Bạn Cùng Phòng Của Tui Siêu Ngon Luôn
Chương 12
Châu Mộ đứng sau Du Kỳ lộ ra vẻ mặt có chút vui sướng khi thấy người gặp họa.
Nếu như là Bách Nhạc Xà thì có hơi ngốc cũng có thể hiểu được, chỗ hiểm của xà yêu không phải ở bảy tấc, mà là ở đầu, lúc đánh nhau mọi người đều ấn đầu mà đánh, lâu ngày hiển nhiên sẽ bị ngốc.
Vả lại, Bách Nhạc Xà sở dĩ gọi là Bách Nhạc Xà cũng bởi vì vào mùa Xuân bọn họ sẽ xuất hiện mà ca hót, âm thanh như là tiếng đàn ti trúc, người của toàn tộc có luôn một bầu không khí happy kiểu “tiếp đến tấu nhạc sau đó múa ca” vây quanh.
Thậm chí Châu Mộ còn nghĩ thầm, loài rắn này bị loài người tụi tôi bắt là sẽ bị ép tấu nhạc nền của trò đấu địa chủ* đó.
(*Bấm vào đây để nghe bản nhạc huyền thoại ấy.)
Xuân Mười Chín đang học cao học không hề hay biết mình đã bị Châu Mộ xếp chỉ số thông minh theo khuôn mẫu của giống loài rồi, gã nổi cơn tam bành, đặc biệt là khi nhìn Du Kỳ trào phúng mình, cứ như là đang cười nhạo gã về rất nhiều chuyện vậy.
Nhưng vào tình thế như này, nếu bạn tức thì bạn sẽ thua, cho nên Xuân Mười Chín khống chế biểu cảm… Bỏ mẹ đi, khống chế không nổi nữa rồi.
Xuân Mười Chín chửi ầm cả lên: “Cậu thì không ngốc chắc? Cậu không thấy ‘tượng binh mã’ nhỏ đó leo cầu thang linh hoạt thế à, có giống như đã bị chôn dưới đất hơn hai ngàn năm không? Bị chó cắn trúng thôi mà lâu vậy rồi vẫn chưa lành nổi á, còn không phải là sai sử hung thú Du Kì làm thú cưỡi sướng quá nên không nỡ buông à, ‘tượng binh mã’ cậu coi chừng thịt trên người mình chính là tiền xăng đó!”
Xuân Mười Chín vốn định xuống lầu trả tiền điện, trước khi đi còn phóng khoáng bỏ lại một câu: “Cậu không ngốc, cậu quá là thông minh luôn.”
Chỉ cần nói xong liền xách dép chạy thì bạn sẽ là người chiến thắng.
Châu Mộ: “…”
Châu Mộ sau khi bị vạch trần thì có chút tức giận, phẫn nộ nói với bóng lưng của Xuân Mười Chín: “Mỗi người đều có nỗi khổ riêng của mình mà, anh có hiểu không?!”
Dứt lời, Châu Mộ chậm chạp ngẩng đầu, Du Kỳ cũng đang nhìn cậu.
“Vết thương khỏi rồi?” Du Kỳ nói.
Mắt Du Kỳ không mù, đương nhiên đã thấy được bước chân nhanh nhẹn, nhảy vụt lên lầu của Châu Mộ vừa nãy, chỉ là hắn chọn giúp Châu Mộ trào phúng Xuân Mười Chín trước mà thôi.
“Khỏi một thời gian rồi.” Châu Mộ chột dạ nói, “Xin lỗi nha, nhưng khi làm người què ăn no rồi cũng không cần đi bộ.”
Tuy rằng chột dạ, nhưng cậu không trốn tránh, thậm chí còn dịch về phía Du Kỳ một bước, lộ ra ánh mắt đáng thương.
Du Kỳ không nói lời nào đi về phía trước, hai tay đút vào túi, không nhìn ra tâm trạng.
Sau khi phát hiện chân Châu Mộ không sao nữa, Du Kỳ đích thật là không tức giận chút nào, dù sao thì Xuân Mười Chín cũng không biết là hắn còn chủ động bế Châu Mộ dám chạy nhảy tung tăng sau khi ăn lên.
Khi Châu Mộ nói đến nỗi khổ riêng của mình, Du Kỳ thậm chí còn muốn bật cười, hắn đã sớm nhìn ra cậu là kiểu người được nuông chiều từ bé, lười chảy thây.
Về phần hiện giờ sao mặt lại không cảm xúc đi về trước…
Chỉ là vì muốn nhìn thử xem cậu sẽ phản ứng ra sao thôi.
Châu Mộ bước vài bước liền đuổi kịp: “Anh không thể chỉ nghe mỗi một nửa chứ, anh không nghe thấy trước đó tôi nói với Xuân Mười Chín là muốn tặng quà cho anh sao? Nếu không phải vì muốn biết anh thích gì thì sao tôi lại đi lừa Xuân Mười Chín chứ!”
Du Kỳ: “…”
Du Kỳ không gượng được nữa, vươn tay trái vỗ một cái sau lưng Châu Mộ, mắng: “Nhóc lừa đảo.” Hắn cúi đầu, đặt tay lên đầu Châu Mộ, “Thế cậu đã biết tôi thích gì chưa?”
