Bần Gia Nữ
Chương 185
Tháng 8 Hoài Mộ đã 5 tuổi, cuối tháng 10 là sinh nhật Uông Hoài Thiện. Hắn bây giờ đã 18 tuổi, chờ đến năm sau sẽ cập quan. Hôn sự của hắn Trương Tiểu Oản không vội nhưng có người lại vội. Có thủ hạ của Uông Vĩnh Chiêu đã đến tìm hiểu, nếu không phải vì khuê nữ nhà mình thì chính là được người ta gửi gắm đến hỏi ý tứ xem Thiện Vương muốn cô nương như thế nào.
Cũng may vì Trương Tiểu Oản mang thai nên Uông Vĩnh Chiêu đã ra lệnh cho nàng không được tiếp khách lạ. Vì vậy Trương Tiểu Oản cũng trốn trong viện tránh khỏi đám phu nhân kia, cũng coi như được nhàn rỗi.
Thật ra nàng không nóng nảy chuyện hôn sự của Uông Hoài Thiện, hắn cũng đã nói với nàng hắn tự có chủ trương, trong hai năm nay nàng cứ để mặc hắn.
Hắn nói lời này rồi thì đương nhiên Trương Tiểu Oản sẽ đồng ý với hắn. Nàng thay hắn chắn chút áp lực từ bên ngoài, cho dù Uông Vĩnh Chiêu có chút bất mãn với điều này nhưng nàng vẫn giả bộ hồ đồ. Nàng không xung đột trực tiếp với Uông Vĩnh Chiêu nhưng cũng không bàn luận với hắn.
Uông Vĩnh Chiêu đã đề cập hai lần, thấy nàng không nghe thì hắn biết nàng tự có ý. Nhưng vì trong bụng nàng đang có đứa nhỏ, sức khỏe nàng vẫn chưa ổn định nên hắn cũng thuận theo nàng, tùy nàng muốn làm gì thì làm.
Cuối tháng 12, lúc này kinh thành lại có tin tới, một cái nói Uông Quan Kỳ còn có thể chống đỡ được một hai năm, tin thứ hainói Uyển Cùng công chúa gả thấp cho Tư Mã tướng quân, công chúa vì đại nghĩa mà vứt bỏ kinh thành phồn hoa lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó. Nàng ta sẽ cùng tướng quân đến nơi biên cương.
Hai việc này Uông Vĩnh Chiêu đều báo cho Trương Tiểu Oản. Sau khi nàng nghe xong thì trừng mắt thật lớn, thấy Uông Vĩnh Chiêu nhìn nàng, đợi nàng nói chuyện của Uyển Cùng công chúa thì nàng đành phải chớp mắt nói, “Nghe nói Vân Châu sản vật cực phong phú, phía tây là đất Đại Hạ có núi, phía đông là đất Đại Phượg triều có Vân Giang, đó là nơi tốt, công chúa hẳn sẽ thích nghi được.”
Uông Vĩnh Chiêu nhếch miệng cười nhạt nói, “Nơi đó cách trấn của chúng ta 5 ngày đi xe.”
“Ngài nói lời này có ý gì?” Trương Tiểu Oản nhịn không được nói.
“Nàng ta có lẽ sẽ đến đây một chuyến……”
Trương Tiểu Oản vuốt bụng, nhẹ thở một hơi, lắc đầu thở dài, “Nàng ta không thể.”
Uông Vĩnh Chiêu không ngờ nàng lại nói thế nên ý cười càng sâu hỏi, “Vì sao không thể?”
Thấy Uông Vĩnh Chiêu trêu đùa nàng, Trương Tiểu Oản bất đắc dĩ nói, “Mặc kệ nàng ta tới là có ý gì nhưng ta đang mang thai Hoài Nhân, tất cả đều phải cẩn thận. Ngài biết ta ngại phiền phức nên cho ta chủ ý đi.”
Ân oán của Uông gia và Uyển Cùng công chúa chắc chắn đã kết, công chúa là con gái hoàng đế, mà nàng hiện nay chỉ là một vị tiết độ sứ phu nhân nhị phẩm. Ngày thường cũng thôi, nhưng nàng đang có thai, nếu công chúa nhất thời luẩn quẩn trong lòng một hai phải khó dễ thì làm sao nàng dám đánh cuộc?
