Ba Trăm Năm Không Gặp Thượng Tiên
Chương 85: Xẻ linh
Chàng và Thiên đạo có cùng nguồn cùng cội. Không biết Thiên đạo Linh đài đè nặng bên trên Tiên đô kia có thể cảm nhận được một chút gì thông qua cơ thể này của chàng hay không…
E là không thể.
E là trước giờ đều không thể.
Đây mới chính là điều ngang trái và thương tâm bậc nhất.
Bởi phía đối diện không phải một cá thể hay một sự việc, mà chính là Thiên đạo Linh đài, là thứ không thể nhìn thấy, không thể chạm vào. Hết thảy những nỗi không cam lòng và phẫn uất tràn trề có đến đâu cũng không nhận được một lời hồi đáp, hệt như đâm ra một nhát kiếm nhưng chỉ chạm đến thinh không.
Và nó vẫn duy trì cái mà nó gọi là cân bằng và đạo lý, là phúc hoạ tương y (1), thiện ác cùng tồn tại, tiên và người khác biệt…
(1) Phúc hoạ tương y: trong phúc có hoạ, trong hoạ có phúc, phúc hoạ đi liền với nhau
Vì tiên và người khác biệt nên một đám lửa khủng khiếp có thể thiêu trụi linh phách phàm nhân về cát bụi, còn Ô Hành Tuyết bị bỏng thấu xương nhưng da thịt bên ngoài không chút thương tổn.
Vì chàng có thần tính, mang thân thể của tiên.
Cho dù lúc tinh thần không ổn định ban nãy, tà ma khí đã bao quanh người chàng, cho dù vừa có hàng ngàn linh phách chết dưới tay chàng, nhưng chàng vẫn là một vị tiên.
Thật nực cười, trên người lượn lờ tà ma khí mà vẫn tính là một vị tiên.
Nhưng, trên thế gian này còn có một tiên nào như vậy nữa không?
Không, không còn một ai.
Cả thế gian chỉ có duy nhất một Linh Vương, sát nghiệp đầy tay, không ra người không ra quỷ, chẳng là cái thể thống gì cả.
Chỉ cần thần mộc còn tồn tại một ngày, chỉ cần Linh Vương còn tồn tại một ngày, thì những dòng rối loạn, những mầm mống tai hoạ ra đời từ lòng tham với sự sống và cái chết vẫn còn hiện hữu một ngày.
Ý nghĩ này không ngừng lởn vởn trong đầu Ô Hành Tuyết.
***
Sau khi những linh phách bị trói tan trong ánh lửa, cấm địa đột ngột chấn động, áp lực vô hình bủa trào như sóng dữ.
Trong tiếng lửa thiêu lách tách, có âm thanh sột soạt vang lên thật khẽ.
Một ảo ảnh bất chợt xuất hiện giữa đồng hoang cằn cỗi, ảo ảnh đó mang hình dáng của chiếc lọng đẹp đẽ nhất trần gian, như sương như khói, như ráng như mây.
Đó chính là thần mộc giấu mình trong cấm địa.
Hiện tại thuật che giấu đã bị gỡ bỏ, thần mộc lần nữa hiện ra giữa đồng không mông quạnh, ở phía sau lưng Ô Hành Tuyết.
Gốc đại thụ rợp trời lẳng lặng yên mình đằng sau Ô Hành Tuyết giống như đang trải bóng đỉnh đầu chàng trên nền đất, còn chàng chẳng hề ngoái đầu lại. Thân thể chàng vẫn hiên ngang giữa biển lửa, song phải chịu đau đớn và buốt rét thấu xương nên chỉ đứng thôi cũng phải dốc cạn toàn bộ sức lực.
Rất rất lâu sau đó, chàng mới ngẩng đầu lên đặng chiêm ngưỡng tàng cây như một chiếc lọng nguy nga đang che bóng, cánh hoa vẫn không ngừng lìa cành. Cứ thế tiếp diễn mãi mãi.
Chàng xoa sương đọng trên đầu ngón tay, duỗi tay toan đón lấy cánh hoa đang rơi nhưng rồi chẳng chạm được chút gì.
Sau khi sinh tử luân hồi bị tróc khỏi thần mộc, hết thảy cánh hoa rơi chỉ còn là ảo ảnh, là hư không, hệt như phố núi Lạc Hoa nơi chàng đang đứng.
Đều là ảo ảnh cả thôi.
Chàng nhìn bàn tay trống trơn của mình mà chớp mắt thật khẽ, lát sau mới thì thào, “Ta hơi mệt rồi…”
Tính từ khi hoá thân thành người, được triệu hoán thành tiên đến thời khắc này, chàng đã chém đứt cơ man dòng rối loạn, dọn dẹp không biết bao nhiêu cục diện phức tạp rối ren. Chàng phải chịu đựng những đau xác th1t khủng khiếp chẳng kể xiết. Mà lần nào cũng chỉ đành gượng cường rồi khoát tay bỏ qua.
Chỉ riêng lần này…
Có lẽ không bỏ qua được nữa.
Phía sau tang thương vô bờ là phẫn nộ, phía sau phẫn nộ là trống trải vô biên, và sau trống trải, là kiệt quệ đến gục ngã.
Chàng chưa bao giờ mệt mỏi đến thế.
Ta là ai…
Ta còn nên sống hay sao…
Khoảnh khắc, Linh Vương thầm hỏi chính bản thân mình.
Dĩ nhiên, khi hỏi những điều này, tự chàng đã có câu trả lời. Vào thời điểm chính tay chàng dỡ bỏ thuật che giấu thần mộc, chàng đã biết mình sẽ làm gì.
Nhưng chàng không thực hiện ngay mà đứng lặng người hồi lâu.
Để tự cười nhạo bản thân vì phút lưỡng lự đó.
Lòng bảo ngươi nhìn đi, đã làm tiên rồi, mà vẫn có thể cảm thụ xung động cuối đời của phàm nhân. Quả thật có muôn vàn tiếc nuối, có bao điều vấn vương.
Thậm chí vào một phút nông nỗi, chàng còn muốn quay về Tiên Đô một phen. Muốn đến Nam Song Hạ vì chàng muốn nhìn Tiêu Phục Huyên đôi chút.
Chàng yêu thích sự gần gũi xuất phát từ tình yêu, thích những hân hoan và rung động vì một cá nhân. Bởi chúng không như bao sinh tử chia ly mà chàng nhìn ngắm khi ngồi trên tàng cây, mà chỉ thuộc về riêng hai người họ.
Đây là mối liên kết chàng mới trải qua lần đầu trong đời, không nơi tham chiếu, không biết nên diễn tả ra sao.
Chỉ biết rằng, người phàm vẫn luôn nhớ mái nhà khi bước đến điểm cuối chót của đường đời. Chàng không phải người phàm, dù hoá hình ở Lạc Hoa Đài nhưng suy cho cùng đó cũng chẳng phải một mái nhà.
Chàng không có nhà để nhớ, chỉ có mỗi Tiêu Phục Huyên.
Chàng nhớ về khoảnh khắc gặp nhau lần đầu ở Tiên Đô, khi Tiêu Phục Huyên ngước nhìn từ phía xa bậc thang bạch ngọc dài dẵng; nhớ về mái hiên tại Nam Song Hạ, khi Tiêu Phục Huyên chống một gối cúi nhìn; nhớ về phố núi Lạc Hoa, khi Tiêu Phục Huyên đưa mắt nhìn sang từ bên kia những ngọn đèn lồ ng…
Nhớ đến một lần, sau khi hoàn thành thiên chiếu, chàng vừa quay về Tiên Đô liền nhen tính lười biếng, không muốn nhúc nhích. Khi đó chàng tựa đầu trên chiếc trường kỷ, liệng ra con hát bằng giấy cho chúng xướng tuồng gõ chiêng trên sân khấu được chàng biến ra từ hư không.