“Không biết, không phải Xuân Mười Chín toàn nói vớ va vớ vẩn sao, có điều vừa nãy tôi đã nghĩ ra nên tặng gì cho anh rồi.” Châu Mộ đắc ý xách áo choàng của Du Kỳ lên, “Tôi thấy anh cứ mặc áo choàng đồng phục mãi, nhà tôi thường đặt âu phục ở chỗ một bác thợ may loài người, tay nghề tốt lắm, tôi đặt cho anh một bộ, đổi gió một tí, thế nào?”
Tâm tình Du Kỳ lại càng tốt hơn, đút tay vào túi, thản nhiên nói: “Đều được.”
Châu Mộ: “Ha ha, vậy thì chốt đơn!”
Châu Mộ nói là thợ may loài người, đương nhiên người ta sẽ không ở đây, cậu phải giao kích thước của Du Kỳ qua đó.
Trở về 1203, Châu Mộ nói với Du Kỳ: “Cởi đồ ra.”
Du Kỳ: “?”
Châu Mộ nói: “Đặt may thì phải có số đo chứ, anh cởi áo ngoài ra, tôi nhìn một cái là biết liền.” Tuy rằng trong tay không có thước đo, nhưng nhãn lực bẩm sinh của Châu Mộ rất tốt, cơ bản sẽ không có sai sót gì.
Du Kỳ có chút hoài nghi.
Châu Mộ mở miệng nói: “Thật đó, tôi là thước dây tinh.”
Du Kỳ không nghe nổi nữa, bắt đầu thành thục cởi áo choàng ra, Châu Mộ liền vui vẻ xáp lại đánh giá hắn.
Thân trên của Du Kỳ cởi đến chỉ còn một chiếc áo ba lỗ, bao bọc lấy thân hình tinh tế đầy cơ bắp, hắn đá giày, chân trần đứng giữa phòng ngủ, đưa quần áo đã cởi ra cho Châu Mộ, tóc mái hơi dài chạm đến rọ mõm bằng kim loại, che đi đôi mắt đen tuyền, tay giờ đã đặt lên quần dài…
Châu Mộ nhìn hắn chăm chú: “Quào.”
Du Kỳ: “…”
Châu Mộ còn không thèm thu liễm ánh mắt, thậm chí còn có xu hướng muốn làm càn hơn.
Du Kỳ không cởi nổi nữa, vành tai còn hiếm thấy mà đỏ ửng lên như màu máu, động tác tay cũng ngừng lại.
Châu Mộ vỗ tay: “Đẹp đẹp đẹp.”
Đây chắc chắn là cố tình, Châu Mộ cũng chưa thấy một hung thú sẽ thẹn thùng bao giờ cả.
Một giây sau, Du Kỳ đang trầm mặc đột nhiên khẽ động, tên thợ săn trong nháy mắt đã nhào đến đẩy ngã Châu Mộ, cúi đầu trừng mắt uy hiếp nhìn cậu, đầu răng nanh sắc bén thấp thoáng lộ ra bên môi, có thể nói là khí thế hung ác đã tràn ra tứ phía…
Nhưng huyết sắc trên vành tai lại hết sức rõ ràng, vẫn chưa tiêu đi, khí thế hung ác cũng khó tránh khỏi bị giảm bớt vài phần uy lực.
“Anh không cắn được tôi~” Châu Mộ nói những lời này không có vẻ gì là sợ hãi, mà đó là một câu bông đùa đầy đắc ý.
Chắc là đã biết tỏng Du Kỳ sẽ không vì bị cậu đùa giỡn mà tức giận, thế mà còn dám trêu cả rọ mõm của hắn nữa.
Du Kỳ nhìn thấy đôi mắt giống như quả hạnh của Châu Mộ bởi vì vừa rồi bị “tập kích” đột ngột mà trở nên ẩm ướt theo phản ứng sinh lý, mí mắt mỏng ửng lên một tầng hồng nhạt, ánh mắt lại thêm phần trong veo, đôi môi vô tội khẽ hé, mỗi một chi tiết đều như được phóng đại lên trong mắt Du Kỳ, hắn nhớ rõ lại cảm giác khi được đôi má non mềm của Châu Mộ dán lên ngực lúc cậu nằm trong lòng hắn, yết hầu khẽ động.
Châu Mộ gian xảo nói, “Nếu anh muốn cắn tôi thì tôi cũng cắn anh.”
Nói đoạn, cậu còn cố ý cắn nhẹ lên vai Du Kỳ một cái, để lại một dấu răng nhàn nhạt.
Du Kỳ chỉ cảm thấy nhịp tim vốn đang đập một cách thư giãn của mình đột ngột tăng tốc!
Từ khi sinh ra đến giờ, đây có thể là lần đầu Du Kỳ bị người khác cắn, nhưng trong đáy lòng lại dâng lên một cảm giác khó có thể thỏa mãn được, phù văn trên rọ mõm không phát sáng, cho nên đó không phải là thèm ăn, nhưng giờ đây Du Kỳ quả thực là đang nóng nảy muốn phá đi cấm chế của rọ mõm——
Hắn cúi người, kim loại lạnh lẽo cọ qua gò má Châu Mộ, thật gần, nhưng dù khoảng cách có là nhỏ bé đến đâu thì cũng khó lòng mà phá vỡ, yết hầu nhấp nhô theo động tác nuốt nước bọt của hắn, “…Cậu nói đúng, tôi không cắn được cậu.”
Cách nhau gần đến vậy, Châu Mộ có thể nhận ra cơ thể của Du Kỳ đang căng chặt, tốc độ máu lưu thông cũng đã thay đổi.
Rõ ràng nói là “cắn”, trong tia tiếc nuối nhàn nhạt hình như còn hàm chứa một ý vị khác, là gì thế nhỉ?
