Bạn Cùng Bàn Nói Tôi Giống Chó Của Cậu Ấy
Chương 52: Liệt dương
Lúc ngồi học thêm nhà ông bà Tuấn Anh, cậu ấy vuốt mấy cọng tóc phía trước của tôi, nói: "Tóc An dài rồi, không cần phải đội mũ len nữa đâu."
Tôi ngửa đầu lên, dùng tay sờ sờ kéo kéo, đúng là tóc mái đã chạm tới lông mày thật rồi. May quá!
Tôi cười, gật đầu: "Từ mai không đội nữa."
Tuấn Anh cũng cười, ngả lưng ra sau, uống nước phồng má lên, chần chừ một hồi rồi mới nuốt xuống, trong lúc đó ánh mắt vẫn luôn nhìn tôi chằm chằm.
Tôi hỏi: "Tuấn Anh nhìn gì vậy?"
"Nhìn An." Cậu ấy mỉm cười.
"Biết." Tôi đặt bút xuống, cũng cầm lấy ly nước của mình đưa lên miệng, hỏi: "Nhưng nhìn có ý gì? Mắt Tuấn Anh không được bình thường."
"Không bình thường chỗ nào?" Tuấn Anh nhướng mày, nói: "Thể hiện tình yêu đong đầy quá rõ ràng hả?"
"..."
Tôi trực tiếp phun sạch nước ra ngoài, văng cả lên người cậu ấy, còn ho sặc sụa, thẹn đến đỏ mặt tía tai.
Còn Tuấn Anh thì cứ cười ha ha ha như đến giờ lên cơn thần kinh. Cậu ấy rút mấy tờ khăn giấy, cũng không lau cho bản thân mà vội vàng nhảy qua bàn, ném mấy tờ lên đề cho thấm nước, rồi một tay vỗ lưng, một tay lau miệng cho tôi.
Tôi đẩy cậu ấy ra, tự mình chạy vào trong bếp rửa mặt, chủ yếu tách ra khỏi người kia để xua đi cảm giác nóng hổi đang len lỏi lan khắp toàn thân.
Thế mà tôi mới chỉ vốc được lượt nước đầu tiên, Tuấn Anh đã theo vào tới, thậm chí còn giữ gáy rồi tự ý rửa mặt cho tôi.
May là vẻ cợt nhả ban nãy đã biến mất sạch sành sanh, chỉ dịu dàng nói: "Từ từ thôi không ướt hết áo. Lỡ mẹ thấy lại hỏi."
Tôi đẩy tay cậu ấy ra: "Để An tự làm."
Tuấn Anh cười khẽ, nắm lấy tay tôi rồi thơm lên mu bàn tay một cái, "Xong rồi còn tự cái gì nữa? An tính rửa cho mặt mòn bớt đi à? Da mặt đã mỏng thế này rồi, rửa thêm nữa thì Tuấn Anh nói mấy lời ngọt ngào chắc An trực tiếp xỉu cái đùng luôn."
"..."
Mặt mới rửa xong lại muốn bốc khói rồi.
Tôi tránh Tuấn Anh, chạy ra bàn học trước, nhưng tai vẫn đặt bên cạnh người này, lắng nghe thì vẫn có tiếng nước chảy, chắc là cậu ấy đang rửa mặt. Cũng đúng thôi. Hồi nãy bị tôi phun bao nhiêu nước vào mặt thế kia... Ngại quá đi! Nhưng chưa hết giờ học thêm thì sao mà về đây?
"An làm gì vậy?"
"Hả?"
Nghe được giọng Tuấn Anh thì tôi ngơ ngác, nhìn lại mới biết trong lúc bối rối thẫn thờ thế mà tay lại gom hết sách vở bút thước vào cặp.
Vậy là lại lục đục bỏ hết ra bàn.
Tuấn Anh bật cười.
Cậu ấy ngồi xuống đối diện, đưa cho tôi cốc nước.
Tôi lắc đầu nhưng cậu ấy lại đưa đến bên môi, tay kia còn có dấu hiệu bóp má nên tôi đành phải cầm lấy tự mình uống. Đúng là có dòng nước mát xoa dịu cơ thể thì cả người khoan khoái hẳn.
Cậu ấy mỉm cười, lấy lại cốc nước đặt lên bàn rồi nghiêm túc nói chuyện.
"Vừa nãy Tuấn Anh nhìn An như vậy là do đột nhiên phát hiện ra một chuyện."
"Chuyện gì?" Tôi tò mò hỏi.
Cậu ấy đứng dậy, đi đến ghế sofa rồi ngồi xuống, sau đó vẫy tay với tôi: "Lại đây."
Tôi lập tức đứng dậy, thậm chí là chạy tới. Tôi định ngồi bên cạnh nhưng Tuấn Anh tóm lấy eo, kéo tôi ngồi lên đùi.
Cậu ấy nắm tay tôi, hỏi: "Sao mà ngoan thế này? Không sợ Tuấn Anh làm chuyện xấu sao?"
Tuấn Anh là người tốt thì làm sao có thể làm chuyện gì xấu được? Nhất là đối với tôi, cậu ấy sẽ không bao giờ làm chuyện gì khiến tôi khó xử chứ đừng nói tới chuyện gì có hại.
Mỗi lần học ở đây, không gian vô cùng riêng tư, tối nào cũng chỉ có hai người, nhưng Tuấn Anh không bao giờ làm chuyện gì quá mức thân mật. Kể cả phòng ngủ của cậu ấy, ngoài lần đặc biệt kia ra thì tôi chưa từng đặt chân vào thêm lần nào nữa.
Chuyện này cũng rất hợp ý tôi. Vô cùng hợp!
Đương nhiên là tôi muốn gần gũi với Tuấn Anh, rất muốn nữa là đằng khác. Nhưng lâu nay, ở gần nhau lâu ngày, tôi đã biết chỉ hôn môi thôi là chưa đủ.
Tôi có ham muốn, Tuấn Anh chắc chắn càng có nên cậu ấy mới luôn cố gắng kiềm chế bản thân như thế.
Tôi muốn chiều chuộng cậu ấy chứ. Muốn vô cùng.
Nhưng Tuấn Anh nói đúng. Tôi còn nhỏ, chúng tôi còn nhỏ. Cậu ấy lo lắng tôi bị tổn thương, còn tôi sợ thời khắc âu yếm sẽ ảnh hưởng tương lai của cậu ấy.
Đó là thứ nhất.
Thứ hai, là tôi sợ. Tôi muốn, nhưng tôi vẫn sợ hãi. Mỗi lần Tuấn Anh hôn sâu thì bên dưới tôi đều hưng phấn, còn có chút khó chịu. Tôi không chỉ muốn đưa tay chạm tới mà còn thèm khát bàn tay của Tuấn Anh sờ xuống như lần nọ. Mỗi lần hôn môi đều có cảm giác ham muốn như thế.
Tôi sợ bản thân sa ngã, cũng sợ mình làm nhục Tuấn Anh.
Nhất thất nhân thân, vạn kiếp bất phục.
Chỉ sợ hai chúng tôi lún quá sâu, sẽ không thể quay đầu được nữa.
Tôi muốn chừa đường lui.
Tôi còn muốn gặp lại Tuấn Anh.
Dù sau này chúng tôi có còn như bây giờ hay tâm sinh lý sẽ phát triển theo hướng khác đi chăng nữa, thì tôi muốn mình còn cơ hội ngẩng cao đầu mà mỉm cười vẫy tay chào đón cậu ấy.
Đó là viễn cảnh tương lai mà tôi luôn mường tượng ra.
Ít nhất trong quá khứ tôi còn trong sạch, tôi cũng không vấy bẩn Tuấn Anh, chúng tôi chưa từng làm gì đi quá giới hạn. Như thế, cả hai sẽ chẳng có rào cản gì khi phải đối mặt với nhau.
Tuy nhiên, đấy chỉ là trường hợp xấu khi một trong hai, hoặc cả hai không còn như hiện tại. Còn nếu tôi và Tuấn Anh trưởng thành rồi mà vẫn nghĩ về nhau như bây giờ thì mọi chuyện quá là đơn giản.
Như vậy, sau này, chỉ cần đủ 18 tuổi mà Tuấn Anh tìm đến, thì tôi sẽ chủ động đẩy cậu ấy lên giường. Thích làm gì thì làm thế đó. Chỉ cần cậu ấy vui là được.
Vì thế nên tôi cười tươi tắn, đáp lại: "Không sợ.". ngôn tình hài
Tuấn Anh bật cười, thơm liên tục 'chóc chóc' lên bàn tay tôi mấy lần, sau đó mới nói: "Tuấn Anh vừa cảm thấy bản thân ngu ngốc đấy."
"Đến tận bây giờ mới phát hiện ra một điểm quan trọng."
"Điểm gì?" Tôi cũng tò mò, chuyện gì mà khiến cậu ấy tự đánh giá mình ngốc luôn vậy? Không phải lúc nào cũng tự tin mình là giỏi nhất, đẹp trai nhất sao?