Trong tiếng ca à ơ, chàng chìm vào giấc ngủ, rồi chợt loáng thoáng nghe tiếng ai đó vén mành bước vào. Chàng uể oải mở một con mắt, Tiêu Phục Huyên tựa lên bàn và cúi đầu hôn chàng.
Chàng đáp lại một lúc, bỗng nghe giọng trầm thấp của Tiêu Phục Huyên vang lên từ nơi bờ môi tiếp xúc, hỏi rằng, “Ô Hành Tuyết, sao đã ngủ lại còn phải nghe gõ cồng chiêng.”
Chàng không biết nên trả lời làm sao, bèn thẩn thơ đáp vui rằng, “Nếu không ngươi đến gõ cũng được, nếu gõ hay hơn con hát thì ta thưởng hai tiểu đồng cho ngươi.”
Hai tiểu đồng tử đứng bên cạnh cửa trơ người như phỗng. Do ở phía bên ngoài mành nên chúng không biết tình hình trong phòng ra sao, bèn thỏ thẻ hỏi, “Chúng ta phải đi theo Thiên Túc đại nhân à?”
Tiêu Phục Huyên nói, “Miễn.”
Y trả lời tiểu đồng tử xong thì buông mắt ngắm nghía đôi mắt Ô Hành Tuyết, sau lại liếc nhìn đám con hát và thấp giọng hỏi nhỏ, “Ngươi ghét ở một mình à?”
Ô Hành Tuyết ngẩn ngơ thoáng chốc.
Có rất nhiều người nghe đồn việc chàng chuộng gấp giấy làm con hát, cũng có rất nhiều người thử đoán nguyên nhân, thậm chí lúc tò mò họ còn trực tiếp hỏi liều chính chủ. Chàng từng kể ra đủ loại lý do chẳng khác nào nói đùa, người ta nghe không tin thì cũng không hỏi tới nữa. Dù gì cũng chỉ là sở thích nghe ồn ào sôi động thôi mà.
Chỉ mỗi Tiêu Phục Huyên dường như chớm nhìn đã thấu nội tâm chàng, hỏi chàng không thích khung cảnh tĩnh lặng hoàn toàn à, hỏi chàng ghét ở một mình hay sao.
Lòng chàng như bị nắn qua thật khẽ mà bủn rủn cả người. Nhưng rồi chàng vẫn mạnh miệng phủ nhận và đánh trống lảng chuyện khác để cho qua.
Bởi chàng không muốn Tiêu Phục Huyên hỏi tới nguyên do vì sao chàng không thích sự yên tĩnh hoàn toàn.
Chàng không muốn Tiêu Phục Huyên biết mình từng giết đến ngần ấy người…
Đến tận hôm nay vẫn không.
Chàng mong được thấy Tiêu Phục Huyên, song cúi nhìn qua thân thể thì chỉ thấy tà ma khí càng dày đặc hơn sau khi những linh phách tan biến vào đám lửa.
Làn sương đen lượn lờ quanh người chàng từng hồi từng đợt, toát ra thứ mùi chỉ tà ma mới có, nó mang đậm oan ức và oán hận của những người đã khuất.
Sao chàng có thể xuất hiện trước mặt Thiên Túc chuyên trảm tà ma với bộ dáng như thế này…
Làm vậy sẽ khiến người ấy khổ sở và khó xử biết bao.
Chàng không thể đi.
Những người may mắn ở cõi trần có nhà để về lúc lâm chung, còn chàng… e rằng không nhìn thấy người kia được rồi.
Chàng lặng thinh hồi lâu, móc một tấm bùa từ tay áo, gấp hai lần rồi trải ra.
Tấm bùa hoá thành một luồng gió xuân giữa màn sương, men theo mây xanh đặng hướng về Tiên Đô và thay mặt chàng đến Nam Song Hạ.
Song, dù ánh đèn Nam Song Hạ vẫn sáng nhưng không thấy bóng dáng Tiêu Phục Huyên đâu.
Mười mấy cậu tiểu đồng mà chàng ép sang Tiêu Phục Huyên để trêu người năm nào đang tụ tập trước cửa cung phủ để tiếp đón khách đến từ bên ngoài.
Nam Song Hạ trấn áp luồng xoáy sát khí dày nặng nhất Tiên Đô nên xưa giờ đều vắng chân khách ghé. Việc có một vài vị tiên có mặt hiện tại rất khác ngày thường.
Những vị tiên kia dắt tiên sứ theo bái kiến, hỏi thăm tiểu đồng tử mà nét mặt không giấu vẻ lo âu, “Ban nãy Tiên Đô rung chấn dữ dội khiến mọi người vô cùng lo lắng, chúng ta đặc biệt ghé đến bái kiến một chút, không rõ Thiên Túc đại nhân thế nào?”
Tiểu đồng tử trả lời, “Đại nhân nhà ta không ở trong cung phủ.”
Các tiên nhân đều ngạc nhiên. “Không ở trong phủ?”
Tiểu đồng tử chỉ tay vào một góc Nam Song Hạ và nói, “Đại nhân đã trấn áp luồng xoáy kia xuống rồi, mong các vị đại nhân đây không cần lo lắng tai ương nảy mầm, ít nhất vào thời điểm hiện tại sẽ không có vấn đề.”
Các tiên nhân thở dài, song vẫn lịch sự ngỏ lời hỏi thăm, “Thiên Túc đại nhân có…”
Tiểu đồng tử chắp tay hành lễ, nói, “Đại nhân nhà ta chỉ dặn người có việc phải đi gấp rồi lập tức rời khỏi, có lẽ vì hôm nay người bị tổn hao linh thần nặng nề nên cần đi điều dưỡng.”
Khi bị tổn hao linh thần, đa phần chúng tiên trên Tiên Đô sẽ đóng cửa ở trong cung phủ mình để điều dưỡng. Duy nhất chỉ có Thiên Túc là ngoại lệ, lý do là vì y buộc phải trấn áp sát khí bên dưới Nam Song Hạ nên nơi đây tuyệt đối không phải địa điểm thích hợp để điều dưỡng. Một khi cần hồi phục linh thần, y luôn tìm đến những hang trời hoặc vùng đất hoang sơ hiếm dấu chân người lui tới.
Thế mà các tiên nhân vẫn chưa nguôi nét lo âu trên mặt, họ nói, “Sát khí trên Tiên Đô nghiêm trọng đến nỗi khiến Thiên Túc tổn thương nhường này hay sao.”
Không ngờ tiểu đồng trả lời rằng, “Không hẳn chỉ vì sát khí Tiên Đô, mong các vị đại nhân chớ bề lo lắng.”
Các tiên nhân ngạc nhiên. “Sao? Còn có tai ương gì khác ư?”
Tiểu đồng lắc đầu. “Không phải là tai ương ạ, khi trở về Tiên Đô, đại nhân nhà ta có bị thương do vừa đương đầu với tà ma ở Vân Nam. Sau đó…”
Tiểu đồng trầm ngâm một chốc rồi nói, “Sau đó cũng không rõ vì sao mà thương tích chợt trở nặng. Giống như… giống như có thứ gì đó rút lấy tiên nguyên khí của đại nhân từ giữa thinh không vậy. Rồi ngay vào lúc đó, sát khí chợt bùng nổ khó kiểm soát và gây ra một chút rung chấn.”