Thông thường, Châu Mộ vô cùng nhạy cảm và thân thuộc với “tham lam”, “ham muốn” cùng với những cảm xúc đi kèm khác, nhưng của Du Kỳ lại không giống. Châu Mộ còn đang mãi mê phân biệt thì đã bị Du Kỳ kéo ngồi dậy.
Du Kỳ kéo Châu Mộ dậy xong, ngồi bệt xuống đất, hai tay chống gối rũ xuống, giống như một loài động vật lớn họ chó nào đó, cúi đầu buồn bực nói: “Chờ tôi đi mượn thước dây, tôi tự đo.”
Châu Mộ chớp mắt, trả lời chậm vài nhịp: “Ồ, anh muốn ra ngoài sao…”
……
Quản lý của tòa ký túc xá số 5 là một quỷ tu, buổi tối trực ban thuận tiện, đã làm lâu vậy rồi nhưng đây là lần đầu thầy thấy Du Kỳ đến gõ cửa, hắn lễ phép nói: “Thưa thầy, thầy có thước dây không? Em muốn mượn một lát.”
Kỳ thật khi đối mặt với thầy cô, Du Kỳ vẫn luôn rất văn minh, thầy quản lý tuy không biết hắn muốn lấy thước dây làm gì nhưng vẫn lục lọi rương đồ một phen, tìm ra đưa cho hắn.
Du Kỳ lại nói: “Thầy ơi, máy bán hàng tự động bên ngoài hình như mất điện rồi, thầy có thể kiểm tra chút không?”
Thật ra việc này không nằm trong phạm vi công tác của thầy quản lý, nhưng thầy rất khó để mở miệng nói ra những lời này dưới ánh nhìn chăm chú của Du Kỳ được, bay ra ngoài nhìn một chốc, rõ ràng là có mở điện mà nhỉ, dứt khoát dùng sức vỗ hai cái lên thân máy, sau đó máy đúng thật là đã được khôi phục.
“Ha ha, sửa xong rồi.” Thầy quản lý phủi tay.
Tiếp đó thầy thấy Du Kỳ, người đến cả căng tin cũng hiếm khi xuất hiện, mua nước trái cây, khoai tây chiên, bánh mì, các loại hạt… Món của tộc nào cũng có, gần như là quét sạch cả cái máy bán hàng tự động, xách theo một cái túi to đùng đi lên lầu.
Thầy quản lý không khỏi lắc đầu, đây chính là hậu quả khí ép người ta ăn chay mà, người lớn như vậy rồi mà ăn toàn quà vặt, khẩu vị còn khá là phong phú nữa. Hừm, nhưng mà có thể thông báo thông tin này đến những người khác để thêm vào hạng mục ‘những việc cần chú ý của hung thú trong trường’ ( bản không chính thức).
Cùng lúc đó, Châu Mộ đang dùng WeChat liên lạc với thợ may, phải thỏa thuận giá cả trước đã.
Cậu dự định lấy một ít tiền trong Tiểu Kim Khố* ra để cọc trước, dù sao ký hợp đồng xong sẽ có tiền thôi, mà loại trang phục đặt may này ít nhất phải một đến ba tháng mới nhận được hàng.
(*小金库 Tiểu Kim Khố: có rất nhiều nghĩa, có thể là ví điện tử như Momo, hoặc là tài sản riêng của ẻm v.v.)
Nhưng nhìn chung thì vẫn phải tận lực tăng thu giảm chi, Châu Mộ yêu cầu thợ may giảm giá: [Giảm tí đi, hoặc là ông tặng tôi thêm mấy bộ sơ mi.]
Thợ may: [[Đáng thương] Không được đâu ông chủ nhỏ, tôi đây không có tiền lời, tất cả đều là phí cực khổ đó.]
Châu Mộ tức giận: [Nhảm nhí, không nghe, dù sao thì tôi nhất định phải chiếm được một chút lợi lộc!!]
Thợ may: […Thế cậu muốn gì?]
Châu Mộ: [[Mắng chửi][Mắng chửi] Lấy vải còn dư may cho tôi áo gile, cà vạt các thứ nữa!]
Sau một hồi cò kè mặc cả, thợ may bị ép phải đồng ý gửi thêm vài món đồ thủ công, làm được cái gì thì phải làm cái đó, ngay cả thước dây, kéo cắt không dùng nữa cũng bị Châu Mộ đòi nốt.
Lúc này Châu Mộ mới thấy hài lòng, tiếp theo chỉ cần gửi số đo qua là được.
Vẫn là bạn cùng phòng tốt nhất, biết cậu không bị thọt nữa vẫn bằng lòng giúp cậu đi lấy đồ ăn.
Châu Mộ thương nhớ bạn cùng phòng tốt, với cả đống đồ ăn vặt mà mình gọi nữa, chạy đến cửa ký túc xá, mở cửa chờ Du Kỳ, thuận tiện tán dóc với Hộ Môn Thảo: “Xuân Mười Chín về chưa? Thấy anh ta thì giúp tôi chửi thêm vài câu nha.”
Hộ Môn Thảo ân cần nói: “Yên tâm, tôi nhìn chằm chằm ở đây mà.”
Chỉ chốc sau cậu liền thấy Du Kỳ mang theo một cái túi lớn đi lên, cậu lấy lòng mà bước về trước mai mét đón hắn.
Vào lúc này, Xuân Mười Chín đã đóng tiền điện xong cũng xuất hiện ở cuối hành lang, Châu Mộ nhìn gã đầy khó chịu.
