửa cân với tao hả? Vậy mà lần nào thành chủ cũng bảo tao thần kinh thô, oan ức cho tao quá đi mà!”
Trong ấn tượng của Ninh Hoài Sam, cái cây này qua là chục năm như một, chưa từng thay đổi.
“Chắc là chưa từng đơm hoa, cây to như vậy mà trổ hoa thì chắc chắn bắt mắt cực kỳ,” Ninh Hoài Sam lẩm bẩm, rồi bất chợt giật mình.
Nếu là trước đây, cậu sẽ chẳng liên tưởng sâu xa gì đâu, nói cho cùng cũng chỉ là một gốc cây thôi mà…
Một gốc cây như vậy mà mọc ở nơi khác ắt còn khơi gợi sự tò mò cho đôi ba người đến ngắm, còn bằng nằm trong Chiếu Dạ thành thì chẳng ma nào quan tâm. Chiếu Dạ thành này là nơi tà ma tề tựu, nhà cửa, động phủ của chúng tà ma chỉ có từ không tuân thủ cho tới phá nát quy tắc thành trấn.
Đừng nói chi là một gốc đại thụ trong sân, có một số tà ma còn dùng thân cây làm động phủ cho mình — chúng bảo không chịu nổi không khí mặt đất, dựng nhà không sống được, bèn xây ngay một gốc cây rồi lập cái tổ khổng lồ ngay trên cành, cả ngày ru rú trong tổ không bao giờ chạm chân xuống đất nữa.
Trong Chiếu Dạ thành, bao nhiêu chuyện quái lạ đều trở thành lẽ thường, không ai nghĩ rằng một cái cây có gì đáng để lưu tâm đ ến.
Mà Ninh Hoài Sam bây giờ không nghĩ vậy nữa.
Bên trong ngôi tháp cao ở nhà họ Phong, cậu đã nhìn thấy ảo ảnh của thần mộc xuất hiện trước mặt thành chủ nhà cậu. Thấy ảo ảnh thần mộc rồi, giờ cậu đã nhìn gốc cây trong sân bằng một cặp mắt khác, cậu không khỏi thắc mắc liệu gốc cây này có liên quan gì đến cây thần kia hay không?
Theo bản năng, cậu nhấc khuỷu tay tính bàn luận tình hình với Phương Trữ, song sơ suất dọng thẳng khuỷu tay vào cánh cửa. “Auuu —”
Phương Trữ quay sang nhìn cậu.
Ninh Hoài Sam vội nói, “Không có gì không có gì, tao mất tập trung tí. Tao chỉ đang nghĩ, mày xem xem cái có khi nào cái cây này…”
Phương Trữ yên lặng lắng nghe, như thể đã dành kiên nhẫn vô hạn cho cái cây này.
Nhưng Ninh Hoài Sam còn chưa nói hết thì đã lắc đầu nguầy nguậy. “Chắc không phải, tao nghĩ nhiều rồi.”
Thần mộc xuất hiện trong tháp cao ở nhà họ Phong chỉ là ảo ảnh thôi mà đã rực rỡ sắc hoa, lộng lẫy đến mức không ai có thể dời mắt, thần tính và tiên khí khôn tả toả ngợp không gian như lẽ đương nhiên. Còn cái cây trong sân này… ờm.
Cậu trầm ngâm kỹ lưỡng, xác nhận trước giờ cái cây này chưa từng đơm hoa, cũng chưa từng kết trái, thậm chí nó còn không bao giờ héo úa thay lá. Chừng như vào bất kỳ thời điểm nào, chỉ cần ngước mắt lên nhìn là có thể thấy dáng vẻ um tùm tươi tốt giống như những gốc thường xanh trong rừng trên núi, có qua mấy chục năm hay mấy trăm năm cũng không thay đổi dáng vẻ, bất quá đôi khi sẽ đọng tuyết vào đông.
Chính vì lần nào nhìn nó cũng chỉ một dáng vẻ nên mới không khiến ai cảm thấy bất ngờ.
Ấn tượng duy nhất của cậu đối với thân cây này nằm ở tán cây, rậm rạp như mái đình nhưng tràn trề tử khí, thậm chí chim tước chưa từng đáp xuống cành. Cũng bởi thế mà nơi đây mới được đặt tên là “Tước Bất Lạc”.
Hình ảnh này quá xa vời, khác biệt đến một trời một vực với thần mộc.
Ninh Hoài Sam còn suy đoán lan man trong đầu rồi tự dựng tự đập, thì bất chợt nghe Phương Trữ nói, “Mày lảm nhảm vô bổ gì đâu không, nếu mày có thắc mắc thì cứ đi hỏi thành chủ đi là được chứ gì.”
Ninh Hoài Sam trả lời theo bản năng, “Hỏi thành chủ thì có ích lợi gì, ngài ấy vô Thương Lang Bắc Vực một chuyến xong quên hết còn gì. Giờ còn không nắm rõ Tước Bất Lạc bằng hai đứa tụi mình, đi hỏi ngài ấy nói không chừng tụi mình còn bị hỏi —”
Chưa kịp thốt ra hai tiếng “ngược lại”, cậu đã sượng giọng, siết căng ngón tay đang phủ dưới ống tay áo!
Không đúng!
Sét nã ầm ầm trong đầu Ninh Hoài Sam — Ô Hành Tuyết không còn nhớ gì cả, đây là chuyện cả cậu lẫn Phương Trữ đều biết quá rõ. Tại sao Phương Trữ lại nói “đi hỏi thành chủ” được cơ chứ?!
Cậu chợt ngước mắt, nhìn xuyên qua khe cửa, dừng ở người đứng bên ngoài.