Nàng không dám thì Uông Vĩnh Chiêu cũng không dám, chẳng qua hắn muốn nghe nàng nói vài câu làm trái ý mà thôi. Hắn luôn cho rằng nàng vì Tĩnh Phượng Hoàng Hậu, không chỉ cung kính với hoàng đến mà còn thiên vị và chịu đựng vị công chúa kia nhiều.
Uông Vĩnh Chiêu nghĩ thế thì Trương Tiểu Oản cũng không thèm để ý. Bọn họ là hai người bất đồng về triều đại, quan niệm cách nhau ngàn dặm. Không thể để hắn hiểu nàng cảm thán với công chúa chẳng qua vì cảm giác cùng chung cảnh ngộ. Nói cách khác, cho dù vị công chúa kia và nàng đều xuyên qua thì bọn họ vẫn cách xa thật lớn. Phương pháp của vị công chúa kia cho dù để nàng đầu thai lại thì nàng cũng không thể làm được. Mà dù công chúa biết nàng cũng là người xuyên qua thì sợ cũng sẽ khinh thường cách làm người của nàng.
Nói đến nói đi, dù ở hiện đại khi tư tưởng cởi mở thì giữa người với người vẫn khó có sự thấu hiểu. Cho nên muốn một nam nhân sống trong thời đại mà nữ nhân hoàn toàn phụ thuộc hiểu được ý nàng thì chắc chắn là chuyện tốn thời gian nhưng không có kết quả. Trương Tiểu Oản cũng chưa từng nghĩ tới nói những thứ này cho Uông Vĩnh Chiêu nghe.
Nếu nàng làm như thế thì việc làm đó không gọi là thấu hiểu nhau mà gọi là ngu xuẩn.
Hắn nghĩ thế nào thì mặc hắn, hơn nữa thiên tính của nam nhân chính là một khi đã nhận định việc gì thì không thích bị người khác phủ nhận, đặc biệt là bị phụ nhân phủ định. Trương Tiểu Oản biết rõ Uông Vĩnh Chiêu có lòng dạ nam nhân nên nàng muốn đi khiêu chiến quyền uy của hắn. Ở trong tay hắn nàng đã sớm nhận ra hiện thực, cho dù những ngày này hắn đối xử với nàng khác hẳn với quá khứ nhưng Trương Tiểu Oản vẫn cực kỳ rõ ràng biết nếu nàng lướt qua ranh giới thì nam nhân này sẽ dễ dàng biến phần thích trong lòng hắn thành chán ghét.
Chuyện tình cảm này giống như tiết kiệm tiền, nếu không cẩn thận thì sớm muộn gì cũng dùng hết.
Thấy Trương Tiểu Oản nhu nhược nói thế, Uông Vĩnh Chiêu cười cười, khóe miệng còn có một tia lạnh lẽo nói, “Ta còn tưởng ngươi muốn cùng công chúa hàn huyên vài câu.”
Chẳng qua lần trước hắn nói muốn hủy công chúa khiến nàng ngạc nhiên thế mà hắn đã ghi tạc trong lòng. Trương Tiểu Oản cười khổ trong lòng, nhưng trên mặt lại vẫn mỉm cười nói với hắn như cũ, “Cái gì mà hàn huyên với không hàn huyên, đều không quan trọng bằng đứa nhỏ.”
Nàng nói đến đây lại cười khổ một tiếng, cúi đầu nhìn cái bụng đã nhô ra của mình sau đó nhẹ cau mày nới với Uông Vĩnh Chiêu, “Ngài ấy, không phải nói ta thiên vị Hoài Thiện thì nói ta mềm lòng với công chúa, giống như nói ta đối với ngài không tốt ấy.”
Nghe thấy nàng oán giận nói thế, Uông Vĩnh Chiêu ngẩn ra một chút, qua một hồi lâu hắn mới che giấu bằng cách cầm chén trà lên uống.