Xuân Mười Chín cũng không mang ý tốt mà đánh giá bọn họ, ngó xem vừa rồi đã xảy ra chuyện gì. Ánh mắt gã rất nhanh liền nhìn xuống tay Du Kỳ, cái túi này là cái gì? Đồ ăn vặt?
Mấy thứ đồ này hiển nhiên không phải là thứ mà Du Kỳ sẽ ăn.
Xuân Mười Chín không kiềm được liếc nhìn Du Kỳ, gã không thể hiểu…
Du Kỳ bị gã nhìn mà sắc mặt cũng không thay đổi, không nhìn ra là hắn đang nghĩ gì.
Sau đó, quả thực Châu Mộ đã cầm túi quà vặt to đùng đó lên, chứng tỏ đây đều là mua cho cậu, “Cảm ơn nha, để tôi cầm cho.”
Châu Mộ mới xoay người đi được hai bước đã bị Du Kỳ bế cả người lẫn quà vặt lên, thản nhiên nói: “Để tôi cho, hơi nặng đấy.”
Xuân Mười Chín: “…???”
Hộ Môn Thảo: “**** nhìn cái ** mà nhìn hả thằng ngu *, chưa nhìn thấy ngôi sao văn minh của trường giúp đỡ bạn học bao giờ hả?”
Xuân Mười Chín: “………”
…… Du Kỳ căn bản chưa có giáo dục lại cái thứ quỷ này đúng không?!
Sáng hôm sau cũng không có tiết, Châu Mộ ngủ thẳng đến mười giờ mới dậy, hình như Du Kỳ đã đi học rồi, cậu bò dậy đánh răng, sau đó mở tủ ra, bên trong là đồ ăn vặt đã được xếp ngay ngắn.
Châu Mộ lấy túi rác ra, tựa vào tủ vừa ăn vừa ném vỏ rỗng vào, ừm, Hoa Linh bán không ít món mà cậu không mua được ở thành phố của loài người, từ khi cậu nhập học đến giờ cũng chưa thử qua.
Có món không tệ, có món bình thường, có món chỉ ở mức nhai được…
“Ting”
Âm báo tin nhắn WeChat vang lên.
Châu Mộ dùng một tay vuốt màn hình, nhìn thấy lại là một chuỗi tin nhắn thoại của tổ trưởng Thiên Kỳ gửi đến, sáu mươi giây rồi lại sáu mươi giây, cảm giác áp bách* mạnh thật đó, sao học sinh tiểu học lại có thể nói nhiều vậy chứ.
(*压迫感 cảm giác áp bách: thường để chỉ cảm giác do khí thế mạnh mẽ do đối phương mang lại, như thể có một gánh nặng đang đè lên cơ thể.)
Tiện tay mở ra.
Thiên Kỳ: “Tiểu Mộ, tui đã thành công đánh bại đối thủ cạnh tranh, được bầu làm lớp trưởng lớp 1/3 nên đặc biệt thông báo cho mọi người nè.”
Thiên Kỳ: “Chỉ là có một chuyện làm tui rất thất vọng, tui đề nghị với giáo viên chủ nhiệm, nếu tui đã được bầu làm lớp trưởng thế thì mọi người cùng nhau đi ăn một bữa ở căng tin để chúc mừng đi, tui sẽ trả tiền. Nhưng bị cô chủ nhiệm từ chối, còn cười tui nữa, ài, không hiểu nổi.”
Châu Mộ lau sạch vụn thức ăn trên ngón tay: “Sao lại thế, ăn một bữa cơm thôi mà, vả lại tay nghề của đầu bếp trong căng tin còn tốt biết mấy nữa.”
“Đúng đó đúng đó,” Chất giọng trẻ con của Thiên Kỳ cũng càng thêm cao, mang theo tia chua xót không thể hiểu được, “Tui chỉ là muốn tổ chức một bữa tiệc thiêu đuôi ở căng tin thôi mà!”
Châu Mộ nghe không hiểu: “Cái gì mà tiệc thiêu đuôi, ăn cá nướng hở?”
Cậu có chút hổ thẹn, nhóc học sinh tiểu học này cái gì cũng biết, cậu lại không biết gì cả, là tập tục của yêu tộc nào sao?
Thiên Kỳ gửi ảnh chụp màn hình đoạn giải thích qua cho cậu:
Sau khi sĩ tử thời xưa được làm quan hoặc thăng chức sẽ mở tiệc mời người thân và đồng nghiệp đến để cùng nhau chúc mừng, nghe nói lúc cá chép vượt Long môn sẽ bị thiên hỏa thiêu đuôi, vì thế bữa tiệc này liền có tên là “tiệc thiêu đuôi”.
(Cá chép nhảy qua Long môn, sau đó sẽ hóa rồng. Tổ chức tiệc này như để chúc mừng thăng quan tiến chức, đạt được nhiều thành tựu…)
…… Chẳng trách giáo viên chủ nhiệm không những từ chối mà còn cười nữa.
Thiên Kỳ: “Tui chỉ là muốn ăn mừng chuyện trọng đại của đời mình thôi mà, có gì sai sao! Thế mà cô chủ nhiệm lại nói là tôi khoa trương, đến cả mẹ tôi cũng nói chờ đến lúc tôi thành cán bộ hội học sinh rồi hẵng làm tiệc, Tiểu Mộ, anh nói coi bọn họ có kỳ cục không!”
