Bạch Nguyệt Quang Trở Về Thế Thân Rời Đi
Chương 92
8 giờ tối, phiên đấu giá chính thức bắt đầu.
Vân Cẩm đi vào nhà vệ sinh giữa chừng, thật lâu không quay lại, Qúy Kha liếc nhìn vị trí của Lương Hoài, cũng không thấy người đâu.
Qúy Kha ngấm ngầm chửi thề một câu.
“Tiểu Hứa, Vân Cẩm ở đâu?” Qúy Kha đã bảo anh ta đi theo quan sát Vân Cẩm.
Tiểu Hứa nói: “Phó tổng, Vân Cẩm nói anh ấy muốn tự mình đi hít thở không khí, không cho tôi đi theo.”
Qúy Kha đứng dậy và đi ra sảnh sau để gọi cho Vân Cẩm thì đầu dây bên kia báo máy bận.
Qúy Kha gọi một lần nữa, cuối cùng cũng đã có người bắt máy.
Người trả lời điện thoại là Lương Hoài.
“Có chuyện gì vậy?”
“Vân Cẩm đang ở đâu?”
Lương Hoài khẽ cười một tiếng, thách thức nói: “Cậu ta sơ ý làm bẩn quần áo. Hiện tại cậu ta đang ở trong phòng tắm.”
Qúy Kha trầm mặt xuống, Lương Hoài lá gan quả không nhỏ, nơi này có nhiều người nổi tiếng cùng phóng viên như vậy, chẳng nhẽ không sợ bị nhìn thấy sao?
“Lương Hoài, anh đừng đi quá xa, đừng tưởng rằng tôi thật sự không dám động tới anh.”
“Qúy tổng, tôi đang rất mong đợi đây.”
Trong phòng tắm, Vân Cẩm đang lo lắng đối nhìn bản thân trong gương, hôm nay cậu ta mặc một bộ vest màu trắng, vết rượu đỏ trên ngực cậu ta đặc biệt rõ ràng.
Lương Hoài tắt điện thoại, gương mặt lạnh lùng từ ga ra trở lại, đưa bộ đồ cho Vân Cẩm : “Đây là bộ quần áo dự phòng của tôi. Tôi sẽ nhờ trợ lý lấy giúp cho cậu một cái kẹp. Như vậy cậu có thể mặc được nó.”
Vân Cẩm nói nhỏ: “Cảm ơn.”
“Luôn luôn vụng về như vậy.”
Vân Cẩm hơi ngượng ngùng đi ra ngoài vào nhà vệ sinh, ai ngờ lại vô tình đυ.ng phải người phục vụ rượu và bị rượu đỏ tạt vào người.
Khi Vân Cẩm đang không biết phải làm gì, cậu ta đã tình cờ gặp Lương Hoài trong nhà vệ sinh.
Tuy nhiên, Vân Cẩm không ngờ Lương Hoài sẽ giúp cậu.
“Lương Hoài, anh có thể trả lại điện thoại cho tôi không?” Vân Cẩm khẽ hỏi.
Lương Hoài ném điện thoại cho Vân Cẩm và chế nhạo: “Qúy Kha của cậu gọi cho cậu liên tục, xem ra cậu ta thực sự quan tâm đến cậu.”
Vân Cẩm thay quần áo của Lương Hoài, quả nhiên quần áo lớn hơn một chút, trợ lý của Lương Hoài đã giúp cậu chỉnh lại, trông đẹp hơn nhiều.
….
Qúy Kha lo lắng cho Vân Cẩm nên đã đi vào phòng tắm để tìm người.
Cậu thực sự không tưởng tượng nổi Lương Hoài có thể dám làm liều như thế nào.
Đã gần tám giờ, cuộc đấu giá chính thức bắt đầu, lúc này hầu như tất cả mọi người đều có mặt tại địa điểm đấu giá.
Khi Qúy Kha vừa bước đến cửa, cậu nghe thấy tiếng động lạ phát ra từ nhà vệ sinh.
Tên khốn này ... quả nhiên..
Qúy Kha tức giận đến mức ngón tay phát run, lúc này cậu thật sự muốn xông vào đánh Lương Hoài một trận thừa sống thiếu chết.
Cuối cùng, lý trí chiến thắng cảm xúc, Qúy Kha bình tĩnh đi ra ngoài, đóng cửa nhà vệ sinh, canh giữ cửa.
Một công nhân muốn đi vào nhà vệ sinh, Qúy Kha chỉ lên lầu hai: “Nhà vệ sinh hỏng rồi, lên lầu hai đi.”
