Bạn Trai Tôi Không Phải Là Người
Chương 37
"Đây là chùa Như Ý thật sao?" Trình Hạo ngẩng đầu nhìn ngôi chùa quy mô lớn trước mặt, ngơ hết cả người.
"Chùa này lớn quá đi! Này, anh nhìn bên kia..." Trương Thiên Sư vỗ vỗ vai hắn, dùng ánh mắt ra hiệu nhìn bên trái.
Trình Hạo nhìn sang, trông thấy một chiếc máy bay tư nhân đậu trên đường băng, hai hàng vệ sĩ mặc đồ đen cung kính nghênh đón một người đàn ông ăn mặc rực rỡ đi xuống.
"Là anh ta! Tôi thường thấy trên TV. Không ngờ anh ta lại đến đây, nhưng hình như trông hơi lùn!"
"Người đó là ai?" Dư Xuyên nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của họ, tò mò hỏi.
Trình Hạo giải thích: "Một diễn viên trẻ tuổi nổi tiếng trong giới giải trí, không biết được tham gia bộ phim nào, bỗng nhiên trở nên nổi tiếng."
Dư Xuyên gật đầu, "Có thể là do cậu ta cầu nguyện."
"Chùa Như Ý linh nghiệm tới vậy à?" Trình Hạo đang muốn hỏi tiếp theo phải đi đâu, nhưng sau đó lại nhớ ra hình như thiếu một người, "Thường Duật đâu?"
"Đúng rồi, sao lại quên mất sư phụ Thường Duật chứ! Ngài ấy ở đó!" Trương Thiên Sư chỉ vào một toà đình trước cửa núi rồi cả nhóm đi bộ đến đó.
Khi cả nhóm đi đến, nhìn thấy Thường Duật đang yên lặng thiền định, Bảo Kiếm thì đang nằm trên ghế, nó kêu lên khi nghe thấy tiếng bước chân. Thường Duật lập tức mở mắt ra, thấy tất cả đều an toàn cũng an tâm hơn, đứng lên nói: "Đi theo tôi." Bảo Kiếm nhảy trở lại trên vai của hắn ta nằm dài.
Cả nhóm đi ngang qua một cổng vòm cao lớn hùng vĩ, toàn bộ được tạc từ đá cẩm thạch trắng, trên đó có khắc dày đặc Kinh Kim Cương. Trong bối cảnh của cổng vòm, cơ thể con người nhỏ như một con kiến.
Sau khi đi qua cổng, đại điện bên trong càng nguy nga hơn. Trên mái được lợp bằng ngói tráng men màu vàng, dưới mái hiên có hình tam quan, mười hai cột đường kính một mét được khắc rồng bay phượng múa bằng tơ vàng, nền đất đều được lát bằng đá cẩm thạch lớn màu trắng, thể hiện phong cách xa hoa sang trọng.
Trình Hạo cuối cùng cũng có thể hiểu tại sao một ngôi chùa lại chia hoa hồng, vì sao lại có xe hơi.
Bước vào Điện Đại Hùng Bảo, nhìn thấy diễn viên trẻ tuổi lúc nãy đang thắp một chiếc đèn hoa sen trước mặt Đức Phật, một nhà sư đang đứng bên cạnh, dường như đang hướng dẫn anh ta. Thấy có người bước vào, nhà sư nhìn lại rồi nói vài câu với anh ta, xong ngạc nhiên đi tới: "A Di Đà Phật, sư thúc Thường Duật, đã lâu không gặp."
"Tiểu sư phụ Thanh Hư, đã lâu không gặp, tôi tới đây để lấy một thứ." Thường Duật cũng chắp tay chào lại.
"Thanh Hư hiểu rõ. Sư thúc mời, các vị thí chủ mời." Thanh Hư dẫn họ đi qua đại điện, tới một chỗ trước vách núi, "Sư thúc, đồ ở bên trong, ngài tự nhiên."
