Ba Trăm Năm Không Gặp Thượng Tiên

Chương 82: Bắt đầu



Ô Hành Tuyết cúi đầu nhìn xuống thì thấy chiếc chuông nhỏ đeo bên hông mình đang thật sự đung đưa, như có cảm ứng với dòng chảy của tinh chất bạch ngọc đang lan dần từ rễ cây.

Vết nứt trên chuông mộng vẫn còn đấy chứ chưa lành lặn hoàn toàn, mà bản thân chàng cũng không lắc nó, ấy thế mà chuông mộng vẫn ngân vang. Dẫu chỉ vang một tiếng khẽ khàng và phảng phất, nhưng nó đã thật sự ngân vang.

Ô Hành Tuyết không hiểu nguyên do khiến chuông rung bất ngờ như vậy, song chàng cũng không hơi sức tìm hiểu. Vì ngay thời điểm chuông mộng khẽ đánh vang, bụi mờ phủ đầy ký ức chàng đã vơi đi, để muôn vàn cảnh tượng không đếm xuể ồ ạt đổ về.

Những ký ức thân quen một thời tuôn trào như biển cả, nhấn chìm chàng bên trong. Chàng đứng, nhìn mà thấy lòng lạ lẫm như cách xa hàng kiếp. Giờ chàng như một người nhàn nhã đang tựa lưng vào bệ cửa sổ và đọc chuyện kể về cuộc đời ai khác.

Sau đó rất lâu, chìm trong muôn trùng cảm xúc, chàng mới dần dà ngỡ ra rằng người trong câu chuyện đó chính là mình.

Và khởi nguyên của tất cả bắt đầu từ đâu…

À, phải rồi.

Phố núi Lạc Hoa.

***

Mấy trăm năm trước, Linh Vương Ô Hành Tuyết đã từng lạc bước vào dòng rối loạn của nhà họ Phong.

Hôm đó, chàng chứng kiến hàng ngàn linh phách bị trói trong cấm địa phố núi Lạc Hoa, hiểu được những linh phách bị trói này bị tụ về đây vì Tiêu Phục Huyên. Khiến cho chàng phải sửa ký ức của Tiêu Phục Huyên, rồi rời bước đến nhà họ Phong.

Đấy là lúc chàng nhận ra sự chênh lệch về thời gian.

Nhưng chàng chưa kịp chém đứt dòng thời gian đó, vì sau khi chất vấn Phong Huy Minh, chàng còn chưa kịp ra tay đã bị dòng rối loạn kia quét thẳng ra ngoài cùng với quá nửa ký ức mình về dòng thời gian này.

Chàng hoàn toàn quên mất việc mình từng bước vào dòng rối loạn, cũng như tất cả những việc bên trong cấm địa và những việc có liên quan đến nhà họ Phong. Thậm chí, chàng còn cảm thấy mông lung không biết mình đã về đến Tiên Đô bằng cách nào.

Chỉ nhớ rằng khi chàng tỉnh lại đã thấy mình ngồi bên trong Toạ Xuân Phong.

Toạ Xuân Phong có khí hậu và ngày giờ tương tự nhân gian. Về sau, Ô Hành Tuyết quên đi kha khá, nhưng vẫn luôn nhớ rõ phút bần thần khi mình choàng tỉnh ngày hôm ấy.

Thời điểm đó, bầu trời bên ngoài Toạ Xuân Phong vừa chớm bình minh, sắc xanh trong veo như nước đang nhô dần phía chân trời. Dịp ấy đã vào cuối xuân, mà gió lùa qua ô cửa sổ rộng thoáng trong Toạ Xuân Phong hãy còn se lạnh.

Ô Hành Tuyết chăm chú nhìn màu trời ấy một lúc lâu, sau buông mắt nhìn ngón tay đang đỡ đầu. Chốc lát, chàng mới dời tầm mắt lia mắt nhìn toàn bộ gian nhà một lần.

Tiểu đồng tử lớn hơn bước qua bậu cửa vào phòng, trên tay còn vung phất trần rất đỏm dáng. Đuôi phất trần trắng muốt dài suýt nửa chiều cao cậu, khiến cậu trông tí hon đến lạ.

Vừa vào phòng, đồng tử đã nói, “Thưa đại nhân! Ôi cuối cùng đại nhân cũng dậy rồi, bọn ta còn tưởng người gặp phải chuyện gì mà sau khi trở về đã ngồi lì bên khung cửa mà chẳng nói tiếng nào.”

Cậu đang nói nhưng thấy nét mặt đại nhân nhà mình không ổn, bèn ngờ ngợ hỏi, “Thưa đại nhân… người đang nhìn gì thế ạ? Trong phòng có chuyện gì ạ?”

Cậu nhìn một vòng gian phòng theo tầm mắt Ô Hành Tuyết nhưng không thấy bất ổn ở đâu. Tất cả những gì cậu thấy là vỏ hạt thông hai đồng tử xả ở bên góc tường.