Trông cậu ấy cười cực kì vui vẻ, giọng điệu còn có chút sảng khoái: "Trước đây cứ nghĩ chúng ta tính cách hoàn toàn trái ngược nhau, An mềm mỏng, Tuấn Anh mạnh mẽ. Nhưng vừa rồi mới chợt nhận thấy, An còn một khía cạnh nữa cực kì giống với Tuấn Anh."
"Gọi cho sang thì là kiên định, giữ vững lập trường, nhưng nói huỵch toẹt ra thì chính là cố chấp."
"Cái tính này giống Tuấn Anh vô cùng."
Tôi sửng sốt. Sao tính của mình mà mình không biết nhỉ?
Tuấn Anh thật là giỏi. Đến tính cách của tôi mà cậu ấy còn rành hơn cả bản thân tôi nữa. Tôi vui vẻ trong lòng, chẳng cần phải bận tâm tính nết cậu ấy vừa khai quật được là tốt hay xấu, chỉ cần biết quan trọng là cậu ấy để ý kỹ mình là đủ. Kể cả bây giờ cậu ấy có nói tôi ác độc thì trong lòng tôi vẫn lâng lâng phê pha ngủ ngon lành được.
Tôi lập tức nhe răng, mắt chớp chớp, cười vui vẻ cùng cậu ấy, đầu gật lia lịa.
Tuấn Anh nhìn tôi như vậy thì còn cười dữ hơn, nhưng dường như trạng thái đã thay đổi, điệu cười có chút bất lực, còn cả nhíu mi, nhắm mắt, đỡ trán, nhưng miệng vẫn còn cười. Là sao nhỉ?
Cậu ấy gục đầu xuống hõm cổ tôi mà cười rung hết cả người, cười đã rồi mới nói: "Nhìn mặt An, Tuấn Anh đỡ không nổi."
Tôi vội vàng xoa xoa khắp mặt mình, sợ có gì dính bẩn.
Tuấn Anh lại bật cười, kéo tay tôi xuống, hắng giọng, hỏi: "Vừa rồi đầu An gật quá trời gật là muốn gật chuyện gì?"
?
Còn chuyện gì nữa? Đương nhiên là: "An đồng ý với ý kiến của Tuấn Anh."
"Ý kiến gì?" Tuấn Anh nhẹ nhàng hỏi.
"Thì nói An cố chấp đó." Tôi ngại ngùng gãi đầu mũi một chút.
Tuấn Anh ngồi thẳng người dậy, lại kéo tay tôi xuống rồi ôm nựng lấy hai má tôi, hỏi: "An biết mình cố chấp à?"
Đương nhiên là tôi không biết. Là cậu ấy nói nên tôi mới vừa biết mà. Sao lại hỏi ngược lại như thế?
Nghĩ vậy nên tôi mở tròn đôi mắt, lặng lẽ lắc đầu.
Cậu ấy lại hỏi: "Vậy An nghĩ rằng mình có cố chấp à?"
Tôi vẫn là không hiểu mà tiếp tục lắc đầu. Không biết mình có tính cố chấp thì sao mà nghĩ tới được. Tuấn Anh hỏi thật là kì cục quá đi! May mà đẹp trai vớt lại đấy!
Tuấn Anh phì cười, hỏi tiếp: "Vậy An gật đầu làm cái gì? Còn bày ra bộ mặt vui vẻ như thể ngày ngày khoe khoang bộ dạng cố chấp lượn qua lượn lại mà mãi nhiều năm sau Tuấn Anh mới chịu phát hiện ra ấy!"
"..."
Cậu ấy cốc nhẹ đầu tôi: "Không biết mình cố chấp chỗ nào mà dám bày ra dáng vẻ vô cùng tự hào như thế!"
"..."
Tôi cảm thấy uỷ khuất, giọng điệu vô thức nhỏ nhẹ: "Là Tuấn Anh nói mà... Tuấn Anh nói như thế nào thì chính là như thế ấy..."
Có lẽ vì tiếng của tôi quá lí nhí nên trông càng tội nghiệp, có lẽ vì tôi ủ rũ không dám nhìn thẳng vào mắt cậu ấy nên nom càng thêm đáng thương.
Có lẽ là vì thế nên Tuấn Anh giật mình thảng thốt, bàn tay cậu ấy đặt trên má tôi run lên một cái rõ ràng. Tôi cảm nhận được.
Giọng cậu ấy đã vô cùng dịu dàng rồi, giờ khắc này càng thêm thả nhẹ nhịp điệu, như sợ người ngồi trong lòng cậu ấy là tôi đây nghe nặng lời một chút thì sẽ lập tức vỡ tan vậy.
Cậu ấy ôm khuôn mặt ép buộc tôi ngước lên: "Tại sao An không thắc mắc? Sao An không hỏi bản thân mình cố chấp thế nào? Như thế, Tuấn Anh sẽ giải thích cho An hiểu, nói rõ ràng cho An biết. Hoặc An có thể cãi lại mà. Nếu An cảm thấy không đúng, hay là An chưa biết thì An phải cãi lại chứ. Không phải Tuấn Anh nói gì cũng đúng đâu. An hiền quá!"
Tôi bắt lấy cổ tay cậu ấy, nhìn thẳng vào ánh mắt tựa mặt hồ sâu êm ả mà nói: "Không phải hiền! An không hiền!"
Tôi mỉm cười, cũng nhẹ nhàng nói: "An đang cãi lại đây. An không hiền đâu. Chỉ là... An không muốn cãi lời Tuấn Anh. Tuấn Anh nói gì thì An cũng vui vẻ nghe theo. Trong mắt An, thì Tuấn Anh làm gì, nói gì cũng đúng hết. Người khác không thể, Tuấn Anh có thể."
Con ngươi cậu ấy có hơi mở lớn một chút, nhưng cuối cùng cũng không phản ứng gì cả mà chỉ kéo tôi ôm vào trong lòng.
Cậu ấy thở dài, nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng tôi rồi nói: "Tuấn Anh đúng là đỉnh mà."
?
Tự nhiên khen bản thân đỉnh? Rõ ràng là câu chuyện đang xoay quanh tôi mà?
Cậu ấy vỗ về lưng tôi, nói tiếp: "Nuôi ra được một em bé ngoan đến như thế này."
"..."
Tôi phì cười, nhéo nhẹ lưng cậu ấy một cái, trêu chọc: "Mẹ An nuôi chứ Tuấn Anh nuôi à?"
Tuấn Anh cũng cười, ôm vai tôi kéo ra hôn 'chụt' lên môi, hỏi ngược lại: "Vậy An nhận mình là em bé rồi hả?"
"..."
Cái người này thật là...
Cậu ấy bẹo má tôi, lắc qua lắc lại, giọng điệu oán trách: "Ăn của người ta từ mẫu giáo tới bây giờ cả chục năm mà vẫn không chịu cho người ta nhận là nuôi mình. Vậy thế nào mới là nuôi? Chắc phải bắt cóc về nhà chăm luôn quá!"
Tôi cười khúc khích.
Cậu ấy cúi xuống nhìn vào mắt tôi: "An không muốn hỏi tại sao Tuấn Anh lại nói An cố chấp à?"
Tôi vui vẻ lắc đầu, "Không. Chuyện ngoài cuộc sống thì An còn tò mò chứ tính cách bản thân như thế nào thì kệ nó như vậy thôi. An không quan tâm!" Dù sao cũng không phải tính xấu cần phải sửa đổi.
"Với lại, Tuấn Anh đã nói tính cách đó vô cùng giống Tuấn Anh thì chính là tính tốt." Tôi cười cong cong khoé mắt.
Cậu ấy bật cười.
Tôi bổ sung thêm: "Tuấn Anh nói gì cũng là chân lý hết! Không thể sai được!"
Tuấn Anh cười thành tiếng giòn vang, trông cực kì hưng phấn.
Tôi nhìn mà còn cảm thấy trong lòng rộn ràng vui lây, trái tim nhảy múa tưng bừng.
Tôi cũng nhe răng cười hớn hở, bật một ngón cái tặng cậu ấy, dõng dạc khen: "Tuấn Anh là tuyệt vời nhất!"
Quả nhiên tôi đoán không sai, cậu ấy nghe được thì còn cười sảng khoái hơn cả lúc trước. Nhưng vòng tay vẫn vững vàng ôm chặt lấy cơ thể của tôi, chưa từng buông ra.
Da Tuấn Anh rất trắng, bây giờ xúc động vui vẻ khiến hai má ửng thêm sắc hồng, trông còn ngọt lịm hơn khóm hoa bên thềm ngoài kia. Ánh đèn trần lung linh hắt lên khoé mắt cậu ấy điểm thêm chút lấp lánh ẩn hiện giữa hàng mi dài rậm, nhìn vừa bí ẩn vừa cuốn hút. Nhất là lúc cậu ấy vô tình chớp chớp đôi mắt tinh anh, lông mi cong dài phẩy nhẹ nhàng nhưng bắn thẳng in sâu vào lòng tôi. Rõ là hành động bình thường nhưng tôi nhìn vào như thể mình là người bị trêu ghẹo đến đỏ mặt tía tai, không thể trốn tránh.