"Làm phiền, tiểu sư phụ có việc cứ đi trước."
"Thanh Hư đi trước."
Thấy người nọ rời đi, Thường Duật nói với ba người họ: "Bên trong có một vách đá. Dư Xuyên và tôi vào là được. Hai người ở đây canh giữ, có thể mất một lúc."
Trình Hạo vội hỏi: "Tôi không thể đi vào cùng sao?"
Thường Duật nhìn hắn, "Nếu con muốn vào thì cứ việc."
Trình Hạo tung ta tung tăng đi theo.
Trương Thiên Sư đành phải canh giữ một mình trước vách núi, chán nản nghiên cứu pháp khí mà tên bạn cùng trường vừa đánh rơi.
Cả ba đi trên một con đường gần như lơ lửng trên vách núi, bên dưới là vực thẳm, chỉ có thể dựa vào mấy cái hố đá đào dưới chân làm chỗ đứng. Trình Hạo bước đi cẩn thận, mò ngón tay trên tường đá, rẽ vào một góc liền thấy trước mặt có một cái động lõm.
Lối vào hang động rất thấp, Trình Hạo phải cúi người để đi vào, nhưng sau khi bước vào hắn phát hiện bên trong có thứ gì đó rất đặc biệt.
Đây là một căn phòng nhỏ bằng đá hình hộp, chính giữa có một bệ đá và một bức tượng Phật trên đó. Trên tay tượng Phật đang nâng một bát hoa sen, rất giống với cái trong ngôi chùa đổ nát trên núi Tiểu Nam. Trước tượng Phật không có gì khác ngoài đôi đèn hoa sen tinh xảo.
Hai ngọn đèn sáng từ lúc nào không rõ, thế nhưng màu lửa lại rất lạ, không phải màu vàng ấm áp thường thấy ngày thường mà là một màu đỏ tươi rất đẹp.
"Gân chân của Dư Xuyên ở đây?" Trình Hạo nhìn quanh căn phòng đá đơn sơ nhưng không tìm thấy thứ gì.
Thường Duật nói, "Ở đây." Hắn ta bước tới cầm lấy hai chiếc đèn hoa sen trong tay.
"Đèn hoa sen?" Trình Hạo đến gần, nhìn sợi bấc không giống sợi bông bấc đèn bình thường, trong lòng chợt hiểu ra điều gì đó.
Thường Duật nghiêm nghị nói, "Ba mươi năm trước, Yến Ninh đã sử dụng đôi gân chân của cậu làm bấc đèn để hỗ trợ sự nghiệp của mình... Bây giờ, ngọn lửa này nên được dập tắt rồi."
Quả nhiên... Trình Hạo nhìn ngọn lửa đã cháy suốt 30 năm, trái tim như bị ai đó xoa nhẹ, đầu ngón tay đâm vào lòng bàn tay hắn cũng không cảm thấy đau đớn. Hắn lẩm bẩm: "Dư Xuyên đã làm gì sai, tại sao lại đối xử với anh ấy như thế!"
Dư Xuyên cũng ngẩn ra, "Gân chân của tôi... ở trong đèn?" Y đưa tay chạm vào ngọn đèn hoa sen, bỗng cảm thấy bi thương không thể giải thích được, y nhắm mắt lại, hai dòng nước mắt như pha lê chảy xuống.
"Thực sự xin lỗi..." Thường Duật không đành lòng nhìn y lần nữa, quay đầu muốn gọi Trình Hạo giúp đỡ, không ngờ người thường ngày hay cười hi hi ha ha cũng rơi lệ, "Con khóc cái gì?"
"Tôi... Tôi đã khóc sao?" Trình Hạo sờ sờ mặt của mình, phát hiện trên mặt mình nước mắt chảy ròng ròng.