Châu Mộ nghiêm túc nói: “Trước hết cậu nói anh nghe, bữa tiệc thiêu đuôi đó có mấy món?”
Nếu như là Bách Nhạc Xà thì có hơi ngốc cũng có thể hiểu được, chỗ hiểm của xà yêu không phải ở bảy tấc, mà là ở đầu, lúc đánh nhau mọi người đều ấn đầu mà đánh, lâu ngày hiển nhiên sẽ bị ngốc.
Vả lại, Bách Nhạc Xà sở dĩ gọi là Bách Nhạc Xà cũng bởi vì vào mùa Xuân bọn họ sẽ xuất hiện mà ca hót, âm thanh như là tiếng đàn ti trúc, người của toàn tộc có luôn một bầu không khí happy kiểu “tiếp đến tấu nhạc sau đó múa ca” vây quanh.
Thậm chí Châu Mộ còn nghĩ thầm, loài rắn này bị loài người tụi tôi bắt là sẽ bị ép tấu nhạc nền của trò đấu địa chủ* đó.
(*Bấm vào đây để nghe bản nhạc huyền thoại ấy.)
Xuân Mười Chín đang học cao học không hề hay biết mình đã bị Châu Mộ xếp chỉ số thông minh theo khuôn mẫu của giống loài rồi, gã nổi cơn tam bành, đặc biệt là khi nhìn Du Kỳ trào phúng mình, cứ như là đang cười nhạo gã về rất nhiều chuyện vậy.
Nhưng vào tình thế như này, nếu bạn tức thì bạn sẽ thua, cho nên Xuân Mười Chín khống chế biểu cảm… Bỏ mẹ đi, khống chế không nổi nữa rồi.
Xuân Mười Chín chửi ầm cả lên: “Cậu thì không ngốc chắc? Cậu không thấy ‘tượng binh mã’ nhỏ đó leo cầu thang linh hoạt thế à, có giống như đã bị chôn dưới đất hơn hai ngàn năm không? Bị chó cắn trúng thôi mà lâu vậy rồi vẫn chưa lành nổi á, còn không phải là sai sử hung thú Du Kì làm thú cưỡi sướng quá nên không nỡ buông à, ‘tượng binh mã’ cậu coi chừng thịt trên người mình chính là tiền xăng đó!”
Xuân Mười Chín vốn định xuống lầu trả tiền điện, trước khi đi còn phóng khoáng bỏ lại một câu: “Cậu không ngốc, cậu quá là thông minh luôn.”
Chỉ cần nói xong liền xách dép chạy thì bạn sẽ là người chiến thắng.
Châu Mộ: “…”
Châu Mộ sau khi bị vạch trần thì có chút tức giận, phẫn nộ nói với bóng lưng của Xuân Mười Chín: “Mỗi người đều có nỗi khổ riêng của mình mà, anh có hiểu không?!”
Dứt lời, Châu Mộ chậm chạp ngẩng đầu, Du Kỳ cũng đang nhìn cậu.
“Vết thương khỏi rồi?” Du Kỳ nói.
Mắt Du Kỳ không mù, đương nhiên đã thấy được bước chân nhanh nhẹn, nhảy vụt lên lầu của Châu Mộ vừa nãy, chỉ là hắn chọn giúp Châu Mộ trào phúng Xuân Mười Chín trước mà thôi.
“Khỏi một thời gian rồi.” Châu Mộ chột dạ nói, “Xin lỗi nha, nhưng khi làm người què ăn no rồi cũng không cần đi bộ.”
Tuy rằng chột dạ, nhưng cậu không trốn tránh, thậm chí còn dịch về phía Du Kỳ một bước, lộ ra ánh mắt đáng thương.
Du Kỳ không nói lời nào đi về phía trước, hai tay đút vào túi, không nhìn ra tâm trạng.
Sau khi phát hiện chân Châu Mộ không sao nữa, Du Kỳ đích thật là không tức giận chút nào, dù sao thì Xuân Mười Chín cũng không biết là hắn còn chủ động bế Châu Mộ dám chạy nhảy tung tăng sau khi ăn lên.
Khi Châu Mộ nói đến nỗi khổ riêng của mình, Du Kỳ thậm chí còn muốn bật cười, hắn đã sớm nhìn ra cậu là kiểu người được nuông chiều từ bé, lười chảy thây.
Về phần hiện giờ sao mặt lại không cảm xúc đi về trước…
Chỉ là vì muốn nhìn thử xem cậu sẽ phản ứng ra sao thôi.
Châu Mộ bước vài bước liền đuổi kịp: “Anh không thể chỉ nghe mỗi một nửa chứ, anh không nghe thấy trước đó tôi nói với Xuân Mười Chín là muốn tặng quà cho anh sao? Nếu không phải vì muốn biết anh thích gì thì sao tôi lại đi lừa Xuân Mười Chín chứ!”
Du Kỳ: “…”
Du Kỳ không gượng được nữa, vươn tay trái vỗ một cái sau lưng Châu Mộ, mắng: “Nhóc lừa đảo.” Hắn cúi đầu, đặt tay lên đầu Châu Mộ, “Thế cậu đã biết tôi thích gì chưa?”
“Không biết, không phải Xuân Mười Chín toàn nói vớ va vớ vẩn sao, có điều vừa nãy tôi đã nghĩ ra nên tặng gì cho anh rồi.” Châu Mộ đắc ý xách áo choàng của Du Kỳ lên, “Tôi thấy anh cứ mặc áo choàng đồng phục mãi, nhà tôi thường đặt âu phục ở chỗ một bác thợ may loài người, tay nghề tốt lắm, tôi đặt cho anh một bộ, đổi gió một tí, thế nào?”