Cậu âm thầm nhích mấy bước be bé để đứng chắn trước vỏ hạt thông, vung phất trần ra sau lưng và lén lút quét sạch vỏ hạt thông đi.

Hành vi này lồ lộ trong mắt Ô Hành Tuyết. Nếu vào một ngày bình thường ắt chàng sẽ thấy rất buồn cười và sẽ mượn cơ hội trêu chọc nhóc con này chút đỉnh. Nhưng hiện tại chàng còn tâm trí đâu nữa, chỉ nhíu khẽ mày và hỏi tiểu đồng tử, “Ta ngồi ở đây bao lâu rồi?”

Tiểu đồng tử thưa, “À… chắc là hai canh giờ ạ, gần hết cả đêm rồi.”

Ô Hành Tuyết khẽ giọng nhắc lại, “Cả đêm?”

Tiểu đồng tử không hiểu gì, liền gật đầu nói, “Phải ạ.”

Ô Hành Tuyết: “Tức là ta quay về tối hôm qua à?”

Tiểu đồng tử chớp mắt. “Đúng ạ.”

Ô Hành Tuyết lặng người, nhưng hàng mày vẫn chưa thả lỏng.

Tiểu đồng tử hiếm khi thấy đại nhân nhà mình như vậy, bèn hỏi, “Thưa đại nhân, có chuyện gì thế ạ?”

Ô Hành Tuyết không trả lời ngay lập tức.

Thật ra chàng cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, mà chỉ thấy dường như mình đã bỏ lỡ điều gì đó. Bởi thế nên sau đó chàng mới thoáng bần thần, cảm thấy mọi chuyện mông lung vô thực.

Chàng là người nắm giữ chuông mộng, là người tạo những giấc mộng lớn cho người khác nên cũng vô cùng nhạy cảm với cảm giác thất thần bất chợt như vầy.

Nhưng chàng biết ắt không phải mình nằm mơ. Nói cho cùng, ngoại trừ bản thân, áng chừng rất khó tìm ra người thứ hai trên đời có thể đưa chàng vào chiêm bao.

Cánh hoa đỏ nhàn nhạt rơi trên bệ cửa sổ, chụm thành một đụn trong diện tích hạn hẹp. Ô Hành Tuyết duỗi tay khẩy cánh hoa rồi xe chúng lại đôi chút. Cánh hoa lành lạnh nhưng mang đến cảm giác chân thực tột cùng.

Chàng ngắm nghía cánh hoa, chậm giọng hỏi tiểu đồng tử, “Ngươi có còn nhớ rõ, ta ra ngoài ngày nào, quay về ngày nào, sau khi về thì có chuyện gì xảy ra không?”

Tiểu đồng tử gật đầu. “Nhớ rõ ạ.”

Ô Hành Tuyết: “Vậy kể lại ta nghe xem.”

Tiểu đồng tử chưng hửng.

Hai anh em cậu đi theo Linh Vương đã lâu nên cũng không mấy sợ hãi, chuyện gì cũng có thể bộc bạch. Bởi vậy cậu liền nói thẳng, “Thưa đại nhân, có phải người thấy trong phòng yên ắng qua nên kêu ta tới mua vui không? Hay người sợ ta hoá đần nên lâu lâu phải kiểm tra xem ta còn nhớ hay không?”

Rốt cuộc Ô Hành Tuyết cũng bật cười, hàng mày thoáng buông lỏng, đoạn nói nửa đùa nửa thật, “Đúng vậy, kiểm tra ngươi đấy. Nói đi nào, nếu nói sai là nhận phạt.”

Tiểu đồng tử bật “Ồ” đầy tủi thân, thẳng lưng lên rồi bắt đầu trả bài, “Đại nhân nhận thiên chiếu ra ngoài ngày hôm kia…”

Ô Hành Tuyết nói, “Giờ nào hôm kia?”

Tiểu đồng tử: “…”

Trông nhóc ta như cậu học trò học không thuộc bài, đảo mắt cố nhớ lại một chốc rồi mới rề rà kéo dài câu trả lời, “Chắc là… chắc là giờ Mùi.”

Ô Hành Tuyết gật gù, “Tàm tạm, tiếp tục đi.”

Tiểu đồng nói tiếp, “Đại nhân nhận thiên chiếu ra ngoài vào giờ Mùi ngày hôm kia, người nói nhiệm vụ lần này hơi phiền phức nên không dắt chúng ta theo…”

Nhóc con nói rồi còn bồi thêm cảm xúc, nhấn mạnh giọng, “Nhìn hai đứa ta lăn lộn trên đất mà cũng không chịu dắt theo.”

Đoạn này tính ra cũng phải, Ô Hành Tuyết nghe cậu kể lể mà trong đầu xuất hiện hình ảnh hai nhóc đồng tử ôm cột nhà khóc lóc ỉ ôi.

Hai đứa la lối om sòm thật, và chàng không dắt chúng theo thật.