Trong lòng Thường Duật cảm thấy hối hận rất nhiều, nếu lúc trước hắn ta không lựa chọn ký khế ước với Yến Ninh mà là bảo vệ Dư Xuyên đưa y ra nước ngoài, sau đó cùng Tâm Trừng chết đi, có lẽ đã không xảy ra tình huống như hiện tại. Nhưng bây giờ không phải lúc hối hận, hắn ta cố chịu đựng mọi phiền muộn nói với Trình Hạo: "Bây giờ Dư Xuyên cần con, con phải trở nên mạnh mẽ hơn."
Trình Hạo nắm chặt tay, hít sâu một hơi, ánh mắt dần trở nên thâm thúy sắc bén, "Ông nói đúng... Tôi phải mạnh hơn càng sớm càng tốt, những người đã làm tổn thương anh ấy, từng người một, ai cũng đừng hòng chạy."
Thường Duật sửng sốt một chút, nhưng cuối cùng chỉ thở dài không nói gì.
"Làm thế nào mới có thể đưa gân chân trở lại cơ thể Dư Xuyên?" Trình Hạo nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng quan sát hai ngọn đèn. May mắn là bấc đèn ánh lên một ánh sáng ấm áp, không xuất hiện vết cháy xém.
"Quá trình này sẽ có một chút đau đớn. Con cần phải giữ chặt đôi tay của Dư Xuyên ngăn cậu ấy tự làm mình bị thương."
"Đau lắm sao?" Dư Xuyên nhỏ giọng hỏi, y nhớ tới cảm giác đau đớn trong mộng, có chút do dự.
Thường Duật gật đầu, "Tôi sẽ cố gắng nhẹ nhàng, cậu phải kìm lại..."
"Được rồi." Dư Xuyên nhìn xuống đôi chân đang lơ lửng của mình, kiên quyết nói: "Không sao, chúng ta bắt đầu đi."
Thường Duật kêu Dư Xuyên ngồi xuống, Trình Hạo nắm hai tay y từ phía sau, còn Bảo Kiếm nằm một bên bảo vệ linh thể của y.
"Tôi sắp bắt đầu." Thường Duật dùng phép thuật cố định bàn chân của Dư Xuyên, sau đó biến ra một lưỡi kiếm băng cắt dọc theo vết thương cũ trên mắt cá chân của y.
Khi lưỡi kiếm băng cắt qua da thịt, làn da trên cơ thể Dư Xuyên lập tức trở nên trong suốt.
"Ưm!" Dư Xuyên ngửa cổ lên, nước mắt từng giọt lớn rơi xuống má.
"Dư Xuyên!" Đôi mắt Trình Hạo đỏ bừng đau lòng ôm lấy y từ phía sau, cố gắng tiếp thêm sức mạnh cho y, "Sớm thôi... Anh sẽ sớm ổn thôi!"
"Trình Hạo, đau quá..." Dư Xuyên bắt đầu không tự chủ được run rẩy, hai tay giãy dụa, bắt đầu chống cự cái ôm của Trình Hạo.
Thành Hạo siết chặt vòng tay, khẽ nói nhỏ bên tai y: "Không đau, không đau, một lát nữa sẽ ổn thôi, chờ đến khi chân anh có thể đi được rồi thì chúng ta cùng đi dạo công viên, cùng đi du lịch nhé..."
Thường Duật lấy ra một cái bấc vẫn còn cháy đặt nó vào phần thịt đã cắt của Dư Xuyên.
Còn Dư Xuyên lúc này ngay cả tiếng thở dốc cũng không nghe thấy.
Thường Duật ngẩng đầu, phát hiện biểu hiện của y không đúng, vội lạnh lùng nói: "Đừng để cậu ấy cắn đầu lưỡi!"
Hai tay Trình Hạo ôm chặt lấy thân trên của Dư Xuyên, nếu như buông lỏng tay ra đỡ cằm y, tất yếu sẽ dẫn đến giãy dụa mạnh mẽ hơn. Còn chưa kịp suy nghĩ thì Trình Hạo đã nhắm ngay môi y mà hôn.