Khoảng mười phút sau, hai người trong nhà vệ sinh cuối cùng cũng xong việc.
Qúy Kha đỏ mặt khi nghe thấy tiếng động bên trong, cậu lập tức mở cửa, dùng tay đóng cửa lại, xông vào túm lấy cổ áo Lương Hoài, ấn người vào tường rồi dùng tay đập mạnh vào người anh ta.
“Quái, làm gì vậy?” Một giọng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ vang lên từ phía trên.
Khi nhìn rõ người mà cậu đang bắt, Qúy Kha đã rất ngạc nhiên.
Bạch Việt vẻ mặt tức giận: “Lâm Du, cậu là chán sống rồi đúng không?”
Bạch việt mặt bị Qúy Kha đấm đỏ mặt, quần áo xộc xệch, vô tư lự, vừa trải qua một cuộc tập trận kịch liệt, trán đầy mồ hôi.
Qúy Kha nhìn lại thấy một người khác, người này là một diễn viên.
Tại sao không phải là Lương Hoài và Vân Cẩm, Qúy Kha chết lặng.
“Anh Bạch, em về trước.”
Diễn viên nhỏ bé rụt rè, nhìn họ một cái rồi sợ hãi vội vàng bước ra khỏi cửa.
Qúy Kha nới lỏng cổ áo của Bạch Việt: “Xin lỗi.”
Bạch Việt lau khóe miệng, hứng thú nhìn chằm chằm Qúy Kha: “Lâm Du, cậu là thích đứng ngoài nghe lén người khác sao?”
“Thế nào, có thấy thoải mái không? Có muốn tự mình cảm nhận không?”
Qúy Kha liếc nhìn Bạch Việt, ánh mắt tràn đầy kinh tởm: “Xin lỗi, tôi nghĩ nó thật bẩn tai.”
Bạch Việt nhìn chằm chằm bóng lưng của Qúy Kha, ánh mắt càng ngày càng trở nên thích thú.
Anh ta đã điều tra về Lâm Du, biết rằng cậu đang ở cùng với Vân Cẩm, còn Phó Thời Văn đã tới thành phố F trong khoảng thời gian gần đây, thậm chí còn mua một căn nhà để sống cạnh Lâm Du.
Bạch Việt cười nói: “Lâm Du, cậu có biết An Trừng hiện tại như thế nào không?”
“Tôi không biết, tôi cũng không có hứng thú.”
Qúy Kha mở cửa và bước ra ngoài.
“Cậu ta hiện đang ở bệnh viện và suy sụp tinh thần. Mấy ngày trước cậu ta còn cắt cổ tay, khóc lóc van xin Phó Thời Văn quay về.” Khi Bạch Việt nhắc đến An Trừng, trên mặt anh ta lộ rõ
vẻ khinh thường.
Qúy Kha hơi khựng lại: “Vậy thì liên quan gì đến tôi?”
Bạch Việt châm một điếu thuốc, cười nói: “Đoán xem Phó Thời Văn có về hay không?”
“Tại sao tôi phải đoán?” Qúy Kha hỏi ngược lại: “Anh nghĩ rằng Phó Thời Văn và tôi đã nối lại tình xưa? Tôi rất tiếc phải nói với anh rằng, không.”
Bachj Việt chế nhạo và nhìn chằm chằm Qúy Kha: “Lâm Du, cậu đã học được cách để mê đắm du͙© vọиɠ rồi sao? Cậu nghĩ Phó Thời Văn sẽ dành nhiều thời gian hơn cho cậu và tiếp thêm cho cậu nhiều tinh lực nếu cậu làm như vậy sao?
Qúy Kha cau mày, nhìn Bạch Việt, đột nhiên trong đầu cậu có một phỏng đoán vô cùng táo bạo.
“Bạch Việt, thật ra tôi vẫn luôn tò mò, tại sao anh lại quan tâm đến chuyện của Phó Thời Văn như vậy.”
“Là anh thích Phó Thời Văn?”
“Chẳng trách tôi làm gì cũng không vừa mắt anh, bởi vì anh biết Phó Thời Văn yêu tôi, cho nên mới coi tôi như kẻ thù.”
Khóe miệng Bạch Việt hơi đè xuống: “Tôi không hiểu cậu đang nói cái quỷ gì.”