Những năm trước, mỗi lần nhìn lén Tuấn Anh, tôi đều liên tưởng đến nhân vật trong truyện tranh mà mình từng đọc. Dĩ nhiên cậu ấy tuấn tú hơn, lại còn vô cùng sống động và hiện hữu chân thực. Nhưng cái cảm giác quyến rũ mĩ miều này đôi lúc khiến tôi phải thốt lên trong lòng, Tuấn Anh đẹp như thể không có thật trên đời vậy.
Tôi rướn người lên, dùng hai bàn tay ôm lấy khuôn mặt cậu ấy, muốn xác nhận xem người này có thật hay không, vậy là nhanh chóng đặt lên đôi môi kia một nụ hôn. Tuấn Anh cũng hùa theo đón ý, ôm hông tôi ân ái siết chặt về bên người, sau đó nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi mềm mại len lỏi vào trong, dịu dàng mơn trớn, an ủi dỗ dành lấy tôi.
Lúc môi lưỡi tách ra, tôi trượt người xuống nằm gọn trong lòng Tuấn Anh mà thở đứt quãng. Mông tôi lại cảm nhận được sự biến đổi nhanh chóng của vật phía dưới cậu ấy. Tôi biết rõ nhưng đành phải làm lơ. Chúng tôi đều ăn ý không một ai nhắc tới. Đợi rất lâu, rất lâu nó mới trở lại bình thường, lúc này tôi mới thở phào trong lòng.
Rõ ràng là trong lòng, vậy mà Tuấn Anh lại bật cười, hỏi: "An thở phào cái gì?"
"..."
Chuyện này mà còn có thể ngang nhiên hỏi ra miệng nữa hả? Không lẽ phải nói thẳng cái đó của Tuấn Anh vừa đâm vào mông An?
Tôi bối rối muốn bỏ chạy, nhưng vừa nhấc đầu gối qua người Tuấn Anh thì chân cậu ấy cũng đồng thời đi theo cùng hướng. Vì sợ đạp trúng Tuấn Anh nên tôi chới với mất đà, lại sợ ngã sấp đè lên người cậu ấy nên nhanh trí dùng tay chống đỡ lên cơ thể cậu ấy.
Nhưng hình như tôi dùng sức quá mạnh, vì khi vừa ấn xuống một cái thì nghe rõ ràng tiếng Tuấn Anh hít khí.
Tôi hoảng hốt hỏi: "Tuấn Anh có sao không?"
Cậu ấy nhíu mày gật đầu, cười trông vô cùng đau khổ: "Có sao." Sau đó hất cằm về phía tay tôi, hỏi: "An có thù oán gì với nó à? Sao lần nào chạm tới cũng là bóp Tuấn Anh muốn ná thở luôn vậy?"
Tôi nhìn theo ánh mắt Tuấn Anh, bàng hoàng đến tận giờ mới nhận ra, mình thế mà lại đặt tay lên đũng quần cậu ấy, còn dùng lực ấn mạnh như vậy.
"..."
Là do tiếng Tuấn Anh giật mình hít khí quá mạnh nên tôi lo lắng hỏi han trước, vì thế mới chưa kịp để ý xem vừa rồi tay mình bất ngờ hạ xuống chỗ nào trên người cậu ấy.
Tôi vội vàng rút tay lại, hỏi thăm tình hình thằng đệ của cậu ấy: "Tuấn Anh có đau lắm không? Xin lỗi... An không cố ý..."
Tuấn Anh cười cười, kéo tay ôm tôi nằm sấp lên người cậu ấy. "Có gì đâu mà xin lỗi. Cùng lắm thì Tuấn Anh bị liệt dương thôi mà."
"..."
Tôi sợ hãi, bất ngờ lồm cồm bò dậy, hỏi: "Vậy vậy bây giờ phải làm sao?"
Cậu ấy lại kéo tôi tôi nằm xuống, thản nhiên nói: "Có sao đâu, chỉ là liệt dương thôi."
"..."
Liệt dương mà lại không sao ư? Như thế thì làm sao mà sinh con đẻ cái được nữa?
Tôi lại phải bò dậy, tha thiết nhìn cậu ấy, nói: "Hay là Tuấn Anh kiểm tra thử xem?"
Cậu ấy cười khẽ, hỏi: "Kiểm tra gì?"
Tôi thở dài, "Kiểm tra xem... xem xem có gãy không?"
Tuấn Anh bật cười, nói "An ngốc à! Hồi nãy nó mềm xuống rồi. Sao mà gãy được." Cậu ấy ngưng rồi nhưng nghĩ sao lại bổ sung thêm: "Chỉ không dùng được thôi."
Tôi suy sụp tinh thần, vẫn cố gắng nói: "Vậy thì Tuấn Anh kiểm tra thử xem còn... còn dùng được không?"
"Kiểm tra như thế nào?" Cậu ấy hỏi ngược lại.
Tôi suy nghĩ đắn đo, dùng được tức là nó phải lớn lên được, nên nói: "Tuấn Anh làm cho nó to lên thử xem còn được không?"
"Làm ở đây hả?" Cậu ấy mỉm cười.
Tôi lúc này mới bình tĩnh lại đôi chút, nghe được vậy thì mặt mũi nóng hổi mà xua tay, "Đi... đi vào trong toilet chứ. À... Không... Không cần. Tuấn Anh đi lên phòng cũng được."
Cậu ấy liếm môi dưới, nhìn tôi, hỏi: "Đi lên phòng rồi làm sao nữa?"
Tôi cắn răng nói: "Thì thì làm cho nó dùng được đó."
Cậu ấy cầm tay tôi, hỏi cặn kẽ: "An nói rõ ràng xem. Làm như thế nào? Tuấn Anh không biết."
Tôi ngẩn ra, tim đập thình thịch mà hỏi: "Tuấn Anh không biết thật à?"
"Ừ." Cậu ấy gật đầu: "Không biết thật."
Tôi nhắm mắt, "Vậy sao mấy lần nó đều... đều to?"
"Tuấn Anh không biết. An thử nhớ kỹ lại xem, mấy lần đó Tuấn Anh có làm gì đâu. Đúng không?"
Tôi nhắm tịt mắt lại, cúi đầu sâu xuống, càng suy nghĩ càng thấy cậu ấy nói không sai. Đúng là mấy lần đó Tuấn Anh không hề chạm tới nhưng nó vẫn tự tiện không xin phép mà tự ý lớn lên.
Vậy bây giờ phải làm sao đây?
Chẳng lẽ tôi phải dạy cho cậu ấy cách cho bàn tay vào sờ sờ, rồi vuốt ve, rồi xoa xoa sao?
Tôi không nói ra miệng được.
May là đúng lúc này Tuấn Anh hắng giọng, lên tiếng: "An mở mắt ra đi. Tuấn Anh có làm gì đâu mà phải nhắm mắt."
Tôi nghe lời cậu ấy.
Tuấn Anh chậm rãi nói: "Có một cách kiểm chứng vừa nhanh vừa dễ. Nhưng chỉ sợ An không đồng ý."
Tôi nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tuấn Anh mà vô thức chăm chú lắng nghe. Vấn đề trên cơ thể cậu ấy mà tại sao lại do tôi quyết định được?
Nhưng như vậy thì không phải càng tốt hay sao? Đỡ phải chông gai miêu tả cho cậu ấy cái cách sờ soạng đầy xấu hổ kia.
Tôi hỏi: "Cách gì vậy?"
Giọng Tuấn Anh vô cùng bình tĩnh: "Cho Tuấn Anh mượn tay của An."
Tim tôi đánh 'thịch' một cái, nuốt nước miếng mấy lần mới dám đưa bàn tay lên trước mặt nhìn. Mới đầu bàn tay còn đứng yên, sau đó càng nhìn càng run rẩy dữ dội, không khác gì ngâm trong đầm nước đá lạnh tê tái, tôi phải dùng tay trái bắt lấy cổ tay bên này để nó giữ nguyên vị trí.
Tôi rón rén hỏi thử: "Tuấn Anh cần cần cần tay An để để làm gì?"
Cậu ấy dạng hai chân rộng ra, liếc xuống một chút, nét mặt trầm trọng, nói: "Cách thử nhanh nhất."
Thôi được rồi... Tuấn Anh không trả lời rõ ràng nhưng tôi vẫn hiểu được. Là tôi vừa nghe cậu ấy muốn mượn bàn tay thì trong đầu đã chạy xoành xoạch tám trăm cảnh dùng tay mình làm như thế này xong lại như thế kia rồi. Nhưng tôi vẫn cố ý hỏi lại xem, lỡ đâu là do đầu óc mình toàn suy nghĩ bậy bạ thì sao?
Bây giờ Tuấn Anh xác nhận rồi thì... Thì phải làm sao đây?
Mới hồi nãy tôi còn kiên quyết nghĩ sẽ không làm gì đi quá giới hạn, không vấy bẩn cậu ấy để chừa đường lui cho cả hai sau này.
Nhưng hồi nãy khác, bây giờ khác!
Vừa rồi chính tôi còn là thủ phạm gây ra vụ án liệt dương cho Tuấn Anh!
Tôi phải có trách nhiệm!
Đúng hơn là bàn tay này phải chịu trách nhiệm!