Tâm tình Du Kỳ lại càng tốt hơn, đút tay vào túi, thản nhiên nói: “Đều được.”
Châu Mộ: “Ha ha, vậy thì chốt đơn!”
Châu Mộ nói là thợ may loài người, đương nhiên người ta sẽ không ở đây, cậu phải giao kích thước của Du Kỳ qua đó.
Trở về 1203, Châu Mộ nói với Du Kỳ: “Cởi đồ ra.”
Du Kỳ: “?”
Châu Mộ nói: “Đặt may thì phải có số đo chứ, anh cởi áo ngoài ra, tôi nhìn một cái là biết liền.” Tuy rằng trong tay không có thước đo, nhưng nhãn lực bẩm sinh của Châu Mộ rất tốt, cơ bản sẽ không có sai sót gì.
Du Kỳ có chút hoài nghi.
Châu Mộ mở miệng nói: “Thật đó, tôi là thước dây tinh.”
Du Kỳ không nghe nổi nữa, bắt đầu thành thục cởi áo choàng ra, Châu Mộ liền vui vẻ xáp lại đánh giá hắn.
Thân trên của Du Kỳ cởi đến chỉ còn một chiếc áo ba lỗ, bao bọc lấy thân hình tinh tế đầy cơ bắp, hắn đá giày, chân trần đứng giữa phòng ngủ, đưa quần áo đã cởi ra cho Châu Mộ, tóc mái hơi dài chạm đến rọ mõm bằng kim loại, che đi đôi mắt đen tuyền, tay giờ đã đặt lên quần dài…
Châu Mộ nhìn hắn chăm chú: “Quào.”
Du Kỳ: “…”
Châu Mộ còn không thèm thu liễm ánh mắt, thậm chí còn có xu hướng muốn làm càn hơn.
Du Kỳ không cởi nổi nữa, vành tai còn hiếm thấy mà đỏ ửng lên như màu máu, động tác tay cũng ngừng lại.
Châu Mộ vỗ tay: “Đẹp đẹp đẹp.”
Đây chắc chắn là cố tình, Châu Mộ cũng chưa thấy một hung thú sẽ thẹn thùng bao giờ cả.
Một giây sau, Du Kỳ đang trầm mặc đột nhiên khẽ động, tên thợ săn trong nháy mắt đã nhào đến đẩy ngã Châu Mộ, cúi đầu trừng mắt uy hiếp nhìn cậu, đầu răng nanh sắc bén thấp thoáng lộ ra bên môi, có thể nói là khí thế hung ác đã tràn ra tứ phía…
Nhưng huyết sắc trên vành tai lại hết sức rõ ràng, vẫn chưa tiêu đi, khí thế hung ác cũng khó tránh khỏi bị giảm bớt vài phần uy lực.
“Anh không cắn được tôi~” Châu Mộ nói những lời này không có vẻ gì là sợ hãi, mà đó là một câu bông đùa đầy đắc ý.
Chắc là đã biết tỏng Du Kỳ sẽ không vì bị cậu đùa giỡn mà tức giận, thế mà còn dám trêu cả rọ mõm của hắn nữa.
Du Kỳ nhìn thấy đôi mắt giống như quả hạnh của Châu Mộ bởi vì vừa rồi bị “tập kích” đột ngột mà trở nên ẩm ướt theo phản ứng sinh lý, mí mắt mỏng ửng lên một tầng hồng nhạt, ánh mắt lại thêm phần trong veo, đôi môi vô tội khẽ hé, mỗi một chi tiết đều như được phóng đại lên trong mắt Du Kỳ, hắn nhớ rõ lại cảm giác khi được đôi má non mềm của Châu Mộ dán lên ngực lúc cậu nằm trong lòng hắn, yết hầu khẽ động.
Châu Mộ gian xảo nói, “Nếu anh muốn cắn tôi thì tôi cũng cắn anh.”
Nói đoạn, cậu còn cố ý cắn nhẹ lên vai Du Kỳ một cái, để lại một dấu răng nhàn nhạt.
Du Kỳ chỉ cảm thấy nhịp tim vốn đang đập một cách thư giãn của mình đột ngột tăng tốc!
Từ khi sinh ra đến giờ, đây có thể là lần đầu Du Kỳ bị người khác cắn, nhưng trong đáy lòng lại dâng lên một cảm giác khó có thể thỏa mãn được, phù văn trên rọ mõm không phát sáng, cho nên đó không phải là thèm ăn, nhưng giờ đây Du Kỳ quả thực là đang nóng nảy muốn phá đi cấm chế của rọ mõm——
Hắn cúi người, kim loại lạnh lẽo cọ qua gò má Châu Mộ, thật gần, nhưng dù khoảng cách có là nhỏ bé đến đâu thì cũng khó lòng mà phá vỡ, yết hầu nhấp nhô theo động tác nuốt nước bọt của hắn, “…Cậu nói đúng, tôi không cắn được cậu.”
Cách nhau gần đến vậy, Châu Mộ có thể nhận ra cơ thể của Du Kỳ đang căng chặt, tốc độ máu lưu thông cũng đã thay đổi.
Rõ ràng nói là “cắn”, trong tia tiếc nuối nhàn nhạt hình như còn hàm chứa một ý vị khác, là gì thế nhỉ?