Ngay khi cậu vừa dứt lời, ngọn gió xuân vờn quanh bức tường bên ngoài sân vườn Nam Song Hạ chợt ngưng đọng như nước lạnh vào đêm.
Song không một ai bên trong hay bên ngoài sân biết được, và cũng không một ai chú ý đến.
Những tiên nhân nọ còn bận hỏi, “Sao lại có thể? Sao lại có thể rút đi từ thinh không được!”
Tiểu đồng tử đáp, “Đúng vậy ạ, chúng ta cũng không hiểu nguyên do. Dù vậy việc này cũng không phải lần một lần hai, trước đây đại nhân vẫn thường rơi vào trạng thái như vậy, có điều lúc trước không nghiêm trọng như hiện tại mà thôi. Nói chung, thật sự đã làm phiền đến các vị đại nhân rồi. Không biết chừng đợi thêm chút nữa đại nhân nhà ta cũng chưa quay trở lại, chẳng bằng các vị đại nhân hãy tạm về nghỉ ngơi trước.”
Những vị tiên nhân kia lại thăm hỏi thêm mấy câu rồi lần lượt chào tạm biệt.
Khi họ ngoảnh lưng rời khỏi, tiểu đồng tử thấy gió đêm ở Nam Song Hạ chợt trở lạnh, cái lạnh vô cớ này khiến chúng run lên cầm cập và lòng không khỏi băn khoăn.
Một tiểu đồng tử trong nhóm xoa xoa gương mặt mình thì chợt nghe có giọng nói hơi khàn hỏi khẽ, “Y… lần trước y gặp phải trường hợp này là hôm nào?”
Tiểu đồng trả lời theo bản năng, “Là vào nửa tháng trước.”
Cậu trả lời rồi mới sực nhận ra rằng các tiên nhân vận áo choàng dài đã khuất bóng đằng xa, nên chắc rằng người hỏi không phải là họ.
Thế thì là ai?
Tiểu đồng sửng sốt, ngoái nhìn một vòng xung quanh song chỉ nhìn thấy màn đêm miên man vô tận và sương lạnh bảng lảng.
Dường như cậu loáng thoáng nhìn thấy một dáng người thon cao bước giữa màn sương, cậu nhanh chân bước qua thì nhận ra trong sương không có bất kỳ ai mà chỉ còn gió lộng qua mặt.
Cơn gió ấy mang cảm giác lạnh lẽo khó tả, khi rót vào khoang mũi khiến cậu lạnh căm từ ngực xuống tận lòng bàn chân.
Ngay tiếp sau, cậu nghe giọng nói mơ hồ kia nhẹ nhàng đáp lại, “Ừm…”
Tiểu đồng tử nghe giọng nói nọ có hơi giống giọng Linh Vương, mà sao khàn hơn giọng Linh Vương rất nhiều.
Chẳng rõ cớ gì, phải chăng vì gió đêm man mát đượm nỗi tịch liêu, mà khi nghe tiếng “Ừm” như thế, lòng cậu lại thấy xốn xang khó tả. Giọng điệu người nọ khiến cậu cay xè cánh mũi, chớm ứa nước mắt.
Có lẽ năm xưa Linh Vương táy máy vào cơ thể mấy đứa bọn chúng nên giờ sinh chút cảm ứng trong lòng. Cậu nhóc bất chợt đỏ hửng mắt, cong chân chạy vào nhà để rút tấm bùa để gửi thư cho Thiên Túc nhà cậu hiện đang ở cực bắc…
Mấy đồng tử khác cũng lo sợ không thôi, hớt hải chạy qua chạy lại rồi toan đến Toạ Xuân Phong xem thử tình hình ra sao.
Vào lúc đó, hai tiểu đồng tử của Toạ Xuân Phong cũng nhói lên sự bức bối vô cớ. Chúng đứng ngồi không yên phải vội vã chạy tới Nam Song Hạ.
Trên đường, cậu em trai hấp tấp quá nên còn vấp bậu cửa bạch ngọc, té huỵch xuống đất.
Cậu không than lấy một tiếng như thể chẳng hề cảm giác được đau đớn, lồm cồm bò dạy chạy theo anh mình đến phía bên kia của Tiên Đô. Lúc đang chạy trên đường, cậu cảm thấy mặt mình lành lạnh, mà khi chạm mu bàn tay lên mặt mới nhận ra đã đẫm ướt mà không biết vì sao.
Cậu vội níu lấy anh trai mình, hỏi nhỏ, “Tại sao em lại khóc vậy anh…”
***
Ô Hành Tuyết không hay biết hết thảy những chuyện ấy.
Làn gió xuân thay chàng ghé tìm Tiêu Phục Huyên đã tan vào bóng đêm trên Tiên Đô sau khi chàng gửi lời “Ừm” với cậu tiểu đồng tử.
Còn bản thể chàng đang đứng giữa ngọn lửa nghi ngút trong cấm địa.
Ngọn lửa cháy hừng hực chẳng biết qua bao lâu mà chàng không mảy may cảm thấy bỏng rát, chỉ có sự lạnh lẽo cùng cực, cả người rét run…
Chàng được phủ trọn dưới cái bóng khổng lồ của thần mộc, ánh mắt thẫn thờ trong một điểm vô định trên nền đất. Ngón tay thả bên hông chàng siết mỗi lúc một chặt, siết mạnh đến đau đớn.
Đôi môi chàng run rẩy mấp máy, khẽ giọng lặp lại câu, “Nửa tháng trước…”
Nửa tháng trước…
Nửa tháng trước cũng là thời điểm chàng nhận một thiên chiếu, sau khi giải quyết xong dòng rối loạn và quay về Tiên Đô cũng rơi vào tình huống lạnh buốt đau đớn không ngừng. Chẳng qua không nghiêm trọng như lần này.
Khi đó, tiểu đồng tử còn hỏi chàng, “Đại nhân đau ạ?”
Chàng khoát tay tảng lờ, chỉ cười nói, “Lát nữa sẽ tự lành thôi.”
Thật vậy, chàng an tĩnh thiền định chưa đến một canh giờ đã hồi phục lại như ban đầu.
Đây là khả năng tự chữa lành của Linh Vương.
Đây là… “phúc lợi của Linh Vương.”
Chàng dùng hai chữ phúc lợi để an ủi hai cậu chàng kia và cũng để an ủi chính bản thân mình. Không biết đã qua bao ngày tháng cảm nhận sự ấm áp dịu dàng lúc thân thể tự lành lặn, chàng nhủ với lòng: Đấy, gọi hai chữ “Linh Vương” vẫn có điều phúc báo chứ nào chỉ có gánh nặng.
Thế mà…
Đến cả “phúc lợi” kia cũng chẳng phải trời ban cho Linh Vương tự có.
Phúc báo chàng có được hoàn toàn không phải vì những việc chàng từng làm, mà chỉ vì trên thế gian có một Tiêu Phục Huyên.
Khả năng “tự lành” này đã hiện hữu ngay từ đầu, khi chàng và Tiêu Phục Huyên thậm chí còn chưa quen biết. Bởi vậy, đây chắc chắn không phải việc Tiêu Phục Huyên cố tình làm, mà là ràng buộc trời sinh…
Ô Hành Tuyết đăm đăm trên bàn tay mình, khép mắt lại, đóng kín năm giác quan và thử vận sức tự chữa lành chốc lát.