Qúy Kha càng nghĩ càng thấy đúng: “Điều này cũng có lý. Anh thích Phó Thời Văn, cho nên dù Phó Thời Văn ở đâu, anh sẽ luôn dõi theo anh ấy, và luôn hướng tầm mắt của anh đi theo Phó Thời Văn.”
Gân xanh trên mặt Bạch Nguyệt nổi lên, anh ta ném điếu thuốc trong tay xuống đất: “Lâm Du, cậu đừng chán sống mà ăn nói hồ đồ!”
Qúy Kha mỉm cười: “Bạch Việt, anh là bị tôi đoán trúng tâm tư cho nên mới đem lòng tức giận sao?”
“Có một tấm gương ở trong này. Anh hãy tự nhìn bản thân mình trong gương đi. Thực sự giống như một con hổ giấy bị giẫm lên đuôi. Bạch Việt, anh trông thật tức giận, thật nực cười.”
Bạch Việt dựa vào tường và nhìn vào gương, anh ta có thực sự thích Phó Thời Văn không?
Thật là một câu chuyện hài hước.
Anh ta có thực sự thích Phó Thời Văn không?
Không thể nào.
Bạch Việt nhớ lại lần đầu tiên anh ta nhìn thấy Phó Thời Văn là cách đây rất lâu, tuy đã lâu nhưng nhìn lại anh ta vẫn còn nhớ rất rõ, đó là một cậu bé đang cầm quả bóng đá, cả người toát lên đầy soái khí cùng hơi thở đầy nắng.
Bạch Việt là con ngoài giá thú của gia đình họ Bạch, người bạn đời ban đầu của cha anh ta bị tai nạn xe khi còn nhỏ và không thể mang thai.
Cha anh ta nhẫn tâm lăng nhăng bên ngoài, chỉ với 5.000 tệ đã bắt anh ta rời xa mẹ anh.
Khi đó, Bạch Việt mới 10 tuổi không đến trường.
Sau khi đưa anh ta về nhà, anh ta được huấn luyện như một con chó.
Nếu anh ta không nghe lời, anh ta sẽ không được ăn cơm, thậm chí còn bị đưa vào một căn phòng kín hoặc bị đánh đập.
Từ căn phòng đó có thể nhìn thấy sân bóng ở tầng dưới, mỗi lần Bạch Việt bị nhốt đều nằm xuống bên cửa sổ, hi vọng có thể nhìn thấy thiếu niên tự do chạy trên sân.
Khi đó anh ta là cố ý không nghe lời, thà rằng bị đánh cho tơi bời còn hơn bị nhốt trong phòng kín.
Sau đó, cha Bạch Việt cuối cùng đã thừa nhận anh ta.
Bạch Việt hôm đó đang vui vẻ mặc quần áo mới, anh ta cố ý đợi trước sân vận động để nhìn thấy thiếu niên đi qua anh ta đang cầm một quả bóng đá.
Thật đáng tiếc khi Bạch Việt lúc đó thật kém cỏi và hèn nhát, thậm chí anh ta còn không đủ dũng khí để nói lời chào với Phó Thời Văn.
Anh ta chỉ nhìn bóng lưng Phó Thời Văn từ xa sau khi Phó Thời Văn cầm bóng rồi rời đi, như một con bọ khiêm tốn trong bóng tối, khao khát ánh sáng, nhưng không dám lại gần.
Sau đó, anh ta cẩn thận tiếp cận Phó Thời Văn và dần dần đặt Phó Thời Văn làm mục tiêu của anh ta.
Anh ta thấy thế giới thật không công bằng, anh ta ghen tị với Phó Thời Văn vì Phó Thời Văn sinh ra đã ngậm thìa vàng, mong một ngày nào đó bản thân anh ta có thể vượt qua Phó Thời Văn.
Tất cả những điều này là để làm gì?
Bạch Việt nghĩ chỉ có như vậy mới có thể để cho người đó trực tiếp nhìn nhận anh ta.
Bạch Việt nghĩ đến những điều này, và bị chính suy nghĩ của anh ta làm cho kinh ngạc.
Không thể nào.
Việc anh ta thích Phó Thời Văn là điều tuyệt đối không thể.
Tại sao anh ta lại thích Phó Thời Văn?
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Bạch Việt, Qúy Kha đột nhiên cảm thấy anh ta có chút đáng thương.
Cậu chế nhạo nói: “Bạch Việt, anh là vừa mới nhận ra là bản thân anh thích Phó Thời Văn?”
“Tôi cảnh cáo cậu không được nói nhảm.” Bạch Việt như một quả bóng bị thủng, nhìn chằm chằm Qúy Kha, ánh mắt hung tợn.