Buổi chiều hôm đó hắn cũng nàng đi dạo một vòng trong viện. Lúc Bình bà tử tới xoa bóp chân cho nàng thì hắn cũng ở bên cạnh nhìn, trong lúc đó còn cầm chén trà tự tay đút cho nàng uống mấy ngụm trà sâm.
Đợi Giang Tiểu Sơn tới gọi hắn thì hắn mới đi tiền viện làm việc. Lúc hắn đi được vài bước đã nghe thấy phụ nhân kia cười nói với bà tử, “Lúc ta sinh Hoài Mộ lão gia đã từng đút cho ta uống thuốc, không nghĩ nhiều năm như vậy ngài ấy còn không ghét bỏ mà vẫn đút cho ta uống trà. Lại qua vài năm nữa chỉ sợ cũng vẫn sẽ chê ta hoa tàn ít bướm phải không?”
Uông Vĩnh Chiêu nghe được thì nửa xoay người, mắt lé nhìn nàng hừ một tiếng sau đó mới phất tay áo rời đi. Sau lưng truyền đến tiếng nàng cười khanh khách, Uông Vĩnh Chiêu nghe được thì lắc đầu, lúc này khóe miệng hơi hơi nhếch lên. Giang Tiểu Sơn đi bên cạnh hắn nhìn thấy thế thì chửi thầm trong lòng, “Ngài vui cũng không thèm cười cho phu nhân xem, nếu không phải tính tình phu nhân tốt, đau lòng ngài thì làm gì có ai mỗi ngày đối mặt với cái mặt ngài còn có thể cười vui.”
Vào tháng 11, Uông Hoài Mộ đã đọc được gần 300 bài thơ, có thể viết được một trang giấy, lúc nói đến thơ từ hắn cũng đều có lý giải của mình.
Vị đại phu mù kia rất thích hắn, sau khi tiếp xúc với hắn một thời gian, ông ta cũng không cần tới chỗ Trương Tiểu Oản cãi nhau để giết thời gian nữa mà dọn tới chỗ Chân tiên sinh. Ban ngày ông ta cùng Hoài Mộ đọc sách, ban đêm cùng Chân tiên sinh uống vài chén, lại tới chỗ Trương Tiểu Oản đòi đồ ăn, cuộc sống phải nói là cực kỳ vui vẻ.
Từ đây Uông Hoài Mộ có thêm một người bạn đọc sách, cũng học được một ít bản lĩnh khác. Những cái này hắn đều nói cho Trương Tiểu Oản.
Chiều tối hôm nay hai mẹ con đang đợi Uông Vĩnh Chiêu trở về dùng bữa tối thì Trương Tiểu Oản thấy Hoài Mộ biểu diễn cho nàng xem cách thắt dây hắn mới học được. Cách thắt dây quen thuộc kia khiến Trương Tiểu Oản cả kinh trong lòng, đợi hỏi Hoài Mộ rồi nàng mới giao hắn cho Bình bà tử rồi mang theo bà Bảy tới chỗ hai lão tiên sinh.
Đợi hỏi qua mới biết lão mù là sư phụ của hai người Lăng gia, nửa ngày sau Trương Tiểu Oản cũng không nói gì.
“Nếu không phải hai tiểu tử ngu xuẩn kia nói ngươi là người tốt bụng thì ngươi cho rằng ta sẽ nguyện ý cứu ngươi sao?” Đại phu mù rất là tức giận nói.
“Ngài……” Nhớ tới thù của Lăng gia và Uông gia, Trương Tiểu Oản nói một lời lại nuốt xuống.
“Muốn nói cái gì?”
“Ngài vẫn nên đi đi.”
“Đi cái gì mà đi, là nhi tử của ngươi cầu ta mà ta cũng đã cứu một đứa con khác của ngươi. Thế nào Uông phu nhân muốn vong ân phụ nghĩa đuổi lão đầu ta đi hả?”
“Ngài này nói cái gì vậy?” Trương Tiểu Oản cũng coi như hiểu vì sao lúc lão nhân nói chuyện với nàng đều móc mỉa. Ai nói chuyện với kẻ thù mà vẫn có thể có sắc mặt tốt chứ? Cũng không biết Hoài Thiện làm sao mà quen ông ta nữa.