***
Khoảnh khắc đó, “Phương Trữ” bên ngoài cửa có vẻ cũng đang suy ngẫm gì đó. Khi nghe Ninh Hoài Sam nói “Thành chủ quên hết mọi chuyện, không nắm rõ Tước Bất Lạc bằng hai đứa tụi mình” thì nheo khẽ đôi mắt.
Trong lúc hắn còn đang tư lự, chủ nhân phủ trạch tên “Lễ” trong Chiếu Dạ thành đã bất thình lình hành động.
Phong Tiết Lễ vừa hãy còn thong thả thắp đèn bên trong “đệ tử đường”, hơn ba mươi chiếc đèn lồ ng tinh xảo soi toả rực rỡ toàn bộ khung cảnh bên trong đệ tử đường này. Ngay khi thắp lồ ng đèn sau cùng, động tác hắn thoáng chững lại.
Tiếp đến, hắn đứng thẳng dậy và liếc mắt về một hướng nào đó, đoạn cầm đèn lồ ng trên tay và bước ra khỏi cửa.
Tiếu Hồ kinh ngạc, vội vã nối gót đuổi theo và hỏi, “Thưa thiếu gia, cậu đây là?”
Phong Tiết Lễ nói, “Ra ngoài.”
Tiếu Hồ: “Đi đâu thế ạ?”
Phong Tiết Lễ: “Tước Bất Lạc.”
Tiếu Hồ ngạc nhiên, thắc mắc thành lời, “Không phải trước đây thiếu gia nói là không cần đến Tước Bất Lạc vì đã có người theo dõi bên ấy rồi sao ạ?”
Phong Tiết Lễ: “Đúng vậy.”
Tiếu Hồ: “Vậy bây giờ…”
Cửa lớn phủ trạch “Lễ” lẳng lặng mở rộng, hắn bước qua bậu cửa với đèn lồ ng trong tay, chỉ loáng mắt đã dấn mình vào màn sương mù bọc quanh Chiếu Dạ thành và tiến về phía Tước Bất Lạc. Chỉ còn âm thanh bình tĩnh đọng lại trong tai Tiếu Hồ: “Đúng là có người theo dõi nên mới biết lúc nào là lúc phải đến đấy.”
Tiêu Phục Huyên bị tổn hại thân thể, Ô Hành Tuyết còn chưa vượt qua kiếp kỳ. Không chỉ vậy, chủ nhân của Tước Bất Lạc đã quên hết mọi chuyện xưa tích cũ.
Bàn về chờ đợi thời cơ, thì còn thời cơ nào thích hợp hơn thế…
Gần như chỉ trong nháy mắt mà trước cửa Tước Bất Lạc ở cực nam Chiếu Dạ thành đã xuất hiện hai bóng dáng mới đến, đây chính là Phong Tiết Lễ và Tiếu Hồ nối gót đi theo.
Phong Tiết Lễ khẽ nhấc tay, một thứ gì đó chạm vào kết giới của Thiên Túc quanh Tước Bất Lạc, đánh vang âm thanh lanh lảnh như tiếng chuông ngân giữa sắc vàng lay động.
Âm thanh kia đánh vang ba lần, tựa như tiếng gõ cửa nho nhã và lịch thiệp.
Nhưng ai có hiểu biết đều biết, nếu đây không phải là kết giới do Thiên Túc thiết lập thì sau ba nhát “gõ” nho nhã và lịch thiệp kia, kết giới ắt hẳn đã vỡ nát thành tro, và người lập kết giới sẽ gánh trọng thương.
Có điều, người trong Tước Bất Lạc còn chưa phản ứng mà những kẻ bên trong các sòng bạc và quán rượu quanh Tước Bất Lạc đã lãnh nhận tai hoạ.
Sau ba tiếng gõ cửa, linh phách những kẻ kia đột ngột gánh chịu một đợt oanh tạc nặng nề, gần như tất cả bọn chúng đều hộc máu tại chỗ. Chỉ loáng cái mà những sòng bạc, quán rượu nọ đã vơi hơn phân nửa bởi chúng phải nhanh chân tháo chạy.
Còn Phong Tiết Lễ vẫn đứng trước cửa vào Tước Bất Lạc với gương mặt trầm tĩnh, tảng lờ hết thảy. Thậm chí, hắn còn nền nã vẽ nên một bức phù rồi gửi vào gió đưa vào trong kết giới, không khác nào một chàng thư sinh nho nhã ghé thăm phủ đệ ai đó bèn truyền gửi thiệp báo danh.
Trên thiệp đã lượt bớt dòng họ, ghi: Nghe rằng thành chủ trở về, Tiết Lễ xin đến bái kiến.
❄︎
Lời tác giả:
Ngủ ngon ~ mình gửi lì xì cho tất cả bình luận trước khi cập nhật chương mới rồi, có khi hệ thống cập nhật chậm chút, chúc mọi người vui vẻ nhá ~
Cá:
Tui kể lại chút xíu về tên chỗ ở của Tuyết Nhi là Tước Bất Lạc (chim không đậu) đọc tiếng Trung là Quèbuluo, còn nơi Tuyết Nhi sống trong mơ – chỗ có chim đáp mình trên chuông hộ hoa hồi chương 1 í – là Thước Đô (thủ đô của các loài chim) đọc là Quèdu. Hai chữ Tước và Thước trong tiếng Trung đồng âm á.
Tức là giấc mơ của Tuyết Nhi là được sống ở một nơi chim muôn yêu mến, còn sự thật nơi Tuyết Nhi sống là không một bóng chim dám đến (。ಥ﹏ಥ。)