Đáng tiếc không thể gọi là nụ hôn được. Ý thức của Dư Xuyên đã mờ hồ vì cơn đau, y biết có một thứ gì đó lạnh lẽo mềm mại đang đến, giống như một người chết đuối tóm lấy khúc gỗ trôi dạt, y không tự chủ được bất giác cắn mạnh.
Môi dưới của Trình Hạo bị y cắn nát, mùi gỉ sắt nồng nặc tràn ra giữa môi răng không thể phân biệt được rốt cuộc là của ai, theo khoé miệng chảy xuống.
Giá như, giá như có thể san sẻ một chút nỗi đau của anh thì tốt rồi. Trình Hạo nghĩ thầm.
Trương Thiên Sư đã đợi bên ngoài hang rất lâu, ném đi ném lại chiếc nhẫn vàng làm boomerang, cuối cùng trước khi màn đêm buông xuống ba người kia rốt cuộc cũng đi ra. Ngay cả người thần kinh thô như hắn ta cũng phát hiện biểu cảm của ba người có chút không đúng.
"Này, mấy người lấy đồ gì mà lâu dữ vậy? Không phải học theo thầy trò Đường Tăng đi lấy kinh sách đó chứ!" Trương Thiên Sư nói đùa vài câu.
Theo như trước đây, Trình Hạo nhất định sẽ đáp trả lại hắn ta, nhưng mà lần này không có ai để ý tới hắn ta.
Trình Hạo bế Dư Xuyên bước ra đầu tiên, một người thì trên miệng máu chảy đầm đìa, sắc mặt lạnh lùng; người kia thì khuôn mặt tái nhợt, hôn mê bất tỉnh.
Còn Thường Duật tuy cả người vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng đôi tay hơi run rẩy lộ ra tâm tình hắn ta cũng không bình tĩnh.
"Sư thúc," Thanh Hư sau khi tiếp đón diễn viên trẻ tuổi kia xong cũng quay lại, "Trời muộn rồi, tôi đưa các vị đi nghỉ ngơi." Nói xong dẫn những người đang im lặng đến tu viện trong sảnh phụ.
"Làm sao vậy? Tại sao Dư Xuyên lại bất tỉnh?" Khi đến tu viện, Trương Thiên Sư nhìn Thường Duật và Trình Hạo, trực giác mách bảo rằng chắc chắn giữa hai người đã xảy chuyện gì đó.
"Không có gì đâu." Môi Trình Hạo nứt nẻ, kết thành một lớp vảy máu dày, ngay cả lời nói cũng có chút không rõ ràng. Hắn đặt Dư Xuyên xuống giường, sau đó ngồi ở một bên nắm tay y, ánh mắt miêu tả mặt mày y.
Thường Duật nhớ lại trước khi ra khỏi sơn động, Trình Hạo lạnh lùng nhìn hắn ta, "Nếu Dư Xuyên xảy ra chuyện, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho ông." Hắn ta cười khổ, "Đêm nay cứ ở lại đây, mọi người nghỉ ngơi trước đi, tôi sợ Yến Ninh sẽ sớm đưa người tới cửa, tôi đi ra ngoài bày trận pháp trước."
"Sư phụ Thường Duật, tôi đi với ngài!" Trương Thiên Sư xung phong nhận việc.
"Không được, cậu ở lại đi, tôi và Thiên Chu đi là được." Nói xong, Thường Duật dẫn theo Bảo Kiếm đi ra ngoài cửa.
"Dư Xuyên bị làm sao vậy?" Trương Thiên Sư quan sát linh thể của Dư Xuyên, "Có chút yếu ớt... nhưng không thành vấn đề."
Trình Hạo hỏi: "Trương Thiên Sư, anh có thuật pháp nào khiến người ta đau khổ không?"