“Không đi.” Lão nhân lớn tiếng quát.
“Không đi thì không đi.” Ở cửa lúc này vang lên tiếng nói lãnh đạm của Uông Vĩnh Chiêu.
“Lão gia.” Trương Tiểu Oản đỡ cái bàn muốn đứng lên.
Uông Vĩnh Chiêu đi nhanh lại đây ngăn nàng lại sau đó xốc áo ngồi xuống bên cạnh nàng, lại nhàn nhạt nói, “Ông ta không phải người của Lăng gia, chỉ là có chút quan hệ với nhà kia.”
“Hừ, không phải cái thứ tốt.” Manh đại phu phun một ngụm nước miếng, còn tự mình lẩm bẩm, “Cũng không biết tiểu tức phụ này có mù mắt như lão nhân ta không mà lại gả cho cái kẻ người đầy giết chóc này.”
Uông Vĩnh Chiêu nghe được thì mặt không đổi sắc, vẫn nhàn nhạt nói với Trương Tiểu Oản, “Ba người của Lăng gia đã tới Tây Vực, hẳn là bọn họ sẽ không dám trở về nữa.”
“Cái gì không dám trở về? Còn sợ ngươi chắc?” Đại phu mù nhảy lên, thiếu chút nữa đụng phải cái bàn nhỏ để giấy bút, mực ở góc.
“Cẩn thận chút……” Trương Tiểu Oản vội vàng duỗi tay, thấy ông ta nhảy nghiêng người sắp ngã nàng cũng hô một tiếng. May mà bà Bảy đã vội tiến lên đỡ được ông a.
Uông Vĩnh Chiêu thấy nàng sợ tới mức vỗ ngực thì hừ lạnh một tiếng. Trương Tiểu Oản “Ai” một tiếng với hắn, sau đó duỗi tay cầm tay hắn nói, “Sao lúc trước ngài không nói với ta……”
Nghĩ đến lúc hắn bị bệnh nặng nàng lại tìm vị đại phu này tới. Nếu lúc đó có vấn đề gì…… Nghĩ đến đó Trương Tiểu Oản không khỏi sợ hãi.
“Tiểu tức phụ nhà ngươi sao lòng dạ hẹp hòi thế?” Hạt đại phu vừa đứng vững nghe được Trương Tiểu Oản nói xong thì càng nổi giận đùng đùng, “Nếu không phải có phương thuốc của ta thì hắn có thể sống được đến giờ chắc?”
Trương Tiểu Oản thấy vẻ mặt ông ta hiếu chiến, một hai muốn sống mái với mình thì lập tức không chần chờ mà đỡ cánh tay Uông Vĩnh Chiêu đứng lên, lôi kéo hắn đi ngay, giống như đang chạy trối chết.
“Người này mà ngươi cũng sợ?” Uông Vĩnh Chiêu lại cáu, chưa đi tới cửa đã hỏi.
“Ta không sợ, ta không sợ ai hết,” Trương Tiểu Oản đau đầu với hắn, “Nhưng nếu giữ được ngài ấy thì ta muốn giữ, sinh đứa nhro ra rồi lại tống cổ ông ta đi là được.”
Nghe nàng rõ ràng nói cho có lệ, Uông Vĩnh Chiêu trừng mắt nhìn nàng một cái, lúc này thấy hắn đi quá nhanh khiến nàng phải cố đuổi theo hắn mới chậm bước lại, mang nàng thong thả đi về hậu viện.
“Ai,” Trương Tiểu Oản hơi tức giận, khóe miệng nhất thời không nhịn được nói, “Ngài ấy, cái gì cũng biết nhưng chờ ta hỏi ngài mới nói. Ngày nào đó nếu thật sự dọa ta thì để ta xem ngài làm sao.”
Uông Vĩnh Chiêu vừa nghe thế thì quay đầu lại liếc nàng một cái, khẩu khí rất là không kiên nhẫn, “Một nữ nhân nư ngươi biết nhiều để làm gì? Trong nhà có ta, còn có thể để ngươi có việc gì chắc?”