Tôi hít một hơi thật sâu, hai hơi thật sâu, rồi lại ba bốn năm hơi thật sâu. Mãi mới có can đảm nhắm mắt lại rồi mạnh dạn vươn cánh tay, xoè về phía Tuấn Anh.
Nhưng ngay khi cảm thấy bàn tay rực lửa của cậu ấy vừa chạm đến đầu ngón tay thì tôi la lên: "Khoan! Khoan khoan khoan khoan đã!"
"Sao vậy?"
Không biết có phải Tuấn Anh vừa cười khẽ hay không, cứ có cảm giác cậu ấy đang nhịn cười. Nhưng cười hay không cười thì cũng không quan trọng bằng việc chữa bệnh liệt dương cho cậu ấy. Phải kiểm tra nhanh lên, còn kịp thời đi bác sĩ nữa.
Tôi lắp bắp nói: "Từ từ từ để để An quay sang chỗ khác đã!" Nói rồi, tôi quay lưng lại nhưng vẫn thò tay ra phía sau cho Tuấn Anh mượn.
Nhắm mắt thôi vẫn là chưa đủ. Chỉ sợ trong lúc khám bệnh tôi lại lên cơn thần kinh, không kiềm chế được mà lỡ lén lút mở mắt ra nhìn trộm mất.
Quay lưng nhắm mắt, không nhìn thấy nên mọi giác quan đều khuyếch đại, lần này tôi đã có thể nghe rõ ràng tiếng cười khẽ như ráng nín nhịn phía sau, thậm chí đến ghế cũng hơi rung lắc, cứ như Tuấn Anh đang ngồi cười điên cuồng nhưng cố không phát ra tiếng vậy.
Chắc không phải đâu nhỉ?
Liệt dương thì ai mà còn cười nổi nữa?
Là do tôi nói lắp rồi không dứt khoát đưa tay cho mượn nên cậu ấy mới thấy buồn cười chút thôi. Tôi tự thuyết phục mình, cũng là giúp đầu óc nghĩ sang chuyện khác, đừng chú ý về cái tay là tốt nhất.
Nhưng càng không nghĩ thì xúc cảm từ bàn tay càng truyền đạt lên đại não một cách vô cùng rõ ràng. Tuấn Anh vừa cầm lấy mấy đầu ngón tay y như mọi khi thôi mà tôi đã run rẩy hết cả lên, toàn thân rùng mình nổi một tầng da gà, da thịt trước lồng ngực rõ ràng không ai chạm đến mà lại cứ ngứa ngáy râm ran. Tôi dùng bàn tay còn lại túm chặt lấy ống quần, cố gắng ngăn bản thân không được đưa tay lên người mình sờ soạng. Sẽ mất mặt!
Tuấn Anh đặt lên lòng bàn tay tôi một nụ hôn.
Đầu quả tim tôi run lên nhè nhẹ.
Tôi hồi hộp chờ đợi, nhưng đợi rồi đợi cũng không thấy cậu ấy bắt đầu.
Tôi nhỏ tiếng hối thúc: "Tuấn Anh làm nhanh đi."
Phía sau khẽ cười, "Chuyện này phải làm lâu mới tốt."
Để tôi đợi hoài như vậy chắc lo sợ đứng tim mất thôi. Chi bằng chuyện gì đến thì cứ đến nhanh đi. Thực ra là tôi chỉ muốn đánh nhanh thắng nhanh thôi, chứ tôi không hề mong đợi gì đâu. Tôi chỉ muốn biết xem nắm vào trực tiếp thì có đúng là to như Tuấn Anh từng quảng cáo hay không. Chỉ là muốn xác nhận xem nó có thực sự lớn hay cũng giống như của mình ấy mà. Thôi được rồi... Đúng là tôi có chút mong chờ, nhưng chỉ là một chút xíu xìu xiu thôi. Đơn thuần là tò mò. Đúng vậy! Tôi chỉ tò mò chứ không hề háo hức gì cả! Ba cái đồ đó của Tuấn Anh, tôi không mê đâu!!!
Quan trọng hơn hết là phải kiểm tra xem nó có còn chút hơi thở nào biểu thị vẫn còn sức sống không đã. Chứ nếu nó ngỏm củ tỏi rồi thì muốn to cũng đành chịu thua thôi. Tội lỗi quá! Hình như tôi đã hại chết đường con cái của Tuấn Anh rồi!
Nhưng còn đang cắn môi lén lút hồi hộp đợi chờ thì nghe tiếng cười phá lên của người phía sau. Cười lớn như lên cơn động kinh vậy đó!
Tôi mờ mịt quay đầu lại thì thấy Tuấn Anh ôm bụng nằm lăn ra ghế như trúng tà, còn nói: "Chọc ghẹo An vui ghê luôn! Sau này không gặp An mỗi ngày chắc cuộc đời Tuấn Anh chẳng còn gì thú vị!"
"..."
À...
Bao nhiêu công sức háo hức mong chờ nãy giờ của tôi đều bị tên thần kinh này đạp đổ tan tành, cảm xúc rơi loảng xoảng, khuôn mặt nóng bừng, khói xì ra cả mang tai trắng xoá nguyên vùng trời.
Tôi vô cảm xua xua sương mờ trước mặt, mất một lúc mới định hình được mà trợn mắt, đứng dậy chống nạnh hét toáng lên: "Aaaaa!!!! Tuấn Anh không có sau này đâu!!! Hôm nay chết chắc rồi!!!"
Tuấn Anh ôm bụng nhảy qua thành ghế, cũng la lên: "Aaaaa! Tha cho Tuấn Anh lần này đi mà!"
Tôi bước xuống sàn, chạy vào bếp lấy cây chổi, "Tuấn Anh là đồ khốn nạn! Lần nào cũng xin tha mà có bao giờ chừa đâu!"
Cậu ấy bay xuống sân: "Á! Lần này chừa mà! Không dám nữa! Không dám nữa!"
Tôi cầm chổi rượt theo: "Đứng lại! Thích liệt dương thì hôm nay An cho liệt luôn!"
Cậu ấy tăng tốc, "Đừng mà! An sẽ hối hận đó! Sau này hai chúng ta phải còn làm phim con heo nữa mà!"
Mặt tôi nóng lên, ném chổi về phía trước: "Đồ vô liêm sỉ! Hôm nay An sẽ cho Tuấn Anh biết thế nào là lễ độ!"
Tuấn Anh nhảy sang bên cạnh một cái, tránh được một kiếp nhất chổi xuyên tâm, cười ha hả nói: "Vợ nhỏ hung dữ quá!"
"Aaaa!!!!" Tôi chạy tới cầm chổi, hét lên: "Có im mồm được không hả?" Có biết đang ở ngoài sân hay không? Tuy là sân vườn rộng rãi nhưng lỡ có con sóc nào vô tình nghe được thì sao? Sau đó đồn cho cả làng thì sao? Sau đó cả thế giới đều biết thì sao?
"Không im được! Vợ ơi~ vợ à~ Tha anh đi mà~"
Tuấn Anh chạy vòng quanh sân, rõ ràng miệng thì xin lỗi nhưng khuôn mặt vô cùng cợt nhả, thậm chí nhiều lần chạy lùi nhìn tôi, đá lông nheo cố ý trêu ghẹo.
Tôi mệt quá trời, không đuổi nữa mà ngồi thụp xuống ôm đầu thở dốc. Cứ như thế này thì hao tổn công lực mà không biết chừng nào mới tóm gọn được tên thiếu đòn kia.
Quả nhiên Tuấn Anh lập tức quay lại, ôm hai tay tôi, hỏi: "Mệt hả cục cưng?"
Tôi chỉ đợi có thế, "Ư... ưm..." rên rỉ mấy cái đánh lạc hướng, vậy là nhân lúc Tuấn Anh lo lắng phân tâm liền trở tay nắm chắc lấy cổ tay cậu ấy, rồi đứng dậy cầm chổi quất cho mấy cái.
Rõ ràng ăn đau chạy vòng quanh tôi mà vẫn còn cười được. Lì quá trời lì!
Đợi tôi hả giận rồi Tuấn Anh mới túm lấy chổi dứt khoát ném đi, tôi hé miệng định mắng thì Tuấn Anh cúi xuống nhanh chóng vươn lưỡi trượt thẳng vào trong khoang miệng.
Tôi hơi giãy giụa, càng giãy cậu ấy ôm càng chặt, lưỡi còn chen vào hôn thật sâu, quấn lấy lưỡi tôi mà đảo loạn dây dưa khắp mọi ngóc ngách.
Cuối cùng tôi dùng sức rất mạnh mới đẩy được người ra, giữa môi lưỡi ửng đỏ còn kéo theo một sợi nước lấp lánh ánh trăng ngà.
Tuấn Anh gục đầu trên vai tôi, vươn tay vuốt nhẹ, lau đi chút ẩm ướt bên khoé môi tôi, thủ thỉ bên tai: "Đừng giận anh."
Tôi mím môi, nỉ non: "Đi... đi vào nhà... Đừng... hôn ở đây..."