Thông thường, Châu Mộ vô cùng nhạy cảm và thân thuộc với “tham lam”, “ham muốn” cùng với những cảm xúc đi kèm khác, nhưng của Du Kỳ lại không giống. Châu Mộ còn đang mãi mê phân biệt thì đã bị Du Kỳ kéo ngồi dậy.
Du Kỳ kéo Châu Mộ dậy xong, ngồi bệt xuống đất, hai tay chống gối rũ xuống, giống như một loài động vật lớn họ chó nào đó, cúi đầu buồn bực nói: “Chờ tôi đi mượn thước dây, tôi tự đo.”
Châu Mộ chớp mắt, trả lời chậm vài nhịp: “Ồ, anh muốn ra ngoài sao…”
……
Quản lý của tòa ký túc xá số 5 là một quỷ tu, buổi tối trực ban thuận tiện, đã làm lâu vậy rồi nhưng đây là lần đầu thầy thấy Du Kỳ đến gõ cửa, hắn lễ phép nói: “Thưa thầy, thầy có thước dây không? Em muốn mượn một lát.”
Kỳ thật khi đối mặt với thầy cô, Du Kỳ vẫn luôn rất văn minh, thầy quản lý tuy không biết hắn muốn lấy thước dây làm gì nhưng vẫn lục lọi rương đồ một phen, tìm ra đưa cho hắn.
Du Kỳ lại nói: “Thầy ơi, máy bán hàng tự động bên ngoài hình như mất điện rồi, thầy có thể kiểm tra chút không?”
Thật ra việc này không nằm trong phạm vi công tác của thầy quản lý, nhưng thầy rất khó để mở miệng nói ra những lời này dưới ánh nhìn chăm chú của Du Kỳ được, bay ra ngoài nhìn một chốc, rõ ràng là có mở điện mà nhỉ, dứt khoát dùng sức vỗ hai cái lên thân máy, sau đó máy đúng thật là đã được khôi phục.
“Ha ha, sửa xong rồi.” Thầy quản lý phủi tay.
Tiếp đó thầy thấy Du Kỳ, người đến cả căng tin cũng hiếm khi xuất hiện, mua nước trái cây, khoai tây chiên, bánh mì, các loại hạt… Món của tộc nào cũng có, gần như là quét sạch cả cái máy bán hàng tự động, xách theo một cái túi to đùng đi lên lầu.
Thầy quản lý không khỏi lắc đầu, đây chính là hậu quả khí ép người ta ăn chay mà, người lớn như vậy rồi mà ăn toàn quà vặt, khẩu vị còn khá là phong phú nữa. Hừm, nhưng mà có thể thông báo thông tin này đến những người khác để thêm vào hạng mục ‘những việc cần chú ý của hung thú trong trường’ ( bản không chính thức).
Cùng lúc đó, Châu Mộ đang dùng WeChat liên lạc với thợ may, phải thỏa thuận giá cả trước đã.
Cậu dự định lấy một ít tiền trong Tiểu Kim Khố* ra để cọc trước, dù sao ký hợp đồng xong sẽ có tiền thôi, mà loại trang phục đặt may này ít nhất phải một đến ba tháng mới nhận được hàng.
(*小金库 Tiểu Kim Khố: có rất nhiều nghĩa, có thể là ví điện tử như Momo, hoặc là tài sản riêng của ẻm v.v.)
Nhưng nhìn chung thì vẫn phải tận lực tăng thu giảm chi, Châu Mộ yêu cầu thợ may giảm giá: [Giảm tí đi, hoặc là ông tặng tôi thêm mấy bộ sơ mi.]
Thợ may: [[Đáng thương] Không được đâu ông chủ nhỏ, tôi đây không có tiền lời, tất cả đều là phí cực khổ đó.]
Châu Mộ tức giận: [Nhảm nhí, không nghe, dù sao thì tôi nhất định phải chiếm được một chút lợi lộc!!]
Thợ may: […Thế cậu muốn gì?]
Châu Mộ: [[Mắng chửi][Mắng chửi] Lấy vải còn dư may cho tôi áo gile, cà vạt các thứ nữa!]
Sau một hồi cò kè mặc cả, thợ may bị ép phải đồng ý gửi thêm vài món đồ thủ công, làm được cái gì thì phải làm cái đó, ngay cả thước dây, kéo cắt không dùng nữa cũng bị Châu Mộ đòi nốt.
Lúc này Châu Mộ mới thấy hài lòng, tiếp theo chỉ cần gửi số đo qua là được.
Vẫn là bạn cùng phòng tốt nhất, biết cậu không bị thọt nữa vẫn bằng lòng giúp cậu đi lấy đồ ăn.
Châu Mộ thương nhớ bạn cùng phòng tốt, với cả đống đồ ăn vặt mà mình gọi nữa, chạy đến cửa ký túc xá, mở cửa chờ Du Kỳ, thuận tiện tán dóc với Hộ Môn Thảo: “Xuân Mười Chín về chưa? Thấy anh ta thì giúp tôi chửi thêm vài câu nha.”
Hộ Môn Thảo ân cần nói: “Yên tâm, tôi nhìn chằm chằm ở đây mà.”
Chỉ chốc sau cậu liền thấy Du Kỳ mang theo một cái túi lớn đi lên, cậu lấy lòng mà bước về trước mai mét đón hắn.
Vào lúc này, Xuân Mười Chín đã đóng tiền điện xong cũng xuất hiện ở cuối hành lang, Châu Mộ nhìn gã đầy khó chịu.