Trong giọng hắn là tràn đầy chán ghét, nhưng dù thế tay hắn vẫn đỡ eo nàng lúc đi lên cầu nàng. Sau khi đi xong hắn mới thả một tay, tay còn lại vẫn ôm eo nàng, đỡ nàng đi về sân của bọn họ.
Cũng may vì Trương Tiểu Oản mang thai nên Uông Vĩnh Chiêu đã ra lệnh cho nàng không được tiếp khách lạ. Vì vậy Trương Tiểu Oản cũng trốn trong viện tránh khỏi đám phu nhân kia, cũng coi như được nhàn rỗi.
Thật ra nàng không nóng nảy chuyện hôn sự của Uông Hoài Thiện, hắn cũng đã nói với nàng hắn tự có chủ trương, trong hai năm nay nàng cứ để mặc hắn.
Hắn nói lời này rồi thì đương nhiên Trương Tiểu Oản sẽ đồng ý với hắn. Nàng thay hắn chắn chút áp lực từ bên ngoài, cho dù Uông Vĩnh Chiêu có chút bất mãn với điều này nhưng nàng vẫn giả bộ hồ đồ. Nàng không xung đột trực tiếp với Uông Vĩnh Chiêu nhưng cũng không bàn luận với hắn.
Uông Vĩnh Chiêu đã đề cập hai lần, thấy nàng không nghe thì hắn biết nàng tự có ý. Nhưng vì trong bụng nàng đang có đứa nhỏ, sức khỏe nàng vẫn chưa ổn định nên hắn cũng thuận theo nàng, tùy nàng muốn làm gì thì làm.
Cuối tháng 12, lúc này kinh thành lại có tin tới, một cái nói Uông Quan Kỳ còn có thể chống đỡ được một hai năm, tin thứ hainói Uyển Cùng công chúa gả thấp cho Tư Mã tướng quân, công chúa vì đại nghĩa mà vứt bỏ kinh thành phồn hoa lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó. Nàng ta sẽ cùng tướng quân đến nơi biên cương.
Hai việc này Uông Vĩnh Chiêu đều báo cho Trương Tiểu Oản. Sau khi nàng nghe xong thì trừng mắt thật lớn, thấy Uông Vĩnh Chiêu nhìn nàng, đợi nàng nói chuyện của Uyển Cùng công chúa thì nàng đành phải chớp mắt nói, “Nghe nói Vân Châu sản vật cực phong phú, phía tây là đất Đại Hạ có núi, phía đông là đất Đại Phượg triều có Vân Giang, đó là nơi tốt, công chúa hẳn sẽ thích nghi được.”
Uông Vĩnh Chiêu nhếch miệng cười nhạt nói, “Nơi đó cách trấn của chúng ta 5 ngày đi xe.”
“Ngài nói lời này có ý gì?” Trương Tiểu Oản nhịn không được nói.
“Nàng ta có lẽ sẽ đến đây một chuyến……”
Trương Tiểu Oản vuốt bụng, nhẹ thở một hơi, lắc đầu thở dài, “Nàng ta không thể.”
Uông Vĩnh Chiêu không ngờ nàng lại nói thế nên ý cười càng sâu hỏi, “Vì sao không thể?”
Thấy Uông Vĩnh Chiêu trêu đùa nàng, Trương Tiểu Oản bất đắc dĩ nói, “Mặc kệ nàng ta tới là có ý gì nhưng ta đang mang thai Hoài Nhân, tất cả đều phải cẩn thận. Ngài biết ta ngại phiền phức nên cho ta chủ ý đi.”
Ân oán của Uông gia và Uyển Cùng công chúa chắc chắn đã kết, công chúa là con gái hoàng đế, mà nàng hiện nay chỉ là một vị tiết độ sứ phu nhân nhị phẩm. Ngày thường cũng thôi, nhưng nàng đang có thai, nếu công chúa nhất thời luẩn quẩn trong lòng một hai phải khó dễ thì làm sao nàng dám đánh cuộc?