Nhưng tôi chỉ vừa quay mặt đi, chân còn chưa kịp bước thì Tuấn Anh đã cúi xuống ôm đùi tôi ẵm lên. Cậu ấy nhanh chóng vững vàng chạy vào nhà, cẩn thận đặt tôi nằm lên sofa rồi tiếp tục nụ hôn dở dang.
Tôi ngửa đầu lên, dùng tay sờ sờ kéo kéo, đúng là tóc mái đã chạm tới lông mày thật rồi. May quá!
Tôi cười, gật đầu: "Từ mai không đội nữa."
Tuấn Anh cũng cười, ngả lưng ra sau, uống nước phồng má lên, chần chừ một hồi rồi mới nuốt xuống, trong lúc đó ánh mắt vẫn luôn nhìn tôi chằm chằm.
Tôi hỏi: "Tuấn Anh nhìn gì vậy?"
"Nhìn An." Cậu ấy mỉm cười.
"Biết." Tôi đặt bút xuống, cũng cầm lấy ly nước của mình đưa lên miệng, hỏi: "Nhưng nhìn có ý gì? Mắt Tuấn Anh không được bình thường."
"Không bình thường chỗ nào?" Tuấn Anh nhướng mày, nói: "Thể hiện tình yêu đong đầy quá rõ ràng hả?"
"..."
Tôi trực tiếp phun sạch nước ra ngoài, văng cả lên người cậu ấy, còn ho sặc sụa, thẹn đến đỏ mặt tía tai.
Còn Tuấn Anh thì cứ cười ha ha ha như đến giờ lên cơn thần kinh. Cậu ấy rút mấy tờ khăn giấy, cũng không lau cho bản thân mà vội vàng nhảy qua bàn, ném mấy tờ lên đề cho thấm nước, rồi một tay vỗ lưng, một tay lau miệng cho tôi.
Tôi đẩy cậu ấy ra, tự mình chạy vào trong bếp rửa mặt, chủ yếu tách ra khỏi người kia để xua đi cảm giác nóng hổi đang len lỏi lan khắp toàn thân.
Thế mà tôi mới chỉ vốc được lượt nước đầu tiên, Tuấn Anh đã theo vào tới, thậm chí còn giữ gáy rồi tự ý rửa mặt cho tôi.
May là vẻ cợt nhả ban nãy đã biến mất sạch sành sanh, chỉ dịu dàng nói: "Từ từ thôi không ướt hết áo. Lỡ mẹ thấy lại hỏi."
Tôi đẩy tay cậu ấy ra: "Để An tự làm."
Tuấn Anh cười khẽ, nắm lấy tay tôi rồi thơm lên mu bàn tay một cái, "Xong rồi còn tự cái gì nữa? An tính rửa cho mặt mòn bớt đi à? Da mặt đã mỏng thế này rồi, rửa thêm nữa thì Tuấn Anh nói mấy lời ngọt ngào chắc An trực tiếp xỉu cái đùng luôn."
"..."
Mặt mới rửa xong lại muốn bốc khói rồi.
Tôi tránh Tuấn Anh, chạy ra bàn học trước, nhưng tai vẫn đặt bên cạnh người này, lắng nghe thì vẫn có tiếng nước chảy, chắc là cậu ấy đang rửa mặt. Cũng đúng thôi. Hồi nãy bị tôi phun bao nhiêu nước vào mặt thế kia... Ngại quá đi! Nhưng chưa hết giờ học thêm thì sao mà về đây?
"An làm gì vậy?"
"Hả?"
Nghe được giọng Tuấn Anh thì tôi ngơ ngác, nhìn lại mới biết trong lúc bối rối thẫn thờ thế mà tay lại gom hết sách vở bút thước vào cặp.
Vậy là lại lục đục bỏ hết ra bàn.
Tuấn Anh bật cười.
Cậu ấy ngồi xuống đối diện, đưa cho tôi cốc nước.
Tôi lắc đầu nhưng cậu ấy lại đưa đến bên môi, tay kia còn có dấu hiệu bóp má nên tôi đành phải cầm lấy tự mình uống. Đúng là có dòng nước mát xoa dịu cơ thể thì cả người khoan khoái hẳn.
Cậu ấy mỉm cười, lấy lại cốc nước đặt lên bàn rồi nghiêm túc nói chuyện.
"Vừa nãy Tuấn Anh nhìn An như vậy là do đột nhiên phát hiện ra một chuyện."
"Chuyện gì?" Tôi tò mò hỏi.
Cậu ấy đứng dậy, đi đến ghế sofa rồi ngồi xuống, sau đó vẫy tay với tôi: "Lại đây."
Tôi lập tức đứng dậy, thậm chí là chạy tới. Tôi định ngồi bên cạnh nhưng Tuấn Anh tóm lấy eo, kéo tôi ngồi lên đùi.
Cậu ấy nắm tay tôi, hỏi: "Sao mà ngoan thế này? Không sợ Tuấn Anh làm chuyện xấu sao?"
Tuấn Anh là người tốt thì làm sao có thể làm chuyện gì xấu được? Nhất là đối với tôi, cậu ấy sẽ không bao giờ làm chuyện gì khiến tôi khó xử chứ đừng nói tới chuyện gì có hại.
Mỗi lần học ở đây, không gian vô cùng riêng tư, tối nào cũng chỉ có hai người, nhưng Tuấn Anh không bao giờ làm chuyện gì quá mức thân mật. Kể cả phòng ngủ của cậu ấy, ngoài lần đặc biệt kia ra thì tôi chưa từng đặt chân vào thêm lần nào nữa.
Chuyện này cũng rất hợp ý tôi. Vô cùng hợp!
Đương nhiên là tôi muốn gần gũi với Tuấn Anh, rất muốn nữa là đằng khác. Nhưng lâu nay, ở gần nhau lâu ngày, tôi đã biết chỉ hôn môi thôi là chưa đủ.
Tôi có ham muốn, Tuấn Anh chắc chắn càng có nên cậu ấy mới luôn cố gắng kiềm chế bản thân như thế.
Tôi muốn chiều chuộng cậu ấy chứ. Muốn vô cùng.
Nhưng Tuấn Anh nói đúng. Tôi còn nhỏ, chúng tôi còn nhỏ. Cậu ấy lo lắng tôi bị tổn thương, còn tôi sợ thời khắc âu yếm sẽ ảnh hưởng tương lai của cậu ấy.
Đó là thứ nhất.
Thứ hai, là tôi sợ. Tôi muốn, nhưng tôi vẫn sợ hãi. Mỗi lần Tuấn Anh hôn sâu thì bên dưới tôi đều hưng phấn, còn có chút khó chịu. Tôi không chỉ muốn đưa tay chạm tới mà còn thèm khát bàn tay của Tuấn Anh sờ xuống như lần nọ. Mỗi lần hôn môi đều có cảm giác ham muốn như thế.
Tôi sợ bản thân sa ngã, cũng sợ mình làm nhục Tuấn Anh.
Nhất thất nhân thân, vạn kiếp bất phục.
Chỉ sợ hai chúng tôi lún quá sâu, sẽ không thể quay đầu được nữa.
Tôi muốn chừa đường lui.
Tôi còn muốn gặp lại Tuấn Anh.
Dù sau này chúng tôi có còn như bây giờ hay tâm sinh lý sẽ phát triển theo hướng khác đi chăng nữa, thì tôi muốn mình còn cơ hội ngẩng cao đầu mà mỉm cười vẫy tay chào đón cậu ấy.
Đó là viễn cảnh tương lai mà tôi luôn mường tượng ra.
Ít nhất trong quá khứ tôi còn trong sạch, tôi cũng không vấy bẩn Tuấn Anh, chúng tôi chưa từng làm gì đi quá giới hạn. Như thế, cả hai sẽ chẳng có rào cản gì khi phải đối mặt với nhau.
Tuy nhiên, đấy chỉ là trường hợp xấu khi một trong hai, hoặc cả hai không còn như hiện tại. Còn nếu tôi và Tuấn Anh trưởng thành rồi mà vẫn nghĩ về nhau như bây giờ thì mọi chuyện quá là đơn giản.
Như vậy, sau này, chỉ cần đủ 18 tuổi mà Tuấn Anh tìm đến, thì tôi sẽ chủ động đẩy cậu ấy lên giường. Thích làm gì thì làm thế đó. Chỉ cần cậu ấy vui là được.
Vì thế nên tôi cười tươi tắn, đáp lại: "Không sợ.". ngôn tình hài
Tuấn Anh bật cười, thơm liên tục 'chóc chóc' lên bàn tay tôi mấy lần, sau đó mới nói: "Tuấn Anh vừa cảm thấy bản thân ngu ngốc đấy."
"Đến tận bây giờ mới phát hiện ra một điểm quan trọng."
"Điểm gì?" Tôi cũng tò mò, chuyện gì mà khiến cậu ấy tự đánh giá mình ngốc luôn vậy? Không phải lúc nào cũng tự tin mình là giỏi nhất, đẹp trai nhất sao?
Trông cậu ấy cười cực kì vui vẻ, giọng điệu còn có chút sảng khoái: "Trước đây cứ nghĩ chúng ta tính cách hoàn toàn trái ngược nhau, An mềm mỏng, Tuấn Anh mạnh mẽ. Nhưng vừa rồi mới chợt nhận thấy, An còn một khía cạnh nữa cực kì giống với Tuấn Anh."