Bởi thiên chiếu chàng tiếp nhận lần này vừa nhìn đã thấy cực kỳ phức tạp, liên luỵ không ít bá tánh. Mà cứ hễ có thêm một tên người, thêm một địa điểm, thì hẳn nhiên không phải loại nhiệm vụ chỉ cần chém đứt một hai dòng rẽ là giải quyết xong xuôi.

Đặc biệt là trong thiên chiếu còn nhắc đến trẻ con.

Vào những nhiệm vụ thế này, chàng sẽ không dắt hai đứa tiểu đồng tử này bên người.

Thứ nhất, việc lui tới nhiều dòng rối loạn khác nhau liên tục gây thương tổn rất lớn lên cơ thể, thậm chí bản thân Ô Hành Tuyết còn thường lâm vào tình huống suy nhược đến độ phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, thì làm sao hai tiểu đồng tử này chịu nổi.

Thứ hai, chàng sợ hai nhóc con nhìn thấy những việc mấy đứa trẻ phải trải qua rồi sẽ nhớ về những tháng ngày lang thang trên đồng hoang của chính mình.

Thêm cả… tất cả các đồng tử và tiên sứ trên Tiên Đô đều không phải người thật, ngoại trừ hai đứa nhóc kè kè bên người chàng. Rất lâu về trước, hai tiểu đồng tử này là người sống thực sự, mà đã là người ắt có tâm có tình. Chàng không muốn tẩy diệt những người không nên tồn tại trong những dòng rối loạn kia ngay trước mắt hai tiểu đồng tử này.

Trẻ con dưới nhân gian nên được ngậm kẹo đậu phộng trong miệng, cầm đèn thượng nguyên trên tay, và tía lia những lời vui cười trong miệng, chứ không phải làm quen với giết chóc sinh tử.

Tiểu đồng tử nào có biết tấm lòng thiện tâm của đại nhân nhà mình, cậu tỏ vẻ tủi thân rồi nói tiếp, “Sau đó đại nhân đi thẳng không thèm ngoái đầu, để hai đứa chúng ta ở lại trông nhà.”

Ô Hành Tuyết: “Sau đó thế nào?”

Tiểu đồng tử đáp, “Sau đó còn chưa hết ghiền, đại nhân cứ phải một hai trêu chọc bọn ta tiếp.”

Ô Hành Tuyết nhướn mày. “Vậy luôn à?”

Tiểu đồng tử hô, “Vậy luôn!”

Ô Hành Tuyết chú ý lắng nghe, tiểu đồng tử cạy cạy móng tay rồi tiếp tục, “Đại nhân đi chưa được bao lâu, tầm đến khi trời vừa ngả sang tây thôi, chắc khoảng giờ Dậu, thì hai đứa chúng ta nhận được một bức thư.”

Cho dù Ô Hành Tuyết mất bao nhiêu thời gian trong những dòng rối loạn đi nữa, thì e rằng cũng chỉ là thoáng chốc trong thế giới bình thường, cùng lắm là vài canh giờ mà thôi.

Đúng như lời tiểu đồng tử nói, chàng giải quyết xong những vấn đề được nhắc đến trong thiên chiếu và đến phố núi Lạc Hoa vào giờ Dậu.

Phố núi rất nhộn nhịp, có nhiều tiện ích thú vị và lạ thường. Mỗi lần đến đây hoặc đến những địa điểm thú vị khác trên nhân gian, Ô Hành Tuyết vẫn thường gửi thư để triệu hai đứa tiểu đồng tử xuống trần.

Chàng đưa lý do là lười về lấy kiếm nên kêu chúng mang đến giúp, xem như sai làm việc vặt. Nhưng thực ra chàng chỉ kiếm cái cớ để đưa chúng đi du ngoạn đó đây một chút mà thôi.

Lần này hai đứa nhỏ rất háo hức chờ nhận được thư, nhận được rồi thấy mừng rỡ ra mặt, ai ngờ lần này không giống những lần trước.

Tiểu đồng tử bảo, “Đại nhân truyền thư nói rằng đã đến phố núi Lạc Hoa, gọi hai đứa chúng ta xuống dưới. Không ngờ!”

Cậu hạ giọng nặng trịch, “Chúng ta vừa chuẩn bị đi thì nhận được một phong thư khác của đại nhân, bảo rằng phố núi hôm nay hơi lộn xộn, cửa tiệm mỹ phẩm của nhà nào đó làm đổ xe chở hàng nên mùi phấn son tràn ngập cả vùng núi, còn nói hai đứa chúng ta sẽ hắt xì chết mất nên thôi đừng đi, hẹn lại lần khác.”

Tiểu đồng tử nói xong còn cau có liếc Ô Hành Tuyết. Ô Hành Tuyết nhìn cái điệu bộ cậu một cách thích thú.

Nhưng đúng là chàng đã viết bức thư lật lọng tráo trở này.

Những lời chàng viết trong thư không sai, có một tiệm mỹ phẩm trong phố núi Lạc Hoa đâm phải xe hàng rong trên đường. Nhắc đến chuyện này, Ô Hành Tuyết hãy còn ngửi được mùi son phấn nồng nặc trong gió làm người nghẹn đến muốn sặc.