Vân Cẩm đi vào nhà vệ sinh giữa chừng, thật lâu không quay lại, Qúy Kha liếc nhìn vị trí của Lương Hoài, cũng không thấy người đâu.
Qúy Kha ngấm ngầm chửi thề một câu.
“Tiểu Hứa, Vân Cẩm ở đâu?” Qúy Kha đã bảo anh ta đi theo quan sát Vân Cẩm.
Tiểu Hứa nói: “Phó tổng, Vân Cẩm nói anh ấy muốn tự mình đi hít thở không khí, không cho tôi đi theo.”
Qúy Kha đứng dậy và đi ra sảnh sau để gọi cho Vân Cẩm thì đầu dây bên kia báo máy bận.
Qúy Kha gọi một lần nữa, cuối cùng cũng đã có người bắt máy.
Người trả lời điện thoại là Lương Hoài.
“Có chuyện gì vậy?”
“Vân Cẩm đang ở đâu?”
Lương Hoài khẽ cười một tiếng, thách thức nói: “Cậu ta sơ ý làm bẩn quần áo. Hiện tại cậu ta đang ở trong phòng tắm.”
Qúy Kha trầm mặt xuống, Lương Hoài lá gan quả không nhỏ, nơi này có nhiều người nổi tiếng cùng phóng viên như vậy, chẳng nhẽ không sợ bị nhìn thấy sao?
“Lương Hoài, anh đừng đi quá xa, đừng tưởng rằng tôi thật sự không dám động tới anh.”
“Qúy tổng, tôi đang rất mong đợi đây.”
Trong phòng tắm, Vân Cẩm đang lo lắng đối nhìn bản thân trong gương, hôm nay cậu ta mặc một bộ vest màu trắng, vết rượu đỏ trên ngực cậu ta đặc biệt rõ ràng.
Lương Hoài tắt điện thoại, gương mặt lạnh lùng từ ga ra trở lại, đưa bộ đồ cho Vân Cẩm : “Đây là bộ quần áo dự phòng của tôi. Tôi sẽ nhờ trợ lý lấy giúp cho cậu một cái kẹp. Như vậy cậu có thể mặc được nó.”
Vân Cẩm nói nhỏ: “Cảm ơn.”
“Luôn luôn vụng về như vậy.”
Vân Cẩm hơi ngượng ngùng đi ra ngoài vào nhà vệ sinh, ai ngờ lại vô tình đυ.ng phải người phục vụ rượu và bị rượu đỏ tạt vào người.
Khi Vân Cẩm đang không biết phải làm gì, cậu ta đã tình cờ gặp Lương Hoài trong nhà vệ sinh.
Tuy nhiên, Vân Cẩm không ngờ Lương Hoài sẽ giúp cậu.
“Lương Hoài, anh có thể trả lại điện thoại cho tôi không?” Vân Cẩm khẽ hỏi.
Lương Hoài ném điện thoại cho Vân Cẩm và chế nhạo: “Qúy Kha của cậu gọi cho cậu liên tục, xem ra cậu ta thực sự quan tâm đến cậu.”
Vân Cẩm thay quần áo của Lương Hoài, quả nhiên quần áo lớn hơn một chút, trợ lý của Lương Hoài đã giúp cậu chỉnh lại, trông đẹp hơn nhiều.
….
Qúy Kha lo lắng cho Vân Cẩm nên đã đi vào phòng tắm để tìm người.
Cậu thực sự không tưởng tượng nổi Lương Hoài có thể dám làm liều như thế nào.
Đã gần tám giờ, cuộc đấu giá chính thức bắt đầu, lúc này hầu như tất cả mọi người đều có mặt tại địa điểm đấu giá.
Khi Qúy Kha vừa bước đến cửa, cậu nghe thấy tiếng động lạ phát ra từ nhà vệ sinh.
Tên khốn này ... quả nhiên..
Qúy Kha tức giận đến mức ngón tay phát run, lúc này cậu thật sự muốn xông vào đánh Lương Hoài một trận thừa sống thiếu chết.
Cuối cùng, lý trí chiến thắng cảm xúc, Qúy Kha bình tĩnh đi ra ngoài, đóng cửa nhà vệ sinh, canh giữ cửa.
Một công nhân muốn đi vào nhà vệ sinh, Qúy Kha chỉ lên lầu hai: “Nhà vệ sinh hỏng rồi, lên lầu hai đi.”