Nàng không dám thì Uông Vĩnh Chiêu cũng không dám, chẳng qua hắn muốn nghe nàng nói vài câu làm trái ý mà thôi. Hắn luôn cho rằng nàng vì Tĩnh Phượng Hoàng Hậu, không chỉ cung kính với hoàng đến mà còn thiên vị và chịu đựng vị công chúa kia nhiều.
Uông Vĩnh Chiêu nghĩ thế thì Trương Tiểu Oản cũng không thèm để ý. Bọn họ là hai người bất đồng về triều đại, quan niệm cách nhau ngàn dặm. Không thể để hắn hiểu nàng cảm thán với công chúa chẳng qua vì cảm giác cùng chung cảnh ngộ. Nói cách khác, cho dù vị công chúa kia và nàng đều xuyên qua thì bọn họ vẫn cách xa thật lớn. Phương pháp của vị công chúa kia cho dù để nàng đầu thai lại thì nàng cũng không thể làm được. Mà dù công chúa biết nàng cũng là người xuyên qua thì sợ cũng sẽ khinh thường cách làm người của nàng.
Nói đến nói đi, dù ở hiện đại khi tư tưởng cởi mở thì giữa người với người vẫn khó có sự thấu hiểu. Cho nên muốn một nam nhân sống trong thời đại mà nữ nhân hoàn toàn phụ thuộc hiểu được ý nàng thì chắc chắn là chuyện tốn thời gian nhưng không có kết quả. Trương Tiểu Oản cũng chưa từng nghĩ tới nói những thứ này cho Uông Vĩnh Chiêu nghe.
Nếu nàng làm như thế thì việc làm đó không gọi là thấu hiểu nhau mà gọi là ngu xuẩn.
Hắn nghĩ thế nào thì mặc hắn, hơn nữa thiên tính của nam nhân chính là một khi đã nhận định việc gì thì không thích bị người khác phủ nhận, đặc biệt là bị phụ nhân phủ định. Trương Tiểu Oản biết rõ Uông Vĩnh Chiêu có lòng dạ nam nhân nên nàng muốn đi khiêu chiến quyền uy của hắn. Ở trong tay hắn nàng đã sớm nhận ra hiện thực, cho dù những ngày này hắn đối xử với nàng khác hẳn với quá khứ nhưng Trương Tiểu Oản vẫn cực kỳ rõ ràng biết nếu nàng lướt qua ranh giới thì nam nhân này sẽ dễ dàng biến phần thích trong lòng hắn thành chán ghét.
Chuyện tình cảm này giống như tiết kiệm tiền, nếu không cẩn thận thì sớm muộn gì cũng dùng hết.
Thấy Trương Tiểu Oản nhu nhược nói thế, Uông Vĩnh Chiêu cười cười, khóe miệng còn có một tia lạnh lẽo nói, “Ta còn tưởng ngươi muốn cùng công chúa hàn huyên vài câu.”
Chẳng qua lần trước hắn nói muốn hủy công chúa khiến nàng ngạc nhiên thế mà hắn đã ghi tạc trong lòng. Trương Tiểu Oản cười khổ trong lòng, nhưng trên mặt lại vẫn mỉm cười nói với hắn như cũ, “Cái gì mà hàn huyên với không hàn huyên, đều không quan trọng bằng đứa nhỏ.”
Nàng nói đến đây lại cười khổ một tiếng, cúi đầu nhìn cái bụng đã nhô ra của mình sau đó nhẹ cau mày nới với Uông Vĩnh Chiêu, “Ngài ấy, không phải nói ta thiên vị Hoài Thiện thì nói ta mềm lòng với công chúa, giống như nói ta đối với ngài không tốt ấy.”
Nghe thấy nàng oán giận nói thế, Uông Vĩnh Chiêu ngẩn ra một chút, qua một hồi lâu hắn mới che giấu bằng cách cầm chén trà lên uống.
Buổi chiều hôm đó hắn cũng nàng đi dạo một vòng trong viện. Lúc Bình bà tử tới xoa bóp chân cho nàng thì hắn cũng ở bên cạnh nhìn, trong lúc đó còn cầm chén trà tự tay đút cho nàng uống mấy ngụm trà sâm.