Xuân Mười Chín cũng không mang ý tốt mà đánh giá bọn họ, ngó xem vừa rồi đã xảy ra chuyện gì. Ánh mắt gã rất nhanh liền nhìn xuống tay Du Kỳ, cái túi này là cái gì? Đồ ăn vặt?
Mấy thứ đồ này hiển nhiên không phải là thứ mà Du Kỳ sẽ ăn.
Xuân Mười Chín không kiềm được liếc nhìn Du Kỳ, gã không thể hiểu…
Du Kỳ bị gã nhìn mà sắc mặt cũng không thay đổi, không nhìn ra là hắn đang nghĩ gì.
Sau đó, quả thực Châu Mộ đã cầm túi quà vặt to đùng đó lên, chứng tỏ đây đều là mua cho cậu, “Cảm ơn nha, để tôi cầm cho.”
Châu Mộ mới xoay người đi được hai bước đã bị Du Kỳ bế cả người lẫn quà vặt lên, thản nhiên nói: “Để tôi cho, hơi nặng đấy.”
Xuân Mười Chín: “…???”
Hộ Môn Thảo: “**** nhìn cái ** mà nhìn hả thằng ngu *, chưa nhìn thấy ngôi sao văn minh của trường giúp đỡ bạn học bao giờ hả?”
Xuân Mười Chín: “………”
…… Du Kỳ căn bản chưa có giáo dục lại cái thứ quỷ này đúng không?!
Sáng hôm sau cũng không có tiết, Châu Mộ ngủ thẳng đến mười giờ mới dậy, hình như Du Kỳ đã đi học rồi, cậu bò dậy đánh răng, sau đó mở tủ ra, bên trong là đồ ăn vặt đã được xếp ngay ngắn.
Châu Mộ lấy túi rác ra, tựa vào tủ vừa ăn vừa ném vỏ rỗng vào, ừm, Hoa Linh bán không ít món mà cậu không mua được ở thành phố của loài người, từ khi cậu nhập học đến giờ cũng chưa thử qua.
Có món không tệ, có món bình thường, có món chỉ ở mức nhai được…
“Ting”
Âm báo tin nhắn WeChat vang lên.
Châu Mộ dùng một tay vuốt màn hình, nhìn thấy lại là một chuỗi tin nhắn thoại của tổ trưởng Thiên Kỳ gửi đến, sáu mươi giây rồi lại sáu mươi giây, cảm giác áp bách* mạnh thật đó, sao học sinh tiểu học lại có thể nói nhiều vậy chứ.
(*压迫感 cảm giác áp bách: thường để chỉ cảm giác do khí thế mạnh mẽ do đối phương mang lại, như thể có một gánh nặng đang đè lên cơ thể.)
Tiện tay mở ra.
Thiên Kỳ: “Tiểu Mộ, tui đã thành công đánh bại đối thủ cạnh tranh, được bầu làm lớp trưởng lớp 1/3 nên đặc biệt thông báo cho mọi người nè.”
Thiên Kỳ: “Chỉ là có một chuyện làm tui rất thất vọng, tui đề nghị với giáo viên chủ nhiệm, nếu tui đã được bầu làm lớp trưởng thế thì mọi người cùng nhau đi ăn một bữa ở căng tin để chúc mừng đi, tui sẽ trả tiền. Nhưng bị cô chủ nhiệm từ chối, còn cười tui nữa, ài, không hiểu nổi.”
Châu Mộ lau sạch vụn thức ăn trên ngón tay: “Sao lại thế, ăn một bữa cơm thôi mà, vả lại tay nghề của đầu bếp trong căng tin còn tốt biết mấy nữa.”
“Đúng đó đúng đó,” Chất giọng trẻ con của Thiên Kỳ cũng càng thêm cao, mang theo tia chua xót không thể hiểu được, “Tui chỉ là muốn tổ chức một bữa tiệc thiêu đuôi ở căng tin thôi mà!”
Châu Mộ nghe không hiểu: “Cái gì mà tiệc thiêu đuôi, ăn cá nướng hở?”
Cậu có chút hổ thẹn, nhóc học sinh tiểu học này cái gì cũng biết, cậu lại không biết gì cả, là tập tục của yêu tộc nào sao?
Thiên Kỳ gửi ảnh chụp màn hình đoạn giải thích qua cho cậu:
Sau khi sĩ tử thời xưa được làm quan hoặc thăng chức sẽ mở tiệc mời người thân và đồng nghiệp đến để cùng nhau chúc mừng, nghe nói lúc cá chép vượt Long môn sẽ bị thiên hỏa thiêu đuôi, vì thế bữa tiệc này liền có tên là “tiệc thiêu đuôi”.
(Cá chép nhảy qua Long môn, sau đó sẽ hóa rồng. Tổ chức tiệc này như để chúc mừng thăng quan tiến chức, đạt được nhiều thành tựu…)
…… Chẳng trách giáo viên chủ nhiệm không những từ chối mà còn cười nữa.
Thiên Kỳ: “Tui chỉ là muốn ăn mừng chuyện trọng đại của đời mình thôi mà, có gì sai sao! Thế mà cô chủ nhiệm lại nói là tôi khoa trương, đến cả mẹ tôi cũng nói chờ đến lúc tôi thành cán bộ hội học sinh rồi hẵng làm tiệc, Tiểu Mộ, anh nói coi bọn họ có kỳ cục không!”
Châu Mộ nghiêm túc nói: “Trước hết cậu nói anh nghe, bữa tiệc thiêu đuôi đó có mấy món?”