Có điều, lý do chàng đổi ý không phải vì chiếc xe mỹ phẩm kia, mà vì chàng vừa đến phố núi Lạc Hoa đã nhìn thấy Tiêu Phục Huyên.

Nhắc lại thấy khéo quá…

Rõ là chàng và Tiêu Phục Huyên vẫn thường cùng nhau trên Tiên Đô, rõ là tự nhiên đến độ không cần gõ cửa khi vào cung phủ của người kia, rõ là từng cựa chóp mũi hôn môi trong những phút ân ái, thân mật và thân thiết biết bao. Ấy mà khi tình cờ bắt gặp đối phương dưới nhân gian, lại vẫn nhen nhóm rung động và ngỡ ngàng.

Phố núi Lạc Hoa lên đèn phút hoàng hôn, đèn lồ ng giăng cao nối dài thành dãy,  hoa văn trên giấy bọc xoay mình trong gió, thật lung linh rực rỡ.

Chàng nhìn thấy Tiêu Phục Huyên giữa đám đông người trên phố, phía bên kia ngọn đèn lồ ng.

Chỉ một tích tắc, hết thảy nản lòng và khốn khổ từ việc chém giết, tẩy rửa những dòng thời gian rối loạn bất giác phai nhạt. Chàng nắm thanh kiếm và mỉm cười rạng rỡ với Tiêu Phục Huyên.

Phút giây thoáng chốc, Ô Hành Tuyết dấy lên một suy nghĩ kỳ lạ.

Chàng chợt cảm thấy… đây mới phải là cách mà chàng và Tiêu Phục Huyên nên gặp lần đầu — giữa nhân gian rộn rã, nơi phố núi bên dưới Lạc Hoa Đài, trong sự nhộn nhịp của bóng người và ánh đèn, cho đôi bên tình cờ gặp gỡ.

Chứ không phải trên Tiên Đô mênh mang.

Ô Hành Tuyết bước ngược dòng người, vừa tính lấn tới thì thấy Tiêu Phục Huyên đã đi về phía mình.

Chàng ngước đôi ngươi hắt ánh đèn lồ ng và bật hỏi, “Không phải Thiên Túc đại nhân nhận thiên chiếu đi Côi châu hay sao, vì đâu lén lút đến đây thế này?”

Tiêu Phục Huyên nhìn chàng, nói, “Chờ người.”

Ô Hành Tuyết cong khoé mắt.

Song chàng vẫn vờ vịt lùng tìm trong dòng người và hỏi, “Ồ, chờ vị giai nhân nào thế, có cần ta tạm lánh mặt chút không?”

Tiêu Phục Huyên thoáng vẻ bất đắc dĩ mà nhìn chàng. “… Ô Hành Tuyết.”

Thường ngày, y đều gọi “Linh Vương đại nhân” một cách cố ý. Còn tên “Ô Hành Tuyết” chỉ được dùng ít lần, mà chủ yếu vào những lúc riêng tư, khi môi răng cận kề tiếp xúc.

Vì vậy, Ô Hành Tuyết nghe cái tên này phát ra từ miệng Tiêu Phục Huyên liền vô ý nhớ đến những phút giây đó, thế là… gió đêm mơn man lướt qua cũng nhiễm nồng cháy bỏng của phút triền triền mê đắm.

Ô Hành Tuyết li3m khẽ viền môi, không nhảm nhí “giai nhân” gì nữa mà nói thẳng, “Hoá ra là chờ ta à, ta muốn triệu hồi tiểu đồng tử còn biết phải gửi thư cơ này, còn ngươi thậm chí còn không buồn truyền âm mà chỉ chờ thế thôi ư?”

Tiêu Phục Huyên: “Không phải ngươi cũng nhận thiêu chiếu à? Truyền âm có khi còn chẳng nhận được.”

Thời điểm đó, Ô Hành Tuyết đã bị nhoè mắt trong ánh đèn phố núi nên chẳng nghĩ suy gì. Rất lâu sau này chàng nhớ đến cảnh tượng ấy mới sực nhận ra, hẳn là khi đó Tiêu Phục Huyên đã biết thiên chiếu chàng nhận đi làm việc gì rồi. Bằng không y sẽ không trả lời như vậy.

Nên lúc nghe Tiêu Phục Huyên nói vậy, chàng chỉ trêu chọc rằng, “Ta cũng không sống nơi này, làm việc xong rồi sẽ ghé sang chỗ khác. Ngộ nhỡ lần này ta đến nơi khác hoặc đã quay về Tiên Đô thì chẳng phải ngươi chờ công cốc rồi ấy à?”

Tiêu Phục Huyên nói, “Thế thì gửi giấy truyền âm bắt ngươi lại đây.”

Ô Hành Tuyết: “?”

Ô Hành Tuyết thọt chuôi kiếm bên hông y một chút. “Đường đường là Linh Vương mà ngươi dùng ‘bắt’ à?”