Đợi Giang Tiểu Sơn tới gọi hắn thì hắn mới đi tiền viện làm việc. Lúc hắn đi được vài bước đã nghe thấy phụ nhân kia cười nói với bà tử, “Lúc ta sinh Hoài Mộ lão gia đã từng đút cho ta uống thuốc, không nghĩ nhiều năm như vậy ngài ấy còn không ghét bỏ mà vẫn đút cho ta uống trà. Lại qua vài năm nữa chỉ sợ cũng vẫn sẽ chê ta hoa tàn ít bướm phải không?”
Uông Vĩnh Chiêu nghe được thì nửa xoay người, mắt lé nhìn nàng hừ một tiếng sau đó mới phất tay áo rời đi. Sau lưng truyền đến tiếng nàng cười khanh khách, Uông Vĩnh Chiêu nghe được thì lắc đầu, lúc này khóe miệng hơi hơi nhếch lên. Giang Tiểu Sơn đi bên cạnh hắn nhìn thấy thế thì chửi thầm trong lòng, “Ngài vui cũng không thèm cười cho phu nhân xem, nếu không phải tính tình phu nhân tốt, đau lòng ngài thì làm gì có ai mỗi ngày đối mặt với cái mặt ngài còn có thể cười vui.”
Vào tháng 11, Uông Hoài Mộ đã đọc được gần 300 bài thơ, có thể viết được một trang giấy, lúc nói đến thơ từ hắn cũng đều có lý giải của mình.
Vị đại phu mù kia rất thích hắn, sau khi tiếp xúc với hắn một thời gian, ông ta cũng không cần tới chỗ Trương Tiểu Oản cãi nhau để giết thời gian nữa mà dọn tới chỗ Chân tiên sinh. Ban ngày ông ta cùng Hoài Mộ đọc sách, ban đêm cùng Chân tiên sinh uống vài chén, lại tới chỗ Trương Tiểu Oản đòi đồ ăn, cuộc sống phải nói là cực kỳ vui vẻ.
Từ đây Uông Hoài Mộ có thêm một người bạn đọc sách, cũng học được một ít bản lĩnh khác. Những cái này hắn đều nói cho Trương Tiểu Oản.
Chiều tối hôm nay hai mẹ con đang đợi Uông Vĩnh Chiêu trở về dùng bữa tối thì Trương Tiểu Oản thấy Hoài Mộ biểu diễn cho nàng xem cách thắt dây hắn mới học được. Cách thắt dây quen thuộc kia khiến Trương Tiểu Oản cả kinh trong lòng, đợi hỏi Hoài Mộ rồi nàng mới giao hắn cho Bình bà tử rồi mang theo bà Bảy tới chỗ hai lão tiên sinh.
Đợi hỏi qua mới biết lão mù là sư phụ của hai người Lăng gia, nửa ngày sau Trương Tiểu Oản cũng không nói gì.
“Nếu không phải hai tiểu tử ngu xuẩn kia nói ngươi là người tốt bụng thì ngươi cho rằng ta sẽ nguyện ý cứu ngươi sao?” Đại phu mù rất là tức giận nói.
“Ngài……” Nhớ tới thù của Lăng gia và Uông gia, Trương Tiểu Oản nói một lời lại nuốt xuống.
“Muốn nói cái gì?”
“Ngài vẫn nên đi đi.”
“Đi cái gì mà đi, là nhi tử của ngươi cầu ta mà ta cũng đã cứu một đứa con khác của ngươi. Thế nào Uông phu nhân muốn vong ân phụ nghĩa đuổi lão đầu ta đi hả?”
“Ngài này nói cái gì vậy?” Trương Tiểu Oản cũng coi như hiểu vì sao lúc lão nhân nói chuyện với nàng đều móc mỉa. Ai nói chuyện với kẻ thù mà vẫn có thể có sắc mặt tốt chứ? Cũng không biết Hoài Thiện làm sao mà quen ông ta nữa.
“Không đi.” Lão nhân lớn tiếng quát.
“Không đi thì không đi.” Ở cửa lúc này vang lên tiếng nói lãnh đạm của Uông Vĩnh Chiêu.