Ngay khoảnh khắc cảm nhận dòng nước ấm áp chảy xuôi từ thẳm trong huyết mạch, chàng choàng mở mắt, quay ngoắt người nhìn thần mộc…
Không ngoài dự kiến, chàng trông thấy tinh chất bạch ngọc bao bọc hoàn toàn phần rễ thần mộc và đang men dần lên trên theo vân cây như một nguồn cung cấp dinh dưỡng.
Hẳn rằng, mối ràng buộc cung cấp dinh dưỡng giữa Tiêu Phục Huyên và chàng có nguyên lai từ đây.
Khoảnh khắc đó, bao nhiêu lời đồn bật lên trong trí óc chàng.
Trong truyện kể dân gian, phàm nhân thường kể rằng có một loài hoa sinh đôi với hai đoá hoa trên một cành. Khi một đoá nở rộ, đoá còn lại sẽ héo úa.
Phàm nhân còn kể rằng, sự ràng buộc này hiếm hoi vô vàn, có thể xem như một duyên phận to lớn.
Rất lâu về trước, khi hoá người từ thần mộc lần đầu tiên, khi tự tay khắc khối bạch ngọc thành hình người lần đầu tiên, khi chạm mắt Tiêu Phục Huyên lần đầu tiên, chàng cũng đinh ninh như vậy đấy: Đây ắt là duyên phận hiếm hoi vô vàn trên thế gian.
Số phận sớm định đoạt, chàng sẽ được gặp một người với mối ràng buộc cực kỳ sâu sắc.
Song hôm nay, chàng không cách nào thấy thế được nữa…
Với chàng, điều hiếm hoi vô vàn này ắt là duyên phận, còn với Tiêu Phục Huyên, có lẽ không quá khi gọi hai chữ “nghiệt duyên”.
Tại sao y phải đến nước này?
Y từng cản mình trước thiên lôi ở đời trước, mà đến đời sau thành tiên phải cung cấp dinh dưỡng cho Linh Vương.
Tại sao lại là y?
Tại sao lại là y!
Đôi mắt Ô Hành Tuyết hoen đỏ, chàng khom lưng nhẹ nhàng chạm đầu ngón tay vào tinh chất bạch ngọc đang bao bọc chạc cây, cảm giác thật ấm áp như nhiệt độ cơ thể Tiêu Phục Huyên.
Chàng khẽ giọng, “Ta giúp những linh phách kia được giải thoát, vậy cũng nên giúp ngươi một phen.”
Không chỉ mình ngươi, mà ắt sẽ giúp muôn vàn người trên thế gian được giải thoát.
Một ngày Linh Vương còn trên Tiên Đô, một ngày dòng rối loạn trên thế gian còn chồng chất.
Một ngày thần mộc còn trên cõi đời, lòng tham con người còn chưa đến hồi kết.
Chàng nhấc tay giữa màn lửa lớn, một thanh trường kiếm khắc vân bạc cắt ngang chân trời lao thẳng xuống dưới, xuyên qua cấm địa, vững vàng rơi vào trong tay chàng.
Chàng vuốt lòng bàn tay mình trên mũi kiếm bằng tinh chất bạch ngọc ấy, trên mũi kiếm có hương vị tương tự linh phách Tiêu Phục Huyên.
Chàng hít vào hương vị nhàn nhạt kia, thấp giọng thì thầm, “Một lần cuối cùng thôi.”
Ta mượn sức ngươi một lần cuối cùng thôi.
Bởi vì…
Bởi vì có lẽ sẽ hơi đau.
Ngay tích tắc ý nghĩ này bật lên, thanh trường kiếm của Linh Vương phóng vút như một bóng hình diễm lệ, kiếm khí lạnh căm tột độ giáng xuống từ trời cao, chém thẳng vào tán thần mộc như sương như mây.
Xẻ linh phách đau đớn tê tâm liệt phế đến nhược nào, thời điểm ấy chàng đã thấu triệt cùng cực.
Vào phút giây khốn quẫn đau thương cùng cực, ai trên thế gian cũng sẽ giãy giụa, đó là bản năng, là tiềm thức. Song khi thần mộc chấn động, chàng lại nuốt máu trong miệng, siết chặt chuôi kiếm và tăng lực mạnh hơn.
Chàng khép hai mắt mình, cảm nhận được linh phách và ý thức mình bị tách làm đôi, một bên là thể tàn của thần mộc, một bên là thể vinh của thần mộc.
Vinh tàn phân ly, linh phách xẻ đôi. Ánh bạc chói loà toả khắp thân đại thụ rợp trời dần lụi tàn theo lưỡi kiếm.
Đến khi ánh sáng hoàn toàn biến mất, sắc tiên quang đã tuyệt nhiên khuất dạng.
Biến mất cùng nó là tiên khí trên cơ thể Ô Hành Tuyết.
Khoảnh khắc ấy, tiên nguyên tiêu tan triệt để trong người chàng, nhường chỗ cho tà ma khí vốn đã âm ỉ manh nha. Chỉ trong chớp mắt mà chúng bủa tràn ồ ạt, dày đặc như biển Vô Đoan bao la.
Dù không nhìn thấy Thiên đạo kia nữa, song chàng có thể tự nhủ với lòng mình.
Ngươi muốn thần mộc vĩnh viễn tồn tại trên thế gian, ta sẽ chém đôi thần mộc.
Ngươi muốn có Linh Vương trấn thủ ở cuối dòng rối loạn, ta khiến thế gian này không còn Linh Vương.
Chẳng phải thiện ác phụ thuộc vào nhau đấy sao?
Nhân gian có thêm một ma đầu, ngươi sẽ làm gì để ngăn cản đây?
Trong cơn đau đớn tột độ, chàng không cách nào đứng vững người, quỳ sụp xuống trước tro tàn thần mộc, cơ thể rơi vào giữa tinh chất bạch ngọc, vạt áo tán loạn đầy nền đất. Máu đang trào ra từ các huyệt đạo trọng yếu trên cơ thể, chẳng mấy đã nhuộm đỏ thắm phục trang.
Chàng nuốt máu tanh vào họng giữa cơn mê man. Khi ý thức đang nhanh chóng tan biến, chỉ còn những tiếng ù ù trong não, chàng bất chợt nhói lên ảo giác như nghe được giọng Tiêu Phục Huyên, hoặc cũng có lẽ là dư âm còn lại của tướng quân thiếu niên bên dưới tàng cây năm nào.
Người ấy gọi chàng một tiếng “Ô Hành Tuyết”.
Hai người họ luôn ưa thích trêu vui bằng cách gọi nhau “Thiên Túc đại nhân” này “Linh Vương đại nhân” nọ. Chỉ trong những phút giây thân mật nhất mới gọi nhau bằng tên.
Ô Hành Tuyết chớp mắt, máu nhỏ giọt khỏi hàng mi. Chàng nhếch khoé miệng.
Chàng muốn nói Tiêu Phục Huyên ơi, có lẽ ta… sẽ không được gặp ngươi trong một khoảng thời gian dài.
Ta cũng chẳng rõ có còn cơ hội được nghe ngươi gọi “Ô Hành Tuyết” lần nữa hay không.
❄︎
Lời tác giả:
Còn một chương nữa mà tui phải viết lại rất nhiều nên chắc sẽ cập nhật trễ tí.