"Loại thuật pháp đau khổ như thế nào?"
"Muốn sống không được, muốn chết không xong."
"Chùa này lớn quá đi! Này, anh nhìn bên kia..." Trương Thiên Sư vỗ vỗ vai hắn, dùng ánh mắt ra hiệu nhìn bên trái.
Trình Hạo nhìn sang, trông thấy một chiếc máy bay tư nhân đậu trên đường băng, hai hàng vệ sĩ mặc đồ đen cung kính nghênh đón một người đàn ông ăn mặc rực rỡ đi xuống.
"Là anh ta! Tôi thường thấy trên TV. Không ngờ anh ta lại đến đây, nhưng hình như trông hơi lùn!"
"Người đó là ai?" Dư Xuyên nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của họ, tò mò hỏi.
Trình Hạo giải thích: "Một diễn viên trẻ tuổi nổi tiếng trong giới giải trí, không biết được tham gia bộ phim nào, bỗng nhiên trở nên nổi tiếng."
Dư Xuyên gật đầu, "Có thể là do cậu ta cầu nguyện."
"Chùa Như Ý linh nghiệm tới vậy à?" Trình Hạo đang muốn hỏi tiếp theo phải đi đâu, nhưng sau đó lại nhớ ra hình như thiếu một người, "Thường Duật đâu?"
"Đúng rồi, sao lại quên mất sư phụ Thường Duật chứ! Ngài ấy ở đó!" Trương Thiên Sư chỉ vào một toà đình trước cửa núi rồi cả nhóm đi bộ đến đó.
Khi cả nhóm đi đến, nhìn thấy Thường Duật đang yên lặng thiền định, Bảo Kiếm thì đang nằm trên ghế, nó kêu lên khi nghe thấy tiếng bước chân. Thường Duật lập tức mở mắt ra, thấy tất cả đều an toàn cũng an tâm hơn, đứng lên nói: "Đi theo tôi." Bảo Kiếm nhảy trở lại trên vai của hắn ta nằm dài.
Cả nhóm đi ngang qua một cổng vòm cao lớn hùng vĩ, toàn bộ được tạc từ đá cẩm thạch trắng, trên đó có khắc dày đặc Kinh Kim Cương. Trong bối cảnh của cổng vòm, cơ thể con người nhỏ như một con kiến.
Sau khi đi qua cổng, đại điện bên trong càng nguy nga hơn. Trên mái được lợp bằng ngói tráng men màu vàng, dưới mái hiên có hình tam quan, mười hai cột đường kính một mét được khắc rồng bay phượng múa bằng tơ vàng, nền đất đều được lát bằng đá cẩm thạch lớn màu trắng, thể hiện phong cách xa hoa sang trọng.
Trình Hạo cuối cùng cũng có thể hiểu tại sao một ngôi chùa lại chia hoa hồng, vì sao lại có xe hơi.
Bước vào Điện Đại Hùng Bảo, nhìn thấy diễn viên trẻ tuổi lúc nãy đang thắp một chiếc đèn hoa sen trước mặt Đức Phật, một nhà sư đang đứng bên cạnh, dường như đang hướng dẫn anh ta. Thấy có người bước vào, nhà sư nhìn lại rồi nói vài câu với anh ta, xong ngạc nhiên đi tới: "A Di Đà Phật, sư thúc Thường Duật, đã lâu không gặp."
"Tiểu sư phụ Thanh Hư, đã lâu không gặp, tôi tới đây để lấy một thứ." Thường Duật cũng chắp tay chào lại.
"Thanh Hư hiểu rõ. Sư thúc mời, các vị thí chủ mời." Thanh Hư dẫn họ đi qua đại điện, tới một chỗ trước vách núi, "Sư thúc, đồ ở bên trong, ngài tự nhiên."
"Làm phiền, tiểu sư phụ có việc cứ đi trước."
"Thanh Hư đi trước."