Tiêu Phục Huyên rủ mắt suy tư, đoạn sửa lại, “Tóm.”

Linh Vương sắp sửa tặng y một cú đạp chân tới nơi, đã thấy đôi mắt Tiêu Phục Huyên như híp lại trong ý cười, lúc ủng bạc chàng rơi xuống thì y đã biến mất tại chỗ và xuất hiện cách đó một bước.

Chính đây là lúc Ô Hành Tuyết đổi ý, vân vê hai ngón tay gửi thư lên Tiên Đô bảo hai tiểu đồng tử kia đừng xuống nữa.

Chàng vẫn luôn cảm thấy mối quan hệ giữa mình và Tiêu Phục Huyên rất đỗi lạ kỳ. Họ không giống những cặp tiên lữ tu hành, mà cũng không như vợ chồng dưới nhân gian.

Chàng từng gặp nhiều trang lứa đôi đồng đạo tu hành, đa phần bọn họ tôn trọng đối phương như những vị khách và giữ khoảng cách nhất định trong mối quan hệ.

Mà chàng với Tiêu Phục Huyên thì không như vậy, giữa họ gần như chưa bao giờ hiện hữu cái gọi là “tôn trọng đối phương như khách”.

Còn trong những cặp vợ chồng chốn nhân gian, người ta đều ngày ngày chung đụng, bên nhau từ những việc lớn đến bé, trong mọi vụ cơm ăn áo mặc, họ quen nhau tuy hai mà như một.

Còn hai người cũng không như vậy.

Dù họ thường ở cùng nhau, nhưng không thể gọi là ở bên nhau. Khi nhận thiên chiếu, chàng sẽ đơn độc xuống nhân gian, còn Tiêu Phục Huyên nhận thiên chiếu sẽ một mình đi trừ khử tà ma. Thiên chiếu của họ cũng không can hệ đến nhau, chức trách và nhiệm vụ hai người hoàn toàn tách biệt.

Trong mắt người ngoài không thân thiết, có gọi họ là “tiên hữu” đơn thuần cũng không thành vấn đề. Chỉ là trong những phút riêng tư khi không người nhòm ngó, họ bên nhau thân mật không tả xiết.

Ô Hành Tuyết hoá sinh cùng thần mộc, hết thảy những điều chàng thấy được, biết được, cảm nhận được đều bắt nguồn từ những điều nghe thấy khi còn là thần mộc. Nhờ đó, chàng cảm nhận sâu sắc về những hội ngộ chia ly và sinh tử buồn vui của cõi đời, hiềm thay mãi chưa thấu hiểu ái tình đa đoan chóng đổi dời của trần gian, với chàng điều ấy thật sự khó lòng thông tỏ.

Chàng không nơi tham chiếu, chỉ dựa hết thảy vào bản năng.

Đến tận đêm hôm ấy ở phố núi Lạc Hoa, khi chàng và Tiêu Phục Huyên không hẹn mà gặp giữa phố phường huyên náo tiếng người và ánh lửa, chàng mới vỡ lẽ…

Khác biệt giữa bọn họ và những cặp đôi cùng tu hành tôn trọng nhau hay cặp vợ chồng bình thường, chính là giữa họ luôn có sự rung động và niềm hân hoan.

Có lẽ tương tự đôi phần với tình yêu niên thiếu của nhân gian.

Đường đường là Linh Vương, đường đường là Thiên Túc, mà lạ thường vậy đấy.

Khi gửi bức thư thứ hai cho hai tiểu đồng tử, Ô Hành Tuyết đã thầm châm biếm trong lòng như thế.

Song khi gửi thư rồi ngẩng đầu lên, nhận thấy Tiêu Phục Huyên đang đứng cách một bước ngoái lại chờ mình, chàng lại nghĩ, Ừ lạ thường thì cứ lạ thường thế đi.

Tiêu Phục Huyên thấp giọng hỏi chàng, “Tự dưng cười cái gì?”

Chàng đáp, “Không gì cả, chẳng là chợt thấy… phố núi Lạc Hoa nơi này thật tuyệt đẹp.”

Tiêu Phục Huyên nói, “Ngươi đã nói câu này rất nhiều lần.”

Ô Hành Tuyết nhoẻn cười giữa ánh đèn, “Thế thì nói thêm một lần nữa cũng chẳng sao.”

Họ thong dong tản bộ theo dòng người giữa ánh đèn lồ ng. Ô Hành Tuyết mở lời, “Không biết chợ phiên thế này ở nhân gian có thể giữ trên đời được bao lâu, đời phàm nhân chẳng qua vài chục năm, mà phố núi Lạc Hoa xuất hiện lần đầu đến nay đã hơn trăm năm, quả thực khiến người ta bất ngờ.”

Tiêu Phục Huyên nói,”Sẽ luôn có người mới đến.”

Ô Hành Tuyết gật gù. “Cũng phải, đời người tuy ngắn ngủi, nhưng danh tiếng phố núi này vang xa nên người mới rồi sẽ tới. Biết đâu chừng nó có thể kéo dài hàng trăm năm nữa.”