Cá:
Bộ này được xếp vào hàng top những bộ truyện ngược tui từng đọc được rồi đấy.
E là không thể.
E là trước giờ đều không thể.
Đây mới chính là điều ngang trái và thương tâm bậc nhất.
Bởi phía đối diện không phải một cá thể hay một sự việc, mà chính là Thiên đạo Linh đài, là thứ không thể nhìn thấy, không thể chạm vào. Hết thảy những nỗi không cam lòng và phẫn uất tràn trề có đến đâu cũng không nhận được một lời hồi đáp, hệt như đâm ra một nhát kiếm nhưng chỉ chạm đến thinh không.
Và nó vẫn duy trì cái mà nó gọi là cân bằng và đạo lý, là phúc hoạ tương y (1), thiện ác cùng tồn tại, tiên và người khác biệt…
(1) Phúc hoạ tương y: trong phúc có hoạ, trong hoạ có phúc, phúc hoạ đi liền với nhau
Vì tiên và người khác biệt nên một đám lửa khủng khiếp có thể thiêu trụi linh phách phàm nhân về cát bụi, còn Ô Hành Tuyết bị bỏng thấu xương nhưng da thịt bên ngoài không chút thương tổn.
Vì chàng có thần tính, mang thân thể của tiên.
Cho dù lúc tinh thần không ổn định ban nãy, tà ma khí đã bao quanh người chàng, cho dù vừa có hàng ngàn linh phách chết dưới tay chàng, nhưng chàng vẫn là một vị tiên.
Thật nực cười, trên người lượn lờ tà ma khí mà vẫn tính là một vị tiên.
Nhưng, trên thế gian này còn có một tiên nào như vậy nữa không?
Không, không còn một ai.
Cả thế gian chỉ có duy nhất một Linh Vương, sát nghiệp đầy tay, không ra người không ra quỷ, chẳng là cái thể thống gì cả.
Chỉ cần thần mộc còn tồn tại một ngày, chỉ cần Linh Vương còn tồn tại một ngày, thì những dòng rối loạn, những mầm mống tai hoạ ra đời từ lòng tham với sự sống và cái chết vẫn còn hiện hữu một ngày.
Ý nghĩ này không ngừng lởn vởn trong đầu Ô Hành Tuyết.
***
Sau khi những linh phách bị trói tan trong ánh lửa, cấm địa đột ngột chấn động, áp lực vô hình bủa trào như sóng dữ.
Trong tiếng lửa thiêu lách tách, có âm thanh sột soạt vang lên thật khẽ.
Một ảo ảnh bất chợt xuất hiện giữa đồng hoang cằn cỗi, ảo ảnh đó mang hình dáng của chiếc lọng đẹp đẽ nhất trần gian, như sương như khói, như ráng như mây.
Đó chính là thần mộc giấu mình trong cấm địa.
Hiện tại thuật che giấu đã bị gỡ bỏ, thần mộc lần nữa hiện ra giữa đồng không mông quạnh, ở phía sau lưng Ô Hành Tuyết.
Gốc đại thụ rợp trời lẳng lặng yên mình đằng sau Ô Hành Tuyết giống như đang trải bóng đỉnh đầu chàng trên nền đất, còn chàng chẳng hề ngoái đầu lại. Thân thể chàng vẫn hiên ngang giữa biển lửa, song phải chịu đau đớn và buốt rét thấu xương nên chỉ đứng thôi cũng phải dốc cạn toàn bộ sức lực.
Rất rất lâu sau đó, chàng mới ngẩng đầu lên đặng chiêm ngưỡng tàng cây như một chiếc lọng nguy nga đang che bóng, cánh hoa vẫn không ngừng lìa cành. Cứ thế tiếp diễn mãi mãi.
Chàng xoa sương đọng trên đầu ngón tay, duỗi tay toan đón lấy cánh hoa đang rơi nhưng rồi chẳng chạm được chút gì.
Sau khi sinh tử luân hồi bị tróc khỏi thần mộc, hết thảy cánh hoa rơi chỉ còn là ảo ảnh, là hư không, hệt như phố núi Lạc Hoa nơi chàng đang đứng.
Đều là ảo ảnh cả thôi.
Chàng nhìn bàn tay trống trơn của mình mà chớp mắt thật khẽ, lát sau mới thì thào, “Ta hơi mệt rồi…”
Tính từ khi hoá thân thành người, được triệu hoán thành tiên đến thời khắc này, chàng đã chém đứt cơ man dòng rối loạn, dọn dẹp không biết bao nhiêu cục diện phức tạp rối ren. Chàng phải chịu đựng những đau xác th1t khủng khiếp chẳng kể xiết. Mà lần nào cũng chỉ đành gượng cường rồi khoát tay bỏ qua.
Chỉ riêng lần này…
Có lẽ không bỏ qua được nữa.
Phía sau tang thương vô bờ là phẫn nộ, phía sau phẫn nộ là trống trải vô biên, và sau trống trải, là kiệt quệ đến gục ngã.
Chàng chưa bao giờ mệt mỏi đến thế.
Ta là ai…
Ta còn nên sống hay sao…
Khoảnh khắc, Linh Vương thầm hỏi chính bản thân mình.
Dĩ nhiên, khi hỏi những điều này, tự chàng đã có câu trả lời. Vào thời điểm chính tay chàng dỡ bỏ thuật che giấu thần mộc, chàng đã biết mình sẽ làm gì.
Nhưng chàng không thực hiện ngay mà đứng lặng người hồi lâu.
Để tự cười nhạo bản thân vì phút lưỡng lự đó.
Lòng bảo ngươi nhìn đi, đã làm tiên rồi, mà vẫn có thể cảm thụ xung động cuối đời của phàm nhân. Quả thật có muôn vàn tiếc nuối, có bao điều vấn vương.
Thậm chí vào một phút nông nỗi, chàng còn muốn quay về Tiên Đô một phen. Muốn đến Nam Song Hạ vì chàng muốn nhìn Tiêu Phục Huyên đôi chút.
Chàng yêu thích sự gần gũi xuất phát từ tình yêu, thích những hân hoan và rung động vì một cá nhân. Bởi chúng không như bao sinh tử chia ly mà chàng nhìn ngắm khi ngồi trên tàng cây, mà chỉ thuộc về riêng hai người họ.
Đây là mối liên kết chàng mới trải qua lần đầu trong đời, không nơi tham chiếu, không biết nên diễn tả ra sao.
Chỉ biết rằng, người phàm vẫn luôn nhớ mái nhà khi bước đến điểm cuối chót của đường đời. Chàng không phải người phàm, dù hoá hình ở Lạc Hoa Đài nhưng suy cho cùng đó cũng chẳng phải một mái nhà.
Chàng không có nhà để nhớ, chỉ có mỗi Tiêu Phục Huyên.
Chàng nhớ về khoảnh khắc gặp nhau lần đầu ở Tiên Đô, khi Tiêu Phục Huyên ngước nhìn từ phía xa bậc thang bạch ngọc dài dẵng; nhớ về mái hiên tại Nam Song Hạ, khi Tiêu Phục Huyên chống một gối cúi nhìn; nhớ về phố núi Lạc Hoa, khi Tiêu Phục Huyên đưa mắt nhìn sang từ bên kia những ngọn đèn lồ ng…
Nhớ đến một lần, sau khi hoàn thành thiên chiếu, chàng vừa quay về Tiên Đô liền nhen tính lười biếng, không muốn nhúc nhích. Khi đó chàng tựa đầu trên chiếc trường kỷ, liệng ra con hát bằng giấy cho chúng xướng tuồng gõ chiêng trên sân khấu được chàng biến ra từ hư không.