Thấy người nọ rời đi, Thường Duật nói với ba người họ: "Bên trong có một vách đá. Dư Xuyên và tôi vào là được. Hai người ở đây canh giữ, có thể mất một lúc."
Trình Hạo vội hỏi: "Tôi không thể đi vào cùng sao?"
Thường Duật nhìn hắn, "Nếu con muốn vào thì cứ việc."
Trình Hạo tung ta tung tăng đi theo.
Trương Thiên Sư đành phải canh giữ một mình trước vách núi, chán nản nghiên cứu pháp khí mà tên bạn cùng trường vừa đánh rơi.
Cả ba đi trên một con đường gần như lơ lửng trên vách núi, bên dưới là vực thẳm, chỉ có thể dựa vào mấy cái hố đá đào dưới chân làm chỗ đứng. Trình Hạo bước đi cẩn thận, mò ngón tay trên tường đá, rẽ vào một góc liền thấy trước mặt có một cái động lõm.
Lối vào hang động rất thấp, Trình Hạo phải cúi người để đi vào, nhưng sau khi bước vào hắn phát hiện bên trong có thứ gì đó rất đặc biệt.
Đây là một căn phòng nhỏ bằng đá hình hộp, chính giữa có một bệ đá và một bức tượng Phật trên đó. Trên tay tượng Phật đang nâng một bát hoa sen, rất giống với cái trong ngôi chùa đổ nát trên núi Tiểu Nam. Trước tượng Phật không có gì khác ngoài đôi đèn hoa sen tinh xảo.
Hai ngọn đèn sáng từ lúc nào không rõ, thế nhưng màu lửa lại rất lạ, không phải màu vàng ấm áp thường thấy ngày thường mà là một màu đỏ tươi rất đẹp.
"Gân chân của Dư Xuyên ở đây?" Trình Hạo nhìn quanh căn phòng đá đơn sơ nhưng không tìm thấy thứ gì.
Thường Duật nói, "Ở đây." Hắn ta bước tới cầm lấy hai chiếc đèn hoa sen trong tay.
"Đèn hoa sen?" Trình Hạo đến gần, nhìn sợi bấc không giống sợi bông bấc đèn bình thường, trong lòng chợt hiểu ra điều gì đó.
Thường Duật nghiêm nghị nói, "Ba mươi năm trước, Yến Ninh đã sử dụng đôi gân chân của cậu làm bấc đèn để hỗ trợ sự nghiệp của mình... Bây giờ, ngọn lửa này nên được dập tắt rồi."
Quả nhiên... Trình Hạo nhìn ngọn lửa đã cháy suốt 30 năm, trái tim như bị ai đó xoa nhẹ, đầu ngón tay đâm vào lòng bàn tay hắn cũng không cảm thấy đau đớn. Hắn lẩm bẩm: "Dư Xuyên đã làm gì sai, tại sao lại đối xử với anh ấy như thế!"
Dư Xuyên cũng ngẩn ra, "Gân chân của tôi... ở trong đèn?" Y đưa tay chạm vào ngọn đèn hoa sen, bỗng cảm thấy bi thương không thể giải thích được, y nhắm mắt lại, hai dòng nước mắt như pha lê chảy xuống.
"Thực sự xin lỗi..." Thường Duật không đành lòng nhìn y lần nữa, quay đầu muốn gọi Trình Hạo giúp đỡ, không ngờ người thường ngày hay cười hi hi ha ha cũng rơi lệ, "Con khóc cái gì?"
"Tôi... Tôi đã khóc sao?" Trình Hạo sờ sờ mặt của mình, phát hiện trên mặt mình nước mắt chảy ròng ròng.