"Gọi cho sang thì là kiên định, giữ vững lập trường, nhưng nói huỵch toẹt ra thì chính là cố chấp."
"Cái tính này giống Tuấn Anh vô cùng."
Tôi sửng sốt. Sao tính của mình mà mình không biết nhỉ?
Tuấn Anh thật là giỏi. Đến tính cách của tôi mà cậu ấy còn rành hơn cả bản thân tôi nữa. Tôi vui vẻ trong lòng, chẳng cần phải bận tâm tính nết cậu ấy vừa khai quật được là tốt hay xấu, chỉ cần biết quan trọng là cậu ấy để ý kỹ mình là đủ. Kể cả bây giờ cậu ấy có nói tôi ác độc thì trong lòng tôi vẫn lâng lâng phê pha ngủ ngon lành được.
Tôi lập tức nhe răng, mắt chớp chớp, cười vui vẻ cùng cậu ấy, đầu gật lia lịa.
Tuấn Anh nhìn tôi như vậy thì còn cười dữ hơn, nhưng dường như trạng thái đã thay đổi, điệu cười có chút bất lực, còn cả nhíu mi, nhắm mắt, đỡ trán, nhưng miệng vẫn còn cười. Là sao nhỉ?
Cậu ấy gục đầu xuống hõm cổ tôi mà cười rung hết cả người, cười đã rồi mới nói: "Nhìn mặt An, Tuấn Anh đỡ không nổi."
Tôi vội vàng xoa xoa khắp mặt mình, sợ có gì dính bẩn.
Tuấn Anh lại bật cười, kéo tay tôi xuống, hắng giọng, hỏi: "Vừa rồi đầu An gật quá trời gật là muốn gật chuyện gì?"
?
Còn chuyện gì nữa? Đương nhiên là: "An đồng ý với ý kiến của Tuấn Anh."
"Ý kiến gì?" Tuấn Anh nhẹ nhàng hỏi.
"Thì nói An cố chấp đó." Tôi ngại ngùng gãi đầu mũi một chút.
Tuấn Anh ngồi thẳng người dậy, lại kéo tay tôi xuống rồi ôm nựng lấy hai má tôi, hỏi: "An biết mình cố chấp à?"
Đương nhiên là tôi không biết. Là cậu ấy nói nên tôi mới vừa biết mà. Sao lại hỏi ngược lại như thế?
Nghĩ vậy nên tôi mở tròn đôi mắt, lặng lẽ lắc đầu.
Cậu ấy lại hỏi: "Vậy An nghĩ rằng mình có cố chấp à?"
Tôi vẫn là không hiểu mà tiếp tục lắc đầu. Không biết mình có tính cố chấp thì sao mà nghĩ tới được. Tuấn Anh hỏi thật là kì cục quá đi! May mà đẹp trai vớt lại đấy!
Tuấn Anh phì cười, hỏi tiếp: "Vậy An gật đầu làm cái gì? Còn bày ra bộ mặt vui vẻ như thể ngày ngày khoe khoang bộ dạng cố chấp lượn qua lượn lại mà mãi nhiều năm sau Tuấn Anh mới chịu phát hiện ra ấy!"
"..."
Cậu ấy cốc nhẹ đầu tôi: "Không biết mình cố chấp chỗ nào mà dám bày ra dáng vẻ vô cùng tự hào như thế!"
"..."
Tôi cảm thấy uỷ khuất, giọng điệu vô thức nhỏ nhẹ: "Là Tuấn Anh nói mà... Tuấn Anh nói như thế nào thì chính là như thế ấy..."
Có lẽ vì tiếng của tôi quá lí nhí nên trông càng tội nghiệp, có lẽ vì tôi ủ rũ không dám nhìn thẳng vào mắt cậu ấy nên nom càng thêm đáng thương.
Có lẽ là vì thế nên Tuấn Anh giật mình thảng thốt, bàn tay cậu ấy đặt trên má tôi run lên một cái rõ ràng. Tôi cảm nhận được.
Giọng cậu ấy đã vô cùng dịu dàng rồi, giờ khắc này càng thêm thả nhẹ nhịp điệu, như sợ người ngồi trong lòng cậu ấy là tôi đây nghe nặng lời một chút thì sẽ lập tức vỡ tan vậy.
Cậu ấy ôm khuôn mặt ép buộc tôi ngước lên: "Tại sao An không thắc mắc? Sao An không hỏi bản thân mình cố chấp thế nào? Như thế, Tuấn Anh sẽ giải thích cho An hiểu, nói rõ ràng cho An biết. Hoặc An có thể cãi lại mà. Nếu An cảm thấy không đúng, hay là An chưa biết thì An phải cãi lại chứ. Không phải Tuấn Anh nói gì cũng đúng đâu. An hiền quá!"
Tôi bắt lấy cổ tay cậu ấy, nhìn thẳng vào ánh mắt tựa mặt hồ sâu êm ả mà nói: "Không phải hiền! An không hiền!"
Tôi mỉm cười, cũng nhẹ nhàng nói: "An đang cãi lại đây. An không hiền đâu. Chỉ là... An không muốn cãi lời Tuấn Anh. Tuấn Anh nói gì thì An cũng vui vẻ nghe theo. Trong mắt An, thì Tuấn Anh làm gì, nói gì cũng đúng hết. Người khác không thể, Tuấn Anh có thể."
Con ngươi cậu ấy có hơi mở lớn một chút, nhưng cuối cùng cũng không phản ứng gì cả mà chỉ kéo tôi ôm vào trong lòng.
Cậu ấy thở dài, nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng tôi rồi nói: "Tuấn Anh đúng là đỉnh mà."
?
Tự nhiên khen bản thân đỉnh? Rõ ràng là câu chuyện đang xoay quanh tôi mà?
Cậu ấy vỗ về lưng tôi, nói tiếp: "Nuôi ra được một em bé ngoan đến như thế này."
"..."
Tôi phì cười, nhéo nhẹ lưng cậu ấy một cái, trêu chọc: "Mẹ An nuôi chứ Tuấn Anh nuôi à?"
Tuấn Anh cũng cười, ôm vai tôi kéo ra hôn 'chụt' lên môi, hỏi ngược lại: "Vậy An nhận mình là em bé rồi hả?"
"..."
Cái người này thật là...
Cậu ấy bẹo má tôi, lắc qua lắc lại, giọng điệu oán trách: "Ăn của người ta từ mẫu giáo tới bây giờ cả chục năm mà vẫn không chịu cho người ta nhận là nuôi mình. Vậy thế nào mới là nuôi? Chắc phải bắt cóc về nhà chăm luôn quá!"
Tôi cười khúc khích.
Cậu ấy cúi xuống nhìn vào mắt tôi: "An không muốn hỏi tại sao Tuấn Anh lại nói An cố chấp à?"
Tôi vui vẻ lắc đầu, "Không. Chuyện ngoài cuộc sống thì An còn tò mò chứ tính cách bản thân như thế nào thì kệ nó như vậy thôi. An không quan tâm!" Dù sao cũng không phải tính xấu cần phải sửa đổi.
"Với lại, Tuấn Anh đã nói tính cách đó vô cùng giống Tuấn Anh thì chính là tính tốt." Tôi cười cong cong khoé mắt.
Cậu ấy bật cười.
Tôi bổ sung thêm: "Tuấn Anh nói gì cũng là chân lý hết! Không thể sai được!"
Tuấn Anh cười thành tiếng giòn vang, trông cực kì hưng phấn.
Tôi nhìn mà còn cảm thấy trong lòng rộn ràng vui lây, trái tim nhảy múa tưng bừng.
Tôi cũng nhe răng cười hớn hở, bật một ngón cái tặng cậu ấy, dõng dạc khen: "Tuấn Anh là tuyệt vời nhất!"
Quả nhiên tôi đoán không sai, cậu ấy nghe được thì còn cười sảng khoái hơn cả lúc trước. Nhưng vòng tay vẫn vững vàng ôm chặt lấy cơ thể của tôi, chưa từng buông ra.
Da Tuấn Anh rất trắng, bây giờ xúc động vui vẻ khiến hai má ửng thêm sắc hồng, trông còn ngọt lịm hơn khóm hoa bên thềm ngoài kia. Ánh đèn trần lung linh hắt lên khoé mắt cậu ấy điểm thêm chút lấp lánh ẩn hiện giữa hàng mi dài rậm, nhìn vừa bí ẩn vừa cuốn hút. Nhất là lúc cậu ấy vô tình chớp chớp đôi mắt tinh anh, lông mi cong dài phẩy nhẹ nhàng nhưng bắn thẳng in sâu vào lòng tôi. Rõ là hành động bình thường nhưng tôi nhìn vào như thể mình là người bị trêu ghẹo đến đỏ mặt tía tai, không thể trốn tránh.
Những năm trước, mỗi lần nhìn lén Tuấn Anh, tôi đều liên tưởng đến nhân vật trong truyện tranh mà mình từng đọc. Dĩ nhiên cậu ấy tuấn tú hơn, lại còn vô cùng sống động và hiện hữu chân thực. Nhưng cái cảm giác quyến rũ mĩ miều này đôi lúc khiến tôi phải thốt lên trong lòng, Tuấn Anh đẹp như thể không có thật trên đời vậy.