Trong tiếng ca à ơ, chàng chìm vào giấc ngủ, rồi chợt loáng thoáng nghe tiếng ai đó vén mành bước vào. Chàng uể oải mở một con mắt, Tiêu Phục Huyên tựa lên bàn và cúi đầu hôn chàng.
Chàng đáp lại một lúc, bỗng nghe giọng trầm thấp của Tiêu Phục Huyên vang lên từ nơi bờ môi tiếp xúc, hỏi rằng, “Ô Hành Tuyết, sao đã ngủ lại còn phải nghe gõ cồng chiêng.”
Chàng không biết nên trả lời làm sao, bèn thẩn thơ đáp vui rằng, “Nếu không ngươi đến gõ cũng được, nếu gõ hay hơn con hát thì ta thưởng hai tiểu đồng cho ngươi.”
Hai tiểu đồng tử đứng bên cạnh cửa trơ người như phỗng. Do ở phía bên ngoài mành nên chúng không biết tình hình trong phòng ra sao, bèn thỏ thẻ hỏi, “Chúng ta phải đi theo Thiên Túc đại nhân à?”
Tiêu Phục Huyên nói, “Miễn.”
Y trả lời tiểu đồng tử xong thì buông mắt ngắm nghía đôi mắt Ô Hành Tuyết, sau lại liếc nhìn đám con hát và thấp giọng hỏi nhỏ, “Ngươi ghét ở một mình à?”
Ô Hành Tuyết ngẩn ngơ thoáng chốc.
Có rất nhiều người nghe đồn việc chàng chuộng gấp giấy làm con hát, cũng có rất nhiều người thử đoán nguyên nhân, thậm chí lúc tò mò họ còn trực tiếp hỏi liều chính chủ. Chàng từng kể ra đủ loại lý do chẳng khác nào nói đùa, người ta nghe không tin thì cũng không hỏi tới nữa. Dù gì cũng chỉ là sở thích nghe ồn ào sôi động thôi mà.
Chỉ mỗi Tiêu Phục Huyên dường như chớm nhìn đã thấu nội tâm chàng, hỏi chàng không thích khung cảnh tĩnh lặng hoàn toàn à, hỏi chàng ghét ở một mình hay sao.
Lòng chàng như bị nắn qua thật khẽ mà bủn rủn cả người. Nhưng rồi chàng vẫn mạnh miệng phủ nhận và đánh trống lảng chuyện khác để cho qua.
Bởi chàng không muốn Tiêu Phục Huyên hỏi tới nguyên do vì sao chàng không thích sự yên tĩnh hoàn toàn.
Chàng không muốn Tiêu Phục Huyên biết mình từng giết đến ngần ấy người…
Đến tận hôm nay vẫn không.
Chàng mong được thấy Tiêu Phục Huyên, song cúi nhìn qua thân thể thì chỉ thấy tà ma khí càng dày đặc hơn sau khi những linh phách tan biến vào đám lửa.
Làn sương đen lượn lờ quanh người chàng từng hồi từng đợt, toát ra thứ mùi chỉ tà ma mới có, nó mang đậm oan ức và oán hận của những người đã khuất.
Sao chàng có thể xuất hiện trước mặt Thiên Túc chuyên trảm tà ma với bộ dáng như thế này…
Làm vậy sẽ khiến người ấy khổ sở và khó xử biết bao.
Chàng không thể đi.
Những người may mắn ở cõi trần có nhà để về lúc lâm chung, còn chàng… e rằng không nhìn thấy người kia được rồi.
Chàng lặng thinh hồi lâu, móc một tấm bùa từ tay áo, gấp hai lần rồi trải ra.
Tấm bùa hoá thành một luồng gió xuân giữa màn sương, men theo mây xanh đặng hướng về Tiên Đô và thay mặt chàng đến Nam Song Hạ.
Song, dù ánh đèn Nam Song Hạ vẫn sáng nhưng không thấy bóng dáng Tiêu Phục Huyên đâu.
Mười mấy cậu tiểu đồng mà chàng ép sang Tiêu Phục Huyên để trêu người năm nào đang tụ tập trước cửa cung phủ để tiếp đón khách đến từ bên ngoài.
Nam Song Hạ trấn áp luồng xoáy sát khí dày nặng nhất Tiên Đô nên xưa giờ đều vắng chân khách ghé. Việc có một vài vị tiên có mặt hiện tại rất khác ngày thường.
Những vị tiên kia dắt tiên sứ theo bái kiến, hỏi thăm tiểu đồng tử mà nét mặt không giấu vẻ lo âu, “Ban nãy Tiên Đô rung chấn dữ dội khiến mọi người vô cùng lo lắng, chúng ta đặc biệt ghé đến bái kiến một chút, không rõ Thiên Túc đại nhân thế nào?”
Tiểu đồng tử trả lời, “Đại nhân nhà ta không ở trong cung phủ.”
Các tiên nhân đều ngạc nhiên. “Không ở trong phủ?”
Tiểu đồng tử chỉ tay vào một góc Nam Song Hạ và nói, “Đại nhân đã trấn áp luồng xoáy kia xuống rồi, mong các vị đại nhân đây không cần lo lắng tai ương nảy mầm, ít nhất vào thời điểm hiện tại sẽ không có vấn đề.”
Các tiên nhân thở dài, song vẫn lịch sự ngỏ lời hỏi thăm, “Thiên Túc đại nhân có…”
Tiểu đồng tử chắp tay hành lễ, nói, “Đại nhân nhà ta chỉ dặn người có việc phải đi gấp rồi lập tức rời khỏi, có lẽ vì hôm nay người bị tổn hao linh thần nặng nề nên cần đi điều dưỡng.”
Khi bị tổn hao linh thần, đa phần chúng tiên trên Tiên Đô sẽ đóng cửa ở trong cung phủ mình để điều dưỡng. Duy nhất chỉ có Thiên Túc là ngoại lệ, lý do là vì y buộc phải trấn áp sát khí bên dưới Nam Song Hạ nên nơi đây tuyệt đối không phải địa điểm thích hợp để điều dưỡng. Một khi cần hồi phục linh thần, y luôn tìm đến những hang trời hoặc vùng đất hoang sơ hiếm dấu chân người lui tới.
Thế mà các tiên nhân vẫn chưa nguôi nét lo âu trên mặt, họ nói, “Sát khí trên Tiên Đô nghiêm trọng đến nỗi khiến Thiên Túc tổn thương nhường này hay sao.”
Không ngờ tiểu đồng trả lời rằng, “Không hẳn chỉ vì sát khí Tiên Đô, mong các vị đại nhân chớ bề lo lắng.”
Các tiên nhân ngạc nhiên. “Sao? Còn có tai ương gì khác ư?”
Tiểu đồng lắc đầu. “Không phải là tai ương ạ, khi trở về Tiên Đô, đại nhân nhà ta có bị thương do vừa đương đầu với tà ma ở Vân Nam. Sau đó…”
Tiểu đồng trầm ngâm một chốc rồi nói, “Sau đó cũng không rõ vì sao mà thương tích chợt trở nặng. Giống như… giống như có thứ gì đó rút lấy tiên nguyên khí của đại nhân từ giữa thinh không vậy. Rồi ngay vào lúc đó, sát khí chợt bùng nổ khó kiểm soát và gây ra một chút rung chấn.”