Khoảng mười phút sau, hai người trong nhà vệ sinh cuối cùng cũng xong việc.
Qúy Kha đỏ mặt khi nghe thấy tiếng động bên trong, cậu lập tức mở cửa, dùng tay đóng cửa lại, xông vào túm lấy cổ áo Lương Hoài, ấn người vào tường rồi dùng tay đập mạnh vào người anh ta.
“Quái, làm gì vậy?” Một giọng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ vang lên từ phía trên.
Khi nhìn rõ người mà cậu đang bắt, Qúy Kha đã rất ngạc nhiên.
Bạch Việt vẻ mặt tức giận: “Lâm Du, cậu là chán sống rồi đúng không?”
Bạch việt mặt bị Qúy Kha đấm đỏ mặt, quần áo xộc xệch, vô tư lự, vừa trải qua một cuộc tập trận kịch liệt, trán đầy mồ hôi.
Qúy Kha nhìn lại thấy một người khác, người này là một diễn viên.
Tại sao không phải là Lương Hoài và Vân Cẩm, Qúy Kha chết lặng.
“Anh Bạch, em về trước.”
Diễn viên nhỏ bé rụt rè, nhìn họ một cái rồi sợ hãi vội vàng bước ra khỏi cửa.
Qúy Kha nới lỏng cổ áo của Bạch Việt: “Xin lỗi.”
Bạch Việt lau khóe miệng, hứng thú nhìn chằm chằm Qúy Kha: “Lâm Du, cậu là thích đứng ngoài nghe lén người khác sao?”
“Thế nào, có thấy thoải mái không? Có muốn tự mình cảm nhận không?”
Qúy Kha liếc nhìn Bạch Việt, ánh mắt tràn đầy kinh tởm: “Xin lỗi, tôi nghĩ nó thật bẩn tai.”
Bạch Việt nhìn chằm chằm bóng lưng của Qúy Kha, ánh mắt càng ngày càng trở nên thích thú.
Anh ta đã điều tra về Lâm Du, biết rằng cậu đang ở cùng với Vân Cẩm, còn Phó Thời Văn đã tới thành phố F trong khoảng thời gian gần đây, thậm chí còn mua một căn nhà để sống cạnh Lâm Du.
Bạch Việt cười nói: “Lâm Du, cậu có biết An Trừng hiện tại như thế nào không?”
“Tôi không biết, tôi cũng không có hứng thú.”
Qúy Kha mở cửa và bước ra ngoài.
“Cậu ta hiện đang ở bệnh viện và suy sụp tinh thần. Mấy ngày trước cậu ta còn cắt cổ tay, khóc lóc van xin Phó Thời Văn quay về.” Khi Bạch Việt nhắc đến An Trừng, trên mặt anh ta lộ rõ
vẻ khinh thường.
Qúy Kha hơi khựng lại: “Vậy thì liên quan gì đến tôi?”
Bạch Việt châm một điếu thuốc, cười nói: “Đoán xem Phó Thời Văn có về hay không?”
“Tại sao tôi phải đoán?” Qúy Kha hỏi ngược lại: “Anh nghĩ rằng Phó Thời Văn và tôi đã nối lại tình xưa? Tôi rất tiếc phải nói với anh rằng, không.”
Bachj Việt chế nhạo và nhìn chằm chằm Qúy Kha: “Lâm Du, cậu đã học được cách để mê đắm du͙© vọиɠ rồi sao? Cậu nghĩ Phó Thời Văn sẽ dành nhiều thời gian hơn cho cậu và tiếp thêm cho cậu nhiều tinh lực nếu cậu làm như vậy sao?
Qúy Kha cau mày, nhìn Bạch Việt, đột nhiên trong đầu cậu có một phỏng đoán vô cùng táo bạo.
“Bạch Việt, thật ra tôi vẫn luôn tò mò, tại sao anh lại quan tâm đến chuyện của Phó Thời Văn như vậy.”
“Là anh thích Phó Thời Văn?”
“Chẳng trách tôi làm gì cũng không vừa mắt anh, bởi vì anh biết Phó Thời Văn yêu tôi, cho nên mới coi tôi như kẻ thù.”
Khóe miệng Bạch Việt hơi đè xuống: “Tôi không hiểu cậu đang nói cái quỷ gì.”
Qúy Kha càng nghĩ càng thấy đúng: “Điều này cũng có lý. Anh thích Phó Thời Văn, cho nên dù Phó Thời Văn ở đâu, anh sẽ luôn dõi theo anh ấy, và luôn hướng tầm mắt của anh đi theo Phó Thời Văn.”