Tiêu Phục Huyên đáp lại bằng một tiếng “ừm”. Hồi lâu sau, y mới nói, “Thế thì, ngươi thích nơi này vì đã sinh ra ở đây à?”

Ô Hành Tuyết nhây giọng, “Cũng không phải toàn bộ lý do, Thiên Túc đại nhân cũng góp một phần công lao đấy.”

Tiêu Phục Huyên ngừng chân. “Ta?”

Nghĩ không ra nguồn cơn, y hỏi, “Công lao gì?”

Ô Hành Tuyết dõi mắt về dãy đèn lồ ng uốn quanh về nơi xa tít tắp, chân không dừng bước. Chàng tiến đến trước Tiêu Phục Huyên một bước rồi xoay người lại.

Chàng đưa lưng về phía dòng người và ánh đèn, giương thanh kiếm khắc vân bạc một vòng rồi tra vào bên hông. Thân hình đ ĩnh đạc, phong thái hiên ngang, chàng ngước mắt nghiêng đầu sang bên, cười nói, “Công đã đi cùng ta đến đây.”

Chưa chờ Tiêu Phục Huyên nói gì, chàng đã tiếp tục, “Xin hỏi Thiên Túc, nếu ta muốn ghé phố núi Lạc Hoa sau một trăm năm, ba trăm năm, hay lâu hơn thế nữa, thì ngươi còn đi cùng ta chứ?”

Tiêu Phục Huyên nhìn chàng một lát rồi bước tới. Mắt y quét qua dưới mũi Ô Hành Tuyết, nói, “Nhớ kỹ.”

Ô Hành Tuyết nhìn y tiến đến gần và nói, “Ta hỏi ngươi có đi cùng ta hay không, ngươi lại đáp nhớ kỹ là sao, nhớ kỹ chuyện gì?”

Tiêu Phục Huyên giữ lấy chiếc mặt nạ vân bạc chàng đang vân vê trên tay, nói, “Nhớ kỹ yêu cầu của ngươi. Quân tử nhất ngôn, một trăm năm, ba trăm năm, hay lâu hơn nữa cũng không được đổi ý.”

Nói đoạn, y nhấc tấm mặt nạ lên để cản ánh đèn lồ ng, rồi nghiêng đầu hôn Ô Hành Tuyết.

Ngay lúc này, hai cu cậu đồng tử thiếu hiểu biết gửi thư hồi âm.

Thật ra lúc Tiêu Phục Huyên tiến lại cũng đồng thời giăng kết giới bao quanh hai người. Bức thư của tiểu đồng tử đập “bộp” lên kết giới, khiến Tiêu Phục Huyên nhướn khẽ mắt.

“Ai gửi thư?” Nét mặt Thiên Túc khôn tả cực kỳ, Ô Hành Tuyết nhìn thấy mà bật cười khanh khách.

Chàng kéo bức thư vào trong và nói, “Còn ai được nữa? Hai đồng tử ngốc của ta đấy.”

Thiên Túc hỏi, “Việc quan trọng à?”

Tất nhiên không phải việc quan trọng, chẳng qua hai đứa nhóc kia đã chuẩn bị ra ngoài rồi mà bị đại nhân nhà chúng đẩy ngược trở về nên bất mãn, bèn gửi thư khóc lóc bày tỏ sự phẫn nộ chứ đâu.

Nhưng nếu trả lời thành thật thì e là Thiên Túc đại nhân sẽ ghi nợ này lên đầu hai đứa nó mất. Thế nên Ô Hành Tuyết ra tay nói đỡ cho hai đứa ngốc kia một chút, “Ừ, đại khái thế.”

Nói xong chàng đã có phần hối hận, vì Thiên Túc vừa nghe “việc quan trọng” thì không chút chần chờ mà nhấc ngón tay giải trừ kết giới ngay lập tức.

Ô Hành Tuyết: “…”

Thiên Túc có ghi nợ hay không chàng không biết, chứ chàng ghi nợ hai đứa kia rồi đó.

*

Hiện tại, quay trở về Toạ Xuân Phong, tiểu đồng tử còn dám mặt dày nhắc đến chuyện đó một cách bực tức, “Chúng ta gửi thư hồi âm cho đại nhân mà đại nhân còn không thèm để ý.”

Ô Hành Tuyết cười gằng, lòng tự nhủ đào đâu ra tâm trạng trả lời các ngươi, không đập các ngươi một trận là may rồi.

Tiểu đồng tử nói, “Nên sau đó chúng ta không biết đại nhân làm gì ở phố núi Lạc Hoa nữa. Song chắc là ở cùng với Thiên Túc đại nhân một đêm tại phố núi Lạc Hoa nhỉ.”

“…”

Ô Hành Tuyết chớp mắt. “Khoan nào, sao ngươi biết có Thiên Túc nữa?”

Tiểu đồng tử nghiêm túc trả lời, “Dạ, vào nửa đêm Thiên Túc đại nhân có gửi một phong thư.”