Ngay khi cậu vừa dứt lời, ngọn gió xuân vờn quanh bức tường bên ngoài sân vườn Nam Song Hạ chợt ngưng đọng như nước lạnh vào đêm.
Song không một ai bên trong hay bên ngoài sân biết được, và cũng không một ai chú ý đến.
Những tiên nhân nọ còn bận hỏi, “Sao lại có thể? Sao lại có thể rút đi từ thinh không được!”
Tiểu đồng tử đáp, “Đúng vậy ạ, chúng ta cũng không hiểu nguyên do. Dù vậy việc này cũng không phải lần một lần hai, trước đây đại nhân vẫn thường rơi vào trạng thái như vậy, có điều lúc trước không nghiêm trọng như hiện tại mà thôi. Nói chung, thật sự đã làm phiền đến các vị đại nhân rồi. Không biết chừng đợi thêm chút nữa đại nhân nhà ta cũng chưa quay trở lại, chẳng bằng các vị đại nhân hãy tạm về nghỉ ngơi trước.”
Những vị tiên nhân kia lại thăm hỏi thêm mấy câu rồi lần lượt chào tạm biệt.
Khi họ ngoảnh lưng rời khỏi, tiểu đồng tử thấy gió đêm ở Nam Song Hạ chợt trở lạnh, cái lạnh vô cớ này khiến chúng run lên cầm cập và lòng không khỏi băn khoăn.
Một tiểu đồng tử trong nhóm xoa xoa gương mặt mình thì chợt nghe có giọng nói hơi khàn hỏi khẽ, “Y… lần trước y gặp phải trường hợp này là hôm nào?”
Tiểu đồng trả lời theo bản năng, “Là vào nửa tháng trước.”
Cậu trả lời rồi mới sực nhận ra rằng các tiên nhân vận áo choàng dài đã khuất bóng đằng xa, nên chắc rằng người hỏi không phải là họ.
Thế thì là ai?
Tiểu đồng sửng sốt, ngoái nhìn một vòng xung quanh song chỉ nhìn thấy màn đêm miên man vô tận và sương lạnh bảng lảng.
Dường như cậu loáng thoáng nhìn thấy một dáng người thon cao bước giữa màn sương, cậu nhanh chân bước qua thì nhận ra trong sương không có bất kỳ ai mà chỉ còn gió lộng qua mặt.
Cơn gió ấy mang cảm giác lạnh lẽo khó tả, khi rót vào khoang mũi khiến cậu lạnh căm từ ngực xuống tận lòng bàn chân.
Ngay tiếp sau, cậu nghe giọng nói mơ hồ kia nhẹ nhàng đáp lại, “Ừm…”
Tiểu đồng tử nghe giọng nói nọ có hơi giống giọng Linh Vương, mà sao khàn hơn giọng Linh Vương rất nhiều.
Chẳng rõ cớ gì, phải chăng vì gió đêm man mát đượm nỗi tịch liêu, mà khi nghe tiếng “Ừm” như thế, lòng cậu lại thấy xốn xang khó tả. Giọng điệu người nọ khiến cậu cay xè cánh mũi, chớm ứa nước mắt.
Có lẽ năm xưa Linh Vương táy máy vào cơ thể mấy đứa bọn chúng nên giờ sinh chút cảm ứng trong lòng. Cậu nhóc bất chợt đỏ hửng mắt, cong chân chạy vào nhà để rút tấm bùa để gửi thư cho Thiên Túc nhà cậu hiện đang ở cực bắc…
Mấy đồng tử khác cũng lo sợ không thôi, hớt hải chạy qua chạy lại rồi toan đến Toạ Xuân Phong xem thử tình hình ra sao.
Vào lúc đó, hai tiểu đồng tử của Toạ Xuân Phong cũng nhói lên sự bức bối vô cớ. Chúng đứng ngồi không yên phải vội vã chạy tới Nam Song Hạ.
Trên đường, cậu em trai hấp tấp quá nên còn vấp bậu cửa bạch ngọc, té huỵch xuống đất.
Cậu không than lấy một tiếng như thể chẳng hề cảm giác được đau đớn, lồm cồm bò dạy chạy theo anh mình đến phía bên kia của Tiên Đô. Lúc đang chạy trên đường, cậu cảm thấy mặt mình lành lạnh, mà khi chạm mu bàn tay lên mặt mới nhận ra đã đẫm ướt mà không biết vì sao.
Cậu vội níu lấy anh trai mình, hỏi nhỏ, “Tại sao em lại khóc vậy anh…”
***
Ô Hành Tuyết không hay biết hết thảy những chuyện ấy.
Làn gió xuân thay chàng ghé tìm Tiêu Phục Huyên đã tan vào bóng đêm trên Tiên Đô sau khi chàng gửi lời “Ừm” với cậu tiểu đồng tử.
Còn bản thể chàng đang đứng giữa ngọn lửa nghi ngút trong cấm địa.
Ngọn lửa cháy hừng hực chẳng biết qua bao lâu mà chàng không mảy may cảm thấy bỏng rát, chỉ có sự lạnh lẽo cùng cực, cả người rét run…
Chàng được phủ trọn dưới cái bóng khổng lồ của thần mộc, ánh mắt thẫn thờ trong một điểm vô định trên nền đất. Ngón tay thả bên hông chàng siết mỗi lúc một chặt, siết mạnh đến đau đớn.
Đôi môi chàng run rẩy mấp máy, khẽ giọng lặp lại câu, “Nửa tháng trước…”
Nửa tháng trước…
Nửa tháng trước cũng là thời điểm chàng nhận một thiên chiếu, sau khi giải quyết xong dòng rối loạn và quay về Tiên Đô cũng rơi vào tình huống lạnh buốt đau đớn không ngừng. Chẳng qua không nghiêm trọng như lần này.
Khi đó, tiểu đồng tử còn hỏi chàng, “Đại nhân đau ạ?”
Chàng khoát tay tảng lờ, chỉ cười nói, “Lát nữa sẽ tự lành thôi.”
Thật vậy, chàng an tĩnh thiền định chưa đến một canh giờ đã hồi phục lại như ban đầu.
Đây là khả năng tự chữa lành của Linh Vương.
Đây là… “phúc lợi của Linh Vương.”
Chàng dùng hai chữ phúc lợi để an ủi hai cậu chàng kia và cũng để an ủi chính bản thân mình. Không biết đã qua bao ngày tháng cảm nhận sự ấm áp dịu dàng lúc thân thể tự lành lặn, chàng nhủ với lòng: Đấy, gọi hai chữ “Linh Vương” vẫn có điều phúc báo chứ nào chỉ có gánh nặng.
Thế mà…
Đến cả “phúc lợi” kia cũng chẳng phải trời ban cho Linh Vương tự có.
Phúc báo chàng có được hoàn toàn không phải vì những việc chàng từng làm, mà chỉ vì trên thế gian có một Tiêu Phục Huyên.
Khả năng “tự lành” này đã hiện hữu ngay từ đầu, khi chàng và Tiêu Phục Huyên thậm chí còn chưa quen biết. Bởi vậy, đây chắc chắn không phải việc Tiêu Phục Huyên cố tình làm, mà là ràng buộc trời sinh…
Ô Hành Tuyết đăm đăm trên bàn tay mình, khép mắt lại, đóng kín năm giác quan và thử vận sức tự chữa lành chốc lát.