Tôi rướn người lên, dùng hai bàn tay ôm lấy khuôn mặt cậu ấy, muốn xác nhận xem người này có thật hay không, vậy là nhanh chóng đặt lên đôi môi kia một nụ hôn. Tuấn Anh cũng hùa theo đón ý, ôm hông tôi ân ái siết chặt về bên người, sau đó nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi mềm mại len lỏi vào trong, dịu dàng mơn trớn, an ủi dỗ dành lấy tôi.
Lúc môi lưỡi tách ra, tôi trượt người xuống nằm gọn trong lòng Tuấn Anh mà thở đứt quãng. Mông tôi lại cảm nhận được sự biến đổi nhanh chóng của vật phía dưới cậu ấy. Tôi biết rõ nhưng đành phải làm lơ. Chúng tôi đều ăn ý không một ai nhắc tới. Đợi rất lâu, rất lâu nó mới trở lại bình thường, lúc này tôi mới thở phào trong lòng.
Rõ ràng là trong lòng, vậy mà Tuấn Anh lại bật cười, hỏi: "An thở phào cái gì?"
"..."
Chuyện này mà còn có thể ngang nhiên hỏi ra miệng nữa hả? Không lẽ phải nói thẳng cái đó của Tuấn Anh vừa đâm vào mông An?
Tôi bối rối muốn bỏ chạy, nhưng vừa nhấc đầu gối qua người Tuấn Anh thì chân cậu ấy cũng đồng thời đi theo cùng hướng. Vì sợ đạp trúng Tuấn Anh nên tôi chới với mất đà, lại sợ ngã sấp đè lên người cậu ấy nên nhanh trí dùng tay chống đỡ lên cơ thể cậu ấy.
Nhưng hình như tôi dùng sức quá mạnh, vì khi vừa ấn xuống một cái thì nghe rõ ràng tiếng Tuấn Anh hít khí.
Tôi hoảng hốt hỏi: "Tuấn Anh có sao không?"
Cậu ấy nhíu mày gật đầu, cười trông vô cùng đau khổ: "Có sao." Sau đó hất cằm về phía tay tôi, hỏi: "An có thù oán gì với nó à? Sao lần nào chạm tới cũng là bóp Tuấn Anh muốn ná thở luôn vậy?"
Tôi nhìn theo ánh mắt Tuấn Anh, bàng hoàng đến tận giờ mới nhận ra, mình thế mà lại đặt tay lên đũng quần cậu ấy, còn dùng lực ấn mạnh như vậy.
"..."
Là do tiếng Tuấn Anh giật mình hít khí quá mạnh nên tôi lo lắng hỏi han trước, vì thế mới chưa kịp để ý xem vừa rồi tay mình bất ngờ hạ xuống chỗ nào trên người cậu ấy.
Tôi vội vàng rút tay lại, hỏi thăm tình hình thằng đệ của cậu ấy: "Tuấn Anh có đau lắm không? Xin lỗi... An không cố ý..."
Tuấn Anh cười cười, kéo tay ôm tôi nằm sấp lên người cậu ấy. "Có gì đâu mà xin lỗi. Cùng lắm thì Tuấn Anh bị liệt dương thôi mà."
"..."
Tôi sợ hãi, bất ngờ lồm cồm bò dậy, hỏi: "Vậy vậy bây giờ phải làm sao?"
Cậu ấy lại kéo tôi tôi nằm xuống, thản nhiên nói: "Có sao đâu, chỉ là liệt dương thôi."
"..."
Liệt dương mà lại không sao ư? Như thế thì làm sao mà sinh con đẻ cái được nữa?
Tôi lại phải bò dậy, tha thiết nhìn cậu ấy, nói: "Hay là Tuấn Anh kiểm tra thử xem?"
Cậu ấy cười khẽ, hỏi: "Kiểm tra gì?"
Tôi thở dài, "Kiểm tra xem... xem xem có gãy không?"
Tuấn Anh bật cười, nói "An ngốc à! Hồi nãy nó mềm xuống rồi. Sao mà gãy được." Cậu ấy ngưng rồi nhưng nghĩ sao lại bổ sung thêm: "Chỉ không dùng được thôi."
Tôi suy sụp tinh thần, vẫn cố gắng nói: "Vậy thì Tuấn Anh kiểm tra thử xem còn... còn dùng được không?"
"Kiểm tra như thế nào?" Cậu ấy hỏi ngược lại.
Tôi suy nghĩ đắn đo, dùng được tức là nó phải lớn lên được, nên nói: "Tuấn Anh làm cho nó to lên thử xem còn được không?"
"Làm ở đây hả?" Cậu ấy mỉm cười.
Tôi lúc này mới bình tĩnh lại đôi chút, nghe được vậy thì mặt mũi nóng hổi mà xua tay, "Đi... đi vào trong toilet chứ. À... Không... Không cần. Tuấn Anh đi lên phòng cũng được."
Cậu ấy liếm môi dưới, nhìn tôi, hỏi: "Đi lên phòng rồi làm sao nữa?"
Tôi cắn răng nói: "Thì thì làm cho nó dùng được đó."
Cậu ấy cầm tay tôi, hỏi cặn kẽ: "An nói rõ ràng xem. Làm như thế nào? Tuấn Anh không biết."
Tôi ngẩn ra, tim đập thình thịch mà hỏi: "Tuấn Anh không biết thật à?"
"Ừ." Cậu ấy gật đầu: "Không biết thật."
Tôi nhắm mắt, "Vậy sao mấy lần nó đều... đều to?"
"Tuấn Anh không biết. An thử nhớ kỹ lại xem, mấy lần đó Tuấn Anh có làm gì đâu. Đúng không?"
Tôi nhắm tịt mắt lại, cúi đầu sâu xuống, càng suy nghĩ càng thấy cậu ấy nói không sai. Đúng là mấy lần đó Tuấn Anh không hề chạm tới nhưng nó vẫn tự tiện không xin phép mà tự ý lớn lên.
Vậy bây giờ phải làm sao đây?
Chẳng lẽ tôi phải dạy cho cậu ấy cách cho bàn tay vào sờ sờ, rồi vuốt ve, rồi xoa xoa sao?
Tôi không nói ra miệng được.
May là đúng lúc này Tuấn Anh hắng giọng, lên tiếng: "An mở mắt ra đi. Tuấn Anh có làm gì đâu mà phải nhắm mắt."
Tôi nghe lời cậu ấy.
Tuấn Anh chậm rãi nói: "Có một cách kiểm chứng vừa nhanh vừa dễ. Nhưng chỉ sợ An không đồng ý."
Tôi nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tuấn Anh mà vô thức chăm chú lắng nghe. Vấn đề trên cơ thể cậu ấy mà tại sao lại do tôi quyết định được?
Nhưng như vậy thì không phải càng tốt hay sao? Đỡ phải chông gai miêu tả cho cậu ấy cái cách sờ soạng đầy xấu hổ kia.
Tôi hỏi: "Cách gì vậy?"
Giọng Tuấn Anh vô cùng bình tĩnh: "Cho Tuấn Anh mượn tay của An."
Tim tôi đánh 'thịch' một cái, nuốt nước miếng mấy lần mới dám đưa bàn tay lên trước mặt nhìn. Mới đầu bàn tay còn đứng yên, sau đó càng nhìn càng run rẩy dữ dội, không khác gì ngâm trong đầm nước đá lạnh tê tái, tôi phải dùng tay trái bắt lấy cổ tay bên này để nó giữ nguyên vị trí.
Tôi rón rén hỏi thử: "Tuấn Anh cần cần cần tay An để để làm gì?"
Cậu ấy dạng hai chân rộng ra, liếc xuống một chút, nét mặt trầm trọng, nói: "Cách thử nhanh nhất."
Thôi được rồi... Tuấn Anh không trả lời rõ ràng nhưng tôi vẫn hiểu được. Là tôi vừa nghe cậu ấy muốn mượn bàn tay thì trong đầu đã chạy xoành xoạch tám trăm cảnh dùng tay mình làm như thế này xong lại như thế kia rồi. Nhưng tôi vẫn cố ý hỏi lại xem, lỡ đâu là do đầu óc mình toàn suy nghĩ bậy bạ thì sao?
Bây giờ Tuấn Anh xác nhận rồi thì... Thì phải làm sao đây?
Mới hồi nãy tôi còn kiên quyết nghĩ sẽ không làm gì đi quá giới hạn, không vấy bẩn cậu ấy để chừa đường lui cho cả hai sau này.
Nhưng hồi nãy khác, bây giờ khác!
Vừa rồi chính tôi còn là thủ phạm gây ra vụ án liệt dương cho Tuấn Anh!
Tôi phải có trách nhiệm!
Đúng hơn là bàn tay này phải chịu trách nhiệm!
Tôi hít một hơi thật sâu, hai hơi thật sâu, rồi lại ba bốn năm hơi thật sâu. Mãi mới có can đảm nhắm mắt lại rồi mạnh dạn vươn cánh tay, xoè về phía Tuấn Anh.