Ô Hành Tuyết: “Thư nói gì?”

Tiểu đồng tử có vẻ lo lắng. “Thiên Túc đại nhân nói cơ thể đại nhân trở lạnh, hỏi chúng ta trước đây gặp tình huống này bao giờ chưa.”

Cậu ta nói đoạn, gác cây phất trần bên cổ, thọt tay vào ống tay áo tìm kiếm một lúc rồi lấy ra một bức thư trông như lá bùa và đưa cho Ô Hành Tuyết.

Ô Hành Tuyết nhìn qua thì xác nhận đúng là thư tín của Tiêu Phục Huyên, nội dung trong thư không khác gì lời tiểu đồng tử nói.

Thực chất, phần ký ức ban đêm ở phố núi Lạc Hoa này chính là phần mà Ô Hành Tuyết cảm thấy mờ mịt nhất. Trong trí nhớ hiện tại, đúng là cơ thể chàng trở lạnh sau nửa đêm hôm qua, khiến Tiêu Phục Huyên phải lo lắng hết một phen.

Nhưng cái cảm giác lạnh buốc cả người đến mức đau nhức xương khớp này cũng không mới xuất hiện lần đầu. Nói đúng hơn, sau mỗi lần bước vào những dòng rối loạn để chém đứt những “quá khứ” không nên tồn tại, chàng quay về hiện thế rồi sẽ luôn trải qua cái cảm giác như thế này.

Đây có lẽ là cơn đau mà Linh Vương nghiễm nhiên phải gánh chịu, chàng đã trải nghiệm quá nhiều lần nên cũng sớm quen thuộc rồi.

Cảm giác này thường tràn về giữa đêm thâu, có đôi khi bị nhẹ thì chàng chỉ cần lẳng lặng chịu đựng như chuyện của người khác, không một ai nhận ra sự bất ổn trong cơ thể chàng. Nhưng có những lúc nó trở nặng, chỉ đơn giản nhẫn nhịn không hết được thì chàng vẫn có thể giấu không thể hiện trước mặt người khác, chờ về đến Toạ Xuân Phong rồi điều dưỡng lại sau.

Lần này chắc nhiệm vụ được thiên chiếu giao quá phức tạp, liên quan đến nhiều dòng rối loạn, khiến chàng tổn hao rất nhiều sức lực. Bởi thế mà cơn đau buốt này tràn tới mãnh liệt kinh khủng, thậm chí để Tiêu Phục Huyên phát hiện ra rồi không đâu lại khiến người kia phải lo âu.

Thời điểm đó, Tiêu Phục Huyên nhíu mày thật chặt và hỏi chàng chuyện này là sao.

Ô Hành Tuyết không chắc lắm và cũng không thể thú nhận, đành phải nói, “Có lẽ cơ thể bị tổn thương khi đi làm việc, chỉ cần nghỉ ngơi ổn thoả là có thể hồi phục.”

Xét thấy người thường xuyên lừa gạt, Tiêu Phục Huyên có lẽ không tin tưởng hoàn toàn nên đã gửi thư hỏi hai tiểu đồng tử dễ bị lừa nhà chàng.

May mà lần này Ô Hành Tuyết không nói dối, đồng tử cũng không bán đứng chủ nhân. Chúng nó gửi thư trả lời không khác mấy những gì đại nhân nhà chúng nói, thư rằng, “Những lần trước đại nhân trở về sau khi hoàn thành công tác cũng xảy ra tình huống như vậy, chỉ tầm hai ngày là trở lại bình thường.”

Thế là Tiêu Phục Huyên cũng không phát hiện ra vấn đề, chỉ đành ở bên cạnh trông nom cho Ô Hành Tuyết tĩnh toạ dưỡng thương.

Trong lúc tĩnh toạ, Ô Hành Tuyết gần như phong bế năm giác quan nên không phát giác ra những việc xảy ra xung quanh mình. Vì vậy, bản thân chàng cũng không nhớ rõ chuyện xảy ra trong khoảng thời gian đó mà chỉ thấy cơ thể như chìm trong hỗn loạn.

Cảm giác hỗn loạn này vẫn tiếp tục qua hôm sau, khi chàng rời khỏi phố núi Lạc Hoa và trở về Toạ Xuân Phong trên Tiên Đô.

Có lẽ đó chính là nguyên do khiến chàng cảm thấy mình đã bỏ lỡ chuyện gì đó hoặc đánh mất một phần ký ức nào đó.

Tiểu đồng tử thưa tiếp, “Đại nhân về vào giờ Tuất đêm qua, chỉ về một mình.”

Cậu ta nhấn mạnh câu này.

Ô Hành Tuyết nghe giọng điệu bực cười của cậu, bèn nói, “Một người thì sao?”

Tiểu đồng tử nói, “Chúng ta còn tưởng cơ thể đại nhân bị tổn thương chưa hồi phục thì chắc chắn Thiên Túc sẽ đưa đại nhân về Toạ Xuân Phong rồi mới rời đi chứ.”