Ngay khoảnh khắc cảm nhận dòng nước ấm áp chảy xuôi từ thẳm trong huyết mạch, chàng choàng mở mắt, quay ngoắt người nhìn thần mộc…
Không ngoài dự kiến, chàng trông thấy tinh chất bạch ngọc bao bọc hoàn toàn phần rễ thần mộc và đang men dần lên trên theo vân cây như một nguồn cung cấp dinh dưỡng.
Hẳn rằng, mối ràng buộc cung cấp dinh dưỡng giữa Tiêu Phục Huyên và chàng có nguyên lai từ đây.
Khoảnh khắc đó, bao nhiêu lời đồn bật lên trong trí óc chàng.
Trong truyện kể dân gian, phàm nhân thường kể rằng có một loài hoa sinh đôi với hai đoá hoa trên một cành. Khi một đoá nở rộ, đoá còn lại sẽ héo úa.
Phàm nhân còn kể rằng, sự ràng buộc này hiếm hoi vô vàn, có thể xem như một duyên phận to lớn.
Rất lâu về trước, khi hoá người từ thần mộc lần đầu tiên, khi tự tay khắc khối bạch ngọc thành hình người lần đầu tiên, khi chạm mắt Tiêu Phục Huyên lần đầu tiên, chàng cũng đinh ninh như vậy đấy: Đây ắt là duyên phận hiếm hoi vô vàn trên thế gian.
Số phận sớm định đoạt, chàng sẽ được gặp một người với mối ràng buộc cực kỳ sâu sắc.
Song hôm nay, chàng không cách nào thấy thế được nữa…
Với chàng, điều hiếm hoi vô vàn này ắt là duyên phận, còn với Tiêu Phục Huyên, có lẽ không quá khi gọi hai chữ “nghiệt duyên”.
Tại sao y phải đến nước này?
Y từng cản mình trước thiên lôi ở đời trước, mà đến đời sau thành tiên phải cung cấp dinh dưỡng cho Linh Vương.
Tại sao lại là y?
Tại sao lại là y!
Đôi mắt Ô Hành Tuyết hoen đỏ, chàng khom lưng nhẹ nhàng chạm đầu ngón tay vào tinh chất bạch ngọc đang bao bọc chạc cây, cảm giác thật ấm áp như nhiệt độ cơ thể Tiêu Phục Huyên.
Chàng khẽ giọng, “Ta giúp những linh phách kia được giải thoát, vậy cũng nên giúp ngươi một phen.”
Không chỉ mình ngươi, mà ắt sẽ giúp muôn vàn người trên thế gian được giải thoát.
Một ngày Linh Vương còn trên Tiên Đô, một ngày dòng rối loạn trên thế gian còn chồng chất.
Một ngày thần mộc còn trên cõi đời, lòng tham con người còn chưa đến hồi kết.
Chàng nhấc tay giữa màn lửa lớn, một thanh trường kiếm khắc vân bạc cắt ngang chân trời lao thẳng xuống dưới, xuyên qua cấm địa, vững vàng rơi vào trong tay chàng.
Chàng vuốt lòng bàn tay mình trên mũi kiếm bằng tinh chất bạch ngọc ấy, trên mũi kiếm có hương vị tương tự linh phách Tiêu Phục Huyên.
Chàng hít vào hương vị nhàn nhạt kia, thấp giọng thì thầm, “Một lần cuối cùng thôi.”
Ta mượn sức ngươi một lần cuối cùng thôi.
Bởi vì…
Bởi vì có lẽ sẽ hơi đau.
Ngay tích tắc ý nghĩ này bật lên, thanh trường kiếm của Linh Vương phóng vút như một bóng hình diễm lệ, kiếm khí lạnh căm tột độ giáng xuống từ trời cao, chém thẳng vào tán thần mộc như sương như mây.
Xẻ linh phách đau đớn tê tâm liệt phế đến nhược nào, thời điểm ấy chàng đã thấu triệt cùng cực.
Vào phút giây khốn quẫn đau thương cùng cực, ai trên thế gian cũng sẽ giãy giụa, đó là bản năng, là tiềm thức. Song khi thần mộc chấn động, chàng lại nuốt máu trong miệng, siết chặt chuôi kiếm và tăng lực mạnh hơn.
Chàng khép hai mắt mình, cảm nhận được linh phách và ý thức mình bị tách làm đôi, một bên là thể tàn của thần mộc, một bên là thể vinh của thần mộc.
Vinh tàn phân ly, linh phách xẻ đôi. Ánh bạc chói loà toả khắp thân đại thụ rợp trời dần lụi tàn theo lưỡi kiếm.
Đến khi ánh sáng hoàn toàn biến mất, sắc tiên quang đã tuyệt nhiên khuất dạng.
Biến mất cùng nó là tiên khí trên cơ thể Ô Hành Tuyết.
Khoảnh khắc ấy, tiên nguyên tiêu tan triệt để trong người chàng, nhường chỗ cho tà ma khí vốn đã âm ỉ manh nha. Chỉ trong chớp mắt mà chúng bủa tràn ồ ạt, dày đặc như biển Vô Đoan bao la.
Dù không nhìn thấy Thiên đạo kia nữa, song chàng có thể tự nhủ với lòng mình.
Ngươi muốn thần mộc vĩnh viễn tồn tại trên thế gian, ta sẽ chém đôi thần mộc.
Ngươi muốn có Linh Vương trấn thủ ở cuối dòng rối loạn, ta khiến thế gian này không còn Linh Vương.
Chẳng phải thiện ác phụ thuộc vào nhau đấy sao?
Nhân gian có thêm một ma đầu, ngươi sẽ làm gì để ngăn cản đây?
Trong cơn đau đớn tột độ, chàng không cách nào đứng vững người, quỳ sụp xuống trước tro tàn thần mộc, cơ thể rơi vào giữa tinh chất bạch ngọc, vạt áo tán loạn đầy nền đất. Máu đang trào ra từ các huyệt đạo trọng yếu trên cơ thể, chẳng mấy đã nhuộm đỏ thắm phục trang.
Chàng nuốt máu tanh vào họng giữa cơn mê man. Khi ý thức đang nhanh chóng tan biến, chỉ còn những tiếng ù ù trong não, chàng bất chợt nhói lên ảo giác như nghe được giọng Tiêu Phục Huyên, hoặc cũng có lẽ là dư âm còn lại của tướng quân thiếu niên bên dưới tàng cây năm nào.
Người ấy gọi chàng một tiếng “Ô Hành Tuyết”.
Hai người họ luôn ưa thích trêu vui bằng cách gọi nhau “Thiên Túc đại nhân” này “Linh Vương đại nhân” nọ. Chỉ trong những phút giây thân mật nhất mới gọi nhau bằng tên.
Ô Hành Tuyết chớp mắt, máu nhỏ giọt khỏi hàng mi. Chàng nhếch khoé miệng.
Chàng muốn nói Tiêu Phục Huyên ơi, có lẽ ta… sẽ không được gặp ngươi trong một khoảng thời gian dài.
Ta cũng chẳng rõ có còn cơ hội được nghe ngươi gọi “Ô Hành Tuyết” lần nữa hay không.
❄︎
Lời tác giả:
Còn một chương nữa mà tui phải viết lại rất nhiều nên chắc sẽ cập nhật trễ tí.
Cá:
Bộ này được xếp vào hàng top những bộ truyện ngược tui từng đọc được rồi đấy.