Trong lòng Thường Duật cảm thấy hối hận rất nhiều, nếu lúc trước hắn ta không lựa chọn ký khế ước với Yến Ninh mà là bảo vệ Dư Xuyên đưa y ra nước ngoài, sau đó cùng Tâm Trừng chết đi, có lẽ đã không xảy ra tình huống như hiện tại. Nhưng bây giờ không phải lúc hối hận, hắn ta cố chịu đựng mọi phiền muộn nói với Trình Hạo: "Bây giờ Dư Xuyên cần con, con phải trở nên mạnh mẽ hơn."
Trình Hạo nắm chặt tay, hít sâu một hơi, ánh mắt dần trở nên thâm thúy sắc bén, "Ông nói đúng... Tôi phải mạnh hơn càng sớm càng tốt, những người đã làm tổn thương anh ấy, từng người một, ai cũng đừng hòng chạy."
Thường Duật sửng sốt một chút, nhưng cuối cùng chỉ thở dài không nói gì.
"Làm thế nào mới có thể đưa gân chân trở lại cơ thể Dư Xuyên?" Trình Hạo nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng quan sát hai ngọn đèn. May mắn là bấc đèn ánh lên một ánh sáng ấm áp, không xuất hiện vết cháy xém.
"Quá trình này sẽ có một chút đau đớn. Con cần phải giữ chặt đôi tay của Dư Xuyên ngăn cậu ấy tự làm mình bị thương."
"Đau lắm sao?" Dư Xuyên nhỏ giọng hỏi, y nhớ tới cảm giác đau đớn trong mộng, có chút do dự.
Thường Duật gật đầu, "Tôi sẽ cố gắng nhẹ nhàng, cậu phải kìm lại..."
"Được rồi." Dư Xuyên nhìn xuống đôi chân đang lơ lửng của mình, kiên quyết nói: "Không sao, chúng ta bắt đầu đi."
Thường Duật kêu Dư Xuyên ngồi xuống, Trình Hạo nắm hai tay y từ phía sau, còn Bảo Kiếm nằm một bên bảo vệ linh thể của y.
"Tôi sắp bắt đầu." Thường Duật dùng phép thuật cố định bàn chân của Dư Xuyên, sau đó biến ra một lưỡi kiếm băng cắt dọc theo vết thương cũ trên mắt cá chân của y.
Khi lưỡi kiếm băng cắt qua da thịt, làn da trên cơ thể Dư Xuyên lập tức trở nên trong suốt.
"Ưm!" Dư Xuyên ngửa cổ lên, nước mắt từng giọt lớn rơi xuống má.
"Dư Xuyên!" Đôi mắt Trình Hạo đỏ bừng đau lòng ôm lấy y từ phía sau, cố gắng tiếp thêm sức mạnh cho y, "Sớm thôi... Anh sẽ sớm ổn thôi!"
"Trình Hạo, đau quá..." Dư Xuyên bắt đầu không tự chủ được run rẩy, hai tay giãy dụa, bắt đầu chống cự cái ôm của Trình Hạo.
Thành Hạo siết chặt vòng tay, khẽ nói nhỏ bên tai y: "Không đau, không đau, một lát nữa sẽ ổn thôi, chờ đến khi chân anh có thể đi được rồi thì chúng ta cùng đi dạo công viên, cùng đi du lịch nhé..."
Thường Duật lấy ra một cái bấc vẫn còn cháy đặt nó vào phần thịt đã cắt của Dư Xuyên.
Còn Dư Xuyên lúc này ngay cả tiếng thở dốc cũng không nghe thấy.
Thường Duật ngẩng đầu, phát hiện biểu hiện của y không đúng, vội lạnh lùng nói: "Đừng để cậu ấy cắn đầu lưỡi!"
Hai tay Trình Hạo ôm chặt lấy thân trên của Dư Xuyên, nếu như buông lỏng tay ra đỡ cằm y, tất yếu sẽ dẫn đến giãy dụa mạnh mẽ hơn. Còn chưa kịp suy nghĩ thì Trình Hạo đã nhắm ngay môi y mà hôn.