Thực chất, dù mù mờ không hiểu nhưng Ô Hành Tuyết vẫn còn nhơ nhớ một chuyện. “Giữa đường y gặp chuyện gì đấy bị sai rời đi, với cả ta chỉ cần an dưỡng một đêm là khoẻ lại rồi.”

“Ta biết, tối qua khi quay trở về đại nhân cũng nói như vậy,” tiểu đồng tử nói. Thật ra việc thiên chiếu gửi đến bắt người đi thi hành lập tức không hề hiếm gặp, đại nhân nhà cậu cũng thường gặp phải. Lại nói, mấy năm gần đây tà ma dưới nhân gian đột ngột ngang tàn hung hãn hẳn lên, Thiên Túc có bận tay cũng là lẽ thường.

Cậu chỉ lo lắng linh tinh mà thôi.

“Nhưng là, dù đêm qua không có Thiên Túc, nhưng trên cơ thể đại nhân vẫn có một ấn bảo hộ, có lẽ là từ Thiên Túc đại nhân,” tiểu đồng tử nói. “Đến khi đại nhân vào Toạ Xuân Phong rồi ấn bảo hộ mới biến mất.”

Nhìn chung, dùng ấn bảo hộ không khác gì có bản thể bên cạnh.

“Nhờ có ấn bảo hộ này nên ta sẽ không trừ bớt rượu Thiên Túc đại nhân để lại chỗ này,” cậu tiểu đồng tử lèm bèm.

“Giờ phút này còn biết bảo vệ chủ nhân cơ đấy,” Ô Hành Tuyết bực dọc. “Ngày thường bán đứng ta rồi có thấy các ngươi giận dữ lên bao giờ.”

Tiểu đồng tử gãi đầu, tỏ vẻ ngượng ngùng.

Ô Hành Tuyết nói tiếp, “Rồi sau đó thế nào?”

“Sau đó? Ờm… sau khi trở về, đại nhân người tĩnh toạ an dưỡng một chút rồi tựa đầu nghỉ ngơi,” tiểu đồng tử nói tiếp, “rồi mới vừa tỉnh lại đây đấy ạ.”

Tiểu đồng tử kể chuyện một lượt vô cùng lưu loát, không sai lệch gì so với ký ức của Ô Hành Tuyết. Thêm cả còn có thư truyền qua lại làm bằng chứng, kết nối mọi việc với nhau ổn thoả, như thể đó là cách mà chàng đã qua đêm ở phố núi Lạc Hoa, chứ không có điểm nào bất thường.

Ô Hành Tuyết ngồi bần thần một lúc lâu mới nói với tiểu đồng tử, “Thôi được, chắc là ta còn buồn ngủ nên hoang mang chút.”

Tiểu đồng tử không hiểu chi lắm, bèn hỏi chàng, “Thế ban đầu đại nhân nghĩ có việc gì ạ?”

Ô Hành Tuyết tư lự rồi nói, “Nghĩ là…”

“Nghĩ là có người đã làm gì đó với ta.”

Tiểu đồng tử thốt, “Làm sao có thể? Đại nhân chính là Linh Vương cơ mà.”

Giọng điệu tiểu ngốc tử hãnh diện cực kỳ, Ô Hành Tuyết nghe thấy mà không khỏi bật cười, chàng vui vẻ gật đầu. “Nói đúng lắm.”

Trên thế gian, người có thể gài chàng có thể đếm hết trên đầu ngón tay, mà người có khả năng xuống tay đến mức kiểm tra không ra thì càng là mò kim đáy bể. Tiêu Phục Huyên thì có cơ hội đấy, nhưng Thiên Túc đại nhân sẽ không làm.

Còn ngoài y ra…

Chắc không đến mức là Thiên đạo Linh đài đâu.

***

Bởi vậy lần đó, sau khi ra khỏi phố núi Lạc Hoa, Ô Hành Tuyết cũng không nhớ việc mình từng đến sân sau quán trọ kia và vào cấm địa giữa đêm khuya.

Chàng cũng không nhớ rõ cơn phẫn nộ bộc phát trong lòng khi nhìn thấy những linh phách trói bị treo ngược bên trong đền thờ.

Chàng chỉ nhớ được những chuyện xảy ra trước đó và sau đó, còn hết thảy những việc xảy ra giữa khi ấy đã bị hoà chung vào cảm giác hỗn loạn lúc tĩnh toạ an dưỡng.

Thành thử sau ngày đó, chàng đã ở yên trên Tiên Đô hơn hai mươi năm.

Chàng thế mà có thể ở yên không làm gì trên Tiên Đô tận hơn hai mươi năm…

Sau này mỗi khi nhớ về khoảng thời gian hơn hai mươi năm ấy, chàng chỉ thấy sao mơ hồ và ngớ ngẩn như khối mù trên lưng, như cục nghẹn trong họng.

Lời tác giả:

Đợi lâu ~ còn một chương nữa nha, đừng bỏ lỡ.
Chương trước Chương tiếp
Loading...