Gân xanh trên mặt Bạch Nguyệt nổi lên, anh ta ném điếu thuốc trong tay xuống đất: “Lâm Du, cậu đừng chán sống mà ăn nói hồ đồ!”
Qúy Kha mỉm cười: “Bạch Việt, anh là bị tôi đoán trúng tâm tư cho nên mới đem lòng tức giận sao?”
“Có một tấm gương ở trong này. Anh hãy tự nhìn bản thân mình trong gương đi. Thực sự giống như một con hổ giấy bị giẫm lên đuôi. Bạch Việt, anh trông thật tức giận, thật nực cười.”
Bạch Việt dựa vào tường và nhìn vào gương, anh ta có thực sự thích Phó Thời Văn không?
Thật là một câu chuyện hài hước.
Anh ta có thực sự thích Phó Thời Văn không?
Không thể nào.
Bạch Việt nhớ lại lần đầu tiên anh ta nhìn thấy Phó Thời Văn là cách đây rất lâu, tuy đã lâu nhưng nhìn lại anh ta vẫn còn nhớ rất rõ, đó là một cậu bé đang cầm quả bóng đá, cả người toát lên đầy soái khí cùng hơi thở đầy nắng.
Bạch Việt là con ngoài giá thú của gia đình họ Bạch, người bạn đời ban đầu của cha anh ta bị tai nạn xe khi còn nhỏ và không thể mang thai.
Cha anh ta nhẫn tâm lăng nhăng bên ngoài, chỉ với 5.000 tệ đã bắt anh ta rời xa mẹ anh.
Khi đó, Bạch Việt mới 10 tuổi không đến trường.
Sau khi đưa anh ta về nhà, anh ta được huấn luyện như một con chó.
Nếu anh ta không nghe lời, anh ta sẽ không được ăn cơm, thậm chí còn bị đưa vào một căn phòng kín hoặc bị đánh đập.
Từ căn phòng đó có thể nhìn thấy sân bóng ở tầng dưới, mỗi lần Bạch Việt bị nhốt đều nằm xuống bên cửa sổ, hi vọng có thể nhìn thấy thiếu niên tự do chạy trên sân.
Khi đó anh ta là cố ý không nghe lời, thà rằng bị đánh cho tơi bời còn hơn bị nhốt trong phòng kín.
Sau đó, cha Bạch Việt cuối cùng đã thừa nhận anh ta.
Bạch Việt hôm đó đang vui vẻ mặc quần áo mới, anh ta cố ý đợi trước sân vận động để nhìn thấy thiếu niên đi qua anh ta đang cầm một quả bóng đá.
Thật đáng tiếc khi Bạch Việt lúc đó thật kém cỏi và hèn nhát, thậm chí anh ta còn không đủ dũng khí để nói lời chào với Phó Thời Văn.
Anh ta chỉ nhìn bóng lưng Phó Thời Văn từ xa sau khi Phó Thời Văn cầm bóng rồi rời đi, như một con bọ khiêm tốn trong bóng tối, khao khát ánh sáng, nhưng không dám lại gần.
Sau đó, anh ta cẩn thận tiếp cận Phó Thời Văn và dần dần đặt Phó Thời Văn làm mục tiêu của anh ta.
Anh ta thấy thế giới thật không công bằng, anh ta ghen tị với Phó Thời Văn vì Phó Thời Văn sinh ra đã ngậm thìa vàng, mong một ngày nào đó bản thân anh ta có thể vượt qua Phó Thời Văn.
Tất cả những điều này là để làm gì?
Bạch Việt nghĩ chỉ có như vậy mới có thể để cho người đó trực tiếp nhìn nhận anh ta.
Bạch Việt nghĩ đến những điều này, và bị chính suy nghĩ của anh ta làm cho kinh ngạc.
Không thể nào.
Việc anh ta thích Phó Thời Văn là điều tuyệt đối không thể.
Tại sao anh ta lại thích Phó Thời Văn?
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Bạch Việt, Qúy Kha đột nhiên cảm thấy anh ta có chút đáng thương.
Cậu chế nhạo nói: “Bạch Việt, anh là vừa mới nhận ra là bản thân anh thích Phó Thời Văn?”
“Tôi cảnh cáo cậu không được nói nhảm.” Bạch Việt như một quả bóng bị thủng, nhìn chằm chằm Qúy Kha, ánh mắt hung tợn.