Nhưng ngay khi cảm thấy bàn tay rực lửa của cậu ấy vừa chạm đến đầu ngón tay thì tôi la lên: "Khoan! Khoan khoan khoan khoan đã!"
"Sao vậy?"
Không biết có phải Tuấn Anh vừa cười khẽ hay không, cứ có cảm giác cậu ấy đang nhịn cười. Nhưng cười hay không cười thì cũng không quan trọng bằng việc chữa bệnh liệt dương cho cậu ấy. Phải kiểm tra nhanh lên, còn kịp thời đi bác sĩ nữa.
Tôi lắp bắp nói: "Từ từ từ để để An quay sang chỗ khác đã!" Nói rồi, tôi quay lưng lại nhưng vẫn thò tay ra phía sau cho Tuấn Anh mượn.
Nhắm mắt thôi vẫn là chưa đủ. Chỉ sợ trong lúc khám bệnh tôi lại lên cơn thần kinh, không kiềm chế được mà lỡ lén lút mở mắt ra nhìn trộm mất.
Quay lưng nhắm mắt, không nhìn thấy nên mọi giác quan đều khuyếch đại, lần này tôi đã có thể nghe rõ ràng tiếng cười khẽ như ráng nín nhịn phía sau, thậm chí đến ghế cũng hơi rung lắc, cứ như Tuấn Anh đang ngồi cười điên cuồng nhưng cố không phát ra tiếng vậy.
Chắc không phải đâu nhỉ?
Liệt dương thì ai mà còn cười nổi nữa?
Là do tôi nói lắp rồi không dứt khoát đưa tay cho mượn nên cậu ấy mới thấy buồn cười chút thôi. Tôi tự thuyết phục mình, cũng là giúp đầu óc nghĩ sang chuyện khác, đừng chú ý về cái tay là tốt nhất.
Nhưng càng không nghĩ thì xúc cảm từ bàn tay càng truyền đạt lên đại não một cách vô cùng rõ ràng. Tuấn Anh vừa cầm lấy mấy đầu ngón tay y như mọi khi thôi mà tôi đã run rẩy hết cả lên, toàn thân rùng mình nổi một tầng da gà, da thịt trước lồng ngực rõ ràng không ai chạm đến mà lại cứ ngứa ngáy râm ran. Tôi dùng bàn tay còn lại túm chặt lấy ống quần, cố gắng ngăn bản thân không được đưa tay lên người mình sờ soạng. Sẽ mất mặt!
Tuấn Anh đặt lên lòng bàn tay tôi một nụ hôn.
Đầu quả tim tôi run lên nhè nhẹ.
Tôi hồi hộp chờ đợi, nhưng đợi rồi đợi cũng không thấy cậu ấy bắt đầu.
Tôi nhỏ tiếng hối thúc: "Tuấn Anh làm nhanh đi."
Phía sau khẽ cười, "Chuyện này phải làm lâu mới tốt."
Để tôi đợi hoài như vậy chắc lo sợ đứng tim mất thôi. Chi bằng chuyện gì đến thì cứ đến nhanh đi. Thực ra là tôi chỉ muốn đánh nhanh thắng nhanh thôi, chứ tôi không hề mong đợi gì đâu. Tôi chỉ muốn biết xem nắm vào trực tiếp thì có đúng là to như Tuấn Anh từng quảng cáo hay không. Chỉ là muốn xác nhận xem nó có thực sự lớn hay cũng giống như của mình ấy mà. Thôi được rồi... Đúng là tôi có chút mong chờ, nhưng chỉ là một chút xíu xìu xiu thôi. Đơn thuần là tò mò. Đúng vậy! Tôi chỉ tò mò chứ không hề háo hức gì cả! Ba cái đồ đó của Tuấn Anh, tôi không mê đâu!!!
Quan trọng hơn hết là phải kiểm tra xem nó có còn chút hơi thở nào biểu thị vẫn còn sức sống không đã. Chứ nếu nó ngỏm củ tỏi rồi thì muốn to cũng đành chịu thua thôi. Tội lỗi quá! Hình như tôi đã hại chết đường con cái của Tuấn Anh rồi!
Nhưng còn đang cắn môi lén lút hồi hộp đợi chờ thì nghe tiếng cười phá lên của người phía sau. Cười lớn như lên cơn động kinh vậy đó!
Tôi mờ mịt quay đầu lại thì thấy Tuấn Anh ôm bụng nằm lăn ra ghế như trúng tà, còn nói: "Chọc ghẹo An vui ghê luôn! Sau này không gặp An mỗi ngày chắc cuộc đời Tuấn Anh chẳng còn gì thú vị!"
"..."
À...
Bao nhiêu công sức háo hức mong chờ nãy giờ của tôi đều bị tên thần kinh này đạp đổ tan tành, cảm xúc rơi loảng xoảng, khuôn mặt nóng bừng, khói xì ra cả mang tai trắng xoá nguyên vùng trời.
Tôi vô cảm xua xua sương mờ trước mặt, mất một lúc mới định hình được mà trợn mắt, đứng dậy chống nạnh hét toáng lên: "Aaaaa!!!! Tuấn Anh không có sau này đâu!!! Hôm nay chết chắc rồi!!!"
Tuấn Anh ôm bụng nhảy qua thành ghế, cũng la lên: "Aaaaa! Tha cho Tuấn Anh lần này đi mà!"
Tôi bước xuống sàn, chạy vào bếp lấy cây chổi, "Tuấn Anh là đồ khốn nạn! Lần nào cũng xin tha mà có bao giờ chừa đâu!"
Cậu ấy bay xuống sân: "Á! Lần này chừa mà! Không dám nữa! Không dám nữa!"
Tôi cầm chổi rượt theo: "Đứng lại! Thích liệt dương thì hôm nay An cho liệt luôn!"
Cậu ấy tăng tốc, "Đừng mà! An sẽ hối hận đó! Sau này hai chúng ta phải còn làm phim con heo nữa mà!"
Mặt tôi nóng lên, ném chổi về phía trước: "Đồ vô liêm sỉ! Hôm nay An sẽ cho Tuấn Anh biết thế nào là lễ độ!"
Tuấn Anh nhảy sang bên cạnh một cái, tránh được một kiếp nhất chổi xuyên tâm, cười ha hả nói: "Vợ nhỏ hung dữ quá!"
"Aaaa!!!!" Tôi chạy tới cầm chổi, hét lên: "Có im mồm được không hả?" Có biết đang ở ngoài sân hay không? Tuy là sân vườn rộng rãi nhưng lỡ có con sóc nào vô tình nghe được thì sao? Sau đó đồn cho cả làng thì sao? Sau đó cả thế giới đều biết thì sao?
"Không im được! Vợ ơi~ vợ à~ Tha anh đi mà~"
Tuấn Anh chạy vòng quanh sân, rõ ràng miệng thì xin lỗi nhưng khuôn mặt vô cùng cợt nhả, thậm chí nhiều lần chạy lùi nhìn tôi, đá lông nheo cố ý trêu ghẹo.
Tôi mệt quá trời, không đuổi nữa mà ngồi thụp xuống ôm đầu thở dốc. Cứ như thế này thì hao tổn công lực mà không biết chừng nào mới tóm gọn được tên thiếu đòn kia.
Quả nhiên Tuấn Anh lập tức quay lại, ôm hai tay tôi, hỏi: "Mệt hả cục cưng?"
Tôi chỉ đợi có thế, "Ư... ưm..." rên rỉ mấy cái đánh lạc hướng, vậy là nhân lúc Tuấn Anh lo lắng phân tâm liền trở tay nắm chắc lấy cổ tay cậu ấy, rồi đứng dậy cầm chổi quất cho mấy cái.
Rõ ràng ăn đau chạy vòng quanh tôi mà vẫn còn cười được. Lì quá trời lì!
Đợi tôi hả giận rồi Tuấn Anh mới túm lấy chổi dứt khoát ném đi, tôi hé miệng định mắng thì Tuấn Anh cúi xuống nhanh chóng vươn lưỡi trượt thẳng vào trong khoang miệng.
Tôi hơi giãy giụa, càng giãy cậu ấy ôm càng chặt, lưỡi còn chen vào hôn thật sâu, quấn lấy lưỡi tôi mà đảo loạn dây dưa khắp mọi ngóc ngách.
Cuối cùng tôi dùng sức rất mạnh mới đẩy được người ra, giữa môi lưỡi ửng đỏ còn kéo theo một sợi nước lấp lánh ánh trăng ngà.
Tuấn Anh gục đầu trên vai tôi, vươn tay vuốt nhẹ, lau đi chút ẩm ướt bên khoé môi tôi, thủ thỉ bên tai: "Đừng giận anh."
Tôi mím môi, nỉ non: "Đi... đi vào nhà... Đừng... hôn ở đây..."
Nhưng tôi chỉ vừa quay mặt đi, chân còn chưa kịp bước thì Tuấn Anh đã cúi xuống ôm đùi tôi ẵm lên. Cậu ấy nhanh chóng vững vàng chạy vào nhà, cẩn thận đặt tôi nằm lên sofa rồi tiếp tục nụ hôn dở dang.