Đáng tiếc không thể gọi là nụ hôn được. Ý thức của Dư Xuyên đã mờ hồ vì cơn đau, y biết có một thứ gì đó lạnh lẽo mềm mại đang đến, giống như một người chết đuối tóm lấy khúc gỗ trôi dạt, y không tự chủ được bất giác cắn mạnh.
Môi dưới của Trình Hạo bị y cắn nát, mùi gỉ sắt nồng nặc tràn ra giữa môi răng không thể phân biệt được rốt cuộc là của ai, theo khoé miệng chảy xuống.
Giá như, giá như có thể san sẻ một chút nỗi đau của anh thì tốt rồi. Trình Hạo nghĩ thầm.
Trương Thiên Sư đã đợi bên ngoài hang rất lâu, ném đi ném lại chiếc nhẫn vàng làm boomerang, cuối cùng trước khi màn đêm buông xuống ba người kia rốt cuộc cũng đi ra. Ngay cả người thần kinh thô như hắn ta cũng phát hiện biểu cảm của ba người có chút không đúng.
"Này, mấy người lấy đồ gì mà lâu dữ vậy? Không phải học theo thầy trò Đường Tăng đi lấy kinh sách đó chứ!" Trương Thiên Sư nói đùa vài câu.
Theo như trước đây, Trình Hạo nhất định sẽ đáp trả lại hắn ta, nhưng mà lần này không có ai để ý tới hắn ta.
Trình Hạo bế Dư Xuyên bước ra đầu tiên, một người thì trên miệng máu chảy đầm đìa, sắc mặt lạnh lùng; người kia thì khuôn mặt tái nhợt, hôn mê bất tỉnh.
Còn Thường Duật tuy cả người vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng đôi tay hơi run rẩy lộ ra tâm tình hắn ta cũng không bình tĩnh.
"Sư thúc," Thanh Hư sau khi tiếp đón diễn viên trẻ tuổi kia xong cũng quay lại, "Trời muộn rồi, tôi đưa các vị đi nghỉ ngơi." Nói xong dẫn những người đang im lặng đến tu viện trong sảnh phụ.
"Làm sao vậy? Tại sao Dư Xuyên lại bất tỉnh?" Khi đến tu viện, Trương Thiên Sư nhìn Thường Duật và Trình Hạo, trực giác mách bảo rằng chắc chắn giữa hai người đã xảy chuyện gì đó.
"Không có gì đâu." Môi Trình Hạo nứt nẻ, kết thành một lớp vảy máu dày, ngay cả lời nói cũng có chút không rõ ràng. Hắn đặt Dư Xuyên xuống giường, sau đó ngồi ở một bên nắm tay y, ánh mắt miêu tả mặt mày y.
Thường Duật nhớ lại trước khi ra khỏi sơn động, Trình Hạo lạnh lùng nhìn hắn ta, "Nếu Dư Xuyên xảy ra chuyện, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho ông." Hắn ta cười khổ, "Đêm nay cứ ở lại đây, mọi người nghỉ ngơi trước đi, tôi sợ Yến Ninh sẽ sớm đưa người tới cửa, tôi đi ra ngoài bày trận pháp trước."
"Sư phụ Thường Duật, tôi đi với ngài!" Trương Thiên Sư xung phong nhận việc.
"Không được, cậu ở lại đi, tôi và Thiên Chu đi là được." Nói xong, Thường Duật dẫn theo Bảo Kiếm đi ra ngoài cửa.
"Dư Xuyên bị làm sao vậy?" Trương Thiên Sư quan sát linh thể của Dư Xuyên, "Có chút yếu ớt... nhưng không thành vấn đề."
Trình Hạo hỏi: "Trương Thiên Sư, anh có thuật pháp nào khiến người ta đau khổ không?"
"Loại thuật pháp đau khổ như thế nào?"
"Muốn sống không được, muốn chết không xong."