“Lão gia.” Trương Tiểu Oản đỡ cái bàn muốn đứng lên.
Uông Vĩnh Chiêu đi nhanh lại đây ngăn nàng lại sau đó xốc áo ngồi xuống bên cạnh nàng, lại nhàn nhạt nói, “Ông ta không phải người của Lăng gia, chỉ là có chút quan hệ với nhà kia.”
“Hừ, không phải cái thứ tốt.” Manh đại phu phun một ngụm nước miếng, còn tự mình lẩm bẩm, “Cũng không biết tiểu tức phụ này có mù mắt như lão nhân ta không mà lại gả cho cái kẻ người đầy giết chóc này.”
Uông Vĩnh Chiêu nghe được thì mặt không đổi sắc, vẫn nhàn nhạt nói với Trương Tiểu Oản, “Ba người của Lăng gia đã tới Tây Vực, hẳn là bọn họ sẽ không dám trở về nữa.”
“Cái gì không dám trở về? Còn sợ ngươi chắc?” Đại phu mù nhảy lên, thiếu chút nữa đụng phải cái bàn nhỏ để giấy bút, mực ở góc.
“Cẩn thận chút……” Trương Tiểu Oản vội vàng duỗi tay, thấy ông ta nhảy nghiêng người sắp ngã nàng cũng hô một tiếng. May mà bà Bảy đã vội tiến lên đỡ được ông a.
Uông Vĩnh Chiêu thấy nàng sợ tới mức vỗ ngực thì hừ lạnh một tiếng. Trương Tiểu Oản “Ai” một tiếng với hắn, sau đó duỗi tay cầm tay hắn nói, “Sao lúc trước ngài không nói với ta……”
Nghĩ đến lúc hắn bị bệnh nặng nàng lại tìm vị đại phu này tới. Nếu lúc đó có vấn đề gì…… Nghĩ đến đó Trương Tiểu Oản không khỏi sợ hãi.
“Tiểu tức phụ nhà ngươi sao lòng dạ hẹp hòi thế?” Hạt đại phu vừa đứng vững nghe được Trương Tiểu Oản nói xong thì càng nổi giận đùng đùng, “Nếu không phải có phương thuốc của ta thì hắn có thể sống được đến giờ chắc?”
Trương Tiểu Oản thấy vẻ mặt ông ta hiếu chiến, một hai muốn sống mái với mình thì lập tức không chần chờ mà đỡ cánh tay Uông Vĩnh Chiêu đứng lên, lôi kéo hắn đi ngay, giống như đang chạy trối chết.
“Người này mà ngươi cũng sợ?” Uông Vĩnh Chiêu lại cáu, chưa đi tới cửa đã hỏi.
“Ta không sợ, ta không sợ ai hết,” Trương Tiểu Oản đau đầu với hắn, “Nhưng nếu giữ được ngài ấy thì ta muốn giữ, sinh đứa nhro ra rồi lại tống cổ ông ta đi là được.”
Nghe nàng rõ ràng nói cho có lệ, Uông Vĩnh Chiêu trừng mắt nhìn nàng một cái, lúc này thấy hắn đi quá nhanh khiến nàng phải cố đuổi theo hắn mới chậm bước lại, mang nàng thong thả đi về hậu viện.
“Ai,” Trương Tiểu Oản hơi tức giận, khóe miệng nhất thời không nhịn được nói, “Ngài ấy, cái gì cũng biết nhưng chờ ta hỏi ngài mới nói. Ngày nào đó nếu thật sự dọa ta thì để ta xem ngài làm sao.”
Uông Vĩnh Chiêu vừa nghe thế thì quay đầu lại liếc nàng một cái, khẩu khí rất là không kiên nhẫn, “Một nữ nhân nư ngươi biết nhiều để làm gì? Trong nhà có ta, còn có thể để ngươi có việc gì chắc?”
Trong giọng hắn là tràn đầy chán ghét, nhưng dù thế tay hắn vẫn đỡ eo nàng lúc đi lên cầu nàng. Sau khi đi xong hắn mới thả một tay, tay còn lại vẫn ôm eo nàng, đỡ nàng đi về sân của bọn họ.